Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất - Chương 4: Nấm mồ hôn nhân
Không khí buổi sáng thoáng lạnh, ở nơi nghĩa địa càng âm u hơn. Cô không ngăn được nỗi sợ trong lòng, lên tiếng hỏi:
“Đình Phong, anh đưa em tới đây làm gì vậy?”
“Câm miệng!” – hắn quát.
Mặc Đình Phong bước xuống xe, hung hăng đóng cánh cửa thật mạnh. Cô ngồi ở bên trong bất giác giật mình. Trong đôi mắt chỉ đọng lại sự hoang mang tột độ, cô không hiểu được mục đích của hắn, lòng lại thêm nóng như lửa đốt.
Hắn đi tới ghế sau, thân hình cao lớn che đi ánh mặt trời. Chẳng hiểu sao lúc này, Chu Khiết Đan nhớ tới bộ dạng của hắn trong bộ lễ phục chú rể trước đây. Ngũ quan sắc nét, gương mặt cương nghị không đọng nét cười nào.
Lễ đường ngày hôm đó không đông khách khứa nhưng tràn ngập lời chúc phúc, chỉ như vậy đã đủ khiến cô cười suốt cả buổi.
Sau đám cưới, Mặc Đình Phong không trở về phòng tân hôn cùng cô như bao cặp vợ chồng khác. Cô ở một mình trong phòng tân hôn, nhìn nào là nến thơm, nào là hoa tươi trang trí càng thêm chạnh lòng, tủi thân hơn.
Đối với cuộc hôn nhân này, Chu Khiết Đan luôn có cảm giác mơ hồ, Mặc Đình Phong chưa từng muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Giọng hắn không hề hoà nhã, ra lệnh cho cô:
“Bước ra đây!”
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng nảy sinh linh cảm ngày hôm nay bức màn che giấu sự thật sẽ được vén lên.
Mặc Đình Phong dường như rất nôn nóng, trừng mắt liếc cô một cái rồi mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài. Cơ thể cô bị mất thăng bằng, ngã người vào hắn. Đôi mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng.
Chu Khiết Đan không hề cố ý cho hành động đó nhưng trong mắt hắn chỉ toàn mỉa mai, khinh khi.
Mặc Đinh Phong bất mãn đẩy cô ra, bàn tay gia tăng lực, bước nhanh về phía trước. Chân cô hiện tại không thích hợp bước nhanh, miệng vết thương ma sát với lớp vải vô cùng đau buốt.
Gió nhẹ lướt qua, xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân dồn dập của hai người.
“Em đau, anh có thể đi chậm lại một chút không?”
Vẫn như thường lệ, lời van xin của cô lướt ngang qua tai hắn không đọng lại chút gì. Chỉ một hành động nhỏ đó cũng khiến cho cõi lòng cô tan nát.
Mặc Đình Phong kéo cô đến trước một bia mộ, phải gồng mình kiềm chế rất nhiều mới không bóp cổ chết cô ngay tại đây.
Chu Khiết Đan kinh hãi, ánh mắt trở nên kinh ngạc.
“Đứng trước bia mộ của nó, cô còn dám chối hay không?”
Ký ức hiện về trong đầu cô như một thước phim, chỉ có điều kết cục này cô có chết cũng không ngờ tới. Hơi thở Chu Khiết Đan chững đoạn từng nhịp, hốt hoảng đưa tay lên che lấy miệng, cả người run rẩy không ngừng.
Đường nét gương mặt người trên tấm bia mộ cô biết! Nhưng nhất thời cô không lý giải được mối liên hệ giữa đối phương cùng Mặc Đình Phong.
“Henry? Đình Phong, anh quen Henry sao, nhưng tại sao cậu ấy…?”
Âm thanh trong cuống họng cô nghẹn lại.
Những biến hoá trên khuôn mặt Chu Khiết Đan đều được Mặc Đình Phong quan sát kỹ lưỡng. Hắn tức giận giữ chặt người cô, ép buộc cô quan sát kỹ tấm bia. Giọng gằn lên đáng sợ:
“Cô bớt giả vờ giả vịt trước mặt tôi đi! Vì cô mà nó phải bỏ mạng nơi xứ người, còn cô vẫn có thể sống vui vẻ hạnh phúc như chưa từng có gì xảy ra. Thật ghê tởm!”
