Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất - Chương 2: Chơi vơi
Chu Khiết Đan khó khăn đứng dậy nhưng không được, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Cô quay đầu ra phía sau lưng, những người làm hốt hoảng vội vàng lẩn trốn.
Cô thở dài, giọng đủ cho đám người đó nghe thấy:
“Gọi Nguyệt Hoa cho tôi!”
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, rì rầm một lúc mới đáp lại cô:
“Vâng!”
Nguyệt Hoa là người chăm sóc cho cô tại đây, tiếng nói của Chu Khiết Đan không có mấy trọng lượng cho nên người chăm sóc cô cũng bị xem nhẹ.
Nguyệt Hoa tức tốc chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Thiếu phu nhân, chân của cô bị sao vậy?”
Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, lắc đầu nói:
“Tôi không sao! Đỡ tôi dậy là được rồi!”
Nguyệt Hoa bất bình, lồng ngực phập phồng:
“Thiếu phu nhân còn nói không sao, không sao còn cần tiểu Hoa đỡ cô hay sao? Những lúc thiếu gia nóng giận cô còn tranh cãi với thiếu gia làm gì. Thiếu phu nhân học cao hiểu rộng hơn em, không lẽ không biết điều này.”
Chu Khiết Đan nghe những lời trách móc của Nguyệt Hoa, không nhịn được bật cười. Đạo lý lấy lùi làm tiến này thật sự có thể hoá giải được tình trạng của cô và hắn sao?
“Thiếu phu nhân còn có sức mà cười được!”
Chu Khiết Đan bước chân qua cổng lớn chưa tới một năm, ngày đó cô chỉ thấy Nguyệt Hoa rất tội nghiệp, bị những người khác sai vặt. Cô không nghĩ ngợi gì mà nói với quản gia cần một người chăm sóc riêng.
Dù cô có vô dụng thế nào, địa vị vẫn là chủ nhân của ngôi biệt thự, vẫn có thể giúp cho cuộc sống của Nguyệt Hoa tốt hơn một chút.
Bây giờ thì hay rồi, cô ấy còn có sức nói lại cô. Nhưng cô thừa biết tính tình người trước mặt như thế nào.
Nguyệt Hoa giúp cô chăm sóc vết thương, cô mệt mỏi chợp mắt chưa được bao lâu, chuông điện thoại vang lên. Vừa nhấc máy đã nghe được tiếng khóc vang vọng:
“Khiết Đan, con đã nghĩ được cách cứu ba con hay chưa?”
Cô bất cẩn động phải vết thương nên cảm thấy nhói đau nhưng vẫn cố gắng gạt sang một bên mà khuyên nhủ mẹ mình:
“Mẹ ơi, cho con một chút thời gian.”
“Thời gian? Con có biết một giây con trì hoãn ba của con sẽ bị tạm giam thêm một giây không? Ba con già rồi, ông ấy mà có chuyện gì mẹ và em trai con sẽ đi theo ông ấy.”
Tâm trạng của Chu Khiết Đan không tốt. Lâm Thất Thất tuy không phải người thân sinh ra cô nhưng từ nhỏ đã chăm sóc cho cô. Đối với cô, bà ấy không khác mẹ ruột là bao.
Chu Khiết Đan nói hết lời mới khiến cho bà ấy tạm yên tâm. Ngay khi cúp máy, chẳng biết làm sao mà nước mắt cô cứ thế tuôn rơi lã chã.
Ai ai cũng ngưỡng mộ cô một bước vào hào môn, nhưng bên trong ấm lạnh như thế nào cô lại không thể giãi bày được.
***
Chuyện của Chu Hạo Minh biết rõ hoàn toàn bị người ta hãm hại nhưng về mặt pháp lý lại khó lòng mà thanh minh được. Sáng hôm sau, Chu Khiết Đan mặc kệ bản thân bị thương, mặc âu phục che khuất đôi chân đầy thương tích bước tới Viện Kiểm Sát.
