Vả Mặt Con Bạn Trà Xanh Tâm Cơ - Chương 1 FULL
Bố tôi là một người rất chú trọng đến ngoại hình. Ông yêu cầu mọi người trong gia đình và cả nhân viên như bảo mẫu, tài xế, hay nhân viên công ty phải là những người có ngoại hình ưa nhìn.
Ngày tôi nhập học đại học, chú Tống, tài xế nhà tôi, đưa tôi đến trường và vô tình bị các bạn cùng phòng nhìn thấy.
Vừa thấy chú Tống rời đi, các bạn lập tức vây quanh tôi, hỏi:
“Tô Kỳ, người vừa rồi là bố cậu phải không? Trông trẻ và đẹp trai quá!”
Tôi định bảo họ đó không phải là bố mình, mà thật ra bố tôi còn đẹp trai hơn, thì một cô bạn khác lại hỏi thêm:
“Nhà cậu đi chiếc BMW Series 7 phải không?”
Lúc đó, tôi bắt đầu lo lắng. Hồi cấp ba, tôi từng bị một người bạn thân lợi dụng chỉ vì gia đình có tiền, nên tôi đã quyết tâm vào đại học sẽ sống khiêm tốn hơn. Vì vậy, sáng hôm nay tôi cố tình chọn chiếc xe rẻ nhất trong nhà để đến trường. Không biết như vậy có kín đáo không?
“Ừ… đúng vậy…” Tôi đáp một cách mơ hồ. Cô gái kia vui vẻ nắm tay tôi:
“Tô Kỳ, mình tên là Từ Phỉ Phỉ, chúng mình làm bạn thân nhé!”
Ban đầu, tôi có thiện cảm với Từ Phỉ Phỉ. Cô ấy không phải là người quá xinh đẹp, nhưng làn da trắng trẻo, dáng người mảnh mai, lại còn nói chuyện ngọt ngào, dễ làm người khác cảm thấy muốn bảo vệ.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ta thích giành giật mọi thứ của tôi. Khi đi siêu thị, bất cứ món đồ nào tôi định lấy, cô ấy cũng muốn giành lấy. Dù chỉ là một gói mì, cô ấy vẫn cứ khăng khăng lấy cái tôi đang cầm. Khi vào căng tin, cô ta cũng cố giành phần ăn mà tôi đã gọi.
Ban đầu tôi nghĩ có thể mình đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng một hôm, tôi tận mắt thấy cô ta hôn bạn trai tôi ngay tại sân trường. Bạn trai tôi đỏ mặt, xin lỗi tôi:
“Kỳ Kỳ, xin lỗi em, anh thích Phỉ Phỉ rồi.”
“Em mạnh mẽ và độc lập, không có anh em cũng không sao. Nhưng Phỉ Phỉ thì khác, nếu không có anh, cô ấy sẽ không sống nổi.”
Tôi chỉ thấy buồn cười. Đàn ông có thật sự nghĩ mình quan trọng đến vậy sao? Anh ta có phải là oxy hay tiền đâu mà nói không có anh ta, người khác không sống nổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/1.html.]
Tôi không muốn gây chuyện, chỉ đơn giản là đổ ly nước rau quả trong tay lên đầu anh ta:
“Anh cắm sừng tôi, tôi đổ nước lên đầu anh, coi như huề.”
Tối hôm đó, Từ Phỉ Phỉ khóc lóc xin lỗi tôi:
“Kỳ Kỳ, mình thật sự không cố ý đâu, là Lưu Hạo thích mình quá, mình không nỡ từ chối anh ấy!”
“Cậu yên tâm, mình sẽ nói rõ với Lưu Hạo và cắt đứt với anh ấy, mình sẽ trả anh ấy lại cho cậu!”
Nhưng tôi đã nhìn rõ bản chất của cô ta rồi:
“Không cần đâu,” tôi mỉm cười nhạt. “Cậu không biết sao? Bố của Lưu Hạo đang bị ung thư giai đoạn cuối, nhà anh ta đang nợ một đống tiền và phải nuôi năm đứa em. Một người bạn trai như vậy, tôi đã sớm muốn chia tay, chỉ không biết cách nói thôi. Cảm ơn cậu đã giúp tôi thoát khỏi chuyện này.”
Nhìn thấy sắc mặt của Từ Phỉ Phỉ tái mét, tôi cảm thấy khá vui. Nhưng tôi biết cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
Quả nhiên, chỉ một tuần sau, Từ Phỉ Phỉ tuyên bố rằng cô ta đã chia tay Lưu Hạo và có bạn trai mới.
“Bạn trai mới của mình vừa đẹp trai lại vừa chín chắn,” cô ta ngọt ngào nói, “Nói thật, Kỳ Kỳ, phải cảm ơn cậu đã làm mai nhé.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, rồi tiếp tục:
“Bạn trai mới của mình, thật ra là bố cậu.”
Cô ta lấy điện thoại ra khoe ảnh chụp chung.
Tôi nhìn kỹ… Trời ạ! Người đang nằm trên giường khách sạn cùng Từ Phỉ Phỉ chính là tài xế Tống nhà tôi!
—
Tôi chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu ngay chuyện này rồi.
Từ Phỉ Phỉ chắc chắn đã hiểu lầm chú Tống là bố tôi nên mới cố tình tán tỉnh, còn chú Tống thì thấy có cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua mà lợi dụng tình hình.
Lúc đó, Từ Phỉ Phỉ nhìn tôi, mắt ngấn lệ.
“Kỳ Kỳ, thật ra bố cậu không muốn mình nói cho cậu biết, nhưng mình nghĩ mình ngoan như thế, chắc chắn cậu sẽ hiểu và thông cảm cho tụi mình, đúng không?”
Nghe cô ta nói, có vẻ như đang tỏ ra đáng thương, nhưng ánh mắt đắc ý của cô ta thì không thể giấu được.
Tôi chỉ muốn nói cho cô ta biết, chú Tống không muốn cô kể cho tôi nghe, có lẽ vì sợ bí mật bị phát hiện.
Nhưng tôi không nói gì cả.
Tôi chỉ giả vờ giận dữ, hét lên: “Ông ấy không xứng đáng làm bố tôi!”
Ừm, tôi nói vậy cũng không sai.
Chú Tống quả thật không phải là bố tôi.
Còn việc Từ Phỉ Phỉ hiểu câu nói của tôi thế nào, thì đó là chuyện của cô ta.
Mấy ngày sau, Từ Phỉ Phỉ hay nhờ “bố tôi” lái chiếc BMW 7 Series đưa đón cô ta đi học.
Cô ta lúc nào cũng tỏ ra đắc ý, rồi mỉm cười với tôi và nói:
“Kỳ Kỳ, biết đâu chúng ta sắp thành người một nhà rồi đấy.”
Tôi biết cô ta muốn làm tôi khó chịu, nhưng tôi lại thấy buồn cười.
Thấy cô ta tự mãn như vậy, tôi quyết định chơi lại một chút.
“Chỉ có mấy lần được đưa đón mà đã tưởng bở rồi.”
Tôi cố tình dùng giọng điệu châm biếm.
“Nhưng cũng nên nghĩ xem, chỉ mấy đồng tiền xăng thôi, giỏi thì bảo người ta tặng cho một cái túi đi!”
Ừ, câu này nghe có vẻ vừa mỉa mai vừa châm chọc, tôi nói đúng phong cách.
Kết quả là mặt Từ Phỉ Phỉ tái xanh.
Vài ngày sau, cô ta trở lại ký túc xá với một chiếc túi Chanel 2.55 trên vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/2.html.]
“Kỳ Kỳ, bố cậu thật là!”
Cô ta cố ra vẻ phấn khích, nhưng lại làm bộ như tức giận.
“Mình đã bảo là không cần túi đắt tiền như vậy, nhưng ông ấy nhất quyết muốn mua. Nói xem, bình thường ông ấy mua túi gì cho cậu?”
Cô ta liếc nhìn chiếc túi MK mà tôi mang theo, rồi cười ngặt nghẽo.
“Ồ, thì ra là MK… ha ha, thật là hợp với cậu.”
Tôi nhìn chiếc túi của cô ta.
Ừm, là loại hàng giả Chanel loại A, mà còn chất lượng không tốt lắm.
Nhưng tôi không muốn nói thẳng ra.
Nói ra thì chẳng có gì vui, tôi quyết định giả vờ tức giận, đập tay xuống bàn.
“Tớ còn chưa có túi Chanel nữa đấy! Không được, Phỉ Phỉ, tớ cũng muốn chiếc túi này của cậu!”
“Chúng ta đi đến cửa hàng chính hãng ngay, tớ thề sẽ dùng hết số tiền trong thẻ của bố để mua cho bằng được cái túi này!”
Nói xong, tôi kéo Từ Phỉ Phỉ đi đến cửa hàng Chanel ở trung tâm thành phố.
Vừa bước vào, tôi chỉ vào chiếc túi trên vai cô ta và nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn chiếc túi này! Y hệt chiếc này nhé!”
