Thừa Bách - Chương 1 full
1.
Trên mạng lan truyền một đoạn video.
Trong đó, một người đàn ông đang dầm mưa đứng dưới ký túc xá đưa đồ cho một cô gái.
Dáng người cao ráo dưới chiếc ô trở nên nổi bật giữa màn mưa, khiến nhiều người không chút đắn đo mà cảm thán rằng tình yêu thời thanh xuân thật mãnh liệt.
Nhưng chẳng mấy chốc, có người đã phát hiện ra cô gái ấy chính là tôi – một nữ minh tinh đầy thị phi.
Còn người đàn ông đó là Tạ Thừa Bách.
Tạ Thừa Bách là ai?
Anh là người sáng lập công ty X², đứng đầu ngành trong lĩnh vực này.
Bản thân anh cũng nổi tiếng vì đã thành công khi mới 27 tuổi, sở hữu một tấm ảnh mờ trong buổi tiệc đã đủ giúp anh đứng đầu danh sách các ông chủ điển trai nhất.
Ngoài ra, lời đồn bên ngoài đều nói Tạ Thừa Bách có tính khí không tốt và không gần gũi với phụ nữ.
Từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, đến được vị trí ngày hôm nay, tính cách quyết đoán của anh không có gì phải nghi ngờ.
Sau khi video bị lộ ra, nó làm dấy lên nhiều đồn đoán từ cộng đồng mạng.
Trong mắt họ, chúng tôi không hề xứng đôi.
Rất nhanh sau đó, một người tự xưng là người biết chuyện lên tiếng: thời đại học, gia cảnh Tạ Thừa Bách khó khăn, mẹ anh bị bệnh nặng phải nằm viện, anh phải làm nhiều công việc cùng lúc.
Chính tôi đã dựa vào việc mình có tiền, ép buộc Tạ Thừa Bách làm bạn trai của mình.
Nói khó nghe hơn, đó chính là bao nuôi.
Nhìn thấy những thông tin này, tôi cảm thấy thật buồn cười.
Tôi ép buộc Tạ Thừa Bách ư?
Vậy mà cũng có người tin?
Đúng là có người tin thật.
Trên mạng ngập tràn những lời bàn tán:
“Thì ra là vậy, Tạ tổng thật tội nghiệp, chỉ vì khi đó không có tiền nên bị loại phụ nữ tồi tệ này ức hiếp.”
“Tôi thấy đau lòng quá. Chắc chắn là cô ta ép buộc anh ấy phải dầm mưa để mang đồ đến.”
“Đây chẳng phải là bạo lực học đường sao?”
“Cô này hay bắt nạt người khác chẳng phải ai cũng biết rồi sao?”
Sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Chiều hôm đó, nữ minh tinh nổi tiếng Trần Ương Ương cũng đăng Weibo lên tiếng:
“Chuyện đã qua rồi, gặp nhầm người không phải là lỗi của Thừa Bách. Phản đối bạo lực, hãy bắt đầu từ chính chúng ta.”
2.
Giọng điệu thân mật, như thể cô ta và Tạ Thừa Bách đã quen biết nhau từ lâu.
Có người trong phần bình luận hỏi: “Thừa Bách? Á á á, Ương Ương, cô có thể gọi Tạ tổng là ‘Thừa Bách’ như vậy sao?”
Trần Ương Ương trả lời: “Chỉ là một cách xưng hô thôi, chúng tôi đã gọi quen rồi, mọi người đừng nghĩ nhiều.”
Họ thật khó mà không nghĩ ngợi.
Một người đàn ông quyết đoán trong giới kinh doanh, và một cô nàng trong sáng dễ thương là minh tinh nổi tiếng.
[Đúng là một cặp trời sinh, thật xứng đôi vừa lứa.]
[Buồn cười thật, có người dùng tiền cũng chẳng chiếm được trái tim Tổng giám đốc Tạ. Cuối cùng Thừa Bách vẫn chọn cô gái hiền lành như Ương Ương.]
[Với thân phận và địa vị hiện tại của Tạ tổng, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu. Hứa Khanh, hãy chờ bị trả thù đi.]
[Có người lần trước còn tranh vị trí thảm đỏ với Ương Ương. Cũng may Ương Ương tốt bụng, không để bụng.]
[Chị tôi không để bụng, nhưng không có nghĩa là anh rể tôi không để bụng. Cô ta cứ đợi bị tẩy chay đi.]
Ơ, giờ đã gọi là “anh rể” rồi.
Tôi và Trần Ương Ương thực sự là đối thủ.
Cùng tốt nghiệp một năm, cùng tham gia một bộ phim nổi tiếng.
Tuy nhiên, lúc đó tôi đóng vai nữ chính, còn cô ta đóng vai nha hoàn bên cạnh tôi.
Thời gian đó cô ta tỏ ra khiêm nhường, ngoan ngoãn, cái gì ngon cũng mang cho tôi một phần, kéo tôi nói chuyện đủ thứ.
Tôi coi cô ta là bạn tốt, còn vì cô ta mà gây chuyện với nhà sản xuất muốn lợi dụng tôi, suýt nữa bị phong sát.
Mãi sau này tôi mới biết, Trần Ương Ương ngoài mặt thì cảm ơn tôi.
Nhưng thực ra cô ta căm ghét tôi vì đã khiến cô ta mất đi cơ hội nổi tiếng.
Cô ta nghĩ tôi ghen tị với cô ta.
Dù không bao lâu sau, tên đạo diễn đó bị bắt vì tội quấy rối nhiều người, cô ta vẫn hận tôi.
Sau đó có người nặc danh trên mạng nói rằng, có một nữ chính mới vào nghề, chuyên bắt nạt các diễn viên khác trên phim trường.
Rồi có người tìm ra rằng người đó là tôi.
Người bị bắt nạt chính là Trần Ương Ương.
Và bằng chứng là mỗi ngày, Trần Ương Ương đều chủ động mang cho tôi một cốc cà phê.
Đối mặt với sự nghi ngờ, Trần Ương Ương không phản hồi trực tiếp, chỉ có một lần bị fan chụp được cảnh mắt cô ta đỏ hoe khi ở sân bay, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Mong mọi người đừng truy cứu nữa.”
Câu nói này đã gắn cho tôi cái mác là kẻ bắt nạt người khác.
Mặc dù nhiều người trong ngành đã lên tiếng thanh minh giúp tôi, nhưng fan của cô ta vẫn cho rằng đó là do tôi đã mua chuộc họ.
Danh tiếng của tôi tụt dốc không phanh.
Còn Trần Ương Ương lại đứng trên tôi, nhanh chóng trở thành một ngôi sao đáng thương được mọi người yêu mến, thu hút đông đảo người hâm mộ.
Lần trước ở thảm đỏ cũng vậy.
Trần Ương Ương tỏ ra kiêu căng, muốn được đi cuối, không chịu lên sân khấu.
Ban tổ chức không còn cách nào, đành để tôi đi trước.
Sau đó, fan của cô ta lại nói tôi đã chiếm mất vị trí của cô ta.
Giờ đây, dư luận đã hỗn loạn đến mức này, tôi không tin là Trần Ương Ương không đứng sau giật dây.
3.
Nhưng tôi chẳng chút hoang mang, mở một gói khoai tây chiên, ngả người trên ghế sofa, tiếp tục nghiên cứu kịch bản của mình.
Chị Lưu, quản lý của tôi, gọi điện đến.
Giọng chị ấy gấp gáp: “Khanh Khanh, hồi đại học em thật sự đã từng hẹn hò với Tạ Thừa Bách à?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Tôi thản nhiên thừa nhận.
Chị Lưu như rơi vào hầm băng: “Xong rồi xong rồi. Trời ơi, em gây chuyện với ai không gây, lại đi đụng vào Tạ Thừa Bách. Anh ta nhất định sẽ trả thù em.”
Chưa kịp để tôi giải thích, chị ấy tiếp tục nói: “Khanh Khanh, hay là em đi trốn một thời gian đi.”
“Không sao đâu. Chị đừng lo.”
