Văn Nguyệt - Chương 1 full
Lần đầu tiên gặp Trần Vọng Dã, tôi đã biết cậu ta là một kẻ cứng đầu.
Hôm đó, tôi đứng trước cửa biệt thự nhà họ Trần, gõ cửa: “Xin chào, tôi là gia sư mới đến.”
Không một tiếng đáp lại.
Cánh cửa hé mở một khe hở nhỏ, tôi liền đẩy cửa bước vào.
Nhưng khi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn. Một cốc nước từ trên trời rơi xuống, dội tôi ướt như chuột lột.
Ngay sau đó, vang lên những tiếng cười khoái trá của một vài người trẻ tuổi:
“Mau nhìn xem, cô ta mắc bẫy rồi kìa!”
“Hà Tri Lạc, ý kiến của cậu hay đấy!”
Cô gái tên Hà Tri Lạc ngẩng cao đầu, kiêu hãnh như một con công.
Tuy nhiên, cô ta chẳng thèm để ý đến bất kỳ ai, chỉ ngước nhìn lên tầng hai: “Vọng Dã ca, đặc sắc không?”
Trên tầng hai, một nam sinh đang đứng đó.
Phải thừa nhận rằng, tôi chưa bao giờ thấy một nam sinh nào đẹp đến thế.
Làn da trắng trẻo, gương mặt tuấn tú.
Khi cụp mắt xuống lại mang theo một vẻ tinh nghịch của thần tiên.
Cậu ta nhếch môi lạnh lùng, nói: “Chán phèo.”
“Cậu là Trần Vọng Dã?” Tôi hỏi.
“Ừ.”
“Họ là bạn của cậu?”
“Ừ.”
Tôi rút khăn giấy lau mặt: “Tôi là gia sư mới do ba cậu mời đến, tôi tên là Dương Văn Nguyệt, cậu có thể gọi tôi là cô giáo Dương hoặc chị đều được.”
Trần Vọng Dã khẽ cười khẩy, có vẻ như không thừa nhận thân phận của tôi.
Nhưng tôi không hề tức giận, mặc dù tóc vẫn đang nhỏ nước tong tong.
Tôi bước những bước vững vàng tiến về phía tầng hai.
Mọi người xung quanh không cười nổi nữa.
“Chuyện gì vậy, sao cô ta không khóc?”
“Chắc là sợ ngây người rồi.”
“Trời ơi, cô ta vào được à? Mấy người trước chẳng phải đều tức đến bỏ chạy ngay tại chỗ sao…”
Tôi đi thẳng đến trước mặt Trần Vọng Dã:
“Cảm ơn cậu và bạn cậu vì món quà chào mừng này, tôi cũng có một bất ngờ nho nhỏ dành cho cậu.”
Tôi mở nắp cốc giữ nhiệt ra và dội thẳng lên đầu Trần Vọng Dã.
Không để sót một giọt nào.
Trần Vọng Dã sững sờ.
Không chỉ mình Trần Vọng Dã, mà cả đám bạn của cậu ta cũng ngây người.
Căn biệt thự chìm trong im lặng.
Hà Tri Lạc là người đầu tiên hét lên:
“Cô bị điên rồi à! Cô dám làm thế với Vọng Dã ca?
Cô có biết những sinh viên nghèo kiết xác như cô, nhà họ Trần có thể dễ dàng bóp chết bất cứ lúc nào không!”
“Ồ, suýt chút nữa thì quên mất cô.”
Tôi nhấc chiếc túi vải ướt sũng lên, hung hăng ném về phía trước.
Và nó trúng ngay cô công chúa nhỏ Hà Tri Lạc.
Tôi biết cô ta là ai mà.
Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hà thị, môn đăng hộ đối với nhà họ Trần, lại còn là thanh mai trúc mã của Trần Vọng Dã.
Người ta đồn rằng họ có thể sẽ kết hôn với nhau.
Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi đến đây để làm gia sư, chứ không phải để làm nô lệ.
Ai bắt nạt tôi, tôi sẽ phản kháng lại.
Hà Tri Lạc chưa từng chịu ấm ức như vậy, lập tức gào lên ầm ĩ.
Tôi trực tiếp lấy điện thoại ra, quay video lại.
“Cô làm cái gì đấy!”
“Để chủ tịch Trần xem thử là ai đang ảnh hưởng đến việc học của con trai ông ấy.”
Hà Tri Lạc kinh ngạc ngậm miệng lại.
Cô ta biết việc làm ăn của gia đình còn cần Trần thị giúp đỡ, nên cô ta rất sợ chủ tịch Trần.
“Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi cất hành lý đây.”
Tôi quay đầu nhìn Trần Vọng Dã.
Lúc này, cậu ta cũng giống như tôi, tóc tai ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống.
Im lặng ba giây, cậu ta bỗng nhếch mép cười: “Cô tên gì nhỉ?”
“Dương Văn Nguyệt.”
“Tôi nhớ cô rồi đấy.”
“Tốt nhất là cậu đừng quên.”
Trần Vọng Dã nhỏ hơn tôi bốn tuổi, là một học tra chính hiệu, tổng điểm thi đại học tất cả các môn chỉ được hai trăm rưỡi.
Đúng là một số điểm rất phù hợp với tính cách của cậu ta.
Chủ tịch Trần muốn đưa cậu ta ra nước ngoài, vì vậy đã tìm kiếm những giáo viên giỏi để dạy kèm tiếng Anh cho cậu ta.
Ban đầu, những người được mời đều là giáo viên nước ngoài.
Nhưng tiếc là Trần Vọng Dã quá nghịch ngợm, khiến tất cả giáo viên nước ngoài đều tức giận bỏ đi.
Vì thế, cuối cùng công việc này lại rơi vào tay tôi.
Mặc dù tôi vẫn còn là sinh viên, nhưng tôi từng là thủ khoa môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học.
Và hiện tại cũng đang đứng đầu khoa tiếng Anh.
Do đang là kỳ nghỉ hè, ký túc xá không cho ở.
Nên để thuận tiện cho việc dạy kèm hàng ngày, tôi đành phải chuyển đến ở cùng Trần Vọng Dã.
Buổi chiều, tôi đi ngang qua phòng chơi game của Trần Vọng Dã.
Cửa phòng không đóng kín.
Tôi nghe rõ mồn một những lời trò chuyện bên trong.
“Dã ca, cô gia sư mới của cậu cũng thú vị đấy.”
“Trông cũng xinh nữa chứ, hehe.”
“Cậu bị mù à?” Hà Tri Lạc đang rất bực bội: “Nhìn quê mùa chết đi được, thế mà gọi là xinh?”
“Đúng đúng, kém xa tiểu thư Hà đây rồi. Tôi cá là cô ta không trụ nổi đến cuối tháng đâu.”
Trần Vọng Dã, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Tôi cược ba ngày.”
Chẳng mấy chốc, tôi đã hiểu tại sao Trần Vọng Dã lại tự tin đến vậy.
Hóa ra cậu ta đã nghĩ ra một kế sách tồi tệ.
Chiều hôm sau.
Theo kế hoạch, tôi đến phòng Trần Vọng Dã để dạy kèm.
Cậu ta không có ở bàn học, nhưng trong phòng tắm lại vọng ra tiếng nước chảy.
Tôi hỏi: “Cậu đang tắm à?”
“Ừ, sắp xong rồi.”
“Vậy lát nữa tôi lại đến.”
“Chờ chút.” Trần Vọng Dã hiếm khi lịch sự như vậy: “Tôi quên mang khăn tắm, nó ở trên giường, phiền cô lấy giúp tôi.”
Cậu ta thò tay qua khe cửa.
Tôi để ý thấy ngón tay út của cậu ta mềm nhũn, dường như đã bị gãy xương.
Tôi không nghĩ nhiều, quay người đi lấy khăn tắm: “Cái màu xám này phải không? Cầm lấy—”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Vọng Dã bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng tôi vào trong.
Phòng tắm đầy hơi nước.
Trần Vọng Dã đang để trần nửa người trên, một chiếc khăn tắm quấn hờ hững quanh eo.
Cậu ta chưa đến hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi thích đủ loại hình vận động.
Vì vậy, cho dù không có thói quen tập thể hình, thì cậu ta vẫn có cơ bắp săn chắc, đường nét đẹp đến mức khó tin.
Tôi có chút choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ, hoa quả đã rửa xong, tôi mang vào cho cậu nhé.”
Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của Trần Vọng Dã:
“Cậu cố tình bảo người giúp việc đến đưa hoa quả vào lúc này, để bà ấy bắt gặp cảnh tôi ‘tự tiện xông vào’ phòng tắm, đúng không?”
Trần Vọng Dã nói: “Cô thông minh đấy. Người giúp việc sẽ nói với ba mẹ tôi, rồi họ sẽ đuổi cô cho tôi. Đúng đấy, cô thích món quà thứ hai này chứ?”
“Cảm ơn, tôi rất thích.”
Trần Vọng Dã mỉm cười, tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công.
Thế nhưng ngay sau đó.
Tôi đưa tay ra, chạm vào cơ bắp của cậu ta:
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé.”
