Tư Chiêu - Phần 4
Ta vốn không phải người có bản lĩnh gì.
Khi đọc tiểu thuyết, ta từng chê bai những nữ chính xuyên không không thể làm nữ đế, không thể trở thành phượng hoàng kiêu ngạo.
Nhưng khi bản thân rơi vào hoàn cảnh ấy, mới nhận ra, chẳng thể làm nên chuyện gì cả.
Ta có thể vì sinh tồn mà tiếp tục làm ngoại thất của Tạ Yến Châu.
Nhưng ta không thể làm thiếp, không thể cùng người khác chung chồng.
Ta muốn giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Sự kiên trì này, có lẽ sẽ bị người đời cười chê.
Ta sợ hãi thân phận “thiếp thất” ấy.
Ta sợ rằng mình sẽ từ đó mà quên đi con đường mình từng đi qua, hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này.
Nhưng không thể phủ nhận…
Ta từng yêu Tạ Yến Châu.
Từng bên nhau ái ân quấn quýt, ôm nhau đến sáng.
Từng cùng nhau cưỡi ngựa, thẳng tiến về phía ánh bình minh.
Chỉ là, niềm vui giả dối ấy tựa như bọt nước, thoáng chốc vỡ tan, hóa thành hư không.
Hương vải bất chợt ngắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Thôi Ngọc Chiêu không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh.
Hắn liếc nhìn Tạ Yến Châu, khẽ cười nhạt:
“Trinh tiết là món sính lễ tốt nhất của nam nhân, huyện chủ Nhiêu Gia chịu thiệt rồi.”
Khóe miệng ta khẽ giật.
Hắn chẳng lẽ đến từ thế giới nữ tôn nào đó chăng?
“Buồn thì uống chút rượu đi.”
Nói như thể ta là kẻ nghiện rượu vậy.
Thấy ta không uống, Thôi Ngọc Chiêu như làm ảo thuật, bỗng lấy ra một quả mơ.
Bất ngờ không kịp đề phòng, quả mơ đã bị nhét vào miệng ta.
Hắn cười mỉm, đôi mày cong cong, ánh mắt như ngọc lưu ly lấp lánh, thoạt nhìn tựa một yêu nghiệt mê hoặc lòng người.
Mái tóc đen như mực theo gió khẽ lướt qua má ta.
Hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiếng ồn ào của đám đông phút chốc như bị cách ly khỏi ta.
Ta bỗng nhận ra, khoảng cách giữa ta và Thôi Ngọc Chiêu gần trong gang tấc.
Gần đến mức ta có thể đếm được từng sợi lông mi đen nhánh của hắn, nhìn thấy những lỗ chân lông nhỏ xíu trên làn da nhẵn mịn, và bắt gặp đồng tử của hắn trong khoảnh khắc co lại.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Còn chưa kịp hiểu rõ, đã nghe hắn lên tiếng:
“Nàng không sao chứ? Không sao thì ăn một quả mơ đi.”
Ta: “…”
Ta trợn mắt lườm hắn một cái, đẩy hắn ra.
Tựa như đang vui đùa trêu chọc.
Chợt, ta cảm thấy điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/tu-chieu/phan-4.html.]
Ngẩng đầu nhìn lên—
Người trên lưng ngựa cao lớn đang trừng mắt nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt sắc bén tựa lửa đốt.
06
Nhà họ Tạ là danh gia vọng tộc.
Tạ Yến Châu là trưởng tử đích hệ của nhà họ Tạ, mười hai tuổi đã ra chiến trường, mười sáu tuổi được phong làm Thiếu tướng quân, mười tám tuổi được tôn xưng là Thường Thắng tướng quân.
Nhân vật như vậy, lúc này lại trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.
Ta sợ đến mức cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt của Tạ Yến Châu rơi xuống bàn tay ta đang đặt trên người Thôi Ngọc Chiêu.
Khi ngựa của người dẫn đầu đoàn dừng lại, cả đoàn rước dâu gần như cũng dừng hẳn.
Đám đông ồn ào lập tức im bặt.
May mắn thay, Tạ Yến Châu nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.
Có người hầu tiến lên hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lạnh nhạt đáp:
“Chuyện không quan trọng.”
Đoàn rước dâu tiếp tục tiến bước.
Tiếng trống tiếng chiêng lại vang lên rộn rã.
Thôi Ngọc Chiêu làm bộ sợ hãi, vỗ nhẹ lên n.g.ự.c mình, nói:
“Đáng sợ thật đấy, suýt làm ta c.h.ế.t khiếp.”
Ta mỉm cười, dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của hắn.
“Hắn có gì khiến huynh vừa ý chứ?”
“Hắn trông giống người sẽ động tay động chân đấy.”
Lúc này, Trần cô cô tươi cười bước tới, nói:
“Lão gia, Chu cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
Ta nghi hoặc, cùng Thôi Ngọc Chiêu ra ngoài.
Khi đến nơi, nhìn thấy những người qua lại vận trang phục hoa lệ cùng đám gia nhân đông đảo, ta mới giật mình nhận ra.
Trên tấm biển lớn treo cao, bốn chữ “Vĩnh An Vương Phủ” chạm khắc nổi bật.
Bên trong là tiếng chén rượu va chạm, món ngon bày đầy bàn.
Bước vào khung cảnh xa lạ này, ta không khỏi có chút bối rối.
Thôi Ngọc Chiêu khẽ khàng ghé tai ta nói:
“Chúng ta tới đây làm chút trò kiếm ăn thôi.”
Tạ Yến Châu thân phận cao quý, nhưng ba năm ở bên ta, hắn chưa từng dẫn ta tới những nơi thế này.
“Đừng lo, chúng ta chỉ tới dùng bữa ké thôi mà.”
Ta gật đầu, theo chân Thôi Ngọc Chiêu vừa đi vừa thưởng thức.
Hắn vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa kể cho ta nghe chuyện phiếm về những người đi qua trước mắt.
Vị phu nhân cao ngạo kia, trước đây chẳng qua chỉ là nha hoàn rửa chân bên cạnh Đại phu nhân.
Vị thiếu niên dung mạo như Phan An ấy, lại dám mơ tưởng người chị dâu hơn mình hai mươi tuổi.
Còn cả màn kịch thật giả thiên kim kia, thực ra phía sau lại che giấu bí mật thiên kim giả là con riêng.
Ta nghe chuyện mà mê mẩn, quên mất cả sự căng thẳng ban đầu.
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0