“Sao mà không lo được! Em lại còn dùng tiền để sỉ nhục Tạ Thừa Bách nữa. Chị thấy sự nghiệp của mình cũng sắp đi vào ngõ cụt rồi.”
Nói xong, chị ấy than trời một tiếng rồi cúp máy.
Tạ Thừa Bách đương nhiên sẽ không trả thù tôi.
Họ không biết rằng, cái người tên Tạ Thừa Bách mà họ nhắc đến, hiện tại đang đỏ mắt năn nỉ tôi chạm vào anh.
Tạ Thừa Bách không mặc áo, bày ra thân hình như chim công xòe đuôi khoe mẽ.
Khi tay chạm vào cơ bụng nóng hổi, tôi sững sờ trong thoáng chốc, vội vàng rút lại.
Tạ Thừa Bách tuyệt đối không để cho tôi thoát, trong mắt tràn ngập vẻ tủi thân.
“Bà xã, em đã lơ anh ba mươi bảy phút rồi, có phải em không còn thích anh nữa không?”
4.
Tôi đang học thuộc kịch bản.
Ở trong phòng làm việc, Tạ Thừa Bách luôn làm phiền tôi, vì vậy tôi đã trốn ra phòng khách.
Tôi và Tạ Thừa Bách đã kết hôn.
Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu rất đặc biệt.
Tại một bữa tiệc hồi đại học, tôi say rượu, ôm chặt lấy Tạ Thừa Bách không buông, còn tuyên bố sẽ bao nuôi anh.
Nhưng lúc đó Tạ Thừa Bách hoàn toàn không tức giận.
Theo lời bạn cùng phòng của tôi, Tạ Thừa Bách lúc đó ôm tôi, khóe miệng không thể giấu được nụ cười.
Bởi vì người đầu tiên nảy sinh ý định không thuần khiết lại chính là Tạ Thừa Bách.
Anh kiêu ngạo không chịu thừa nhận, chỉ là lúc nào cũng vô tình gặp tôi trên đường về ký túc xá.
Lúc đó tôi lưu tên anh trong danh bạ là “Anh trai trùng hợp”.
Vì mỗi lần Tạ Thừa Bách gặp tôi, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Thật trùng hợp,” không để lộ chút cảm xúc nào.
Sau này tôi mới biết, anh chỉ chào rồi đi ngay là vì quá kích động, sợ làm tôi hoảng sợ.
Cho đến một ngày, anh bắt gặp tôi bị người khác tỏ tình.
Anh không thể giấu giếm cảm xúc trong lòng nữa, liền chặn tôi lại trong hành lang.
“Bạn học Hứa Khanh, không phải cô nói sẽ bao nuôi tôi sao?”
Anh nói thẳng thừng quá.
Nhìn khuôn mặt điển trai đang tiến lại gần, tôi nghe thấy nhịp tim của mình đập mạnh, không hiểu sao lại gật đầu.
“Tạ Thừa Bách, anh thiếu tiền à?”
“Anh rất thiếu em.”
Chúng tôi cứ thế mà đến với nhau.
Tôi biết mẹ anh bị bệnh nặng, nên đã lén trả hết toàn bộ tiền viện phí cho anh.
Tôi nói đùa với anh: “Anh xong rồi, không có tiền trả lại, giờ phải trả cả đời cho em rồi.”
Lúc đó tôi không biết, mỗi năm số học bổng mà Tạ Thừa Bách tích lũy được đã lên đến vài trăm nghìn.
Khi anh đưa thẻ ngân hàng cho tôi, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
Tôi vui vì anh không phải vì tiền của tôi mới ở bên tôi, nhưng cũng cảm thấy hụt hẫng.
Chẳng lẽ anh không muốn bên tôi cả đời sao?
Vậy mà lại nhanh chóng muốn cắt đứt quan hệ với tôi?
Tôi cầm thẻ ngân hàng, vừa định nói gì đó.
Tạ Thừa Bách ôm tôi vào lòng, đầu dựa vào vai tôi: “Số tiền trong thẻ này, coi như là khoản tiền đầu tiên anh để dành cho chúng ta cả đời, được không?”
Tôi ngẩn người vài giây, rồi mới hỏi: “Tạ Thừa Bách, anh thật sự muốn ở bên em mãi mãi à?”
“Anh sẽ luôn ở đây, chờ em đồng ý.”
Không ngờ chuyện tôi giúp anh trả viện phí lại bị các bạn cùng trường biết được.
Tin đồn bay tứ tung.
Nói tôi bao nuôi Tạ Thừa Bách ba vạn tệ một tháng.
Nói Tạ Thừa Bách giả vờ thanh cao.
Còn rất nhiều lời lẽ bẩn thỉu khác.
Tôi tức giận, muốn đi gặp người tung tin đồn để tranh luận một trận.
Nhưng Tạ Thừa Bách ngăn tôi lại.
“Không cần phải so đo với bọn họ. Hơn nữa, cũng không phải toàn bộ là tin đồn. Thực ra, ngay từ đầu anh đã có ý đồ. Chỉ có điều, anh không có ý đồ với tiền của em.”
Anh vừa nói, vừa cười, kéo tôi vào lòng và hôn tôi.
Hôn xong, anh mới nhớ ra hỏi: “Vậy, chủ nhân, em có hài lòng không?”
“Vì sao không nói gì? Nghĩa là không hài lòng đúng không?”
“Vậy để anh thử lại xem.”
Nhưng anh đâu cho tôi cơ hội nói gì?
Cuối cùng, môi của tôi tê dại hết rồi.
Thấy anh với bộ mặt đen tối, đầy toan tính này, tôi lại cảm thấy cái dáng vẻ thuần khiết lúc trước của anh chỉ là giả vờ mà thôi.
5.
Lúc đầu tôi cứ tưởng mình thèm thuồng thân thể của anh.
Nhưng khi lần đầu hôn nhau, trong không khí mơ hồ ấy, mọi thứ tưởng như sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Anh lại đột ngột dừng lại, giọng khàn khàn hỏi tôi: “Hứa Khanh, anh có thể hôn em không?”
Tôi vội vàng nói: “Tạ Thừa Bách, anh bị ngốc à? Đến lúc này rồi mà còn phải hỏi sao? Làm đi!”
Không ngờ tôi lại nói ra những lời có vẻ thô bạo như vậy.
Anh lại nhớ rõ câu này.
Sau này, nhiều năm trôi qua, anh vẫn thực hiện đúng theo câu “Làm đi là được”.
Mỗi khi tôi phản kháng, anh lại nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp: “Không được sao? Hóa ra lúc đó em chỉ lừa anh thôi sao?”
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình tự chuốc lấy khổ sở.
Khi còn học đại học, Tạ Thừa Bách thực sự không có nhiều tiền.
Anh cũng từng bị ba tôi cầm năm trăm vạn yêu cầu rời xa tôi.
Khoảng cách giàu nghèo giữa chúng tôi đã từng là rào cản lớn nhất.
Vì vậy, Tạ Thừa Bách đã dùng số tiền tích lũy được trong những năm qua để khởi nghiệp.
Với đầu óc xuất sắc và sự chăm chỉ làm việc ngày đêm, anh đã phát triển công ty thành công ty hàng đầu trong ngành.
Khi kiếm được số tiền đầu tiên, Tạ Thừa Bách dùng nó để mua nhẫn đính hôn và cầu hôn tôi, chứng minh rằng anh có thể cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng vì lúc đó tôi mới vào showbiz, nên chúng tôi đã kết hôn trong bí mật, ngay cả quản lý của tôi cũng không biết.
Vì chuyện này, Tạ Thừa Bách đã không ít lần trách móc tôi, vì tôi không cho anh một danh phận.
6.
Nghe câu trả lời của tôi, trong mắt Tạ Thừa Bách lóe lên một tia sáng, nắm lấy tay tôi:
“Vậy vợ ơi, em sờ thử đi. Dạo này anh tập luyện rất tốt.”
Sau khi kết hôn, Tạ Thừa Bách hoàn toàn bộc lộ tính cách sói lớn, không kiêng nể gì.
