Tình Yêu Dưới Ánh Mặt Trời - chương 1 FULL
1
“Bảo bảo ngoan ăn thêm chút đi.”
“Bảo bảo xem, vầy không phải ăn vào rồi sao? Giỏi quá đi!”
“Đừng khóc, đừng khóc, uống sữa bò xong là ngủ liền có được không?”
Sao lại nằm mơ thấy anh ấy nữa rồi?
Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ kiều diễm, hai má nóng bừng.
Tại Tạ Vọng hết đó!
Sao, sao anh có thể không bước ra khỏi nhà suốt một tháng chứ?
Tôi vỗ hai má, xua đi ký ức về trọn một tháng hỗn loạn đó.
Anh kiên quyết nói sữa bò giúp ngủ ngon, hằng đêm đút tôi uống.
Uống sữa bò nhiều sẽ đầy hơi.
Giờ thì hay rồi, uống đến to bụng!
Bước chân nhẹ bẫng, tôi bước ra kéo màn cửa sổ sát đất.
Biển xanh và cát vàng xua tan phiền muộn trong lòng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ngoài đảo lệch múi giờ với trong nước.
Chắc hẳn bây giờ anh đang ôm vợ chưa cưới làm mộng đẹp rồi.
Tôi sờ phần bụng chưa lộ rõ của mình.
Mặc kệ anh!
Chia tay rồi, con có rồi, nếu ít mơ thấy anh thì càng tốt hơn.
Mới chia tay ba ngày, chắc chắn là phản ứng chia tay.
Chắc chắn tối nay sẽ không mơ thấy anh nữa!
Tôi vui phơi phới xuống lầu đi ăn.
Bữa sáng của khách sạn rất phong phú, giá đã gộp trong tiền thuê phòng.
Tôi giữ vững quan điểm được ăn thì không thể uổng phí mà ăn thỏa thích.
Ăn xong ra bãi biển tắm nắng!
Tháng trước ở trong nhà mãi, lúc nghỉ tôi làm nũng nói muốn tắm nắng, kết quả bị anh ôm lên xích đu ở ban công.
Ban ngày, ngay tại ban công.
Tôi mắng anh biến thái.
Anh không cho là nhục, ngược lại còn tự hào.
Vẫn miệt mài ra sức.
2
Ăn đến no căng, tôi ợ hơi, thay bikini mới mua, bôi kem chống nắng từ từ đi ra bãi biển.
Tôi nằm trên ghế ở bãi cát tìm xem những điều cần chú ý trong thời kỳ đầu mang thai.
Bốn hôm trước tôi thấy không khỏe, đến bệnh viện đăng ký khám, vòng vòng rồi đến phụ khoa.
Bác sĩ kiểm tra xong, đẩy mắt kính.
Cô ấy ung dung nói: “Cô có thai rồi.”
Tôi chớp mắt: “Thật không?”
Bác sĩ gật đầu khẳng định.
Tôi vui vẻ cầm giấy khám định nói với Tạ Vọng.
Anh mới cầu hôn tôi cách đây không lâu, lần này song hỷ lâm môn rồi.
Tôi vừa mở điện thoại, đã nhìn thấy tin tức được đẩy lên.
[Thanh mai trúc mã, hào môn đỉnh cấp liên hôn, ngọt chết người rồi!]
Tôi tò mò, định hóng chuyện của người giàu có.
Kết quả mở ra liền thấy khuôn mặt của chồng sắp cưới của tôi.
Tên trên đầu đề viết rõ: “Tạ Vọng”.
Tôi không tin, load lại mấy lần.
Điện thoại như chống lại tôi, vẫn hiện ra Tạ Vọng.
Mà một người khác trong hình, là một cô gái rất đẹp.
Cô ta cười tươi khoác tay Tạ Vọng.
Người thừa kế nhà hào môn, thái tử gia trong giới Bắc Kinh.
Vô số hào quang phủ lên đầu anh ấy.
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó, càng nhìn càng mê man.
Rõ ràng anh nói anh mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp mà?
Biệt thự xe sang, anh nói thuê vì thể diện.
Tôi lại thực sự tin!
Nhưng tôi vẫn giữ lại tín nhiệm cuối cùng với anh, nói không chừng trên đời này có hai người giống nhau thì sao!
Buổi tối anh về nhà, tôi lén lút thăm dò anh dựa theo bách khoa toàn thư Baidu.
Cho ra kết luận, anh thật sự là Tạ Vọng ở trong tin tức.
Bầu trời của tôi sụp đổ.
Đến khuya, tôi tức giận đá anh qua phòng khách.
Anh còn uất ức nữa!
Tôi vốn định làm lơ anh hai ngày, chờ cảm xúc của tôi ổn định rồi lại bàn.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, tôi dậy trễ, thức dậy đánh răng đi ra ban công liền thấy dưới lầu có khách.
Định thần nhìn lại, vậy mà lại là nữ chính trong scandal!
Hai người đi sát bên nhau, đến khúc rẽ hình như còn hôn nhau!
Điện thoại đúng lúc đẩy phần sau của tin tức ngày hôm qua…
[Thái tử gia trong giới Bắc Kinh công bố ngày cưới, cô dâu lại là…]
Tôi càng xem càng giận, block tất cả phương thức liên lạc của anh, xuất ngoại ngay trong đêm.
Tôi nhất định phải giải sầu!
Tôi phải quên tên cặn bã đó đi!
Có lẽ điện thoại hiểu ý tôi, tin tức ùn ùn kéo đến mấy ngày trước vậy mà đẩy lên cho tôi không sót một cái.
Tôi kiềm xuống không tra về anh, tiếp tục xem những điều cần chú ý.
Tháng quá nhỏ, thai nhi trong bụng chưa động.
Tôi vuốt bụng đã hơi nhô lên.
Ừ, có lẽ không phải do bầu.
Mà là sáng ăn quá no.
Tôi nói với bụng mình: “Bảo bảo, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Dù đã chia tay ba con, nhưng con vẫn là đứa con mẹ mong đợi.
3
Tôi chợp mắt một lúc.
Mở mắt liền phát hiện du khách vốn lưa thưa đã không còn ai.
Tôi mở điện thoại lên, phát hiện mới chỉ nửa tiếng trôi qua.
