Trời Sao Lấp Lánh - Chương 1 FULL
01
Mọi người đều nói, tôi và Phó Như Nguyệt chẳng giống chị em ruột chút nào.
Chị ấy xinh đẹp, thông minh, thành thạo cầm kỳ thi họa, luôn đứng nhất trong các kỳ thi, là niềm tự hào của bố mẹ.
Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn: béo, vụng về, không làm được gì ra hồn.
Bố mẹ luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.
“Nếu con có được một nửa sự xuất sắc của chị gái thì tốt biết bao.”
Mỗi khi nghe thế, Phó Như Nguyệt lại ngăn bố mẹ, rồi bước đến trước mặt tôi, dịu dàng khích lệ: “Như Tinh, chỉ cần em cố gắng, chắc chắn sẽ xuất sắc như chị.”
Mỗi lần nói điều đó, trong mắt chị ấy luôn ánh lên một nụ cười khó hiểu.
02
Thật ra, tôi cũng nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cố gắng thì có thể thu hẹp khoảng cách với chị.
Vì muốn học giỏi hơn, tôi thường làm bài tập và ôn lại đến tận nửa đêm. Để có ngoại hình đẹp hơn, mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều chạy bộ và nhảy dây, bữa tối chỉ dám ăn một chút.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Thành tích của tôi vẫn luôn đứng cuối lớp, và thân hình tôi ngày càng béo lên.
Bố mẹ vốn từng rất cưng chiều tôi, giờ đây lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng: “Như Tinh thật là chuyện gì cũng làm không nên hồn.”
“Thật hối hận, giá mà khi xưa chỉ sinh một mình Như Nguyệt, có lẽ giờ đã đỡ phải bận tâm nhiều.”
Mỗi dịp lễ tết, bố mẹ mua quà về cũng chỉ có phần cho chị. Khi đó tôi còn nhỏ, ngây ngốc chạy lại, nắm lấy tay áo bố: “Bố ơi, còn con đâu? Có phải bố quên con rồi không?”
Bố hất tay tôi ra, khó chịu nói: “Đây là phần thưởng cho sự xuất sắc của Như Nguyệt, nó đứng nhất, đạt giải lớn, còn con thì sao?”
Khi tôi bị sốt cao, bố mẹ bỏ tôi ở nhà một mình để đến buổi họp phụ huynh cho chị. Thật ra buổi họp đó chẳng có gì quan trọng, nhưng họ thích làm phụ huynh của Phó Như Nguyệt, vì được nhận nhiều lời khen ngợi.
Bạn bè cũng dần dần ghét tôi, bất kể tôi nỗ lực cứu vãn thế nào, họ đều bỏ tôi mà không hề do dự để tìm đến Như Nguyệt.
Toàn thế giới chỉ còn mỗi Phó Như Nguyệt là đối xử tốt với tôi. Chị ấy luôn đến bên cạnh khi tôi cảm thấy thất bại và muốn bỏ cuộc, hết lòng động viên tôi.
“Có lẽ là em chưa đủ cố gắng, hoặc cách em cố gắng chưa đúng,” chị nhẹ nhàng nói, “Hay thử cách khác xem sao?”
Mọi người xung quanh đều tán thưởng: “Như Nguyệt thật quá tốt bụng, cả thế giới chắc chỉ có cô ấy không bỏ rơi em gái mình.”
“Đúng thế, nếu là tôi mà là đồ phế phẩm trời sinh như Phó Như Tinh, chắc tôi đã t//ự s//át để chơi lại từ đầu rồi.”
“Không được nói em gái mình như thế!” Chị cau mày trách móc, rồi nắm lấy tay tôi: “Như Tinh, hứa với chị là em sẽ không bao giờ bỏ cuộc nhé, được không?”
Tôi gật đầu thật mạnh, chị mỉm cười.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nụ cười của chị rất đẹp.
Cho đến khi tôi biết được bí mật đó.
03
Tôi biết chuyện chị gái mình liên kết với hệ thống vào một đêm yên tĩnh trong năm cuối cấp ba.
Tôi nấp ngoài ban công, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chị và hệ thống.
[Phó Như Tinh ngu ngốc kia vẫn còn học đến tận khuya, để rồi đến lúc thi lại đứng bét lớp thôi, buồn cười chế•et mất.]
[Giờ nghĩ lại, cái tên bố mẹ đặt thật hay, tôi là ‘Như Nguyệt,’ còn nó là ‘Như Tinh.’ Sao nhỉ? Sao chỉ để làm nền cho trăng, để tôn ánh trăng mà thôi.]
[Cảm ơn mày, hệ thống, cảm ơn vì đã đồng hành cùng tao suốt mười hai năm qua.]
Như thể có tiếng sét đánh ngay trên đầu tôi.
Những ký ức xa xưa dồn dập hiện về. Mười hai năm trước, tôi và Phó Như Nguyệt mới sáu tuổi. Khi ấy tôi vừa xinh đẹp, vừa thông minh, trong lớp học mẫu giáo, tôi vừa học hát, học nhảy, còn phụ giáo viên dọn dẹp sau giờ học.
Còn Phó Như Nguyệt thì lười biếng, không thích hát, nhảy thì than tập luyện khổ cực, chẳng chịu học gì cả.
Khi nhà có khách, mọi người luôn vây quanh tôi, yêu cầu tôi biểu diễn tài nghệ, khen tôi đáng yêu và lanh lợi. Họ còn quay sang Phó Như Nguyệt đang đứng bên cạnh, chẳng biết làm gì mà nói: “Em gái giỏi thế này, chị phải cố gắng lên nhé.”
Có lẽ chính lúc đó, Phó Như Nguyệt đã bắt đầu căm ghét từ “cố gắng.”
Khi hệ thống xuất hiện, chị ta chọn [Càng bỏ bê, càng may mắn] cho mình và chọn [Càng nỗ lực, càng bất hạnh] cho tôi.
Thế là, trong mười hai năm dài đằng đẵng sau đó, chúng tôi dần dần kéo giãn khoảng cách, đúng như mong muốn của chị ta.
Chị ta không phải bỏ ra chút công sức nào nhưng ngày càng tốt đẹp hơn, còn tôi dù nỗ lực hết mình nhưng càng lúc càng sa sút.
Đêm đó, sau khi biết được bí mật này, tôi lặng lẽ rời khỏi ban công.
Tôi chỉ mặc áo mỏng, ngồi lặng trong đêm lạnh buốt suốt ba tiếng, đến khi cả người tê cóng, trong đầu chỉ hiện lên nụ cười của chị ta mỗi lần khích lệ tôi từ bé đến giờ.
Khi còn nhỏ, tôi không biết ánh sáng trong mắt chị ta khi mỉm cười với tôi là gì. Giờ tôi biết rồi, thứ đó gọi là—
Độc ác.
Chị gái mà tôi tin tưởng nhất. Chị gái luôn bảo tôi đừng bao giờ bỏ cuộc, hóa ra chỉ muốn tôi đổ hết m//áu và nước mắt của mình để xây dựng nên cuộc sống hào nhoáng cho chị ta.
Chị ta là nhân vật chính của thế giới này, còn tôi chỉ là cái bóng mãi mãi đứng trong bóng tối, để tôn vinh cho hào quang của chị ta.
—Nhưng tôi không muốn thế.
Tôi nhất định phải thay đổi số phận của mình.
Mang theo quyết tâm liều lĩnh, tôi suy nghĩ một hồi rồi đi đến đài phát thanh của trường. Đặt tay lên công tắc phát thanh, tôi bắt đầu lặng lẽ lẩm nhẩm trong đầu.
[Gọi hệ thống, gọi hệ thống.]
Không có tiếng đáp lại.
Dù sao đó cũng là hệ thống của chị, không phải của tôi.
Nhưng tôi biết, nếu nó là sức mạnh vượt ngoài thế giới này, thì chắc chắn có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.
[Gọi hệ thống—mày không trả lời cũng không sao, mày thấy cái loa này không? Sự tồn tại của mày có lẽ cần phải được giữ bí mật, phải không? Thế này nhé, nếu trong vòng 60 giây mày không đáp lời, tao sẽ cho phát thanh công khai sự tồn tại của mày lặp đi lặp lại, còn sẽ đăng lên mọi nền tảng mạng xã hội, viết thư đến viện nghiên cứu khoa học, bảo họ mang Phó Như Nguyệt đi nghiên cứu.]
[60, 59, 58…]
Mới đếm đến 50, trong đầu tôi đã vang lên tiếng rè rè, sau đó là một giọng nói yếu ớt cất lên.