Mỗi ngày nằm chung giường, tôi đương nhiên biết kết quả luyện tập của anh như thế nào.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi đỏ mặt.
Tuy nhiên, tôi vẫn không phản ứng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tạ Thừa Bách, em đang làm việc. Em vẫn chưa học thuộc kịch bản.”
“Không thuộc kịch bản thì sao? Chẳng lẽ anh không hấp dẫn hơn kịch bản sao?”
“Anh đang nói gì vậy? Làm gì có diễn viên nào không học thuộc kịch bản?”
Tôi bất lực, vỗ đầu anh an ủi.
Tạ Thừa Bách càng lúc càng quá đáng.
Anh dùng hai tay đỡ lấy hai bên cơ thể tôi, khóa chặt tôi lại.
Anh hơi ngẩng đầu, ra hiệu bảo tôi nhìn anh.
“Mất công lắm mới có ngày nghỉ ở nhà, vậy mà trong mắt em chẳng có anh. Em chán anh rồi đúng không?”
Nhìn vẻ mặt đáng thương của anh, tôi đột nhiên muốn trêu anh, gật đầu, giả vờ suy nghĩ:
“Có vẻ là có một chút.”
“Em nói gì cơ? Em nói lại lần nữa đi.”
Tất nhiên tôi sẽ không nói lại.
“Hứa Khanh, em chán anh rồi à? Lúc trước khi ở bên anh, em đã nói sẽ thích anh cả đời mà.”
Những nhân viên của anh có lẽ không ngờ.
Tạ Thừa Bách ở công ty lạnh lùng không cảm xúc, giờ đây lại đang vội vã như sắp khóc:
“Tại sao em không thích anh nữa? Em không thích điểm nào ở anh? Anh sẽ thay đổi. Em có phải để ý thằng đẹp trai đóng phim không? Anh ta có gì tốt hơn anh chứ?”
“Hứa Khanh, em đang làm cái gì vậy, bỏ rơi anh rồi sao? Em không thể không thích anh.”
Giọng anh run rẩy.
7.
“Em chỉ đùa thôi, em không có ghét anh đâu.”
Thấy anh sắp không kìm nén được, tôi vội vàng giải thích.
“Tạ Thừa Bách, gần đây anh làm sao vậy?”
Lại là tập gym điên cuồng để khoe cơ thể.
Lại còn dành thời gian rảnh ở nhà để ở bên tôi.
Anh còn rủ tôi quay lại nơi cũ, nói là để cảm nhận lại không khí của buổi hẹn hò lần đầu.
Cứ như thể anh đang cố gắng quyến rũ tôi lần nữa vậy.
Tôi không hiểu.
Tạ Thừa Bách cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Anh đặt tay lên eo tôi, xoay một vòng, giọng nói trầm thấp.
“Anh đã xem đánh giá về bộ phim mới của em trên mạng rồi. Họ nói em và Triệu Thuật Trần rất hợp đôi.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Trong bộ phim đó, tôi và Triệu Thuật Trần không phải là cặp đôi chính, chúng tôi là anh em trong một gia đình tái hôn.
Nhưng không ngờ, càng là mối quan hệ cấm kỵ thì lại càng được fan yêu thích.
Rất nhiều người cắt ghép cảnh của chúng tôi lại với nhau.
Mối quan hệ này còn được gọi là “Dòng chảy ngầm cuộn sóng dưới băng”, thậm chí còn có fan couple và nhóm CP riêng.
“Chỉ là trong phim thôi mà. Tạ Thừa Bách, anh ghen sao?”
“Tất nhiên là anh ghen rồi. Anh mới là chồng hợp pháp của em. Họ lại nói em và người khác hợp đôi. Cái tên Triệu Thuật Trần đó ngoài trẻ tuổi ra thì có gì đặc biệt?”
Hóa ra tất cả sự bất an của anh đều xuất phát từ đây.
Tôi xoa mặt anh an ủi: “Đúng vậy, không cao bằng anh, không đẹp trai bằng anh, lại còn không giàu bằng anh. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta mới là cặp đôi hoàn hảo nhất.”
“Nhưng gần đây em lại không thèm nhìn anh nữa. Chẳng lẽ em thật sự thấy anh già rồi, không còn hấp dẫn sao? Trước đây tay em như muốn dính vào anh, tối nào cũng…”
Chưa để Tạ Thừa Bách nói xong, tôi vội vàng ngắt lời anh, không để anh tiếp tục nói những lời khó nghe ấy.
Tôi chỉ chợt nảy ra ý định muốn khôi phục lại chút hình ảnh của mình thôi.
Chứ không phải mỗi lần anh tắm xong đều quấn cái khăn tắm lỏng lẻo, ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm rồi bắt tôi ngồi lên đùi anh.
Anh thấy tôi đỏ mặt, rồi nói một câu: “Em đúng là thích anh như vậy.”
Cứ làm như tôi là kẻ biến thái ấy.
“Không có gì đâu, Tạ Thừa Bách, anh đừng nghĩ linh tinh.”
Anh càng nghĩ càng tỏ ra tủi thân, chu miệng: “Anh chỉ mới viết một câu trên mạng nói em và Triệu Thuật Trần không hợp đôi, vậy mà đã bị fan couple của hai người đuổi mắng.”
“Xin lỗi anh, để anh phải chịu ấm ức rồi.”
“Vợ ơi, cho anh một danh phận đi.”
“Được, đợi xong khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta sẽ công khai.”
Tạ Thừa Bách nhận được câu trả lời đầy hy vọng, cười rồi kéo tôi vào lòng: “Được.”
8.
Mặc dù chị Lưu nói rằng tiêu đời rồi, nhưng vẫn bỏ tiền ra dìm tin đồn xấu về tôi xuống.
Để khôi phục danh tiếng cho tôi, chị ấy còn giúp tôi ký hợp đồng tham gia một chương trình truyền hình thực tế.
“Chương trình truyền hình thực tế là cách dễ nhất để gây dựng hình ảnh. Em xem cái người nào đó đi, rồi xem cái người nào khác nữa, đều là nhờ chương trình mà nổi lại.”
“Chị không sợ em bị cắt ghép ác ý, đến mức không thể gượng dậy được à? Ví dụ chị xem cái người nào đó, rồi lại nhìn cái người nào đó nữa.”
Mấy chương trình truyền hình thực tế đó đâu phải lần đầu làm mấy chuyện kiểu thao túng dư luận như này.
Không ngờ chị Lưu nhướn mày, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, đạo diễn của chương trình này là em họ của chị. Nó dám cắt ghép ác ý, chị không để yên đâu.”
“Thì ra là người nhà.”
“Em đồng ý tham gia sao?”
“Vâng.”
Dù gì phim mới cũng chưa khai máy, Tạ Thừa Bách lại đi công tác.
Tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, chi bằng ra ngoài một chút.
Chương trình này là một show thực tế chậm về cuộc sống.
Các khách mời sẽ cùng ở trong một căn nhà bên bờ biển và trải qua một tháng cùng nhau.
Ngay từ đầu, đạo diễn đã chơi lớn, phát cho mỗi khách mời một tờ giấy, ai trúng thưởng sẽ nhận được bất ngờ đặc biệt.
Cầm tờ giấy trúng thưởng, tôi hào hứng đi nhận giải, và rồi biết được quy tắc khác của chương trình.
Trong quá trình quay, chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp 24/7.
Chỉ có tôi, ê-kíp đạo diễn và những khán giả xem livestream biết điều này.
Mọi người đều đã ký thỏa thuận bảo mật, trước khi chương trình phát sóng xong hoàn toàn, không ai được tiết lộ thông tin này, nếu không sẽ bị truy cứu pháp lý và chịu phạt rất lớn.
Ồ, đậm chất chiêu trò nhỉ.
Đột nhiên, tôi thấy chương trình này thú vị hơn mình tưởng.
Đã đến lúc phát huy khả năng diễn xuất của tôi rồi.
9.
Đến nơi, tôi chào hỏi vài khách mời rồi định về phòng sắp xếp đồ đạc.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Chị ơi.”
Tôi quay lại và thấy Triệu Thuật Trần đang đứng ở cổng sân.
