Tư Chiêu - Phần 11
“Không cần đâu, Tạ Yến Châu.”
“Ta đã không còn yêu ngài nữa.”
Tạ Yến Châu vài bước tiến tới, giữ chặt lấy cổ tay ta.
“Tại sao?”
“Có phải vì tên họ Thôi kia không!”
“Nàng có biết hắn vẫn luôn lừa dối nàng, hắn căn bản không phải là người xuyên không…”
“Ta biết.”
Giọng nói của Tạ Yến Châu lập tức nghẹn lại.
Ta đã sớm nhận ra.
Một năm trước, khi Thôi Ngọc Chiêu nhìn thấy bức họa do ta vẽ bằng bút bi, hắn đã sai Trần cô cô đến tìm ta.
Nếu hắn thực sự là người xuyên không, làm sao có thể nhẫn nhịn suốt một năm mà không đến nhận ta?
Hơn nữa, có đại học sinh nào lại không biết đánh vần chữ “love” chứ!
“Vậy tại sao?”
Tạ Yến Châu cố chấp muốn có một lời giải thích.
Nhưng điều này, có cần câu trả lời hay không?
Ta biết, hắn đang thay đổi vì ta.
Nhưng không ai có thể mãi đứng yên chờ đợi.
Ta đã chờ đợi hắn quá lâu, quá lâu rồi.
Ba năm trước, hắn cứu ta ra khỏi đám ăn mày.
Vì ân cứu mạng, ta đã cho hắn vô số cơ hội, hạ thấp giới hạn của mình hết lần này đến lần khác.
Nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng, giữa chúng ta tồn tại một hố sâu không thể vượt qua.
Một khoảng cách kéo dài cả ngàn năm, cả vạn năm.
Những nhượng bộ hắn dành cho ta hôm nay, có lẽ mai sau sẽ biến thành món nợ mà ta phải trả.
Chúng ta vốn dĩ không phải người cùng một con đường.
Ta đã mệt mỏi rồi.
Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu đổ mưa.
Ta đứng dưới mái hiên, nhìn những giọt mưa rơi xuống trên hàng mi của Tạ Yến Châu.
Hắn trông như đang khóc.
“Tạ Yến Châu, dù ngài có tin hay không.”
“Ta chưa từng hận ngài.”
Ta ngước mắt nhìn hắn.
Ánh mắt đen nhánh của hắn sâu thẳm, giao với ánh nhìn của ta.
“Tạ Yến Châu, cảm ơn ngài.”
Những giọt mưa lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt hắn.
13
Mấy ngày sau, vào buổi tối, Thôi Ngọc Chiêu mới trở về.
Từ lá thư của hạ nhân gửi đi, hắn đã biết chuyện xảy ra đêm hôm ấy.
Tóc hắn xõa rối, búi tóc không còn gọn gàng.
Một chiếc giày cũng bị rơi mất.
Vừa trở về, hắn đã nhìn thấy ta, đang ngồi dưới ánh nến, lặng lẽ xem sổ sách.
Hắn bước tới trước mặt ta, cứ thế đứng nhìn.
Ta ngẩng lên, khẽ hỏi:
“Mọi việc thuận lợi chứ? Huynh đã chạy cả ngày đường về đây, đã ăn gì trên đường chưa?”
Hắn ngỡ ngàng nhìn ta, không dám đáp lại.
Ta cho rằng hắn đang đói, liền gọi người mang một bát mì đến.
Suốt cả quá trình, hắn chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói một lời.
Một lát sau, ta đặt sổ sách xuống, đứng dậy.
Khi bước qua bậu cửa, ta cảm nhận được một lực kéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/tu-chieu/phan-11.html.]
Thôi Ngọc Chiêu đáng thương túm lấy tay áo của ta, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Đừng đi…”
Ta khẽ nhướng mày:
“Ta chỉ đi xuống bếp xem thử, sao mì vẫn chưa nấu xong.”
Hắn lúng túng, nhưng tay vẫn không chịu buông áo ta:
“Không cần đâu, ta không đói…”
“Ục ục ——”
Tiếng bụng hắn vang lên rõ ràng.
Ta làm như không nghe thấy, chỉ nhìn hắn, thấy gương mặt hắn đỏ bừng.
Ta nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, bình thản nói:
“Có chút lạnh, ta đi lấy thêm áo.”
Lần này, hắn không níu lấy áo ta nữa.
Ta bước qua bậu cửa một cách dễ dàng.
Một bước, hai bước, ba bước…
Khi đến bước thứ năm, Thôi Ngọc Chiêu đột ngột cất tiếng.
“Chu Ngôn Tư, ta có điều muốn nói với nàng!”
Ta không đáp lời hắn, chỉ nói:
“Để lát nữa nói, không phải chuyện gì gấp gáp, đúng không?”
Hương vải ngọt ngào từ phía sau thoảng tới.
Thôi Ngọc Chiêu cuối cùng cũng sốt ruột, vội vàng nói:
“Là chuyện gấp!”
Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp:
“Ta đã lừa nàng!”
“Ta không phải là người xuyên không.”
“Ồ.”
Hắn không tin vào phản ứng của ta.
“… Nàng không bất ngờ sao?”
Lúc biết được sự thật, quả thật ta có chút bất ngờ, nhưng không nhiều.
Dấu hiệu hắn để lộ ra quá rõ ràng.
Ngoài việc tiếng Anh quá kém, khẩu vị của hắn cũng tốt đến lạ.
Ta đã ăn ba năm mà vẫn không quen được những món ăn thiếu hương vị tinh tế như thế này.
Lại còn miếng ngọc bội hình con heo.
Hắn rõ ràng nói cùng tuổi với ta, vậy vì sao lại cầm ngọc bội thuộc tuổi Hợi?
Điều này chỉ có thể chứng minh, miếng ngọc bội ấy không phải của hắn.
Hơn nữa, sản nghiệp của hắn cũng không thể do một người học ngành biểu diễn xây dựng nên được.
Nhiều chi tiết như vậy đã nói lên, nơi đây còn có một người xuyên không khác.
Hoặc chính xác hơn, là một nữ nhân xuyên không.
Nhưng lúc này, ta còn một câu hỏi cần phải hỏi hắn.
“Huynh nhờ người gửi lời cho ta, để lại câu ‘xin lỗi’, là muốn từ chối ta sao?”
Đôi mắt đào hoa của Thôi Ngọc Chiêu lập tức trợn to.
Hắn cuống quýt xua tay:
“Không, không phải!”
“Là vì ta đã lừa nàng.”
Hắn cười khổ, giọng điệu đầy chán nản:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu nàng biết ta không phải người cùng đến từ nơi ấy như nàng, chắc chắn sẽ không thích ta nữa…”
Ta gật đầu, không biểu lộ cảm xúc.
Ánh mắt hắn lập tức mất đi ánh sáng, sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cũng rũ xuống.
Giống như một chú chó nhỏ cụp đuôi.
Comments for chapter "Phần 11"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0