Luật sư những ngày qua cũng tất bật chạy đôn chạy đáo tìm chứng cứ. Phía kiểm sát viên lại từ chối gặp mặt khiến Chu Khiết Đan như ngồi trên đống lửa.
Lúc bước ra cổng, đột nhiên có người va phải vai cô. Tài liệu tuột khỏi tay, rơi lộn xộn trên đất. Đối phương rất lịch sự giúp cô thu dọn:
“Cô không sao chứ? Thật ngại quá, tôi sơ ý quá.”
Chu Khiết Đan rất kiệm lời:
“Tôi không sao!”
Gương mặt hắn ta trở nên đăm chiêu:
“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi hay không? Trông cô rất quen! Tôi họ Dương, Dương Kỳ Minh.”
Cô không có tâm trạng, nhận những tờ giấy từ tay hắn ta, sắp xếp lại cho gọn, thuận miệng đáp:
“Chắc anh nhận nhầm người rồi.”
Chu Khiết Đan chắc chắn trong từ điển của gia đình không hề quen biết ai họ Dương cả nên cô đáp lại rất nhanh. Đối phương vẫn cố chấp:
“Chu tiểu thư!”
Cô giật mình quay đầu lại, khẽ nhíu mày. Không lẽ đúng như lời hắn ta nói, thật sự biết cô hay sao? Không đợi cô lên tiếng, Dương Kỳ Minh tiếp tục nói:
“Tôi nhớ ra rồi, trong bữa tiệc rượu cách đây không lâu tôi đã từng mời cô một ly. Chắc có lẽ cô đã quên mất rồi.”
Chu Khiết Đan lặng lẽ nhớ lại, nhưng cô không có ấn tượng sâu sắc nào về người trước mặt. Dương Kỳ Minh dáng người cao ráo, gương mặt điển trai, cư xử trước sau vẫn nhã nhặn, lịch sự.
“Thật xin lỗi!”
Bữa tiệc rượu đó cô chỉ vô tình tham dự cùng Chu Hạo Minh và Lâm Thất Thất, khách khứa tới nâng ly nhiều vô số kể, cô lại không nhớ hết được.
Bỗng Dương Kỳ Minh chuyển chủ đề:
“Lúc nãy nhặt giúp cô tôi không cố ý đọc được nội dung bên trong. Chu tiểu thư hiện tại có việc khó khăn không giải quyết được sao? Tôi có quen biết một số người ở Viện Kiểm Sát, cô không cần ngại biết đâu là việc tôi có thể giúp thì sao?”
Chu Khiết Đan có chút ngờ vực về lòng tốt của Dương Kỳ Minh.
“Tôi không quen anh, chưa quen biết đã nhờ cậy thật không phải phép.”
Hắn ta cười, hòa nhã nói:
“Trước lạ sau quen. Cô không cần phải ngại đâu, được giúp đỡ cô là niềm vinh hạnh của tôi.”
Chu Khiết Đan nghĩ ngợi một lúc vẫn là nên từ chối:
“Cảm ơn anh nhưng tôi có thể tự giải quyết được!”
Sau một hồi không thay đổi được quyết định của cô, Dương Kỳ Minh chỉ có thể đưa cho cô một tấm danh thiếp:
“Nếu sau này cô thay đổi quyết định hãy liên lạc với tôi.”
Chu Khiết Đan nhận lấy, liếc nhìn dòng chữ uốn lượn trên đó cảm xúc biến hoá phức tạp. Khi khuất mặt đối phương, cô nghĩ tới tình cảnh bế tắc của bản thân mà lưỡng lự cất danh thiếp vào túi xách.
***
Sau khi trông thấy Chu Khiết Đan biến mất, một người tiến về phía Dương Kỳ Minh, nói:
“Chu tiểu thư nếu như biết được tất cả đều là một tay anh thao túng không biết sẽ có biểu hiện như thế nào?”
Hắn ta bật cười:
“Chờ khi cô ta biết rồi hẵng tính tiếp!”
Comments for chapter "Chương 2: Chơi vơi"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5