[… Đừng làm vậy, sẽ không ai tin cô đâu.]
[Sao không thử xem?]
[… Cô muốn gì?]
[Đổi hệ thống của tao với chị tao.]
[Chuyện đó không được, chức năng của tôi một khi đã thiết lập là không thể thay đổi.]
Tôi liền đưa tay bấm công tắc phát thanh.
[… Được rồi! Tổ tông của tôi! Được chưa? Đừng làm vậy, tôi có thể không làm gì cả, có được không?]
[Không làm gì cả?]
[Đúng, mặc dù chức năng không thể thay đổi, nhưng tôi có thể bị vô hiệu hóa…]
Tôi ngẫm nghĩ.
Điều đó có nghĩa là, từ hôm nay, tôi sẽ càng nỗ lực càng may mắn, còn chị gái tôi sẽ càng bỏ bê càng gặp xui xẻo.
Tôi trầm ngâm một chút rồi nói: [Thêm một điều kiện nữa.]
[Điều gì?]
[Giữ bí mật với chị tao.]
[Để chị ta nghĩ rằng thế giới vẫn đang vận hành theo ý muốn của chị ta.]
04
Ngày hôm sau, tôi vẫn như thường lệ đến trường từ rất sớm.
Để duy trì thể lực, mỗi sáng tôi đều chạy hai vòng quanh sân. Khi chạy ngang qua sân, tôi thấy Phó Như Nguyệt ngồi trên khán đài với hai người bạn của chị ta ăn sáng.
“Như Nguyệt, em gái cậu lại đang chạy bộ kìa.”
“Cậu nhìn cái thân hình béo ú của nó, chạy mà thịt cũng rung lên từng đợt, buồn cười chet đi được.”
Phó Như Nguyệt hờ hững đáp: “Em gái mình là dạng thể chất khó giảm cân mà.”
Hai người bạn của chị vừa gật gù vừa trầm trồ ngưỡng mộ.
“Trời ơi, thật ghen tị với Như Nguyệt, ăn cả ngày, hết chocolate lại đến khoai tây chiên, chẳng cần vận động gì mà vẫn ngực lớn, eo thon, chân dài, còn có cả cơ bụng!”
“Đúng là như trúng xổ số gene, người ta là thể chất ăn mãi không béo.”
“Em gái cậu sao lại không được như vậy nhỉ, chạy bao nhiêu cũng chẳng gầy nổi.”
Tôi phớt lờ những lời trêu chọc, tiếp tục cúi đầu chạy. Từ hôm nay trở đi, mỗi bước chạy của tôi sẽ không còn vô ích nữa.
Khác với những lần trước đây khi chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần này tôi cảm nhận được hơi nóng và mồ hôi trên trán. Calo đang được đốt cháy, và mỡ thừa cũng đang tiêu hao.
Tôi sẽ gầy đi.
Chạy xong, tôi khoác cặp lên vai, đi về lớp. Như chợt nhớ ra điều gì, tôi quay lại, nhìn về phía khán đài nơi Phó Như Nguyệt đang thoải mái ngồi.
“Chị ơi, đừng để trễ giờ học nhé.”
Trên khán đài, im lặng vài giây rồi vang lên tiếng cười rộ.
“Như Nguyệt, em gái cậu nhắc cậu đi học kìa.”
“Đến cả giám thị cũng không quản chuyện đó, mà nó lại dám lên tiếng?”
“Cút đi, đồ học dốt, thế giới của học bá đâu phải để mày hiểu!”
Đúng vậy, chuyện Phó Như Nguyệt không đi học là điều mà tất cả giáo viên trong trường đều làm ngơ. Lý do rất đơn giản, dù chị ta không đến lớp, không làm bài tập, không học hành gì cả, nhưng mỗi kỳ thi lớn, chị ta luôn đứng đầu thành phố.
Nhưng về sau… chị ta sẽ không còn may mắn như thế nữa.
Tôi nhún vai, tự mình đi vào lớp.
Tôi gần như không thể chờ đợi thêm để bắt đầu tiết học đầu tiên. Cảm giác kiến thức dễ dàng thấm vào đầu thật tuyệt!
Tôi học một cách say mê, và định về nhà tiếp tục ôn tập. Trên đường về, tôi bắt gặp chị gái và nam thần của trường, Cố Gia Tư, đang giằng co.
Chiếc xe sang của Cố Gia Tư đỗ bên cạnh, trông có vẻ như đang mời chị tôi đi dự tiệc với cậu ta.
Chị tôi thấy tôi đi ngang qua liền lập tức nắm lấy tay tôi: “Mình không đi đâu, mình phải về nhà với em gái mình.”
Cố Gia Tư giận dữ nhìn về phía tôi: “Phó Như Tinh, là cô cản không cho Như Nguyệt đi đúng không?
“Vì bản hợp đồng hôn ước đó, cô còn định cản đường cậu ấy đến mức nào nữa?”
À, suýt nữa thì quên, vị thiếu gia nhà họ Cố này — người mà Phó Như Nguyệt yêu sâu sắc nhưng chưa từng thổ lộ, lại chính là vị hôn phu của tôi.
05
Năm tôi lên năm tuổi, tôi đã cứu ông cụ nhà họ Cố khi ông lên cơn đau tim bằng cách gọi 120.
Vì chuyện đó, ông Cố đã đính hôn cho tôi và cháu trai ông là Cố Gia Tư ngay từ nhỏ.
Khi đó, Cố Gia Tư luôn rất tốt với tôi. Cậu ta luôn đứng chắn trước tôi khi có bạn nhỏ nào bắt nạt, hay cõng tôi về nhà khi tôi ngã trầy chân.
Những đứa trẻ khác trêu là “Trư Bát Giới cõng vợ,” nhưng cậu ta không giận, còn chia cho tôi đồ ăn vặt và đồ chơi, nghiêm túc nói: “Sau này chúng ta sẽ là vợ chồng, của tôi là của cậu.”
Sau đó, Cố Gia Tư đi du học. Đến tận khi học cấp ba cậu ta mới quay về, và khi biết tin cậu chuyển về trường tôi, tôi đã chạy ra đón cậu ta với sự phấn khích.
Ngày hôm đó, Cố Gia Tư được vây quanh bởi rất nhiều người. Thấy tôi, họ lập tức reo lên: “Thiếu gia Cố, vị hôn thê của cậu đến rồi kìa!”
Trước kia, mỗi lần có ai đùa như vậy, Cố Gia Tư sẽ cười cùng mọi người. Nhưng lần này, biểu cảm của cậu ta lạnh như băng.
Cậu ta chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức quay đầu đi, giọng đầy chán ghét: “Im đi, tôi không quen cô ta.”
Chiều hôm đó về nhà, tôi khóa mình trong phòng và khóc rất lâu.
Chị tôi dường như nhận ra nỗi buồn của tôi, lập tức chạy đến an ủi: “Không ai ghét người luôn tốt với mình,” chị khẽ dỗ dành. “Chỉ cần em kiên trì đối xử tốt với Cố Gia Tư, cậu ấy nhất định cũng sẽ tốt với em thôi.”
Khi đó, tôi tin lời chị. Vì vậy, khi Cố Gia Tư bị thương lúc chơi bóng rổ, tôi đã mang thuốc đến cho cậu.
Và điều xảy ra tiếp theo là—
Cố Gia Tư trước mặt mọi người đã đổ nguyên cả chai thuốc đỏ lên người tôi.
Nhìn tôi ướt nhẹp, cậu ta nở một nụ cười đầy ác ý: “Cả đời này, thứ tôi ghét nhất là đám bám đuôi dai dẳng.”
“Phó Như Tinh, đừng để tôi thấy cô ghê tởm như vậy nữa.”
Tôi khóc chạy đi, kể lại chuyện với chị gái.
Nhưng chị chỉ cau mày trách tôi: “Là do em dùng sai cách khiến Cố Gia Tư không vui. Chị khuyên em nên viết thư xin lỗi cậu ấy đi.”
Tôi không muốn viết, chị liền tìm đến bố mẹ, nói rằng tôi đã cư xử không đúng khiến Cố Gia Tư nổi giận, có khả năng làm ảnh hưởng đến hôn sự giữa hai nhà.
Nghe vậy, bố mẹ hốt hoảng bắt tôi viết thư xin lỗi đưa cho Cố Gia Tư.
Ngay hôm sau, trước mặt cả lớp, cậu ta đọc to bức thư bằng giọng mỉa mai như đang kể một câu chuyện cười.
