Trả Giá - Chương 3
7
Cảnh sát đến rất nhanh, chỉ sau 3 phút nhận tin báo.
Vừa đến nơi, họ lập tức khống chế đám người đang ẩu đả.
“Mọi người làm gì đây?”
Một cảnh sát hỏi.
Mẹ Trình Hạo lập tức chen lên than thở như vỡ trận:
“Cô con dâu của tôi ấy mà, suốt ngày không ở nhà, bên ngoài có người khác rồi, cuối cùng ly hôn với con trai tôi!”
“Giờ còn nhắm vào căn hộ con trai tôi mua cho tôi dưỡng già, kéo một đám người đến dọn đồ của tôi, định đuổi tôi ra đường, tôi già cả thế này rồi mà…”
“Đương sự đâu?”
Thấy tình hình đã được kiểm soát, tôi từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Cô gọi bên chuyển nhà đến?”
“Vâng, là tôi gọi, thưa các anh.”
“Nhưng đây là nhà của cô à? Cô có quyền tự ý như vậy sao?”
“Đúng, là nhà của tôi. Giấy tờ đầy đủ.”
Tôi mỉm cười, lấy sổ đỏ từ trong túi ra.
“Cô nói láo! Đây là nhà con trai tôi mua cho tôi ở tuổi già!”
Mẹ Trình Hạo kéo tay con mình, cuống cuồng:
“Con mau nói với cảnh sát đi! Nhà này con mua từ trước khi cưới mà!”
Tôi gật đầu:
“Đúng là mua trước khi cưới… nhưng là ba mẹ tôi mua cho tôi từ trước đó rồi.”
“Không thể nào! Là con tôi học xong tiến sĩ, kiếm được nhiều tiền mới mua cho tôi!”
Tôi cười khẩy, nhẹ giọng đâm thẳng vào lòng tự trọng của bà ta:
“Buồn cười nhỉ. Học phí và sinh hoạt phí lúc học tiến sĩ chẳng phải tôi lo hết à?
Anh nói xem, Trình Hạo?”
Trình Hạo mặt đỏ bừng, lắp bắp mãi không thành câu.
“Tôi từng nghĩ anh hiếu thảo, nên mới để mẹ anh ở căn nhà tôi có từ trước hôn nhân.
Hóa ra anh lại phóng đại thành công của mình đến mức này à?”
Tôi nhìn anh ta đầy khinh bỉ.
Đám họ hàng nhà Trình Hạo bắt đầu thì thầm với nhau:
“Tưởng Trình Hạo giỏi giang gì, hóa ra sống dựa vào vợ!”
“Có khi nào vợ ly hôn vì coi thường anh ta?”
“Bấy lâu không có con, biết đâu là do Trình Hạo…”
Rồi một người lên tiếng — là dì ba của Trình Hạo:
“Chị hai, hóa ra nhà này không phải của chị à? Thế chị gọi bọn em đến làm gì?”
Bà ta lập tức quay sang cảnh sát, nịnh nọt:
“Các anh ơi, không phải lỗi tụi em đâu nhé, là chị ta gọi tụi em đến để bênh vực đó!”
“Bọn em là công dân tốt, tuân thủ pháp luật, cho tụi em về đi ạ!”
Cảnh sát kiểm tra giấy tờ, giọng nghiêm túc:
“Tất cả theo chúng tôi về đồn lấy lời khai. Các người đã đánh người, phải bồi thường.”
Nhóm công nhân chuyển nhà, ai nấy đều bị xước da, bầm tím mặt mày.
Dì ba Trình Hạo nghe vậy liền nổi đoá:
“Chị hai! Chị không tự biết con mình là thể loại gì à?”
“Hồi đó tôi đã nghi con trai chị là sinh viên nghèo, lấy đâu tiền mua nhà to thế này. Chị còn nói tôi ghen tị nữa!”
“Kết quả bây giờ, ăn bám vợ! Ăn bám mà còn trơ trẽn!
Nhà gái bỏ nó là đúng rồi, chị còn kéo tụi tôi xuống hố!
