Thiên Hạ - Chương 7
Câu hỏi vừa dứt, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trẻ con ra vào quán rượu, quả là một vấn đề mới mẻ, xưa nay sách vở chưa từng ghi chép. Nếu năm đó thi Đình gặp phải câu hỏi này, e rằng ta cũng phải suy nghĩ hồi lâu.”
“Ta đã đoán được rằng vị quan chủ khảo hôm nay sẽ hỏi những câu hỏi không theo khuôn mẫu, nhưng không ngờ lại hóc búa đến vậy. Ta không phải người Lương Châu, thoạt nghe thì thấy có chút nan giải, vị đồng liêu này, ngài thấy sao?”
“Ta sao? Ta chính là tri phủ Lương Châu đây, ngươi hỏi ta ư? Ngươi có muốn thử đoán xem vì sao trong đề bài lại nói cấm mãi không được không?”
“Hửm?”
Vị quan chủ khảo nói xong đề bài, liền lấy ra một nén nhang.
“Nhang được thắp lên, ngươi có thể tự mình suy nghĩ. Nếu ngươi bắt đầu trình bày câu trả lời, chúng ta sẽ dập tắt nén nhang này, tạm dừng tính giờ.”
Ta sờ sờ cằm, nhìn ngọn nhang đang chờ được thắp, khẽ mỉm cười, rồi xua tay: “Các vị đại nhân không cần phải châm lửa nữa, ta đã nghĩ xong rồi.”
Trong chính điện, vang lên vô số tiếng hít thở kinh ngạc.
“A?”
Vị quan chủ khảo mặt mày biến sắc, khóe miệng giật giật.
Hiển nhiên là vô cùng sửng sốt nói: “Ngươi… ngươi chắc chắn chứ?”
Đề bài cũng chỉ vừa mới đọc xong.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta xua tay cười: “Câu hỏi này, có chút quá dễ rồi.”
“Trẻ con ra vào quán rượu, không ngoài mấy nguyên nhân sau.”
“Thứ nhất là do tuổi trẻ bồng bột, khó dạy bảo.”
“Thứ hai chắc chắn là do quán rượu dung túng, thậm chí còn dụ dỗ mua bán.”
“Thứ ba là do quan phủ quản lý không tốt, chấp pháp lỏng lẻo.”
“Thứ tư là do toàn châu chưa hình thành không khí chung tay quản lý, người dân quá thờ ơ với việc này.”
“Muốn trị tận gốc vấn đề này, cần ra sức ở nhiều mặt.”
“Trước hết, chính là vấn đề giáo dục. Trên đất Đại Tề trường học còn ít, đám thanh thiếu niên thường không được dạy dỗ nên mới sa ngã. Nếu mở rộng trường học, giảng giải tác hại của việc nghiện rượu, kiên nhẫn khuyên bảo, lấy tiền đồ học vấn để quản thúc, chắc chắn sẽ có hiệu quả.”
“Tiếp theo, phải kiểm tra nghiêm ngặt các quán rượu, nghiêm cấm tiếp đón trẻ em, dán thông báo ở cửa quán, thường xuyên tuần tra kiểm soát.”
“Thứ ba, quan phủ cần quan tâm đầu tư nhiều hơn, thành lập nha môn chuyên trách, trực tiếp giải quyết vấn đề, tiếp xúc với người dân.”
“Cuối cùng, cần dẫn dắt dư luận, tìm người viết ra những vở kịch, tiểu thuyết nói về tác hại của rượu, cho người đến các khu chợ kể chuyện, để mọi người ở Lương Châu đều biết.”
“Làm được như vậy, ắt sẽ thay đổi được thói hư tật xấu.”
“Câu hỏi tiếp theo.”
Câu trả lời của ta trôi chảy, không hề vấp váp.
Tốc độ nói nhanh đến mức, khiến người ghi chép phải vắt óc đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ba vị quan chủ khảo nhìn nhau thật lâu, vẻ mặt đều không dám tin.
Có lẽ đã nghĩ ta có chút tài năng, nhưng không ngờ ta lại có thể trả lời nhanh chóng và xuất sắc đến vậy.
Nhanh, quá nhanh.
Cứ như thể đã biết trước đề bài vậy.
Ba vị quan trố mắt nhìn nhau hồi lâu, chắc chắn rằng đối phương không thể nào tiết lộ đề bài trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cuối cùng đành phải viết lên giấy lời nhận xét ngắn gọn.
“Rất tốt!”
Dịch ra, chính là “xuất sắc”.
Hai câu hỏi sau cũng tương tự.
Đều là những vấn đề nhỏ ở những địa điểm có thật.
Một là vấn đề xây dựng hệ thống và cung ứng hoa quả ở Tần Châu.
Hai là vấn đề mâu thuẫn giao thông giữa đường thủy chằng chịt và đường bộ ở Ngô Châu.
Không có ngoại lệ, tất cả đều được ta giải quyết trong nháy mắt.
Để thi đỗ công chức cấp tỉnh, trời biết ta đã cày bao nhiêu đề.
Những câu hỏi thông thường này, không làm khó được ta.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Thậm chí khiến cơn nghiện trả lời câu hỏi của ta trỗi dậy, sau ba câu hỏi, ta còn muốn trả lời thêm câu thứ tư.
Dương Tử Lăng nhìn các vị quan chủ khảo đang luống cuống, không khỏi lắc đầu.
Chắc là toát mồ hôi rồi, các vị đại nhân.
Cho đến lúc này, nén nhang để tính giờ vẫn chưa được thắp lên.
Các quan đều kinh ngạc.
Ánh mắt họ nhìn ta, cứ như thể người Trái Đất đang chiêm ngưỡng nền văn minh Tam Thể vậy.
Một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, cuối cùng cũng vang lên từ phía sau tấm bình phong.
Sau khi cho lui hết mọi người, ta cuối cùng cũng được diện kiến Thái hậu.
Bà ấy trông chỉ ngoài ba mươi, dung mạo cao quý, nhưng dưới mũ miện đã lấm tấm tóc bạc.
Rõ ràng là vì lo lắng việc triều chính, hao tâm tổn sức không ít.
Ánh mắt chúng ta chạm nhau, bà ấy gật đầu nói: “Ta rất thưởng thức ngươi, cũng rất cần ngươi.”
Lời này vừa dứt, trong lòng ta thầm vui mừng.
Yên tâm rồi.
Dễ như trở bàn tay.
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0