Túi Máu Di Động - Chương 8
Từ đó, giáo viên chủ nhiệm không muốn dây dưa với một phụ huynh ngang ngược như mẹ tôi nữa, quyết định bỏ mặc Trần Thần.
Khi ấy, thành tích học tập của Trần Thần vốn khá tốt. Nhưng một khi giáo viên buông tay, anh ấy bắt đầu buông thả, điểm số tụt dốc không phanh.
Khi lên cấp hai, Trần Thần bắt đầu chơi bời với một nhóm bạn lười học, gây rối trong lớp. Giáo viên đã phải mời phụ huynh lên làm việc. Nhưng mẹ tôi vẫn khăng khăng rằng Trần Thần không sai, nếu có sai thì chỉ là vì “trẻ con không hiểu chuyện.”
Đến cấp ba, khi Trần Thần trốn học, chơi game, yêu đương sớm, các giáo viên cũng không thèm gọi phụ huynh nữa.
Những chuyện đó vẫn chưa phải điều nực cười nhất. Điều nực cười nhất là mỗi khi Trần Thần có vấn đề, mẹ tôi không trách anh ta mà lại quay sang mắng tôi.
Một sự việc khiến tôi nhớ mãi là năm tôi 15 tuổi, khi Trần Thần thi đại học xong và kết quả không được như ý.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lúc đó, tôi đang ngồi xem tivi thì mẹ tôi bước tới, tát mạnh vào đầu tôi một cái rồi tức tối mắng: “Trần Ngữ, tất cả là tại mày! Suốt ngày chỉ biết xem tivi, âm thanh thì mở to, ảnh hưởng đến việc học của anh mày. Nếu không phải tại mày, anh mày làm sao thi điểm thấp thế này?”
Tôi: “?”
Tôi định phản bác, bởi cả năm lớp 12 của Trần Thần, tôi thậm chí không hề bật tivi lần nào. Nhưng vừa mới nói được nửa câu, mẹ tôi lại giáng thêm một cái tát nữa: “Còn dám cãi à? Tao thấy mày chính là không muốn anh mày được sống cuộc sống tốt đẹp!”
Tôi chỉ biết cười khẩy.
Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, Trần Thần được mẹ tôi chiều chuộng đến không còn giới hạn.
Một năm trời không đi làm, chỉ ở nhà chơi game. Khi đó, mẹ tôi vẫn chưa nghỉ hưu, nhưng vẫn nấu nướng, phục vụ anh ta từng bữa ăn trước khi đi làm.
Cuối cùng, khi Trần Thần cũng ra ngoài tìm được một công việc, anh ta chê công việc quá cực nhọc. Mẹ tôi lập tức bảo anh nghỉ việc và nhờ quan hệ sắp xếp cho anh một công việc nhẹ nhàng hơn.
Kết quả là, ngay cả công việc nhẹ nhàng đó, anh ta cũng không làm nổi, lại trở về nhà và tiếp tục chơi game hơn một năm trời.
Từ đầu đến cuối, mẹ tôi chưa từng trách móc anh ta một lời.
Điều duy nhất bà phàn nàn là: “Suốt ngày chỉ chơi game ở nhà, nên không tìm được bạn gái.”
Để giải quyết chuyện này, mỗi tháng bà đưa cho Trần Thần 4 nghìn tệ, bảo anh ta tìm một công việc mà anh ta thích, tiện thể tìm bạn gái luôn.
Ăn bám đến mức gần như không thể tự lập, nếu Trần Thần không hỏng thì ai hỏng?
Vậy mà mẹ tôi vẫn không cho phép ai gọi con trai bà là “kẻ thất bại.”
Theo lời bố tôi, vì tôi mắng Trần Thần là kẻ thất bại, nên mẹ đã tức giận đến mức huyết áp tăng cao và phải nhập viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhưng thật giả thế nào thì còn phải xem lại.
Dù sao tôi cũng không định quay về giúp bà nuôi cháu, cũng chẳng muốn đưa một đồng nào.
Có lẽ vì không đòi được tiền từ tôi, nên chẳng bao lâu sau, bố tôi đích thân gọi điện hỏi vay tiền.
Tất nhiên, so với mẹ tôi, cách nói của ông nghe dễ chịu hơn nhiều: “Tiểu Ngữ, nhà mình đang gặp chút khó khăn. Con cho bố vay tạm 20 nghìn được không?”
Tôi giả vờ không hiểu, hỏi lại: “Nhà mình gặp khó khăn gì cơ? Bố mẹ chẳng phải đều có lương hưu sao?”
Hai người cộng lại cũng khoảng 8 nghìn mỗi tháng. Ở thành phố A với mức sống đắt đỏ, không thể tiêu xài phung phí, nhưng để sống qua ngày thì không thành vấn đề.
Bố tôi đáp: “Dạo này bố không được khỏe, hôm qua đi viện kiểm tra nên tốn khá nhiều tiền.”
Tôi: “?”
Trước khi nói dối, ông có thể xóa hết video trên Douyin của mình không?
Dạo gần đây, tôi thấy ông ngày nào cũng cập nhật: nào là chơi cờ, chơi mạt chược, tập thái cực quyền ở công viên.
Tôi nói thẳng: “Công viên dưới nhà từ bao giờ biến thành bệnh viện vậy? Có phải mẹ bảo bố hỏi vay tiền để nuôi cháu của bà không?”
Bố tôi ậm ừ một lúc, cuối cùng thừa nhận: “Hai đứa nhỏ sắp phải đóng học phí vào mẫu giáo, hơn 10 nghìn. Bố mẹ không có đủ tiền trong tay.”
Tôi hỏi: “Thế còn Trần Thần? Con của anh ta mà anh ta không lo, tại sao con phải đưa tiền? Dựa vào đâu?”
Bố tôi thở dài: “Anh con sau khi ly hôn rất suy sụp, mấy tháng nay chưa tìm được công việc ổn định.”
Tôi bật cười: “Bố, anh ấy thực sự suy sụp, hay là đang sung sướng quá?”
Tôi có thể tưởng tượng được, sau khi ly hôn, không còn chị dâu cằn nhằn, con cái đã có người khác chăm, Trần Thần chắc chắn đang tận hưởng cuộc sống thoải mái.
Bố tôi: “…”
Ông tiếp tục: “Tiểu Ngữ, từ nhỏ anh con đã như vậy rồi, không làm được gì ra hồn. Con mạnh mẽ và có năng lực hơn anh con. Lần này coi như con giúp bố một lần, cho bố vay tạm. Chờ anh con đi làm lại, bố sẽ bảo nó trả con.”
Tôi: “…”
Nhắc đến chuyện bảo Trần Thần trả tiền, tôi còn có vài điều muốn hỏi bố: “Anh ấy lấy gì để trả? Những năm qua, số tiền bố mượn từ con để giúp anh ấy, anh ấy đã trả chưa?”
Comments for chapter "Chương 8"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0