TIEUTIENNHAN
  • TRANG CHỦ
  • NHÓM DỊCH
  • TIKTOK
  • FANPAGE
  • Cài Đặt
đăng nhập đăng ký
Sign in Sign up
  • TRANG CHỦ
  • NHÓM DỊCH
  • TIKTOK
  • FANPAGE
  • Cài Đặt
  • Cổ Đại
  • Hiện Đại
  • Tin Tức
  • HOT
  • Thể Loại
    • Nữ Cường
    • Vả mặt
    • Đam Mỹ
    • lãng mạn
    • Đời thường
    • Sủng Ngọt
    • Cổ trang
    • Drama
    • Âu cổ
    • Thanh xuân
    • Action
    • Thú nhân
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Mystery
    • 18+
    • Trả Thù
    • Trọng sinh
Fanpage Nhà MÈO

TRANH SỦNG VỚI TIỂU SƯ MUỘI - chương 5

  1. Home
  2. TRANH SỦNG VỚI TIỂU SƯ MUỘI
  3. chương 5
  • Theo Dõi
Prev
Novel Info

“Thanh kiếm này, bọn ta muốn.”

Là giọng nói ta đã nghe suốt hai trăm năm.

Tay ta siết chặt, khẽ chỉnh lại mũ che, xoay người định rời đi.

Nhưng khi ta lướt qua bọn họ, cổ tay bỗng bị giữ chặt.

“Linh Tê, vi sư từng nói, phải chỉnh tề y phục mới có thể xuất hiện trước mặt người khác.”

Một bàn tay dài và mạnh mẽ giúp ta chỉnh lại chiếc mũ trùm đầu bị lệch.

“Vi sư đã tìm con rất lâu, chơi đủ rồi thì quay về đi.”

Tân Trần từ một hướng khác bước đến, kéo lấy tay còn lại của ta: “Sư tôn?”

Mặc Lâm quanh thân hàn ý lạnh lẽo, giọng trầm xuống: “Nửa năm qua, hai ngươi luôn ở bên nhau?”

Ta hất tay hắn ra, tháo mũ xuống.

Quay đầu nhìn hắn và Tô Tô bên cạnh.

Hắn vẫn như thế, sắc mặt lạnh lùng, thoát tục trầm tĩnh.

Ngược lại, Tô Tô lại không đoan trang như ta tưởng.

Phát quan lệch đi một phân, đai lưng cũng lỏng lẻo.

Trên khuôn mặt thêm vài phần mềm mại, dịu dàng.

Thấy ta, nàng sững người trong thoáng chốc, ánh mắt thoáng đỏ.

Lần này, nàng không còn hành lễ gọi ta một tiếng sư tỷ nữa.

Ta cảm thấy có chút quái lạ, lên tiếng:

“Mặc Lâm tiên quân, đệ tử thân truyền của ngài cũng không mặc chỉnh tề, hay là trước tiên hãy lo mà chỉnh lại cho nàng ta đi?”

Sắc mặt Mặc Lâm thoáng cứng đờ: “Ý gì? Sao lại gọi ta như vậy?”

Ta cong môi cười nhạt:

“Ý là, hiện tại ta không còn là đồ đệ của ngươi, ngươi không quản được ta nữa.”

Rồi quay đầu nói với Tân Trần:

“Tân Trần, chúng ta đi.”

Chưa kịp bước được vài bước, một luồng uy áp khổng lồ khiến ta và Tân Trần không thể nhúc nhích.

Đây chính là lý do ta rời đi từ sớm.

Trong tu tiên giới, một cảnh giới chênh lệch chính là cách nhau như trời với đất.

Mặc Lâm đã bước vào Luyện Hư kỳ, nếu hắn muốn giết ta, chẳng tốn chút sức lực nào.

Giọng hắn trầm xuống, mang theo mệnh lệnh tuyệt đối:

“Linh Tê, nếu ta muốn con trở về, con tuyệt đối không thể bước khỏi nơi này một bước.

“Dù có muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, cũng phải do ta quyết định, không phải con.”

Hắn dừng một chút, sau đó phân phó:

“Tô Tô, cầm thanh kiếm sư tỷ con chọn, quay về Vân Đỉnh.”

Tô Tô cắn môi, môi dưới gần như bị cắn đến rướm máu.

Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Ôm thanh Huyền kiếm, từng bước đi theo phía sau hắn.

Tân Trần muốn phản kháng, ta lắc đầu.

Chuyện vô ích, ta chỉ làm một lần duy nhất.

Đó chính là việc ta từng yêu Mặc Lâm, suốt hai trăm năm.

Hắn biết, nhưng vờ như không hay.

Giờ đây, không biết hắn lại đang nổi cơn điên gì.

Ta nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Tô.

Chỉ thấy nàng chăm chăm nhìn ta, khi thấy ta nhìn lại, nàng nặn ra một nụ cười, đôi môi khẽ mấp máy.

Không một tiếng động, nhưng ta đọc ra được hai chữ.

“Yêu vật.”

Linh âm đã lâu không xuất hiện, bỗng nhiên lại vang lên.