Lúc này, Từ Phỉ Phỉ cười không thể ngừng được.
Cô ta còn cố ra vẻ hiểu biết, nói với tôi như kiểu thông cảm:
“Kỳ Kỳ, mình biết cậu chưa từng mua Chanel nên không hiểu, chiếc túi này là 2.55, đắt lắm đấy, những năm mươi nghìn cơ! Thẻ phụ của cậu chắc không đủ đâu nhỉ?”
“Vả lại, đây là mẫu hot, thường xuyên hết hàng. Bố cậu đã phải nhờ người mua từ nước ngoài về cho mình, ở đây chắc không có đâu.”
Nói rồi, cô ta nhìn nhân viên bán hàng một cách kiêu ngạo: “Cô ơi, mẫu túi của tôi chắc chắn không có ở đây phải không?”
Nhân viên bán hàng liếc nhìn chiếc túi của cô ta một cái, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Quả thật là không có hàng.”
Từ Phỉ Phỉ càng thêm đắc ý, nhưng rồi nghe nhân viên bán hàng nói tiếp:
“Bởi vì túi của cô là hàng giả, cửa hàng chúng tôi không bán hàng giả.”
Khuôn mặt vui vẻ của Từ Phỉ Phỉ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Cô nói bậy bạ gì vậy!” Cô ta tức giận quát lại: “Túi của tôi làm sao có thể là đồ giả! Cô đừng có nói linh tinh!”
Nhân viên bán hàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi đã làm việc ở đây năm năm, không thể nhìn nhầm được.”
“Cô…!” Từ Phỉ Phỉ càng thêm giận dữ, túm chặt chiếc túi trên tay, nói: “Cô nhìn lại đi! Đây là hàng thật đấy! Là bạn trai tôi đặc biệt mua cho…”
Câu nói của Từ Phỉ Phỉ chưa dứt, thì bất ngờ cô ta giật mạnh chiếc túi, khiến dây xích của nó đứt ra ngay lập tức.
Không khí xung quanh bỗng chốc im lặng đến lạ thường.
Từ Phỉ Phỉ lúc này cũng cứng họng, không biết nói gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/3.html.]
Với chất lượng như thế này, nếu cô ta còn dám nói là đồ thật, chắc bà Coco Chanel cũng phải từ mộ mà bò dậy đánh cho cô ta một trận.
Tôi chỉ cười nhẹ, bắt chước lại giọng điệu cô ta đã dùng khi nói với tôi trước đó.
“Ồ, thì ra là đồ giả… Haha, thật là hợp với cậu.”
Thấy sắc mặt Từ Phỉ Phỉ tái xanh, tôi mới từ tốn chỉ vào chiếc túi phiên bản giới hạn đắt tiền trên quầy.
“Tôi lấy cái này.”
Sau đó, tôi quẹt thẻ thanh toán trong ánh mắt ngạc nhiên của cô ta, rồi ngẩng cao đầu bước đi.
Những ngày tiếp theo, tâm trạng của Từ Phỉ Phỉ không tốt chút nào.
Cô ta chắc chắn cảm thấy khó chịu, vì trong khi “bố tôi” cho tôi tiền mua túi xịn, lại để cô ta dùng túi giả.
Mấy hôm đó, mỗi lần chú Tống đến đón tôi, tôi đều nhìn thấy quầng thâm dưới mắt ông. Trông ông thật tội nghiệp, như thể bị vắt kiệt sức vậy.
Khoảng một tuần sau, tâm trạng của Từ Phỉ Phỉ mới có chút khá lên.
Lý do là vì chú Tống cuối cùng cũng mua cho cô ta một chiếc túi thật.
Nhưng tôi vẫn nhận ra, đó có vẻ là hàng second-hand.
Khi cô ta vui vẻ khoe chiếc túi, tôi cũng tốt bụng nhắc nhở: “Chiếc túi này trông hơi cũ nhỉ.”
Từ Phỉ Phỉ lập tức ngừng cười, rồi hét lên: “Cô biết gì mà nói! Đây là hàng làm cũ có chủ ý đấy!”
Tôi chỉ khẽ gật đầu, chẳng tranh cãi thêm. Dù sao thì, có những người thích dùng những thứ mà người khác không cần nữa.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, kỳ nghỉ hè đã đến.
Dù chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng trường tôi là một trong những trường hàng đầu, cạnh tranh rất khốc liệt, vì vậy ai cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thực tập hè.
Như mọi khi, Từ Phỉ Phỉ lại chạy đến dò hỏi tôi.
“Kỳ Kỳ, có phải cậu đã đăng ký thực tập ở Tập đoàn Hằng Thạch rồi đúng không?”
Tôi biết rõ cô ta mỗi ngày đều lén nhìn vào máy tính của tôi, nên cũng không muốn giấu giếm nữa: “Đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/4.html.]
“Thật trùng hợp!” Từ Phỉ Phỉ mở to mắt, “Mình cũng đăng ký ở Hằng Thạch, nhưng nghe nói mỗi năm họ chỉ nhận rất ít thực tập sinh năm nhất, chắc chúng ta sẽ phải cạnh tranh với nhau rồi!”
Thực ra tôi biết rõ, Từ Phỉ Phỉ đã nhìn thấy đơn đăng ký của tôi, nên mới đ.â.m đơn vào Hằng Thạch theo.
Tôi không hiểu sao cô ta lại thích giành giật mọi thứ của tôi đến vậy, nhưng tôi có lý do riêng để đăng ký vào Hằng Thạch, nên tôi chẳng bận tâm cô ta sẽ làm gì.
Sau các vòng phỏng vấn, danh sách thực tập sinh của Hằng Thạch cuối cùng cũng được công bố.
Họ nhận tổng cộng mười sinh viên năm hai và năm ba, còn năm nhất chỉ có tôi và Từ Phỉ Phỉ.
Rõ ràng là Từ Phỉ Phỉ không vui khi thấy tôi được nhận vào, nhưng cô ta vẫn tỏ ra ngọt ngào.
“Kỳ Kỳ, chúng ta sẽ thực tập cùng công ty rồi, thật tuyệt biết bao!”
“À đúng rồi, không biết mình đã kể chưa, có một đàn anh theo đuổi mình nhiều năm cũng đã từng thực tập ở Hằng Thạch đó.”
“Anh ấy kể cho mình rất nhiều chuyện về Hằng Thạch, nếu cậu muốn hỏi gì, có thể nhờ mình nhé!”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Trời ơi, Hằng Thạch là công ty của bố tôi đấy.
Tôi cần hỏi gì về Hằng Thạch, sao phải nhờ cô ta làm gì?
Lúc này, tôi mới nhớ ra, hình như bố tôi đã từng nói Tô Mộ Từ đã thực tập tại Hằng Thạch từ năm ngoái.
Cùng lúc đó, mấy cô bạn đi cùng tôi cũng nhận ra anh ấy.
Họ lập tức hào hứng.
“Ôi trời! Là đàn anh Tô Mộ Từ, đẹp trai nhất khoa tài chính đó! Đẹp trai quá đi!”
“Biết vậy mình đã mặc chiếc váy s.e.x.y hơn rồi, huhuhu.”
Tô Mộ Từ vẫn cuốn hút như lần đầu tôi gặp, không hề mất đi sức hấp dẫn.
Một cô gái bên cạnh tôi chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Từ Phỉ Phỉ.
“À này Phỉ Phỉ, cậu nói có một học trưởng theo đuổi cậu nhiều năm cũng từng thực tập ở Hằng Thạch. Có phải là đàn anh Tô Mộ Từ không?”
Rõ ràng, câu chuyện “đàn anh theo đuổi mình nhiều năm” của Từ Phỉ Phỉ không chỉ cô ta khoe với tôi.
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ hơi thay đổi, nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười và trả lời: “Thôi mà, để ý làm gì.”
Câu trả lời mập mờ của cô ta khiến mọi người ngay lập tức hiểu nhầm.
Các cô gái nhìn Từ Phỉ Phỉ với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
“Trời ơi, đúng là đàn anh Tô Mộ Từ sao! Người như thế mà cậu còn chưa đồng ý à?”
“Mình nhớ rồi, bạn trai cậu lớn hơn cậu vài tuổi phải không? Hóa ra cậu thích người chín chắn hơn à?”
“Dù sao thì, những ai được Tô Mộ Từ theo đuổi chắc chắn rất tuyệt vời!”
Từ Phỉ Phỉ chỉ cười mà không trả lời, để mặc cho mọi người tự do tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/5.html.]
Nhưng tôi thì lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thật ra, tôi còn khó chịu hơn cả việc cô ta cứ mơ mộng mình là “mẹ” của tôi.
Buổi gặp gỡ nhanh chóng bắt đầu.
Ban đầu, mọi người hỏi han rất nhiều chuyện về thực tập từ các anh chị đi trước.
Sau khi xong phần hỏi đáp, cả nhóm mới bắt đầu chơi trò “Thật hay Thách.”
Ngay trong lượt đầu tiên, bánh xe quay trúng tôi và Tô Mộ Từ.