Cậu ấy cũng là một trong các khách mời sao?
Triệu Thuật Trần nhỏ tuổi hơn tôi, trước ống kính lúc nào cũng gọi tôi là “chị”.
Cậu ấy biết cách thu hút sự chú ý.
Bên ngoài nơi quay phim có rất nhiều paparazzi và người hâm mộ đang chụp ảnh.
Cậu ấy chạy lại phía tôi: “Chị ơi, lâu rồi không gặp.”
Tôi vội đẩy cậu ấy ra, nhưng cảnh này vẫn bị chụp lại và đưa lên hot search.
Tôi bị khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mắng, rồi lại bị dân mạng trên Weibo chỉ trích.
[Ai đó có thể tránh xa soái ca ra một chút được không?]
[“Cô ta như cái kẹo cao su, không chịu buông tha ai cả.”]
[“Em trai Thuật Trần nhất định phải bảo vệ bản thân, đừng để bị bắt nạt nhé.”]
[“Cô ta có thể cút khỏi giới giải trí không? Showbiz đúng là chẳng còn gì ra hồn. Người như thế mà cũng được lên show.”]
[“Quả nhiên, internet không có ký ức.”]
Thật đúng là vô lý.
Họ không nhìn ra tất cả đều là do Triệu Thuật Trần chủ động sao?
Internet có ký ức, nhưng có người lại chẳng có chút lý trí nào.
May mắn là những ngày ghi hình tiếp theo diễn ra suôn sẻ.
Các khách mời đều dễ gần, không ai tỏ vẻ, cũng chẳng ai so đo tính toán.
Mọi người cùng chơi trò chơi, cùng nấu ăn.
Ngay cả những lời bình luận chỉ trích tôi trên màn hình cũng ít dần.
10.
Rất nhanh, đạo diễn thông báo sẽ có một khách mời mới tham gia.
Chúng tôi đợi cả buổi sáng.
Đến chiều, vị khách mời bí ẩn mới lững thững đến nơi.
Đó là Trần Ương Ương.
Tôi thực sự muốn phàn nàn một câu, đúng là cái loại “bám dai như đỉa”.
Từ sau khi ăn theo danh tiếng của tôi, hễ có bộ phim hay chương trình nào tôi tham gia, cô ta đều tìm cách nhảy vào.
Cô ta vốn thô lỗ tùy tiện, nhưng nhờ nổi tiếng mà thường xuyên ép ekip cắt dựng cho mình thành hình tượng trong sáng, ngây thơ, còn những cảnh đàn áp tôi thì lại biến thành cô ta chăm sóc tôi chu đáo, rộng lượng bao dung.
Tiếc là lần này là chương trình phát sóng trực tiếp.
Trần Ương Ương vẫy tay chào tôi, khi bắt tay thì bất ngờ bóp mạnh, dùng móng tay dài bấm vào tay tôi.
Tôi đau đến cau mày, cố gắng hất tay cô ta ra.
Trần Ương Ương lập tức ra vẻ đáng thương: “Ương Uơng, cô vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao? Xin lỗi, những chuyện đó tôi không nên nói. Cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Khán giả xem trực tiếp lập tức dậy sóng.
[“Ương Ương nhà chúng ta vì lý do gì mà phải xin lỗi cô ta? Cô ta dám bắt nạt người khác, lại không cho người dũng cảm đứng ra lên tiếng?”]
[“Ương Ương nhà chúng ta đúng là quá mềm lòng rồi.”]
[“Đúng vậy, Ương Ương đã chào hỏi đàng hoàng mà cô ta còn tỏ thái độ lạnh lùng.”]
[“Xấu người lại còn hay bày trò.”]
Tôi rút tay về, bình tĩnh nhìn cô ta và hỏi: “Cái mà cô không nên nói là gì vậy? Hay là nhân lúc có đông người ở đây, cô nói rõ ra đi. Để tránh sau lưng lại bảo tôi bắt nạt cô.”
Trần Ương Ương mắt đỏ hoe: “Hứa Khanh, tôi không muốn tính toán với cô nữa.”
“Nếu tôi muốn tính toán thì sao?”
Nghe vậy, cô ta lập tức ra vẻ sợ hãi, cố lùi về phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Hứa Khanh, tôi thật sự sai rồi. Xin cô đừng bắt nạt tôi nữa.”
Nhìn như thể cô ta rất sợ tôi vậy.
Tôi cười lạnh: “Diễn xuất không tệ. Nếu phim của cô mà có một phần mười diễn xuất thế này thì tốt rồi. Cô thử nói xem, tôi đã bắt nạt cô ở đâu, lúc nào, như thế nào? Nếu không nghĩ ra được, tôi có thể cho cô thêm thời gian.”
11.
Trần Ương Ương bị tôi phản bác đến mức suýt khóc.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cũng không tiện làm ầm lên.
Trên màn hình trực tiếp, bình luận liên tục công kích tôi:
[“Hứa Khanh quá đáng thật đấy. Ương Ương là người mới thì phải bị bắt nạt sao?”]
[“Ra mắt sáu năm, chưa có lấy một đề cử, vẫn cứ là cô gái ngây thơ mới vào nghề nhỉ.”]
[“Ương Ương nhà chúng tôi thật đáng thương, còn chủ động chào hỏi cô ta.”]
[“Trần Ương Ương gần như cào rách tay Hứa Khanh rồi đấy, các fan mà nhìn không thấy thì có thể quyên góp mắt cho người cần.”]
[Trần Ương Ương suýt nữa làm rách tay của Hứa Khanh, mắt của mấy bạn fan bị mờ à? Cô ấy gần như sắp khóc vì ấm ức rồi còn gì.”]
Đạo diễn vội vàng bước ra dàn xếp để kết thúc phần làm quen này.
Buổi chiều, chúng tôi không có lịch quay. Tôi đi mua ít thuốc ở tiệm gần đó.
Sau khi mua xong, tôi lại đi loanh quanh một lúc, mãi đến tối mới trở về.
Mọi người đang chuẩn bị dọn dẹp để đi ngủ, kết thúc một ngày quay hình.
Đúng lúc đó, đạo diễn đột nhiên gọi tất cả lại, thông báo sẽ có một nam khách mời bí ẩn xuất hiện.
Chương trình này đúng là giỏi tạo sự tò mò.
Tôi ngồi trên sofa, tò mò ngó ra, nghĩ chắc là một diễn viên nổi tiếng hoặc ngôi sao lưu lượng nào đó.
Cửa mở ra.
Người đáng lẽ đang đi công tác ở nước ngoài, Tạ Thừa Bách, lại xuất hiện trước mặt mọi người.
12.
Có thể thấy anh đến rất vội vàng, trên áo khoác còn có những nếp nhăn chưa kịp xử lý, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ điển trai của anh.
Có nhiều người ở đây chỉ từng nghe qua tên của anh, chỉ thấy những bức ảnh mờ nhạt, chứ chưa biết rõ anh trông như thế nào.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, các bình luận thảo luận sôi nổi:
[Diễn viên mới à?]
[Anh đẹp trai ơi, tôi đố anh số điện thoại của anh là bao nhiêu?]
[Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ấy phải đáng giá cả triệu, lẽ nào lại là cậu ấm giàu có mới vào giới giải trí?]
[Hãy nghĩ thoáng chút đi, ít ra thì đây cũng không phải là gương mặt thiếu thẩm mỹ của con nhà tài phiệt.]
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, thì Trần Ương Ương, người vừa rồi còn nằm lười biếng trên ghế sofa, tỏ vẻ không vui vì bị làm phiền khi đang chợp mắt nghỉ ngơi, đột nhiên đứng dậy, uốn éo bước đến trước mặt người đàn ông ấy, nở một nụ cười dịu dàng như nước: “Thừa Bách, anh đến rồi à.”
Mọi người lập tức vỡ lẽ.
[Trời ơi, là Tạ Thừa Bách, là Tạ Thừa Bách bằng xương bằng thịt.]
[Chiều nay Ương Ương mới đến, tối là anh ấy đã đến tìm rồi, quả là không thể rời xa vợ mình một giây nào.]