Trần Vọng Dã hoàn toàn chết lặng.
Cậu ta hoàn toàn không ngờ tới chuyện này.
Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt trên người cậu ta.
Từ cơ ngực xuống phía dưới.
Cùng với những giọt nước chưa khô, trượt đến cơ bụng, rồi đến rãnh bụng.
Khi móng tay tôi vô tình chạm vào làn da, Trần Vọng Dã đều giật mình phản xạ tự nhiên.
Cơ thể thiếu niên mang một vẻ săn chắc đặc trưng, nhưng không mất đi sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Đó là một kiểu gợi cảm vừa phải.
Phía dưới rãnh bụng là chiếc khăn tắm quấn quanh.
Chỉ cần dùng một chút lực là chiếc khăn tắm sẽ rơi xuống.
Trần Vọng Dã vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng cơ thể cậu ta đã có những phản ứng rất thật.
Chẳng hạn như đôi tai đỏ bừng, hay thứ ẩn dưới chiếc khăn tắm…
“Trần Vọng Dã, có cần tôi giúp cậu thay khăn tắm không?”
Giọng tôi rất nhẹ, tựa như lông vũ lướt qua.
Lúc này, người giúp việc ở ngoài đợi lâu sốt ruột: “Cậu chủ? Cậu không có trong phòng sao? Vậy tôi vào nhé…”
“Đừng vào!”
Trần Vọng Dã buột miệng nói.
Người giúp việc vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, lại vội vàng đóng lại:
“Vậy tôi để hoa quả ở cửa cho cậu, tôi đi làm việc khác đây.”
Tiếng bước chân dần dần khuất xa.
Lúc này tôi mới buông tay ra, khôi phục vẻ lạnh lùng:
“Đấu với tôi, cậu thật sự nghĩ chị đây ăn chay à?”
Sau trận chiến này, sự tức giận của Trần Vọng Dã đối với tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Cậu ta tức giận vì nhiều lý do.
Ví dụ như, tự mình làm hại mình.
Hay tôi rút lui quá nhanh, để cậu ta “chết đứng” tại chỗ, trông rất ngốc nghếch.
Tôi thậm chí còn nghe thấy cậu ta nói với bạn bè:
“Trước đây tôi không biết mình ghét nhất kiểu con gái nào.
Bây giờ thì biết rồi, chính là kiểu như Dương Văn Nguyệt.
Nói tôi kiêu ngạo à? Cút đi! Cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết hết, tôi cũng không thể nào thích cô ta!”
May mắn thay, cậu ta đã im lặng vài ngày, không đến gây sự với tôi nữa.
Chuyện bất ngờ xảy ra vào đêm ngày thứ bảy.
Tôi ngủ thiếp đi như thường lệ.
Nhưng tôi lại mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, có một tôi khác, bị Trần Vọng Dã đè lên bàn.
Chính là chiếc bàn mà tôi dùng để dạy kèm cho cậu ta mỗi ngày.
Một tay cậu ta cởi cúc áo sơ mi của “tôi”, tay kia… khó mà diễn tả được.
“Chị, hai năm trước em đã muốn làm thế này rồi.”
Cậu ta thở hổn hển, nói với giọng khao khát.
“Chị hôn em một cái được không?”
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những điều này.
Trên mặt bàn có một cuốn lịch.
Thời gian là: Tháng 4 năm 2026.
Hai năm sau?
Chẳng lẽ… tôi mơ thấy tương lai?
Hình ảnh thay đổi, thời gian chuyển đến tháng 8 năm 2026.
Bối cảnh chuyển sang giường ngủ.
Trần Vọng Dã lúc hai mươi tuổi, thân hình còn đẹp hơn bây giờ.
Trong ánh đèn mờ ảo, thân hình ấy nhấp nhô theo từng nhịp.
Mồ hôi từ trên trán cậu ta nhỏ xuống:
“Dương Văn Nguyệt, em nhìn anh đi, anh là cún con ngoan của em mà, đừng bỏ rơi anh nữa, được không?”
Cậu ta khẩn cầu như một tín đồ thành kính.
Tôi không dám nhìn cảnh tượng ái muội này nữa.
Bừng tỉnh.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chỉ là mơ thôi, không sao đâu.
Tôi tự an ủi mình, cố gắng quên đi giấc mơ ấy.
Sáng hôm sau.
Trái với thường ngày, hôm nay mới tám giờ sáng, Trần Vọng Dã đã ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa, thay vì ngủ nướng đến tận trưa mới dậy.
Mắt cậu ta thâm quầng, có vẻ như ngủ không ngon.
Tôi bình tĩnh chào: “Dậy sớm thế.”
Cậu ta “vèo” một cái bật dậy khỏi sofa, như thể nhìn thấy thú dữ:
“Cô… cô…”
“Cô cái gì mà cô, có gì thì nói mau.”
“Tôi không bao giờ có thể thích cô, càng không bao giờ gọi cô là chị.”
“Thần kinh!”
Tôi quan sát cậu ta.
Lưỡi cậu ta líu lại, tai đỏ bừng.
Không giống vẻ ngông cuồng thường ngày chút nào.
Hơi lạ.
Tôi ném quyển từ điển qua: “Rảnh rỗi thì đi học thuộc từ vựng đi.”
Sau đó, những ngày tiếp theo.
Tôi liên tục mơ thấy những hình ảnh về tương lai.
Và tất cả đều liên quan đến Trần Vọng Dã.
Năm 2026, tôi có một công việc ổn định, ngày ngày diện áo sơ mi trắng và chân váy công sở.
Trần Vọng Dã trong mơ dường như rất thích bộ đồ ấy.
Cậu ta luôn từ từ cởi từng chiếc cúc áo của tôi.
Khi thì bằng tay, khi thì bằng răng.
Rồi chậm rãi hôn lên làn da vừa lộ ra.
Trái ngược với giấc mơ, ở hiện thực, Trần Vọng Dã cứ gặp tôi là như gặp phải rắn rết.
Ngay cả đến lớp, cậu ta cũng viện cớ ốm để nghỉ học liên tục.
Nhưng mà nói dối nhiều quá sẽ thành sự thật.
Cuối tuần hôm ấy, Trần Vọng Dã đúng là ốm thật.
Cậu ta sốt cao 39 độ, mê man bất tỉnh, không thể xuống giường nổi.
Trớ trêu thay, hôm nay người giúp việc lại nghỉ, trong biệt thự chỉ có hai chúng tôi.
Vì lo lắng cho sức khỏe của cậu ta, tôi đã gọi điện cho chủ tịch Trần.
Tôi chưa kịp trình bày hết bệnh tình của Trần Vọng Dã thì đã bị chủ tịch Trần ngắt lời:
“Cứ để nó nằm nghỉ vài hôm là khỏi, sau này nó có ốm đau gì cũng không cần báo cáo với tôi.”
Tôi hơi sững người: “Vậy… không đưa cậu ấy đi bệnh viện ạ?”
“Không cần thiết.”
Bên cạnh vang lên tiếng reo hò “Đẹp lắm!”
Chủ tịch Trần đang chơi golf.
Tôi nói: “Vậy hay là, khi nào đánh xong ông ghé qua xem cậu ấy một chút ạ?”
“Tôi bận lắm.”
Chủ tịch Trần nói với giọng điệu vừa lịch sự vừa xa cách:
“Cô giáo Tiểu Dương, cứ để nó tự sinh tự diệt đi.”
“Sao có thể như vậy được?”
“Nó đâu phải con trai duy nhất của tôi. Trong số những đứa con, nó là đứa kém cỏi nhất, tôi đã đủ kiên nhẫn với nó rồi.”
Tôi nhất thời không biết nói gì.
“Cô có nhìn thấy ngón tay bị cụt bên bàn tay trái của nó không?” Chủ tịch Trần đột nhiên hỏi.
“Có thấy.”
“Tôi bẻ gãy đấy.”
“… Cái gì?” Tôi gần như lạc giọng.
“Hồi nhỏ, Trần Vọng Dã nói dối là nó bị ốm để lừa tôi về nhà thăm nó. Tôi bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian để chơi trò chơi trẻ con đó với nó? Vì vậy, tôi đã bẻ gãy ngón út của nó để dạy cho nó một bài học.”
Tiếng cười của chủ tịch Trần lộ rõ vẻ đắc ý:
“Từ đó về sau, nó ngoan hẳn, không dám nói dối kiểu đó nữa.
Chỉ là cụt một ngón tay út thôi mà, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hết. Cô xem, bây giờ nó chẳng phải vẫn khỏe mạnh đó sao?”
…
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hình như tôi đã hiểu ra rồi.
Tại sao Trần Vọng Dã lại có tính cách tồi tệ như vậy.
Lớn lên trong một môi trường như thế, không bị méo mó mới là lạ.
Tôi đứng ở cửa phòng, nhìn Trần Vọng Dã đang đau đớn.
Như nhìn thấy chính mình thuở nhỏ.
Tôi cũng từng như cậu ta.
Không ai quan tâm, loạng choạng, tự mình mò mẫm lớn lên.
