Yêu Yêu Hữu Văn Châu - Chương 1 FULL
01
Lần đầu gặp Phương Văn Châu, là ở trong hang hồ ly của ta. Hôm ấy, trời xanh nắng đẹp, quá là thích hợp cho một giấc ngủ trưa.
Đám yêu quái hàng xóm đều đã chạy trốn sạch, chỉ còn ta là không biết gì, vẫn nằm chổng mông lên mà ngủ.
Mãi đến khi đêm xuống, trăng lên cao, ta mới ngáp dài ngồi dậy.
Ai ngờ lại thấy một nam nhân lạ mặt, mày kiếm mắt sáng, ngồi bên cạnh ta.
Hắn thong thả lau kiếm, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười chào:
“Dậy rồi?”
Gặp đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ ấy, cơn buồn ngủ của ta lập tức biến mất.
Ta không nhận ra hắn, nhưng lại nhận ra thanh kiếm trong tay hắn.
Thanh kiếm đó tên là Trừ Tà.
Đã có vô số yêu quái phải tèo đời dưới thanh kiếm này.
Mà người sở hữu nó…
“Tại hạ là Phương Văn Châu, một pháp sư trừ yêu.”
Nam nhân giới thiệu bản thân.
Đôi mắt cong cong, vẻ mặt hiền lành dễ nói chuyện, nhưng ta lại thấy rợn tóc gáy.
Đôi tai hồ ly của ta suýt nữa thì lộ ra.
Trời đất ơi.
Chỉ nằm ngủ trong hang mà cũng có thể đụng trúng tên trừ yêu khét tiếng giang hồ, Phương Văn Châu.
Nghe đồn hắn tuổi còn trẻ mà đạo hạnh thâm sâu khó lường, với thanh Trừ Tà kiếm, từng một mình diệt sạch sào huyệt của lão yêu Hắc Sơn.
Hắn căm ghét yêu ma vô cùng.
Gặp phải hắn, không một yêu quái nào còn sống sót.
Ta muốn chạy.
Nhưng một bàn tay thon dài như ngọc đưa ra chắn trước mặt ta, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang bên tai:
“Chưa hỏi cô nương tên là gì, sao lại xuất hiện ở đây giữa đêm?”
02
Ta òa khóc kể lể về số phận bất hạnh bị hồ yêu bắt lên núi.
Nam nhân tuấn tú nghe ta khóc lóc, tựa cằm, lặng lẽ nghe ta bịa chuyện.
Sợ rằng mình diễn chưa đạt, ta nhéo đùi đến bật ra vài giọt nước mắt, khiến mình trông càng đáng thương.
Ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn ta, nếu đang trong bộ dạng thật, có lẽ ta đã dựng hết lông lên.
Một lúc sau, hắn nói: “Thì ra là như vậy.”
Ta thở phào, đứng lên:
“Vậy ta có thể đi…”
“Không vội.”
Thanh Trừ Tà ngăn trước mặt ta, kiếm lóe ánh sáng lạnh.
Nếu không phải nhờ có tinh thần thép, ta đã sợ đến nhảy dựng lên.
Ta cười gượng: “Sao… sao vậy?”
“Đêm đã khuya, trên núi có nhiều yêu quái, sáng mai ta sẽ đưa cô nương xuống núi.”
Hắn cười bình thản, vẻ mặt hiền hòa.
Nhưng ta không dám ở cùng hắn cả đêm.
Ai mà biết được liệu có bị tên điên này giết bất ngờ hay không.
Nhưng để không lộ thân phận hồ yêu, ta chỉ có thể e lệ mà gật đầu:
“Vậy xin đa tạ đại hiệp.”
“Không cần khách sáo.”
Đây là hang của ta, nơi ta thích nhất để ngủ là đống cỏ khô ấm áp kia.
Nhưng giờ, Phương Văn Châu đang ngồi trên đó.
Hắn không biết lấy đâu ra một con gà, lột sạch lông, xiên vào cành cây rồi nướng trên lửa.
Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt hắn, trong vẻ bình thản lại toát lên sự lạnh lùng.
Ta lặng lẽ thu mình lại.
Con gà bị lột lông kia, dường như chính là ta trong tương lai.
“Cô nương sao lại ngồi xa như thế?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cuộn mình, biểu cảm đầy sợ hãi:
“Đại hiệp, chúng ta ở đây qua đêm, liệu hồ yêu có tấn công bất ngờ không?”
“Cũng có thể, vậy thì cứ chờ yêu tự đến.” Hắn nhướng mày, “Cô nương lạnh lắm à?”
Ta cố gắng không run, nhưng không được.
Trời ơi, ta tu luyện cẩn thận, không bao giờ giết hại bừa bãi.
Khó khăn lắm mới hóa thành người, lại gặp ngay lão thần chết này.
Ta thầm nguyền rủa đám yêu quái hàng xóm chỉ lo chạy thân, không thèm gọi ta dậy.
Trong hang động, ánh lửa kéo dài cái bóng, bỗng ta thấy người mình ấm lên.
Trong chiếc đạo bào rộng thùng thình của hắn, thân hình ta trông nhỏ nhắn mong manh.
“Buổi tối lạnh, mong cô nương không chê.”
Trên áo có mùi của hắn, thoang thoảng, là mùi của cây cỏ lạnh.
Giống hệt con người hắn.
Ta cắn môi, mùi của hắn thật dễ chịu.
Không khỏi đỏ mặt, thầm oán mình thật vô dụng.
Ta là một hồ yêu cơ mà!
Trong sách nói thế nào? Hồ yêu giỏi nhất là quyến rũ lòng người, dù Phương Văn Châu có lợi hại, hắn cũng là nam nhân thời kỳ khí huyết hừng hực.
Sao đến ta lại ngẩn ngơ vì một tên đạo sĩ này?
Nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần.
Sau khi khoác áo cho ta, hắn tiếp tục trở lại lật con gà nướng trên giá.
Không nói thì thôi, con gà nướng thơm ngào ngạt, ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Phương Văn Châu bỗng nói: “Hồ ly thích ăn gà, cô nương đoán xem, liệu yêu quái có bị mùi thơm này hấp dẫn đến đây không?”
Ta không nói, nhưng bụng đã thay ta trả lời.
Hắn bật cười.
Ta hơi xấu hổ: “Ta đói quá, cả ngày chưa ăn gì, nhưng con gà này là để dẫn dụ yêu quái, ta không ăn đâu.”
Phương Văn Châu xé một cái đùi gà đưa cho ta:
“Không thể để cô nương đói được.”
Ta cảm động, nam nhân trước mặt cong cong mắt cười, không có chút sát khí nào.
