Thê Tử Của Ta - Chương 1 FULL
1
Ngoài trời, cơn mưa dầm tí tách rơi, những sợi mưa mỏng đan xen khiến lòng người khó chịu.
Khó chịu hơn cả chính là tin Cố Xương Văn sắp trở về.
Phó tướng báo tin hỏa tốc tám trăm dặm, mang theo thư tay nói rằng Cố Xương Văn đã tiêu diệt một tiểu quốc Tây Vực, cưới công chúa, còn sinh được một tiểu nương tử đáng yêu như ngọc.
“Phu nhân, lão phu nhân, tướng quân lập chiến công hiển hách, một trận thành danh, vốn là chuyện vui, cớ sao hai người lại u sầu như vậy?”
Đặc biệt là lão phu nhân, vừa nghe tin Cố Xương Văn trở về, miệng lẩm bẩm: “Ôi nhi tử của ta!”
Chưa ngồi vững đã chao đảo ngã khỏi ghế, may mà ta nhanh tay đỡ lấy.
“Nương, cẩn thận.”
2
Mồ hôi trên tóc mai của lão phu nhân rơi lã chã, bà lúng túng nói: “Đương nhiên là chuyện vui.”
“Chỉ là Xương Văn ở bên ngoài nạp thiếp sao?”
Phó tướng lập tức sửa lời lão phu nhân: “Không phải nạp thiếp, tướng quân đặc biệt nói rõ, Vinh phu nhân là chính thất, Hàn phu nhân là trắc thất.”
“Lần này tướng quân muốn Hàn phu nhân đích thân đi nghênh đón tướng quân và Vinh phu nhân.”
“Tướng quân nói nhớ đến tình nghĩa Hàn phu nhân đã khổ cực chờ đợi nhiều năm, nhất định sẽ đối đãi tốt với Hàn phu nhân.”
Người mà phó tướng nói chính là ta, Hàn phu nhân – Cố Xương Văn nguyên phối, Vệ Nhược Hàn.
Ta và hắn thanh mai trúc mã, là thiếu niên phu thê. Chỉ tiếc, mới thành thân không bao lâu, Cố Xương Văn đã lên đường chinh chiến, sau đó truyền về tin tử trận.
Ta đau buồn quá độ, ngay cả hài tử trong bụng cũng không giữ được.
3
Lão phu nhân vừa nghe xong lời của phó tướng, sắc mặt liền tối sầm lại:
“Đây là lời gì vậy? Nhược Hàn là đại phu nhân dùng tam môi lục sính cưới hỏi đoàng hoảng về của Cố gia, sao có thể hạ đường làm thiếp?”
Lời lẽ của lão phu nhân đầy chính khí, như thể bà đã quên mất một chuyện.
Ta kéo nhẹ tay áo lão phu nhân, khẽ nhắc: “Nương, Sùng ca nhi sắp tan học rồi.”
Lão phu nhân lúc này mới sực nhớ ra, năm đó bà đã tìm cho ta một tiểu tướng công để xung hỉ, giờ đây hài tử cũng đã lớn thế này.
Bà trừng mắt thật to, đập mạnh lên đùi rồi ngồi phịch xuống, nhún vai nói: “Giờ làm sao đây?”
Ta cũng không biết.
Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử.
Phó tướng thấy chúng ta cứ vòng vo làm trò bí hiểm, thông báo xong liền cáo từ rời đi.
Hắn còn dặn: “Thánh thượng đã ban thưởng một tòa tướng quân phủ, tướng quân sẽ không trở về Cố phủ nữa. Lão phu nhân và Hàn phu nhân có thể tự thu xếp hành lý đến đó.”
4
Sùng ca nhi tan học về, đeo chiếc cặp nhỏ hình thỏ, nhảy nhót chạy đến trước mặt ta.
Thằng bé ôm chặt lấy ta, cười hì hì nói:
“A nương, a nương, đoán xem con là ai?”
Ta cố ý trêu thằng bé, giả vờ không nhận ra, thuận miệng đáp: “A nương không biết. Con là tiểu lang quân nhà ai đây?”
Nghe vậy, Sùng ca nhi bĩu môi, sau đó nhào vào lòng lão phu nhân, hỏi lại câu y hệt:
“A bà, a bà, đoán xem con là ai?”
Lão phu nhân ôm chặt lấy Sùng ca nhi, miệng ngọt ngào gọi: “Cháu ngoan của ta.”
Đúng lúc này, Trần Thư Tuấn trở về, nhân lúc lão phu nhân bận dỗ dành Sùng ca nhi, hắn liền lén véo nhẹ eo ta một cái.
Hắn cài một chiếc trâm hải đường lên tóc ta, nói: “Nương tử, cây trâm này rất hợp với nàng.”
“Lúc thấy trên phố, ta liền nghĩ mua tặng nàng, rồi càng lúc càng nhớ nàng.”
Ta không kìm được mà đỏ ửng mặt.
Trần Thư Tuấn xưa nay luôn biết cách làm ta vui.
Sùng ca nhi ngồi trong lòng lão phu nhân, quay đầu một vòng, rồi dùng tay che mắt, hét lên: “Xấu hổ quá! Xấu hổ quá!”
Lão phu nhân nhìn Trần Thư Tuấn, mặt nặng nề hỏi: “Thư Tuấn, con có nghe được chuyện gì không?”
Trần Thư Tuấn đáp: “Không có, nương, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lão phu nhân không dám nói thẳng với Trần Thư Tuấn, chỉ đẩy trách nhiệm này sang cho ta: “Chờ lúc khác con hỏi Nhược Hàn đi.”
5
Buổi tối, Trần Thư Tuấn ôm cổ ta, hỏi: “Nương tử, nương vừa nói gì thế?”
Ta cũng không dám nói thật với hắn, chủ yếu là vì sợ hắn làm loạn.
Trần Thư Tuấn ấy mà, ngoại trừ chỗ kia ra thì chỗ nào cũng nhỏ, nhất là lòng dạ. Nhớ lần trước, ta và một lang quân khác xảy ra hiểu lầm, hắn liền tưởng rằng ta không cần hắn nữa, khóc lóc mấy ngày liền, mắt sưng như hạt óc chó, dỗ mãi không xong.
Ta còn đang nghĩ cách nói dối, định sau khi dứt khoát với Cố Xương Văn xong sẽ nói thật với hắn.
“Không có gì.”
Con mắt Trần Thư Tuấn linh động nhìn ta, truy hỏi: “Chắc chắn là có chuyện!”
“Tỷ tỷ, nói cho ta biết đi mà.”
Khi làm nũng, Trần Thư Tuấn rất thích gọi ta là “tỷ tỷ”.
Hắn nhỏ hơn ta ba tuổi, năm đó bị lão phu nhân kéo tới để xung hỉ, lúc ấy chỉ mới mười bảy tuổi.
Chưa đầy một năm đã trở thành phụ thân.
Bạn bè quen biết đều chê cười hắn tuổi trẻ mà đã thành hôn, lại còn phải xung hỉ với một góa phụ của tướng quân. Nhưng hắn thì lại lấy làm đắc ý.
“Nương tử của ta thiên hạ vô song. Các ngươi chỉ là ghen tị thôi!”
Một tiếng “tỷ tỷ” của Trần Thư Tuấn khiến lòng ta mềm nhũn.
Là phu thê trên giường đã nhiều năm, chúng ta đều hiểu làm việc thực tế quan trọng hơn nói chuyện. Trần Thư Tuấn tất nhiên không truy hỏi thêm, mà trực tiếp làm việc quan trọng.
6
Lão phu nhân hỏi ta đã nói chuyện với Trần Thư Tuấn chưa.