Tạ Thừa Bách hoàn toàn phớt lờ Trần Ương Ương.
Ánh mắt anh chỉ lướt qua một vòng những người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở góc nơi tôi ngồi, khẽ nhướn mày.
Tôi bỗng cảm thấy điềm xấu, chiếc cốc trong tay tôi “cạch” một tiếng rơi xuống đất, âm thanh vỡ tan trong trẻo thu hút ánh mắt của mọi người.
Tôi đứng dậy, lúng túng nói: “Tôi đi dọn dẹp một chút.”
Vừa dứt lời, nhân viên bên cạnh đã nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ.
Kế hoạch rút lui của tôi thất bại, chỉ đành ngượng ngùng đứng yên tại chỗ.
13.
Bình luận trực tiếp lập tức bùng nổ.
[Buồn cười quá, cuối cùng thì cô ta cũng biết sợ rồi?]
[Qua màn hình thôi cũng cảm nhận được sự căm ghét của Tạ tổng.]
[Xem ra đời của Hứa Khanh đã đến hồi kết.]
[Tạ tổng đến để bảo vệ Trần Ương Ương rồi.]
[Ủng hộ Hứa Khanh rút khỏi showbiz.]
[Bạo lực ngầm thì nên cuốn gói khỏi giới giải trí đi!]
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tạ Thừa Bách.
Anh sải bước về phía tôi, giơ tay định ôm tôi vào lòng.
Nhưng tôi phản xạ tránh đi.
Tay của Tạ Thừa Bách khựng lại giữa không trung, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, hỏi: “Sao, phải là người gọi em là ‘chị’ mới được ôm em à?”
Tôi lập tức hiểu ra là anh đã xem đoạn video của Triệu Thuật Trần đang lan truyền trên mạng.
Chết tiệt.
Lúc đó chỉ mải dùng tài khoản phụ để đấu khẩu với cư dân mạng mà quên giải thích với anh chàng hay ghen này.
Không đợi tôi nói gì, Tạ Thừa Bách đã kéo tôi vào lòng, cúi xuống, ghé sát tai tôi nói với giọng chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe: “Chị”
Giọng nói vừa đậm ý trêu chọc vừa có chút gai góc, khiến tôi bỗng chốc run lên.
Phải công nhận, nghe cũng khá hay đấy chứ.
Tôi bối rối, vội vàng đẩy anh ra.
Các khán giả xem chương trình ngơ ngác một lúc.
Không ngờ Tạ Thừa Bách lại chủ động tiếp cận tôi.
[Giả bộ thân thiện trước, rồi cô ta sẽ chịu thôi.]
[Tạ tổng vừa nói gì với cô ta thế? Chắc bảo cô ta tránh xa Ương Ương đi chứ gì?]
[Nhưng sao tôi lại thấy ánh mắt Tạ tổng nhìn cô ta có vẻ gì đó hơi thân mật nhỉ?]
[Rõ ràng là đầy vẻ chán ghét mà.]
[Anh ấy còn chưa chào hỏi Trần Ương Ương nữa.]
[Hai người đang cố tránh né lộ tình cảm đó, hiểu không?]
Nhân lúc Tạ Thừa Bách ngẩn người, tôi nhanh chóng chạy sang bên kia, giữ khoảng cách với anh.
Ánh mắt của anh rơi vào khoảng không, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.
14.
Tôi sợ anh sẽ nói ra điều gì không thể phát sóng ngay tại chỗ.
Chỉ có tôi biết đây là chương trình trực tiếp.
Tôi vội vàng ra hiệu cho đạo diễn để tiếp tục chương trình.
Đạo diễn lên tiếng: “Tạ tổng, anh có muốn tự giới thiệu với mọi người không?”
Tạ Thừa Bách gật đầu: “Chào các bạn, tôi là Tạ Thừa Bách. Hy vọng trong thời gian tới sẽ cùng mọi người làm việc vui vẻ.”
Nói xong, nhiều người vỗ tay ủng hộ.
Tôi cũng chỉ vỗ hai cái như một hành động xã giao.
Tạ Thừa Bách liếc mắt nhìn tôi một chút, rồi bình thản nói: “Tuy nhiên, mục đích chính của tôi đến đây lần này là để cùng vợ tham gia chương trình.”
Đối diện với ánh mắt cảnh cáo của tôi, anh ngoan ngoãn im miệng.
Nhưng lời anh vừa nói xong, không chỉ là khán giả xem trực tuyến mà ngay cả những người có mặt ở đó cũng bùng nổ.
Tạ Thừa Bách đã kết hôn.
Vợ anh chính là một trong những cô gái ngồi ở đây.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía Trần Ương Ương bên cạnh tôi.
Dù sao, mối quan hệ của hai người gần đây rất nổi bật.
Trần Ương Ương cũng giả vờ ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Các bình luận trên màn hình lại liên tục chạy qua.
[Đây có phải là thông báo chính thức không? Họ đã kết hôn rồi sao!]
[A a a a, đến chương trình chỉ vì muốn ở bên Ương Ương, anh ấy thật sự yêu vợ mình quá đi.]
[Nhìn xem, dù công việc bận rộn thế nào, anh ấy vẫn có thể dành thời gian cho vợ.]
[Oa, Ương Ương còn chưa chính thức công khai mà Tạ tổng đã vội vàng tuyên bố chủ quyền rồi.]
[Ai mà chả thích Ương Ương, Tạ Thừa Bách chắc chắn cũng cảm thấy lo lắng.]
15.
Khi kết thúc quay phim, tôi lên tầng nghỉ ngơi.
Đạo diễn bỗng gọi tôi lại.
Chị Lưu có người em họ khá trẻ tuổi nhưng khả năng chuyên môn rất tốt và rất nhiều ý tưởng sáng tạo.
Lúc này, anh ta nhỏ giọng giải thích: “Chị ơi, Tạ tổng đột ngột đầu tư vào chương trình, đã bỏ ra một triệu tệ. Nên em không thể từ chối, chị hiểu không?”
Tôi hiểu.
Tạ Thừa Bách đưa quá nhiều tiền rồi.
Thấy tôi gật đầu, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi. Chị yên tâm, khi sắp xếp hoạt động, em nhất định sẽ không để hai người ở cùng một chỗ.”
Anh ta vỗ vỗ ngực đảm bảo.
“Chị gái em đã nói rồi, nhất định không để chị chịu thiệt. Em chắc chắn sẽ không để Tạ tổng có cơ hội trả thù chị đâu.”
Khóe miệng tôi giật giật.
Anh ta có hiểu nhầm gì không nhỉ?
Chưa kịp mở miệng giải thích, tôi đã nghe thấy một tiếng ho.
Tạ Thừa Bách đứng ở cửa cầu thang, mắt nhìn chằm chằm vào tôi và đạo diễn, nhưng không nói gì, rồi đứng dậy đi về phòng trên lầu.
Tôi chỉ kịp nói với đạo diễn một câu “anh ấy sẽ không trả thù tôi đâu”, rồi vội vàng đuổi theo lên lầu, muốn giải thích rõ về chuyện với Triệu Thuật Trần.
Phòng của Tạ Thừa Bách ngay cạnh phòng tôi.
Anh đột ngột đến, chỉ còn phòng này là trống.
Tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Nhìn quanh không thấy ai, tôi định đẩy cửa vào.
Tạ Thừa Bách bất ngờ từ phòng tôi bước ra.
Chưa kịp phản ứng, anh đã kéo tôi vào trong phòng, rồi khóa chặt cửa.
16.
Cảnh tượng này diễn ra trong một không gian đầy căng thẳng và mâu thuẫn.
Tạ Thừa Bách giữ tôi chặt bên cửa, nụ hôn của anh đầy vội vã và mang theo chút hờn dỗi.
Một thoáng không khí không thể vào, tôi phải đẩy anh ra mới có thể thở được, nhưng tư thế của chúng tôi vẫn không thay đổi.
Tôi chạm vào đôi môi đỏ rực do bị cắn.
“Anh là chó à, Tạ Thừa Bách?” Tôi hỏi, hơi thở gấp gáp.