“Lại còn nói ‘không muốn ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai gia đình,’ Phó Như Tinh, cô định lấy ông tôi ra ép tôi sao?”
“Để tôi nói cho cô biết, tôi chẳng sợ gì hết.”
Ngày hôm đó, Cố Gia Tư về nhà đòi hủy hôn, chỉ khi bị ông nội dùng gậy đánh một trận thì mới bỏ ý định. Nhưng từ đó, cậu ta càng ghét tôi hơn.
Bố mẹ tôi biết chuyện, chỉ biết than thở: “Giá mà người đính hôn với Cố Gia Tư là Như Nguyệt nhà mình thì tốt biết mấy.”
Chị tôi hiểu chuyện đáp: “Bố, mẹ, con không thể giành vị hôn phu của em gái mình được, con sẽ không làm gì cả.”
Quả thật, chị ta chẳng làm gì. Nhưng chính điều đó lại khiến Cố Gia Tư càng say mê chị ta hơn.
“Chị gái của Phó Như Tinh vừa xinh đẹp lại có cá tính.”
Cố Gia Tư bắt đầu đeo đuổi Phó Như Nguyệt. Chị ta càng phớt lờ, cậu ta càng hiếu kỳ. Chị ta càng lạnh lùng, cậu ta càng thấy chị khác biệt.
Phó Như Nguyệt chẳng làm gì cả, nhưng dễ dàng chiếm trọn trái tim của thiếu gia nhà họ Cố. Mọi người đều nói, chị ta không chỉ là học bá trời sinh, mà còn là nữ thần trời sinh.
Sau khi biết về hệ thống, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý đồ của chị ta.
Trong mối quan hệ với Cố Gia Tư, tôi càng cố gắng bao nhiêu, cậu ta sẽ càng ghét tôi bấy nhiêu. Còn chị tôi càng lạnh lùng, càng từ chối, thì Cố Gia Tư càng mê đắm.
Như thế, hôn sự giữa tôi và Cố Gia Tư sớm muộn cũng sẽ bị hủy bỏ, và chị ta có thể thay thế tôi để bước vào nhà họ Cố.
Ngay lúc này, Phó Như Nguyệt vẫn lạnh lùng nhìn Cố Gia Tư.
“Tiệc sinh nhật của cậu, tôi không muốn đi. Và đừng tìm tôi nữa.”
Nói xong, chị quay người bỏ đi.
Trước đây, chiêu này của Phó Như Nguyệt luôn có hiệu quả. Theo cách mọi chuyện thường diễn ra, Cố Gia Tư sẽ càng không thể rời mắt khỏi chị, cậu ta sẽ chặn chị lại, năn nỉ chị lên xe, còn chị ta sẽ nửa đẩy nửa kéo ngồi vào ghế phụ, tận hưởng ánh mắt ghen tị của bạn học xung quanh.
Để Cố Gia Tư kịp gọi mình lại, Phó Như Nguyệt cố tình đi chậm lại.
Quả nhiên, Cố Gia Tư cất tiếng.
“Không đi thì thôi.” Cậu ta cáu kỉnh vò đầu: “Cậu cứ làm như là tôi phải cầu xin ấy, tôi cũng thấy mệt rồi.”
Tôi thấy bước chân của Phó Như Nguyệt khựng lại. Chị ta không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Cố Gia Tư với vẻ không thể tin nổi.
Dù hệ thống đã hỏng, nhưng giống như tôi không thể ngay lập tức trở nên thon gọn, lúc này Cố Gia Tư cũng vẫn còn thích Phó Như Nguyệt. Thấy chị ta quay đầu lại, cậu ta liền thay đổi sắc mặt, tươi tỉnh hơn.
“Cậu vẫn muốn đi, phải không? Chẳng qua là đang chơi trò kéo đẩy với tôi thôi.” Cố Gia Tư mở cửa xe: “Được rồi, cậu thắng, mau lên xe nào.”
Nếu Phó Như Nguyệt lên xe lúc này, có lẽ mối quan hệ giữa chị ta và Cố Gia Tư vẫn có thể phát triển.
Nhưng Phó Như Nguyệt lại cho rằng thái độ thay đổi của Cố Gia Tư là do hệ thống vẫn còn hiệu lực.
Vì vậy, chị ta cười lạnh, mang theo vẻ kiêu hãnh của một nữ thần băng giá: “Cố Gia Tư, tôi biết nhà cậu có quyền có thế, khiến phụ nữ vây quanh cậu. Nhưng tôi không giống họ, đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng thích cậu.”
Nói xong, chị ta quay người bỏ đi, trên mặt là nụ cười đầy chắc chắn. Như mọi khi, chị ta nghĩ rằng lời từ chối dứt khoát này sẽ càng khiến Cố Gia Tư mê mẩn.
Nhưng nếu Phó Như Nguyệt quay đầu lại ngay lúc đó, chị sẽ thấy biểu cảm trên mặt Cố Gia Tư không phải là sự tán thưởng kiểu “Cậu đã thu hút được tôi.”
Ngược lại, cậu ta đen mặt.
Ngồi vào ghế phụ, Cố Gia Tư khó chịu lẩm bẩm với đám bạn đi cùng: “Cô ta tưởng mình là ai chứ?”
06
Đáng tiếc là Phó Như Nguyệt đã đi xa nên không nghe thấy câu nói đầy khinh thường của Cố Gia Tư. Vì vậy, chị ta vẫn chìm đắm trong ảo tưởng đẹp đẽ rằng mọi thứ vẫn rất thuận lợi, thậm chí không hề để ý rằng gần đây hệ thống của chị ta đã bắt đầu phản hồi một cách thiếu nhiệt tình và hời hợt hơn nhiều.
Chị ta vẫn không chịu học hành, vẫn thoải mái ăn uống đủ thứ đồ ăn vặt, vẫn nhìn tôi cặm cụi học đến tận khuya với vẻ mặt vừa dịu dàng cổ vũ, vừa lộ ra một nụ cười đầy vẻ chế nhạo và ác ý.
Chị ta không hề nhận ra rằng, nhiều thứ đang âm thầm thay đổi.
Chẳng mấy chốc, kỳ thi lớn đầu tiên đã đến.
Khi nhận được đề thi, tôi nhìn vào từng câu hỏi, cảm thấy một dòng nhiệt huyết nóng rực trào dâng trong ngực. Tôi cảm nhận được rằng tất cả những nỗ lực trước đây của mình thật sự không hề uổng phí.
Những từ vựng tôi học thâu đêm, những bài tập tôi giải qua đêm thật sự luôn được lưu giữ trong bộ não tôi, chỉ là trước đây, do ảnh hưởng của hệ thống, kiến thức này giống như bị ngăn cách bởi những bức tường dày và tôi không thể kết nối chúng lại với nhau.
Nhưng lúc này, mọi bức tường đã bị phá vỡ, tất cả các kiến thức hòa quyện và thấm nhuần trong tôi. Nhìn vào từng câu hỏi trên đề thi, tôi cảm thấy chúng thật quen thuộc — những đêm dài thức trắng luyện đề, tôi đã gặp chúng hàng ngàn, hàng vạn lần. Giờ đây chúng chỉ xuất hiện dưới một hình thức khác mà thôi, nhưng thực chất đã là những người bạn cũ của tôi rồi.
Cái gọi là “tích lũy dày, phát huy mỏng” chính là như thế này.
Tôi giải từng câu một, còn liếc mắt thấy Phó Như Nguyệt đang cặm cụi điền đáp án ở góc trước tôi.
Mỗi lần làm bài thi, tốc độ của Phó Như Nguyệt luôn nhanh hơn người khác rất nhiều. Tôi từng nghĩ đó là vì chị ta đặc biệt thông minh, nhưng sau này mới biết rằng, đó là nhờ hệ thống mang lại vận may cho chị.
Với những câu trắc nghiệm, chị ta chọn đáp án ngẫu nhiên cũng đều đúng; với câu tự luận, chị ta viết bừa cũng có thể nhận điểm phương pháp. Dưới sự giúp đỡ mạnh mẽ của hệ thống [Càng lười nhác, càng may mắn], cho dù chị ta không biết làm một nửa số câu trong đề thi, chị ta vẫn có thể đạt điểm cao chót vót.
Rõ ràng, Phó Như Nguyệt vẫn đang làm bài theo cách mà chị ta đã quen.
Rất nhanh, chuông báo hết giờ vang lên, tất cả dừng bút nộp bài.
Ra khỏi phòng thi, mọi người đều tụ tập ở hành lang để so đáp án.
