TRUNG TRINH KHÁCH - 9
10
Rốt cuộc, nàng vẫn cùng ta lên đường.
Càng tiến về phía bến đò, những tin tức nghe được càng làm người ta lo lắng.
“Nghe nói gì chưa? Thành Lạc Dương đã bị phong tỏa rồi!”
“Bính Châu, Vũ Châu mấy nơi đang trưng binh, chẳng lẽ lại sắp có chiến sự?”
“Mấy phiên vương kia chẳng phải cùng một họ, còn tranh gì chứ?”
“Tranh gì nữa? Ngôi hoàng đế đấy thôi!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong thành quanh bến đò, đa phần người qua lại là thương nhân, đang nôn nóng dồn đống ở trạm dịch gần bến. Phía trước có binh lính đang kiểm tra giấy thông hành.
Ta cùng Tào Dung Tú bôi tro lên mặt, chen lẫn giữa đám đông, nhìn quanh một vòng, không thấy gương mặt nào quen thuộc, lòng trầm xuống.
Trong lúc chen chúc, bên hông ta bị người va phải. Đó là một đại hán cao lớn, đội đấu lạp, khom người nhặt giúp ta tờ giấy thông hành giả mạo.
Giọng nói trầm thấp, mang theo khẩu âm Lạc Dương.
“Xin lỗi.”
Ta vốn không để tâm, nhưng đúng lúc ấy, dưới vành đấu lạp của người kia thoáng lộ một đoạn sau gáy, tựa như có hình xăm – đôi cánh đại bàng.
Ánh mắt ta co lại, bàn tay lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y Tào Dung Tú.
Đại hán đứng thẳng dậy, liếc qua tờ thông hành, đưa trả ta, còn bắt chuyện:
“Đi Từ Châu sao? Bọn ta cũng đi buôn bán, đường này không dễ đi đâu, hay là đi cùng nhau?”
Tào Dung Tú nhìn ta một cái, liền tranh lấy tờ giấy, cười cười, dùng giọng Ngô:
“Không cần, không cần, tỷ muội bọn ta chỉ về quê thăm thân, có người nhà đi cùng, ngay phía trước thôi!”
Lời nói như thật. Nàng vừa nói vừa kéo tay ta, làm bộ gọi lớn về phía trước:
“Cha ơi! Bọn con ở đây này!”
Ta muốn gỡ tay nàng ra.
Nhưng ánh mắt của đại hán phía sau bám riết không rời, mồ hôi lạnh trên trán ta túa ra. Ta hạ giọng bảo Tào Dung Tú:
“Mau, tách ra mà đi!”
Trong thư, phụ thân từng nói, chỉ có dị tộc nơi tái ngoại mới xăm hình làm tín ngưỡng. Người Tây Nhung thờ phụng, chính là thần điểu.
Nhưng Tào Dung Tú không buông tay, ngược lại kéo chặt ta hơn, bất chấp tiếng phàn nàn của những người xung quanh, nhanh chóng chen lên phía trước.
Giọng nàng run run, nhưng vẫn cố trấn an ta:
“Không sao đâu, nhanh lên, lên thuyền là ổn.”
Ta sốt ruột đến mức mồ hôi đầm đìa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/index.php/trung-trinh-khach/9.html.]
“Cô không muốn sống nữa sao? Đừng để ta liên lụy, buông tay ra!”
Hoảng hốt, ta len lén ngoái lại.
Người Tây Nhung giả dạng Hán nhân kia sắc mặt âm trầm, đang sải bước đẩy đám đông, tiến thẳng về phía chúng ta.
Chết tiệt!
Trong cơn khẩn cấp, ta hét lớn về phía quan binh:
“Có giặc Tây Nhung! Gian tế!”
Tức thì, cả khu náo loạn. Tiếng rút đao, tiếng hét kinh hãi, mọi người tranh nhau lên thuyền thoát thân. Gươm đao loang loáng, ta kéo Châu Dung Tú chạy, cảm giác tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kẻ địch không chỉ có một.
Thậm chí, còn có cả quan binh truy bắt ta.
Chắc chắn là Tấn Vương Lưu Thiệu đã biết ta giữ ngọc tỷ và chiếu thư. Ta chỉ biết ở đời trước, Hà Gian Vương đã câu kết với Tiên Ti, không ngờ Lưu Thiệu cũng cấu kết với Tây Nhung!
Nhanh lên.
Nhanh lên.
Lên được thuyền, đến Giang Nam…
Không ngờ, bàn tay đang nắm chặt bỗng buông lơi, chỉ cảm thấy vai bị đẩy mạnh một cái. Ta ngã nhào xuống đầm nước, cỏ dại bên dưới liền có một bàn tay bịt chặt miệng ta, kéo ta chìm xuống.
Trong cơn hoảng loạn kinh hãi, ta chỉ kịp nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của Tào Dung Tú lao ra, rồi bị m.á.u thịt nhuốm đỏ.
Ta đã từng cứu nàng một mạng.
Lần này, nàng vì ta mà hi sinh, như con ve nhỏ đương đầu với xe lớn.
11
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, ánh sáng mờ vàng lướt qua khe mi mắt.
Khẽ mở mắt, một ngọn đèn thuyền hiện ra. Triệu Ký Thành chống một bên đầu gối, cầm một con d.a.o nhỏ xử lý vết thương do mũi tên ở bắp chân. Thần sắc của hắn thản nhiên, như thể từng nhát d.a.o lướt qua xương ấy chẳng phải đang cắt vào da thịt mình.
Dường như nhận ra ánh mắt của ta, động tác hắn thoáng khựng lại. Hắn liếc nhìn, sau đó thu d.a.o lại, xoay người che vết thương, nhanh chóng quấn băng một cách cẩn trọng, chắn tầm nhìn của ta.
Nhờ vậy, ta trông thấy thanh bảo kiếm cùng chiếc túi đeo bên hông của hắn.
Hắn quay đầu lại, khuôn mặt sáng tỏ trong ánh trăng nhàn nhạt.
“Ta còn công vụ phải làm, không thể tiễn cô nương đi xa. Từ đây thuận dòng mà đi sẽ đến được Từ Châu.” Hắn hơi nhấc cằm, ra hiệu về phía người chèo thuyền ở đầu thuyền. “A Pháp là người nhà của ta, cô nương có thể tin tưởng hắn.”
Người đàn ông quấn khăn xám lặng lẽ gật đầu chào ta.
Ta nuốt khan, cổ họng khô rát như bị lửa thiêu. Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ.”
Khi lấy lại tinh thần, ta vội hỏi:
“Lạc Dương thế nào rồi?”
Comments for chapter "9"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0