Tôi là người ra thử thách, còn Tô Mộ Từ là người thực hiện.
“Chơi ‘Thật’ đi.”
Tôi không để anh ấy có cơ hội chọn, liền nói nhanh.
“Tô Mộ Từ, nghe nói anh theo đuổi Từ Phỉ Phỉ nhiều năm. Chuyện này là thật hay giả?”
Câu hỏi thẳng thắn của tôi khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ tái đi, cô ta hoảng hốt nhìn tôi.
Chỉ có Tô Mộ Từ là vẫn bình tĩnh.
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt vẫn đẹp như tôi nhớ.
“Giả thôi.” Anh ấy điềm tĩnh đáp: “Tô Kỳ à, bao nhiêu năm qua, người anh thích, từ đầu đến cuối, chỉ có mình em.”
Tâm trạng tôi ngay lập tức trở nên sảng khoái.
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, họ có vẻ rất muốn hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Tô Mộ Từ, ai nấy đều im lặng không dám hỏi. Cuối cùng, một cô gái không nhịn được, thốt lên:
“Vậy, đàn anh Tô Mộ Từ mà cô ấy nói là người theo đuổi mình nhiều năm, hóa ra không phải là đàn anh Mộ Từ sao? Sao ban nãy cô ấy không giải thích rõ ràng mà lại để mọi người hiểu nhầm vậy?”
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức quay sang Từ Phỉ Phỉ.
Sắc mặt cô ta lúc này trắng bệch, lộ rõ sự bối rối.
Cô ta định mở miệng giải thích, nhưng ngay lúc đó, một đàn anh đeo kính, người hơi mập, ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy.
“Từ Phỉ Phỉ!” Anh ta giận dữ nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô ta, “Người theo đuổi em nhiều năm qua rõ ràng là anh! Em thấy anh còn không xứng làm người thay thế sao?”
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Từ Phỉ Phỉ đã cố tình để mọi người hiểu nhầm rằng người theo đuổi mình là Tô Mộ Từ, chỉ vì cô ta không muốn để ý đến anh chàng đàn anh đeo kính, không đủ nổi bật.
Những ánh mắt khinh thường lập tức đổ dồn về phía Từ Phỉ Phỉ. Cuối cùng, cô ta chịu không nổi nữa, đành ôm mặt chạy ra khỏi phòng, nước mắt lưng tròng.
Buổi gặp gỡ nhanh chóng kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/6.html.]
Tô Mộ Từ và một số anh chị năm tư bận làm thí nghiệm cho luận văn tốt nghiệp, nên đã rời đi trước.
Ngay khi Tô Mộ Từ đi rồi, các cô gái lập tức vây quanh tôi.
“Tô Kỳ, cậu và đàn anh Mộ Từ rốt cuộc là thế nào vậy?”
Tôi thành thật đáp: “Anh ấy là… bạn trai cũ của mình.”
Thực ra, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã.
Ánh mắt của mọi người sáng rực lên, lộ rõ sự tò mò.
“Nhưng mình thấy anh ấy còn thích cậu lắm! Sao hai người lại chia tay vậy?”
Tôi bất chợt im lặng.
Chia tay ư? Nguyên nhân chia tay là gì?
Giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy thật nực cười.
Mọi người thấy tôi im lặng không nói gì, họ cũng không dám hỏi thêm nữa.
Tôi nhanh chóng quay về ký túc xá.
Nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã bị chiếc cốc bay vèo qua tai.
Ngẩng lên, tôi thấy Từ Phỉ Phỉ mặt đỏ tía tai, tức giận vô cùng.
“Tô Kỳ! Cậu có phải cố tình không? Cậu cố tình làm tôi xấu hổ phải không?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận của Từ Phỉ Phỉ, mọi cảm giác khó chịu vì Tô Mộ Từ trong tôi bỗng chốc tan biến hết.
Đúng là tôi có thể rất để bụng những chuyện như thế này.
“Đúng vậy, tôi cố tình đấy.” Tôi đá mảnh cốc vỡ sang một bên, cười một cách vô tội: “Muốn trách thì trách cậu tự tâng bốc mình quá mức, rồi đụng phải bạn trai cũ của tôi.”
“Cậu!” Từ Phỉ Phỉ giơ tay chỉ vào tôi, mặt đầy tức giận, “Cậu cứ chờ đấy! Tôi sẽ để ba cậu xử lý cậu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/7.html.]
Nghe câu này, tôi không nhịn được mà bật cười.
Trừng phạt tôi sao? Cô ta tưởng tôi sợ chú Tống sẽ làm gì sao?
Nhưng bên ngoài, tôi vẫn phối hợp giả vờ sợ hãi, ôm vai và nói một cách hời hợt: “Ôi, sợ quá đi mất.”
Từ Phỉ Phỉ chắc chắn đã tức điên lên rồi.
Mấy ngày sau đó, Từ Phỉ Phỉ trong ký túc xá như một quả b.o.m nổ chậm, chỉ cần đụng là nổ. Tôi hiểu cô ta đang cố gắng lôi chú Tống vào chuyện này, mong ông ấy sẽ trừng phạt tôi.
Nhưng chú Tống thì làm gì có bản lĩnh đó chứ.
Từ Phỉ Phỉ chắc cũng nhận ra điều này, nên cuối cùng cô ta đã thay đổi chiến lược.
Cô ta bắt đầu ve vãn Tô Mộ Từ.
Câu chuyện này được một cô gái cùng đi thực tập ở Hằng Thạch với tôi kể lại.
“Tô Kỳ, cậu không biết đâu, Từ Phỉ Phỉ thật là vô liêm sỉ. Mấy ngày nay, ngày nào cô ta cũng đứng đợi đàn anh Mộ Từ ở cửa lớp, gọi thế nào cũng không đi!”
Tôi điềm nhiên đáp: “Vậy thì sao? Tô Mộ Từ có phản ứng gì không?”
“Tất nhiên là không thèm để ý cô ta rồi. Đàn anh Mộ Từ làm sao để mắt đến loại người như cô ta chứ!”
Tôi gật đầu hài lòng.
Ừ, dù có là “bạn trai cũ”, nhưng ánh mắt của Tô Mộ Từ vẫn sắc bén hơn Lưu Hạo nhiều.
Nhưng dù có tốt đến đâu, thì vẫn chỉ là bạn trai cũ thôi.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy hơi buồn. Tô Mộ Từ sắp tốt nghiệp rồi, chắc anh ấy sẽ vào công ty của bố anh ấy. Lúc đó, tôi và anh cũng chẳng còn cơ hội gặp nhau nhiều nữa.
Nhưng tôi đã nghĩ quá xa rồi.
—
Kỳ thực tập mùa hè nhanh chóng đến, tôi và Từ Phỉ Phỉ cùng đến Hằng Thạch để báo danh. Không ngờ, vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Tô Mộ Từ ngồi ở bàn làm việc.
Tôi sững sờ.
Cố gắng chịu đựng hết buổi đào tạo của phòng nhân sự, tôi cuối cùng cũng có thời gian nghỉ trưa. Ngay lập tức, tôi kéo Tô Mộ Từ vào phòng trà.
“Tô Mộ Từ, sao anh không làm ở công ty của bố anh mà lại đến đây?”
Lúc này, Tô Mộ Từ mới ngẩng lên nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/8.html.]
Hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khí chất lạnh lùng và quyến rũ của anh càng thêm rõ rệt, khiến tôi cảm thấy mềm lòng.
Anh khẽ nói: “Kỳ Kỳ, anh đã nói với bố rồi, anh muốn đến công ty chú Tô để trui rèn vài năm, học hỏi thêm trước khi quay về công ty của mình. Làm vậy sẽ giúp mở rộng tầm mắt hơn.”
Tôi định phản bác, cho rằng đó chỉ là một lý do ngụy biện, nhưng anh đã nói tiếp:
“Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ. Lý do thực sự là để được gần em hơn.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, mới nhận ra rằng anh đang hơi cúi người xuống.
Tô Mộ Từ rất cao, cao đến mức 1m85, nên anh phải hơi cúi xuống mỗi khi nói chuyện với tôi.
À, lúc hôn cũng vậy.
Giờ anh cúi xuống, giọng anh có chút bất lực: “Kỳ Kỳ, chuyện trước kia, em vẫn còn giận sao?”
Tôi biết anh đang nói đến chuyện gì.
Lúc học cấp ba, tôi có một cô bạn thân, nhưng Tô Mộ Từ luôn bảo cô ta không đáng tin, khuyên tôi nên tránh xa.
Tôi không tin lời anh, còn vì chuyện này mà cãi nhau với anh không biết bao nhiêu lần.
Về sau, đúng là Tô Mộ Từ đã đúng.
Cô bạn ấy đã lừa tôi, dẫn tôi đến gặp một đám côn đồ để chụp ảnh, định uy h.i.ế.p bố tôi đòi tiền.
May mà Tô Mộ Từ kịp thời xuất hiện, cứu tôi khỏi một sai lầm lớn.