Một nhóm người vây quanh Phó Như Nguyệt: “Học bá học bá, câu trắc nghiệm thứ tám khó quá, cậu chọn C hay D?”
Phó Như Nguyệt thản nhiên đáp: “C.”
Những người chọn C lập tức reo hò, còn nhóm chọn D thì rên rỉ thất vọng.
Mọi người đều tin vào sự uy quyền của Phó Như Nguyệt, một học bá bất khả chiến bại, nên câu trả lời của chị ta chắc chắn không thể sai.
Tôi đứng lặng lẽ ở bên, khẽ hỏi: “Vì sao lại chọn C?”
Phó Như Nguyệt khựng lại, nhìn về phía tôi, có lẽ không hiểu nổi tại sao một đứa học kém như tôi lại dám hỏi câu khó như vậy.
Chị ta cáu kỉnh đáp: “Chị nói em cũng không hiểu đâu.”
Bạn của chị ta lập tức hùa theo: “Đúng thế, quá trình tính toán phức tạp vậy, đầu óc như Phó Như Tinh làm sao hiểu được.”
“Trước hết cậu làm đúng những câu cơ bản rồi hẵng nói, dạng khó thế này cậu không có điểm đâu.”
Tôi mím môi, khẽ cười lạnh trong lòng.
Đáp án đúng chắc chắn là D.
Phó Như Nguyệt hoàn toàn không biết làm câu này, chị ta chỉ chọn bừa đáp án mà thôi và cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ như trước đây: chỉ cần chị ta viết đáp án vào là sẽ đúng.
Nhìn vẻ mặt tự tin, cao ngạo của chị, tôi chỉ mỉm cười đầy hàm ý, ngoài mặt vẫn giả vờ nhút nhát lùi một bước: “Vậy à…”
Ngay lúc đó, có ai đó đứng sau lưng đỡ tôi.
Là lớp trưởng của chúng tôi, Hứa Tiểu Nhiễm.
Hứa Tiểu Nhiễm cũng là một học sinh giỏi, từng có lần đạt đồng hạng nhất với Phó Như Nguyệt, cậu ấy hỏi bằng giọng muốn tìm hiểu: “Như Nguyệt, mình đã tính ba lần đều ra đáp án D, cậu có thể giải thích vì sao chọn C không?”
Các bạn chọn D lập tức tỏ ra phấn chấn, không cam lòng nói: “Đúng rồi, học bá giảng giải cho bọn mình chút đi.”
“Cho dù sai thì cũng để bọn mình hiểu lý do.”
Sắc mặt Phó Như Nguyệt dần tái đi. Chị ta hoàn toàn không thể giải thích.
Căn bản chỉ là chọn bừa C khi không biết đáp án.
Sau một lúc im lặng, chị ta lạnh lùng đáp: “Mình rất mệt, đợi đáp án phát rồi các cậu tự xem hoặc hỏi thầy cô nhé, mình đâu có nghĩa vụ phải giải thích cho các cậu.”
Nói xong, chị ta quay người bỏ đi.
Trước đây, Phó Như Nguyệt cũng luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người, nhưng quan hệ của chị ta với các bạn vẫn rất tốt.
Nhưng lần này, Hứa Tiểu Nhiễm là người đầu tiên cau mày: “Chỉ là muốn hỏi một chút thôi mà, dù có học giỏi thì cũng không cần thiếu lịch sự như vậy.”
Các bạn khác cũng khẽ đồng tình: “Đúng thế, Hứa Nhiễm cũng học giỏi mà đâu có kiêu căng như cậu ấy.”
Mọi người vừa bàn tán vừa kéo nhau đi về phía căn tin.
Tôi định đi ăn một mình, nhưng nhìn thoáng qua thấy trên quần của Hứa Tiểu Nhiễm có vết m//áu loang ra.
Sau một chút do dự, tôi vội vàng bước đến bên cậu ấy, nhỏ giọng nhắc khéo.
…
Trong nhà vệ sinh, tôi đưa băng vệ sinh dự phòng của mình cho Hứa Tiểu Nhiễm: “Cậu có thể dùng áo khoác đồng phục để che lại, mình cũng có quần thể thao mang dự phòng, nếu cậu không chê thì mình có thể cho cậu mượn…”
Tôi hơi ngại ngùng, vì trong quá khứ, mỗi lần chủ động giúp đỡ người khác, tôi đều nhận lại sự hắt hủi. Nhưng lần này, mọi chuyện dường như đã khác.
Hứa Tiểu Nhiễm nhìn tôi chăm chú, đôi mắt thoáng vẻ bối rối.
“Sao trước giờ mình cứ thấy cậu là người khó gần nhỉ?” Cậu ấy gãi đầu: “Lạ thật, cậu rõ ràng rất dễ thương mà.”
Giải thích thì phức tạp quá, nên tôi chỉ mỉm cười rồi quay người định rời đi. Nhưng Hứa Tiểu Nhiễm gọi tôi lại.
“Cậu cũng đi ăn trưa phải không?”
Tôi quay lại và nhận được nụ cười thân thiện đầu tiên kể từ khi vào cấp ba.
“Đi cùng nhau nhé.”
07
Cứ như vậy, lần đầu tiên tôi thực sự hòa nhập vào tập thể.
Sau khi thi xong, trong khoảng thời gian chờ chấm bài, các bạn trong lớp bàn nhau đi ăn đồ nướng để thư giãn, tôi cũng đi cùng.
Khi Phó Như Nguyệt đến nơi, chị ta thấy tôi ngồi bên cạnh Hứa Tiểu Nhiễm, cười nói vui vẻ với các bạn nữ khác. Đôi mắt chị ta khẽ co lại, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Trước đây, tôi chưa từng có bạn bè. Hình ảnh cô độc và không được yêu thích của tôi từng làm nền hoàn hảo để tôn lên sự được yêu mến của chị ta. Nhưng giờ đây, tôi đang cùng mọi người nướng cánh gà và uống cola, không còn một chút nào là “không hòa đồng” nữa.
“… Như Tinh.” Phó Như Nguyệt nhìn tôi, cau mày: “Sao em cũng đi ăn đồ nướng thế này?”
Chưa kịp để tôi trả lời, Hứa Tiểu Nhiễm đã ngước lên với vẻ ngờ vực: “Đây là hoạt động của lớp mà, chẳng lẽ Như Tinh không phải bạn cùng lớp của bọn mình sao?”
Sắc mặt Phó Như Nguyệt khẽ cứng lại, nhưng rồi chị ta nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng: “Không phải là tôi không muốn em ấy tham gia, chỉ là Như Tinh học không tốt, nên đáng lẽ nên ở nhà chăm chỉ ôn tập thay vì đi chơi thế này. Tôi là chị gái, chỉ muốn tốt cho em ấy thôi mà…”
Phó Như Nguyệt còn định nói thêm, thì một bạn nữ bên cạnh bỗng cất tiếng: “Này, Như Nguyệt, cậu hình như mập ra đấy?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Phó Như Nguyệt.
Đúng vậy.
Từ khi hệ thống biến mất, Phó Như Nguyệt vẫn giữ thói quen ăn uống vô độ của mình. Trước đây mọi người mặc đồng phục rộng rãi nên cũng không để ý, nhưng lúc này khi đã thay đồ riêng, ai nấy đều có thể thấy rõ lớp mỡ thừa ở vòng eo và bụng của Phó Như Nguyệt đã hiện lên rõ rệt.
Sắc mặt chị ta biến đổi, không còn chú ý đến việc vì sao tôi đột nhiên trở nên thân thiết với mọi người nữa, chỉ cúi đầu nhìn phần bụng của mình.
“Không thể nào.” Chị ta lẩm bẩm: “Mình không thể nào mập lên, chắc là tại cái áo này thôi…”
Cùng lúc đó, cô bạn ban đầu lên tiếng lại nhìn về phía tôi.
“A, Như Tinh thì lại gầy đi nhiều đấy!”
Phó Như Nguyệt giật mình ngẩng lên, không thể tin nổi nhìn về phía tôi.
Tôi quả thật đã gầy đi. Nhờ kiên trì chạy bộ mỗi sáng cùng chế độ ăn uống lành mạnh, trong hơn một tháng qua, tôi đã có sự thay đổi rõ rệt.
Sau khi lớp mỡ biến mất, gương mặt tôi trở nên nhỏ nhắn hơn, sống mũi cao hơn, mắt cũng to hơn nhiều, thậm chí mí mắt cũng hiện lên rõ ràng hơn.