“Nương, tính cách của Thư Tuấn người cũng biết mà, nếu thật sự nói ra, chỉ sợ sẽ náo loạn đến trời long đất lở.”
Lão phu nhân cũng thở dài: “Đều tại ta, năm đó thấy con bệnh nặng như vậy, liền nghe lời một lão hòa thượng mà gả con cho Thư Tuấn để xung hỉ, hắn thì tự nguyện mà dâng lên.
“Sau này nhìn con và Thư Tuấn tốt đẹp như thế, lại sinh được Sùng ca nhi, ta thực sự cảm thấy vui mừng.”
Đột nhiên bà chuyển lời: “Nhưng mà, Cố Xương Văn rõ ràng đã chết, sao lại trở về chứ?
“Còn không bằng —”
Lời thiếu đạo đức không thể nói nhiều.
Chúng ta liền lén tìm người hỏi thăm, xem tình trạng của ta có tính là tái giá hay không, dù sao hôn sự giữa ta và Cố Xương Văn vẫn còn.
Người được nhờ cậy chưa từng gặp tình huống này, đành nói sẽ đi hỏi kỹ.
Chỉ là ta không ngờ, việc hỏi thăm này lại đến tai Trần đại gia.
Trần đại gia chính là đại ca của Trần Thư Tuấn, Chưởng quản Hộ bộ. Hắn đến nhà cảnh cáo ta:
“Đệ muội, nếu ngươi dám phụ lòng nhị lang nhà ta, ta nhất định sẽ đứng ra bảo vệ nó.”
Ta nào dám phụ Trần Thư Tuấn, phải hứa hẹn đủ điều mới tiễn được Trần đại gia ra về.
Còn nhờ hắn giúp giữ bí mật này với Trần Thư Tuấn một thời gian.
7
Ngày Cố Xương Văn vào kinh, ta định đi gặp hắn, nhân tiện hòa ly, giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Dù sao hắn cũng đã có người mới, chúng ta có thể chia tay trong yên bình.
Nhưng vừa mở cửa, Trần Thư Tuấn đã dẫn Sùng ca nhi tới, cố tình đụng trúng ta.
Phụ tử hai người còn đổ hết lỗi lên đầu ta: “Nương tử, nàng đụng phải ta rồi.”
Phó tướng lúc này đang chờ ở cửa sau. Ta nóng lòng muốn ra ngoài, đành dỗ dành hai người họ:
“Được rồi, được rồi, là lỗi của ta. Giờ ta có việc cần ra ngoài một lúc, về sẽ mua đồ ngon cho hai người, được không?”
“Không được!”
Phụ tử hai người đồng thanh, mỗi người kéo một bên tay áo của ta, nước mắt lưng tròng, khiến lòng ta mềm nhũn.
“Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập có nhanh không?”
“A nương, tay con đau quá, người thổi cho con đi!”
Không còn cách nào khác, hai người họ làm loạn quá mức, ta thật sự không thể rời đi.
Đành ra hiệu cho nha hoàn đi báo lại với phó tướng, nói ta có việc, không thể đi đón Cố Xương Văn được.
Chờ nha hoàn đi rồi, ta nói:
“Được rồi, được rồi, ta dỗ hai cha con các người.”
Trước tiên thổi thổi “ngón tay bị đau” của Sùng ca nhi, rồi nghe thử tim của Trần Thư Tuấn.
Sùng ca nhi rất dễ dỗ, ôm một lúc, kể thêm một câu chuyện nhỏ, không lâu sau đã cười tươi, chạy đi chơi với người khác.
Còn Trần Thư Tuấn thì nhìn ta bằng vẻ mặt đầy ủy khuất, chờ Sùng ca nhi đi rồi liền bật khóc.
Trước mặt người khác, hắn còn biết giữ chút thể diện, nhưng ở trước mặt ta, hoàn toàn không cần.
Hắn da trắng, khóc lên liền đỏ bừng cả mặt, hàng mi dài dính đầy nước mắt.
Ta hoảng lên, vội an ủi: “Sao thế? Ai bắt nạt chàng à?”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt oán giận, trên gương mặt tuấn mỹ như viết ba chữ — kẻ bạc tình.
“Là nàng!”
Nói rồi, hắn đẩy ta vào phòng, mang theo ủy khuất, bất mãn, và cả oán hận.
“Tỷ tỷ, nghe nói Cố tướng quân đã trở về. Ta nên gọi hắn là ca ca hay là tỷ phu đây?
“Nàng còn giấu ta, không cho ai nói với ta. Nghe nói hôm nay nàng còn định đi đón hắn.
“Phải chăng nàng không cần ta nữa? Nàng không cần ta nữa…”
Nói đến đây, Trần Thư Tuấn rõ ràng tự làm mình tức giận, bĩu môi nhìn ta.
Hắn ngồi xuống mép giường, không nói thêm lời nào.
Ta biết, sự việc lần này thật sự rất nghiêm trọng.
Ta vội vàng nói: “Thư Tuấn, chàng hiểu lầm rồi. Ta và hắn đã là quá khứ, bây giờ chàng là trượng phu của ta, đừng ghen bóng ghen gió nữa.”
Nhưng lời ta nói lại khiến Trần Thư Tuấn càng tức giận, quay lưng lại, không thèm nhìn ta.
Hệt như lần trước khi hiểu lầm ta với một lang quân khác, thật sự khó dỗ mà!
Không còn cách nào, ta đành phải dùng đến tuyệt chiêu, đè hắn xuống, quyết định “bá vương ngạnh thượng cung”.
Phương pháp này năm xưa là lão phu nhân dạy ta, bà nói rằng phu thê chính là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, không có gì không giải quyết được. Nếu thật sự không xong, thì cứ ngủ thêm vài giấc là ổn.
Ta thử vài lần, quả nhiên thấy có tác dụng.
Ít nhất sau chuyện đó, Trần Thư Tuấn thường ngượng ngùng hỏi ta: “Tỷ tỷ, nàng có thấy thoải mái không?”
Lần này cũng vậy, hắn nửa đẩy nửa chịu, nhìn ta sắp cởi áo hắn thì đột nhiên có người xông vào.
Sùng ca nhi hỏi: “A nương, người đang cưỡi ngựa trên người cha sao?”
Ôi trời ơi!
Ta chỉ muốn tìm một cái hố để chôn đứa con bất hiếu này!
Phá hỏng chuyện tốt của ta!
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng leo xuống khỏi người Trần Thư Tuấn, chỉnh lại quần áo.
Nhưng Trần Thư Tuấn thì không chút ngại ngùng, da mặt hắn dày, nói với Sùng ca nhi:
“Sùng ca nhi, nương con đang kể chuyện cho cha nghe đấy.”
“Kể chuyện gì? Con cũng muốn nghe!”
Sùng ca nhi hai chân ngắn đạp mạnh, leo thẳng lên giường.
Trần Thư Tuấn ôm lấy Sùng ca nhi, mặt không biến sắc mà kéo cả ta vào, nói:
“Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một lão hòa thượng—”
Sùng ca nhi nghe thấy không thú vị liền nhảy xuống giường, chạy đi chơi xa.
Lần này, ta đặc biệt khóa cửa thật chặt.
8
Dỗ xong Trần Thư Tuấn, ta đã kiệt sức, hắn nói gì ta cũng chỉ biết gật đầu: “Tỷ tỷ, nàng đừng muốn Cố Xương Văn nữa.”
“Được.”
“Tỷ tỷ, ta đã hỏi đại ca, viết thêm một tờ thư hòa ly, vậy nàng và Cố Xương Văn không còn liên quan gì nữa.”
“Được.”
Vừa dứt lời, Trần Thư Tuấn liền đưa ra tờ thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn cho ta.