Tôi quyết định rót một cốc nước, gọi cậu ta dậy uống thuốc.
Hôm nay, khuôn mặt Trần Vọng Dã ửng đỏ.
Trông cậu ta có vẻ ngoan ngoãn.
Tôi không nhịn được đưa tay véo má cậu ta.
Cảm giác thật tuyệt, mềm mềm, như đồ chơi bóp.
Trần Vọng Dã khẽ rên rỉ, nhưng không phản kháng.
Có lẽ là không còn sức nữa rồi.
Đợi cậu ta uống thuốc xong, tôi mới hài lòng buông tay, chuẩn bị rời đi.
Trần Vọng Dã đột nhiên níu tay tôi:
“Chị.”
“Cậu gọi tôi là gì cơ?”
Não cậu ta bị sốt đến hỏng rồi sao?
Không phải đã nói là không bao giờ gọi tôi là chị à.
Ngay sau đó, Trần Vọng Dã gục đầu lên vai tôi, hơi thở nóng rực:
“Bây giờ là năm nào vậy? Chị ơi, chị lại vào giấc mơ của em rồi.
Không nói gì, là muốn trực tiếp cảm nhận em đang sốt 39 độ sao?”
Vừa nói, cậu ta vừa kéo tay tôi, đặt lên chỗ nóng nhất trên người…
…
Cái nóng bỏng rát trong lòng bàn tay khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Không còn nghi ngờ gì nữa –
Giấc mơ về tương lai, không phải chỉ mình tôi mơ thấy.
Trần Vọng Dã cũng mơ thấy.
Chỉ là lúc này, cậu ta đang sốt đến mê man nên vẫn tưởng mình đang ở trong mơ.
Tôi nhanh chóng rút tay lại, cho cậu ta hai cái tát.
Rất nhẹ, không hề đau.
Chủ yếu là để cậu ta tỉnh táo lại.
Quả nhiên Trần Vọng Dã đã tỉnh lại: “Vừa nãy…”
“Vừa nãy cậu đã coi hiện thực là giấc mơ.”
“Ồ…”
“Bây giờ là năm 2024, không phải 2026.”
Cậu ta lập tức trợn tròn mắt: “Sao cô biết tôi mơ thấy năm 2026?”
“Vì tôi cũng mơ thấy.”
“Không thể nào.”
“Bàn học, thảm trải sàn… và cả chiếc giường này nữa, chỉ có điều bộ chăn ga đã được thay bằng màu xám.”
Những gì tôi nói đều là cảnh tượng trong mơ.
Cuối cùng Trần Vọng Dã cũng tin.
“Vậy sao cô không nói sớm?”
“Nói gì?” Tôi hỏi ngược lại cậu ta: “Nói rằng sau này cậu có thể sẽ cầu xin tình yêu của tôi?”
Trần Vọng Dã nghẹn lời.
Tôi không nói sai.
Trong mơ, chẳng phải cậu ta đã rất hèn mọn và chủ động đó sao.
Nghĩ đến những hình ảnh đó, tim Trần Vọng Dã đập như trống dồn, cơ thể lại nóng ran.
Cậu ta nắm chặt chăn, che bụng lại, cố tỏ ra lạnh lùng nói:
“Dương Văn Nguyệt, tôi không coi những giấc mơ đó là thật đâu. Mơ thì đều là giả, không thể thành sự thật được. Khuyên cô cũng đừng có mơ tưởng hão huyền.”
“Trùng hợp thật, tôi không có.”
Tôi cố ý liếc nhìn chỗ bị chăn che khuất.
Mỉm cười đầy ẩn ý.
…
Tôi và Trần Vọng Dã đạt được sự đồng thuận.
Cứ coi như những giấc mơ đó chưa từng xảy ra.
Tôi vẫn chỉ là gia sư.
Cậu ta là người thuê tôi.
Cuối tháng bảy, nhà có một vài vị khách không mời mà đến.
Các anh trai của Trần Vọng Dã.
Họ rủ rê bạn bè đến để tổ chức sinh nhật cho Trần Vọng Dã.
Sinh nhật Trần Vọng Dã thực ra là vào ngày mai.
Ba người anh trai của cậu ta đến mà chẳng mang theo quà cáp gì.
Chiếc bánh sinh nhật bị họ coi như đồ chơi, ném qua ném lại.
Nghe người giúp việc nói, mấy cậu chủ này tháng nào cũng đến một lần.
Lần nào đến cũng bày bừa khiến nhà cửa tan hoang, vất vả cho người giúp việc và nhân viên quét dọn.
Trần Vọng Dã rất ghét bọn họ.
Cả buổi tối, sắc mặt cậu ta đều âm trầm.
Không lâu sau, những vị khách đều đã ngà ngà say.
Cô ả bồ nhí dựa vào lòng anh cả Trần Như Sơn, nũng nịu nói:
“Em trai anh cũng đẹp trai đấy chứ.”
Trần Như Sơn sa sầm mặt: “Chỉ được cái mã ngoài, thực chất là một thằng vô dụng.”
Lúc cậu ta nói câu này, Trần Vọng Dã đang ở ngay bên cạnh.
Chẳng hề giữ thể diện gì cho em trai mình cả.
“Em yêu, em có biết nó thi đại học được bao nhiêu điểm không?”
“Bao nhiêu?”
“Hai trăm rưỡi, đúng hai trăm rưỡi luôn!”
Mọi người cười phá lên:
“Thảo nào chủ tịch Trần không cho nó thừa kế gia sản.”
“Con vợ cả thì đã sao? Bây giờ chẳng phải cũng phải nhường đường cho chúng ta hay sao?”
Tôi cũng từng nghe nói về đời tư của chủ tịch Trần.
Vợ ông ta chỉ có một đứa con, chính là Trần Vọng Dã.
Nhưng trước khi Trần Vọng Dã ra đời, chủ tịch Trần luôn trăng hoa bên ngoài.
Ông ta có một đống con riêng trước, rồi mới đến Trần Vọng Dã.
Mẹ của Trần Vọng Dã tức đến nỗi bị ung thư vú, cuối cùng qua đời vì bệnh.
Mẹ cậu ta vừa mất, đám anh em này liền ngang nhiên bước vào nhà.
Như những tên cướp, bọn họ tranh giành đồ của Trần Vọng Dã, lại còn bắt nạt cậu ta.
Ban đầu, chủ tịch Trần còn can thiệp đôi chút.
Nhưng sau đó, đám bồ nhí cứ nũng nịu trong lòng, thế là ông ta chẳng còn để tâm nữa.
Những lời nói đùa ngày càng quá trớn.
Trần Như Sơn hoàn toàn buông thả bản thân, nói:
“Di truyền đúng là mạnh thật, Trần Vọng Dã giống hệt mẹ nó, đúng là đồ bỏ đi.”
Đồng tử Trần Vọng Dã co rút lại, ngay lập tức nắm chặt tay.
Chắc chắn nắm đấm này là dành cho Trần Như Sơn.
Nhưng, trước khi cậu ta kịp ra tay, tôi đã giáng cho Trần Như Sơn một cái tát.
“Ba cậu không dạy cậu cách làm người à?”
…
Trần Như Sơn bị tôi làm cho choáng váng:
“Con mẹ nó, mày…”
Nhưng tôi không cho cậu ta cơ hội chửi rủa mình.
Tôi túm tóc cậu ta, ấn thẳng mặt vào chiếc bánh kem.
Ngay lập tức, cả đám đông hỗn loạn.
Các cô bạn gái đồng loạt thét lên.
“Anh cả, anh không sao chứ!”
Hai người anh em khác của Trần Vọng Dã tuy miệng nói lo lắng, nhưng thân thể vẫn đứng im.
Lạnh lùng nhìn Trần Như Sơn.
Trần Như Sơn cuối cùng cũng hoàn hồn: “Hai đứa bây mù hết rồi à? Mau tới kéo con nhỏ này ra cho tao!”
“Nhưng mà, anh cả, nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Thế lúc tụi bây ra ngoài lăng nhăng với gái thì sao không thấy nói câu thụ thụ bất thân hả!”
“Dù sao cô ta cũng là gia sư do ba mời về.”
Trần Như Sơn tức đến nghẹn lời, quay sang tôi gầm lên:
“Mày chỉ là một con gia sư quèn! Dám làm thế với tao! Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
“Được thôi.”
Tôi giơ chiếc điện thoại lên:
“Những lời cậu vừa sỉ nhục mẹ Trần Vọng Dã, tôi đã ghi âm lại hết rồi. Tôi không ngại gửi cho ba cậu và báo chí đâu.”
“Mặc dù ba cậu là cặn bã, nhưng rất khôn ngoan. Ông ta luôn cố gắng xây dựng hình ảnh một doanh nhân nhân từ trước công chúng. Cậu đoán xem, nếu đoạn ghi âm này bị phát tán thì sẽ thế nào?”
“Đứa con riêng của ông ta, lại đi sỉ nhục vợ cả và con trai của ông ta, thì… sẽ… ra… sao?”
Một tia sợ hãi thoáng qua trong mắt Trần Như Sơn.