Xung quanh bắt đầu có tiếng thì thầm bàn tán.
“Lần đầu tiên mới thấy Như Tinh đẹp như thế đấy.”
“Thật cậu cô ấy và Như Nguyệt là chị em sinh đôi, Như Nguyệt là hoa khôi của trường, nên Như Tinh chắc chắn cũng không thể nào kém được.”
“Tôi còn thấy ngũ quan của Như Tinh còn tinh tế hơn cả Như Nguyệt nữa kìa, nếu cậu ấy giảm cân thành công, chắc cậu ấy mới thực sự là hoa khôi nhỉ…”
Ngoài ánh mắt dán chặt vào tôi của Phó Như Nguyệt, ở phía bên kia còn một ánh mắt nóng rực khác cũng không rời khỏi tôi.
Là Cố Gia Tư.
Cậu ta nhìn tôi ngây ngẩn, đôi mắt dường như phủ một màn sương mờ.
…
Hôm đó, Phó Như Nguyệt rời khỏi buổi tiệc đồ nướng từ rất sớm.
Còn Cố Gia Tư thì chờ đến khi buổi tiệc tàn, đã chặn tôi lại.
“Như Tinh…” Giọng cậu ta nghe có chút nghẹn ngào: “Những chuyện trước đây, xin lỗi em.”
Thật ra, tôi rất muốn nói với Cố Gia Tư rằng đừng cản đường tôi, tôi còn phải về nhà học bài.
Nhưng khi hình ảnh Phó Như Nguyệt ở nhà cứ nhìn vào ảnh của Cố Gia Tư mà say mê hiện lên trong đầu, tôi không thể nào ngăn được một ý nghĩ đầy độc ác đang dâng trào.
Tôi mỉm cười với Cố Gia Tư, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”
08
Khi tôi về đến nhà, Phó Như Nguyệt đang tức tối hét lên với hệ thống của mình.
[Sao có thể như thế này? Sao tao lại béo lên, còn Phó Như Tinh thì gầy đi, lại còn kết bạn nữa?!]
Ồ, chị gái của tôi, chỉ những thay đổi nhỏ như vậy đã khiến chị đau khổ rồi sao? Vậy nếu chị biết rằng vừa rồi, Cố Gia Tư, người chị luôn si mê, đã không còn ghét bỏ vị hôn thê “bám đuôi đến chet” là tôi, mà còn mời tôi đi xem phim, chị sẽ suy sụp đến mức nào đây?
Nhưng tôi không muốn Phó Như Nguyệt phát đ//iên quá sớm.
Vì thế, tôi đứng ngoài chờ, đợi đến khi chị ta nói chuyện xong với hệ thống.
Hệ thống có vẻ rụt rè: [Gần đây có lẽ đã xảy ra một số lỗi, chúng tôi đang kiểm tra…]
Phó Như Nguyệt hét lên: [Ngoại hình và mối quan hệ xã hội thì thôi đi, nhưng còn kết quả học tập thì không thể có vấn đề chứ?]
Thật ra, có lẽ hệ thống rất muốn nói với Phó Như Nguyệt rằng, có vấn đề. Nhưng nó nhớ đến lời hứa giữa tôi và nó.
Để tránh bị tiết lộ, hệ thống tội nghiệp chỉ có thể ậm ừ: [Hiện tại chưa phát hiện ra vấn đề gì.]
Phó Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: [Thế thì tốt, chỉ cần thành tích tốt là được, những chuyện khác để sau kỳ thi đại học rồi tính.]
Rất nhanh sau đó, ngày công bố điểm thi cũng đến.
Giáo viên bước vào lớp với nụ cười: “Lần này, người đứng đầu thành phố vẫn là học sinh lớp chúng ta.”
Cả lớp đều dồn ánh mắt về phía Phó Như Nguyệt. Chị ta tựa lưng vào ghế, ung dung gõ nhẹ vào móng tay, chờ đợi tên mình được xướng lên.
“Chúng ta hãy cùng chúc mừng người đứng nhất—”
“—Hứa Tiểu Nhiễm!”
Phó Như Nguyệt chet lặng.
Hứa Tiểu Nhiễm thì mở to mắt đầy ngạc nhiên và vui mừng. Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, nhiệt liệt vỗ tay.
Tôi biết, Hứa Tiểu Nhiễm có gia đình không mấy tốt đẹp. Mẹ cậu ấy tái hôn, còn ba dượng thì nổi tiếng xấu xa. Cậu ấy vừa viết lách kiếm tiền học phí, vừa chăm chỉ học tập. Kết quả này hoàn toàn là nhờ sự nỗ lực của bản thân cậu.
Mỗi người cố gắng đều xứng đáng được tán thưởng.
“Lớp chúng ta lần này còn có một bạn đạt được tiến bộ vượt bậc, đó là — bạn Phó Như Tinh!”
Nghe tên mình được xướng lên, tôi ngây người trong giây lát.
Dù có linh cảm rằng kết quả lần này sẽ tốt, tôi vẫn không dám mong đợi quá nhiều.
Tôi đã quen với những thất bại, quen với nỗi thất vọng, quen với việc không có thành quả.
Giáo viên nhìn tôi, giơ bảng xếp hạng lên: “Trong kỳ thi lần này, bạn Phó Như Tinh đã từ vị trí ngoài một nghìn của toàn khối tiến lên vị trí 36!”
“Thầy đã từng nói gì với các em? Đừng từ bỏ, đừng buông tay, nỗ lực có thể tạo nên điều kỳ diệu.”
“Hãy cùng nhau vỗ tay cho điều kỳ diệu mà bạn Phó Như Tinh đã tạo ra!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, thậm chí còn nồng nhiệt hơn cả khi chúc mừng Hứa Tiểu Nhiễm.
Hứa Tiểu Nhiễm cười, lay tôi: “Này, này, sao lại khóc thế?”
Tôi không muốn khóc, cắn chặt môi, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Mười hai năm trời.
Cuối cùng, những thất bại và thất vọng đã trở thành quá khứ. Tôi đã dùng sự cố gắng để tạo nên điều kỳ diệu.
Giữa bầu không khí tưng bừng ấy, đôi môi Phó Như Nguyệt run rẩy.
Chị ta không thể tin nổi.
Điều này không thể xảy ra.
Phó Như Tinh không thể đạt kết quả tốt như vậy, cô ấy là người càng cố gắng càng gặp xui xẻo cơ mà.
Chắc chắn là cô ấy đã gian lận.
Chị ta quay sang nhìn tôi, nói với giọng có vẻ cố ý hạ thấp, nhưng thực tế ai cũng nghe thấy: “Như Tinh, chị cũng muốn em có thành tích tốt, nhưng điều kiện là…”
Đôi môi đỏ mọng của chị mấp máy, tuôn ra tám chữ đầy ám chỉ: “Thành tích này phải là thật.”
Xung quanh lập tức lặng như tờ.
Ngay cả giáo viên đứng trên bục cũng nghe thấy, sắc mặt trầm xuống.
“Phó Như Nguyệt, em đang nói là Phó Như Tinh có khả năng gian lận sao?”
Phó Như Nguyệt ngồi im tại chỗ, cúi đầu như thể đã suy nghĩ rất lâu, rồi ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt đầy nước: “Như Tinh, chị là chị gái của em, chị không thể nhìn em đi sai đường.”
Hứa Tiểu Nhiễm đứng lên trước tiên: “Phó Như Nguyệt, nếu cậu nói em gái cậu gian lận, thì đưa bằng chứng ra đi, đừng úp mở thế chứ?”
Phó Như Nguyệt đầy oan ức nói: “Kỳ thi đã qua lâu rồi, còn có thể tìm được bằng chứng gì nữa…”
Phía sau lớp, một bóng người bất ngờ đứng dậy.
Là Cố Gia Tư.
Mọi người đều nghĩ rằng Cố Gia Tư sẽ đứng ra bênh vực Phó Như Nguyệt.
Dù sao ai cũng biết, Phó Như Nguyệt là “nữ thần ánh trăng” trong lòng cậu ta, còn tôi chỉ là kẻ đeo bám mà cậu ta khinh ghét.
Phó Như Nguyệt cũng nghĩ vậy.
Chị ta nhìn Cố Gia Tư bằng đôi mắt rưng rưng, nhẹ giọng nói: “Gia Tư, em nhớ rằng chỗ ngồi trong phòng thi, anh ngồi ngay sau lưng em gái em, nếu anh thấy gì thì có thể nói ra.”