Lạ thật, sao không thấy ai cả.
Tôi đứng dậy, định tìm người hỏi.
Kết quả đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng ai.
Cũng không nhận được cảnh báo thảm họa nào.
Trên bờ cát trống trải chỉ có tiếng sóng biển.
Tôi nên quay lại chỗ cũ lấy túi xách của mình, bên ngoài không một bóng người có hơi đáng sợ.
Tôi vẫn nên trở lại khách sạn thôi.
Quay lại chỗ ghế, túi xách của tôi bị tôi để quên ở đâu rồi.
Tôi quỳ xuống bãi cát tìm khắp nơi.
Đột nhiên, từ phía sau, một đôi tay ôm lấy eo tôi.
Bóng mờ cao lớn hoàn toàn bao phủ cơ thể tôi.
Tôi cứng đờ, không dám động đậy.
Giọng nam thờ ơ vang lên: “Đang tìm gì thế?”
Tôi bám vào lưng ghế: “Túi xách của em.”
“Tìm thấy chưa?”
Tôi lắc đầu.
Nhớ ra anh ở đằng sau không thấy, nhỏ giọng đáp: “Không thấy.”
Giọng anh khàn đi, tay càng bừa bãi hơn: “Anh giấu thì sao em thấy được.”
Tôi: “?”
Tôi quay đầu muốn chất vấn, ai ngờ anh dán quá sát, dấu son môi của tôi in lên má anh.
Mắt Tạ Vọng đầy ý cười: “Mấy ngày qua nhớ anh lắm phải không, nhiệt tình thế?”
“Không có! Không hề nhớ anh!”
Thật sự không nhớ anh, chỉ là luôn nằm mơ thấy anh thôi.
Nhưng tôi đâu khống chế được giấc mơ.
Tôi tuyệt đối không nhớ anh!
Tôi đè anh lại: “Đây là bờ biển đó!”
Tạ Vọng xoay tôi lại đối diện với anh.
Giọng nói mơ hồ: “Lúc em ngủ đã giải tán người rồi, bên ngoài có bảo vệ, sẽ không có ai đến gần nơi này.”
Tôi nức nở ngửa người ra sau.
Đáng ghét.
Ban ngày ban mặt, trời đất rõ ràng.
Nhất định là anh cố ý!
Anh còn cắn tôi, biết rõ tôi sợ bị vậy nhất anh còn cắn, thật quá đáng!
Nước mắt tôi trào ra.
“Đau…”
Anh giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt tôi: “Biết đau rồi à?”
Biết tôi đau còn cắn tôi!
Anh đúng là xấu xa!
“Em ghét anh! Em sẽ không bao giờ để ý đến tên cặn bã là anh nữa!”
Anh cười ôm tôi đặt lên đùi.
“Anh là cặn bã? Là ai không nói câu nào, block anh rồi xuất ngoại? Bảo bảo, ôm bụng chạy vui không?”
Tôi không phục, phản bác: “Không nói câu nào đâu ra, em đã chia tay với anh rồi! Mau trả quần áo cho em!”
Tôi đi qua chỗ bàn nơi anh ném quần áo, lại bị anh dễ như trở bàn tay lôi lại.
Ý cười trong mắt anh nhạt đi: “Anh không đồng ý.”
“Chia tay đâu cần anh đồng ý, em đồng ý là được!”
Anh đặt tôi lên đùi, một tay cởi đồng hồ ra.
Đồng hồ đeo tay giá trị không thấp bị anh đặt gọn gàng ở bên cạnh.
Tim tôi run lên.
Mỗi lần anh tháo đồng hồ đều là vì…
Tạ Vọng cười khẽ: “Ai dạy em đơn phương chia tay?”
Đúng như dự đoán.
Chát…
Tôi không trốn kịp, bàn tay của anh đã đánh xuống.
Tôi cảm giác mông mình nở hoa rồi.
Lần này anh ra tay nặng hơn trước đây, như là trừng phạt tôi vì đã rời đi không lời từ biệt.
“Hai mươi cái, tự mình đếm, Niệm Niệm biết quy củ mà.”
Tôi cắn môi: “Em không muốn, chúng ta đã chia tay rồi, anh dựa vào đâu mà phạt em!”
Bàn tay của tôi lại đánh xuống.
Tạ Vọng thờ ơ nói: “Không đếm thì tính lại từ đầu.”
Tôi quay đầu lại phản đối: “Không được tính lại từ đầu!”
Đã hai cái rồi!
Anh nhướng mày: “Vậy phải thế nào?”
Tôi khuất nhục mở miệng: “Ba…”
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Còn gì nữa?”
Tôi rưng rưng: “Cảm ơn anh trai.”
Tại sao lúc trước tôi lại đồng ý cái quy củ thối tha này chứ!
Hu hu.
Tạ Vọng cuối cùng cũng hài lòng, cúi xuống hôn tôi: “Ngoan lắm, kế tiếp đừng đếm sai nhé.”
4
Tạ Vọng có chuẩn bị mà đến.
Trước khi tới đã tính trước sẽ phạt tôi thế nào, thậm chí còn mang cả thuốc!
Sau hai mươi cái, tôi giận dữ vùi trong lòng anh còn anh thì cẩn thận bôi thuốc cho tôi.
“Có đau không?”
Đương nhiên đau rồi!
Hôm nay anh dữ cực kỳ.
“Đau là đúng, còn chia tay không?”
Tôi nhớ tới dáng vẻ khi nói chuyện với cô gái khác của anh.
Vừa dịu dàng vừa lễ độ.
Sao tới phiên tôi lại hung dữ không chút lễ độ nào!
Tôi quay đầu đi: “Vẫn chia!”
Anh bóp mặt tôi: “Có khí phách lắm.”
Tạ Vọng khoác thêm áo cho tôi, đưa tôi về khách sạn.
Tôi hơi hoảng, nhắc nhở anh: “Em mang thai đó.”
Anh khẽ cắn tai tôi: “Còn nhiều cách trừng phạt em mà, sẽ không để em bị thương, đừng sợ.”
Tôi: “?”
Cái mông của tôi giờ vẫn còn đau nè!
Không phải bị thương thì là gì!
5
Tôi đã xem thường anh rồi.