Hắn đúng là người tâm tư gì cũng viết hết lên mặt.
Lão phu nhân biết ta không đi đón Cố Xương Văn, liền mang cho ta một bát canh gà hầm.
Bà ân cần hỏi: “Thư Tuấn lần này làm loạn lắm đúng không? Chắc không dễ dỗ nhỉ?”
Ta gật đầu: “Nương, sao người biết?”
“Nhìn quầng thâm dưới mắt con là biết, chắc mệt lắm rồi.”
Ta: “…”
Có rõ ràng vậy sao?
Cố Xương Văn bất ngờ đến tận cửa.
Hắn mang theo khí thế hùng hổ, kiếm dài trên tay, định tìm ta và lão phu nhân tính sổ.
Nghe nói sau khi vào kinh, hắn biết chuyện ta và Trần Thư Tuấn, cảm thấy mình bị cắm sừng, mà cái sừng này còn là do chính mẫu thân hắn cắm.
Hắn tức chết đi được!
Vừa bước vào, hắn đã đụng trúng Sùng ca nhi.
Sùng ca nhi ngồi bệt xuống đất, nói: “Ngươi phải xin lỗi ta!”
Nhưng Cố Xương Văn không nhận ra cậu bé, cũng không thèm để ý, nhấc chân đi thẳng vào trong.
Sùng ca nhi lại ôm chặt lấy chân hắn, nói: “Ngươi là đồ xấu xa, ta ghét ngươi, mau xin lỗi ta!”
Cố Xương Văn bị cậu bé làm phiền, bực tức hỏi: “Ngươi là con nhà ai? Sao không biết nghe lời? Cha ngươi là ai?”
Sùng ca nhi bĩu môi, không muốn nói:
“Không biết.”
“Mẹ ngươi là ai?”
“Không biết.”
“Vậy cha ngươi gọi mẹ ngươi là gì?”
Nghe câu này, Cố Xương Văn bỗng nghi ngờ thân phận của Sùng ca nhi. Nhìn tuổi tác, cậu bé này rất giống đứa trẻ mà năm xưa hắn từng nghe nói trong bụng Vệ Nhược Hàn.
Hắn chăm chú quan sát cậu bé, từ chân mày, đôi mắt đến sống mũi, tất cả đều giống hệt Vệ Nhược Hàn.
Lòng hắn dâng lên cảm giác không hay, thầm nghĩ: “Nếu năm đó ta không giả chết, đứa trẻ trong bụng Nhược Hàn có lẽ sẽ ngoan ngoãn và đáng yêu hơn thế này, hoặc là một tiểu nương tử xinh xắn như ngọc.”
Rốt cuộc, là hắn đã phụ bạc Nhược Hàn.
Hắn nghĩ, nếu Nhược Hàn đồng ý, hắn không ngại nuôi dưỡng nàng, cho nàng một chốn nương thân.
Nhưng nghĩ lại, Nhược Hàn vốn là thê tử của hắn. Dù nàng có đồng ý hay không, nàng cũng phải theo hắn.
Ý định đã quyết, Cố Xương Văn siết chặt nắm đấm.
Sùng ca nhi không biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Cố Xương Văn đã suy nghĩ rất nhiều.
Cậu bé chỉ chậm rãi đáp: “Gọi là tỷ tỷ.”
Cố Xương Văn giận điên lên, gạt Sùng ca nhi ra, tiếp tục đi vào tìm ta và lão phu nhân tính sổ.
9
“A bà, có người bắt nạt con!”
Tiếng khóc nức nở của Sùng ca nhi làm mọi người trong nhà đổ xô lại.
Lão phu nhân nhìn thấy Sùng ca nhi ngồi bệt dưới đất, liền đau lòng ôm thằng bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cháu ngoan của ta, ai bắt nạt con vậy?”
“Ông ta!”
Ánh mắt của Sùng ca nhi hướng thẳng về phía Cố Xương Văn.
Lúc này, Cố Xương Văn đang trừng trừng nhìn ta và Trần Thư Tuấn, giận đến không thể kìm nén.
“Vệ Nhược Hàn, ngươi thật có bản lĩnh! Ta không ở nhà, ngươi liền có phu có tử?”
Cố Xương Văn tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh, ta nhất định có nỗi khổ tâm. Nhưng khi vừa nhìn thấy ta, cơn giận liền bốc lên không thể kiềm chế.
Lão phu nhân tuy không dám nhìn thẳng Cố Xương Văn, nhưng vẫn đứng ra bênh vực ta ngay lập tức: “Xương Văn, chính ngươi cũng cưới người khác.
“Hơn nữa, vừa bước vào nhà đã dọa Sùng ca nhi, làm đứa trẻ hoảng sợ đến thế này thì còn ra thể thống gì?”
Lão phu nhân ba câu đều nhắc đến Sùng ca nhi, khiến Cố Xương Văn cảm thấy giận đến đỉnh đầu, lồng ngực như có lửa thiêu đốt.
“Điều này có thể giống nhau sao? Ta là nam nhân, cưới Vinh nương chỉ là kế sách tạm thời. Nhưng Vệ Nhược Hàn, nàng, nàng sao có thể phụ ta?
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư lớn lên cùng nhau. Sao nàng có thể tái giá?”
Trước khi gặp Cố Xương Văn, ta còn chút áy náy. Nhưng nghe những lời này, áy náy trong lòng hoàn toàn biến mất. Ta bình tĩnh nói: “Vào trong uống chén trà trước, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Cố Xương Văn tự nhiên bước vào, vừa định ngồi xuống bên cạnh ta thì Trần Thư Tuấn từ phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: “Cố tướng quân, ngươi ngồi nhầm chỗ rồi, đây là chỗ của ta. Làm phiền nhường chỗ.”
Cố Xương Văn không nhúc nhích.
Lão phu nhân lên tiếng hòa giải: “Xương Văn, ngươi tranh chấp với Thư Tuấn làm gì? Chỉ là chỗ ngồi, nhường hắn một chút thì đã sao?”
Cố Xương Văn đành đứng dậy, chuyển sang ngồi ở vị trí dưới, nhưng ánh mắt vẫn không quên lườm ta một cái thật mạnh.
Trần Thư Tuấn nhã nhặn cảm ơn: “Cảm tạ Cố tướng quân.”
10
Hạ nhân dâng trà lên, Cố Xương Văn vừa nhấp một ngụm đã nhăn mặt, phun ra ngay.
“Ta thích uống Long Tỉnh sau mưa, sao lại mang trà Bích Loa Xuân lên?”
Lão phu nhân đáp: “Thư Tuấn thích uống loại này.”
Nghe vậy, Cố Xương Văn càng thêm tức giận, đổi chủ đề nói: “Tối nay ta sẽ ở lại đây. Trong thư phòng còn có vài thứ cần sắp xếp.”
Lão phu nhân vừa nghe vậy, đầu càng cúi thấp, không dám nhìn Cố Xương Văn, dè dặt đáp:
“Xương Văn, để ta bảo nha hoàn chuẩn bị cho ngươi một phòng khách. Còn về thư phòng… ta đã cho Thư Tuấn dùng làm phòng chứa đồ rồi.”
Cố Xương Văn tức giận đứng phắt dậy, giọng run rẩy vì tức: “Tốt, tốt lắm! Nhà này xem ra không còn chỗ cho ta, ta mới là người ngoài đúng không?
“Nương, Vệ Nhược Hàn phản bội ta, chẳng lẽ người cũng không nhận ta là nhi tử nữa?”
Lão phu nhân vội vàng trấn an: “Sao lại như vậy? Chúng ta có gì từ từ nói, dù sao cũng là người một nhà.”