Cố Gia Tư liếc nhìn Phó Như Nguyệt, rồi nghiêm túc nhìn giáo viên: “Đúng vậy, em ngồi ngay sau bạn Phó Như Tinh, và không thấy bất kỳ hành động gian lận nào. Nếu thầy không tin thì có thể kiểm tra camera giám sát.”
Đôi mắt Phó Như Nguyệt trợn trừng, không tin nổi.
Chưa kịp nói thêm gì, tiếng giáo viên đầy thất vọng vang lên từ bục giảng: “Phó Như Nguyệt, gần đây em có vấn đề gì sao? Em biết lần này em đã tụt bao nhiêu hạng không? Là 600 hạng đấy!”
“Rầm!”
Phó Như Nguyệt ngã xuống khỏi ghế, ngây người không nói nên lời.
09
Phó Như Nguyệt ngất xỉu và được đưa gấp đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ đang trách mắng bố mẹ tôi: “Gần đây, tỷ lệ mắc bệnh tiểu đường đang có xu hướng trẻ hóa, thanh thiếu niên cũng có nguy cơ mắc bệnh rất cao. Là phụ huynh, các anh chị cần giám sát chế độ ăn uống của con cái…”
Phó Như Nguyệt luôn có thói quen ăn uống rất đáng sợ. Chị ta không bao giờ uống nước lọc, chỉ uống trà sữa, cola và nước trái cây.
Chị ta ghét đồ ăn ở căng tin, thường dùng đồ chiên và bánh ngọt thay cơm. Như chị ta từng nói với hệ thống: [Dù sao cũng không béo lên, vậy thì cứ ăn những gì mình thích thôi.]
Nhưng lúc này, trong phòng bệnh, Phó Như Nguyệt chẳng có chút nào gọi là hối lỗi.
Chị ta đ//iên cuồng gọi hệ thống, nhưng hệ thống biết không thể che giấu thêm nữa, nên giả chet, hoàn toàn không đáp lại.
Đến ngày thứ ba không liên lạc được với hệ thống, Phó Như Nguyệt bắt đầu hoảng sợ.
Chị ta vội vàng xuất viện, quyết định học hành chăm chỉ. Dù lần thi vừa rồi chị ta bị tụt hạng đáng kể, nhưng đã lấy lý do là do vấn đề sức khỏe. Vì chị ta thực sự đã ngất xỉu và nhập viện, nên nhiều người vẫn tin vào lời biện minh của chị ta.
Ngày thi đại học càng lúc càng đến gần, bây giờ hệ thống không giúp được chị ta nữa, chị ta buộc phải tự duy trì thành tích của mình.
Tôi lạnh lùng quan sát Phó Như Nguyệt lật những quyển sách bài tập còn trống, cố gắng học chăm chỉ.
Nhưng một thói quen 18 năm không dễ gì thay đổi.
Một người đã quen với việc không phải lao động mà vẫn được hưởng thụ sẽ không thể chịu nổi sự vất vả của việc “cày cuốc” để đạt được kết quả. Chị ta không thể dậy sớm chạy bộ, cũng không thể thức đêm làm bài tập.
Trong suốt thời gian dài trước đó, trong khi tôi học hành, chị ta chỉ mải mê lướt xem các video ngắn một cách vô tâm. Cách tiếp nhận thông tin vụn vặt ấy đã ăn mòn sự kiên nhẫn của chị, đến mức chị ta không thể tập trung lâu dài.
Trước kỳ thi đại học, mỗi lần thi thử, thành tích của Phó Như Nguyệt lại càng tệ hơn. Còn tôi thì không ngừng tiến bộ, xếp hạng càng lúc càng cao.
Cuối cùng, ngày trước kỳ thi đại học cũng đến.
Bố mẹ đã chuẩn bị bữa sáng cho cả hai chúng tôi. Như thường lệ, bữa sáng của tôi là hai lát bánh mì phết mứt, một cốc sữa và một quả trứng.
Khi ăn bánh mì, tôi dường như cảm thấy vị ngọt có gì đó không ổn. Nhưng vì đang tập trung vào kỳ thi sắp tới, nên khi nhận ra điều gì đó kỳ lạ, tôi đã ăn gần hết miếng bánh.
Tôi và Phó Như Nguyệt cùng nhau đến địa điểm thi.
Gần đây, hai chị em hầu như không trò chuyện. Chị ta chẳng muốn nói chuyện với tôi, mà tôi cũng chẳng buồn đáp lại chị. Nhưng có lẽ như một trò đùa của số phận, chúng tôi lại bị phân vào cùng một phòng thi.
Ngồi vào chỗ, tôi chuẩn bị đồ dùng và thẻ dự thi, căng thẳng chờ đợi kỳ thi bắt đầu.
Bất chợt, tôi cảm thấy ngứa râm ran ở cổ, đưa tay lên gãi.
Nhưng càng gãi lại càng ngứa hơn, tôi dùng lực mạnh hơn, và khi hạ tay xuống, đầu ngón tay tôi đã dính đầy m//áu đỏ.
Tôi vừa định giơ tay lên thì cô gái bên cạnh kêu lên kinh hãi: “Thầy ơi, cậu ấy…”
Tôi không nghe rõ lời cậu ấy.
Bởi ngay giây tiếp theo, tôi cảm thấy cổ họng sưng phồng lên, việc hít thở trở nên vô cùng khó khăn.
Khoảnh khắc gục ngã khỏi ghế, trong tầm nhìn cuối cùng của tôi là hình ảnh Phó Như Nguyệt ngoảnh đầu lại, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt đó đầy độc ác và điên cuồng.
Tôi hiểu ra ngay lập tức.
Trong ánh mắt của chị ta, tôi có thể đọc được dòng chữ: “Tao không tốt, mày cũng đừng hòng được yên.”
Ý thức dần tan biến, tôi ngất đi.
10
Tôi nằm viện hai ngày.
Đúng hai ngày thi đại học.
Sự kiện quan trọng được cả nước chú ý, cuộc chiến định mệnh mà tôi đã cố gắng suốt mười hai năm, đã vuột khỏi tay tôi nhẹ bẫng như thế.
Sau kỳ thi, Hứa Tiểu Nhiễm và các bạn đến thăm tôi, đầy tiếc nuối: “Sao cậu lại đột ngột bị dị ứng trong phòng thi vậy chứ?”
Thật ra, sự thật vô cùng đơn giản.
Tôi bị dị ứng nặng với xoài, và ngày hôm đó, Phó Như Nguyệt đã cố tình trộn xoài vào mứt dâu của tôi.
Chị ta biết rằng chỉ cần tôi bước vào phòng thi, chắc chắn tôi sẽ đạt thành tích tốt. Các bạn sẽ ngưỡng mộ tôi, giáo viên sẽ khen ngợi tôi, và có lẽ hiệu trưởng còn tổ chức họp báo để kể về câu chuyện một học sinh yếu kém đã lội ngược dòng thành công nhờ vào nỗ lực của mình trong ba tháng ngắn ngủi.
Và đó là điều mà chị ta tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
Kết quả đã có, Phó Như Nguyệt cũng thi rất tệ. Từ một người từng nhiều lần đứng đầu thành phố, điểm số của chị ta lần này chỉ đủ vào một trường đại học hạng ba.
Tôi nghe thấy chị ta đứng ngoài phòng bệnh, rơm rớm nước mắt giải thích với người thân: “Em với Như Tinh thi chung một phòng, đột nhiên em ấy phát bệnh và bị đưa đi. Em hoàn toàn không còn tâm trí để làm bài, chỉ nghĩ về tình hình của Như Tinh, không đọc được gì cả…”
Đa số họ hàng thân thích không biết rằng Phó Như Nguyệt đã tụt hạng nghiêm trọng trong ba tháng cuối, nghe vậy liền tỏ ra đồng cảm: “Phải rồi, Như Nguyệt từ nhỏ đến lớn học đều rất tốt, lần này chắc chắn là vì ảnh hưởng bởi chuyện đó.”
“Như Nguyệt quả là một người chị tốt, luôn lo lắng cho em gái.”
Tôi nằm trong phòng bệnh, lặng lẽ siết chặt mép chăn, ngón tay tái xanh vì dùng lực quá mạnh.
…
Cả nhà chìm vào cuộc bàn bạc.
Về con đường của tôi, không có gì phải bàn cãi — học lại một năm, năm sau thi lại.
Nhưng về phần Phó Như Nguyệt, ý kiến có sự bất đồng.