Tôi cầu xin, anh nói tôi mang thai không thể.
Nước mắt tôi rơi tí tách, cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Rõ ràng là anh cũng rất khó chịu, nhưng lại từ chối tôi.
Tạ Vọng hôn lên nước mắt của tôi: “Được rồi, được rồi, không khóc, là anh không tốt, nhưng bây giờ thật sự không thể.”
Không muốn nhìn mặt anh nữa.
Tôi xoay lại, đưa lưng về phía anh, anh ôm tôi, bàn tay khoác lên bụng tôi.
Tạ Vọng nhẹ giọng vạch ra tương lai của chúng tôi.
“Trở về nước sẽ đi đăng ký kết hôn trước, em muốn sinh con rồi tổ chức lễ cưới hay là tổ chức lễ cưới trước rồi sinh? Nếu tổ chức lễ cưới trước có lẽ sẽ hơi đơn sơ, phải để em uất ức chút.”
Anh thở dài: “Váy cưới đặt ba tháng trước giờ phải sửa lại kích cỡ.”
Đã chuẩn bị từ ba tháng trước sao?
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Khoảnh khắc chìm vào mộng đẹp, tôi chợt nhớ ra.
Không đúng.
Rõ ràng tôi với anh đã chia tay, sao lại sắp kết hôn rồi?
Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ, cơn buồn ngủ vô tận đã kéo tôi vào vực sâu.
Có lẽ có anh ở bên cạnh.
Đêm nay không mộng mị, ngủ ngon cả đêm.
6
Tôi dậy trễ hơn Tạ Vọng.
Anh đang tắm trong phòng tắm, tôi ôm chăn, vỗ vỗ má mình.
Tại sao người khác ôm bụng chạy mấy tháng mới bị tìm ra.
Tôi mới chạy được ba ngày, Tạ Vọng đã bắt được tôi.
Tiểu thuyết không đáng tin xíu nào cả.
Trong lúc tôi đang hoài nghi cuộc đời, điện thoại của Tạ Vọng đổ chuông.
Hiện lên hai chữ.
[Hạ Hạ.]
Tôi sửng sốt.
Hạ Hạ.
Tống Hạ.
Nhân vật chính còn lại trong tin tức.
Bây giờ là sáu giờ sáng, trong nước đang bốn giờ.
Rạng sáng bốn giờ gọi điện cho Tạ Vọng…
Tôi cắn môi cầm điện thoại của anh lên gõ cửa phòng tắm: “Điện thoại của anh.”
Tạ Vọng trực tiếp mở cửa.
Bọt trên người anh còn chưa rửa sạch đấy!
Tôi vội vàng nhắm mắt, bàn tay dính sữa tắm của anh nhéo má tôi: “Mở loa ngoài, bắt máy giúp anh.”
À.
Tôi nhận cuộc gọi của Tống Hạ, có phải không được tốt lắm không?
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn bấm nhận.
Vừa bắt máy, tiếng nức nở của con gái ở đầu bên kia vang lên từ điện thoại.
Cô ta thút nít: “Em chia tay đánh nhau vào đồn, anh qua đón em với.”
Tôi mím môi, Tạ Vọng ôm lấy tôi.
Tôi bất ngờ thốt lên một tiếng.
Tiếng khóc bên kia dừng lại: “Tiếng gì vậy?”
Tạ Vọng vốc nước thấm ướt xương quai xanh của tôi: “Chị dâu em tỉnh. Anh không ở trong nước, em tự liên lạc với thư ký của anh đi.”
Anh nhìn đồng hồ, giọng điệu không tốt lắm: “Tống Hạ, bốn giờ sáng đánh nhau vào đồn? Không bớt lo giống chị dâu em, quên tiền tiêu vặt tháng này đi.”
Tôi: “!!”
Chị dâu mà anh nói hình như là tôi.
Liên quan gì đến tôi!
Cô gái bên kia càng khóc to hơn: “Em chia tay anh còn trừ tiền tiêu vặt của em? Anh có trái tim không?”
Tạ Vọng cười lạnh: “Đòi sống đòi chết vì một tên đàn ông, lần này chỉ trừ tiền tiêu vặt, nếu còn lần sau sẽ đóng băng thẻ ngân hàng.”
Anh ra hiệu cho tôi cúp máy.
Thấy anh tức giận, tôi câm như hến không dám nói câu nào, sau đó anh làm gì tôi cũng phối hợp.
Tạ Vọng cầm khăn tắm ôm lấy tôi, lúc hôn còn khen ngợi tôi: “Sao hôm nay ngoan thế?”
Tôi im lặng.
Anh xoa đầu tôi: “Còn đau không?”
Ngủ dậy không còn đau nữa.
Anh luôn có chừng mực, cũng đâu phải để làm tôi đau, mà là làm tôi xấu hổ vì trừng phạt.
Nhất là mỗi lần đếm tôi đều phải nói một câu “Cảm ơn anh trai.”
Biến thái!
Đánh tôi còn bắt tôi cảm ơn anh!
Đảo ngược Thiên Cương!
“Không đau thì nói vấn đề của chúng ta.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tạ Vọng bóp cằm tôi: “Tại sao muốn chia tay? Ba ngày đã nghĩ xong lý do chưa, bảo bối?”
7
Tôi và Tạ Vọng đã ở bên nhau được gần hai năm.
Tôi gặp anh vào năm tư đại học.
Hôm đó máy in ở phòng giáo viên bị hỏng, văn phòng chỉ có một mình tôi, mày mò hồi lâu vẫn không xong.
Anh đi ngang qua bị tôi bắt làm culi.
Tôi hỏi anh: “Anh biết sửa máy in không?”
Anh nhìn tôi một lúc, đột nhiên bật cười gật đầu nói: “Không biết, nhưng có thể thử.”
Trông anh rất tự tin, đến nỗi tôi cũng tin lời nói xằng của anh.
Còn Tạ Vọng thì không phụ hy vọng của mọi người, sau nửa giờ mày mò, phá hư luôn máy in.
Tôi sụp đổ nhìn máy in đã chia năm xẻ bảy, không thể lắp lại được nữa.
Cái máy vốn chỉ bị trục trặc, giờ thì hay rồi, máy biến thành rác luôn.
Hận anh!