Cậu ta đẩy tôi ra, vội vã chạy ra cửa:
“Hôm… hôm nay tao tạm tha cho mày…”
Cậu ta vội vàng lên xe, tẩu thoát.
Hai người anh em kia sau khi xem xong màn kịch hay, cũng hài lòng rời đi.
Phòng khách trở lại yên tĩnh.
Tôi quay sang nhìn Trần Vọng Dã: “Còn ngây ra đó làm gì?”
Lúc này, Trần Vọng Dã mới hoàn hồn:
“Cảm ơn cô…”
“Đừng cảm ơn tôi, tôi làm vậy không hoàn toàn là vì cậu.”
Tôi nhìn di ảnh của bà Lý Lan trên tủ:
“Bà ấy rất đẹp, và cũng rất tốt bụng. Tôi không cho phép bất cứ ai sỉ nhục bà ấy.”
Trần Vọng Dã ngạc nhiên: “Cô quen mẹ tôi?”
“Bà ấy từng giúp đỡ tôi.”
Tôi không nói dối.
Tuy bà Lý Lan mất sớm, nhưng bà ấy đã để lại một khoản tiền từ thiện.
Nó được dùng để giúp đỡ những bé gái nghèo không có điều kiện đến trường.
Tôi là một trong số những bé gái được nhận sự giúp đỡ đó.
Lúc nhà họ Trần tìm đến tôi, nói muốn tôi dạy kèm cho Trần Vọng Dã.
Tôi đã ngay lập tức đồng ý, cũng một phần vì lý do này.
Trần Vọng Dã hỏi: “Cô không sợ Trần Như Sơn vạch trần lời nói dối của cô sao?”
“Cậu nói chuyện ghi âm ấy à?”
Tôi mỉm cười.
Đúng vậy, tôi căn bản không hề ghi âm lại bằng chứng nào cả.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai có thể lường trước được.
Chỉ cần Trần Như Sơn bình tĩnh suy nghĩ một chút, cậu ta sẽ nhận ra điều đó.
Tôi hoàn toàn không có cơ hội để ghi âm.
May mắn là, cậu ta vốn là một kẻ ngu ngốc.
Lại thêm men rượu làm đầu óc cậu ta lú lẫn, chỉ còn lại sự sợ hãi và hèn nhát.
“Cậu ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là phải cho cậu ta biết, chúng ta đều không phải người dễ bị bắt nạt.”
Trần Vọng Dã sững người:
“Chúng ta?”
“Phải.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, kiên định lặp lại:
“Chúng ta.”
…
Hai chữ ấy dường như chạm đến trái tim Trần Vọng Dã.
“Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã nhận ra.” Cậu ta lẩm bẩm: “Cô thật sự rất gan dạ.”
“Không phải tôi gan dạ, mà là tôi không sợ chết. Mạng tôi chẳng đáng giá gì, nếu họ muốn lấy thì cứ lấy.”
Tôi xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp chỗ kem trên sàn.
Trần Vọng Dã cũng ngoan ngoãn lại gần phụ giúp.
Chúng tôi khó có được lúc buông bỏ những thành kiến về đối phương, cùng nhau trò chuyện.
“Cậu định cứ để bọn họ bắt nạt mãi sao?”
“Ba không thích tôi, tôi cũng chẳng biết làm thế nào.”
“Không, vẫn còn cách.”
“Cách gì?”
“Cậu hãy làm ngược lại, đi bắt nạt bọn họ.”
“Dương Văn Nguyệt, cô đang đùa tôi sao…”
“Tôi không đùa.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Qua một tháng tiếp xúc, tôi thấy cậu rất thông minh, chỉ cần cậu muốn học, cậu sẽ nắm bắt rất nhanh. Trước đây cậu học kém, là cố ý đúng không? Cậu muốn dùng cách này để gây sự chú ý với ba mình?”
Tôi đã nói trúng tim đen.
Trần Vọng Dã há miệng định phản bác, nhưng lại không nói nên lời.
“Không cần thiết phải làm vậy, Trần Vọng Dã. Cậu sống không phải để người khác thích cậu. Chi bằng cậu hãy cố gắng thật tốt, cướp lấy tất cả những thứ trong tay ba cậu. Khiến ông ta phải nghỉ hưu, khiến ông ta thất nghiệp, khiến ông ta phải sống dựa vào cậu.”
Lúc này tôi trông giống như một tên gian thần đang xúi giục hoàng tử tạo phản vậy.
Nhưng Trần Vọng Dã… hình như đã bị tôi thuyết phục?
Tôi thừa thắng xông lên:
“Còn đám bạn bè xấu xa kia của cậu nữa, lúc cậu cần bọn họ nhất thì bọn họ ở đâu? Lúc cậu bị Trần Như Sơn bắt nạt, có ai dám đứng về phía cậu như tôi không?”
Đây là sự thật.
Ánh mắt Trần Vọng Dã dao động, cậu ta hỏi: “Vậy còn cô? Sao cô lại dám?”
“Bởi vì tôi đồng cảm với cậu.”
Trần Vọng Dã im lặng hồi lâu.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran.
Cái nóng bức của mùa hè dường như hóa thành khát vọng, đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng cậu thiếu niên.
Bà Lý Lan.
Con trai của bà, có chút lệch lạc rồi.
Tôi đã giúp cậu ta chỉnh lại đôi chút.
Cũng coi như báo đáp ân tình của bà.
…
Dọn dẹp xong phòng đã gần mười hai giờ.
Trần Vọng Dã ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây, sáng mai còn phải dậy sớm học từ vựng.”
“Khoan đã.” Tôi gọi cậu ta lại: “Có thứ này muốn đưa cho cậu.”
“Gì vậy? Không phải bộ từ vựng mới chứ…”
Tôi chạy về phòng, lấy ra một hộp quà:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Trần Vọng Dã ngây người.
“Tôi thấy cậu cái gì cũng có, nên làm tặng cậu một cái móc khóa nhỏ, đừng chê nhé.”
Móc khóa có hình dạng chiếc bánh kem, nhưng trông khá méo mó và xấu xí.
Nhìn những đường chỉ khâu lệch lạc trên đó, tôi ho khan: “Tay nghề còn kém, đừng để ý.”
“Bánh kem hôm nay bị hỏng rồi, tôi còn tưởng sẽ không có bánh kem nữa chứ.”
Trần Vọng Dã cúi đầu cười.
Hốc mắt cậu ta ươn ướt:
“Lâu lắm rồi tôi không nhận được quà… Tôi rất thích, cảm ơn cô.”
Cậu ta vốn đã đẹp trai sẵn rồi, lúc sắp khóc lại càng toát ra một vẻ mong manh yếu đuối chết người.
Trần Vọng Dã bắt gặp ánh mắt tôi, lông mi khẽ run:
“Cô nhìn gì vậy?”
“Trần Vọng Dã, cậu đẹp trai thật đấy.”
Bầu không khí bỗng chốc thay đổi.
Tai Trần Vọng Dã lại đỏ lên.
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là muốn ngăn cản ánh mắt tôi, hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là không suy nghĩ gì cả.
Trần Vọng Dã đột nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
…
Vừa qua sinh nhật tuổi mười chín, Trần Vọng Dã như biến thành một con người khác.
Cậu ta học tập vô cùng chăm chỉ,
Như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ những kiến thức đã bỏ lỡ.
Cậu ta cũng thật sự không qua lại với đám bạn xấu kia nữa.
Có lần, Hà Tri Lạc đến tìm cậu ta:
“Chẳng lẽ là cô gia sư kia, cô ta cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi…”
Chưa để cô ta nói hết câu, Trần Vọng Dã đã đóng sầm cửa lại:
“Tôi và Hà Tri Lạc không có hôn ước.”
Cậu ta đột nhiên nói.
“Ồ.” Tôi nhìn cậu ta với vẻ kỳ lạ: “Sao cậu phải giải thích chuyện này?”
“Tôi không muốn cô hiểu lầm, tôi không thích cô ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô ta.”
“… Muốn giải thích thì giải thích, đừng có động miệng.”
Trần Vọng Dã giữ lấy gáy tôi, hôn tôi say đắm.
Kể từ nụ hôn đêm sinh nhật hôm đó, Trần Vọng Dã như con ngựa bất kham.
Cậu ta mê mẩn việc hôn tôi, tìm đủ mọi lý do để đòi hôn:
“Bài thi thử tôi làm cũng được đấy chứ?”
“Đấy không phải là lý do để cậu động miệng.”
“Tôi chỉ muốn một chút phần thưởng thôi mà.”
Đôi mắt đen láy của chàng trai trẻ sâu thẳm, chất chứa dục vọng.
Cậu ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê môi tôi:
“Chị yêu đương với em, được không?”
Giống như một yêu tinh quyến rũ.
Trong đầu tôi hiện lên hình dung ấy.
Chẳng ai có thể từ chối Trần Vọng Dã lúc này.
Tôi cố gắng níu giữ chút lý trí cuối cùng, đẩy cậu ta ra:
“Để sau hẵng nói.”
…
Tôi không cố ý làm lơ Trần Vọng Dã.