Nếu ta không phải hồ yêu, hoặc không biết hắn là Phương Văn Châu khét tiếng.
Có lẽ ta đã động lòng vì hắn…
…vì con gà nướng thơm lừng.
Đùi gà nướng vàng ươm giòn tan, hắn nói không sai, ta thực sự thích ăn gà.
Yêu quái trong núi thích ăn thịt sống.
Chỉ riêng ta thích ăn gà nướng, nhưng xuống chợ dưới núi mua thì không có tiền, tự nướng thì lại không ngon.
Nay được ăn đùi gà ngon thế này, hương vị thịt xông thẳng lên đầu lưỡi.
Ta suýt hóa nguyên hình vì quá ngon.
Ngon quá!
“Sao cô nương lại khóc rồi?”
Ta lau nước mắt: “Ngon quá, ta chưa từng ăn thịt gà nào ngon đến thế.”
Mẫu thân nói đúng, nam nhân biết nấu ăn có thể khiến nữ nhân hạnh phúc cả đời.
Nếu Phương Văn Châu không phải là đạo sĩ trừ yêu, nhất định ta sẽ bắt hắn về làm…
Đúng rồi, áp trại phu quân! Ngày nào cũng phải làm gà nướng cho ta!
Nghe ta nói, hắn hơi ngẩn người, khẽ cười, lại xé một cái đùi gà khác:
“Hiếm khi có cô nương tán thưởng tài nấu ăn của ta, không thể làm cô nương mất hứng được.”
Đã nói chỉ ăn hai cái đùi gà, cuối cùng ta lại ăn sạch cả con gà.
Nếu không sợ bị phát hiện, ta đã ăn cả xương.
Ta ợ một tiếng no nê.
“Cô nương ăn có ngon không?”
Ta gật đầu, có phần ngượng ngùng.
Hắn cũng gật đầu: “Con gà này vốn dùng để dẫn dụ hồ yêu, có tẩm thêm gia vị đặc chế, yêu quái ăn vào sẽ bị đau bụng, nhưng cô nương yên tâm, người ăn sẽ không sao.”
Gì cơ?
Sắc mặt ta tái mét.
Đêm khuya, gió lạnh từng cơn.
Ta tựa vào vách hang, ra vào liên tục.
Cái bụng căng lên khó khăn lắm mới có, lại xẹp xuống rồi.
Nhưng đáng sợ nhất là—
Vừa vào hang, đã đối diện với đôi mắt cười cười của hắn.
Hắn mỉm cười ôm kiếm, tựa lưng vào vách đá:
“Đau bụng rồi à?”
Một câu hỏi bình thường mà khiến ta căng thẳng toàn thân:
“Có lẽ ta bị cảm lạnh.”
“Ra vậy.”
Hắn xoay xoay một chiếc gương nhỏ trong tay, giọng nói thong thả:
“Cô nương đã nghe qua gương soi yêu chưa, bất cứ yêu quái nào cũng không thoát khỏi chiếc gương này.”
Ta che mặt.
Hắn cười: “Che mặt vô dụng thôi.”
Ta trốn sau một tảng đá.
Phương Văn Châu có vẻ cũng không vội vã dùng gương để xác định ta có phải yêu quái không, mà ngược lại, còn tỏ ra thong dong đùa giỡn: “Cô nương trốn làm gì? Chẳng lẽ…”
“Không!”
“Chỉ là giờ ta chưa trang điểm chỉnh tề, mặt mũi lấm lem, không muốn soi gương, ngươi không hiểu gì về nữ nhân cả!”
Hắn bị ta nói đến ngơ ngẩn, rồi bật cười:
“Hóa ra là vậy, tại hạ đã thất lễ, thật xin lỗi.”
Thấy hắn thật sự cất gương, ta vẫn hơi bất an.
Nhưng không muốn tỏ ra đáng nghi.
Vừa định đứng thẳng lên, thì nghe hắn nói: “Nếu không soi gương được, ta sẽ dùng chuông trừ yêu vậy.”
Mặt ta biến sắc.
Chuông trừ yêu có thể không phát hiện ra yêu quái, nhưng chỉ cần là yêu quái từng giết người thì chuông sẽ kêu.
Tuy nhiên, đợi một hồi lâu, ngoài gió thổi qua mặt, chẳng nghe thấy tiếng gì khác.
Cuối cùng, ta thấy chút bối rối trên mặt hắn.
Hắn lại đưa chuông đến gần ta, vẫn không có phản ứng.
Ta thở phào.
Khuôn mặt nam nhân sáng sủa như trăng lại thoáng chút thất vọng.
Ta nói: “Đại hiệp có thể tránh ra một chút, ta muốn đi tiện.”
Giọng ta có thêm phần tự tin.
Trước khi rời đi, ta nghe hắn lẩm bẩm:
“Không lẽ lại sai được…”
Ta hừ một tiếng trong lòng.
Chuông trừ yêu chỉ phát hiện yêu quái giết hại bừa bãi, đâu phải yêu quái nào cũng thế.
Ta luôn chăm chỉ tu luyện, đi con đường chính đạo.
Chuông trừ yêu dĩ nhiên sẽ không kêu.
Vừa đắc ý, bụng lại quặn đau.
Đáng ghét! Ta chỉ yên ổn ngủ trong hang, sao lại bị hắn hành hạ thế này.
Ta nhất định phải cho hắn một bài học!
03
Ngày thứ hai xuống núi, ta và Phương Văn Châu liền đường ai nấy đi.
Nhưng ta là một con hồ ly biết thù dai.
Ta cố tình sắp xếp để con hổ trong núi, vốn luôn thích bắt nạt ta, đuổi theo ta chạy khắp nơi.
Màn kịch này bị Phương Văn Châu tình cờ chứng kiến khi hắn đi ngang qua.
Thế là, một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã diễn ra.
Hắn bẻ gãy hết răng nanh của con hổ.
Kẻ hung hăng càn quấy nhất trong núi, giờ đây bỏ chạy thê thảm, lăn lóc vừa chạy vừa kêu rống.
Ta thấy thật là hả giận.
“Lại gặp cô nương rồi.”
Vẫn bộ bạch y, với thanh kiếm bên hông, Phương Văn Châu hiện lên phong thái tiêu sái, mang chút lạnh lùng.
Ta cố tình làm ra vẻ hoảng sợ, nhào vào lòng hắn, khẽ khóc thút thít.
Hắn bất đắc dĩ, không thể nào gỡ ta ra khỏi người mình, đành để mặc ta lau nước mắt vào áo bào của hắn.