Làm tôi tốn mất 849 tệ.
Giận đến xoay người bỏ đi, không bao giờ muốn thấy anh nữa.
Kết quả ba ngày sau, tôi lại nhìn thấy anh.
Tôi theo giảng viên hướng dẫn đến tham gia hoạt động, Tạ Vọng là khách mời.
Sau khi hoạt động kết thúc, anh thêm wechat của tôi, nói là đền bù tổn thất và chân thành xin lỗi.
Sau đó, thường xuyên qua lại, không biết sao lại thân quen.
Anh hẹn tôi ăn cơm, xem phim, còn giới thiệu việc làm cho tôi.
Anh là người tốt.
Lúc tôi phát cho anh thẻ người tốt*, mặt anh tối sầm.
*Phát thẻ người tốt: từ chối lời tỏ tình.
Bộ phim đó rất phong phú.
Trên màn ảnh rộng, nam nữ chính tâm sự tháo gỡ mâu thuẫn, trong góc, tôi bị anh đè trên ghế trao đổi nụ hôn đầu với anh.
Tôi không biết hôn, Tạ Vọng cũng không biết, anh gặm loạn.
Tôi vô lực đẩy anh ra, trong tiếng cười của mọi người, Tạ Vọng khẽ cắn vào tai tôi: “Niệm Niệm, anh không muốn làm người tốt, anh muốn làm bạn trai em.”
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy có bạn trai cũng không tệ.
Sau đó, chúng tôi liền ở bên nhau.
Có thể nói, anh là người bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu.
Vẻ ngoài đẹp trai, dáng người chuẩn, luôn đặt tôi lên hàng đầu.
Chỉ là hơi biến thái thôi.
À, nhưng đó không phải khuyết điểm, tôi vẫn rất thích.
Vấn đề duy nhất của anh chính là, quá giàu.
Tạ Vọng lớn hơn tôi ba tuổi, là con người hoàn mỹ, tôi với anh yêu nhau, giảng viên hướng dẫn thấy mà không ngừng thở than.
Cô ấy luôn dặn tôi cẩn thận đừng bị lừa, nói đàn ông trong xã hội này hay lừa tình cảm những cô sinh viên chưa tốt nghiệp.
Tôi không quá bận tâm những lời giảng viên nói.
Anh lừa được tôi cái gì, yêu đương đâu có gì tổn thất.
Chúng tôi rất ít khi có mâu thuẫn, hai năm yêu đương cuồng nhiệt.
Hai tháng trước anh đã cầu hôn tôi.
Mối tình đầu biến thành chồng, tôi cảm thấy tình yêu của tôi cực kỳ hoàn mỹ.
Sau đó, tôi phát hiện ra vấn đề của anh.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Hóa ra giảng viên nói là thật, loại người có tiền như Tạ Vọng chỉ tìm thú vui ở tôi.
Tôi bỏ chạy trong đêm.
Chạy ba ngày đã bị bắt.
Đáng ghét.
Tạ Vọng nghiến răng nghiến lợi: “Em thà tin lời giảng viên chứ không tin anh?”
Đều không phải nhé.
Tôi phồng má chất vấn anh: “Hạ Hạ là ai? Hai người lên cả hot search rồi.”
Tạ Vọng chọc má tôi, tôi càng tức hơn.
“Hỏi anh anh không trả lời còn chọc mặt em!”
Anh không chỉ chọc mặt tôi mà còn vò mặt tôi.
“Tin đó lên hot search là trong vòng nửa tiếng đã bị xử lý, blogger nói gì em cũng tin à? Tống Hạ là em họ anh, mấy năm trước ở nước ngoài nên em chưa gặp, tuần trước vừa về nước, dì út bảo anh trông chừng nó.”
Nói đến đây, Tạ Vọng vò loạn tóc tôi: “Sáng hôm đó anh hỏi em có muốn cùng anh ra sân bay đón không, em nói buồn ngủ, bảo anh đi mình đi, không nhớ à?”
Có chuyện này sao?
Tôi vắt óc nhớ lại, rốt cuộc nhớ tới chủ nhật tuần trước, tám giờ sáng anh gọi tôi dậy.
Ngày hôm trước mãi hai, ba giờ sáng chúng tôi mới ngủ.
Tám giờ đã gọi tôi dậy có phải quá đáng lắm không?
Tôi nổi nóng, cuốn chăn trùm đầu.
Hoàn toàn không nhớ nổi lúc đó anh đã nói gì với tôi.
Về phần tôi nói mình ở trên ban công nhìn thấy anh hôn Tống Hạ, Tạ Vọng tức đến bật cười, quyết định về nước mua kính cho tôi.
Nhìn người khác hôn nhau là một chuyện không lễ phép.
Lúc ấy tôi chỉ liếc nhìn rồi quay đi thì làm sao?
Tạ Vọng dứt khoát gọi điện qua.
Tống Hạ nhận được cuộc gọi, mừng rỡ cực kỳ, cô ấy phải giành thế chủ động.
“Anh trai đại nhân thân ái của em, có phải anh đã bỏ đi quyết định trừ tiền tiêu vặt của em gái ngoan của anh rồi không? Em biết anh là người tốt nhất trần đời mà! Em thề sẽ không bao giờ đánh nhau với ai nữa!”
Nịnh hót quá!
Không giống em họ mà giống em gái ruột ấy.
“Dỗ được chị dâu em thì không trừ tiền tiêu vặt của em nữa.” Anh dưa điện thoại cho tôi, chuyển sang cuộc gọi video.
Tôi và Tống Hạ mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô ấy ngơ ngác: “Vợ anh sao em phải dỗ?”
Nhưng cô ấy nhanh chóng áp xuống sự nghi hoặc.
Kích động nói: “Chị dâu, em cầu xin chị đừng giận anh trai em nữa mà, tiền tiêu vặt của em chia chị một nửa, chúng ta cùng nhau chia cắt tài sản của anh ấy!”
Tôi: “…”
Tạ Vọng ở phía sau tôi.
Sao cô ấy có thể nói ngay trước mặt chính chủ chứ!
8
Tạ Vọng vô cùng tổn thương trước lời giải thích của tôi.
Anh cho rằng tôi hoàn toàn không tin tưởng anh ấy.
