Thính Vũ Hạnh Đề - Chương 8
Hai người họ thì thầm với nhau, nghe thật buồn ngủ, ta dựa vào lòng Hạnh Đề, chẳng hay chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Hình như cũng không ngủ được bao lâu thì đã bị tiếng ồn ào đánh thức.
Mẹ ta và Hạnh Đề đều biến mất, bên cạnh ta chỉ còn lại một tiểu nha đầu run lẩy bẩy.
Ngoài sân, bóng đèn lập lòe, những bóng người bị kéo dài ra, thấp thoáng ra ra vào vào.
Lờ mờ xen lẫn tiếng mẹ ta thút thít và tiếng khóc như hát của Hạnh Đề: “Lão gia ơi, tỷ tỷ thường ngày khuyên chàng học hành cho tốt, chàng cứ không nghe, giờ thì nhất định phải rơi vào kết cục thân xác và đầu lìa nhau, chàng mới chịu yên phận sao? Lão gia của thiếp ơi, chàng nhẫn tâm bỏ đi rồi, bỏ lại thiếp và tỷ tỷ, mẹ góa con côi, chàng bảo chúng thiếp phải sống sao đây—”
Sáng sớm ngày thứ hai, ta mới được gặp cha.
Nói đúng ra, chỉ là thân xác của cha, đầu ông ấy đã không biết đi nơi nào.
Thân thể trần trụi không một mảnh vải che thân, chỉ có tấm vải trắng phủ lên, trông thật nực cười.
Hình như sợ ta kinh hãi, mọi người đều ngầm ngăn ta lại không cho đến gần.
Vẫn là biểu tỷ nhà cửu phụ dò la được đầu đuôi câu chuyện, lén chạy đến kể cho ta nghe.
Thì ra cha ta bị Lý bán trà g.i.ế.c hại.
Lý bán trà gửi thư cho thê tử hắn là Hương Lan, hẹn mùa xuân năm sau mới về, chẳng hiểu sao hôm qua lại trở về trấn.
Trên đường về vì chút chuyện vặt mà trì hoãn, mãi đến đêm khuya mới say khướt về đến nhà.
Rồi hắn thấy Hương Lan mà mình ngày đêm mong nhớ đang say ngủ trong vòng tay cha ta.
Biểu tỷ miêu tả rất chi tiết – nghe nói lúc đó Hương Lan vẫn đang cầm d.ng v.t của cha ta trong tay, còn cha ta thì đang ngậm n.g.ự.c nàng ta.
Những lời này không phải không có căn cứ, là do chính Lý Sát Lực nói ra sau khi hắn g.i.ế.c người.
Hắn nói lúc đó vừa trông thấy cảnh tượng ấy, tức giận đến mức lửa giận ngút trời.
Cúi đầu nhìn thấy ngoài cửa có cây liềm mới tinh, nhất thời nổi sát tâm.
Hắn đi ra lấy liềm, trở vào đ.â.m một nhát xuyên qua người Hương Lan, rồi túm tóc cha ta, lay ông tỉnh dậy, hỏi ông có nhận ra mình là ai không.
Cha ta lúc đó sợ tới mức tè ra quần, vội vàng kêu lớn xin tha mạng.
Ông ấy còn nói tuy rằng đã ăn nằm với thê tử của Lý bán trà, nhưng cũng đã mang hết gia sản đến cho Hương Lan, nguyện ý dùng sáu trăm lượng bạc trắng mua lấy mạng sống.
Lý bán trà lay cha ta tỉnh dậy, nhưng không vội g.i.ế.c người, chính là có ý này.
Nghe cha ta nói vậy, hắn liền dùng liềm ép cha ta giao ra bạc.
Cha ta run rẩy tìm cái rương da, tự tay mở ra, quỳ gối lấy mấy thỏi bạc, cười lấy lòng đưa cho Lý bán trà xem.
Lý bán trà lúc đầu cũng cười, nhưng khi hắn nhận lấy bạc, cầm trên tay thấy là lạ, sắc mặt bỗng đại biến.
Một tay hắn khống chế cha ta, tay kia cầm liềm rạch thỏi bạc ra.
Sắc mặt cha ta trong nháy mắt trắng bệch.
Bởi vì, ông ấy nhìn thấy đó căn bản chẳng phải thỏi bạc gì, mà là thỏi sắt bọc thiếc!
Nhưng cha ta đã không còn cơ hội giải thích nữa rồi.
Lý bán trà cho rằng cha ta đang đùa bỡn mình, vung liềm xuống một cái, đầu người liền lìa khỏi cổ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Giết người xong, Lý bán trà bọc đầu cha ta lại, định tìm nơi phi tang xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/thinh-vu-hanh-de/chuong-8.html.]