【Đại sư tỷ không ở yên mà chờ chết đi, chạy lung tung làm gì? Khiến Mặc Lâm phải tốn công đi tìm, chẳng có thời gian mà phát triển tình cảm với tiểu sư muội! Đáng giận!】

【Mặc Lâm cũng thật kỳ lạ, một nữ tử tuyệt sắc ở ngay trước mặt, không lo yêu đương mà cứ bận tâm đến một kẻ vô ơn!】

【Trước kia chưa từng thấy hắn chấp nhất đại sư tỷ đến thế. Chẳng lẽ là do lần tỏ tình chưa thành kia gây ra? Thứ không có được vĩnh viễn là thứ khiến lòng xao động nhất?】

【Ha, ta biết ngay mà, nam nhân chỉ có treo lên tường mới thành thật. Dù là thời đại nào, bọn họ cũng chỉ biết ăn trong bát mà ngó sang nồi.】

【Không ai bênh vực Tân Trần sao? Hắn đi làm mỹ dung* à? Sao trông còn đẹp hơn cả Mặc Lâm vậy?】

【Ta không quan tâm, ta chỉ đứng về phía nữ chủ! Dù là sư tôn hay sư điệt, cũng đều phải thuộc về nữ chủ!】

【Đừng vội, chuyện đại sư tỷ là yêu còn chưa bại lộ đâu. Mặc Lâm nổi danh là kẻ căm ghét yêu tộc thấu xương.】

Ta im lặng.

Không thể hiểu được.

Tu tiên vốn dĩ là để cầu tiên đạo.

Cho dù có người trong lòng, cũng không nên chỉ tràn ngập tình ái.

Những kẻ phát ra những giọng nói này, nghe chẳng giống người trong tiên môn.

Nhìn xa trông rộng, bọn họ cũng chẳng có.

Ta suy nghĩ một chút, dịu giọng hiếm hoi làm nũng với Mặc Lâm:

“Sư tôn, ta nghe lời người, người làm ơn thu hồi linh thông đi, thân thể đồ nhi đau quá.”

Bước chân sắc bén của Mặc Lâm thoáng khựng lại, sắc mặt dần dịu đi.

“Ngươi sớm nên như vậy.”

Cảm giác trói buộc trên người ta lập tức buông lỏng, có thể tự do cử động.

Nhưng Tân Trần thì không.

“Sư tôn, ta đi theo người là được rồi, hà tất phải mang theo kẻ vô dụng này?”

Ta không biết khi nào Tô Tô sẽ vạch trần thân phận yêu quái của chúng ta, nhưng ít nhất, có thể chạy được một người thì hay một người.

Còn non còn nước còn ngày lên, chỉ cần còn sống, ắt sẽ có đường lui.

Mặc Lâm khẽ nhếch môi: ăn x0ng lại muốn ngũ t!ếp

“Trước kia vi sư đã nói hắn tâm thuật bất chính, ngươi không tin. Giờ thì đã sáng mắt ra chưa?”

“Thôi được, vi sư lại sủng ngươi thêm một lần nữa vậy.”

Hắn nâng tay giữa không trung, làm động tác muốn đẩy Tân Trần đi.

Nếu là trước kia, nghe thấy những lời này, có lẽ ta đã mừng rỡ đến mức không kìm được.

Nhưng giờ phút này, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên.

Nhưng ta phải nhịn.

Ngay lúc Tân Trần sắp thoát hiểm, Tô Tô bỗng đặt tay lên tay áo Mặc Lâm, ngăn lại.

“Sư tôn, xin hãy cân nhắc kỹ lưỡng.”

“Đồ nhi có điều không biết có nên nói hay không.”

Mặc Lâm nhàn nhạt liếc nàng:

“Nói, do dự rụt rè, là học theo ai?”

Chẳng phải là học theo chính người sao?

Tô Tô mím môi, sắc mặt ủy khuất vô cùng.

“Sư tôn cũng biết đồ nhi đã thức tỉnh Phá Hư Nhãn, có thể nhìn thấu mọi loại ngụy trang.”

Ta muốn bịt miệng nàng lại, nhưng đã bị Mặc Lâm giữ chặt bờ vai, không cho rời khỏi người hắn nửa bước.

Sắc mặt Tô Tô ngày càng khó coi, thậm chí tái nhợt.

Nhưng đáy mắt nàng lại thoáng qua một tia vui sướng khó hiểu.

“Đồ nhi nghi ngờ hai người này không phải là đại sư tỷ và sư điệt thật sự, một kẻ là giao long, một kẻ là giao nhân, đều là yêu quái.”

…?

Mặc Lâm tiên quân thật tốt.

Dạy ra toàn những đồ đệ chẳng ra gì.

Kẻ thứ nhất thì thèm muốn sư tôn.

Kẻ thứ hai không chỉ thèm muốn sư tôn, mà còn giỏi bịa đặt dối trá.

Ta mặt không cảm xúc, chuẩn bị quyết chiến một trận.

Chưa kịp hành động.

Mặc Lâm trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói:

“Vi sư không thể nhận sai Linh Tê.”

“Hắn có thể là yêu, nhưng Linh Tê thì không.”

Hắn vẫn đưa cả hai chúng ta về Vân Đỉnh.

Chỉ khác một điều.

Ta bị nhốt trong phòng riêng của hắn, phong bế kết giới.

Ta không ra được, người ngoài cũng không vào được.

Tân Trần thì bị ném vào luyện ngục của Khai Vân Tông để thẩm vấn.

Ta lo lắng đến mức cắn móng tay, cố phá vỡ kết giới, đến mức đầu đập vào kết giới tóe máu cũng không thoát ra được.

Hôm sau, Mặc Lâm trở lại.

Tà áo trắng bị nhiễm vài vệt máu.

Hắn mặt không cảm xúc, lặng lẽ nhìn ta.

“Linh Tê, vi sư thực sự thất vọng, ngươi lại cam chịu sa đọa, kết giao với yêu quái.”

Ta không màng đến hắn, lập tức hỏi:

“Các người đã làm gì hắn?”

Mặc Lâm bỗng nhiên bật cười.