Dù mọi chuyện không tệ như tôi tưởng, nhưng tôi vẫn thấy Tô Mộ Từ rất giận.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy anh ấy tức giận đến vậy.
Tâm trạng của tôi lúc này hoàn toàn rối loạn, vừa bức xúc vừa bất lực. Lúc trước, tôi từng hối hận vì sự chia tay bốc đồng với Tô Mộ Từ, nhưng tôi không thể phủ nhận, sự giận dỗi của tôi khi đó là do tôi muốn có được sự an ủi từ anh, chứ không phải những lời trách mắng lạnh lùng.
Thế là, chúng tôi chia tay. Tô Mộ Từ sắp đi du học, và rồi chia tay bốc đồng của tôi lại trở thành chia tay thật. Sau đó, khi tôi thi đỗ vào cùng trường với anh, tôi đã nghĩ mình có thể quên được anh, thế là tôi đồng ý lời tỏ tình của Lưu Hạo trong một phút yếu lòng.
Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của Tô Mộ Từ khi anh thở dài, rồi đưa tay xoa đầu tôi. “Thôi vậy.” Anh nhẹ nhàng nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên em thực tập, đừng nghĩ về chuyện này nữa. Làm việc tốt nhé.”
Mặc dù lời anh nói rất dịu dàng, tôi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó xiết chặt lại. Anh vẫn quan tâm đến tôi như thế, trong khi tôi lại đang ở đây, mải mê với những chuyện khác.
—
Thực tập tại Hằng Thạch quả thật không dễ dàng. Áp lực từ việc cạnh tranh giữa những sinh viên xuất sắc khiến chúng tôi phải nỗ lực hết sức để có cơ hội được tuyển dụng chính thức. Một tháng trôi qua, chúng tôi phải trình bày báo cáo về đề án mà mình đã làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/9.html.]
Tôi được sắp xếp thuyết trình thứ hai, còn người đầu tiên là Từ Phỉ Phỉ. Nhưng khi tôi thấy cô ta bắt đầu trình bày slide, tôi hoàn toàn sững sờ.
Đây chính là kế hoạch của tôi!
Từ Phỉ Phỉ đã sao chép toàn bộ bài thuyết trình của tôi – từ slide cho đến nội dung phát biểu. Không hề thay đổi một chữ!
Lòng tôi sôi lên vì tức giận. Cô ta đã giành bạn trai của tôi, rồi lại giành “bố” tôi, giờ đây lại còn giành luôn cả kế hoạch mà tôi đã dày công chuẩn bị!
Từ Phỉ Phỉ kết thúc phần báo cáo và bước xuống sân khấu, mặt cô ta vẫn giữ vẻ bình thản giả tạo. Tổ trưởng quay sang nhìn tôi: “Tô Kỳ, đến lượt cô rồi.”
Tôi đứng dậy, nhưng không hề tỏ ra lo lắng hay căng thẳng. Mặt tôi lạnh tanh, không chút cảm xúc, khi nói: “Tổ trưởng, tôi nghĩ mình không cần báo cáo nữa. Vì kế hoạch của tôi đã bị Từ Phỉ Phỉ ăn cắp và báo cáo trước rồi.”
Vừa dứt lời, cả phòng họp lập tức xôn xao. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Từ Phỉ Phỉ, cô ta như bị dồn vào chân tường.
Từ Phỉ Phỉ trợn mắt nhìn tôi, hoảng hốt đến mức nước mắt lăn dài trên má. Cô ta không ngừng thút thít: “Kỳ Kỳ, cậu… sao cậu có thể nói như vậy? Đây là kế hoạch mà mình thức đêm mấy hôm liền để hoàn thành, sao cậu lại bôi nhọ mình như thế?”
Tổ trưởng nhíu mày, có vẻ khó chịu với tình hình này. Ông ta hỏi: “Tô Kỳ, cô có bằng chứng không?”
Tôi mỉm cười nhẹ, trong lòng thầm cảm thấy hài lòng vì mình đã chuẩn bị trước. “Tất nhiên là có.”
Trong ánh mắt đầy hoảng sợ của Từ Phỉ Phỉ, tôi tiến lại gần máy tính và mở slide của cô ta.
“Tôi có một thói quen khi làm slide,” tôi nói, “Để tránh bị người khác sao chép, tôi sẽ để tên mình bằng chữ màu trắng ở góc slide. Mọi người sẽ không thể nhìn thấy nó, nhưng nó có thể chứng minh đây là sản phẩm của tôi.”
Nói rồi, tôi kéo khung văn bản vô hình ra, đổi màu chữ thành đen. “Xem này,” tôi nói.
Một từ lớn “Tô Kỳ” hiện lên rõ ràng trên màn hình. Mọi người đều thấy được, trang nào cũng có tên tôi.
Bằng chứng không thể chối cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/10.html.]
Cả phòng đều hiểu ra, và ánh mắt nhìn về phía Từ Phỉ Phỉ bắt đầu trở nên kỳ quái.
“Hóa ra đúng là Từ Phỉ Phỉ đã ăn cắp kế hoạch của Tô Kỳ.”
“Không ngờ cô ta lại có thể làm chuyện hèn hạ như vậy, nhìn thì hiền lành mà thủ đoạn thật quá đê tiện.”
Mặt Từ Phỉ Phỉ tái xanh, sự bối rối lộ rõ trên gương mặt. Cô ta không ngờ rằng tôi lại đề phòng đến mức đó. Lúc này, cô ta lúng túng, gần như bật khóc.
“Mình không có… thật sự không có…” Từ Phỉ Phỉ nghẹn ngào.
“Đủ rồi!” Tổ trưởng cuối cùng cũng lên tiếng ngừng cuộc tranh cãi. Ông ta nhìn sang tôi và Từ Phỉ Phỉ, rồi thở dài: “Chuyện hôm nay, thật sự khó xác định ai trong hai cô là người có lỗi, nên kế hoạch lần này sẽ không tính, cả hai phải làm lại.”
Tôi nhìn Tổ trưởng, không thể tin nổi vào những gì ông ta vừa nói. “Tổ trưởng, rõ ràng là Từ Phỉ Phỉ đã ăn cắp kế hoạch của tôi, chỗ nào mà khó xác định?”
Tổ trưởng không kiên nhẫn, phất tay: “Chỉ là một khung văn bản thôi, cũng có thể là cô tự thêm vào sau khi Từ Phỉ Phỉ đã làm xong slide mà.”
Tôi càng không thể tin vào tai mình, nhưng rõ ràng tổ trưởng không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này. Ông ta chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Được rồi, người tiếp theo lên báo cáo đi.”
Sau khi phần báo cáo kết thúc, tôi bước vào phòng uống nước. Uống một hơi cốc nước đá lớn, tôi mới tạm nguôi được cơn giận đang sôi lên trong lòng.
Tôi đang muốn uống thêm một cốc nước đá nữa thì bất ngờ có một bàn tay vươn ra, giữ lại cốc nước của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tô Mộ Từ.
Anh hơi nhíu mày, nói:
“Dạ dày em không tốt, bớt uống đồ lạnh đi.”
Có lẽ vì anh quá đẹp trai, tôi bỗng dưng không còn giận nữa.
“Chẳng phải vì em uất ức sao?” Tôi thở dài: “Rõ ràng là Từ Phỉ Phỉ đã ăn cắp kế hoạch của em!”
“Anh biết.” Tô Mộ Từ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. “Mọi người chắc cũng biết cả rồi.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thực ra lần này em làm thông minh hơn nhiều, biết để tên mình vào trong slide.”
Tôi hừ nhẹ, không vui.
“Tất nhiên rồi. Con người phải trưởng thành chứ. Em không thể để bố và anh bảo vệ em cả đời được.”
Nói xong, tôi mới chợt nhận ra mình lỡ lời.
Bây giờ, Tô Mộ Từ không còn là bạn trai của tôi nữa, anh ấy đâu còn lý do gì để bảo vệ tôi?
Quả nhiên, Tô Mộ Từ nghe thấy vậy thì hơi khựng lại.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng, định sửa lại lời nói thì anh ấy đột ngột lên tiếng:
“Kỳ Kỳ, thật ra anh luôn sẵn sàng bảo vệ em cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/11.html.]
Tôi ngây người, ngẩng đầu lên và nhận ra ánh mắt của anh cũng đang nhìn tôi.
“Bao gồm cả chuyện lần trước. Anh thực sự đã suy nghĩ rất lâu. Lần đó, anh không bảo vệ em tốt, anh không nên trách mắng em.”
“Kỳ Kỳ, là lỗi của anh. Em đừng giận anh nữa được không?”
Tôi sững sờ.
Không ngờ một người kiêu ngạo như Tô Mộ Từ lại chủ động xin lỗi mình.
Trong đầu tôi trống rỗng, còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng trà bỗng mở ra.
Từ Phỉ Phỉ đứng ở cửa, làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Xin lỗi, mình… mình không biết hai người đang ở đây.”
Không khí ấm áp lúc trước lập tức bị phá vỡ.