Ta bịa một câu chuyện, rồi mượn hắn để xử lý hết những yêu quái trong núi từng bắt nạt ta.
Phương Văn Châu quả thực lợi hại, đối phó với nhiều yêu quái như vậy vẫn rất nhẹ nhàng:
“Cô nương, nhiều yêu quái vậy đều từng bắt nạt cô sao?”
Mỗi khi xong việc, Phương Văn Châu lại thích ngồi lau thanh kiếm trừ tà của mình.
Vừa lau kiếm, hắn vừa nhìn ta.
Ta chột dạ ho khẽ, biết rằng mình đã trừng phạt hơi nhiều yêu quái:
“Thể chất ta đặc biệt, rất dễ chiêu dụ yêu quái.”
Hắn trầm tư một chút: “Ta chưa từng nghe nói đến điều này.”
“Đã vậy, nếu thể chất cô nương đặc biệt, không bằng theo ta, ta có thể bảo vệ cô, còn cô giúp ta dụ yêu quái.”
Đôi mắt trong veo của hắn như có ma lực, ánh lên nụ cười nhẹ.
Ta muốn từ chối, nhưng không hiểu vì sao, lời vừa ra khỏi miệng lại thành đồng ý.
Hôm ấy trời xanh mây trắng dịu dàng.
Chỉ vì một lời nói dối, mà ta – một hồ yêu – lại trở thành tiểu tùy tùng của một đạo sĩ.
Hối hận cũng đã muộn.
Cuộc sống sau đó cũng không mệt mỏi lắm.
Phương Văn Châu đúng là ghét yêu như kẻ thù, trừ yêu gọn gàng như cắt cỏ.
Ta lúc nào cũng căng thẳng giả làm người, không để hắn phát hiện ta là hồ ly.
Hắn đối với người thì hòa nhã, còn đối với ta – tiểu tùy tùng – lại rất tốt.
Ta không chỉ có thể ra oai, mà đi theo hắn còn có cơm ăn, lại chẳng phải tốn sức.
Lúc nào cũng là hắn ra tay trừ yêu phía trước, còn ta đi sau thu tiền.
“Hóa ra trừ yêu cũng kiếm được tiền.”
Ta xách túi tiền càng lúc càng nặng, thở dài cảm thán.
Phương Văn Châu vươn vai: “Ừm, có muốn học cách trừ yêu không?”
Trừ yêu?
Ta vốn là yêu, chẳng lẽ lại muốn tự trừ mình sao?
Ta lắc đầu: “Không học, ta gan nhỏ lắm.”
Bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ:
“Gan nhỏ lớn không rõ, nhưng khẩu vị lại rất lớn.”
Phương Văn Châu nhìn bát mì trước mặt ta, bên cạnh còn có ba bát không đã ăn xong.
Hắn thở dài: “Phải trừ thêm yêu thôi, không thì không đủ tiền ăn.”
Ta có chút xấu hổ, tuy ta là yêu, nhưng cũng là nữ tử, sao lại có thể nói ta ăn nhiều như thế?
Nhưng điều đó cũng hợp ý ta.
Ta ở lại bên hắn là để gây phiền phức, để tiêu hết tiền của hắn, trả mối hận trong lòng.
Một hôm, khi Phương Văn Châu ra ngoài trừ yêu, một người bạn thỏ yêu từ trong núi dám mạo hiểm xuống tìm ta:
“Diêu Diêu, sao ngươi vẫn còn ở bên tên đạo sĩ đó?”
Ta dõng dạc đáp: “Ta muốn ăn đến khi hắn sạt nghiệp.”
Thỏ yêu không nói gì, nhìn ta:
“Ngươi ăn không cạn nổi hắn đâu, hắn giàu lắm.”
Ta đắc ý: “Vậy thì ta ăn nhiều hơn, túi tiền của hắn giờ ở ngay bên ta rồi.”
“Không thể nào, hắn đã trừ bao nhiêu yêu quái, tiền nhiều đến đếm không xuể, chắc chắn còn gửi không ít ở ngân hàng.”
“Ngân hàng?”
Ta không hiểu.
Thỏ yêu thường xuống núi, biết nhiều hơn ta.
Nó giải thích cho ta nghe ngân hàng là gì, còn lấy ví dụ đủ kiểu, đại khái là tiền của Phương Văn Châu, dù ta có ăn cả đời cũng không hết.
Hiểu ra, ta đập bàn giận dữ.
Một tên Phương Văn Châu giỏi thật!
Rõ ràng có nhiều tiền như vậy mà còn dám lừa ta!
Lúc đó trời đổ mưa, Phương Văn Châu về, còn mang theo một con gà quay.
Ta không ăn lấy một miếng.
Hắn nhướng mày, khẽ ngửi không khí:
“Có yêu quái đã đến đây.”
Ta không thèm nhìn hắn.
Hắn nhìn ta một cái, lại nói tiếp: “Có vẻ làm nàng sợ rồi, ta sẽ đi trừ nó.”
Nói rồi hắn quay người bước ra.
“Khoan đã!” Ta lo hắn thực sự sẽ làm hại thỏ yêu, vội vàng ngăn hắn, “Không có yêu quái nào hết, chỉ là ta nghe nói ở núi Kỳ có vài yêu quái lớn chuyên hại người, trong đó có một con xà yêu, cha mẹ ta chính là bị nó ăn mất, chỉ là… ta nhớ cha mẹ mà thôi.”
Ta cúi đầu, giọng điệu u sầu, như thể không còn chút sức sống.
Phương Văn Châu đứng lại, quay người nhìn ta.
Cảm nhận ánh mắt hắn, ta chột dạ, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Lâu sau, ta nghe một tiếng thở dài, hắn xoa đầu ta.
Không biết có phải ta nghe nhầm hay không, giọng hắn có phần dịu dàng hơn:
“Ta sẽ giúp nàng trừ bọn chúng.”
Phương Văn Châu đi rồi.
Ta quả thực hơi lo lắng.
Nỗi đau vừa rồi chỉ là giả vờ, nhằm chuyển hướng sự nghi ngờ về việc thỏ yêu đã đến.
Nhưng không ngờ hắn thực sự đi rồi.
Sau khi hắn đi, thỏ yêu lại từ đâu nhảy ra:
“Núi Kỳ nguy hiểm như vậy, ngươi thực sự để hắn đi sao?”
Núi Kỳ quả thực có vài đại yêu, pháp lực rất cao cường, yêu quái ở vùng này đều không dám đụng đến.
Mẫu thân ta đúng là bị xà yêu núi Kỳ ăn mất, bà vì bảo vệ ta, dặn dò rằng phải sống thật tốt, xà yêu hiểm độc, đừng báo thù.
