Túi Máu Di Động - Chương 3
Sau khi rời công ty, anh ta nhắn tin cho tôi rất nhiều lần, nhưng tôi gần như không trả lời.
Chúng tôi tình cờ gặp lại vào cuối năm đó.
Khi ấy, tôi đi công tác ở thành phố lân cận, nhưng không may bị trộm mất túi xách, mất luôn điện thoại, ví và cả chứng minh nhân dân. Đang hoang mang không biết phải làm sao thì anh ta bất ngờ xuất hiện. Anh ta cũng đang đi công tác, liền lái xe đưa tôi, người không có giấy tờ tùy thân, trở về thành phố A.
Sau khi về, tôi định chuyển tiền trả anh ta, nhưng anh ta không nhận. Để bày tỏ lòng cảm ơn, tôi chỉ còn cách mời anh ta ăn một bữa cơm.
Chúng tôi chính thức bên nhau vào năm thứ năm kể từ khi quen biết. Lần này, anh ta lại tỏ tình. Anh ta nói ban đầu chỉ đơn thuần ngưỡng mộ sự chăm chỉ trong công việc của tôi, nhưng dần dần lại thấy xót xa khi thấy tôi quá vất vả. Từ sự xót xa ấy, anh ta đã yêu tôi lúc nào không hay.
Tôi nghiêm túc nghĩ về những năm tháng quen biết anh ta. Anh ta quả thật là một người tốt, có trách nhiệm, đáng tin cậy, không hành xử bốc đồng. Ngoài ra, ngoại hình của anh ta cũng rất ưa nhìn.
Vậy nên, tôi đồng ý.
Sau khi hẹn hò, chúng tôi hiếm khi cãi nhau. Anh ta có chỉ số cảm xúc rất cao.
Năm đó, anh trai tôi, Trần Thần, tổ chức đám cưới. Vì cưới chạy bầu, cuối năm, cặp sinh đôi – hai đứa cháu của tôi – ra đời.
Khi về nhà đón Tết, mẹ tôi lại thốt ra một yêu cầu vô lý: bà muốn tôi đưa một nửa tiền lương của mình để giúp Trần Thần lo chuyện gia đình.
Trần Thần ngồi bên cạnh gật gù, nói nuôi hai đứa con cùng lúc khiến anh ấy quá áp lực.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tất nhiên, đây không phải lần đầu mẹ tôi và Trần Thần đưa ra những yêu cầu kỳ quặc như vậy.
Kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu tự lập về kinh tế, điều đầu tiên mẹ tôi yêu cầu là tôi phải giúp đỡ Trần Thần.
Trước đây, tôi luôn từ chối yêu cầu của mẹ và Trần Thần với lý do: “Ngay cả bản thân con còn chưa lo nổi.” Thỉnh thoảng vào dịp lễ Tết, tôi chỉ gửi mẹ một ít tiền mừng.
Lần đó, tôi không nhường nhịn mẹ và Trần Thần nữa, thẳng thắn đáp trả: “Lo cho gia đình? Gia đình nào? Cái nhà này ngay cả một căn phòng cho con còn không có, nó có phải là nhà của con đâu?”
Nói xong, tôi không thèm ăn bữa cơm tất niên mà bỏ ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Rời nhà, tôi gọi điện cho Tạ Kỳ. Anh ta đã lái xe suốt gần hai tiếng đồng hồ từ phía Đông thành phố sang phía Tây để đón tôi.
Sau đó, anh ta cùng tôi đón giao thừa trong căn hộ tôi thuê.
Khi biết về gia đình tôi, anh ta ôm tôi và nói: “Tiểu Ngữ, không sao đâu, em còn có anh. Sau này, em sẽ là bảo bối duy nhất của anh.”
Câu nói ấy chính là lý do tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ta sau này.
Tạ Kỳ khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp trong mùa đông lạnh giá nhất của thành phố A.
Khi bàn chuyện cưới xin, dù ở thành phố A, tiền sính lễ cùng với phí đổi cách xưng hô chỉ chưa đến 50 nghìn tệ, ấy vậy mà anh ta vẫn đồng ý với yêu cầu quá đáng của mẹ tôi: 128 nghìn tệ, và còn là kiểu “một xu cũng không được mang về.”
Dĩ nhiên, vào thời điểm đó, số tiền tiết kiệm của tôi đã vượt xa con số này, nhưng mẹ tôi không hề biết.
Thực ra, tôi đã dự định tự mình trả toàn bộ số tiền sính lễ đó.
Bởi vì mẹ tôi nói: “Những năm qua, mẹ sinh ra con, nuôi con khôn lớn, cho con học đại học. Sau khi con lấy chồng, con sẽ là người nhà khác. Mẹ không mong con phụng dưỡng mẹ sau này. Nhìn thái độ lạnh nhạt của con với mẹ bao năm qua, mẹ cũng không hy vọng con quay về chăm sóc mẹ. Vậy nên, sính lễ nhất định không được ít hơn số này. 128 nghìn tệ coi như là con báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ. Nếu không, mẹ tuyệt đối không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Lúc đó, tôi nghĩ, đưa mẹ số tiền này xong, tôi sẽ không còn nợ bà bất cứ điều gì nữa. Sau này, tôi không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của bà.
Nhưng Tạ Kỳ nói: “Tiểu Ngữ, em đồng ý gả cho anh là anh đã mãn nguyện rồi. Sao anh có thể để em tự bỏ tiền ra để gả mình cho anh được?”
Vậy nên, anh ta đã trả số tiền sính lễ ấy.
Cũng vì thế mà kiếp trước, sau khi kết hôn, tôi đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để thanh toán tiền đặt cọc và trang trí nhà mới.
Một năm sau khi cưới, do chỗ làm của cả hai chúng tôi đều cách xa nhà bố mẹ anh ta, nên trong thời gian chờ sửa sang nhà mới, chúng tôi thuê nhà ở riêng.
Chính vì thế, không hề xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Cùng lắm, đôi khi chúng tôi chỉ tranh cãi vài chuyện lặt vặt không đáng kể.
Ngay lúc này, khi Tạ Kỳ đầy vẻ lo lắng, nói rằng anh ta hiểu tôi, anh ta nói: “Tiểu Ngữ, em thử nghĩ xem, nếu em hủy hôn với anh, liệu em còn có thể tìm được ai hiểu rõ em và hợp với em hơn anh không?”
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0