Tô Mộ Từ cau mày, nhẹ nhàng nói với tôi: “Tan làm anh đưa em về.” Rồi anh rời khỏi phòng trà.
Ngay khi anh vừa đi, Từ Phỉ Phỉ nhìn tôi.
“Kỳ Kỳ, vừa rồi mình không làm phiền hai người chứ?”
Tôi không ngờ cô ta vẫn còn mặt mũi gọi tôi là “Kỳ Kỳ.”
Da mặt dày như thế này thì chắc chắn không thể làm nghề khác ngoài làm tường cách âm.
Tôi cười nhạt: “Cô yên tâm, cô không làm phiền gì đâu. Dù sao chúng tôi cũng chẳng giống như cô với tổ trưởng Trương, có thể vui vẻ thỏa thích trong phòng trà.”
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ lập tức thay đổi: “Cậu có ý gì?”
“Đừng giả vờ nữa.” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi đã thấy hết rồi tối qua.”
Tối hôm qua, tôi làm thêm giờ để chuẩn bị cho buổi báo cáo, không ngờ lại nghe thấy tiếng động lạ từ phòng trà.
Hơn mười phút sau, tôi thấy Từ Phỉ Phỉ và tổ trưởng Trương bước ra, quần áo không chỉnh tề.
Lúc đó, tôi còn tưởng mình tưởng tượng quá. Dù sao thì đây là công ty, Từ Phỉ Phỉ dù có qua loa cũng không thể làm đến mức ấy.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy tổ trưởng Trương hết lòng bảo vệ cô ta, tôi mới hiểu ra. Từ Phỉ Phỉ thực sự không từ thủ đoạn nào.
“Từ Phỉ Phỉ.” Tôi nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt. “Cô thích giành giật đồ của người khác đến vậy sao? Nếu không cướp chồng người ta thì cô không yên được, phải không?”
Từ Phỉ Phỉ ngay lập tức tái mét mặt.
Ngay sau đó, cô ta hét lên giận dữ:
“Tôi cướp đồ gì chứ! Cái loại con gái có chút tiền như cô thì hiểu gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/12.html.]
“Bố tôi từ nhỏ đã bỏ rơi tôi, mẹ tôi tái hôn, coi tôi như gánh nặng. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của tôi đều là đồ thừa của chị kế!”
“Cô nghĩ tôi thích giành giật đồ của người khác sao? Tôi không giành, tôi sẽ chẳng có gì cả!”
Nước mắt của Từ Phỉ Phỉ tuôn rơi, nhưng tôi không hề mủi lòng.
“Đừng tự biến mình thành nhân vật bi thảm trong mấy câu chuyện ngôn tình nữa.” Tôi lạnh lùng nói: “Dù cô có thân thế bất hạnh, đó cũng không phải lý do để cô giành giật đồ của người khác và phá hoại gia đình họ.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn cô ta nữa, quay người bước đi.
Nhưng khi đến cửa, tôi bỗng nhớ ra điều gì đó, liền quay lại và mỉm cười nhạt:
“À, đúng rồi, vừa nãy cô nói sai một câu.”
“Nhà tôi không phải chỉ có một chút tiền.”
Mà là rất nhiều tiền.
Từ Phỉ Phỉ ngẩn người, hỏi lại: “Ý cô là gì?”
Tôi chỉ cười một cách bí ẩn, đáp: “Nếu muốn biết, sao cô không đi hỏi ‘bố’ của tôi nhỉ?”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng trà.
Chuyện Từ Phỉ Phỉ ăn cắp bản kế hoạch của tôi, mặc dù tổ trưởng Trương không có hành động gì, nhưng ai cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, trong hơn một tháng tiếp theo, Từ Phỉ Phỉ trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ êm xuôi cho đến một ngày, trong công ty xảy ra một sự việc nghiêm trọng…
Bản kế hoạch của một dự án lớn của nhóm chúng tôi bị công ty đối thủ sao chép. Đối phương đã kịp đưa sản phẩm ra thị trường trước, khiến tất cả công sức của chúng tôi trong suốt vài tháng qua trở thành vô nghĩa.
Tổ trưởng Trương giận dữ đập bàn.
“Chắc chắn có nội gián!” Ông ta quát lớn, “Đối phương không chỉ ăn cắp ý tưởng mà còn lấy cả dữ liệu! Chắc chắn có người đã tuồn cả bản kế hoạch ra ngoài!”
Cả phòng im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.
Cho đến khi Từ Phỉ Phỉ ngập ngừng giơ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/13.html.]
“Tổ trưởng, hôm qua em… em thấy Tô Kỳ đã lén vào văn phòng của anh khi không có ai ở đó!”
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi bật cười, tức giận nói: “Từ Phỉ Phỉ, cô định nói tôi lén lút vào văn phòng tổ trưởng để ăn cắp kế hoạch sao? Cô có bằng chứng không?”
Từ Phỉ Phỉ lúc này đã rưng rưng nước mắt.
“Tôi… tôi không có bằng chứng, tôi chỉ nói những gì tôi thấy thôi mà,” cô ta nói, vừa làm vẻ mặt đáng thương, nhìn về phía tổ trưởng Trương. Ông ta cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Từ Phỉ Phỉ nói không phải không có lý.” Tổ trưởng Trương lên tiếng. “Cô chỉ là một thực tập sinh, so với các nhân viên chính thức, cô là người đáng nghi nhất.”
Nhìn vẻ mặt của Tổ trưởng Trương, tôi chợt nhận ra. Tôi nghi ngờ rằng chính ông ta là người bán kế hoạch cho công ty đối thủ, sau đó đổ tội cho tôi để thoát khỏi trách nhiệm và giúp Từ Phỉ Phỉ – cô ta chỉ là một công cụ giúp ông ta loại bỏ tôi, cái gai trong mắt ông ta.
Tổ trưởng Trương nghĩ rằng tôi chỉ là một thực tập sinh không có ai nâng đỡ, nếu bị vu oan cũng chẳng thể nào chứng minh được sự trong sạch.
Dù đồng nghiệp trong phòng có thể hiểu chuyện này, nhưng không ai dám lên tiếng. Người duy nhất có thể giúp tôi lúc này lại đang đi công tác: Tô Mộ Từ.
Tôi lạnh lùng nhìn Tổ trưởng Trương.
“Tổ trưởng Trương, ông nghĩ gì vậy? Dựa vào đâu mà tôi là thực tập sinh, thì nghi ngờ tôi lại lớn nhất?”
“Tại sao lại không rõ?” Tổ trưởng Trương mất kiên nhẫn. “Cô chỉ làm ở đây có vài tháng, rồi rời đi. Lợi ích của công ty không liên quan đến cô, cô sẽ không ngần ngại mà bán đứng công ty!”
“Lợi ích của công ty không liên quan đến tôi sao?” Tôi nhếch môi cười. “Tổ trưởng Trương, ông chắc chắn chưa?”
Tổ trưởng Trương cau mày, định lên tiếng thì đột nhiên, một tiếng xôn xao từ phía sau vang lên.
Tổ trưởng Trương quay lại, và thấy một người đàn ông mặc vest bước vào cùng một nhóm người.
Đó là quản lý Lưu của bộ phận thị trường.
Rõ ràng, sự cố mất kế hoạch lần này đã khiến cấp trên phải chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/14.html.]
Quản lý Lưu bước đến trước mặt Tổ trưởng Trương, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Trương Phương!” Hắn lên tiếng, “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Dự án Kalan là dự án quan trọng nhất của năm nay, sao lại bị đối thủ sao chép kế hoạch?”
Tổ trưởng Trương vội vàng đáp: “Quản lý Lưu, chúng tôi đã điều tra rồi. Chính thực tập sinh của chúng tôi đã đánh cắp kế hoạch!”
Nói xong, tổ trưởng Trương không chút do dự chỉ tay về phía tôi.
Quản lý Lưu lúc này mới chú ý đến tôi. Hắn ta sững sờ một chút, nhưng tổ trưởng Trương không hề nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của quản lý Lưu mà vẫn tiếp tục lớn tiếng.
“Quản lý Lưu, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm túc thực tập sinh này! Không chỉ đuổi việc cô ta, tôi còn yêu cầu phòng nhân sự đưa cô ta vào danh sách đen của ngành! Để cô ta không thể tìm được công việc nào khác nữa!”
Câu nói của tổ trưởng Trương chưa dứt thì bất ngờ, quản lý Lưu vội vàng đẩy ông ta ra, gần như hoảng hốt chạy tới chỗ tôi.
“Đại tiểu thư!” Quản lý Lưu nói, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vẻ mặt căng thẳng nhưng lại nở nụ cười nịnh nọt, “Sao ngài lại ở đây?”
Cả văn phòng im lặng như tờ.
Tổ trưởng Trương bất ngờ đến mức há hốc miệng, lắp bắp: “Đ-Đại tiểu thư?”
Tôi chỉ nhìn bình thản vào quản lý Lưu.
“Chú Lưu, bố cháu bảo cháu đến công ty để thực tập, rèn luyện.”