Nhưng ta luôn ghi nhớ trong lòng, vì vậy mà khổ công tu luyện, thời gian hóa hình còn ngắn hơn hồ ly khác một nửa.
Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ báo thù cho mẫu thân, nhưng không phải bây giờ.
Phương Văn Châu dù giỏi đến đâu cũng chỉ là một người trẻ tuổi, nếu đối mặt một đại yêu còn may ra, đằng này núi Kỳ có tới hơn mười con, lại rất đoàn kết.
Hắn mà đi, chắc chắn không còn đường sống.
Ta đáng lẽ nên vui mừng mới phải, có thể báo thù cho mẫu thân, còn loại bỏ được tên đạo sĩ chuyên giết yêu này.
Nhưng, nhìn ra ngoài trời mưa rả rích, sao lòng ta lại không vui chút nào?
…
Ba ngày đã trôi qua.
Ta ngồi trong khách điếm, giữ nguyên một tư thế suốt ba ngày.
Ngọn nến trên bàn đã cháy hết.
Phương Văn Châu vẫn chưa trở về.
Ta đứng dậy, thở dài, trách mình sao lại không đủ tàn nhẫn như yêu quái nên có.
Hết cách rồi, hắn luôn chiều chuộng ta.
Hắn chết rồi, sẽ không còn ai chiều chuộng ta nữa.
Ta phải đi tìm hắn.
Vừa bước ra ngoài, ta đã nhìn thấy bóng người lẫn trong mưa.
Hắn mặc bạch y, nhuốm đầy máu.
Thanh kiếm vẫn đeo bên hông, sạch sẽ lạnh lẽo sau cơn mưa.
Nhìn thấy thứ trong tay hắn, ta sững sờ.
Đó là yêu đan, yêu đan lớn như vậy, chắc chắn chỉ có thể là của đại yêu.
Trong tay hắn có tới hơn mười viên.
Hắn thực sự giết hết đại yêu núi Kỳ.
Thù của mẫu thân ta, đã có người trả giúp.
Mà đó lại là một tên đạo sĩ phiền toái.
Phương Văn Châu bước đến trước mặt ta, thấy ta ngẩn ngơ, hắn khẽ cười, chạm nhẹ vào mũi ta.
Chưa kịp nói lời nào, hắn lảo đảo, may là ta đỡ kịp, nếu không đã ngã xuống rồi.
Phương Văn Châu ngất lịm.
Ta kiểm tra, phát hiện hắn trúng dâm độc của xà yêu. Kẻ trúng độc sẽ mê loạn, không phân biệt được bản thân, tựa như hàng ngàn con trùng bò khắp cơ thể, chỉ có hợp hoan với người mới giải được.
Vậy mà hắn cố chịu đựng đến khi quay về.
Là ta khiến hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Ta nghiến răng, liều mạng, coi như lần này thu dương khí!
Lột bỏ y phục của hắn, phát hiện trên người hắn không có nhiều vết thương.
Xem ra máu trên y phục đều là của đám đại yêu.
Ta chưa từng làm chuyện này, căng thẳng cắn nhẹ vào xương quai xanh của hắn, rồi liếm môi hắn.
Phương Văn Châu vẫn mê man, gương mặt hắn tái nhợt không chút huyết sắc.
Hắn phát ra một tiếng rên nhẹ, tỏ vẻ không thoải mái.
Ta biết hắn đang cố gắng đấu tranh với zâm độc.
Nhưng loại độc này ngoài hợp hoan với người ra, không có cách nào giải, càng nhịn thì dục vọng càng mạnh.
Ta đè lên hắn, học theo kiến thức các hồ ly khác truyền thụ, cùng hắn hợp hoan.
Lúc đầu còn vụng về, về sau cũng tìm ra cách.
Hàng mày nhíu chặt của Phương Văn Châu cũng dần giãn ra, người hắn rất nóng, đến cả ta cũng nóng theo.
Lúc này ta mới biết, hóa ra hợp hoan thoải mái đến vậy.
Ta thừa nhận, lần đầu tiên có chút đắm chìm quá độ, bất cẩn để lộ đuôi hồ ly.
Giữa chừng, Phương Văn Châu lại có ý thức.
Bàn tay dài của hắn nắm lấy đuôi hồ ly của ta.
Khoảnh khắc đó, ta như thể bị hắn nắm lấy mệnh mạch.
Dưới tác động của dâm độc, ánh mắt của Phương Văn Châu lúc thì tỉnh táo kháng cự, lúc lại mê loạn khát khao.
Hắn đè ta xuống, nắm chặt gốc đuôi ta, giọng khàn khàn, lạnh lẽo:
“Ngươi là yêu?”
04
Ta thừa nhận bản thân không cố ý dùng một quyền đánh ngất Phương Văn Châu.
Chiếc đuôi hồ ly của ta rất mỏng manh, lại bị hắn nắm trong tay.
Điều này khiến ta không khỏi nghĩ đến những yêu quái đã bị hắn giết chết.
Ta không dám chắc Phương Văn Châu có biết ta là yêu quái, cố tình để hắn vào Kỳ Sơn phiêu lưu, rồi liệu hắn có thể tha cho ta không.
Vừa rồi vất vả một phen, độc trong người hắn đã gần như được thanh sạch, hiện giờ chính là lúc hắn yếu ớt nhất.
Thỏ yêu khuyên:
“Hắn đã biết ngươi là yêu quái, hiện giờ hắn yếu nhất, chi bằng thừa dịp giết hắn đi.”
Ta lắc đầu: “Hắn đã báo thù cho mẫu thân ta, tuy là yêu quái, nhưng không thể lấy oán báo ân.”
“Ngươi là hồ ly, cần gì phải giữ đạo nghĩa của con người? Hắn mà tỉnh lại nhất định sẽ giết ngươi, hơn nữa, dù ngươi không giết hắn, mấy ngày tới cũng sẽ có yêu quái khác đánh hơi đến giết hắn.”
Ta hiểu điều đó.
Những năm qua Phương Văn Châu đã giết rất nhiều yêu quái, giờ hắn bất tỉnh, nhất định sẽ có yêu quái ngửi thấy mùi mà kéo đến báo thù.
Ta nói: “Ta sẽ bảo vệ hắn.”
Thỏ tinh không khỏi giận dữ:
“Ngươi không phải là đã yêu Phương Văn Châu rồi chứ?”
“Hắn là trừ yêu sư, còn ngươi là yêu quái, hai ngươi không thể ở bên nhau đâu!”
Mưa lại rơi liên tiếp ba ngày ba đêm.