Thấy Cố Xương Văn không để ý, lão phu nhân đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, dù chẳng hay ho gì:
11
“Xương Văn, nghe nói ngươi cũng có một tiểu nương tử.
“Hay là để hai đứa trẻ đính ước đi? Như vậy chúng ta vẫn là người một nhà.”
Lời lão phu nhân vừa dứt, Cố Xương Văn đã tức giận đập nát chiếc chén trên tay.
Lão phu nhân phản ứng nhanh nhạy, lập tức bảo gia nhân: “Mau nhặt lại, chén này không thể vỡ được.”
Nhưng làm sao còn kịp? Chiếc chén đã vỡ tan, tiếng “choang” vang lên đầy phòng.
Lão phu nhân xót xa nhìn mảnh vỡ, nói: “Đây là chén Thư Tuấn tặng ta, biết vậy đã không mang ra. Thật đáng tiếc.”
Trần Thư Tuấn an ủi bà, còn khéo léo pha trà mới: “Nương thích thì sau này nhi tử sẽ kính tặng nương chén khác tốt hơn.
“Nhưng chuyện của Sùng ca nhi, thì để sau này khi trưởng thành, nó tự quyết định. Chúng ta không thể tùy tiện định hôn sự cho nó được.”
Lão phu nhân thắc mắc: “Vì sao lại không thể?”
Trần Thư Tuấn mỉm cười, cố ý nắm lấy tay ta: “Bởi vì ta cưới được người con gái mà ta yêu thương, nên ta cũng mong Sùng ca nhi sau này cưới được người mà nó yêu thương.”
Ta biết Trần Thư Tuấn cố tình nói như vậy, vừa để ta nghe, vừa để Cố Xương Văn nghe.
Để an lòng hắn, ta mỉm cười đáp lại, gọi Sùng ca nhi đến bên: “Sùng ca nhi, nương và cha con đều nghĩ như vậy. Còn con thì sao? Con có muốn đính hôn với tiểu nương tử nhà Cố tướng quân không?”
Sùng ca nhi liếc mắt nhìn Cố Xương Văn một cái, rồi bĩu môi đáp: “A nương, vị thúc thúc xấu xa kia hung dữ quá, con không thích ông ta.”
Nói xong, thằng bé chui tọt vào lòng lão phu nhân như một con lươn nhỏ, vừa lăn lộn vừa làm nũng: “A bà, a bà, người đuổi ông ấy đi được không? Đừng để ông ấy ở nhà chúng ta nữa.”
Cố Xương Văn thật sự không thể nhịn thêm.
Mọi người đều coi hắn như không khí.
Thê tử của hắn lại tái giá, còn sinh con, chiếm luôn cả nhà hắn.
Ánh mắt Cố Xương Văn nhìn về phía ta, đầy giận dữ và không cam lòng.
Hắn chưa từng nghĩ rằng bên cạnh Vệ Nhược Hàn sẽ xuất hiện người khác. Trong những năm tháng giả chết nơi biên cương, dù đã có thê thiếp bên cạnh, lòng hắn vẫn luôn nhớ về nàng.
Vinh nương là công chúa nước Li Dung, hắn diệt quốc nàng, nàng không oán không hận, cam tâm theo hắn về Đại Diệp. Hắn không nỡ để nàng làm thiếp.
Càng nghĩ, hắn càng thấy oán hận ta.
“Vệ Nhược Hàn, tại sao nàng không đợi ta?”
Nhân lúc mọi người không chú ý, hắn nắm lấy cánh tay ta, kéo ra khỏi nhà, lên ngựa thẳng tiến đến phủ tướng quân.
Trần Thư Tuấn bế Sùng ca nhi chạy đuổi theo, nhưng Cố Xương Văn đã cho người vây kín Cố phủ, một con ruồi cũng không ra nổi, huống chi là người sống.
12
Con ngựa Thanh Thông phi như bay, gió đêm lạnh buốt như lưỡi dao, từng đợt quất vào da thịt khiến người ta khó chịu, nhất là khi Cố Xương Văn ôm chặt ta, siết vào lòng, hơi thở nặng nề phủ lấy ta, vừa nồng vừa ngột ngạt.
Ta cảm thấy khó chịu vô cùng, vừa đấm vừa đạp: “Cố Xương Văn, thả ta ra, thả ta ra!”
Nhưng hắn chỉ dùng một tay điều khiển ngựa, tay còn lại giữ chặt lấy eo ta, nghiến răng nói:
“Vệ Nhược Hàn, đừng quên, chúng ta vẫn là phu thê.”
Lời nói của hắn lạnh lẽo như nhát dao chém xuống.
Tại tướng quân phủ, sương khuya nặng nề.
Lý Vinh nương đứng trước cửa chờ đợi, dáng vẻ thẫn thờ. Khi thấy Cố Xương Văn mang ta trở về, trong ánh mắt nàng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng tiến tới, hành lễ với ta:
“Tỷ tỷ, đáng lẽ ta phải tới thỉnh an sớm hơn, nhưng tướng quân không cho phép, đến nay mới được diện kiến.”
Giọng nói của Lý Vinh nương nhẹ nhàng, đầy vẻ nhu mì, hoàn toàn khác với hình dung của ta về một công chúa mất nước. Phía sau nàng, một bé gái buộc hai bím tóc tò mò nhìn ta, rụt rè tiến lại gần, dâng cho ta chiếc kẹp tóc nàng yêu thích nhất, như đang lấy lòng:
“Mẫu thân, con tên là Cố Diêu Thảo, con rất ngoan. Phụ thân nói sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, người đừng ghét bỏ con nhé.”
Nói xong, bé gái lại chui vào lòng Lý Vinh nương, dáng vẻ e dè khiến người ta thấy thương xót.
Ánh mắt của Cố Xương Văn dừng lại ở hai mẫu tử họ, ngập tràn sự yêu thương.
Lý Vinh nương vội nói: “Tỷ tỷ, phòng đã chuẩn bị xong, tỷ và tướng quân hãy nghỉ ngơi đi.”
Cố Xương Văn hài lòng với sự sắp xếp của nàng, không hề để ý đến ý muốn của ta, trực tiếp bế ta vào hậu viện.
Ta dùng hết sức đá mạnh vào hắn một cái, cuối cùng cũng khiến hắn dừng lại.
“Cố Xương Văn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nhìn khuôn mặt ta, hắn vừa giận vừa hối hận, như bị ma xui quỷ khiến, hắn cúi xuống cắn vào môi ta, mạnh đến mức rách da.
Ta bất ngờ đẩy hắn ra, tát mạnh vào mặt hắn.
“Nhược Hàn, trước đây nàng không phải rất thích ta như vậy sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi?”
“Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Nàng hãy dứt khoát với tên họ Trần kia, chúng ta sẽ sống tốt bên nhau.
“Vinh nương đã gọi nàng là tỷ tỷ, Diêu Thảo cũng gọi nàng là mẫu thân. Sau này, hai người không phân lớn nhỏ, chẳng phải rất tốt sao?”
Ta trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn thở dài, ánh mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Nhược Hàn, nàng không biết, trong suốt năm năm qua, ta luôn nhớ đến nàng. Nhìn thấy nàng bên cạnh người khác, lòng ta đau như dao cắt.”
Lời nói của hắn khiến lòng ta xao động, nhưng sự thật là tất cả đã không thể quay lại như xưa.
Ta lạnh lùng hỏi một câu: “Cố tướng quân, ngươi nói năm năm qua ngươi luôn nhớ ta. Vậy khi ngươi cùng thê tử của mình ân ái, ngươi cũng nhớ đến ta sao?”