“Cháu không ngờ trong công ty lại có nhiều chuyện phức tạp như vậy, không chỉ có người bán đứng kế hoạch của công ty mà còn định đổ tội cho một thực tập sinh như cháu.”
Quản lý Lưu ngẩn người một chút rồi lập tức hiểu ra sự tình. Hắn vung tay tát mạnh vào đầu tổ trưởng Trương.
“Anh nói bậy bạ gì vậy! Đây là con gái của chủ tịch Tô! Làm sao cô ấy lại đi bán kế hoạch của công ty cho người khác được!”
Tổ trưởng Trương lúc này mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, mặt mày tái mét.
Nhờ có sự can thiệp kịp thời của quản lý Lưu, vụ việc bán kế hoạch bị lộ ra. Đúng như tôi đã đoán, tổ trưởng Trương chính là kẻ đứng sau vụ này, hắn là người đã bán kế hoạch cho đối thủ.
Tổ trưởng Trương lập tức bị cách chức.
Chiều hôm đó, khi tôi chuẩn bị rời công ty, không ngờ lại bị Từ Phỉ Phỉ chặn ở cửa thang máy.
“Kỳ Kỳ, bố cậu thật sự là chủ tịch của Hằng Thạch sao?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Từ Phỉ Phỉ và thấy trong ánh mắt cô ta lấp lánh vẻ phấn khích không thể giấu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/15.html.]
Tôi hiểu rõ cô ta đang nghĩ gì, bèn mỉm cười nhẹ.
“Phải, chẳng lẽ cô không biết à?”
Từ Phỉ Phỉ trông càng hào hứng hơn.
“Kỳ Kỳ…” Cô ta ngọt ngào lên tiếng: “Mình biết trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng sau này mọi người sẽ là người một nhà cả, đừng để ý đến chuyện cũ nữa, được không?”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, nhưng tôi không nhịn được mà bật cười.
Người một nhà sao?
Cô ta nghĩ nhà họ Tô dễ vào như vậy à?
Tuy vậy, tôi không muốn vạch trần, chỉ nhướng mày nhìn cô ta.
“Muốn làm người một nhà với tôi à? Vậy thì cô cứ cố gắng đi.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Câu nói “cố gắng” của tôi thực ra chỉ là một lời chế giễu.
Nhưng tôi không ngờ cô ta lại thực sự “cố gắng” đến vậy.
Ba tháng sau, vào ngày kết thúc kỳ thực tập, Từ Phỉ Phỉ kéo tôi vào phòng ký túc xá, nước mắt lưng tròng, xúc động nói.
“Kỳ Kỳ, mình có thai rồi! Cậu sắp có một em trai đó!”
Dù đã trải qua không ít chuyện lạ lùng, nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên trước hành động của Từ Phỉ Phỉ.
“Cô…”
Tôi khó tin nhìn bụng cô ta. Trong khi đó, Từ Phỉ Phỉ đang vui vẻ vuốt ve bụng mình với vẻ mặt hạnh phúc.
“Đứa bé đã được mười tuần rồi. Mình đã làm xét nghiệm m.á.u không xâm lấn, bác sĩ bảo đó là bé trai.”
“Kỳ Kỳ, mình biết cậu là con một trong nhà, giờ cậu sẽ có em trai rồi!”
Nói xong, Từ Phỉ Phỉ không giấu nổi vẻ đắc ý nhìn tôi.
Cuối cùng tôi cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/16.html.]
Tôi thật sự không ngờ cô ta lại liều lĩnh đến vậy. Nhìn cô ta lúc này, tôi cũng thấy có phần thương cảm.
Vậy nên tôi hỏi: “Cô đã nói chuyện này với cha của đứa bé chưa? Ông ấy có muốn đứa bé này không?”
Khuôn mặt Từ Phỉ Phỉ lập tức cứng đờ, nhưng ngay sau đó cô ta hét lên: “Tô Kỳ, cậu có ý gì vậy! Đương nhiên là ông ấy muốn đứa bé này! Đây là con trai mà!”
Từ Phỉ Phỉ đầy tự tin, nhưng tôi lại không đành lòng nói cho cô ta biết sự thật.
Chú Tống đã có gia đình từ lâu và không thiếu con trai. Mà vợ của chú Tống lại là người rất nghiêm khắc, nếu bà ấy biết có ai đó ngoài kia sinh con cho chồng mình, chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu đựng.
Vậy nên, tôi vỗ vai Từ Phỉ Phỉ, hiếm khi dành cho cô ta một chút chân thành: “Chúc cô may mắn nhé.”
Trong những ngày sau đó, tôi thấy Từ Phỉ Phỉ từ chỗ vui vẻ, đắc ý dần trở nên lo lắng, hoang mang.
Tôi biết mình đã đoán đúng, chú Tống chắc chắn không muốn nhận đứa bé này.
Có lẽ Từ Phỉ Phỉ vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, cộng với sự mệt mỏi vì nghén, cô ta ngày càng gầy đi, trông suy sụp hơn bao giờ hết.
—
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hằng Thạch.
Là đại tiểu thư của Hằng Thạch, đương nhiên tôi không thể vắng mặt.
Vào đêm trước buổi tiệc, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định mời Tô Mộ Từ đi cùng làm bạn đồng hành.
Anh ấy không chút do dự, lập tức nhận lời.
Tại buổi tiệc, ngay khi bố tôi vừa kết thúc bài phát biểu và bước xuống khỏi sân khấu, bất ngờ một tiếng ồn ào vang lên từ cửa chính.
“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra! Tôi đang mang con của chủ tịch các người! Dựa vào đâu mà các người không cho tôi vào!”
Mọi người quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai xõa xượi đang cuống cuồng lao vào.
Cô ta là Từ Phỉ Phỉ.
Nghe những gì cô ta hét lên, mọi người lập tức nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
“Cô ta nói gì vậy? Cô ta bảo là đang mang thai con của chủ tịch Tô sao?”
“Không biết có thật không?”
Mọi người tò mò nhìn về phía bố mẹ tôi, mặt mẹ tôi bỗng trở nên căng thẳng, bà nhìn chằm chằm vào bố tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/17.html.]
Bố tôi là người hay lo lắng, lúc này ông hoảng hốt vội vã xua tay giải thích: “Không có chuyện đó đâu! Tôi hoàn toàn không quen biết cô gái này!”
Dù vậy, lời giải thích của ông có vẻ không đủ thuyết phục.
Ánh mắt nghi ngờ của mọi người vẫn còn đó, nhưng chỉ trong giây lát, một tình huống khiến ai cũng bất ngờ xảy ra.
Từ Phỉ Phỉ đột ngột thoát khỏi sự giữ của bảo vệ, lao thẳng về phía bố tôi.
Nhưng không, cô ta không nhắm đến bố tôi mà lại nhào đến chỗ chú Tống, người đang lén lút tìm đường chuồn phía sau bố tôi.
Cô ta túm lấy chú Tống và hét lên:
“Trong bụng tôi là con trai! Là con trai ruột của ông! Sao ông lại không nhận con mình chứ!”
Cả khán phòng ngơ ngác, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng ai nấy đều bối rối, không hiểu sao cô gái này lại tuyên bố mình mang thai con của bố tôi, rồi lại chạy tới níu lấy tài xế của ông.
Chỉ có Từ Phỉ Phỉ là vẫn không nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm lớn.
Cô ta vẫn bám lấy chú Tống, trong khi ông ấy chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho xong.
Thấy chú Tống không phản ứng, cô ta lại quay sang nhìn tôi.
Cô ta như nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức lao đến túm lấy tay tôi.
“Tô Kỳ! Cô giúp tôi khuyên bố cô đi! Đứa bé trong bụng tôi là con ruột của ông ta đi mà! Ông ta không thể trở mặt không nhận người như vậy được!”
Tôi nhìn vẻ mặt điên cuồng của Từ Phỉ Phỉ, từ từ rút tay ra khỏi tay cô ta mà không có biểu hiện gì khác lạ.
“Từ Phỉ Phỉ, có phải cô nhầm rồi không?” Tôi lạnh lùng mở lời, chỉ vào người đàn ông đứng cạnh tôi: “Đây mới là bố tôi.”
Toàn thân Từ Phỉ Phỉ cứng đờ.
Cô ta ngước nhìn bố mẹ tôi đứng bên cạnh, lúc này mới nhận ra bọn họ mới là người ngồi ở vị trí chủ chốt.
Khuôn mặt cô ta dần dần tái nhợt.
“Vậy còn ông ta…” Cô ấy run rẩy nhìn sang chú Tống đang cúi gằm mặt vì xấu hổ: “Ông ta là ai?”
Lần này là bố tôi lên tiếng.
“Ông ấy là tài xế của tôi.”
Bốp.
Từ Phỉ Phỉ ngã ngồi xuống đất.
Tôi đỡ bụng dù sao cô ta cũng đang mang thai, tính gọi người đến đỡ cô ta dậy, nhưng không ngờ Từ Phỉ Phỉ đột nhiên phát điên.