“Hừ~ Hừ~ Không thích à?” Anh nói, một tay ôm chặt tôi vào lòng.
Anh còn xịt lên người tôi mùi nước hoa mà tôi yêu thích, hương thơm dịu nhẹ khiến tôi cảm thấy yên bình một cách kỳ lạ.
Tôi đặt tay lên ngực anh.
“Anh ghen à?” Tôi hỏi.
Tạ Thừa Bách không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi.
“Thôi mà, cái lần mà Triệu Thuật Trần ôm em, chỉ là công ty muốn làm chiêu trò CP thôi, em đã bảo với cậu ta em có chồng rồi, bảo cậu ta giữ ý một chút.”
Tạ Thừa Bách vẫn không buông tôi ra dù nghe tôi giải thích xong.
“Vậy còn sao nữa? Tạ Thừa Bách, anh vẫn ghen với cậu ta à?” Tôi hỏi.
“Hừ, không có.” Anh trả lời, giọng hơi lạnh lùng.
“Vậy sao vừa rồi anh đạo diễn kia lại đứng gần em như thế?” Anh hỏi tiếp.
“Anh ta là em họ của chị Lưu, chỉ là nói chuyện xã giao với em thôi mà.” Tôi đáp.
Nghe tôi giải thích, vẻ mặt Tạ Thừa Bách dần dịu lại. Tôi nhón chân, vuốt tóc anh rồi cười khẽ: “Ghen tuông mà, Tạ Thừa Bách.”
Tạ Thừa Bách không phản bác, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
“Anh ghen thì có sao? Em là vợ hợp pháp của anh mà.”
Nói xong, anh rút từ trong túi ra giấy chứng nhận kết hôn.
Sau khi kết hôn, Tạ Thừa Bách luôn mang theo nó bên mình.
Anh nói đó là thứ duy nhất mang lại cho anh cảm giác an toàn.
17.
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ ừ ừ, biết rồi, hợp pháp, hợp pháp. Vậy, ông chồng hợp pháp, anh có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
“Anh ngủ với em.”
“Sáng mai đi ra ngoài cùng nhau sẽ bị người khác phát hiện đó.”
Tạ Thừa Bách có vẻ không hài lòng với thái độ không muốn công khai của tôi, nhưng vẫn nói: “Sáng mai anh sẽ về phòng sớm một chút. Họ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Thấy tôi do dự, Tạ Thừa Bách tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Anh đi công tác mấy ngày không gặp, em không nhớ anh sao?”
Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.
“Một ngày không gặp như cách mấy mùa thu.”
“Anh đã làm thêm mấy ngày liền mới hoàn thành công việc, chạy về để ở cùng em, mà em lại đuổi anh đi?”
Anh có vẻ rất tủi thân: “Em không thích anh rồi phải không? Anh biết anh già rồi, không còn sức hút nữa, không giữ được trái tim của em.”
“Được rồi, được rồi, ở lại đi.”
Dù sao thì phòng tôi cũng có giường đôi, không gian cũng khá rộng rãi.
Sáng mai mọi người cũng không dậy sớm đâu.
Tạ Thừa Bách vui mừng đồng ý, nhanh chóng nhảy lên giường.
Tôi lấy chiếc gối chắn ở giữa giường.
“Ngày mai còn phải ghi hình, tối nay đừng có chạm vào em.”
Tạ Thừa Bách ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng khi tắt đèn, tay anh không kiểm soát được mà luồn vào áo ngủ của tôi.
Tôi quay đầu lại, cái gối giữa chúng tôi đã biến mất, chỉ còn Tạ Thừa Bách và tôi đối diện nhau.
“Tạ Thừa Bách!”
“Không được sao? Vậy anh tự kiềm chế một chút là được. Anh không sao đâu.”
Anh nói với giọng như sắp khóc.
Nhìn dưới ánh đèn mờ mờ ở đầu giường, đôi mắt anh đỏ lên vì chịu đựng, tôi lập tức mềm lòng.
“Vậy thì nhẹ tay một chút.”
Lần này, người khóc lại là tôi.
Tôi nắm chặt vai anh, nói: “Tạ Thừa Bách, anh nhẹ tay một chút. Đừng để họ nghe thấy.”
“Nếu sợ bị phát hiện, vậy em phải nhỏ tiếng một chút nhé.”
Anh nở nụ cười gian xảo.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
“Tạ Thừa Bách, sau này em sẽ không tin anh một chữ nào nữa!”
“Vậy phải làm sao?”
Tạ Thừa Bách giả vờ khó xử, vừa vuốt tóc tôi ra sau tai, vừa nói với giọng mê hoặc:
“Nhưng mà, vợ à, chính em đã nói, ‘làm là được rồi’ mà.”
Mẹ nó, ý của tôi đâu phải như vậy đâu?
18.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy hơi muộn, vừa mở cửa thì đã thấy Tạ Thừa Bách cũng từ phòng bên cạnh đi ra.
Đã có nhân viên đến để chuẩn bị máy quay.
Tạ Thừa Bách hỏi tôi: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Biết là cố tình hỏi mà!
Sáng nay tôi đã phủ mấy lớp kem nền lên mặt rồi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Ngủ rất ngon!”
Tạ Thừa Bách chỉ cười, không đáp lại.
Xuống lầu, tôi nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, vừa định cảm thán rằng đội ngũ sản xuất cuối cùng đã bỏ qua bánh mì và sữa.
Trần Ương Ương từ trong bếp đi ra.
Cô ta mỉm cười ngại ngùng với Tạ Thừa Bách: “Em đã dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người, hy vọng mọi người thích.”
Cô ta trông thật hiền lành và chu đáo.
Tôi im lặng, giả vờ không nghe thấy tiếng phàn nàn của đạo diễn trong tai nghe.
“Cô ta bảo cô ta làm à? Đội ngũ sản xuất của chúng tôi có bốn năm người, tất cả đều bị cô ta gọi dậy giữa đêm để làm bữa sáng. Mới ngủ được vài tiếng! Còn phải bị cô ta sai bảo này nọ.”
Khi ăn, Tạ Thừa Bách ngồi bên cạnh tôi.
Trần Ương Ương ngay lập tức lại gần, gắp cho anh một quả trứng chiên.
“Anh ăn thử cái này đi.”
Chưa đợi Tạ Thừa Bách lên tiếng, tôi đã nói trước: “Xin lỗi, anh ấy không thể ăn cái này.”
Trên màn hình hiện lên vô số bình luận:
[Tại sao Hứa Khanh lại can thiệp vào việc của Tạ tổng? Cô ta thật sự nghĩ mình là ai?]
Tôi giải thích: “Anh ấy bị dị ứng với trứng gà.”
Ánh mắt của Trần Ương Ương rưng rưng, nhìn tôi: “Khanh Khanh, tôi biết là cô không thích tôi, nhưng cũng không cần phải làm mọi người xa lánh tôi như vậy đâu. Anh ấy chỉ ăn một quả trứng tôi làm thôi mà. Sao cô lại biết anh ấy bị dị ứng với trứng?”
Lời nói của cô ta ám chỉ tôi đang bịa chuyện để cô ta bị cô lập.
Tôi cảm thấy thật nực cười.
Ai lại đi bịa chuyện thế này để nhằm vào cô ta chứ?
Ngay lúc đó, Tạ Thừa Bách lấy quả trứng chiên trong bát mình đưa cho một nghệ sĩ ngồi bên cạnh.
Tôi nhìn vào ánh mắt không thể tin được của Trần Ương Ương.
“Không phải cô biết sao? Tôi ép anh ấy ở bên tôi đấy.”
Trần Ương Ương không ngờ tôi lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, cắn chặt môi, nhìn về phía Tạ Thừa Bách, không giấu nổi vẻ đau lòng.
“Khanh Khanh, Tạ Thừa Bách là một con người, sao cô có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy như vậy? Nếu cô có bất mãn gì, cứ nhắm vào tôi đi.”
