Túi Máu Di Động - Chương 7
Lần cuối cùng tôi tìm đến ông để xin giúp đỡ, những lời ông nói đã khiến tôi hoàn toàn thất vọng.
“Tiểu Ngữ, con với mẹ lại sao rồi? Có phải mẹ lại nói gì khiến con không vui không?”
Giọng nói của bố ở đầu dây bên kia cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
Tôi bình thản đáp: “Con đã chia tay với Tạ Kỳ. Mẹ không chịu trả lại tiền sính lễ.”
Bố tôi cười nhẹ: “Vì chuyện đó à? Tiểu Ngữ, mẹ con cũng chỉ sợ con thiệt thòi thôi. Con với Tạ Kỳ yêu nhau bao nhiêu năm, lãng phí ngần ấy thời gian thanh xuân. Giờ chia tay, mẹ con cảm thấy không đáng, nên mới không trả tiền.”
Tôi: “……”
Tôi thẳng thắn hỏi: “Bố, thật ra bố cũng đồng ý để mẹ giữ số tiền đó đưa cho anh con, còn con thì phải tự bỏ 128 nghìn tệ để trả lại cho nhà họ Tạ, đúng không?”
Bố tôi im lặng.
Đúng như tôi nghĩ, ông chỉ giỏi nói những lời nghe có vẻ hay ho.
Nếu ông thực sự từng yêu thương tôi, thì suốt những năm qua, tôi đã không phải chịu cảnh không có chút vị trí nào trong nhà.
Một lúc lâu sau, ông thở dài rồi nói: “Tiểu Ngữ, không phải đâu. Vì chuyện này, bố cũng đã cãi nhau với mẹ con mấy lần rồi. Nhưng con cũng biết tính mẹ con, bà ấy rất cứng đầu. Thế này nhé, bố chuyển cho con 30 nghìn tệ, con cứ dùng tạm trước.”
Tôi bật cười.
Cách xử lý này chẳng phải là “một người đóng vai ác, một người đóng vai tốt” hay sao?
Nếu tôi nhận, cuối cùng mẹ tôi vẫn sẽ đưa gần 100 nghìn tệ cho Trần Thần, còn tôi thì vẫn là “đứa con gái” mà họ có thể tiếp tục vắt kiệt.
Vì vậy, tôi nói: “Bố, không cần đâu. Số tiền đó đã đưa cho mẹ rồi, coi như tiền con trả để cắt đứt quan hệ mẹ con. Sau này, dù mẹ có c.h.ế.t hay cần tiền nằm viện, cũng đừng đến tìm con. Nếu bà ấy không biết xấu hổ mà đòi con phải phụng dưỡng, thì bố nhắn lại giúp con: Bảo bà ấy ra tòa mà kiện.”
Bố tôi hốt hoảng: “Tiểu Ngữ, con định làm gì thế? Người trong một nhà sao có thể giận dỗi như vậy được?”
Tôi hỏi ngược lại: “Bà ấy thực sự coi con là người nhà sao?”
Bố tôi: “…”
Tôi đã đến thành phố C, nơi mà tôi đã muốn đến từ lâu.
Tại đây, tôi tìm nhà, tìm việc và đổi số điện thoại. Ngoại trừ giữ lại tài khoản WeChat của bố, tôi chặn và xóa tất cả thông tin liên lạc của những người trong gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Một năm sau, khi tôi đã ổn định cuộc sống ở thành phố C, Trần Thần ly hôn.
Cũng giống như kiếp trước, mẹ tôi và Trần Thần, vì muốn làm khó chị dâu, nhất quyết đòi quyền nuôi hai đứa trẻ.
Sau khi giành được quyền nuôi, vì tôi không còn ở thành phố A, mẹ tôi bảo bố liên lạc với tôi để xin tiền nuôi cháu.
Tôi chẳng buồn đáp lại.
Khi bố tôi nhắc đi nhắc lại chuyện này mà vẫn không nhận được phản hồi, mẹ tôi dùng tài khoản WeChat của bố gọi điện thoại video cho tôi.
Không biết là bà, tôi đã nghe máy.
Vừa kết nối, mẹ tôi, giống hệt như kiếp trước, bắt đầu một tràng than khóc. Từng câu từng chữ đều không khác gì: nào là Trần Thần bỏ mặc con cái, nào là không gửi tiền, mọi gánh nặng đều đè lên bà.
Tôi cười lạnh, đáp: “Liên quan gì đến tôi? Chẳng phải chính mẹ đã nuôi Trần Thần thành một kẻ vô trách nhiệm như vậy sao? Giờ mẹ đến kể khổ với tôi, chẳng lẽ mong tôi mắng mẹ một câu ‘đáng đời’?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẹ tôi: “…”
Bà giận dữ quát: “Trần Ngữ, dù sao mẹ cũng nuôi lớn con, chưa từng để con thiếu ăn thiếu mặc, còn cho con học đại học. Đây là cách con ăn nói với mẹ sao? Những năm đó đi học, con học hành đến mức ném hết vào bụng chó rồi à?”
Tôi cũng tức giận: “Dì ơi, có phải dì quên rồi không? Hơn một năm trước, dì vì 128 nghìn tệ mà đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi mà?”
Mẹ tôi: “…”
Tôi tiếp tục chọc tức bà: “Dì à, con trai dì đã bị dì nuôi hỏng rồi, đừng làm hại đến cháu nội nữa. Không thì cháu nội dì cũng sẽ giống hệt vậy thôi.”
Nói xong, tôi thẳng tay cúp máy.
Những lời này của tôi quả thực có phần cố ý chọc giận bà, nhưng cũng là sự thật.
Trần Thần trở thành kẻ vô trách nhiệm, không có chí hướng như bây giờ, hoàn toàn là kết quả từ cách mẹ tôi nuôi dạy.
Nhớ lại hồi Trần Thần còn học tiểu học, khi trường tổ chức vệ sinh lớp học, mẹ tôi dạy anh ấy cách trốn việc.
Lớp trưởng vì điều này đã nhắc nhở Trần Thần, mẹ tôi lại tìm đến giáo viên cãi cọ, cho rằng lớp trưởng không nên bắt “cục cưng” của bà làm vệ sinh.
Bà còn thản nhiên tuyên bố: “Con trai tôi đến trường là để học, không phải đến để làm lao công cho trường các người.”
Khi giáo viên chủ nhiệm giảng giải vài câu đạo lý, mẹ tôi lớn tiếng dọa sẽ kiện giáo viên vì “ngược đãi học sinh.”
Giáo viên chủ nhiệm bị thái độ của bà làm cho cạn lời.
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0