Bố mẹ đề nghị chị ta cũng nên học lại một năm, dù sao trước đây chị ta luôn học rất giỏi, từng có tiềm năng vào các trường top đầu như Thanh Hoa hay Bắc Đại, giờ mà vào một trường hạng ba thì quá đáng tiếc.
Chỉ có Phó Như Nguyệt kiên quyết không muốn học lại, bày tỏ rằng sẽ đi học trường hiện tại.
Bố mẹ không hiểu vì sao chị ta lại chọn như vậy, nhưng tôi thì hiểu rất rõ.
Phó Như Nguyệt không chịu nổi cái khổ của việc học lại. Năm sau, nếu thi lại, có khi thành tích của chị ta còn tệ hơn.
Bố mẹ khuyên nhủ mấy lần, thấy Phó Như Nguyệt không chịu thay đổi ý định, cũng đành thở dài đồng ý.
Nhưng đến ngày hôm sau, khi mọi người tưởng mọi chuyện đã kết thúc, Phó Như Nguyệt bất ngờ tìm đến bố mẹ.
“Con nghĩ kỹ rồi, con sẽ cùng em gái đi học lại.”
Bố mẹ không hiểu tại sao chỉ sau một đêm chị ta lại thay đổi quyết định, nhưng thấy chị ta cuối cùng cũng chịu học lại và trông đầy sức sống, họ liên tục tán thành.
Thế là bố mẹ lái xe, đưa tôi và Phó Như Nguyệt đến trường luyện thi.
Trên đường đi, Phó Như Nguyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, khe khẽ hát.
“Chị có vẻ vui nhỉ.” Tôi nhỏ giọng nói.
Phó Như Nguyệt mỉm cười vui vẻ: “Ừ, chị thật sự rất vui.”
Làm sao mà không vui được chứ? Lý do chị ta nói với bố mẹ rằng sẽ học lại là vì tìm thấy một tờ giấy ghi chú trên bàn học.
[Hệ thống đang trong thời gian bảo trì, sẽ khôi phục lại vào tháng 6 năm sau.]
Nói cách khác, trước kỳ thi đại học năm tới, hệ thống sẽ quay lại.
11
Phó Như Nguyệt và tôi cùng vào lớp ôn thi lại.
Do tính tình lạnh lùng và kiêu ngạo, lại thêm cái gọi là “bệnh công chúa,” những người xung quanh đều không thích chị ta. Những người bạn trước kia cũng dần dần cắt đứt liên lạc với chị.
Ngược lại, Hứa Tiểu Nhiễm và các bạn thường xuyên đến thăm tôi, mang theo đồ ăn và chia sẻ những chuyện vui về cuộc sống đại học.
Tôi vẫn duy trì nỗ lực của mình, mỗi ngày học tập, rèn luyện, nghỉ ngơi theo một lối sống rất đều đặn. Nhờ vậy, thành tích của tôi càng ngày càng tốt, thân hình cũng ngày càng cân đối hơn.
Khi nhắc đến tôi, các bạn đều khen ngợi tôi thông minh, xinh đẹp, được nhiều người yêu mến – những từ ngữ từng là độc quyền của Phó Như Nguyệt giờ đây lại thuộc về tôi.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi cảm thấy mình nên cảm ơn Phó Như Nguyệt. Năm ngoái, thành tích của tôi chỉ đủ vào các trường tốt, nhưng năm nay, khi có nhiều thời gian hơn, tôi đã vượt qua giới hạn của chính mình và trở thành một ứng cử viên tiềm năng cho các trường top đầu như Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Về phần Phó Như Nguyệt, chị ta nghiến răng đầy căm phẫn, nhưng vẫn tự tin lắm.
“Không sao cả, Như Tinh, em cứ tiếp tục cố gắng đi,” chị cười nhếch mép, “có lẽ đây sẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời em.”
Có lẽ vì hệ thống sắp trở lại nên Phó Như Nguyệt không buồn che đậy sự ác ý trong lời nói nữa.
Tôi không tranh cãi với chị ta, tiếp tục chăm chỉ ôn luyện.
Cuối cùng, kỳ thi đại học mới cũng đến.
Lần này, tôi và Phó Như Nguyệt được phân vào hai địa điểm thi khác nhau. Bố mẹ đưa chị ta đi, còn tôi tự bắt taxi.
Ngồi trong xe, tôi nhắm mắt lại và khẽ mỉm cười.
Lúc này chắc hẳn Phó Như Nguyệt đang rất vui sướng, rất háo hức chờ đợi hệ thống sẽ giúp chị ta, phải không?
Dù sao thì chị ta cũng lại “thả lỏng” thêm một năm nữa. Theo nguyên tắc “càng lười biếng càng may mắn,” lần này chị ta thậm chí có thể đỗ thủ khoa.
Tôi mở điện thoại, gọi một cuộc video cho chị.
Phó Như Nguyệt bắt máy với giọng điệu khó chịu: “Gọi làm gì?”
Nhìn vào khuôn mặt chị ta trên màn hình, một khuôn mặt giờ đây đã rất xấu xí, béo ú và đầy mụn, không còn chút gì của vẻ đẹp trước kia, tôi khẽ cười.
“Chị à, em muốn nói với chị một bí mật.”
“Ngày 29 tháng 7 năm ngoái, em đã để lại một tờ giấy trên bàn học của chị.”
Phó Như Nguyệt nhíu mày khó chịu: “Giấy gì cơ…?”
Ngay giây tiếp theo, chị ta sững sờ.
Tôi tận hưởng khoảnh khắc đôi mắt của chị ta đầy sự hoang mang và kinh ngạc.
Trước khi chị ta kịp hét lên, tôi nhanh chóng ngắt cuộc gọi. Ngồi lại trong ghế sau của xe, tôi khẽ mỉm cười.
Bác tài nhìn thấy nụ cười của tôi qua gương chiếu hậu, cũng mỉm cười bảo: “Cô bé, bác họ Mã, đây là một điềm lành đấy, chúc cháu mã đáo thành công!”
Tôi vui vẻ cảm ơn bác: “Cảm ơn bác!”
Đồng thời, tôi nhìn vào chiếc điện thoại vẫn đang rung lên vì cuộc gọi đến, bình thản nhấn nút tắt máy.
12
Bây giờ có gọi lại cho tôi cũng có ích gì đâu, chị gái của tôi. Giờ đây chị đã hiểu ra sự thật, nhưng đã quá muộn rồi.
Hệ thống căn bản sẽ không bao giờ trở lại.
Mảnh giấy viết rằng hệ thống đang trong thời gian bảo trì không phải là thông báo từ hệ thống, mà là… từ tôi.
Chính tôi đã in nó ra, cẩn thận để ngay ngắn trên bàn chị.
Đúng vậy, đây là sự trả thù của tôi dành cho chị.
Nhưng chị à, thật ra chị đã có rất nhiều cơ hội để thay đổi số phận.
Chỉ cần chị nghi ngờ mảnh giấy đó dù chỉ một chút. Chỉ cần trong năm học lại này, chị chịu khó nỗ lực và thay đổi bản thân.
Thì kết cục của chị đã không phải như thế này.
Nhưng chị không làm thế.
Người đã đi tắt suốt mười hai năm thì không thể quay lại con đường chính.
Vì thế, tôi đã chỉ cho chị một con đường cụt.
Và chị đã không ngần ngại mà bước lên đó.
13
Sau khi thi xong, tôi không về nhà mà đi du lịch cùng Hứa Tiểu Nhiễm.
Vậy nên mọi chuyện của năm đó, tôi mãi về sau mới biết.
Trên xe của bố mẹ, Phó Như Nguyệt hoàn toàn suy sụp. Chị ta khóc lóc, gào thét đ//iên cuồng, liên tục hét lên rằng chính tôi đã hại chị ta.
Cuối cùng, bố mẹ buộc phải đưa chị ta vào phòng thi.
Khi kết quả được công bố, thành tích của chị ta thực sự thảm hại, không đỗ bất kỳ trường nào.
Còn tôi, tôi vào Bắc Đại, trở thành đàn em của Hứa Tiểu Nhiễm.
Khi tôi vào đại học, Cố Gia Tư đến thăm tôi.
Lúc ấy tôi đang học môn bóng chuyền. Cố Gia Tư mang nước uống đến đợi tôi, vừa nhìn thấy tôi đã vui vẻ vẫy tay.
Tôi tiến lại, nhận lấy chai nước trong tay anh ta. Rồi, ngay trước mặt mọi người, tôi đổ cả chai nước lên đầu anh ta.