Tiền bồi thường đó, tôi không chi đâu, chị tự mà lo!”
Mẹ Trình Hạo cũng không chịu thua, quát lên:
“Chính các người tự nguyện đến đấy chứ!
Thấy con tôi là giáo sư, định thừa cơ bám víu vào, giờ còn đổ hết lên đầu tôi!”
“Con trai tôi chưa từng dựa dẫm đàn bà! Thành tựu hôm nay là do nó tự cố gắng!”
“Là nó bỏ con đàn bà độc ác kia, bây giờ còn có vợ mới, sinh cháu trai mập mạp rồi!”
Hai bên bắt đầu cãi loạn.
Cuối cùng, cảnh sát không còn cách nào khác, áp giải toàn bộ về đồn.
8
Với lời hứa trả lương gấp ba, mấy anh bên chuyển nhà vui vẻ đi theo tôi tới đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Vừa đến nơi, lại đụng ngay hai anh cảnh sát từng tới nhà tôi mấy hôm trước.
Một anh nhíu mày:
“Sao lại là hai người nữa vậy?”
Tôi vội vàng phủi sạch trách nhiệm:
“Các anh ơi, là bà ấy cứ không chịu dọn khỏi nhà tôi nên tôi mới phải làm vậy, chứ chẳng ai muốn ầm ĩ cả.”
“Con ơi, con nói gì đi chứ, chẳng phải con mua căn nhà này cho mẹ dưỡng già sao?”
Mẹ Trình Hạo kéo áo hắn, ra sức diễn cảnh khổ sở.
Trình Hạo ngượng chín mặt, cố nuốt xuống, rồi nói:
“Mẹ à, hay mẹ về ở với con đi. Nhà này… lúc ly hôn đã giao toàn bộ cho Tô Doanh rồi.”
Tôi bật cười khẩy:
“Trình Hạo, vô liêm sỉ cũng phải có giới hạn chứ! Căn nhà này vốn dĩ là tài sản trước hôn nhân của tôi!”
Tôi lấy ra đầy đủ giấy tờ: bản án ly hôn, giấy đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận ly hôn.
Cảnh sát kiểm tra từng món một rồi xác nhận:
“Đúng là tài sản cá nhân của cô ấy trước hôn nhân… nhưng hành vi cưỡng chế này vẫn hơi cực đoan.”
Tôi gật đầu, cười nhã nhặn:
“Vâng, tôi xin lỗi. Tôi đã nhiều lần yêu cầu bà ấy dọn đi, nhưng bà ấy không chịu.
Bất đắc dĩ tôi mới phải dùng đến cách này.
Dù sao, tôi vẫn là công dân tuân thủ pháp luật — thấy sai là sửa ngay.”
Cảnh sát nhìn khuôn mặt đầy thiện chí của tôi, cũng khó mà nói nặng lời:
“Lần sau đừng tái phạm là được.”
Lúc này mẹ Trình Hạo bắt đầu lăn lộn:
“Tôi không phục! Nhất định là cô ta làm trò gì đó trên sổ đỏ! Tôi không tin!”
Trình Hạo thấy mẹ bị nói nặng thì không chịu được:
“Tô Doanh, anh đã ra đi tay trắng rồi, em không thể thông cảm cho mẹ anh sao?”
Tôi trừng mắt:
“Tôi từng muốn thông cảm cho bà ấy, coi như tặng anh căn nhà đó. Nhưng bà ta đến nhà tôi báo công an, còn vu khống tôi cố ý hại người!”
Tôi liếc qua mẹ hắn, mặt bà ta lập tức biến sắc, ánh mắt chột dạ.
Rõ ràng Trình Hạo không hề biết mẹ hắn từng đến gây chuyện.
Nhưng xem ra, tôi đánh giá quá cao đạo đức của Trình Hạo rồi.
“Mẹ anh cũng già rồi, không có nhiều học vấn, em không thể nhường bà một chút sao?”
“Chúng ta đã ly hôn. Tôi và bà ấy bây giờ chẳng khác gì người dưng.