Tôi liếc nhìn Tạ Thừa Bách, nhướng mày:
“À, Tạ tổng, vậy thật là không may cho anh khi gặp phải người không ra gì như tôi, còn phải chịu sự ức hiếp này.”
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Họ cố gắng không nhắc lại chuyện này, sợ rằng Tạ Thừa Bách sẽ thật sự nổi giận và làm tôi mất việc ngay tại chỗ.
Ai ngờ tôi lại là người nói ra chuyện này trước.
[Tức chết đi được. Hứa Khanh sao lại vô liêm sỉ như vậy?]
[Ương Ương và Tạ tổng đang yêu nhau. Cô ta nói lại chuyện cũ, chẳng lẽ muốn làm rõ chuyện của ba người sao?]
[Tạ tổng chưa bao giờ công nhận bạn gái là Trần Ương Ương, chẳng lẽ cô ta không biết bạn trai bị dị ứng trứng sao? Còn không nổi tiếng nữa, lại suốt ngày bám dính.]
[Tạ tổng chắc muốn bị dị ứng, để Trần Ương Ương chăm sóc anh ấy. Mối quan hệ ngọt ngào của các cặp đôi, cô hiểu không?]
Tạ Thừa Bách đáp lại lời tôi: “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Bề ngoài tỏ ra là người đàn ông mẫu mực, nhưng thực ra lại lén lút cười, ghé vào tai tôi với giọng chỉ có hai chúng tôi nghe thấy: “Xin chị hãy thương yêu em.”
Lúc đó mặt tôi lập tức đỏ bừng, trong lòng thầm mắng một câu: “Thật là vô liêm sỉ.”
Tạ Thừa Bách lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, dưới bàn, anh lén lút vuốt ve lòng bàn tay của tôi.
19.
Nghệ sĩ ngồi cùng bàn nhạy bén nhận ra không khí giữa chúng tôi có gì đó không ổn.
Cô ấy giả vờ vô tình hỏi:
“Trần Ương Ương và Tạ tổng mới bên nhau không lâu phải không? Đến cả việc đối phương không thể ăn gì mà vẫn chưa biết.”
“Ai bên cạnh cô ta chứ? Tôi không quen cô ta.”
“Không quen sao? Tạ tổng thật là thích đùa. Trên mạng ai cũng biết là Tạ tổng đến đây là vì vợ của mình, Trần Ương Ương mà.”
Nghe vậy, Tạ Thừa Bách không nói thêm gì, mà từ trong túi móc ra hai quyển sổ đỏ quen thuộc.
“Đúng là đến vì vợ tôi. Nhưng vợ tôi luôn luôn là Hứa Khanh.”
Cả màn hình bình luận và không khí xung quanh đều chìm vào im lặng.
Chỉ trong vài phút, đánh giá của mọi người đã thay đổi hoàn toàn.
[Không thể nào, Tạ tổng chắc chắn là bị Hứa Khanh nắm được điểm yếu gì đó rồi chứ?]
[Cậu có bị zombie cướp mất não rồi không?]
[Cười chết, mấy người còn gọi người ta là anh rể, người ta hoàn toàn không quen chị gái của bạn đâu.]
[Còn dám nói người ta là người thứ ba, thật là…]
[Dù sao thì việc Hứa Khanh bắt nạt Trần Ương Ương cũng là sự thật rồi, ‘cướp’ người yêu của người khác, cả hai đều xứng đáng bị khóa lại.]
Một số nghệ sĩ khác cũng tò mò hỏi: “Vậy Tạ tổng thật sự không quen Trần Ương Ương à?”
“Không quen.”
20
Trần Ương Ương cố gắng giữ bình tĩnh giải thích: “Tôi chưa bao giờ nói là tôi ở bên Tạ tổng đâu. Là mọi người hiểu lầm thôi.”
Ồ, vậy nên việc cô ta like hàng chục bài viết nói cô và Tạ Thừa Bách rất xứng đôi cũng là một hiểu lầm à?
Nói xong, cô ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Tạ tổng cũng là người hay quên. Chúng tôi là bạn học đại học mà, còn tham gia cùng một câu lạc bộ, cùng tham gia buổi tiệc học tập.”
“Ồ, hình như là có một buổi tiệc như vậy. Lúc đó, Khanh Khanh là người tổ chức sự kiện, không tìm được người dẫn chương trình nam, nên để tôi đi thay. Cô là người chơi đàn piano đúng không? Chơi rất khá.”
Trần Ương Ương vốn đang bình tĩnh, bỗng nhiên sắc mặt lại trở nên u ám.
Không ngờ Tạ Thừa Bách lại nhớ buổi tiệc, nhưng lại không nhớ cô ta.
Mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, vội vã giải thích: “Tôi là người dẫn chương trình nữ đứng chung sân khấu với anh. Lúc đó anh còn cười với tôi mãi.”
“Khanh Khanh không cho tôi cứ giữ khuôn mặt lạnh lùng, cô ấy nói nếu tôi cứ làm vẻ mặt lạnh lùng như vậy thì cô ấy sẽ không thèm để ý đến tôi nữa.”
“Anh quên rồi à, hôm đó trời mưa, anh còn đưa cho tôi chiếc ô duy nhất của anh, bảo tôi chú ý an toàn, rồi còn thêm tôi WeChat nữa.”
“Chiếc ô đó là Khanh Khanh đưa cho tôi, thấy cô không mang ô, tôi chỉ cho cô mượn thôi. Nhưng sau đó hình như cô không trả lại. May mà sau đó Khanh Khanh đã mua cho tôi một cái khác.”
Trần Ương Ương không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Cô ta tưởng món quà tình yêu này là dấu hiệu của tình cảm, hóa ra chỉ là tình yêu đơn phương từ một phía.
Mọi người đều có vẻ mặt “Hóa ra là vậy.”
Có người thấy Tạ Thừa Bách không né tránh những tin đồn trên mạng, liền dũng cảm hỏi: “Chuyện bao nuôi, chắc chắn là lời đồn không có căn cứ phải không? Bây giờ tin đồn trên mạng thật là quá vô lý.”
“Không phải vậy đâu.”
Tạ Thừa Bách vẫy tay: “Được người mình thích bao nuôi, có phải là chuyện gì khó chấp nhận không? Tại sao cô ấy lại nuôi tôi mà không phải người khác? Cô ấy chỉ thích tôi thôi!”
Những người xem trực tuyến cũng muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
[Không thể chê được, đây là tình yêu thật sự.]
[Tiếp tục đi.]
[Làng chúng tôi không gọi tình vợ chồng là bao nuôi.]
[Tôi không biết, có gì thì cứ cho tôi ăn hết thôi.]
Tôi cứ cúi đầu xuống, muốn tìm một cái hố để chui vào.
Thật ra cũng không cần phải nói thẳng thừng như vậy.
Tất cả mối quan hệ đã được làm rõ.
Trần Ương Ương vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sự căm hận.
21
Tôi không thèm để ý đến cô ta nữa.
Chiều hôm đó, đạo diễn sắp xếp một hoạt động tìm vỏ sò bên bờ biển.
Tôi và Tạ Thừa Bách đương nhiên bị xếp vào cùng một nhóm.
Ở một vị trí xa máy quay, Tạ Thừa Bách ghé sát tai tôi, thì thầm nói: “Không phải anh muốn công khai đâu. Họ hỏi, anh cũng không thể nói dối, đúng không?”
“Đừng có giả bộ, lúc nghỉ ngơi em thấy anh đã đưa tấm séc cho cái nghệ sĩ hỏi anh và Trần Ương Ương có quan hệ gì.”
Thấy kế hoạch bị vạch trần, Tạ Thừa Bách cũng không định giả vờ nữa.
“Chỉ là thuê cô ấy đi diễn một vở kịch thôi, để mọi người hiểu rằng, em mới là vợ của anh. Anh muốn có một danh phận thì có gì sai đâu?”
Tạ Thừa Bách tất nhiên biết rõ những gì Trần Ương Ương đã làm.
Chỉ là trước đây tôi kiên quyết không cho anh can thiệp, tự mình xông vào giới giải trí.
Bây giờ mới nhận ra, nếu đã có người chống lưng rồi thì sướng thật, tại sao không tận dụng cơ hội này nhỉ?