Hắn đưa tay xuyên qua kết giới, khẽ vuốt ve gò má ta.

“Trước kia, ngươi chỉ bộc lộ vẻ mặt này vì vi sư. Vì sao lại thay đổi?”

Ta lòng nóng như lửa đốt, khẩn thiết cầu xin:

“Sư tôn, Tân Trần vô tội, hắn chẳng làm gì sai cả, cũng chưa từng hại ai. Xin người hãy tha cho hắn.”

Ngón tay Mặc Lâm chạm vào phát quan của ta, nhẹ nhàng tháo ra.

Ngón tay hắn xuyên qua từng lọn tóc, cẩn thận búi lại cho ta.

Khẽ cong môi, ánh mắt mang theo một chút dịu dàng méo mó.

“Đồ nhi ngốc nghếch, hắn là yêu, mà từ xưa đến nay, tiên yêu bất lưỡng lập.”

Hắn cúi xuống, kề sát tai ta, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười mơ hồ.

“Nếu ngươi muốn cùng vi sư tu tiên vấn đạo, thì không thể tiếp tục hồ đồ như trước.”

“Vi sư sẽ lại tự mình dạy ngươi, thế nào là giết chóc chứng đạo.”

Hắn dẫn ta đến ngục giam, chỉ vào Tân Trần đang bị xích khóa yêu quấn chặt, cả người đẫm máu, ra lệnh:

“Giết hắn đi, moi giao đan ra, nuốt lấy.”

“Yêu vật hóa hình vốn đã khó, mà xà hóa giao lại càng hiếm có. Nếu ngươi ăn giao đan của hắn, có thể tăng trăm năm tu vi, lợi đủ trăm đường, không hại một chỗ nào.”

Ta đỏ mắt, lắc đầu quầy quậy.

“Không, sư tôn, hắn là đồ đệ của ta, ta không thể làm vậy.”

Không chỉ ta không hiểu Mặc Lâm đang nghĩ gì, ngay cả linh âm cũng không hiểu.

【Ta lặng lẽ đánh ra một dấu chấm hỏi? Giao đan không phải để cho Tô Tô sao? Vì sao lại cho đại sư tỷ?】

【Cứu mạng, tình tiết này ta hoàn toàn không hiểu nổi, một đám điên!】

【Bỏ theo dõi! Cái thứ quái quỷ gì vậy mà lại dám chiếu cho hội viên xem!】

【Không phải chứ, chỉ có ta muốn xem cảnh hai nam tranh một nữ thôi sao? Đại sư tỷ cũng đâu có làm gì sai, dung mạo còn không kém Tô Tô, đổi nữ chính cũng hợp lý mà!】

【Tô Tô mau hắc hóa đi! Đánh vào mặt đại sư tỷ! Cướp hết nam nhân của nàng ta!】

Nam nhân của ta chỉ có một mình Tân Trần, làm gì có bọn họ?

Nếu muốn giết chóc chứng đạo, thì cũng chỉ có sát sư chứng đạo!
Ta cắn răng, triệu hồi bản mệnh linh kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Mặc Lâm.

“Sư tôn, nói ra thì, ta đã từng một lòng yêu người suốt hai trăm năm, người có biết không?”

Mặc Lâm nhìn ta rất sâu, ánh mắt thoáng dao động.

Hắn gật đầu.

“Vi sư biết.”

Ta cười thảm, “Nhưng người lại giả vờ không biết, cứ thế nhìn ta tìm mọi cách để đến gần người, không cự tuyệt, cũng không tiến tới.”

Mặc Lâm không có lấy một chút áy náy, chỉ nhàn nhạt nói: “Về sau sẽ không thế nữa.”

Ta hỏi hắn: “Người chẳng phải đã thích tiểu sư muội rồi sao?”

Mặc Lâm khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu: “Ta chỉ cảm thấy ngươi thiên vị con yêu vật đó, nên mới giận dỗi với ngươi. Tô Tô chỉ là đệ tử của ta.”

“Ta đã thấy người ôm nàng ta.”

“Đó là cố tình để ngươi thấy. Nếu lúc đó ngươi chịu đến xin lỗi ta, ta liền tha thứ cho ngươi vì đã lạnh nhạt với vi sư trong khoảng thời gian đó, chúng ta có thể lại thân mật như trước.”

Ta không hiểu. ăn_xong_lại_muốn_ngủ_tiếp

Thích một người, có thể như vậy sao?

“Ta không hiểu được ngươi.

“Sư tôn, đây là lần cuối cùng ta cầu xin ngươi, hãy thả hắn đi.

“Nếu không, hoặc là người chết, hoặc là ta sống.”

Mặc Lâm thoáng sững sờ, rồi nhẹ nhàng cười.

“Bướng bỉnh, lời nói ngông cuồng thế này, trước kia ngươi cũng từng nói qua.”

Hắn nhàn nhạt nâng tay, hờ hững như gió thoảng mây bay.

Bàn tay hắn giữ lấy tay ta, kiếm vừa vung lên, liền chém xuống.

Máu tươi bắn tung, văng lên mặt ta, nóng hổi mằn mặn.

Ta rơi nước mắt mà không hề hay biết, ngơ ngẩn nhìn Tân Trần.

Hắn khó nhọc mở mắt, vẫn cố nở nụ cười với ta.

“Không sao đâu, sư tôn, đừng khóc.

“Người hãy ngoan ngoãn nuốt lấy giao đan, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Vì việc này mà chết, đồ nhi cũng chết mà không hối tiếc.