Chỉ là tôi cảm thấy, tôi và cậu ta không thuộc về cùng một thế giới.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
Hiện tại cậu ta say mê tôi, có lẽ chỉ là do sự bốc đồng nhất thời.
Kiểu bốc đồng mà người trẻ tuổi nào cũng có.
Cậu ta không quan tâm đến thực tế, nhưng tôi thì có.
Còn những giấc mơ về tương lai ấy, có lẽ thật sự chỉ là giấc mơ mà thôi.
Tôi biết rất rõ.
Có một ngày, chúng tôi sẽ trở về với quỹ đạo của riêng mình.
Chỉ là tôi không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Cuối tháng Tám.
Chuyện tôi đánh Trần Như Sơn cuối cùng cũng đến tai chủ tịch Trần.
Dù sao đó cũng là con trai ông ta.
Tôi bị sa thải.
Nhưng chủ tịch Trần đã đưa ra một yêu cầu.
Đó là đừng nói với Trần Vọng Dã rằng tôi bị sa thải.
Đổi lại, ông ta sẽ giới thiệu cho tôi một công việc thực tập.
Đây là một cơ hội quý giá, ở một công ty lớn mà tôi hằng mơ ước.
Vì tò mò, tôi hỏi chủ tịch Trần: “Tại sao phải giấu cậu ấy?”
Ông ta trả lời: “Tiểu Dã hiện giờ rất ỷ lại vào cô. Nếu biết tôi sa thải cô, không chừng nó sẽ làm liều với tôi.”
“Ông nghĩ cậu ấy quá bốc đồng rồi.”
“Nó là con trai tôi, tôi hiểu nó nhất.”
Ngập ngừng một lát, chủ tịch Trần nói:
“Bây giờ chia rẽ hai người, là thời điểm tốt nhất – trước khi nó lún quá sâu.”
Hóa ra, ông ta đều biết.
Chẳng có gì qua mắt được ông ta.
Ông ta để tôi lựa chọn.
Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao?
Tôi quyết định nhận lời mời thực tập.
Ngày rời đi, tôi rất bình tĩnh.
Tôi giảng cho Trần Vọng Dã nốt phần kiến thức cuối cùng.
Sau đó gấp sách lại, nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
Trần Vọng Dã không hề hay biết, ngáp ngắn ngáp dài rồi đi ngủ.
Sau khi cậu ta ngủ say.
Tôi kéo chiếc vali cũ kỹ, lặng lẽ khép cửa phòng.
Bước tiếp trên con đường của riêng mình.
…
Công việc mà chủ tịch Trần giới thiệu ở thành phố C.
Đó là một công ty nằm trong top 500 doanh nghiệp hàng đầu, quả là cơ hội hiếm có.
Tôi phấn khích như được tiêm máu gà.
Cố gắng làm việc, không ngừng tích lũy kinh nghiệm.
Ngoài những buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tôi gần như không quay lại thành phố A.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai năm trôi qua.
…
Tôi trở lại thành phố A là vì công việc thay đổi.
Tôi đã từ chức khỏi công ty lớn đó và nhảy việc sang tập đoàn của Trần thị.
Lý do không gì khác, lương của Trần thị trả cao hơn.
Những ngày sau khi chuyển việc cũng trôi qua êm đềm.
Cho đến thứ Sáu tuần trước.
Phòng ban của chúng tôi đến trường Đại học A tổ chức hội thảo tuyển dụng.
Trước khi bắt đầu, tôi ngồi chơi game ở hậu trường.
Hình như có người đến.
Các đồng nghiệp ở cửa đang nhiệt tình chào hỏi.
Tôi buột miệng hỏi: “Ai vậy?”
Người đồng nghiệp ngồi cạnh đang chơi game cùng tôi nói: “Con trai của sếp.”
“Trần Như Sơn hay Trần Nhạc Thủy hay là…”
“Cậu út, Trần Vọng Dã.”
Tôi sững sờ.
Đồng nghiệp: “Ê? Ê? Ra chiêu đi chứ, sắp bị đối phương giết chết rồi kìa.”
“Trần Vọng Dã, cậu ta không phải đi du học rồi sao?”
“Ai mà biết được chuyện gì xảy ra. Nghe nói là đưa ra nước ngoài, kết quả cậu út đột nhiên đổi ý, ôn thi lại một năm, vậy mà còn thi đỗ Đại học A!”
Người đồng nghiệp tấm tắc khen ngợi:
“Cậu nói có thần kỳ không. Ban đầu tưởng là một tên học tra chẳng ra gì, bây giờ lại trở thành bảo bối trong mắt sếp… Nhanh lên, đừng chơi nữa, cậu ta vào rồi kìa.”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên.
Bóng dáng ấy, quen thuộc đến mức khiến tim tôi lỡ một nhịp.
…
Trần Vọng Dã không nhìn thấy tôi.
Cậu ta chỉ đi đến cửa, chào hỏi người phụ trách.
Hai năm không gặp, cậu ta lại cao hơn.
Vẻ mặt cũng chững chạc hơn rất nhiều.
Càng ngày càng giống Trần Vọng Dã trong giấc mơ của tôi.
Hội thảo tuyển dụng kết thúc, tôi và đồng nghiệp phụ trách dọn dẹp.
Họ đang bàn tán về Trần Vọng Dã:
“Mấy cậu nghe chuyện tình cảm của cậu út chưa?”
“Chuyện gì, chuyện gì?”
“Nghe nói cậu ta thích một cô gái, chung tình lắm.”
“Chậc, trong “Lạc đà Tường Tử” có câu, từ xưa đến nay tình si chỉ có ở nhà giàu.”
“Là Hà Tri Lạc à? Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.”
Tay tôi khựng lại, im lặng lắng nghe.
“Tôi cũng nghe nói là Hà Tri Lạc.”
“Mấy hôm trước Hà Tri Lạc đăng ảnh nắm tay lên Weibo, có người nói là với Trần Vọng Dã đấy.”
“…”
Nghe một lúc, tôi lơ đãng.
Vì vậy, tôi không hề nhận ra đồng nghiệp phía sau bỗng nhiên im bặt.
“Cho tôi xin cái dây buộc.”
Tôi cúi đầu nói.
Một lúc lâu sau, không ai trả lời.
Tôi chột dạ ngẩng đầu lên, thì thấy Trần Vọng Dã đang cầm một bó dây buộc, đứng ngay sau lưng tôi.
…
Các đồng nghiệp rất ăn ý im lặng.
Trần Vọng Dã nghịch bó dây buộc, từng cộng từng cộng một.
Vừa đánh vào lòng bàn tay mình, vừa đánh vào trái tim tôi.
“Lại dám quay về rồi à?”
Giọng điệu của cậu ta thờ ơ:
“… Lâu rồi không gặp.
Không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi, cô giáo Tiểu Dương.”
Cậu ta nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Hai năm trước, cậu ta chưa từng gọi tôi như vậy,
Bây giờ lại biết gọi rồi.
Tôi cứng đờ đáp: “Chúc mừng cậu thi đỗ Đại học A.”
Trần Vọng Dã khẽ cười nhạo.
Nếu như hai năm trước, cậu ta chỉ là một cậu nhóc thích gây sự.
Thì bây giờ, cậu ta đã trưởng thành, khí chất sắc bén hơn hẳn.
Tôi vịn vào đầu gối đứng dậy.
Trần Vọng Dã liếc nhìn quần áo của tôi.
Áo sơ mi công sở màu trắng.
Một vài hình ảnh trong mơ ùa về.
Ánh mắt cậu ta trở nên sâu thẳm, khó đoán.
Đồng nghiệp kéo tôi lại gần, hỏi nhỏ: “Vãn Vãn, cậu quen Trần Vọng Dã à?”
“Tôi từng dạy kèm cho cậu ấy.”
“Nhưng không khí giữa hai người hình như không được vui vẻ lắm?”
Tôi mím môi: “Có lẽ lúc tôi dạy cậu ấy nghiêm khắc quá.”
Đồng nghiệp không nghi ngờ:
“Thôi kệ đi. Tối nay chúng ta đi liên hoan nhé, chúc mừng hội thảo tuyển dụng hôm nay thành công tốt đẹp.”
“Được đấy, được đấy.”
Mọi người lần lượt hưởng ứng.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp thuộc típ người hướng ngoại đột nhiên hỏi: “Cậu chủ nhỏ có muốn đi cùng không?”
Các đồng nghiệp khác chỉ muốn đá cậu ta một cái:
“Cậu hỏi linh tinh gì vậy, người ta còn phải đi học đấy!”
“Phải đó, cậu chủ nhỏ bận lắm…”
“Không bận.”
Trần Vọng Dã cong môi, ánh mắt liếc về phía tôi:
“Trùng hợp là tối nay tôi không có lớp.”
…
Đi liên hoan, nhưng lại dẫn theo một vị tổ tông.
Mọi người đều dè dặt, không dám nói năng lung tung.
Cuối cùng, vẫn là anh chàng hướng ngoại kia uống say, không sợ chết khoác vai Trần Vọng Dã.
“Cậu chủ nhỏ à.”
“Gọi tôi là Tiểu Trần được rồi.”