Tôi không có nghĩa vụ phải nhường nhịn người dưng.”
Trình Hạo sầm mặt:
“Em không chỉ ích kỷ, lạnh lùng mà còn chẳng có chút lòng nhân hay hiếu thuận!
Em làm đến mức này, anh tuyệt đối sẽ không để em sống yên!”
Tôi hất cằm:
“Anh nói chuyện bồi thường với mấy công nhân bị người nhà anh đánh đi đã!”
Vừa nhắc đến tiền, dì ba Trình Hạo lập tức chen vào:
“Trình Hạo, là mẹ anh gọi tụi tôi đến đấy nhé.
Mà nhà tôi cũng chẳng có tiền.
Anh là giáo sư đại học rồi, chẳng lẽ tiếc vài đồng này sao?”
Mẹ Trình Hạo giãy nảy:
“Tụi bây động tay trước, sao lại bắt con tao bỏ tiền?”
Thế là cả bọn lại cãi loạn lên.
Cuối cùng cảnh sát phải chia từng người vào các phòng riêng biệt, đồn cảnh sát mới yên được một lúc.
Vì sĩ diện trước mặt họ hàng, Trình Hạo đành móc tiền túi ra bồi thường.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho mấy anh công nhân — chặt đẹp vào!
Mấy anh hiểu ý, quay sang làm giá không chút khách khí.
Kết quả, công nhân ra về với nụ cười tươi rói:
“Chị ơi, lần sau mà có vụ nào hay hay thế này nữa thì nhớ gọi bọn em nhé!”
Tôi cũng cười rất tươi.
Nhìn mẹ Trình Hạo tức đến nỗi mặt mũi tím bầm,
tôi chỉ muốn nói:
Thật là sảng khoái.
9
Tôi biết Trình Hạo chắc chắn sẽ giở trò, chỉ không ngờ hắn lại đê tiện đến mức này.
Đoạn video ghi lại cảnh tôi ra tay với Trình Hạo và Nguyên Ngữ Phù bên ngoài phòng phẫu thuật bị tung lên mạng.
Video không có âm thanh, chỉ thấy cảnh tôi “đánh người”.
Ngay lập tức, dư luận bùng nổ.
#BácSĩĐánhNgười
#BệnhViệnNhânDânTPA – Tô Doanh
#TôDoanh – BịTướcChứngChỉHànhNghề
Mở mạng xã hội ra, hàng ngàn lời mắng nhiếc đổ về như bão:
– “Thời buổi này rồi mà bác sĩ còn dám đánh người, còn pháp luật không vậy?”
– “Sản phụ vừa sinh xong, người còn yếu thế kia mà cô ta cũng ra tay được?”
– “Loại người độc ác thế này không xứng đáng làm bác sĩ! Tước giấy phép ngay!”
– “Bệnh viện A phải lập tức sa thải Tô Doanh!”
– “Đúng rồi, đuổi cổ ngay!”
…
Trình Hạo muốn dùng dư luận ép bệnh viện sa thải tôi, khiến tôi thân bại danh liệt.
Viện trưởng gọi tới:
“Tô Doanh, tạm thời em cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng đến viện.”
Giờ quan hệ bác – bệnh vốn đã căng thẳng, người nhà bệnh nhân rất dễ bị dư luận dẫn dắt, hành động thiếu suy nghĩ.
Có khi trong viện giờ cũng đang có người cố tình gây rối.
Bảo vệ khu dân cư cũng gọi cho tôi:
“Chị ơi, ngoài cổng đang tụ tập một đám người. Tốt nhất chị đừng ra ngoài lúc này.”
Trình Hạo… đến cả địa chỉ nhà tôi cũng đem lên mạng.
Hắn đúng là muốn tôi xảy ra chuyện thật.
Dù sao thì “pháp bất trách chúng”, phải không?
Lúc này, ba mẹ tôi cũng gọi đến.
“Doanh Doanh, cái video đó là sao vậy? Trình Hạo… nó làm chuyện có lỗi với con à?”