“Sư tôn chẳng phải muốn phi thăng sao? Đừng vì ta mà tẩu hỏa nhập ma. Nếu không, đồ nhi dù chết cũng khó lòng yên ổn…

“Sư tôn, hứa với ta, được không?”

Ta chưa từng cho Tân Trần điều gì.

Chỉ là thu hắn làm đồ đệ mà thôi.

Dù có song tu với hắn, phần nhiều cũng chỉ để rèn luyện.

Nhưng hắn thì khác.

Hắn đã cho ta rất nhiều, rất nhiều yêu thương.

Không giống Mặc Lâm, luôn cao cao tại thượng, chờ ta từng bước bước đến.

Tân Trần chưa bao giờ vậy.

Hắn luôn chạy về phía ta.

Ta chưa từng nghĩ rằng, linh âm không nói về giao đan, mà là giao long đan.

Nếu sớm biết, ta đã không thu nhận Tân Trần làm đồ đệ.

Là ta hại hắn.

Nếu chỉ là một yêu vật bình thường, hắn cũng có thể sống thật lâu, thật lâu.

Ta nghẹn ngào không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.

Sắc mặt Mặc Lâm trầm xuống, mũi kiếm xoay nhẹ, thô bạo móc lấy giao đan ra khỏi cơ thể Tân Trần.

Rồi tàn nhẫn nhét thẳng vào miệng ta.

“Huyên náo quá.

“Nể tình Linh Tê cưng chiều ngươi, bổn quân giữ lại toàn thây cho ngươi.

“Tô Tô, mang hắn ném vào Trấn Yêu Cốc.”

Tô Tô cắn chặt môi, đến mức môi dưới gần như rướm máu.

Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh.

Ôm lấy thi thể Tân Trần, chậm rãi bước đi.

Yêu đan là mạng của yêu. Đan mất, yêu chết.

Tân Trần đã tắt thở. ăn x0ng lạ1 muố1 ngủ t|ếp

Hắn bị ném vào Trấn Yêu Cốc.

Nơi đó, ngoài vô số thi thể yêu tộc, chỉ còn những hồn phách yêu quái bị trấn áp.

Bất kể là thứ gì, chỉ cần vào trong, đều sẽ bị xé thành mảnh vụn, hồn phi phách tán.

Mặc Lâm quả nhiên tàn nhẫn đến cùng cực, cắt đứt mọi đường lui của ta.

Ta không có đủ thực lực, cũng không có tư cách để khóc.

Ngoài việc điên cuồng tu luyện, ta chẳng còn con đường nào khác.

Mặc Lâm đã thay đổi, hắn không còn phớt lờ ta nữa.

Dù ta không yêu cầu, hắn vẫn mỗi ngày giúp ta búi lại phát quan.

Thậm chí còn muốn thay y phục cho ta.

Ta thờ ơ, hắn cũng không ép buộc.

Tô Tô không hiểu, vì sao Mặc Lâm không tin lời nàng.

Cách vài ngày lại chạy đến nhắc nhở hắn rằng ta thực sự là yêu.

Mặc Lâm làm như không nghe thấy, chỉ phái nàng đi ra ngoài tông môn trừ yêu.

Đêm trăng tròn, hắn bế ta đến hàn trì giữa sườn núi, chăm chú quan sát.

Giờ Tý đã qua, mà ta vẫn không hóa giao.

Hắn khó hiểu:

“Giao nhân vào đêm trăng tròn sẽ hóa giao để giải tỏa tình dục, vì sao ngươi chẳng có động tĩnh gì?”

Ta mỉm cười, thản nhiên đáp:

“Nếu có người song tu, triệu chứng sẽ được xoa dịu, đương nhiên có thể khống chế hóa giao.”

“Ngươi không hiểu sao? Ta đã sớm thay lòng đổi dạ rồi.”

Mắt hắn đỏ ngầu, hung hăng siết lấy eo ta, vận linh lực ép ta hóa giao.

Hắn muốn chiếm đoạt ta bằng vũ lực.

Ta chế giễu:

“Chỉ là một con người, sao có thể sánh với giao long?”

“Tân Trần mạnh hơn ngươi rất nhiều.”

Sự âm trầm hiện rõ trên chân mày hắn, ta cũng chẳng khá hơn.

Cuộc song tu giữa chúng ta chẳng khác nào một trận chiến.

Không hề có chút ôn nhu nào.

Ta giết không được hắn, chỉ có thể dồn hắn vào đường cùng.

Hắn không thể giết ta, chỉ có thể dùng cách này để chiếm hữu.

Lại còn hạ cấm ngôn thuật lên ta.

Nhưng hắn cũng chẳng vui vẻ gì, hỏi ta:

“Linh Tê, trước kia ngươi chẳng phải thích nhất là ôm lấy tay vi sư làm nũng sao?”

“Ta cho phép ngươi tùy hứng một chút, nhưng đừng nói những lời ta không thích nghe, ta sẽ giải cấm ngôn cho ngươi, được không?”

Ta quay đầu đi, im lặng từ chối.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đông qua xuân đến.

Mặc Lâm đột phá không thành, tâm ma quấn thân.

Hắn không thể vượt qua vấn tâm kiếp.

Tô Tô nói, tâm ma của hắn là ta, hắn nên “sát thê chứng đạo”.

Mặc Lâm trầm ngâm giây lát, sau đó ngẩng đầu nói:

“Đúng, nhất định là vì Linh Tê vẫn chưa phải là thê tử của ta.”

“Ta sẽ tìm chưởng môn, chọn ngày lành tháng tốt, cùng Linh Tê cử hành hợp tịch đại lễ.”

Tô Tô chết sững.

Ngay sau đó, ánh mắt nàng tràn đầy căm hận khi nhìn ta.