“Tiểu Trần, cậu thật sự rất tuyệt vời, thảo nào có thể lội ngược dòng thi đỗ Đại học A. Hôm nay gặp cậu, tôi thật sự phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi!”
Chúng tôi đều thầm lo lắng cho anh bạn này.
Nhưng Trần Vọng Dã không hề tức giận.
Ngược lại còn lịch sự nói: “Cảm ơn anh Vương.”
Cách ăn nói của cậu ta, quả thực như biến thành một người khác.
Chững chạc đến kinh ngạc.
Nhưng nụ cười trên mặt cậu ta vẫn luôn nhàn nhạt, như có một lớp màn che phủ không thể nhìn thấu.
“Ợ… Tiểu Trần, nghe nói cậu sắp có tin vui rồi, đến đây, anh Vương chúc mừng cậu trước.”
“Tôi vẫn còn độc thân mà, sao lại sắp có tin vui?”
“Ơ? Cậu không phải chụp ảnh nắm tay với cô thiên kim nhà họ Hà, còn công khai rồi sao?”
Trần Vọng Dã ngạc nhiên nhướng mày:
“Tôi đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với cô ta rồi, sao có thể chụp ảnh chung được?”
“À, thì ra là hiểu lầm.”
Anh Vương cười gượng:
“Nhưng Tiểu Trần này, điều kiện của cậu tốt như vậy, chắc hẳn có rất nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi cậu nhỉ?”
“Không rõ lắm, tôi không mấy quan tâm đến chuyện đó.”
Trần Vọng Dã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi với nụ cười dịu dàng:
“Cô giáo Tiểu Dương, cô không nói cho mọi người biết sao?
“Nụ hôn đầu của tôi là của cô đấy.”
Không khí trên bàn ăn ngột ngạt đến đáng sợ.
Mặt dày như tôi, lúc này cũng chỉ muốn độn thổ.
Anh Vương lập tức tỉnh rượu.
Anh ấy cười trừ hai tiếng: “Haha… Ha… Cái đó… Cái này… Hình như nghe được gì không nên nghe rồi…”
Thấy chưa, ngay cả người hướng ngoại cũng không thể kiểm soát được tình hình.
Sau đó, các đồng nghiệp lần lượt viện cớ rời đi trước, à không, phải nói là bỏ chạy.
Chỉ còn lại tôi và Trần Vọng Dã.
Cậu ta bình tĩnh bóc vỏ tôm, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngón tay Trần Vọng Dã rất đẹp.
Trắng trẻo, thon dài.
Bóc xong tôm, cậu ta đặt vào bát của tôi.
Tôi bất lực nói: “Sao vừa rồi cậu lại nói như vậy? Mọi người sẽ hiểu lầm mất.”
“Hiểu lầm gì chứ? Tôi nói đều là sự thật.”
“Chuyện của chúng ta… là chuyện cũ rồi, không cần phải nói với đồng nghiệp.”
“Cô không thích à?”
“Không thích lắm.”
“Trùng hợp thật.” Cậu ta ngẩng đầu lên: “Tôi cũng không thích việc cô bỏ đi không lời từ biệt, biến mất khỏi cuộc đời tôi. Chúng ta huề nhau.”
“Vậy nên, hôm nay cậu cố tình làm tôi mất mặt?”
Cậu ta không trả lời.
Tức là ngầm thừa nhận.
Tôi cũng không nói gì nữa.
Vì bỏ đi không từ biệt là sự thật, tôi là người sai trước, còn gì để biện minh nữa đây?
Không biết bao lâu sau.
Trần Vọng Dã lên tiếng: “Tôi biết là ông già đã sa thải cô, không phải do cô tự ý rời đi.”
“Nhưng kết quả đều như nhau thôi.”
“Không giống nhau.” Trần Vọng Dã lắc đầu: “Điều khiến tôi tức giận là cô không bàn bạc với tôi mà tự ý quyết định.”
“Tôi chọn con đường mình muốn đi, không cần phải bàn bạc với cậu.”
“Tại sao?”
“Chúng ta chênh lệch quá lớn, không phải người cùng một thế giới. Hơn nữa, cậu lấy tư cách và lập trường gì mà cậu muốn tham gia vào quyết định của tôi?”
Sắc mặt Trần Vọng Dã chợt lạnh đi.
Tôi đang nhắc nhở cậu ta, từ đầu đến cuối chúng tôi chưa từng ở bên nhau.
Tôi tiếp tục nói: “Ví dụ như hôm nay, nếu cậu không nhìn thấy tôi, chúng ta sẽ chẳng có bất kỳ giao điểm nào, cũng sẽ không gặp mặt.”
“Nhưng tôi đã nhìn thấy.
Dù cô ở đâu, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để gặp cô.”
Giọng nói trầm thấp của Trần Vọng Dã vang lên bên tai tôi:
“Vì vậy, sau này chúng ta cũng sẽ thường xuyên gặp mặt.
Dương Văn Nguyệt, hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
Trần Vọng Dã nhanh chóng dùng hành động để chứng minh rằng cậu ta không nói suông.
Nhóm chúng tôi có một dự án mới, nhận được thông báo từ người phụ trách.
Trần Vọng Dã sẽ tham gia cùng chúng tôi.
Không biết cậu ta đã dùng cách nào để có được cơ hội này.
Chẳng lẽ chủ tịch Trần thật sự thay đổi chủ ý, muốn bồi dưỡng cậu ta rồi sao?
Tuy Trần Vọng Dã mới học năm nhất, nhưng vì trước đó từng học lại và ôn thi, nên năm nay đã hai mươi mốt tuổi.
Hoàn toàn có thể tham gia dự án.
Người phụ trách nói với vẻ đầy ẩn ý: “Tiểu Dương, cô là trưởng nhóm, giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn nhé.”
Tôi: “…”
May mà Trần Vọng Dã làm việc rất nghiêm túc.
Năng lực của cậu ta rất xuất sắc, vượt xa mong đợi.
Cậu ta cũng không bao giờ dựa vào thân phận của mình để đòi hỏi sự đối xử đặc biệt.
Lâu dần, mọi người đều bỏ đi sự đề phòng và hòa đồng với cậu ta.
Khi dự án sắp hoàn thành, nhóm chúng tôi đã mời khách hàng đi ăn cơm.
Hôm đó, tôi có một bản kế hoạch phải làm, nên đã ở lại công ty tăng ca.
Sự cố bất ngờ xảy ra.
Mười giờ tối, đồng nghiệp Tiểu E đột nhiên gọi điện cho tôi:
“Trưởng nhóm, không xong rồi, Trần Vọng Dã đánh nhau với khách hàng.”
“Cái gì?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là Trần Vọng Dã không phải người nóng nảy như vậy.
“Trưởng nhóm, cũng không thể trách Tiểu Trần được, nguyên nhân cậu ấy đánh người là… là vì cô.”
Tôi lưu lại bản kế hoạch, rồi xách túi chạy đến nhà hàng.
Trên đường đi, Tiểu E kể lại đầu đuôi sự việc.
Đại diện khách hàng lần này là một người đàn ông trung niên háo sắc.
Trong bữa tiệc, do hơi men, ông ta hỏi: “Sao cô Tiểu Dương của các người không đến?”
“Hôm nay trưởng nhóm ở lại công ty tăng ca.”
“Sao lại thế được? Tôi đến là vì cô ấy, cô ấy có mặt thì chuyện này mới dễ nói…”
Lúc này, đồng nghiệp đã nhận ra điều bất thường, cố gắng bảo vệ tôi:
“Chúng tôi nói chuyện với ngài cũng như nhau thôi, nội dung dự án không thay đổi.”
Đại diện khách hàng xua tay:
“Tôi chỉ cần Tiểu Dương! Tôi hiếm khi gặp được cô gái nào như cô ấy, không chỉ xinh đẹp, ánh mắt nhìn người ta lạnh lùng, nhưng lại có nét quyến rũ. Chỉ cần bị cô ấy nhìn một cái, tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Nhanh gọi điện cho Tiểu Dương, hôm nay hầu hạ tôi vui vẻ, dự án này sẽ – Á!”
Chưa nói hết câu.
Nắm đấm của Trần Vọng Dã đã giáng xuống.
Tình hình ngay lập tức mất kiểm soát, đồng nghiệp bất đắc dĩ phải gọi điện cho tôi.
Khi tôi đến nơi, cả căn phòng đã tan hoang.
..
Trần Vọng Dã không hề biết đồng nghiệp đã gọi điện cho tôi.
Cũng như tôi, chẳng thể nào biết được lúc này cậu ta đang nghĩ gì –
Cậu ta đang chìm trong cơn thịnh nộ ngút trời.
Như một con quái thú mất hết lý trí.
Gã đại diện khách hàng đầu trọc, co rúm trong góc, sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Các người sao lại dám đánh người! Tôi sẽ chấm dứt hợp tác, kiện chủ tịch Trần của các người!”
“Ông cứ việc.”
Trần Vọng Dã bình tĩnh đến lạ thường.
Nhưng càng bình tĩnh, lại càng đáng sợ.