Cố Xương Văn ngây người, mặt đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời. Một lúc lâu sau, hắn đáp:
“Có.”
Ta không ngờ hắn lại trả lời như vậy.
Lời này chỉ càng làm ta cảm thấy mối quan hệ giữa ta và hắn càng thêm xa cách, càng muốn cắt đứt mọi ràng buộc.
Hắn làm vậy không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với Lý Vinh nương.
Ta dứt khoát nói: “Cố tướng quân, xin hãy buông tay. Chúng ta hãy chia tay trong yên bình, đừng khiến mọi chuyện trở nên xấu xí. Năm đó ngươi giả chết để cưới người khác, ta đã hiểu rằng giữa ta và ngươi không còn khả năng nào nữa.
“Tâm ta rất hẹp, không thể chia sẻ trượng phu với người khác. Ngươi đã có người khác, xin đừng dây dưa với ta nữa.”
Nhưng Cố Xương Văn không chịu buông tay, giữ chặt lấy ta, đặt bàn tay ta lên ngực hắn:
“Nhược Hàn, chẳng lẽ nàng không thể thông cảm cho ta sao? Năm đó ta giả chết là vì mệnh lệnh của Hoàng thượng, tất cả đều là vì đại cục. Việc ta cưới Vinh nương ban đầu hoàn toàn không phải ý muốn của ta. Chẳng lẽ chút hy sinh này nàng cũng không thể chấp nhận sao?”
Ta lạnh lùng đáp: “Ta không hiểu cái gọi là hy sinh của ngươi. Xin Cố tướng quân hãy buông tha ta. Phu quân và nhi tử của ta vốn rất nhút nhát lại dính người, nếu không thấy ta sẽ làm loạn.”
Nghe vậy, Cố Xương Văn trừng mắt nhìn, lớn tiếng gọi tên ta: “Vệ Nhược Hàn! Nàng đừng mơ tưởng!”
Đúng lúc hai chúng ta đang tranh cãi, một gia nhân bước vào báo: “Tướng quân, tiểu thư không được khỏe, phu nhân mời ngài qua xem một chút.”
Nghe tin, Cố Xương Văn lập tức rời đi, nhưng vẫn không quên dặn người trông chừng ta cẩn thận.
13
Cố Xương Văn rời đi rồi không quay lại, còn ta cũng trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn đã tới báo rằng Trần nhị gia và Trần tiểu lang quân đang làm ầm ở cửa lớn.
Trần Thư Tuấn xưa nay vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, giờ lại gào lên nào là “mối thù cướp vợ”, nào là “không đội trời chung”, thu hút không ít người vây xem.
Sùng ca nhi thì nằm lăn lộn dưới đất, vừa khóc vừa la, miệng không ngừng gào: “Trả nương ta đây! Trả nương ta đây!”
Hai phụ tử bọn họ bày trò làm loạn cả bên ngoài tướng quân phủ, nhưng Cố Xương Văn vẫn đóng chặt cửa, không cho ai vào.
Hắn còn tuyên bố: “Vệ Nhược Hàn là thê tử của ta, có ồn ào thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.”
Trần Thư Tuấn giận đến mức ôm ngực than đau, kéo Sùng ca nhi rời đi.
Tin tức sau đó, ta nghe được rằng hắn đã đưa chuyện này lên trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, đích thân cáo trạng.
Hoàng đế khó xử, hoàng hậu cũng khó xử.
Chuyện Cố Xương Văn giả chết làm nội gián vốn là ý của hoàng đế, thậm chí việc hắn cưới Lý Vinh nương cũng được hoàng đế ngầm đồng ý.
Còn hoàng hậu, lại là cô cô của Trần Thư Tuấn, xưa nay luôn cưng chiều đứa cháu trai ăn chơi lêu lổng này.
Vì vậy, hoàng đế buộc phải triệu tập ta, Cố Xương Văn, Lý Vinh nương và những người liên quan tới điện Trường Xuân để phân xử.
Hoàng đế vừa thấy mặt đã nghiêm giọng trách mắng Cố Xương Văn: “Cố ái khanh, chuyện tối qua thực sự quá đáng. Sao ngươi có thể bắt người đi và còn cho vây kín Cố phủ?”
Hoàng hậu cũng không tha cho Trần Thư Tuấn: “Nhị lang, chuyện này cháu cũng không đúng. Đánh bị thương mấy thị vệ, rồi làm ầm ĩ đến mức cả thành đều biết. Bây giờ cháu nói xem, phải giải quyết thế nào?”
Câu hỏi chuyển sang cho Trần Thư Tuấn. Hắn lập tức đáp: “Tất nhiên là thê tử của ai thì người đó đưa về nhà.
“Thê tử của ta là Vệ Nhược Hàn, còn thê tử của Cố tướng quân là Lý Vinh nương. Chuyện này rõ ràng mà!”
Nói xong, hắn khẽ vỗ vai Sùng ca nhi, thằng bé lập tức chạy tới bên ta, níu chặt lấy tay áo:
“Nương, con và cha đều rất nhớ người. A bà cũng bảo con mau mang người về nhà.”
Sùng ca nhi vì lăn lộn khóc lóc trước tướng quân phủ, cả người lấm lem bụi đất. Ta không nhịn được, giũ sạch bụi trên người thằng bé.
Hành động này khiến Cố Xương Văn không hài lòng, hắn quỳ xuống thỉnh cầu:
“Hoàng thượng, thần và Nhược Hàn vốn là phu thê kết tóc. Giờ sự việc đã đi xa như vậy, không thể sai càng thêm sai. Thần tuyệt đối không buông tay.”
Trần Thư Tuấn cũng lên tiếng: “Ta cũng không buông tay!”
Hoàng đế nghiêng về phía Cố Xương Văn, hoàng hậu lại đứng về phía Trần Thư Tuấn. Cả hai bên không ai chịu nhường, tình thế bế tắc.
Ta lên tiếng, phá vỡ cục diện căng thẳng: “Hoàng thượng, nương nương, dân phụ xin được nói đôi lời.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta, nhất là Trần Thư Tuấn. Đôi mắt hắn ngấn lệ, nhìn ta đầy lo lắng, như sợ ta sẽ rời bỏ hắn ngay tức khắc.
Hoàng hậu kín đáo lườm Trần Thư Tuấn một cái, trách hắn không có chút bản lĩnh.
Ta bình tĩnh nói: “Dân phụ và Cố tướng quân tuy từng là phu thê thuở thiếu thời, nhưng trong lòng dân phụ, Cố tướng quân đã mất từ năm năm trước. Sau khi dân phụ góa bụa, tái giá là hợp tình hợp pháp, chưa bao giờ nghĩ rằng ngài ấy sẽ trở về.
“Hơn nữa, không nói đến việc Cố tướng quân đã có người bên cạnh, dù ngài ấy trở về cô đơn một mình, dân phụ cũng khó lòng tiếp tục làm thê tử của ngài ấy.”
14
Hoàng đế và hoàng hậu nhìn nhau một lúc. Hoàng đế định lên tiếng bênh vực Cố Xương Văn, dùng giọng điệu của bậc trưởng bối, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Nhược Hàn, ngươi và Xương Văn dù sao cũng có tình cảm nhiều năm, vậy mà ngươi thực sự không cần nữa sao? Trẫm nhớ hai ngươi hồi nhỏ quấn quýt như một người vậy.”
Lời nói của hoàng đế gợi lại trong ta những ký ức về thuở bé.
Khi đó, ta và Cố Xương Văn lớn lên bên nhau, cùng thả diều, đọc sách, làm gì cũng không rời.
Trước mỗi lần hắn ra trận, ta đều thấp thỏm lo âu, vừa rơi nước mắt vừa tự tay làm áo và giày cho hắn, còn đến chùa thắp đèn dầu dài hạn.