“Tô Kỳ!” Cô ta nhảy dựng lên, gào lên: “Là cô! Là cô cố ý lừa tôi! Tôi phải g.i.ế.c cô!”
Rõ ràng, Từ Phỉ Phỉ nghĩ rằng là tôi cố tình gây ra hiểu lầm để khiến cô ta rơi vào tình huống này.
Nói rồi, cô ta chộp lấy chai rượu trên bàn và lao tới định đập vào tôi.
“Kỳ Kỳ!”
Bố mẹ tôi hoảng hốt định can ngăn nhưng không kịp.
Ngay lúc chai rượu sắp chạm vào người tôi, một bàn tay to lớn kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.
Bốp!
Chai rượu xoẹt qua tôi, mà trúng vào người Tô Mộ Từ đang ôm tôi trong vòng tay.
“Mộ Từ!”
Bác trai và bác gái, những người cùng đến dự tiệc cuối năm với gia đình tôi, ngay lập tức tái mét mặt mày.
Bác trai tức giận đến mức râu ria cũng run lên.
“Cái đồ đàn bà điên! Lôi cô ta ra ngoài ngay! Dám làm tổn thương con trai tôi! Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/18-het.html.]
Bác trai không giống bố tôi, ông ấy không có tính kiên nhẫn, mà tính cách thì rất quyết liệt.
Lần này, Từ Phỉ Phỉ đã làm tổn thương con trai bảo bối của bác, có lẽ cô ta thật sự không còn đường sống rồi.
Từ Phỉ Phỉ lúc này cũng dần nhận ra mình đã làm gì, sắc mặt cô ta trắng bệch, không còn chút máu.
Cô ta bị lôi ra ngay lập tức.
Tôi vội vã cùng Tô Mộ Từ đi đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết Tô Mộ Từ không bị thương nghiêm trọng.
Dù vậy, tôi không thể kìm được sự tức giận.
“Anh điên à! Sao lại chắn cho em! Nhỡ cái chai đập vào đầu anh thì sao!”
Đối diện với cơn giận dữ của tôi, Tô Mộ Từ vẫn chỉ cười hiền hòa như thường.
“Không sao đâu, anh biết giữ gìn mà.”
“Biết giữ gìn cái gì chứ!”
Tôi định tiếp tục mắng, nhưng không ngờ Tô Mộ Từ lại nắm tay tôi.
“Kỳ Kỳ, em lo cho anh à?” Anh ấy mỉm cười: “Nếu em lo lắng thì coi như anh không bị đập oan rồi.”
Tôi không ngờ anh ấy lại nói ra những lời như vậy, định phản bác, vì nghĩ bố mẹ vẫn còn ở đó.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi bất chợt nhận ra bố mẹ và hai bác đã không biết từ lúc nào lặng lẽ rời đi hết.
Tô Mộ Từ nhẹ nhàng lay tay tôi.
“Kỳ Kỳ, trả lời anh đi, em có lo lắng không?”
Tôi nhìn anh, cảm thấy có chút ngượng ngùng, rồi miễn cưỡng gật đầu: “Có chút.”
Tô Mộ Từ lập tức cười tươi như hoa.
Anh ấy cười lên, bên má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên dễ thương hơn rất nhiều.
“Nếu em lo lắng…” Anh ấy dịu dàng nói: “Vậy thì tha thứ cho anh, quay về bên anh có được không?”
Tôi nhìn Tô Mộ Từ, cảm giác có gì đó muốn nói, nhưng khi nhìn thấy vết thương nhỏ trên cổ anh do mảnh kính vỡ, tôi không thể thốt lên lời.
Tôi cúi đầu, cuối cùng nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, em sẽ tha thứ cho anh.”
Văn án:
Dù cô là sinh viên tốt nghiệp với thành tích đứng đầu trường, nhưng em gái kế lại thay đổi toàn bộ nguyện vọng vào đại học của cô.
Mẹ tôi quỳ xuống trước mặt, van xin cô đừng báo cảnh sát.
“Em nó không cố ý đâu, con đừng làm hỏng cuộc đời nó được không?” – Mẹ tôi cầu xin.
Cô nhìn em gái kế đang ngồi đắc ý trong lòng mẹ, trong lòng cô bừng lên cơn giận dữ.
Một lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện mình quay về năm lớp 11.
Em gái kế cầm bài kiểm tra Toán chỉ có 38 điểm bước vào phòng cô, mặt đầy vẻ tự mãn, yêu cầu cô phải giúp đỡ.
Cô im lặng một lát, rồi lôi ra một bài kiểm tra chỉ được 8 điểm, với vẻ mặt ngây thơ, cô nói: “Xin lỗi, chị cũng chỉ là một học sinh kém thôi.”
Bộ mới nha
1
“Trần Tâm Đồng, lên giải bài này đi.”
Giáo viên Toán gõ thước lên bảng đen, chỉ vào một bài toán hình học.
Đề bài không khó, hầu hết học sinh trong lớp có học lực khá trở lên đều có thể giải được.
Với tôi, nó càng dễ dàng hơn.
Sau khi nghĩ qua các bước giải và đáp án trong đầu, tôi cắn môi, cúi đầu và nhỏ giọng nói: “Thưa thầy, em không biết làm.”
Giáo viên Toán nhìn tôi, sự thất vọng rõ rệt trên khuôn mặt, nhưng ông không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Lớp học lặng đi, chỉ còn tiếng xì xào thì thầm phía sau.
“Lần trước thi tháng, cậu ấy đạt điểm tối đa môn Toán. Tưởng đâu lớp mình lại có thêm một học sinh giỏi, ai ngờ mấy lần trước chắc chắn là gian lận rồi.”
“Tớ cũng nghĩ thế, nếu không thì sao hôm qua cậu ấy lại chỉ được 8 điểm?”
“Nghe nói cậu ấy ở trường cũ không được đánh giá tốt, còn từng ăn cắp quỹ lớp nữa…”
Tôi không để tâm, mặc cho những lời bàn tán xung quanh. Nhưng cảm giác mắt của Chu Ngữ Lam nhìn về phía tôi từ góc trên bên phải, lòng tôi không khỏi dâng lên một cơn giận dữ.
Chu Ngữ Lam là em gái kế của tôi.
Trong kiếp trước, nó đã sửa đổi toàn bộ nguyện vọng thi đại học của tôi, điền hết cả sáu nguyện vọng vào **Đại học Thanh Hoa.
Mặc dù tôi đứng đầu toàn trường, nhưng điểm của tôi vẫn còn cách khá xa so với điểm chuẩn của Thanh Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/19.html.]
Khi sự việc bị phát hiện, Chu Ngữ Lam chỉ cười nhạt, chẳng hề có chút áy náy, thậm chí còn nói:
“Chị học giỏi hơn tôi thì sao? Ai bảo chị cứ giỏi hơn tôi như vậy!”
“Chị không phải là học sinh giỏi nhất à? Sao lại không vào được Thanh Hoa thế?”
Tôi đã quyết định gọi điện báo cảnh sát, nhưng mẹ tôi lại quỳ xuống cầu xin:
“Em gái con không cố ý đâu, nó còn nhỏ, nếu con báo cảnh sát thì sẽ hủy hoại cả đời nó. Con hãy tha lỗi cho nó lần này, được không con?”
Nhìn cảnh tượng đó, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Sau khi mẹ tái hôn, bà chỉ chú tâm vào việc làm vừa lòng cha dượng và Chu Ngữ Lam. Mỗi ngày, bà không chỉ giặt giũ nấu ăn cho họ mà còn phải chịu đựng những lời chế giễu từ Chu Ngữ Lam.
Bà bảo tôi, chính cha dượng đã cho chúng tôi một mái ấm, một nơi để sống.
Vì vậy, khi Chu Ngữ Lam cướp điện thoại của tôi, tôi phải nhẫn nhịn.
Khi nó bỏ đinh vào giày tôi, tôi cũng nhẫn nhịn.
Khi nó xé nát bài kiểm tra tôi đã làm xong, tôi vẫn phải nhẫn nhịn.
Giờ đây, Chu Ngữ Lam lại vì ghen tị mà sửa đổi nguyện vọng đại học của tôi, mẹ tôi lại tiếp tục bảo tôi phải nhẫn nhịn.
Làm sao tôi có thể chịu đựng được nữa?
Cuối cùng, tôi đã báo cảnh sát. Chu Ngữ Lam bị kết án sáu tháng tù, và tôi cũng rời khỏi nhà cha dượng, về quê sống cùng bà ngoại.
Sau một năm ôn thi lại, tôi chỉ đậu vào một trường đại học bình thường loại một.
Vào ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi bị ai đó từ phía sau đẩy mạnh xuống ao.
Trong lúc vẫy vùng trong nước, tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Mau c.h.ế.t đi.”
Là Chu Ngữ Lam.
Rồi một lần nữa, tôi tỉnh lại. Và tôi phát hiện mình lại quay về năm lớp 11.