Thỏ tinh nói không sai.
Trong thời gian này, không ít yêu quái biết được Phương Văn Châu bị thương khi đi Kỳ Sơn giết đại yêu, liền kéo đến báo thù.
Ta cảm thấy may mắn vì trước giờ vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, những yêu quái đến đây, ta còn có thể miễn cưỡng chống cự.
Những kẻ ta không thể chống lại, ta lấy ra những lá bùa trừ yêu của Phương Văn Châu cùng mấy tấm lưới, ném tất cả vào bọn chúng.
Khi ta gần như không chịu nổi nữa, Phương Văn Châu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bầu trời âm u nhiều ngày cũng rốt cuộc hửng nắng.
Ta gần như kiệt sức, kéo hắn từ trên giường dậy để đối phó với những yêu quái đó.
Còn ta thì nằm lên giường mà ngủ bù.
Những ngày qua ta không hề chợp mắt.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện đám yêu quái đến đây tìm cái chết đều đã bị Phương Văn Châu thu phục.
Trong phòng yên ắng lạ thường, sự bừa bộn ban đầu cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Phương Văn Châu đứng trước giường ta.
Ta biết hắn đang nghĩ gì.
Ta chủ động lấy ra chuông nghiệm yêu, nhưng chuông nghiệm yêu không kêu.
Ta không biết hắn còn nhớ chuyện xảy ra sau khi trúng độc rắn không, có nhớ là đã chạm vào đuôi hồ ly của ta không.
Nhưng, độc của loài rắn vốn dĩ có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.
Ta chỉ cần chứng minh trước mặt hắn rằng ta không phải là yêu quái là đủ.
Ta ngáp một cái, định tiếp tục ngủ, nhưng lại nghe hắn nói:
“Bùa trừ yêu đều đã dùng hết rồi à?”
Giọng có chút bất lực, lại mang theo vài phần cưng chiều.
Ta hừ một tiếng:
“Là để cứu ngươi, yêu quái tới rồi, chẳng lẽ đợi bọn chúng đến ăn thịt chúng ta sao?”
Ở bên hắn lâu như vậy, ta phát hiện bản thân cũng chẳng còn sợ hắn nhiều như trước.
Thậm chí ngày càng có phần bạo gan.
Không biết Phương Văn Châu nghĩ gì.
Hắn nhìn ta một lát rồi khẽ ho một tiếng, giọng nói có chút không tự nhiên.
Hắn hỏi: “Ngươi giải độc cho ta sao?”
Tim ta khẽ đập loạn.
Chuyện này quả thật không cách nào chối cãi.
Nhớ đến xương quai xanh quyến rũ của hắn…
Không ngoài dự đoán, trên xương quai xanh của hắn vẫn còn lưu lại dấu răng của ta.
Thấy ta im lặng, Phương Văn Châu cũng im lặng.
Nhưng đôi tai hắn so với lúc nãy lại đỏ lên nhiều hơn.
Một lúc sau, hắn nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tháng tới chúng ta sẽ thành thân.”
5
Không ngờ được, ta lại sắp phải thành thân với Phương Văn Châu.
Ta muốn bỏ trốn.
Ai lại muốn thành thân với một trừ yêu sư chứ? Ta là một con hồ ly mà!
Nhưng Phương Văn Châu lại không biết điều đó.
Giờ hắn thậm chí bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho hôn lễ.
Hắn thật sự muốn chịu trách nhiệm với ta.
Phương Văn Châu nắm tay ta, trang trọng đặt một miếng ngọc vào lòng bàn tay ta:
“Đây là bảo vật gia truyền của ta, có thể hộ thân phòng yêu, khi gặp nguy hiểm sẽ cứu nàng một mạng.”
Ta ho khẽ một tiếng, miếng ngọc trong tay giờ nặng trĩu:
“Thật ra, cũng không cần thành thân đâu, chúng ta có thể xem như chưa có gì xảy ra.”
Phương Văn Châu nói: “Dấu răng của nàng vẫn còn trên xương quai xanh của ta.”
Ta: “…”
Hắn nói: “Ta sẽ cho nàng một hôn lễ linh đình.”
Vị trừ yêu sư đã giết không biết bao nhiêu yêu quái, tâm tư sâu sắc này vậy mà lại có chút ngượng ngùng.
Hắn cúi người hôn nhẹ lên trán ta, cười khẽ: “Xem như là lời hứa hẹn.”
Đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt ta.
Sao mặt ta cũng đỏ như vậy chứ?
6.
Đêm tối mịt, gió rít lạnh lẽo.
“Nàng ghét thành thân với ta đến vậy sao?”
Lại bị hắn bắt gặp, ta lặng lẽ giấu túi hành lý ra sau.
Phương Văn Châu ép ta vào góc tường.
Ta lúng túng: “Ta chỉ nghĩ là ngươi có thể tìm được người tốt hơn, còn ta không xứng với ngươi.”
Hắn cười lạnh: “Có phải nàng đang giấu giếm điều gì không?”
Ta càng lo lắng: “Không có!”
Hắn hỏi: “Có người trong lòng rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy là gì?”
Gương mặt hắn bình thản, nhưng ta lại cảm giác hắn càng lúc càng ép sát ta.
Thật là cổ hủ, chẳng qua chỉ là ngủ chung một lần, sao nhất định phải cưới ta?
Ta lại bắt đầu nói dối: “Ta thể chất yếu, dễ gặp xui xẻo, những người bên cạnh cũng sẽ không may mắn, lại dễ yểu mệnh.”
Nghe xong, Phương Văn Châu bật cười, tiếng cười trầm đục, lồng ngực rung lên theo nhịp:
“Chỉ vậy mà nàng nghĩ ta sẽ sợ?”
“Đại yêu ở Kỳ Sơn ta còn thu phục được, mà nàng vẫn không tin tưởng năng lực của ta sao?”
Không phải ta không tin, mà là quá tin.
Ta tin rằng nếu hắn phát hiện mình cưới một con hồ ly, hắn sẽ tức giận giết chết ta.
Ta sẽ chết rất thảm.
Cơn gió đêm thổi qua.
Cảm nhận được ta đang run rẩy, Phương Văn Châu ôm ta vào lòng:
“Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không ai có thể làm hại nàng.”
Hắn ôm rất chặt, giọng nói ấm áp và trấn an.
Ta biết mình nên đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này, vòng tay hắn vừa thơm vừa ấm áp.
Từ khi mẫu thân ra đi, ta đã rất lâu rồi chưa được cảm nhận cảm giác này.
Cuối cùng, ta không đẩy hắn ra.
7.