Có một lần, hắn bị thương được khiêng về, sốt cao suốt mấy ngày. Lúc hắn mở mắt nhìn thấy ta, mắt ta đã khóc sưng đỏ cả lên. Hắn không biết từ đâu lôi ra một chiếc còi nhỏ xấu xí, dúi vào tay ta, mỉm cười thật tươi:
“Nhược Hàn, nàng đừng khóc. Chờ ta khỏe lại, ta sẽ cưới nàng. Hai nhà trưởng bối đã định trước rồi, chúng ta lớn lên cùng nhau, sau này sẽ già đi cùng nhau.”
Nói xong, hắn nắm lấy tay ta: “Ta sẽ nắm tay nàng như thế này, cả đời không buông.”
Những ký ức ấy giờ đã vỡ vụn như những mảnh thủy tinh.
Nhớ lại quá khứ, lòng ta đau như bị kim châm. Không biết là ta đã thay đổi hay hắn thay đổi, nhưng ta biết rõ một điều, ta và hắn không thể đi tiếp cùng nhau nữa.
Ta có Trần Thư Tuấn, có Sùng ca nhi. Họ mới là con đường tương lai của ta.
Ta bình tĩnh đáp: “Không hối hận. Ta chỉ cần Trần Thư Tuấn.”
Trần Thư Tuấn không kiềm được, nhảy ngay đến bên ta, đôi mắt sáng rực, ngẩng cao cằm nhìn Cố Xương Văn như đang khiêu khích.
“Nhược Hàn, nàng thực sự vô tình đến vậy sao?” Cố Xương Văn cảm thấy đau đớn như từng mảnh xương trong cơ thể đang bị nghiền nát.
Tại sao chứ?
Hắn như nhớ ra điều gì, liền nói: “Hôn sự của chúng ta là do trưởng bối hai nhà định đoạt. Giờ đây, vẫn nên hỏi ý của mẫu thân.”
Phụ thân của Cố Xương Văn mất sớm, còn phụ mẫu ta thì không ở kinh thành. Trưởng bối của hai nhà hiện giờ chỉ còn mỗi lão phu nhân.
Hoàng đế liếc nhìn Cố Xương Văn, hai người trao đổi ánh mắt rồi sai người đi mời lão phu nhân đến.
Khi bà đến, Cố Xương Văn liền “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất, nói với lão phu nhân:
“Mẫu thân, con và Nhược Hàn là do người nhìn lớn lên. Người cũng không muốn thấy chúng con chia xa, đúng không?”
Trên đường đến, lão phu nhân đã nghe qua mọi chuyện. Bà cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Xương Văn.
Cố Xương Văn là đứa con trai duy nhất của bà, từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin bà điều gì. Làm sao bà không hiểu lòng con trai mình chứ?
“Con à, buông tay đi.”
Lời của lão phu nhân như một tiếng sét, khiến tất cả mọi người không dám tin vào tai mình.
“Mẫu thân, tại sao người lại bênh người ngoài mà không đứng về phía con?”
Lão phu nhân tuy thường ngày cười nói hiền hậu, nhưng thực chất là người sáng suốt nhất. Bà nhìn sang chỗ khác, nghiêm nghị nói:
“Xương Văn, con và Nhược Hàn không hợp nhau nữa. Nhược Hàn không thể chấp nhận mẫu tử Vinh nương. Đừng nói Nhược Hàn, thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào muốn chia sẻ trượng phu của mình không?
“Hiện tại, Nhược Hàn và Thư Tuấn đang sống rất tốt, con và Vinh nương cũng sống rất tốt. Hai nhà cứ hòa thuận mà sống, đừng tranh giành nữa.
“Năm đó mọi người đều nghĩ con đã mất, Nhược Hàn vì con mà đau lòng đến chết đi sống lại. Con bé không có lỗi với con. Hôn sự của Nhược Hàn và Thư Tuấn là do ta làm chủ. Con có trách, thì trách ta đi.”
“Mẫu thân!” Cố Xương Văn xé ruột xé gan kêu lên, nước mắt cũng rơi xuống.
Nhưng lão phu nhân không nhìn hắn, chỉ bình thản nói thêm một câu: “Năm đó chuyện con giả chết, hoàng thượng đã nói bóng gió với ta.”
Lời này hoàn toàn phá vỡ chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng Cố Xương Văn.
Ta và Trần Thư Tuấn mỗi người một bên đỡ lấy lão phu nhân. Ta cảm kích nhìn bà, khẽ gọi một tiếng: “Nương.”
Lão phu nhân vỗ nhẹ tay ta, nở một nụ cười sâu sắc.
Sùng ca nhi lúc này không còn làm loạn, chạy đến bên lão phu nhân, ngẩng đầu hỏi: “A bà, người có tiếp tục sống cùng cha và nương con không? Con không nỡ rời xa người.”
Lão phu nhân ôm lấy Sùng ca nhi, thương yêu hết mực như báu vật, đáp:
“A bà cũng không nỡ xa Sùng ca nhi.”
Trần Thư Tuấn cười nói: “Nương, con đã bàn với đại ca, huynh ấy đã mua cho con một ngôi nhà mới bên ngoài. Chúng ta không cần ở lại Cố phủ, sau này cả nhà mình sẽ sống vui vẻ cùng nhau.
“Nương cứ coi nương tử là con gái của người, còn con là con trai người.”
Thì ra Trần Thư Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu.
15
Tình hình đến mức này, dù không muốn, Cố Xương Văn cũng buộc phải đồng ý.
Hoàng đế quyết định làm chứng, ngay tại chỗ yêu cầu ta và Cố Xương Văn ký vào thư hòa ly.
Trần Thư Tuấn liền lấy hòa ly thư từ trong áo ra, ngay lập tức đưa cho ta.
Ta ký xong, Cố Xương Văn cầm lấy tờ thư hòa ly mỏng manh mà không ngừng run rẩy.
Ngay khi hắn chuẩn bị ký tên mình, Lý Vinh nương đột nhiên hét lên: “Diêu Thảo! Diêu Thảo, con làm sao vậy? Tướng quân, Diêu Thảo hình như phát bệnh rồi!”
Nghe nói Cố Diêu Thảo từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, cơ thể rất yếu, không ngờ hôm nay lại phát bệnh bất ngờ như vậy.
Cố Xương Văn lập tức lao tới bên cạnh Diêu Thảo, đau lòng không thôi. Mọi người cùng nhau xoay xở một lúc mới ổn định được tình hình.
Sau đó, Cố Xương Văn lấy cớ phải chăm sóc con gái, nói không có thời gian giải quyết chuyện của ta và hắn, liền trì hoãn thêm lần nữa.
Trần Thư Tuấn trong lòng bứt rứt, muốn kéo hắn trở lại để ký thư hòa ly cho xong chuyện.
Ta ngăn hắn lại: “Thôi, hài tử bị bệnh, hắn lo lắng cũng là lẽ thường tình.”
Trần Thư Tuấn lại hừ một tiếng, nói: “Rõ ràng là giả vờ, nào có bệnh thật?”
Ta và lão phu nhân cùng quay đầu nhìn Trần Thư Tuấn.
Hắn tiếp lời: “Ta đã để ý Lý Vinh nương một lúc. Nàng ta cả buổi chỉ nhìn chằm chằm vào nàng và Cố Xương Văn. Khi Cố Xương Văn định ký thư hòa ly, nàng ta liền tỏ vẻ rất lo lắng, rồi bóp nhẹ vai của Diêu Thảo, con bé lập tức kêu đau.”