Sau khi Mặc Lâm rời đi, nàng đứng ngoài kết giới, lớn tiếng trách mắng ta:

“Nếu không phải vì ngươi, sư tôn sao có thể trở nên như vậy? Ngươi đáng lẽ nên ẩn mình thật kỹ, vì sao lại xuất hiện trước mặt hắn!”

Ta không thể nói, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.

Nàng vừa giận vừa bi thương:

“Ta đã học theo ngươi, không còn trau chuốt bề ngoài, vậy mà sư tôn vẫn chẳng hề nhìn ta!”

“Ta cũng có thể làm nũng, ta cũng là tân nhiệm thủ tịch đệ tử, ta có gì thua kém ngươi?”

“Chẳng lẽ, đến trước hay đến sau quan trọng đến vậy sao?”

Không ai đáp lại nàng.

Những linh âm, nàng cũng không thể nghe thấy.

【Hiếm khi thấy “thiên giáng” bị bại trận, đại sư tỷ của chúng ta vẫn quá mức hấp dẫn.】

【Bây giờ ta không còn thích nữ chính nữa, đàn ông thôi mà, có cần khóc lóc sống chết vì họ không? Mất người này, còn có người khác, thật không có tiền đồ!】

【Buồn cười thật, lúc trước chính các ngươi hết lời khen ngợi nàng ta cơ mà.】

【Ước gì kiếp sau ta được làm đại sư tỷ, không chỉ ngủ với hai nam nhân tuyệt sắc, còn được hưởng “ba cái”.】

【Ba cái gì? Ta không hiểu?】

【Yêu đương bình thường có sức hút của nó, nhưng tình yêu méo mó còn kích thích hơn! Chính là kiểu cưỡng chế tình này, đúng gu rồi!】

【Một đám điên.】

Hợp Tịch Đại Điển được cử hành vào tiết xuân phân.

Vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở.

Chúng đệ tử tham dự đại điển rì rầm bàn tán.

“Tiểu sư muội bái Mặc Lâm tiên quân làm sư, rõ ràng đại sư tỷ liền bị lạnh nhạt, sao bây giờ lại đột nhiên muốn hợp tịch?”

“Các ngươi còn chưa hiểu sao? Trước kia dù đại sư tỷ có kiêu ngạo cỡ nào, nếu không có Mặc Lâm tiên quân dung túng, nàng có thể ngang nhiên sống phóng túng suốt hai trăm năm sao? Theo ta thấy, khoảng thời gian nửa năm nàng biến mất, hẳn là đã khiến tiên quân nhìn rõ lòng mình rồi.”

“Dù sao thì… sư đồ luyến, trái với luân thường đạo lý!” ă nx on g l ạ i m u ố n ng ủ t i ế p

“Buồn cười thật, tu vi không cao bằng người ta, nhưng đáy lương tâm lại đặt cao ghê. Họ chẳng có huyết thống liên quan, sao lại bảo là nghịch luân?”

“Nhưng ta nghe nói không chỉ đồ đệ của đại sư tỷ là yêu, ngay cả nàng cũng vậy. Nếu lời đồn là thật, thì Mặc Lâm tiên quân còn xứng đáng làm bậc chính đạo đầu tàu nữa không?”

“Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Quy tắc của thế gian này, vốn dĩ do kẻ đứng trên đặt ra để trói buộc kẻ yếu dưới chân. Nếu hôm nay toàn bộ lục địa này nằm dưới tay yêu tộc, vậy con người và tiên nhân chẳng phải cũng chỉ là dị loại hay sao?”

Ngay cả chưởng môn chủ trì đại điển cũng mặt xanh mét, liếc nhìn Mặc Lâm một cái rồi chỉ có thể thở dài.

Ta bị ép quỳ bái thiên địa.

Nhưng sống lưng ta thẳng tắp, dù thế nào cũng không chịu cúi đầu.

Mặc Lâm sớm đã chẳng còn giữ vẻ lạnh lùng ngày trước, hắn hòa nhã cười với những vị khách đến chúc mừng.

Nhưng khi thấy ta kháng cự, nụ cười trên mặt hắn cứng lại.

Hắn khẽ gọi ta, giọng dịu dàng:

“Linh Tê, hôm nay là ngày đại hỷ, cho vi sư chút thể diện, được không?”

Ta đã từng cho hắn cách rời đi trong thể diện.

Là chính hắn không cần.

Giờ đây, còn thể diện gì để giữ nữa?

Hắn đã nhập tâm ma nhiều tháng, giờ thấy ta không phối hợp, trong mắt lập tức nổi lên tơ máu, biểu cảm đau đớn.

Hắn đưa tay xoa nhẹ mi tâm, kiên nhẫn dỗ dành ta:

“Lần cuối cùng thôi, về sau vi sư sẽ luôn cưng chiều ngươi, khiến ngươi vui vẻ, được chứ?”

Ta không nghe.

Thậm chí không thể nói ra lời.

Dựa vào cái gì mà ta phải nghe theo hắn?

Bầu không khí căng thẳng kéo dài, bỗng nhiên từ trên đỉnh núi vọt lên một sợi dây leo to lớn, thô dài linh hoạt.

Tựa long như xà, nhanh chóng quấn lấy ta rồi co rút lại.

Đệ tử canh giữ trên núi vội vàng phi thân tới, bẩm báo chưởng môn.

“Trấn Yêu Cốc bỗng nhiên mọc lên một yêu thụ, hấp thụ toàn bộ âm hồn dưới đáy cốc, bây giờ xông lên nơi này, đệ tử không thể ngăn cản!”