Ba mẹ tôi — mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất đời tôi.
Nhưng họ đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn họ phải lo lắng.
“Ba, mẹ… con với Trình Hạo ly hôn rồi. Anh ta đúng là có lỗi với con,
nhưng chuyện này con tự giải quyết được, ba mẹ đừng…”
“Vớ vẩn! Con ly hôn, chịu uất ức mà không nói với ba mẹ một lời?
Nhà họ Tô này không phải để người ta ức hiếp!”
“Con cũng đâu bị ức hiếp gì mấy…” Tôi cố nuốt nước mắt xuống, “Con để Trình Hạo ra đi tay trắng rồi. Mấy chuyện trên mạng chẳng qua là chiêu trò vặt, con xử lý được.”
Suốt thời gian qua, tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì bao nhiêu cú sốc.
Nhưng nghe ba mẹ quan tâm, tôi bỗng thấy tủi thân đến nghẹn họng.
“Doanh Doanh, con yên tâm, ba nhất định giúp con đòi lại công bằng.”
“Ba ơi, đừng nóng. Ba phải giữ gìn sức khỏe.”
“Với loại tiểu nhân này, ba còn chẳng buồn tức.”
Chuyện này đã khiến ba mẹ tôi phải lo lắng — tôi phải giải quyết nhanh gọn dư luận.
Rất nhanh sau đó, một tài khoản tung ra bản video có âm thanh.
“Cặp gian phu dâm phụ các người còn mặt mũi trách tôi sao?
Tôi, Tô Doanh, mỗi ca phẫu thuật đều dốc hết tâm sức, không thẹn với bất kỳ bệnh nhân nào!”
“Còn anh thì sao? Lúc tôi đang ở phòng mổ cứu người, hai người các người lén lút với nhau, còn có con riêng!
Anh nói anh đi tu nghiệp ở Anh? Đây gọi là… tu nghiệp?”
Tôi cũng lập tức đăng tải lên mạng giấy ly hôn, bản án ly hôn, bản án vụ kiện y tế, liên hệ với mấy cơ quan truyền thông đưa tin lại.
Ngay lập tức, dư luận đảo chiều.
Làn sóng phẫn nộ chuyển hết sang phía Trình Hạo:
– “Giáo sư đại học mà lại ngoại tình trong hôn nhân, đồ rác rưởi!”
– “Loại người này không xứng làm thầy!”
– “‘Giáo’ mà như thú!”
– “Cô tiểu tam kia là sinh viên của anh ta đúng không? Không biết xấu hổ!”
…
Ngay sau đó, sinh viên trường A cũng tung ra video buổi bảo vệ luận án của Nguyên Ngữ Phù kèm theo bình luận:
“Đây là ‘Đát Kỷ học thuật’ trứ danh của viện chúng tôi.”
Video ghi lại một cảnh:
Một giáo sư lật xem sơ yếu luận văn rồi lạnh nhạt nói:
“Không cần đọc tiếp. Dù kết quả thế nào, giáo sư Trình cũng sẽ đứng ra bảo kê cho cô thôi.”
Giới sinh viên — nhóm người ghét nhất là gian lận và đạo đức giả trong học thuật.
Ngay khi video được tung ra, từ khóa:
#HủyBằngCửNhânCủaNguyênNgữPhù
#ĐiềuTraHọcThuậtGianDối
lập tức leo thẳng top tìm kiếm.
Ngay sau đó, rất nhiều gia đình bệnh nhân từng được tôi chữa trị cũng lên tiếng bênh vực:
– “Nhà tôi ở quê, không đặt được lịch khám. Bác sĩ Tô đặc biệt cho thêm một suất, chỉ tính phí khám rẻ nhất. Cảm ơn cô ấy.”
– “Ở huyện bị chẩn đoán sai, bác sĩ Tô chỉ kê thuốc 12 tệ là khỏi.”
– “Mẹ tôi bị u não, bệnh viện khác bó tay rồi, chính bác sĩ Tô đã kéo bà ấy về từ tay Tử thần!”
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5