Lần này, tôi vừa chuyển đến trường mới của em gái kế, trong kỳ thi tháng vừa rồi tôi đạt điểm tối đa môn Toán, cha dượng thưởng cho tôi một chiếc điện thoại mới, sau đó ông cũng chỉ trích Chu Ngữ Lam vì điểm thi thấp của nó.
Không ngờ từ đó, lòng hận thù của nó càng lớn dần. Nó bắt đầu xem tôi như cái gai trong mắt, và cuối cùng, nó thậm chí còn tìm cách g.i.ế.c tôi.
Từ khi sống lại, tôi không ngừng suy nghĩ về cách để khiến nó phải trả giá.
Nhưng mỗi đêm, những lời của Chu Ngữ Lam vẫn như một lời nguyền ám ảnh trong đầu tôi, không thể gạt bỏ.
“Chị không phải là học sinh giỏi nhất à? Sao lại không vào được Thanh Hoa thế?”
Nếu… nếu tôi có đủ thực lực…
Tôi đang say giấc trong chiếc giường ấm áp, đầu óc mơ màng trong không gian yên tĩnh, thì bỗng dưng cửa phòng bật mở ầm một tiếng. Một nhóm người ào vào, khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Mắt tôi mờ mịt, chỉ kịp nhìn thấy cả chục bà lão đứng xung quanh giường mình.
Tôi hoảng hốt, hét lên: “Các người làm gì thế?!”
Một giọng chua ngoa vang lên từ đám đông: “Mười hai giờ rồi mà còn chưa chịu dậy à?”
Chỉ lúc này tôi mới nhận ra đó là bà con thân thích của mình, trong đó có bà Ngô Quế Phương.
Một người khác chen vào: “Mười hai giờ rồi, con dâu nhà tôi đã nấu xong cháo rồi đấy!”
“Nhà tôi nuôi heo mà cũng chẳng bao giờ ngủ đến trưa như cô đâu!”
“Người c.h.ế.t chắc rồi, ai dám cưới cô ấy nữa.”
Cả phòng bỗng trở nên ngột ngạt khi họ đứng chen chúc, từng câu nói xóc óc đều rõ mồn một.
Tôi tức giận, không kiềm chế được, liền quay sang hỏi: “Bà Ngô, bà định làm gì vậy?”
Ngô Quế Phương cười nhếch môi, để lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông như bị thời gian bóp méo.
“Tôi đến đây là để giới thiệu cho cô một mối hôn sự tốt!” bà ta cười gằn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/20-gt-truyen-moi.html.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – https://monkeyd.me/index.php/co-hai/1.html.]
Lòng tôi se lại. Bà Ngô này không khác gì cơn gió mạnh mẽ lúc nào cũng lao vào cuộc sống của tôi, không chịu buông tha cho tôi dù tôi đã từ chối biết bao lần. Bà ta cứ thích lên mặt, lúc nào cũng đem cái thân phận trưởng bối để làm khó mẹ tôi và bây giờ lại tiếp tục với tôi.
Ngô Quế Phương không để ý đến thái độ lạnh nhạt của tôi, vẫn thao thao: “Anh ấy hơn ba mươi tuổi, phong độ nho nhã, thành thật, đáng tin cậy, rất hợp với cô đấy!”
Tôi không buồn nghe nữa, chỉ lặng lẽ kéo chăn lên, đắp kín đầu. Họ hàng xa đến nhà tôi ở nhờ, nếu bà ta không gây phiền phức, tôi cũng chẳng thèm bận tâm. Nhưng bà ta cứ như cơn ác mộng khó chịu mà không thể rũ bỏ.
Lần đầu tiên Ngô Quế Phương đến nhà tôi, mụ ta mang theo một chiếc túi nhựa đỏ đựng vài chai sữa chua. Mụ ta gọi tên mẹ tôi, ánh mắt lướt khắp phòng khách, giọng đầy vẻ ngưỡng mộ: “Chà, nhà cô rộng rãi ghê nha!”
Mẹ tôi cười, mời mụ vào nhà.
Ngô Quế Phương ngồi xuống ghế sô pha, nhưng không thể ngừng khen thêm vài câu, bảo rằng cả đời bà ta chưa từng ngồi chiếc ghế nào êm ái như vậy.
Tôi đặt đĩa cherry đã rửa sạch lên bàn. Mắt bà ta lập tức dính chặt vào đĩa, ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời, đây là… cherry à! Tôi chưa từng ăn loại này bao giờ!”
Mẹ tôi nhanh nhảu đẩy đĩa về phía bà ta, nhưng Ngô Quế Phương lại l.i.ế.m môi, giả vờ từ chối: “Đắt thế này, tôi không dám ăn đâu. Mấy đứa ăn đi! Cháu trai tôi cũng chưa ăn đâu. Bọn tôi ăn mấy thứ này chỉ phí tiền thôi, tôi thật ghen tị với Nghiên Nghiên, từ nhỏ đã được ăn bao nhiêu món ngon.”
Nghiên Nghiên là tên của tôi, và khi nghe mụ ta nói vậy, tôi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Giọng điệu đó nghe rõ mùi ghen tị, đầy cay đắng.
Sáng hôm sau, đĩa cherry hôm qua đã vơi đi một nửa. Ba tôi không ăn loại này, mẹ tôi cũng không. Vậy thì ai ăn trộm, chẳng cần phải nói cũng rõ.
Lúc ăn cơm, Ngô Quế Phương lại kéo đĩa cá gần về phía mình. Đôi đũa mụ ta ướt nhẹp, cứ l.i.ế.m vào miếng cá, lật qua lật lại. Thấy chẳng ai ăn, mụ ta lại tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ôi dào, các người không thích ăn cá à? Món này nhiều xương, ít thịt, tôi không ngại đâu. Tôi thích ăn mà!”
Và rồi mụ ta ăn hết cả đĩa cá, để lại trên bàn không một miếng.
Lần đầu gặp Phương Văn Châu, là trong hang hồ ly của ta. Hôm ấy, trời xanh nắng đẹp, một ngày lý tưởng đến mức chỉ muốn cuộn tròn ngủ một giấc ngon lành.
Đám yêu quái hàng xóm đã sớm bỏ chạy, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ có mình ta vẫn nằm yên, không biết gì, giấc ngủ say như chết.
Mãi đến khi bóng tối buông xuống, ánh trăng sáng ngời, ta mới ngáp dài, lười biếng mở mắt.
Ai ngờ, khi vừa mở mắt ra, ta đã thấy một nam nhân lạ mặt đang ngồi ngay bên cạnh.
Chàng có đôi mắt sáng sắc bén, như kiếm ngọc, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không thiếu vẻ cuốn hút. Chàng đang thong thả lau thanh kiếm trong tay, khi nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn ta rồi nhẹ nhàng mỉm cười:
“Dậy rồi?”
Cơn buồn ngủ của ta ngay lập tức tan biến như sương mai dưới ánh sáng chói chang.
Ta không nhận ra người này, nhưng thanh kiếm trong tay hắn… ta tuyệt đối không thể không nhận ra.
Thanh kiếm ấy tên là **Trừ Tà**.
Cả một thiên hạ yêu quái đều khiếp sợ nó, vì dưới lưỡi kiếm này, bao nhiêu sinh linh tà ác đã bỏ mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/va-mat-con-ban-tra-xanh-tam-co/21-gt-truyen-moi-yeu-yeu-huu-van-chau.html.]
Mà người nắm giữ thanh kiếm đó… lại là hắn.
“Tại hạ là Phương Văn Châu, pháp sư trừ yêu.”
Hắn bình thản giới thiệu về bản thân, giọng nói trầm ấm nhưng không có chút ấm áp nào. Đôi mắt hắn cong cong, như có thể nhìn thấu mọi bí mật, khuôn mặt thoạt nhìn hiền hòa, nhưng trong lòng ta chỉ thấy một cảm giác rợn tóc gáy.
Tai hồ ly của ta suýt nữa thì lộ ra ngoài.
Trời ơi, sao một giấc ngủ trưa trong hang lại khiến ta đụng phải tên trừ yêu khét tiếng như Phương Văn Châu?
Nghe đồn hắn tuổi còn trẻ mà đạo hạnh thâm sâu khó lường, thanh Trừ Tà kiếm là ác mộng của muôn loài yêu quái. Chỉ với thanh kiếm ấy, hắn từng một mình diệt sạch sào huyệt của lão yêu Hắc Sơn, khiến cả giang hồ phải kiêng dè.
Hắn căm ghét yêu quái như bản năng, và không bao giờ để một con yêu nào thoát khỏi tay mình.
Ta muốn chạy.
Nhưng chưa kịp nhúc nhích, một bàn tay thon dài như ngọc đã vươn ra, chắn ngang trước mặt ta. Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên bên tai:
“Chưa hỏi cô nương tên là gì, sao lại xuất hiện ở đây giữa đêm?”
Comments for chapter "Chương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Chị Sẽ Luôn Chọn Em
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hào Môn Thế Gia, Hiện Đại, Học Đường, Nữ Cường, OE, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên
Thể loại: Hài Hước, Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Showbiz, Sủng, Tổng Tài, Vả Mặt, Vô Tri, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5