Tôi chột dạ giải thích: “Em chỉ muốn ra ngoài bình tĩnh lại, định về sẽ nói với anh.”
Tạ Vọng chấp nhận lý do này.
Chấp nhận thì chấp nhận.
Sau khi thấy tôi không giận, anh bắt đầu giận.
Biểu hiện cụ thể là, gần đây luôn làm mặt lạnh khi ở cạnh tôi.
Công việc trong nước không gấp nên anh chuyển sang làm việc từ xa, hai ngày nay ở lại nghỉ phép cùng với tôi.
Ban ngày, mặt anh không cảm xúc bôi kem chống nắng giúp tôi.
Buổi tối, anh lạnh mặt ôm tôi ngủ.
Ngay cả một cái hôn cũng không cho tôi.
Tôi chống cằm nhìn anh.
Anh đặt máy tính trên đùi, đút cho tôi một nĩa trái cây: “Há miệng.”
Tôi làm nũng: “Không muốn xoài, em muốn ăn dâu tây.”
Anh nghe lời đổi lại, tôi ngoan ngoãn cắn.
Lúc anh rút tay về, thấy tôi ngồi im, nghiêng đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi nhìn anh, cắn dâu tây, đẩy máy tính của anh qua một bên, chiếm lấy vị trí đó.
Mắt Tạ Vọng tối đi, tôi ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh trai.”
Phòng khách sạn tôi đặt ở rất cao, cửa sổ sát đất có thể ngắm phong cảnh hòn đảo.
Sau lưng là biển xanh và bầu trời, trước mặt là anh.
Anh đặt tôi lên sofa, khàn giọng hỏi: “Lương Niệm, có biết mình đang làm gì không?”
Tôi chớp mắt: “Biết nha.”
Tôi ngồi thẳng dậy nói khẽ: “Anh trai, em đang quyến rũ anh đó.”
Bình thường tôi không gọi anh là anh trai.
Chỉ có đôi lúc mới gọi thế.
Tôi uất ức: “Đã mấy ngày rồi anh trai không hôn em.”
Không đợi anh đáp, tôi nói tiếp vế sau: “Anh trai không hôn em vậy em hôn anh trai là được.”
Anh vẫn ngồi bất động, từ chối cho ý kiến.
Tôi nâng mặt anh, chủ động dán lên.
Tạ Vọng đỡ tôi.
Tôi ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Mùi vị ngọt ngào của dâu tây xen giữa răng môi.
Tôi ôm anh: “Thích anh quá đi.”
Môi anh nhếch lên: “Thích đến muốn chia tay anh?”
Không ổn.
Sao lại nói chuyện này vào lúc này!
Tôi dựa vào ký ức mò tới dâu tây trong đĩa, cắn vào đáy quả, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh trai muốn ăn nữa không?”
Tròng mắt Tạ Vọng tối đi: “Ừ.”
“Vậy em đút anh ăn.”
Dây tây hôm nay ngọt lạ thường.
9
Đầu ngón tay Tạ Vọng nghịch quả dâu tây cuối cùng trong đĩa, không biết anh đang nghĩ gì.
Tôi tìm vị trí làm ổ thoải mái nhất.
Đang lúc ôn tồn, anh hỏi tôi: “Định khi nào về nước?”
À, tôi đã ở đây được một tuần rồi.
Hòn đảo này không lớn, một tuần chơi gần như hết rồi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ tới nơi khác chơi tiếp.
Chỉ là…
“Anh có việc phải về nước sao?”
Về nước cùng anh cũng được, lần sau lại đi chơi tiếp.
Tay anh đặt lên bụng tôi: “Về nước đăng ký kết hôn.”
“Giấy khám em xé viết sáu tuần, một tuần nữa đến đo progesterone.”
Tôi mông lung: “Đó là cái gì?”
Tạ Vọng thở dài: “Biết ngay em chưa chuẩn bị mà, cuối tuần chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Được.”
Nếu anh đã sắp xếp xong xuôi, không ai đi cùng tôi cũng không có gì vui.
Tôi vuốt bụng.
Phần bụng dưới lòng bàn tay phẳng lì.
Tháng còn nhỏ chưa nhìn ra gì cả.
Tôi châm chọc: “Trông chẳng giống có thai xíu nào.”
Không tin nổi tôi lại mang thai.
Tạ Vọng gác cằm lên đầu tôi.
Anh không trả lời, tôi ngáp dài.
Chín giờ tối, buồn ngủ quá đi.
Lúc anh ôm tôi về phòng, tôi ôm chặt anh như ôm chiếc gối ôm.
Anh đột nhiên nói: “Xin lỗi Niệm Niệm.”
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên: “Xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ anh thật sự gian díu với em gái à?”
Anh cười bất lực: “Nghĩ gì vậy? Dạo này em lại xem cái gì à?”
Tôi lẩm bẩm: “Là ai nhất quyết bắt em gọi người đó là anh trai, trông anh có vẻ hưởng thụ lắm mà.”
Tôi quá buồn ngủ, anh lại im lặng hồi lâu.
Mãi đến khi ngủ rồi vẫn không biết anh xin lỗi vì cái gì.
Tôi quên bẫng chuyện này.
Đã quyết định về nước, chúng tôi đặt vé máy bay vào ngày mốt.
Ngày mai là ngày cuối ở lại đảo.
Chúng tôi khá may mắn khi đến đúng dịp các hòn đảo tổ chức mít-tinh.
Có thể gặp khách du lịch với đủ loại màu da ở trên đường, tôi cầm một cái khăn choàng dân tộc khá đặc sắc, hỏi Tạ Vọng có đẹp không.
Anh choàng lên cho tôi, bảo tôi quay một vòng, nghiêm túc đáp: “Cái màu xanh trước đó hợp với em hơn.”
Tôi âu sầu: “Nhưng màu cam cũng rất đẹp.”
“Lần sau mặc.” Anh dắt tay tôi: “Còn thích cái nào nữa không?”
Chúng tôi đi dạo một vòng, mua không ít món đồ đặc sắc.
Đa số là đồ thủ công dân bản xứ làm.
Có tinh xảo, có thô sơ.
Tì vết duy nhất là, tôi vừa ý một món đồ trang trí, siêu thích.