Ta đáp: “Chỉ dựa vào đó mà chàng nói người ta giả bệnh, không phải quá hồ đồ sao?”
Trần Thư Tuấn thản nhiên nói: “Chuyện này ta có kinh nghiệm. Ta và Sùng ca nhi từng thử qua nhiều lần. Chỉ cần ta nháy mắt một cái, Sùng ca nhi sẽ phối hợp ngay…”
Lời chưa dứt, hắn nhận ra ánh mắt ta đang chiếu thẳng vào mình.
“Chẳng trách, hóa ra hai cha con các người diễn kịch không ít lần nhỉ?”
Trần Thư Tuấn biết mình lỡ lời, vội vàng năn nỉ: “Tỷ tỷ..”
16
Sau khi trở về Cố phủ, ta bảo quản gia thu dọn tài sản, mang theo phần của ta và lão phu nhân rời đi.
Ta, Trần Thư Tuấn, lão phu nhân và Sùng ca nhi cùng nhau chuyển tới nhà mới.
Lúc này, Sùng ca nhi đang lim dim mắt, nằm trên đùi lão phu nhân, còn bà thì phe phẩy quạt xua muỗi, dáng vẻ thất thần. Nhìn bà như vậy, ta không khỏi xót xa.
“Nương, nếu người nhớ tướng quân, con sẽ bảo Thư Tuấn đưa người đến tướng quân phủ ở vài ngày.”
Lão phu nhân lập tức xua tay, ra hiệu ta nói nhỏ:
“Đừng để Thư Tuấn nghe thấy chuyện của Xương Văn. Thằng bé giờ như pháo vậy, cứ nghe đến Xương Văn là nổ.
“Ta chỉ hối hận thôi, biết vậy năm đó nhận con làm con gái, thì đâu xảy ra cớ sự này.”
“Nương, người đừng nghĩ ngợi nữa. Hiện giờ chẳng phải đang rất tốt sao?” Ta bóc một quả quýt đưa cho bà.
Sùng ca nhi ngửi thấy mùi quýt, khịt khịt mũi, liền giơ tay lên nói:
“A nương, con cũng muốn ăn quýt!”
Ta nhẹ nhàng gõ vào tay thằng bé: “Không có.”
Rồi đưa quả quýt cho lão phu nhân.
Lão phu nhân thương cháu, liền bẻ miếng đầu tiên cho Sùng ca nhi.
Những ngày sau đó, bất kể ta sai người tới giục Cố Xương Văn ký thư hòa ly, hắn đều viện đủ mọi lý do để trì hoãn.
Đến ngày sinh thần của Sùng ca nhi, bạn bè của Trần Thư Tuấn mang đến rất nhiều quà cáp. Cả nhà cùng ăn uống vui vẻ, Sùng ca nhi nhận được không ít món đồ chơi kỳ lạ, thằng bé vui mừng nhảy cẫng lên, suýt chút nữa thì trèo lên nóc nhà.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu, gương mặt rạng rỡ của Sùng ca nhi bỗng xị xuống, rồi cung kính hành lễ với Trần đại gia.
Ta lúc này mới để ý Trần đại gia đã tới, Trần Thư Tuấn cũng nhanh chóng bước ra đón:
“Đại ca, huynh đến rồi.”
Trần đại gia và Trần Thư Tuấn tuy cùng một mẹ sinh ra, nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực. Trần đại gia nghiêm túc, vẻ ngoài chỉn chu, gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng. Hôm nay trông hắn càng không vui, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua ta, rồi nói: “Đệ muội, không biết ta còn có thể gọi ngươi như vậy không?”
Hóa ra, Trần đại gia tới đây là để tính sổ.
Trần Thư Tuấn vội đứng ra bênh vực ta: “Đại ca, sao hôm nay huynh lại giận như vậy? Đừng nói những lời khó nghe với nương tử của đệ.”
Ánh mắt sắc bén của Trần đại gia quét thẳng về phía Trần Thư Tuấn, giọng lạnh như băng:
“Thời gian qua ta bận rộn đến lú lẫn, giờ mới biết nàng ta và người kia vẫn chưa hòa ly. Đệ cứ thế sống chung không rõ ràng, rốt cuộc là muốn thế nào?
“Đệ muội, ta cho ngươi nửa tháng, tốt nhất hãy cho nhị lang một lời giải thích.”
Trần Thư Tuấn liền cắt ngang, lớn tiếng nói: “Đại ca, dù Nhược Hàn có cho hay không, ta vẫn theo nàng ấy!”
Sau một hồi lời qua tiếng lại, Trần Thư Tuấn nói đủ thứ lời ngọt ngào mới tiễn được Trần đại gia đi.
Lão phu nhân cả buổi ôm Sùng ca nhi, không dám gặp mặt Trần đại gia, chỉ sợ hắn sẽ trách bà.
Đến tối, khi khách khứa đã ra về, Sùng ca nhi kéo ta về phòng mình.
Những món quà được gửi đến chất cao như núi. Sùng ca nhi chắp tay bái ta, rồi nói: “Nương, a bà nói sinh thần của con là ngày chịu khổ của người. Nương sinh con không dễ dàng, con dập đầu cảm tạ nương, quà nhận được con xin chia cho người một nửa.”
Sùng ca nhi được dạy dỗ từ sớm, rất thông minh lanh lợi. Ngoài tính nghịch ngợm, thằng bé không có gì đáng chê. Nghe những lời chân thành ấy, nước mắt ta không kìm được mà rơi, vội đỡ thằng bé đứng dậy: “Lạnh lắm, đừng quỳ nữa.”
17
Lúc này, Trần Thư Tuấn bước tới, bế Sùng ca nhi lên, cân nhắc một hồi rồi cười nói: “Tiểu tử, con lại nặng hơn rồi đấy. Thôi nào, mau đi ngủ đi.”
Nói xong, hắn khoác tay lên tay ta định rời đi, nhưng Sùng ca nhi tinh ranh nháy mắt vài cái, kéo lấy áo ta, giọng mềm mại nài nỉ:”Nương, tối nay người ngủ với con nhé? Con muốn nghe nương kể chuyện.”
Sùng ca nhi rất hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, khiến lòng ta mềm nhũn, liền đáp ngay: “Được.”
Lông mày của Trần Thư Tuấn liền rũ xuống, hắn tranh thủ lúc ta không để ý mà làm mặt quỷ với Sùng ca nhi, nhưng vẫn phải bất lực nhìn ta bế nhi tử đi.
Ta kể cho Sùng ca nhi câu chuyện “Phong Lang Cư Hư”, lại kể đến “Tiểu Nhi Bão Trụ”, nhưng thằng bé vẫn không hề buồn ngủ, cứ ôm chặt lấy ta.
Trần Thư Tuấn không nhịn được nữa, gỡ tay Sùng ca nhi ra rồi bế thốc ta lên bỏ đi.
Sùng ca nhi lập tức bật dậy đuổi theo, vừa chạy vừa la: “Cha, người xấu! Trả nương lại cho con!”
Trần Thư Tuấn mặc kệ, ôm ta chạy như bay, vào đến phòng liền khóa cửa thật chặt.
Ta sững sờ, không nói nên lời, vội vàng bảo hắn thả ta xuống, nhưng hắn dường như không thấy mệt, vẫn ôm chặt lấy ta.
Sùng ca nhi đã chạy đến trước cửa, thở hổn hển, đập cửa gọi:
“A nương! A nương!”
Ta liếc nhìn Trần Thư Tuấn, vừa định lên tiếng thì hắn đã nhanh chóng dùng môi ngăn lại lời nói của ta.
Sùng ca nhi ngoài cửa khóc ầm ĩ, rất nhanh đã làm lão phu nhân chú ý. Bà sai người mang thằng bé về phòng mình, chuyện này mới tạm yên.