Mặc Lâm gắt gao nhìn chằm chằm ta, chợt nhếch môi, nụ cười âm u đáng sợ.

“Đúng lúc lắm, tâm trạng ta không tốt, vậy chém con yêu quái lì lợm này một lần nữa, coi như góp vui cho hợp tịch đại điển của chúng ta.”

Ta đặt tay lên dây leo, dốc toàn bộ linh lực truyền vào.

Dây leo co giật dữ dội, lớp vỏ bên ngoài vỡ toác, lộ ra bản thể bên trong.

Thân dài màu đen, đỉnh đầu mọc ra hai chiếc sừng cong.

Là rồng.

Yêu thân của Tân Trần đã đột phá rồi!
Ta ngồi trên đầu hắn, hai tay nắm lấy cặp sừng, mừng rỡ vô cùng.

Muốn gọi hắn, nhưng vừa mở miệng, lại bị thuật cấm ngôn ngăn cản.

Ta lập tức triệu hồi bản mệnh linh kiếm, thẳng tay chỉ về phía Mặc Lâm.

Mắt hắn ngày càng đỏ ngầu, lúc này nào còn giống một tiên quân?

Hoàn toàn không khác gì ma vật.

Hắn lơ lửng giữa không trung, cất giọng khinh miệt:

“Chỉ là một con yêu vật, ngươi là cái thá gì?

“Linh Tê đi theo bổn quân mấy trăm năm, là một tay bổn quân nuôi dưỡng nàng thành tài.

“Ngươi thì sao? Chỉ mới quen nàng chưa đầy hai năm, ngươi dựa vào đâu mà muốn cướp nàng khỏi tay ta?”

Tân Trần cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng.

“Ta không cướp.

“Ta chỉ đi theo sư tôn, bất kể nàng đi đâu, làm gì, ta cũng sẽ theo.

“Còn ngươi thì sao, tiên quân?”

Mặc Lâm sững người, không nói được gì.

Chỉ có thể vung kiếm tấn công.

Nhưng hắn đã thất bại khi độ kiếp, cảnh giới không ổn định.

Khoảng thời gian này, ta và Tân Trần cùng song tu, lấy hận ý làm động lực, lại thêm giao long đan, tu vi tăng vọt.

Hai ta cộng lại, chí ít cũng có một nửa cơ hội thắng hắn.

Nếu như— ănx—o—nglại—muố—ngủ—tiếp

Không có Tô Tô quấy rối.

Tô Tô thấy tình thế thay đổi, liền chỉ tay về phía ta và Tân Trần, lớn tiếng hét lên:

“Linh Tê cũng là yêu! Chưởng môn, nếu muốn sư tôn của ta quay lại chính đạo, nhất định phải nhân cơ hội này mà hàng phục hai tên yêu quái này!”

Toàn bộ Khai Vân Tông đồng lòng căm phẫn, khí thế ngập trời.

Sắc mặt ta lạnh lẽo, dứt khoát thu kiếm, vỗ nhẹ lên đầu Tân Trần.

Tân Trần nhanh như tia chớp, vung một trảo, quăng thẳng Mặc Lâm vào kết giới hộ tông.

Kết giới vỡ tan.

Không phải vì Tân Trần quá mạnh, mà là vì thân thể Mặc Lâm còn cứng rắn hơn cả kết giới.

Ta bị hắn kéo đi, lao thẳng lên chín tầng trời.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Ta, Linh Tê, xưa nay vẫn luôn biết co biết duỗi.

Chỉ cần tâm ma của Mặc Lâm chưa tan, hắn sẽ không thể làm gì ta.

Sau khi bỏ trốn, nghe nói Mặc Lâm ngày càng điên loạn, hạ lệnh cho toàn tông môn dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra ta.

Không chỉ vậy, hễ nhìn thấy thứ gì dài dài—dù là rắn hay bất cứ thứ gì giống rắn—đều phải tiêu diệt hết.

Ngay cả dãy núi Khai Vân cũng bị hắn san thành bình địa.

Xác rắn ngổn ngang khắp nơi, trong đó không ít linh xà đã khai mở linh trí.

Toàn bộ Khai Vân Tông than oán đầy trời, mắng hắn còn chẳng bằng ma quân.

Còn ta và Tân Trần thì trốn đông trốn tây.

Trốn suốt trăm năm, cả hai đồng thời đột phá Luyện Hư cảnh.

Lôi kiếp thanh thế kinh thiên động địa, toàn bộ đại lục đều cảm nhận được.

Vừa độ kiếp xong, Mặc Lâm lập tức tìm đến giết ta.

Mỗi chiêu đều là sát chiêu, nhắm thẳng vào Tân Trần.

“Linh Tê chỉ có thể phi thăng cùng ta, ngươi, đáng chết.”

Tiếc rằng, đều là Luyện Hư cảnh, hắn có tâm ma, chúng ta thì không.

Chúng ta mạnh, hắn yếu.

Ta moi nội đan của hắn, khiến hắn triệt để trở thành một phàm nhân.

Tâm ma và tu vi, cùng với nội đan, hóa thành tro bụi.

Hắn ngây người nhìn ta, khóe môi rỉ máu.

“Linh Tê, vì sao ngươi lại nhẫn tâm đến vậy?”

Ta không còn gì để nói với hắn nữa.

Chỉ thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:

“Mặc Lâm, trước kia ngươi như tuyết đỉnh núi, thanh lãnh cô ngạo, tâm cảnh vững vàng. Hà tất phải tự đày đọa chính mình đến mức này?”