“Ngươi thật sự muốn thành thân với hắn? Ngươi điên rồi à?”
Thỏ tinh không hiểu nổi, nó nghĩ có lẽ ta đã bị Phương Văn Châu khống chế.
Ta đang đếm mấy xấp bạc.
Phương Văn Châu đưa cho ta tất cả số tiền hắn tích lũy bao năm qua, kể cả số tiền gửi ở tiền trang.
Ta quả thực đã đánh giá thấp mức độ giàu có của hắn.
Đừng nói là một đời, số tiền này đủ để ta tiêu đến hai đời.
“Chỉ vì số tiền này thôi sao?”
Thỏ tinh kinh ngạc.
Ta cười hì hì: “Không phải vậy, cứ thử xem sao. Nếu không sống nổi cuộc sống này, ta sẽ ôm tiền chạy trốn.”
Hôn lễ đang được chuẩn bị, cha mẹ của ta và Phương Văn Châu đều đã qua đời.
Nhưng hắn có rất nhiều bạn bè, bao gồm các đồng môn trừ yêu và những người từng được hắn giúp đỡ.
Ngược lại, bên ta chỉ có mỗi Thỏ tinh là bạn duy nhất có thể đến dự.
Thỏ tinh ăn chay, chưa bao giờ sát sinh, nên chuông nghiệm yêu sẽ không kêu.
Ta cũng có vài người bạn khác, nhưng bọn họ ít nhiều đều dính nghiệp chướng.
Bọn họ sẽ bị lộ tẩy, không thể đến được.
Về việc ta chỉ có ít bạn bè đến tham dự đám cưới, Phương Văn Châu không hề để tâm:
“Sau này bạn của ta cũng là bạn của nàng, nếu có khó khăn, cứ nhờ họ giúp đỡ.”
Ta toát mồ hôi.
Mấy ngày trước hắn đã dẫn ta đi gặp một vài người, tất cả đều là những trừ yêu sư lừng danh giang hồ, kiểu khiến yêu quái nghe đến là run sợ.
Ta bỗng thấy buồn bã, ta và Phương Văn Châu thuộc về hai giống loài khác nhau, bạn bè cũng không chung.
Cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu?
Càng gần đến ngày cưới, Phương Văn Châu càng bận rộn.
Gần đây yêu quái thường xuyên quấy nhiễu, hắn luôn ra ngoài từ sáng sớm.
Lòng ta cũng càng lúc càng bất an.
Cho đến hôm nay, đã tối muộn mà hắn vẫn chưa trở về.
Cuối cùng, Thỏ tinh vội chạy đến: “Có chuyện rồi!”
Tim ta như thắt lại.
Phương Văn Châu và các trừ yêu sư khác bị mắc kẹt.
Đối thủ là Hắc Sơn lão yêu nổi tiếng hung ác, từng bị Phương Văn Châu đồ sát trên núi, suýt chết nhưng lại trốn thoát được, đã lẩn tránh một thời gian dài.
Không ngờ lão yêu lại âm thầm liên kết với các đại yêu khác, quyết tâm giết chết Phương Văn Châu.
“Diêu Diêu!” Thỏ tinh gọi từ phía sau.
Ta không kịp nghĩ nhiều, biến trở về nguyên hình, lập tức lao đến nơi đó.
Phương Văn Châu thông minh như vậy, không lý nào vô cớ rơi vào bẫy, chắc hẳn đối phương dùng ta làm cớ.
Khi ta đến, không khí tràn ngập mùi tanh của máu.
Phương Văn Châu và một vài trừ yêu sư đứng giữa vùng đất đẫm máu.
Ta không nghĩ ngợi gì, lập tức lao về phía hắn.
Hắn thoáng sững sờ, rồi đón lấy ta vào lòng thật chắc chắn:
“Ta không sao.”
Giọng hắn mệt mỏi, sát khí chưa tan hết, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
Đám đại yêu, bao gồm cả Hắc Sơn lão yêu, đều đã bị bắt giữ.
Ta mới biết rằng tất cả chuyện này thật ra là do Phương Văn Châu liên kết với các trừ yêu sư giăng bẫy.
Cố ý để lũ yêu quái mắc câu.
Ngay cả ta cũng rơi vào bẫy.
Ta không khỏi trách mình quá nông nổi.
Vì ra ngoài quá vội vã, ta đã dùng đến pháp thuật.
Toàn thân ta cứng đờ, ý thức được một điều.
Lúc này ta đang ở dạng hồ ly!
Không kịp giấu giếm nữa rồi.
Ta buồn bã, đôi tai hồ ly rủ xuống, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của hắn:
“Xin lỗi, ta lừa ngươi, thực ra ta cũng là yêu quái.”
Hắn nói: “Ta đã biết rồi.”
Cái gì?
Ta ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt chứa đựng nụ cười của hắn.
Một tay của Phương Văn Châu nhẹ nhàng xoa mũi ta: “Nàng ngốc quá, nếu là người khác, sớm đã bắt nàng rồi.”
Tai cáo của ta nóng bừng: “Ngươi không phải ghét yêu quái sao?”
Hắn cười: “Ghét? Làm gì có! Ta giết toàn những yêu quái xấu, nành xấu sao?”
Ta bỗng chợt hiểu ra, những lời đồn của mấy yêu quái trong giới đều là thổi phồng quá mức.
Danh xưng “Sát yêu cuồng ma” của Phương Văn Châu, thực chất đều là do những yêu quái hung ác, tội ác tầy trời tự đặt ra.
Những yêu quái ngoan ngoãn không bao giờ đi đặt danh xưng cho người khác, họ chỉ muốn sống yên ổn trong núi sâu rừng thẳm.
Ta đã hiểu lầm hắn.
Tai ta ngứa ngáy.
Cứ cảm giác như hắn đang dùng ngón tay trêu chọc ta.
…
Chuyện ta là yêu quái, cứ thế mà qua đi.
Hôn lễ vẫn diễn ra như thường.
Những bắt yêu sư biết Phương Văn Châu cưới hồ yêu, vậy mà lại không hề lộ vẻ ngạc nhiên, bất ngờ.
Ta không hiểu.
Họ còn đối xử với ta rất thân thiện, đi qua đều chúc mừng, gọi ta là “Tỷ tỷ”.
Ta hỏi Phương Văn Châu, hắn chỉ cười:
“Người làm bạn với ta, chắc chắn đều cùng chí hướng, ta chẳng để ý gì, họ đâu có lý do mà để ý.”
Ta bỗng cảm thấy mình là yêu quái hạnh phúc nhất trên đời.
Ta có một người chồng mạnh mẽ là thầy bắt yêu, chồng lại còn có một đám bạn bè bắt yêu siêu đẳng.