Ai ngờ “vận may không tốt”, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải tiểu đồng mà mẹ ta phái đi tìm cha.
Lý bán trà bị áp giải đến nha môn, quan huyện đánh mấy gậy, hắn liền khai hết mọi chuyện, ngay lập tức bị giam lại đợi xử trảm.
Nam nhân trong thành đều nói hắn là nam tử hán, g.i.ế.c c.h.ế.t gian phu dâm phụ, còn nữ nhân thì cười hả hê, cứ bảo đó là báo ứng của trời cao.
Ông ngoại dẫn các cửu phụ đến nha môn, xin nhận lại đầu cha ta, rồi tìm một thợ khâu xác khâu lại vào cổ.
Tuy là tiết trời cuối thu, nhưng t.h.i t.h.ể bị hủy hoại thành ra như vậy, cũng không thể để lâu.
Đến khi ta lại nhìn thấy cha, người đã sưng vù tím bầm như bánh bò nở vậy.
Cha ta với bộ dạng ấy mà tiếp nhận sự viếng thăm của người thân bạn bè, có thể tưởng tượng, dù là người thân thiết đến đâu, cũng chẳng khóc nổi.
Không chỉ không khóc nổi, họ còn nhìn mẹ ta và Hạnh Đề khóc đến thảm thương mà xì xào bàn tán:
“Lão Trình này, có phúc mà không biết hưởng!”
“Ai nói không phải chứ, có thê hiền thiếp đẹp, còn ra ngoài ăn vụng.”
“Ăn vụng thì ai chẳng từng, nhưng ăn vụng đến nông nỗi này, chậc chậc.”
“Chết thảm quá, ta lúc đó vào tận trong phòng thấy, hai người trần truồng ôm nhau.”
“Hắn với nữ nhân kia cũng chỉ đùa bỡn thôi, không thấy bạc trong nhà hắn vẫn đưa cho chính thê giữ à? Lại còn lấy bạc giả ra lừa người ta.”
“Haha, người ta nói c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng c.h.ế.t khó coi như vậy, e là phong lưu không nổi nữa rồi.”
“Chỉ đáng thương thê thiếp hắn, những người tốt đẹp hiền lành như vậy, lại bị liên lụy làm quả phụ.”
“Không phải sao, quan huyện đại nhân chính miệng nói với ta, ông ấy rất thương xót cô nhi quả phụ, đang định ban tặng cho thê tử nhà hắn một tấm biển đấy.”
Nói rồi, bọn họ thích thú bàn tán về cái c.h.ế.t của cha ta, nào là miệng ông ấy lúc đó đang ngậm lấy n.g.ự.c nữ nhân kia ra sao… Nói đến chỗ hăng say, còn nhịn không được mà cười khẩy.
Cha ta đúng như mẹ ta mong muốn, c.h.ế.t một cách lạ lùng, ầm ĩ, c.h.ế.t đến mức tiếng tăm vang xa, để lại tiếng xấu muôn đời.
Còn ông ngoại ta cũng không được lợi lộc gì.
Bởi vì cha ta c.h.ế.t quá gần nhà ông ngoại, ngay đối diện cửa phủ.
Mọi người ngoài mặt tuy không nói ra, nhưng ngấm ngầm đều nghi ngờ ông ngoại ta có gian tình với Hương Lan, nhạc phụ tiểu tế cùng chung một nồi cơm.
Ông ngoại nghe nói vậy, tức giận đến mức chẳng còn giữ được thể diện của người đọc sách, nhảy dựng lên muốn đánh người.
Người ta thấy ông ấy nóng nảy, liền đổi lời nói, bảo ông ấy chắc chắn là đang mưu đồ gia sản nhà ta, nên mới bày mưu g.i.ế.c hại cha ta.
Ông ngoại tức đến mức đổ bệnh, đến giờ vẫn chưa xuống giường được.
Chẳng còn ai nghi ngờ gì đến mẹ ta và Hạnh Đề nữa.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là những góa phụ yếu đuối và đáng thương mà thôi.
Mẹ ta đang mang thai được bảy tháng, Hạnh Đề thì đã khóc đến ngất xỉu ba lần.
Đây là lần thứ năm nàng suýt đ.â.m vào quan tài.
Còn ta, thì càng không có ai để ý.
Ta mới bảy tuổi, làm sao có thể nhân lúc đến nhà ông ngoại tìm biểu tỷ, mà lẻn vào căn nhà đối diện, rồi đặt cây liềm mới tinh ở chỗ dễ thấy như vậy được?
(Hết)
Comments for chapter "Chương 8"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0