“Chúng ta không giết ngươi, cũng chẳng cần giết sư chứng đạo. Ngươi cứ làm một phàm nhân đi. Nếu có duyên, ngươi vẫn có thể tận mắt chứng kiến chúng ta phi thăng.”

“Nếu không có duyên, thì thật đáng tiếc, ngươi sẽ chẳng thể thấy được cảnh tượng yêu quái đầu tiên của nhân gian phi thăng thành tiên.”

Nói xong, ta lạnh lùng nhìn hắn rơi khỏi tầng mây.

Tô Tô lập tức đón lấy hắn giữa không trung.

Nàng ôm chặt lấy Mặc Lâm, vừa khóc vừa nguyền rủa ta.

Chửi ta vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói.

Nguyền rủa ta chết không được yên lành, thiên lôi đánh xuống.

Linh âm cũng giống ta, không thể hiểu nổi. an xong lại muốn ngủ tiếp

【Tô Tô bình thường không vậy chứ? Mặc Lâm là kẻ tự bám dính lấy người ta, còn từng giết chết Tân Trần một lần, lại còn giam cầm đại sư tỷ suốt nửa năm. Đại sư tỷ chỉ lấy đi nội đan của hắn, biến hắn thành người phàm thôi mà, thế là quá nhân từ rồi đúng không?】

【Giết người không đáng sợ, giết tâm mới đáng sợ! Đại sư tỷ quá ngầu!】

【Mặc Lâm đúng là đáng thương thật, nhưng ta lại thích kẻ mạnh hơn. Đại sư tỷ vẫn là lợi hại nhất!】

【Mạnh đến thế rồi, còn cứ phải kiếm một nam nhân để yêu đương, đại sư tỷ không ổn, thế này thì không phi thăng nổi đâu.】

【Bình luận phía trên buồn cười quá, ai quy định nữ nhân mạnh mẽ thì không được yêu đương? Hơn nữa, Tân Trần không phải người, hắn là giao long! Có tận hai cái!】

【Lời nói thì thô tục, nhưng lý lẽ thì đúng.】

Ta lười liếc mắt nhìn Tô Tô, chỉ vỗ nhẹ lên đầu rồng đang cọ cọ vào người ta.

Tân Trần mang theo ta, lướt qua tầng tầng mây mù.

Nhân gian phồn hoa, hết thảy thu vào tầm mắt.

Nhưng nhìn kỹ, khắp nơi chỉ là hoang tàn đổ nát.

Không biết tiên giới có phải cũng như vậy, chẳng thể chịu nổi khi nhìn quá gần…

Ngoại truyện — Tân Trần

Ta là một con tiểu hắc xà, sống nhờ vào lòng tốt của ông lão thụ yêu, cuộn mình trên cành cây của ông, uống sương sớm, ăn trái cây mà lớn lên.

Ta quấn lấy ông rất lâu, rất lâu, ông lão thụ yêu cũng rất thích ta.

Ông là đại yêu, trước lần độ kiếp cuối cùng, ông ban cho ta một cái tên.

Nhờ cơ duyên này, ta có thể hóa hình thành người.

Ông còn cho ta một hạt giống.

Nói rằng đây là bảo vật ông đã nuôi dưỡng suốt ngàn năm, tên gọi Khô Mộc Phùng Xuân.

Ông nhét nó vào miệng ta, tan ngay khi vừa chạm lưỡi, toàn thân ấm áp lạ thường.

Rồi ông dặn dò, nếu ông thất bại, ta phải lập tức bước lên con đường tu tiên.

Nói rằng tương lai của ta nằm trên Vân Đỉnh.

Ta khó khăn mở miệng, gọi ông một tiếng “gia gia”, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Ông lặng lẽ rơi lệ, đáp lại tiếng “gia gia” đó của ta.

Sau đó xoay người, nghênh đón thiên kiếp.

Câu nói cuối cùng ông để lại cho ta là: an xong lại muốn ngủ tiếp

“Hạt giống của hy vọng, chỉ cần có gió xuân, gặp gió là nảy mầm. Ý chí của yêu tộc chúng ta, sinh sôi không dứt, truyền đời nối tiếp.”

Ta nghe không hiểu.

Sau khi lôi kiếp giáng xuống, thế gian không còn ông lão thụ yêu nữa.

Ta đi hỏi nhân loại, bọn họ nói Vân Đỉnh chính là nơi mạnh nhất Khai Vân Tông.

Vậy là ta bò đi, bò mãi.

Thân thể vừa hóa hình chưa quen thuộc, loạng choạng ngã suốt dọc đường, bò rất lâu.

Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy một tiên tử.

Tiên tử trở thành sư tôn của ta.

Trong lòng sư tôn, tu tiên là quan trọng nhất, sư tôn của nàng đứng thứ hai, ta xếp thứ ba.

Về sau, tu tiên vẫn là quan trọng nhất, long đản xếp thứ hai, ta vẫn xếp thứ ba.

Ta không ghen tị, ta rất vui vẻ.

Sư tôn của ta, vĩnh viễn kiên định.

Nàng phi thăng trước ta, không đợi ta cũng không sao.

Bởi vì nàng tin rằng ta sẽ mãi mãi đuổi theo nàng.

Ta yêu sư tôn, ngày ngày đêm đêm, ngày nào cũng nói.

Sư tôn cũng ngày nào cũng đáp lại ta.

Dù sau này nàng đã phi thăng, không thể hồi đáp nữa, ta vẫn cứ nói.

Ngoại truyện — Tô Tô

Sư tôn trở thành phàm nhân, già đi thật nhanh.