Hiện giờ ta là yêu quái có hậu thuẫn lớn nhất.
Đến Nhân giới hay yêu giới đều có thể thẳng lưng mà đi.
Ta còn có rất nhiều tiền, tất cả tiền của Phương Văn Châu giờ đều nằm trong tay ta.
Chỉ cần hắn đối xử tệ với ta, ta có thể cuỗm hết tiền của hắn mà bỏ trốn.
Chỉ là buổi tối, ta có chút khổ sở.
Phương Văn Châu… thật là giỏi.
Người đàn ông này quả thật chẳng phải kẻ tốt, ban ngày mặc y phục, phong thái quân tử, tối đến cởi áo lại còn háo sắc hơn cả ta:
“Nương tử, để đuôi lộ ra, cho ta sờ chút.”
“Nương tử, đôi chân nàng cũng thật đáng yêu.”
“Nương tử sao không hút tinh khí của ta? Yêu quái khác không hút được đâu.”
“Phương Văn Châu, ngươi đủ rồi.”
Ta, một con cáo yêu, lại bị hắn đối xử như thế.
Không đánh lại hắn, chỉ có thể cắn hắn.
Cuối cùng kết quả là khiến hắn phải thoả mãn.
Thôi thì, ban ngày hắn chiều chuộng ta, đêm đến ta nhường nhịn hắn một chút cũng chẳng sao?
Như thế đó, ta còn trẻ, trả được thù cho mẫu thân, không những thế còn lấy được một thầy bắt yêu rất tài giỏi, sống cuộc sống nhàn hạ mà ta từng mơ ước.
Trước đây vì trả thù, ta đã cố gắng tu luyện, giờ sống thoải mái rồi, ta lại có chút lơ là.
Phương Văn Châu luôn dụ dỗ ta tu luyện nhiều hơn:
“Giờ nàng quá yếu, sau này ta chết đi, ai sẽ bảo vệ nàng? Ta đắc tội không ít yêu quái, sau này chúng mà đến tìm nàng báo thù, làm sao ta có thể yên tâm?”
Tuổi thọ của con người chỉ có trăm năm, đối với yêu quái mà nói thật là ngắn ngủi.
Ta hừ một tiếng: “Ta không sợ, cùng lắm thì chết chung với ngươi.”
Phương Văn Châu ngẩn người, nắm lấy khuôn mặt được nuôi dưỡng đến mềm mại của ta:
“Nói mấy lời mê sảng gì thế? Tuổi thọ của hồ yêu rất dài, nàng lại có tư chất không tồi, cố gắng tu luyện chắc chắn có thể thành hồ tiên.”
“Rồi sau đó ta đi tìm những con cáo đực khác, sinh con cáo con à?”
Ta cố tình chọc tức hắn.
Phương Văn Châu quả thật giận mà cười: “Vậy ta làm quỷ cũng không tha cho nàng.”
Hắn còn cắn ta một cái.
Rõ ràng là người, bây giờ lại còn dính người hơn ta, thích cắn người.
Mặc dù không đau, như để lại dấu ấn vậy.
Trên người hắn cũng có không ít dấu ấn của ta.
Không thể không nói, sống chung lâu dài, thật sự sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Kể từ khi lấy Phương Văn Châu, đôi khi ta lại cảm thấ hắn còn giống hồ yêu hơn cả ta.
Tất nhiên, chỉ khi ở bên nhau.
Trước mặt các bắt yêu sư khác, Phương Văn Châu vẫn rất nghiêm túc.
Ta cứ tưởng rằng chúng ta sẽ mãi yêu thương nhau.
Có lẽ trước đó câu nói về việc sinh con với hồ ly đực khác đã làm hắn tức giận.
Hắn càng cố gắng hơn, chưa đầy hai tháng, ta đã có thai.
Rồi sinh ra một lứa… cáo con lông lá.
Nói thật, ta chẳng biết yêu quái và con người sinh ra sẽ như thế nào.
Ta đã chuẩn bị tâm lý là những đứa trẻ sinh ra sẽ có hai cái tai cáo.
Ai ngờ lại sinh ra một lứa cáo con thuần chủng, lông lá mềm mại?
Mà dường như, cha của chúng cũng không ngạc nhiên.
Hắn ôm từng đứa một vào lòng, cười ôn nhu:
“Đừng ồn ào, nương tử cần nghỉ ngơi.”
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn nhận ra, cũng quay đầu nhìn ta.
Ta tức giận: “Sao lại là một lứa cáo thuần chủng?”
Đáp lại ta, là nụ cười của hắn, đôi tai cáo lộ ra.
8
Ta mang hết tất cả tài sản của Phương Văn Châu bỏ trốn.
Để lại cho hắn là một đám con cáo con đang la hét om sòm.
Ai bảo hắn cứ lừa dối ta.
Ta thậm chí cảm thấy ngay từ đầu Phương Văn Châu đã cố tình chơi trò lừa dối ta.
Hắn thật sự yêu ta sao?
Ta rất tức giận.
Không chỉ là tiền, ta còn mang đi cả bảo bối bắt yêu mà hắn đã tặng cho ta.
Ngọc hắn từng tặng không biết rơi ra từ lúc nào.
Viên ngọc bắt đầu phát sáng rồi nóng lên.
Ta chỉ thấy một cái chớp mắt.
Khi mở mắt ra, cảnh vật trước mặt đã thay đổi.
Dù là mùa xuân đầu, vậy mà lại có tuyết rơi.
Cảnh vật cũng thay đổi, khu rừng trước kia giờ trở thành những con phố đầy tuyết trắng.
Ta mơ màng bước đi, nhìn thấy một nhóm trẻ con đang ném đá vào một con hồ ly.
Hồ ly đầy thương tích, không thể đứng dậy.
Ta lập tức tức giận, sử dụng chút phép thuật nhỏ để dạy cho mấy đứa trẻ một bài học.
Bọn trẻ khóc lóc chạy đi tìm cha mẹ.
Ta mang hồ ly bị thương đến ngôi miếu bỏ hoang để chữa trị cho nó.
Hồ ly quá yếu, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, nép vào trong lòng ta.
Lúc này ta cảm thấy cả hai chúng ta đều thật đáng thương, đều là hồ ly, bất giác kể cho nó nghe câu chuyện của mình.
Phương Văn Châu đã lừa dối ta như thế nào, ta đã bị lừa ra sao, sinh cho hắn một đàn con cáo.