Những người đi cùng gã khách hàng đều ngơ ngác, không có ý định tiến lên can ngăn.
Cũng có thể, bọn họ cũng bất mãn với gã trọc phú kia.
Trần Vọng Dã từng bước ép sát.
Trong đầu cậu ta, toàn là hình bóng Dương Văn Nguyệt.
Nụ cười của cô.
Vẻ mặt cau mày của cô.
Khi cô tức giận.
Từng chút, từng chút về cô.
Và cả, đôi môi mềm mại của cô.
Trần Vọng Dã đã sớm nhận ra, cậu ta có một sự chiếm hữu quá mức đối với Dương Văn Nguyệt.
Chỉ cần nghĩ đến việc Dương Văn Nguyệt đứng cạnh người đàn ông khác.
Cười với người khác, cau mày với người khác, tức giận với người khác.
Trong lòng Trần Vọng Dã lại dâng lên một cỗ hung tàn.
Cảm giác như muốn cùng tất cả mọi người xuống chung một con đường diệt vong.
Dương Văn Nguyệt lúc xa lúc gần, như một vị thần.
Cậu ta hận không thể phủ phục dưới chân cô, hôn lên từng ngón chân.
Lũ đàn ông bẩn thỉu này, dựa vào đâu mà dám mơ tưởng đến cô?
Trải qua hai năm trưởng thành, Trần Vọng Dã đã trở nên chín chắn, cũng giỏi che giấu hơn.
Nhưng không ai biết rằng, chỉ riêng với Dương Văn Nguyệt, cậu ta cực đoan đến đáng sợ.
Gã trọc đầu kia vẫn còn đang khiêu khích cậu ta:
“Mày… mày… mày… có phải thích con nhỏ đó không?
“Nói sớm ra có phải xong không, tao chỉ chơi qua đường thôi, rồi sẽ trả lại cho mày…”
Chơi?
Thật đáng chết!
Ông ta thật sự đáng chết.
Trần Vọng Dã không nói một lời, cúi xuống nhặt mảnh vỡ chai rượu dưới đất.
Sau đó, cậu ta giơ cao cánh tay…
Bỗng nhiên có người gọi cậu ta lại:
“Trần Vọng Dã!”
Giọng nói ấy xé tan màn hỗn loạn, kéo cậu ta về với chút lý trí còn sót lại.
Ngay sau đó, chủ nhân của giọng nói chạy đến.
Cô nắm lấy cánh tay còn lại của cậu ta.
Cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay cậu ta:
“Trần Vọng Dã, bình tĩnh lại. Tôi ở đây…”
Trần Vọng Dã sững sờ.
Cảm giác từ đôi môi ấy như một dòng điện chạy qua người cậu ta.
Khiến cậu ta run rẩy, choáng váng.
Dương Văn Nguyệt siết chặt mười ngón tay cậu ta, như muốn khóa chặt nụ hôn ấy vào lòng bàn tay cậu ta:
“Ngoan nào, bỏ tay xuống.”
Trần Vọng Dã nghe theo mệnh lệnh, thả mảnh chai rượu xuống.
Cậu ta cụp mắt, ngoan ngoãn nói: “Mọi việc đều nghe theo cô.”
…
Đồng nghiệp ở lại xử lý hậu quả.
Tôi “áp giải” Trần Vọng Dã về nhà.
Ban đầu định đưa cậu ta về trường, nhưng giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi.
Cuối cùng, vẫn là đưa cậu ta về căn biệt thự kia.
Hai năm không đến đây, cách bài trí và sắp xếp đồ đạc vẫn không hề thay đổi.
“Hôm nay vất vả rồi, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
“Cô không trách tôi sao?”
“Trách cậu chuyện gì?” Tôi hỏi ngược lại: “Cậu vì bảo vệ tôi mới hành động như vậy. Tuy rằng nóng nảy là không đúng, nhưng dù thế nào, tôi cũng không nên trách người đã bảo vệ mình.”
Trần Vọng Dã như trút được gánh nặng, cúi đầu, tựa vào vai tôi:
“Thật xin lỗi.”
“Không sao, hợp đồng có thể bàn lại.”
“Tôi biết cô rất mong chờ dự án này, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp lại.”
Tôi vỗ vai cậu ta: “Tôi rất mong chờ tiền thưởng của dự án này, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận bị người khác sỉ nhục.”
Trần Vọng Dã cựa quậy.
Cổ tôi cảm thấy nhồn nhột.
Sau đó, cậu ta bắt đầu làm loạn.
Áp sát vào cổ tôi, cẩn thận hôn.
Thử vài lần, thấy tôi không có ý định đẩy cậu ta ra.
Cậu ta liền nâng mặt tôi lên, hôn sâu hơn.
Nụ hôn này, cuồng nhiệt hơn trước rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn.
Không biết từ lúc nào, lưng tôi đã dựa vào bàn học.
Chiếc bàn mà trước đây tôi từng dạy kèm tiếng Anh cho cậu ta.
Trần Vọng Dã đưa một tay xuống dưới:
“Chị, lúc xa nhau, em đã rất nhớ chị. Chị có nhớ em không?”
“Không có.”
Cậu ta siết chặt tay: “Đêm nay không được nói dối.”
“… Có.”
“Nhớ như thế nào?” Ánh mắt cậu ta long lanh, đầy mê hoặc: “Lúc nhớ em, chị có thế này không?”
“Vậy còn cậu?” Tôi hỏi ngược lại: “Cậu nhớ tôi như thế nào?”
Cậu ta khẽ cười, nắm lấy tay tôi và đưa về phía mình.
“Em sẽ vừa nghĩ đến chị, vừa làm như thế này.”
May mắn là ánh đèn mờ ảo đã che đi khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Trần Vọng Dã trêu đùa một lúc rồi hỏi: “Được không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Cậu ta dùng tay kia từ từ cởi nút áo sơ mi trắng.
“Chị, hai năm trước em đã muốn làm thế này rồi. Chị hãy hôn em, được không?”
Tôi bất giác nhìn vào lịch trên bàn.
Chính là ngày hôm nay.
Tháng 4 năm 2026.
Giấc mơ… là thật.
…
Trần Vọng Dã vừa bắt đầu trải nghiệm cảm giác mới mẻ này, không biết mệt mỏi.
Ở tuổi hai mốt, cậu ta tràn đầy sức sống và cứ thế kéo dài đến tận sáng sớm mới buông tôi ra.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu ta đầy mong đợi hỏi: “Chị, biểu hiện của em có tốt không?”
Tôi mỉm cười đáp: “Rất tốt.”
Cậu ta lập tức hăng hái, còn muốn tiếp tục thể hiện.
May mà tôi đã kịp thời đẩy cậu ta ra.
Rồi không biết bằng cách nào, giữa tôi và cậu ta lại phát triển thành… mối quan hệ bạn giường.
Làm bạn giường, Trần Vọng Dã không có điểm nào để chê trách.
Cùng lúc đó.
Cậu ta nói là làm, bù đắp vào khoản thiếu hụt trong dự án.
Khi khiến khách hàng không hài lòng, tập đoàn trách phạt.
Cậu ta cũng gánh hết trách nhiệm, không kéo theo bất kỳ đồng nghiệp nào.
Sau đó, cậu ta tìm đến một người bạn thân thiết có mối quan hệ tốt với công ty đối tác.
Qua vài lần trao đổi, đối phương đồng ý thay đổi đại diện khách hàng và tiếp tục triển khai dự án.
Người đại diện mới là một cô gái, chỉ lớn hơn tôi vài tuổi.
Ngày đầu tiếp quản, cô ấy đã đến gặp tôi xin lỗi: “Người trước đã có lời lẽ xúc phạm cô, lẽ ra bên tôi nên xin lỗi từ đầu.”
Tôi nhìn danh thiếp của cô ấy, cảm thấy có gì đó quen thuộc: “Chị cũng từng được bà Lý Lan giúp đỡ phải không?”
“Đúng rồi! Cô cũng vậy à?”
“Tôi từng thấy tên chị trong danh sách được giúp đỡ.”
Thật tuyệt khi cả hai chúng tôi đều có cuộc sống và sự nghiệp riêng.
Sau đó, việc hợp tác diễn ra suôn sẻ, tôi cũng nhận được khoản thưởng dự án.
Xuân qua hè đến.
Đến tháng tám, tôi đi gặp một đối tượng xem mắt.
Cũng có lý do cả.
Đối tượng này tôi đã gặp một lần nửa năm trước.
Là do một chị đồng nghiệp nhiệt tình giới thiệu.
Điều kiện anh ta không tệ, cũng không thuộc kiểu xem mắt kỳ quặc, nhưng tôi không có chút cảm xúc nào với anh ta.
Trong nửa năm qua, anh ta đã nhiều lần muốn hẹn tôi thêm lần nữa, nhưng tôi đều khéo léo từ chối.
Mãi đến đầu tuần trước, chị đồng nghiệp có chút khó xử tìm đến tôi:
“Tiểu Dương, em đi ăn với cậu ấy thêm lần nữa đi, có vẻ cậu ấy thực lòng thích em.”