Tạ Vọng lật ngược nó lại, bên dưới ghi Made in china.
Anh nhướng mày: “Còn lấy nữa không?”
Tức chết tôi rồi!
Nơi ngóc ngách như vầy mà cũng có hàng thủ công giả!
Tôi tò mò với những thứ chưa từng được thấy, nhìn lại Tạ Vọng vẫn bình tĩnh, không hứng thú với gì cả, nắm tay, đi dạo cùng tôi suốt cả quãng đường.
Màn đêm dần buông xuống, một đống đồ tôi mua được đưa đến khách sạn, chúng tôi tham gia buổi tiệc của bộ lạc bản địa.
Bỏ ra ít tiền là có thể mua được một vòng hoa bện tay vô cùng đẹp.
Hoa sứ đủ màu sắc bện thành vòng, Tạ Vọng đeo nó cho tôi.
Mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa hát hò, không khí bãi biển vô cùng vui vẻ.
Tôi chống cằm nhìn mọi người khiêu vũ, giữa chừng gặp một cô gái, cô ấy mừng rỡ khi gặp người nước mình, rủ tôi cùng tham gia.
Tạ Vọng từ chối thay tôi: “Vợ tôi mang thai.”
“Hả?” Cô gái tiếc nuối, quay lại tò mò hỏi: “Mấy tháng rồi, nhìn không giống mang thai chút nào, hai người mới cưới tới hưởng tuần trăng mật à?”
Không phải, là tôi lén bỏ chạy.
Tôi xấu hổ, bảo anh đáp thay.
Tạ Vọng gật đầu: “Bảy tuần. Đúng vậy, đưa cô ấy ra ngoài giải sầu.”
Chúng tôi cách đống lửa ở giữa một khoảng.
Ánh sáng leo lắt.
Ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt anh.
Đồ anh mặc hôm nay cũng giản dị, làm dịu đi vẻ sắc bén thường ngày.
Nhắc tới tôi, anh nhìn qua tôi, tôi cong môi, anh xoa đầu tôi.
Cô gái kia nhỏ giọng nói: “Oa, người độc thân ăn đả kích, không quấy rầy hai bạn nữa, chúc hai bạn hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé.”
Tôi cười híp mắt nhìn Tạ Vọng: “Hôm nay anh dịu dàng lắm nha.”
Anh nhéo nhéo lòng bàn tay tôi: “Anh không dịu dàng lúc nào?”
Lúc tôi chọc tức anh.
Anh rất dữ.
Còn nữa, trên giường cũng rất dữ.
Hai cái chồng lên thì càng đáng sợ.
Lúc anh cởi đồng hồ bắt tôi đếm số là đáng sợ nhất.
Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh: “Sao em luôn có cảm giác anh dịu dàng với người ngoài hơn là với em vậy?”
Anh rũ mắt, nắm cằm tôi: “Phải không?”
Tôi gật đầu: “Đúng thế.”
Có người tốt nào nắm cằm người ta bắt người ta ngẩng đầu đối mặt chứ.
Tạ Vọng cúi xuống làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
“Vì Niệm Niệm của chúng ta càng thích thế hơn, là ai cứ đôi ba ngày lại chọc giận anh, tự tìm phạt chứ?”
A a a, anh nói bậy!
Tôi là loại người đó sao!!
Rõ ràng là lỗi của anh!
10
Tạ Vọng cảnh cáo tôi đừng ỷ mang thai mà trêu chọc anh.
Tôi không thể mang thai cả đời.
Tôi không nghe đấy.
Chuyện sau này thì sau này tính, tôi cứ muốn nhìn anh nhẫn nhịn đến nổi gân xanh đấy.
Anh ngẩng đầu lên, hiếm khi gọi cả họ lẫn tên của tôi: “Lương Niệm, đừng giỡn.”
Tôi chớp mắt: “Cứ giỡn đó.”
Anh kéo cà vạt trói cổ tay tôi.
Mí mắt tôi run lên, anh lấy chăn cuốn tôi lại, tự đi vào phòng tắm.
Tôi nghe tiếng nước chảy, cúi đầu nhìn cổ tay, thở dài một hơi.
Trói rất lỏng, tôi lật cổ tay lại là thoát ra được.
Ài, sức nhẫn nại của anh thật tốt.
Chờ Tạ Vọng tắm nước lạnh xong đi ra muốn ôm tôi, tôi chê người anh lạnh, không cho ôm.
Lần này anh không chiều theo nữa, cương quyết kéo tôi vào trong lòng: “Ngoan ngoãn để anh ôm.”
Được rồi.
Tôi vẫn nên nghe lời một chút.
11
Nghe lời chẳng được mấy chốc.
Tôi không an phận, anh đáp trả bằng cách nhào tôi như nhào bột.
Tôi ôm gối tố cáo: “Lúc xưa khi anh theo đuổi em dịu dàng như thế, em bị vẻ ngoài của anh lừa thật thảm.”
Anh lau vệt nước trên đầu ngón tay: “Ừ hử.”
Anh còn ừ hử!
Không muốn để ý tới anh nữa.
Anh ôm tôi, tôi trườn trườn chui ra.
Anh kéo tôi lại, tôi lại chui ra.
Lặp lại mấy lần, anh ghì chặt tôi lại: “Đừng giỡn nữa, không ngủ thì không dậy nổi chuyến bay sáng mai đâu.”
Lúc đó tôi mới chịu nhắm mắt.
Lúc anh ở bên cạnh tôi, tôi rất hiếm khi mơ thấy anh.
Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi, giấc mơ của tôi vậy mà lại là anh.
Lần này không còn hình ảnh kiều diễm làm người mặt đỏ đến mang tai nữa, mà là hình ảnh hồi chúng tôi mới yêu.
Nhắc tới thì ngay cả bản thân tôi cũng không tin, lúc mới bắt đầu chúng tôi có thể có tình yêu đơn thuần như thế.
Bình thường chỉ nắm tay, ngay cả hôn cũng rất hiếm.
Mỗi lần hẹn hò xong là anh đưa tôi về ký túc xá.
Có một lần quá giờ giới nghiêm, không thể về trường.
Tạ Vọng đề nghị đến nhà anh.
Tôi căng thẳng lắm, lúng túng gật đầu: “Được.”