Nhìn Cố Gia Tư ướt sũng, tôi thốt lên sáu từ: “Chẳng có gì là không sao.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Tôi nghĩ rằng đó là dấu chấm hết giữa chúng tôi, với lòng tự tôn của mình, có lẽ anh ta sẽ không tìm tôi nữa.
Nhưng tôi quên mất rằng, anh ta đã từng làm “kẻ theo đuổi đ//iên cuồng” với Phó Như Nguyệt, giờ đây anh ta cũng có thể làm “kẻ theo đuổi điên cuồng” với tôi.
Cố Gia Tư không hề bị hành động của tôi làm cho sợ hãi, mà còn liên tục nhắn tin, mong muốn được gặp tôi để nói chuyện.
Tôi suy nghĩ một lát, thấy cũng có điều muốn trao trả cho anh ta, nên đồng ý.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần trường.
Cố Gia Tư nhìn tôi rất lâu, mắt anh ta đỏ lên: “Như Tinh, xin lỗi em, anh biết em chưa bao giờ tha thứ cho anh.”
“Nhưng anh thật sự… thật sự rất thích em, anh chân thành đấy, em hãy tin anh.”
Tôi nhìn vào hình bóng mình trong kính.
Mái tóc dài buông xõa, vóc dáng thon thả, quả thật là dáng vẻ dễ khiến người khác say mê.
Giống như khi năm tuổi, lần đầu gặp Cố Gia Tư, tôi mặc chiếc váy bồng bềnh, trông rất dễ thương và đáng yêu.
Nhưng yêu một người mà chỉ yêu vẻ ngoài đẹp đẽ nhất của người đó thì chưa bao giờ là đủ.
Tôi lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho Cố Gia Tư.
Anh ta ngẩn người một lúc rồi mở hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn kết bằng cỏ.
Nhiều năm đã trôi qua, thân cỏ đã ngả màu và giòn cứng, ngón tay anh ta vừa chạm vào, chiếc nhẫn liền vỡ vụn.
Mắt Cố Gia Tư đỏ hoe: “Em vẫn giữ nó…”
Đó là “nhẫn đính hôn” mà năm ấy, khi mới năm tuổi, anh ta tặng tôi. Anh ta từng nói khi lớn lên, anh ta sẽ thay thế bằng một chiếc nhẫn kim cương.
“Ừ, tôi luôn giữ nó.” Tôi mỉm cười thanh thản: “Hôm nay, tôi trả lại nó cho anh.”
Cố Gia Tư hoảng loạn, lắp bắp giải thích: “Em vẫn trách anh về chuyện ngày xưa, đúng không?”
“Nhưng lúc đó, ngay cả anh cũng không hiểu nổi bản thân… như thể có một sức mạnh thần bí nào đó điều khiển anh, khiến anh căm ghét em. Anh biết nghe thật kỳ quặc, nhưng đó là sự thật…”
“Tôi tin anh.” Tôi ngắt lời anh ta: “Cố Gia Tư, tôi tin những gì anh nói.”
“Chỉ ghét tôi thôi thì tôi có thể tha thứ.”
Giống như Hứa Tiểu Nhiễm và những người bạn khác, thực ra họ cũng từng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh từ hệ thống, nên đã có lúc không thích tôi.
Nhưng điều họ làm chỉ là tránh xa tôi, không làm bạn với tôi, chứ không cố tình bắt nạt tôi.
“Việc anh ghét tôi có thể là do sức mạnh kia điều khiển, nhưng cách anh đối xử với người mình ghét thì lại là do bản chất của anh quyết định.” Tôi nói khẽ.
Cố Gia Tư khựng lại, không thể thốt lên lời.
Anh ta nhớ rất rõ những gì mình đã làm với tôi.
Và tôi cũng vậy.
Tôi không quên sự tàn nhẫn khi anh ta đổ cả chai thuốc đỏ lên đầu tôi. Không quên sự chế giễu khi anh ta lớn tiếng đọc thư xin lỗi của tôi trước mặt cả lớp.
“Anh có quyền không thích một cô gái, nhưng cách anh đối xử với cô ấy lại thể hiện anh có lương thiện hay không.”
Cố Gia Tư hiện lên vẻ mặt đau khổ cùng cực, anh ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, tất cả đã không còn gì để cứu vãn.
Tôi đứng dậy rời đi, bỏ lại anh ta một mình ngồi đó, bâng khuâng rất lâu.
14
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ra nước ngoài học cao học rồi quay về nước và tìm được một công việc rất tốt.
Ở công ty, các tiền bối thích gọi tôi là “cô nàng chăm chỉ bất chấp,” vì tôi không chỉ làm tốt công việc chính mà còn tranh thủ thời gian rảnh để làm nội dung truyền thông.
Khi đã tích lũy được một lượng lớn người theo dõi, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp, trò chuyện cùng mọi người.
Rất nhiều fan ngưỡng mộ những gì tôi có: học vấn, nhan sắc, thu nhập – tất cả dường như đều viên mãn.
Tôi chỉ cười và nói với mọi người: “Thật ra tôi đã phải nộp hơn hai trăm hồ sơ mới tìm được công việc hiện tại.”
“Để giữ dáng, tôi luôn thực hiện nghiêm túc kế hoạch làm việc và phải kiêng khem rất nhiều trong ăn uống.”
“Tôi luôn tin rằng thế giới này công bằng, mọi món quà của số phận đều có cái giá của nó. Ta muốn gì, phải bỏ công sức ra mà giành lấy.”
“May mắn có thể mang đến thành công mà không cần nỗ lực, nhưng nếu ta không cố gắng, may mắn rồi cũng sẽ bị số phận lấy lại.”
“Vậy nên mọi người hãy cùng cố gắng nhé. Hãy tin rằng, sự cố gắng sẽ không bao giờ phụ lòng chúng ta.”
Kết thúc buổi phát sóng, lần đầu tiên tôi muốn về thăm nhà.
Những năm qua, công việc của bố mẹ không thuận lợi, ngôi nhà lớn trước kia đã bán đi, giờ cả gia đình bốn người chen chúc trong căn hộ thuê.
Từ xa, tôi thấy một người phụ nữ mập mạp và nhếch nhác ngồi bệt ở cửa, khóc lóc ầm ĩ.
Một người đàn ông đuổi theo cô, có lẽ là bạn trai, cả hai tranh cãi, giằng co, gào thét không dứt.
Tôi nhận ra người phụ nữ ấy là chị gái tôi, Phó Như Nguyệt.
Hiện giờ, chị ta không còn chút gì của vẻ đẹp năm xưa.
Năm đó, chị ta trượt đại học, không bao giờ bước vào giảng đường nữa, cũng chẳng chịu đi làm, cứ thế lười biếng quanh quẩn ở nhà.
Khi có hứng, chị ta lên mạng trò chuyện với người khác, hồi tưởng lại những năm tháng huy hoàng khi còn là “hoa khôi của trường.” Bạn trai của chị ta có lẽ cũng bị những lời dối trá ấy thu hút, đến khi gặp mặt thì vỡ mộng và hai người cứ cãi nhau suốt.
Bố mẹ tôi đứng bên cạnh, trông có vẻ đã quen với cảnh “gà bay chó sủa” này, chẳng còn buồn can ngăn, chỉ đứng đó thở dài não nề.
“Giá mà chúng ta chỉ sinh một đứa là Như Tinh thì tốt biết mấy.”
“Đúng vậy, số chúng ta thật khổ.”
Nhiều năm trước, họ cũng từng bàn luận về tôi như vậy – giá mà chỉ sinh mỗi Như Nguyệt thôi thì tốt biết bao.
Gia đình này chưa từng mang đến cho tôi chút tình yêu nào, nhưng may mắn là giờ đây tôi đã thoát khỏi mảnh đất cằn cỗi ấy, để bước vào một thế giới rộng lớn hơn.
Một bà cụ gần đó nhìn sang tôi và thở dài: “Nhà này, đúng là tội nghiệp thật.”
Bà ấy không hề nhận ra rằng tôi và người phụ nữ đang khóc lóc kia là chị em sinh đôi.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tôi và Phó Như Nguyệt giờ đây đã hoàn toàn khác biệt.
Qua những khúc quanh của số phận, tôi đã trưởng thành và trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
Tôi mỉm cười với bà cụ, xoay người rời đi, không quay lại căn nhà ấy nữa.
Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng tâm trạng tôi lại sáng ngời chưa từng có.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời…
Ánh trăng đã bị giấu sau những đám mây.
Cả bầu trời ngập tràn ánh sao lấp lánh.
[HẾT]
Comments for chapter "Chương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0