Hắn cũng không muốn tu luyện lại từ đầu, cứ mãi chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Hắn luôn cố chấp hỏi ta:

“Vì sao con người lại có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt?”

Ta không biết trả lời thế nào.

Không biết từ khi nào, ta đã không còn ngưỡng mộ hắn nữa.

Hắn vẫn cao ngạo, lạnh lùng như trước, nhưng ta chẳng thể nhớ nổi lý do vì sao từng yêu mến hắn.

Ta cũng là một con sói trắng mắt.

Ta đã vứt bỏ hắn.

Ta nhớ lại bản thân từng bị chính mình ruồng bỏ, hối hận.

Không muốn nhìn thấy nam nhân này thêm lần nào nữa.

an xong lại muốn ngủ tiếp

Ngày sư tỷ phi thăng, thiên hạ chấn động.

Nàng là yêu quái đầu tiên của hạ giới phi thăng thành tiên.

Trong thời gian ở nhân gian, nàng khai tông lập phái, đối đãi bình đẳng giữa nhân tu và yêu tộc, dạy dỗ dựa theo thiên phú từng người.

Người đời từ sợ hãi, miệt thị yêu tộc, đến ca ngợi, kính phục, mất tròn một nghìn năm.

Mà sư tôn, từ lâu đã chết đi trong hối hận và oán hận.

Còn ta, dừng chân tại Luyện Hư cảnh, không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Ta không còn thù hận, ghen ghét sư tỷ nữa.

Ta ngưỡng mộ nàng.

Đây là một thế giới tôn sùng kẻ mạnh.

Sư tỷ đã sớm hiểu ra đạo lý này, chưa từng bị bất kỳ ai níu kéo bước chân.

Mà ta chỉ biết nhìn ngắm cảnh đẹp trước mắt.

Tầm nhìn hạn hẹp, nên mãi không thể tiến xa.

Ta đã giác ngộ quá muộn…

Prev
Novel Info

Comments for chapter "chương 5"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Top Truyện Hay Nhất
  • Hôm nay
  • Tuần Này
  • Tháng Này
1
TA VÀ CHÀNG
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Gia Đấu, HE, Ngọt, Nữ Cường
0
2
ĐẠI PHÁ LỄ VU QUY
Thể loại:
0
3
Tình Thâm Thua Tháng Năm
Thể loại: Hiện Đại, Ngôn tình, Nữ Cường, Vả Mặt
0
4
VỤ BÊ BỐI ĐẠO VĂN
Thể loại:
5
5
NHỮNG NĂM 80, DẪN BỐ MẸ ĐẾN BẮC KINH
Thể loại:
0
6
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt
5
7
TRƯỚC THẢM HỌA TÔI BỊ CẢ NHÀ CHỒNG LÊN KẾ HOẠCH THỦ TIÊU
Thể loại:
0
8
Ngược Tuyết, Tầm Duyên
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Gia Đình, HE, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt
0
9
MẸ CHỒNG DIỄN KỊCH, CON DÂU TRẢ VAI
Thể loại:
5
10
CUỘC LY HÔN GIÁ NỬA ĐỜI NGƯỜI
Thể loại:
5
1
KHƯƠNG UYỂN NHĨ
Thể loại: Chữa Lành, Hiện Đại, Sủng, Vả Mặt
4.3
2
ĐẠI LUẬT SƯ LỤY TÌNH
Thể loại:
4.3
3
SAU BA NĂM THỦ TIẾT VÌ NGƯỜI CHỒNG GIẢ CHẾT, TÔI TÁI GIÁ VỚI CẤP TRÊN CỦA ANH TA
Thể loại:
4.2
4
CHÚ ÚT TRA NAM
Thể loại:
4.3
5
KIẾP NÀY TÔI NHƯỜNG CHỒNG CHO EM GÁI
Thể loại:
4.4
6
Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
Thể loại: Dị Năng, Điền Văn, Mạt Thế, Tiểu Thuyết, Xuyên không
5
7
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Thể loại: Dị Năng, Hiện Đại, Hư Cấu Kỳ Ảo, Huyền Huyễn, Kinh Dị, Linh Dị, Ngôn tình, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết
5
8
THÁI TỬ QUÂN KHU
Thể loại:
5
9
Hung Nô
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Trả Thù, Trọng Sinh
3.8
10
ANH CHỒNG VÔ SINH
Thể loại:
4.5
1
Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh
Thể loại:
4
2
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt
5
3
CHIM HOÀNG YẾN CỦA CHỒNG TÔI BỎ CHẠY RỒI
Thể loại:
5
4
CUỘC LY HÔN GIÁ NỬA ĐỜI NGƯỜI
Thể loại:
5
5
KIẾP NÀY, KHÔNG LÀM PHÓ PHU NHÂN
Thể loại:
0
6
HAI MẸ CON CHỐNG LẠI CẢ HỌ CỐ
Thể loại:
4
7
HỌ LỤC CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI THỪA KẾ
Thể loại:
0
8
TÔI ĐUỔI CẢ NGƯỜI YÊU VÀ THANH MAI CỦA ANH TA RA KHỎI NHÀ
Thể loại:
5
9
Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
Thể loại: Dị Năng, Điền Văn, Mạt Thế, Tiểu Thuyết, Xuyên không
5
10
CHIẾC KHÓA TRƯỜNG MỆNH VÀ CÁI KẾT KHÔNG THỂ GỠ
Thể loại:
0
  • Liên Hệ QC
  • Điều Khoản Hợp Tác
  • Tuyển nhà dịch
TIEUTIENNHAN

Sign in

Lost your password?

← Back to TIEUTIENNHAN

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TIEUTIENNHAN

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TIEUTIENNHAN