Ở góc anh không nhìn thấy, tôi điên cuồng tìm kiếm “Lần đầu đến nhà bạn trai cần chú ý những gì.”
Kết quả trả về là gợi ý đến thăm hỏi phụ huynh như thế nào.
Tôi xóa vài chữ.
Tìm “Lần đầu cùng bạn trai cần chú ý những gì.”
Kết quả trả về lần này có vẻ sai sai.
Nhìn mà lòng nhộn nhạo.
Ở trên xe, tôi liếc trộm anh, bị anh nhạy bén bắt được.
Anh xoay đầu tôi lại: “Niệm Niệm đang nhìn nơi nào vậy?”
Mắt tôi nhảy loạn: “Ha ha, không có, tuyệt đối không có nhìn lén anh, hơn nữa mặc quần áo cũng không nhìn thấy.”
Anh hỏi: “Niệm Niệm muốn nhìn nơi nào?”
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phát hiện mình nói sai.
Nói nhiều sai nhiều, không nói không sai.
Tôi quyết định ngậm miệng.
Tôi căng thẳng, hồi hộp mười mấy phút, trong đầu liên tưởng một lát phải làm sao.
Lúc đến nhà anh, tôi phát hiện anh ở một căn nhà trệt diện tích rất lớn.
Nhà lớn, đương nhiên có rất nhiều phòng.
Nhà anh còn có dì giúp việc, thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi: “Cháu là Niệm Niệm phải không, phòng của cháu đã dọn xong rồi, dì dẫn cháu đi.”
Bây giờ tôi mới biết, anh nói đưa tôi về nhà ngủ, là ngủ thật sự.
Phòng anh ở đầu này, phòng khách ở đầu bên kia.
Cách một cái phòng khách.
Dì đi rồi, tôi hỏi Tạ Vọng: “Sao phòng cách xa vậy, anh sợ em có ý đồ với anh à?”
Tạ Vọng hiếm có khi hôn tôi một cái, vội vàng đi ngủ: “Sợ anh mất khống chế.”
Thật khó tin.
Hai chúng tôi lại có một khoảng thời gian thuần khiết như vậy.
Ở trên máy bay, tôi nhắc lai chuyện cũ với Tạ Vọng, Tạ Vọng đắp chăn cho tôi: “Ừ, anh vốn rất thuần khiết, bị em làm hư cả.”
Tôi: ??
Rõ ràng là tôi bị anh làm hư được không hả!
Anh đảo ngược!
12
Trước khi xuống máy bay, Tạ Vọng bọc tôi kỹ càng.
Nếu không có anh nhắc nhở, tôi suýt đã quên tôi từ nam bán cầu trở về.
Trên đảo là mùa hè, thủ đô ở bắc bán cầu đang đổ tuyết.
Tôi đội mũ lông, quấn mình như quả bóng.
Gió lạnh làm tôi rùng mình, anh nắm tay sưởi ấm cho tôi.
May là trong sân bay có điều hòa nên cuối cùng tôi cũng bình ổn lại.
Ở đây có rất nhiều người đến đón máy bay, tôi chỉ nhìn thoáng qua, lại nghe thấy một giọng nữ quen quen hét lớn: “Anh họ, chị dâu, nhìn em này, em gái ngoan của hai người ở đây!”
Cô ấy hét vang trời, dù sân bay ồn ào vẫn cực kỳ nổi bật.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô ấy.
Tôi cũng không ngoại lệ, nhìn về nơi phát ra tiếng hét.
Sau khi thấy rõ là ai, tôi len lén núp sau lưng Tạ Vọng.
Sợ mất mặt.
Là người có thể nửa đêm đánh nhau bị bắt vào đồn, Tống Hạ hoàn toàn không thấy xấu hổ.
Đương nhiên Tạ Vọng đứng phía trước tôi cũng nhìn thấy Tống Hạ.
Anh lặng lẽ kéo mũ tôi sụp xuống, làm như không thấy đứa em gái ngoan đó.
Tống Hạ rất buồn.
Tôi rất hài lòng.
Sau khi rời khỏi nơi mọi người tụ tập, cô ấy bước tới đón.
“Sao anh chị lại làm lơ em? Giữa trời giá lạnh ra đón anh chị, anh chị lại đối xử với em như vậy.”
Từ sau lần Tạ Vọng gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã add tôi, hai ngày nay liên tục hỏi han, dường như muốn thông qua tôi để lấy lại tình thân đã tiêu tán của Tạ Vọng cùng với tiền tiêu vặt của cô ấy.
Trước khi về nước đương nhiên tôi đã nói với cô ấy.
Cô ấy không nói sẽ đến đón.
Tống Hạ ôm ngực: “Em đang cho hai người kinh hỉ đó, vậy mà anh chị lại không cảm kích chút nào!”
Tôi châm chọc: “Là kinh sợ.”
Tạ Vọng hùa theo: “Dọa sợ chị dâu em thì tiền tiêu vặt tháng sau cũng mất.”
Vẻ mặt biến đổi của Tống Hạ hoàn toàn có thể chọn làm tài liệu giảng dạy cho Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Không thể tin, đau khổ, tuyệt vọng.
Biến đổi vô cùng linh hoạt.
Cô ấy gào khóc: “Anh không có trái tim.”
Tôi lặng lẽ kéo áo lông lại, Tạ Vọng tưởng tôi lạnh, nhét tay tôi vào túi anh.
Nhiệt độ cơ thể của nam giới vào mùa đông dường như cao hơn nữ giới, tay tôi lạnh, anh lại ấm.
Tôi cười với anh, Tống Hạ ở bên lại gào khóc: “Đủ rồi, hai người đủ rồi đó! Không chỉ không hoan nghênh em, còn cho em ăn cơm chó, chẳng lẽ anh chị không biết em vừa mới chia tay à? Đôi tình nhân đáng ghét!”
Tôi nói xấu thẳng mặt cô ấy: “Em họ anh ồn ào thật đó.”
Tống Hạ muốn cãi lại.
Tạ Vọng nói ba chữ làm cô ấy ngậm miệng: “Tiền tiêu vặt.”
Tống Hạ ỉu xìu như cà tím héo, sau đó bám theo phía sau chúng tôi.