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy rồi.
“Thực ra ban đầu anh đã lên kế hoạch cho một thời điểm công khai hoàn hảo hơn.”
“Chỉ cần người công khai là em, lúc nào cũng hoàn hảo.”
“Đồ dẻo miệng.”
Tôi chỉ tay sang nhóm của Triệu Thuật Trần ở bên cạnh.
“Đừng có nói chuyện nữa. Anh nhìn xem, tiến độ tìm vỏ sò của người ta đã vượt qua anh rồi kìa.”
Câu này hoàn toàn làm bùng lên tinh thần chiến đấu của Tạ Thừa Bách.
Anh xắn tay áo lên: “Đợi đấy, anh sẽ đi nhặt hết vỏ sò đẹp cho em.”
Nhìn Tạ Thừa Bách đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, tôi hoàn toàn không đuổi kịp, chỉ có thể đứng lại mà mỉm cười.
Thật trẻ con.
22
Tôi đang lượm vỏ sò trên bãi biển gần đó.
Quả thật, tôi đã tìm thấy rất nhiều vỏ sò sau một tảng đá lớn.
Tôi đang vui vẻ gọi điện khoe với Tạ Thừa Bách.
Bất ngờ có một người xuất hiện từ phía sau.
Tôi quay lại thấy Trần Ương Ương đang nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.
Tôi không muốn nói nhiều với cô ta, liền quay người định rời đi, nhưng bị cô ta nắm lấy tay áo: “Đừng có đi.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên tránh xa Tạ Thừa Bách ra. Cô nghĩ anh ấy thật sự sẽ thích một người bao nuôi anh ấy à? Anh ấy chỉ đang tìm cơ hội để trả thù cô thôi.”
“Chắc chắn cô không có tài năng làm diễn viên, nhưng làm biên kịch thì đúng là tài ba.”
Nhìn vẻ mặt tức giận của cô ta, tôi tốt bụng nhắc nhở: “Mặc dù ở đây không có máy quay, nhưng trên người cô có micro đấy.”
“Hừ, nhà đầu tư là Lý tổng. Cô xem họ dám cắt bỏ phần này không?”
Tôi lại không thể nhịn được, tốt bụng nhắc nhở thêm: “À, Lý tổng mấy hôm trước bị điều tra vì tham nhũng, đã bỏ trốn vì sợ rồi.”
Đầu tư của anh ta chắc chắn là không còn nữa.
Trần Ương Ương có một chút hoảng loạn, nói: “Vậy tôi có thể kiện các người vì tội cắt ghép ác ý. Tôi có rất nhiều fan, họ sẽ bảo vệ tôi. Cuối cùng chương trình này sẽ bị gỡ xuống, chứ không phải tôi.”
Đạo diễn không chỉ dám mạo hiểm, mà còn dám mạo hiểm rất lớn.
Nhưng tiếc là Trần Ương Ương hoàn toàn không biết rằng chương trình này là chương trình phát sóng trực tiếp.
Không biết fan của cô ta khi thấy bộ mặt thật của cô ta, liệu có còn ủng hộ nữ diễn viên nhỏ trong sáng của họ không.
“Tùy cô.”
Nói xong, tôi giật tay áo của cô ta ra và định rời đi.
Nhưng Trần Ương Ương không buông tha cho tôi.
“Hứa Khanh, cô chỉ là dựa vào gia đình giàu có mà muốn làm gì thì làm. Tại sao vậy? Tại sao những người giàu như các cô lại có thể có tất cả?”
“Tiền của tôi đâu phải ăn cướp của cô, cô tức giận cái gì?”
23
“Rõ ràng chúng ta cùng tốt nghiệp, cô là nữ chính, tại sao tôi chỉ có thể là nha hoàn của cô? Chẳng phải cô đưa tiền cho đạo diễn sao? Hứa Khanh, cô tốt ở chỗ nào?”
“Cô nhìn thấy tôi đưa tiền lúc nào? Bộ phim đó là tuyển chọn nữ chính qua vòng casting. Có thể vì cách tôi thể hiện sự tức giận không phải là trừng mắt như chuông đồng. Cách nổi bật của tôi cũng không phải là bịa đặt chuyện người khác bắt nạt.”
“Vậy thì sao? Bây giờ ai cũng biết cô bắt nạt tôi. Cô đi thanh minh xem, họ có tin cô không?”
“Tin hay không thì kệ họ.”
“Hứa Khanh, cô không xứng đáng có được tất cả những thứ này hôm nay. Nếu tôi cũng có tiền như cô, tất cả những thứ này đều là của tôi, kể cả Thừa Bách. Anh ấy chắc chắn vì tiền mà cam chịu ở bên cô!”
“Cô điên rồi.”
“Chắc chắn là như vậy, chắc chắn là như vậy! Chỉ cần cô chết đi, tôi sẽ có thể cứu Thừa Bách khỏi tay cô. Tôi chính là nữ chính trong truyện cứu rỗi, sẽ sống tốt với anh ấy.”
Cô ta như điên dại, đẩy tôi về phía biển.
Tôi vốn đang đứng trên đá, một phút mất thăng bằng, tôi lập tức ngã xuống biển.
Nước biển tràn vào mũi.
Cảm giác ngạt thở lập tức bao trùm lấy tôi.
Tôi không thể nắm lấy bất cứ thứ gì.
Khi cơ thể không kiểm soát được mà chìm xuống, tôi hối hận nghĩ, lúc học bơi sao lại chỉ mải mê sờ cơ bụng của Tạ Thừa Bách thế này.
May mà tôi và Tạ Thừa Bách đang gọi điện.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ngay lập tức chạy về phía tôi.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trong bệnh viện, Tạ Thừa Bách ở bên cạnh, mắt đỏ hoe.
“Không phải bảo sẽ ở bên anh suốt đời sao? Sao còn chưa tỉnh? Hứa Khanh, em bao nuôi người khác mà lại vô trách nhiệm như vậy à?”
“Em đâu có vô trách nhiệm.”
Thấy tôi tỉnh lại, đôi mắt Tạ Thừa Bách lập tức sáng lên.
“Vợ yêu, anh biết em sẽ không bỏ anh mà.”
“Đừng khóc nữa, Tạ Thừa Bách, anh cũng là tổng giám đốc một tập đoàn nghìn tỷ mà.”
Sao càng ngày càng hay khóc vậy?
Tạ Thừa Bách giọng khàn khàn: “Dù có bao nhiêu tỷ cũng không thể thiếu vợ.”
Nghe nói Trần Ương Ương bị kết án vì tội cố ý giết người.
Khi cơn sóng gió qua đi, nhiều người trong ngành bắt đầu vạch trần cô ta, tố cáo cô ta kiêu ngạo, bắt nạt các diễn viên cùng nhóm.
Đôi khi, sự thay đổi chiều gió không cần thời gian.
Chỉ cần một động tác nhẹ nhàng, có thể hoàn toàn phá vỡ hình tượng hoàn hảo của một người.
Nhìn những người trước đây mắng tôi gửi tin nhắn xin lỗi, tôi chọn một lần nhấn chặn tất cả, tắt điện thoại và cùng Tạ Thừa Bách yên tĩnh ngắm bình minh.
“Tạ Thừa Bách, cảm ơn anh.”
Tạ Thừa Bách dường như không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi lại.
“Cái gì?”
“Cảm ơn anh đã sắp xếp chương trình này, để Trần Ương Ương tự chuốc lấy kết cục.”
“Anh hỏi nhé, anh có phải là chồng của em không?”
“Chứ còn sao nữa?”
“Vậy thì không cần cảm ơn. Những người thân thiết không cần cảm ơn. Anh chỉ cần tình yêu của em, không thiếu lời cảm ơn nhưng thiếu em.”
Mặt trời vừa lên.
Tôi mỉm cười dựa vào vai anh, trả lời: “Tạ Thừa Bách, bây giờ anh không thiếu nữa rồi.”
Và sau này cũng sẽ không thiếu nữa.
Comments for chapter "Chương 1 full"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0