Ta càng nói càng tức giận:
“Hồ ly nhỏ, nhớ kỹ, con người rất xảo trá, sau này tìm bạn đời nhất định phải chọn một hồ ly cái xinh đẹp, đừng tìm con người, chúng xảo trá hơn cả cáo đấy.”
Hồ ly đáp lại một tiếng nhỏ.
Những ngày sau đó, ta không tìm được cách quay về.
Viên ngọc không còn phản ứng gì nữa.
Hồ ly bị thương quá nặng, trong mấy ngày này chúng ta đã trở thành bạn đồng hành.
Ta luôn chăm sóc nó, nó cũng sẵn lòng nghe ta tâm sự.
Mấy ngày trôi qua, ta bắt đầu nhớ về đàn hồ ly con của mình.
Đã biến mất lâu như vậy, kẻ lừa đảo Phương Văn Châu chắc cũng rất lo lắng cho ta.
Lẽ ra ta không nên bỏ chạy, mà phải nắm chặt cổ áo hắn, hỏi hắn tại sao lại làm như vậy.
Khi vết thương trên người hồ ly lành lại, nó thường xuyên quấn quýt quanh ta.
Hôm ấy, nó có thể nói được:
“Nếu đã là kẻ lừa đảo, thì đừng nghĩ đến hắn nữa, đừng rời đi, ta sẽ nhanh chóng hóa hình, khi ta hóa hình xong, ta sẽ cưới nàng.”
Dù ta tức giận với Phương Văn Châu, nhưng không có nghĩa là ta không yêu hắn.
Ta lắc đầu: “Ta phải về, hắn hiện giờ chắc chắn đang tìm ta, ta cũng phải về tìm hắn yêu cầu một lời giải thích.”
Đêm trăng tròn, viên ngọc cuối cùng cũng có phản ứng lại.
Vào những giây phút cuối cùng trước khi ta rời đi, con cáo cũng hóa hình thành người.
Ta cũng nhìn rõ diện mạo của hắn.
Hắn nói: “Đừng đi, ta sẽ cưới nàng!”
Phương Văn Châu!
Sao lại là hắn?
9
Ta đã trở lại.
Vẫn là nơi cũ trước khi biến mất, nhưng Phương Văn Châu đang đứng đợi ta ở một nơi không xa.
“Thức dậy rồi sao?” Hắn ngồi xuống bên cạnh ta.
Vẫn là một đêm có trăng, vừa tỉnh lại đã thấy hắn.
Cảnh tượng này giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Hóa ra hắn không phải không đuổi theo ta, mà luôn đi theo sau lưng ta.
Vậy chuyện mà ta vừa trải qua…
“Viên ngọc mà ngươi đưa cho ta…”
Ta chưa kịp nói hết, Phương Văn Châu đã ôm ta vào lòng:
“Đã biết hết rồi phải không?”
Ta bừng tỉnh nhận ra: “Ngươi chính là con hồ ly kia!”
“Ừ, năm xưa nếu không phải nàng cứu ta, ta chắc chắn không thể sống đến bây giờ.”
Sau khi hắn giải thích, ta mới hiểu, ta đã quay về vài chục năm trước, gặp phải Phương Văn Châu lúc chưa hóa hình!
Những ngày ta ở đó, ta lại còn mắng chửi ngay trước mặt chính chủ.
Phương Văn Châu: “Lúc đó nghe nàng kể về một tên bắt yêu sư, ta đã rất ghen tị, cho đến khi nàng nhìn thấy ta hóa hình, gọi tên ta, ta mới đoán ra, có thể ta chính là kẻ lừa dối nàng, khiến nàng sinh ra hồ ly con.”
Hắn cười khẽ, đặt đầu lên cổ ta:
“Những năm qua, ta luôn tìm nàng, may mà cuối cùng cũng không phụ công tìm kiếm.”
Ta vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận: “Sao không nói sớm?”
Hắn thở dài: “Sợ nói sớm quá, mọi thứ sẽ thay đổi, ít nhất ta phải đợi nàng cứu ta từ quá khứ, nếu không, ta sợ không tìm được nàng, một người vợ đáng yêu như vậy.”
Ta mặt đỏ lên, đấm hắn, hắn cũng không tránh.
“Vậy sao ngươi lại làm bắt yêu sư?”
Phương Văn Châu gõ nhẹ lên mũi ta:
“Không phải vì nàng nói sao, phu quân nàng là một bắt yêu sư tài giỏi sao, để cưới nàng, ta đã nhắm vào mục tiêu này.”
“Sau khi nàng đi, vì cơ duyên, ta được một đạo sĩ thu nhận, ông ấy nói, người và yêu không có gì khác biệt, chỉ cần trong lòng có thiện ý thì đều đáng được coi trọng. Sau đó, ta trở thành một kẻ bắt yêu, luôn diệt trừ yêu quái ác độc, nhưng trong lòng luôn nghĩ đến việc sớm gặp nàng.”
Hắn ánh mắt ngày càng dịu dàng.
Những lời tình tứ này làm tim ta dần mềm mại.
Những năm qua, hắn thật sự luôn tìm ta.
Lần đầu gặp mặt tưởng chừng là vô tình, nhưng thực ra là kế hoạch đã lâu của người này.
Hắn hôn lên má ta:
“Được rồi, thê tử, những lời cần giải thích đã giải thích xong, có thể cùng ta về nhà chưa?”
“Con cái ở nhà cũng nhớ nàng lắm.”
Hắn cười tươi nhìn ta, đôi mắt phản chiếu ánh trăng trắng, cùng với hình bóng ta.
Ta vẫn còn hơi giận: “Về nhà rồi, một tháng không cho phép chạm vào ta.”
Phương Văn Châu ngoan ngoãn gật đầu, bế ta lên:
“Được, chỉ cần thê tử chịu về nhà với ta.”
“Nhưng không được đi tìm hồ ly khác.”
Ta ho khan, nhớ lại những gì đã nói với hắn khi hắn chưa hóa hình.
Ta lẩm bẩm: “Ta đâu phải người đa tâm.”
Phương Văn Châu cười khẽ: “Đúng vậy, thê tử nhà ta là tuyệt nhất, yêu ta nhất.”
Nhưng đến tối, khi hắn lộ ra cái đuôi hồ ly đẹp đẽ để ta sờ mó, Ta, người đã nói sẽ để hắn kiêng cữ một tháng, lại không thể kháng cự, chủ động lao đến.
Đêm khuya, trăng lặn vào mây, ngọn nến trong phòng vẫn dao động.
Là sự xa ngã và cứu rỗi của hai con hồ ly.
Thật tuyệt, ta và Phương Văn Châu đều là hồ ly.
Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.
-HẾT-
Comments for chapter "Chương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0