Cô ấy đáng thương làm tôi không nỡ, trên đường về trò chuyện với cô ấy.
Tống Hạ lập tức vui vẻ trở lại.
Bô bô kể chuyện của mình cho tôi nghe, tôi rót cho cô ấy ly nước.
Kể xong, chợt nhớ ra hỏi tôi: “Chị đám cưới em làm phụ dâu có được không?”
Tôi đáp: “Chị có thể sẽ không cưới.”
Hai tầm mắt đồng loại đổ về phía tôi.
Tôi mông lung: “Sao thế.”
Tạ Vọng siết chặt tay tôi, Tống Hạ nuốt nước bọt: “Chị không cưới thì anh trai em phải làm sao?”
Tôi chống cằm: “Đăng ký là được rồi, dù sao có cưới hay không thì vẫn chỉ xem giấy đăng ký kết hôn đúng không?”
Hiếm khi thấy Tạ Vọng nói thẳng: “Tại sao không muốn tổ chức lễ cưới? Anh không thể được công khai à?”
Hả?
Anh nghĩ đi đâu vậy.
“Còn hơn tám tháng đứa bé mới ra đời, em phải chăm con, không muốn chuẩn bị lễ cưới, phiền phức lắm.”
Tạ Vọng buông tay ra: “Không cần em chuẩn bị.”
Không phải hay nói bên nữ mong đợi lễ cưới hơn sao.
Tạ Vọng bày vẻ kiên quyết nhất định phải tổ chức.
Tôi thỏa hiệp: “Được rồi.”
13
Ngày chúng tôi đăng ký kết hôn tình cờ là ngày đông chí.
*Ngày đông chí: ngày mặt trời nằm ở vị trí thấp nhất trên bầu trời trong năm. Thường là 21 hoặc 22 tháng 12.
Chia kẹo cưới cho những người gặp ở Cục Dân chính, tôi và anh ký tên mình, chụp ảnh.
Cầm được giấy đăng ký kết hôn, tôi tiện tay bỏ vào túi, hỏi Tạ Vọng: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Anh xem kỹ quyển của mình, cẩn thận cất đi như bảo bối.
Anh nắm tay tôi: “Đi thôi, ăn món Ý lần trước em muốn ăn.”
Ngoại trừ chúng tôi, hôm nay chỉ có một cặp tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn, lạ là trông họ khá xa lạ.
Cũng không mang kẹo cưới đi phát như chúng tôi.
Tôi đưa kẹo cưới cho chị gái đó, lắm miệng hỏi một câu: “Anh ấy là chồng chị à?”
Cô ấy sửng sốt một chốc, không kịp nhận ra tôi đang nói ai.
“Đúng vậy.”
Như biết được sự lúng túng của tôi, cô ấy nói thêm vài câu: “Đến tuổi, quen từ xem mắt. Em với chồng là tự do yêu đương phải không?”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trò chuyện vài câu, Tạ Vọng đã trở lại.
Tôi chào tạm biệt cô ấy rồi chạy về phía Tạ Vọng.
Tôi ôm eo anh cọ cọ: “Bên cửa sổ ly hôn đông người thật.”
Anh xoa đầu tôi: “Không liên quan đến chúng ta.”
Tôi chủ động nhắc đến chị gái vừa rồi, không khỏi thở dài: “Anh nói xem, tại sao người không yêu nhau lại muốn kết hôn chứ?”
Tạ Vọng nói: “Ai cũng có lựa chọn của riêng mình.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Cũng phải.
Muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì không kết.
Bận tâm chuyện của người khác cũng chẳng có ích gì.
Tôi kiễng chân hôn anh: “May là em yêu anh.”
Anh đứng lặng một hồi, tôi lại hôn cái nữa: “Anh trai, làm sao thế?”
Anh cúi xuống hôn tôi.
Cục Dân chính người qua kẻ lại, hôn môi ở nơi công cộng dường như không tốt lắm.
Nhưng đây là Cục Dân chính.
Xung quanh chỉ có những lời chúc phúc.
Tạ Vọng ôm ghì lấy tôi: “Anh cũng yêu em.”
14
Lần mang thai này của tôi không khổ sở như những người khác.
Trừ ham ngủ, nôn nghén, phù nề đều không xảy ra.
Tôi ngủ lại ngủ, đứa bé càng ngày càng lớn.
Tạ Vọng là một người chồng tốt, anh lo liệu mọi chuyện trong suốt thời gian tôi mang thai.
Lúc tôi vào phòng mổ, anh không ở ngoài mà chọn cùng vào phòng sinh.
Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng lúc mất sức nhìn thấy có anh bên cạnh như có dòng nước ấm chảy qua tim vậy.
Tôi ngất đi trong tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tạ Vọng túc trực bên giường bệnh chờ tôi tỉnh lại, thấy tôi tỉnh, tôi không khóc anh đã khóc trước.
Đó là lần đầu tôi thấy anh khóc, rất lấy làm lạ.
Ngón tay tôi chạm lên nước mắt của anh: “Canh em bao lâu rồi?”
“Mới một lát thôi.”
Lừa người.
Tôi vào phòng mổ lúc sáng, bây giờ trời đã tối om rồi.
Tôi sinh rất suôn sẻ, ở trong phòng mổ không lâu.
Chắc hẳn anh đã chờ rất lâu.
“Con thế nào rồi.”
“Rất khỏe mạnh, là con gái, anh vừa qua coi, con bé ngủ rồi.” Anh khẽ khàng ôm lấy tôi: “Niệm Niệm, vất vả cho em rồi.”
Ngủ rồi, vậy là không ôm qua chơi được.
Xem ra tạm chưa thể thấy bảo bảo.
Nghe nửa câu sau của anh, mắt tôi sáng lên: “Vậy em vất vả như thế, có phải anh sẽ xóa bỏ mấy món nợ đã ghi lại đi không?”
Anh có một cuốn sổ nhỏ ghi lại số lần và tình huống cụ thể tôi trêu chọc anh trong lúc mang thai.
Nói là chờ tôi sinh xong sẽ trả lại toàn bộ.
Quá đáng sợ rồi.
Tạ Vọng ngẩn ra, rồi bật cười nói: “Không thể. Một lần cũng không được thiếu.”
(Hết.)
Comments for chapter "chương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0