“Chị à, dù ăn bao nhiêu bữa em cũng không thể chấp nhận anh ấy.”
“Chị hiểu, chị không ép em, chỉ là… em có thể từ chối thẳng thắn một lần, nói sao cho cậu ấy dứt khoát từ bỏ, được không? Cậu ấy cũng có phần cố chấp…”
“Được thôi.”
Coi như nể mặt chị đồng nghiệp vậy.
Tối thứ Bảy, tôi đến buổi hẹn.
Tôi nói: “Tôi đã có bạn trai rồi, từ nay đừng hẹn gặp tôi nữa.”
“Có lúc nào vậy?”
“Gần đây thôi.”
Đối phương rất thất vọng, nhưng cũng đành chấp nhận.
Anh ta nói đã chuẩn bị quà cho tôi.
Một đóa hoa hồng vĩnh cửu.
Tôi không muốn nhận, bèn đưa tay đẩy lại.
Ngay lúc đó.
Tôi cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo phía sau.
Theo bản năng quay đầu lại.
Trần Vọng Dã đang đứng đó, nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
…
Tôi gần như bị Trần Vọng Dã cõng về nhà.
Nghỉ hè rồi, cậu ta lại chuyển về biệt thự.
Cậu ta ném tôi lên giường, chỉnh đèn mờ đi.
Sau đó không nói không rằng, giật đứt cúc áo sơ mi trắng của tôi:
“Chị, hắn ta là ai?”
“Đối tượng xem mắt.”
Tay cậu ta khựng lại, vô thức dùng sức mạnh hơn.
Da tôi vốn dễ để lại dấu vết, cậu ta vừa làm vậy, lập tức in hằn vết đỏ trên ngực tôi.
“Mặc váy ngắn như vậy, là để đi gặp hắn ta?”
Tức giận rồi à?
Tôi thầm cười, cố tình trêu chọc cậu ta: “Đúng vậy.”
Trần Vọng Dã như phát điên cắn lung tung lên da thịt tôi.
Cơn bão tố ập đến, tôi đều chịu đựng.
Hôm nay Trần Vọng Dã hung dữ hơn mọi khi.
Hai thân ảnh chúng tôi chồng lên nhau in bóng trên tường, hiện rõ nhịp điệu phập phồng.
Mồ hôi từ trên trán cậu ta nhỏ xuống.
“Dương Văn Nguyệt, nhìn em này.”
Sau sự hung hãn là lời cầu xin:
“Em mới là cún con ngoan của chị, đừng bỏ rơi em nữa, được không?”
“Được.”
“Sau này chị sẽ không gặp lại hắn ta nữa chứ?”
“Vốn dĩ đã không định gặp lại rồi.”
Tôi giải thích với Trần Vọng Dã đầu đuôi câu chuyện.
Cậu ta chợt thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cũng không được gặp những đối tượng xem mắt khác.”
“Tôi không định xem mắt nữa.”
Tôi vuốt ve khuôn mặt cậu ta, nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì tôi đã có bạn trai rồi.”
Trần Vọng Dã sững người, vui mừng khôn xiết: “Cuối cùng chị cũng chịu cho em danh phận chính thức rồi sao?”
“Ừm, tôi nghĩ thông rồi, không cùng một thế giới thì cũng có thể thử xem sao.”
Một người bạn trai có ngoại hình, gia thế và thể lực đều tuyệt vời như vậy.
Không thử thì thật uổng phí.
Trần Vọng Dã còn quyết tâm hơn tôi.
Cậu ta mỉm cười, ánh mắt chứa đựng cả một dải ngân hà:
“Dương Văn Nguyệt, chị yên tâm.
Em sẽ phá vỡ bức tường ngăn cách hai thế giới vì chị.”
…
Hôm sau, chúng tôi ngủ đến trưa mới dậy, lại còn bị tiếng chuông cửa làm phiền.
Trần Vọng Dã hôn nhẹ lên mặt tôi, rồi đầy lưu luyến đứng dậy ra mở cửa.
Là bạn thân của cậu ấy.
“Chà!” Cậu bạn trố mắt nhìn mấy vết cào và dấu hôn trên người Trần Vọng Dã, ngạc nhiên kêu lên: “Cậu có bạn gái rồi à?”
“Đúng thế.”
Trần Vọng Dã tự hào ưỡn ngực:
“Từ giờ, tôi đã khác biệt hoàn toàn so với mấy đứa độc thân các cậu rồi.”
“Đúng là đáng ghét!”
Tôi thay đồ rồi bước ra: “Ai đến thế?”
Cậu bạn thân nhìn thấy tôi, mắt tròn xoe, như không thể tin được:
“Là cô ấy? Gia sư nhỏ của cậu sao?”
“Đúng rồi, là Văn Văn của tôi.” Trần Vọng Dã đáp, giọng đầy mãn nguyện.
“Cậu không phải từng nói là, dù phụ nữ trên toàn thế giới có tuyệt chủng hết cũng không bao giờ thích cô ấy sao!”
Vừa dứt lời, căn phòng bỗng im phăng phắc.
“À… anh bạn, xin lỗi, tôi lỡ miệng…”
Cậu bạn xấu hổ lấy tay bịt miệng lại.
“Tôi đúng là có nói thế.”
Trần Vọng Dã thành thật thừa nhận.
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy ngoan ngoãn giơ tay lên và tự tát vào mặt mình một cái:
“Chị đừng giận nhé, cái tát này em đánh giúp chị rồi!”
…
Về sau nữa.
Tôi và Trần Vọng Dã đã cùng nhau bước qua biết bao mùa xuân hạ thu đông.
Chúng tôi trưởng thành một cách nhanh chóng, và không ít lần phải đối mặt với sóng gió đầy bão tố.
Nhưng may mắn thay, chúng tôi luôn thấu hiểu và đồng lòng, sát cánh bên nhau.
Trần Vọng Dã từng bước đi lên, đối mặt trực diện với ba mình.
Cậu ấy không chỉ quyết đoán hơn chủ tịch Trần, mà còn thông minh hơn.
Quan trọng nhất là cậu ấy có sự ủng hộ từ nhà họ Lý.
Trước đây, cậu ấy bỏ bê học hành và cắt đứt liên hệ với ông bà ngoại.
Nhưng hiện tại, khi cậu ấy quyết tâm gầy dựng sự nghiệp, nhà họ Lý vui mừng hỗ trợ hết sức.
Với sự giúp đỡ này, những người như Trần Như Sơn chẳng là gì cả.
À phải, Trần Như Sơn cuối cùng phải ngồi tù vì cờ bạc và ham mê phụ nữ.
Hai người anh trai khác cũng chẳng khá hơn, một người thì gãy chân, còn người kia gây thù chuốc oán phải trốn ra nước ngoài.
Có tin đồn rằng, những kết cục thảm thương đó đều là do Trần Vọng Dã ra tay sắp đặt.
Trong công ty, có khá nhiều người e dè sợ hãi cậu ấy.
Ví von cậu ấy như một con mãnh thú không thể thuần phục.
Còn tôi lại có thêm một biệt danh mới:
“Người thuần thú.”
Tôi là điểm dừng, là dây cương của cậu ấy.
Chỉ cần có tôi bên cạnh, Trần Vọng Dã sẽ dịu dàng hơn rất nhiều.
Về sau, Trần Vọng Dã cuối cùng cũng “đoạt ngôi” thành công.
Cậu ấy mang theo toàn bộ thế giới mà mình đã xây dựng, cầu hôn tôi.
Ngày cưới của chúng tôi, hôn lễ tổ chức đơn giản thôi.
Khi đó, trợ lý cũ của bà Lý Lan từ nước ngoài đã bay về.
Cô ấy thông báo với chúng tôi:
“Trước khi mất, bà Lý đã để lại một đoạn ghi hình cho tất cả các cô gái được bà ấy hỗ trợ, nhưng dữ liệu bị hỏng, gần đây mới khôi phục được.”
Tôi lập tức yêu cầu tạm dừng buổi lễ, phát đoạn ghi hình đó.
Đây cũng là cơ hội để Trần Vọng Dã được gặp lại mẹ mình.
Màn hình kêu “xẹt” một tiếng, rồi hình ảnh của Lý Lan hiện lên.
Trần Vọng Dã khẽ run, cả nhịp thở cũng chậm lại.
“Chào con, Dương Văn Nguyệt. Khi con xem được đoạn ghi hình này, chắc hẳn con đã đạt được những thành tựu đáng tự hào.
Ta không thể có mặt để chúc mừng con, nhưng mong rằng con sẽ mãi mãi tự do.”
Nói đến đây, bà ấy như chợt nhớ ra điều gì, đôi môi mỉm cười đầy ân cần:
“À, ta có một cậu con trai tên là Trần Vọng Dã. Ta không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó, hai con sẽ gặp nhau.
Nếu ngày ấy thật sự đến, hãy thay ta nhắn nhủ với nó rằng…”
Bà ấy mỉm cười, dịu dàng nói:
“Trên đời này, sẽ có người yêu thương nó.”
(— Hết —)
Comments for chapter "Chương 1 full"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0