Mặc Đình Phong rất mạnh tay, bả vai cô bị ghì chặt đau nhức không cựa quậy được. Phải mất một lúc mới có thể định thần quét mắt nhanh qua hàng chữ được khắc đẽo tỉ mĩ trên tấm bia đá.
Mặc Đình Vũ! Mặc Đình Vũ! Mặc Đình Phong?
Đầu óc Chu Khiết Đan như sắp nổ tung, trong lòng chồng chất rất nhiều cảm xúc, có bi thương, có sợ hãi, có đau đớn và có cả trống rỗng. Cô khó khăn đọc cái lên đó ra khỏi cuống họng:
“Mặc Đình Vũ chính là Henry? Chuyện này sao có thể?”
Động tác hắn rất dứt khoát, hoàn toàn đẩy ngã cô. Chu Khiết Đan mất đi điểm tựa, đầu bất ngờ đập mạnh vào cạnh của tấm bia đá. Đỉnh đầu rất nhanh cảm nhận được cơn đau choáng váng nhưng giờ đây đâu phải lúc để quan tâm việc đó. Âm thanh gọn ghẽ của Mặc Đình Phong là thứ duy nhất khiến con tim cô bị bóp nghẹn:
“Phải, nó chính là em trai của tôi, đồng thời cũng là em chồng của cô.”
Giọng cô gần như lí nhí trong miệng, thậm chí ngay cả cơ thể cũng cảm thấy không còn chút sức lực nào. Miệng vết thương rỉ máu, bết dính vào tóc trông rất khó chịu.
Những ký ức quá khứ chạy xoẹt ngang qua đại não nhanh như luồng điện. Xưa nay cô có thể tự nhận bản thân là người khá điềm tĩnh nhưng hiện tại đều sụp đổ, cơ thể run lên bần bật.
“Đình Phong! Tại sao Henry… tại sao… lại chết…?”
Cô không biết nên xưng hô như thế nào, cô vẫn chưa thể chấp nhận được việc cậu ta là em trai của Mặc Đình Phong càng không tin được còn là em chồng của cô. Cái tên Mặc Đình Vũ đối với cô quá xa lạ.
Hắn nhíu mày nhìn cô chật vật ngồi dưới đất, ánh mắt lại hoang mang tột độ. Suýt tý nữa hắn sẽ thật tâm tin vai diễn này của cô. Giọng hắn đầy chán ghét:
“Năm đó vì đuổi theo cô cho nên nó mới xảy ra tai nạn, một mình nằm đây lạnh lẽo còn cô vẫn thản nhiên như không có việc gì suốt thời gian qua. Cô có biết trên dưới gia đình tôi phải chịu cú sốc lớn này như thế nào không? Đáng lẽ người phải chết đi là cô!”
Chu Khiết Đan bần thần, cô nghe không sót một từ nào nhưng nhất thời lại không biết kiếm đâu ra lý lẽ để biện minh cho bản thân. Toàn bộ cảnh sắc đều trở nên ảm đạm, ánh mặt trời đã lên cao, chiếu thẳng vào thân hình cao lớn ngạo mạn của hắn.
Thần kinh cô như tê dại, tay chống dưới đất run bần bật khó khăn hỏi một điều:
“Khi đó anh tới cửa đưa ra lời đề nghị kết hôn có phải… anh hoàn toàn vì chuyện này…”
Đó là câu hỏi mà cũng chẳng phải câu hỏi, tâm trí cô phiêu dạt quay lại lễ đường ngày hôm đó. Mặc Đình Phong vô cùng tuấn tú trong mặc bộ lễ phục màu đen đứng ngay trước mắt cô. Dưới sự chứng giám của Chúa, của Cha Sứ, của tất cả mọi người, hắn nói: “Con đồng ý!”
Hắn nhìn Chu Khiết Đan thật kỹ. Thương hại? Một chút cũng không.
“Cô nghĩ với điều kiện của nhà họ Chu đủ sức trèo cao với tới nhà họ Mặc? À hay là cô nghĩ với nhan sắc của cô có thể mê luyến được tôi? Vì cô mà nó chết, quãng đời còn lại, tôi nhất định bắt cô sám hối. Hôn nhân này, đối với tôi từ trước tới nay đều chỉ là trò cười.”