Trần Thư Tuấn lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Đúng là trẻ con, ngay cả con cũng ghen được sao?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng ta, giọng dịu dàng nũng nịu: “Ai bảo thằng bé lúc nào cũng chiếm lấy nàng. Tỷ tỷ, đừng giận mà. Ta kể chuyện cho nàng nghe, được không?”
“Kể gì cơ?”
“Ngày xưa, trong một ngôi chùa có một lão hòa thượng…”
Mặt ta hơi đỏ, dù câu chuyện này đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn phối hợp với hắn. Hắn thích đùa, ta lại thích chiều, cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu, như lão phu nhân từng nói, đây chính là thú vui trong cuộc sống phu thê.
Ta liền hỏi: “Rồi lão hòa thượng làm sao?”
“Đi trộm ni cô!”
Xong việc, Trần Thư Tuấn kê thêm gối, để ta tựa vào cánh tay hắn, hơi ấm từ hắn truyền đến khiến mặt ta nóng bừng.
Hắn cứ một câu “Tỷ tỷ, ta thích nàng lắm” mà làm ta ngơ ngẩn, đến khi ta không chút phòng bị, lại bất ngờ hỏi: “tỷ tỷ, nàng còn thích Cố tướng quân không?”
Ta hiểu tính hắn, thích ghen tuông, mà mỗi lần ghen đều làm ầm lên, rất khó dỗ dành. Ta đành chân thành nói rõ: “Thư Tuấn, ta đã nói bao lần rồi, bây giờ ta chỉ sống với chàng, không thích ai khác nữa.”
Nghe vậy, hắn mới yên tâm, lại hôn nhẹ ta một cái mới chịu buông.
Hôm sau, lão phu nhân dắt Sùng ca nhi đến ăn cơm.
Sùng ca nhi không thèm nhìn Trần Thư Tuấn, còn cố ý đẩy hắn ra để lao vào lòng ta.
Lão phu nhân hiểu ngay, kéo ta đi mất.
Vừa đi bà vừa cười che miệng: “Để hai phụ tử nó tự giải quyết với nhau đi. Trong phòng ta mới nhận được vài thứ hay ho, đi nào, ta cho con, không cho hai đứa nó.”
Lão phu nhân càng già càng giống trẻ con.
Ở bên bà, ta luôn cảm thấy vui vẻ.
18
Nhưng chuyện với Cố Xương Văn vẫn như một mớ bòng bong làm ta bực bội.
Chúng ta không ngờ rằng, người mất kiên nhẫn lại chính là Lý Vinh nương.
Nàng một mình đến thăm, lão phu nhân tiếp đón khách khí nhưng không quá thân thiện. Sau đó, bà cũng nói riêng với ta: “Đúng là một cô gái đáng thương, tạo nghiệp mà.”
Người tạo nghiệp chính là Cố Xương Văn. Chúng ta đều không hiểu vì sao Lý Vinh nương vẫn chấp nhận đi theo hắn.
Trong phòng lúc này chỉ có ta và nàng, nàng cụp mắt, dùng nắp tách trà gạt lớp bọt, ngừng một lúc rồi nói:
“Tỷ tỷ, ta biết mọi người đều khinh thường ta, cho rằng ta không có khí tiết, lại ở bên kẻ thù giết cha giết huynh. Phụ hoàng ta ở trên trời có lẽ đang trách mắng ta, nhưng ta không còn cách nào khác, ta muốn sống, chỉ có thể dựa vào chút thương hại của tướng quân mà sống tiếp.
“Việc phục quốc báo thù, ta chưa bao giờ nghĩ đến. Công chúa, hoàng tử nước Ly Dung đông như vậy, số lần ta được gặp phụ hoàng còn không bằng tướng quân.”
Nói xong, nàng dùng khăn lau nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn ta:
“Vì vậy, ta hy vọng tướng quân sống tốt. Dạo này vì tỷ tỷ, tướng quân chẳng màng ăn uống, chỉ dựa vào rượu cầm cự, trông như kẻ nửa sống nửa chết, không lên triều, không giải quyết công vụ, nghe nói còn làm lỡ việc quân.
“Tỷ tỷ, xin tỷ vì tình cảm trước đây với tướng quân mà cho chàng một cơ hội. Ta và Diêu Thảo sẽ an phận, giống như những con mèo nhỏ, không gây phiền phức gì cho tỷ.”
Lý Vinh nương nói đầy cảm xúc, toàn là sự thương tiếc dành cho Cố Xương Văn.
Ta càng cảm thấy hắn phụ lòng người phụ nữ này, cũng nói một câu từ tận đáy lòng:
“Ta lớn hơn muội vài tuổi, gọi muội một tiếng muội muội. Hôm trước ở tướng quân phủ, nhờ có muội giúp đỡ kéo Cố tướng quân đi, ta rất cảm kích muội.”
Ngẫm lại, ta mới nhận ra hôm đó Lý Vinh nương sợ Cố Xương Văn cưỡng ép ta, nên mới lấy con gái ra làm cớ, không để hắn cùng ta ở chung một phòng.
“Ta và Cố Xương Văn, sớm đã kết thúc rồi.
“Muội nếu thương hắn, hãy để hắn ký thư hòa ly, sống tốt với muội.
“Muội muội, nữ tử chúng ta, thương nam nhân của mình không sao, nhưng đừng thương người khác hơn bản thân mình. Một đời người, quan trọng nhất là biết thương mình. Đừng lúc nào cũng nghĩ cho hắn, hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”
Lý Vinh nương vốn là công chúa nước Ly Dung. Để một công chúa mất nước sống bên một trọng thần triều đình, hoàng đế không nói ra nhưng trong lòng không thoải mái. Mà cái cảm giác ấy ngày càng khó chịu.
Nghe xong lời ta, Lý Vinh nương không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi rời đi.
Không biết từ đâu, Trần Thư Tuấn xuất hiện, khoác tay ta, cười nói: “Tỷ tỷ, hai người nói gì mà lâu thế? Cũng nên kể cho ta biết chứ.”
“Chỉ là tán gẫu thôi. Còn chàng, dỗ Sùng ca nhi mấy ngày rồi, sao thằng bé vẫn không để ý tới chàng?”
Trần Thư Tuấn thản nhiên, lấy ra một hộp phấn từ trong áo như đang khoe khoang: “Ta lấy từ chỗ đại ca đấy. Đây là hàng từ Nam quốc, có tiền cũng không mua được đâu.”
Ta đẩy lại: “Mau trả đi, đó là đồ của đại ca.”
Nhưng hắn mở hộp, nhẹ nhàng quệt một ít lên tay ta, nói: “Đại ca biết mà. Phòng huynh ấy không có nữ nhân, những thứ này không dùng đến, bảo ta muốn thì cứ lấy.”
Không từ chối được, ta đành nhận.
Quay người lại, đã thấy Sùng ca nhi đứng phía sau, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
“A nương, con nhớ người quá.”
Ta lập tức bế thằng bé lên.
Trong góc khuất tầm mắt ta, Sùng ca nhi làm mặt quỷ trêu tức Trần Thư Tuấn.
19
Cố Xương Văn cuối cùng cũng không ngồi yên được, tự mình tìm đến.
Đã vào đông, bên ngoài gió tuyết rít gào, nhưng cơn gió lạnh đến mấy cũng không che nổi mùi rượu trên người hắn.
Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, vẻ hào hoa khi hắn hồi kinh đã không còn. Trông hắn bây giờ như một kẻ mất hồn, tiều tụy thảm thương.
Giọng hắn nghẹn ngào, như có một quả cầu lửa chặn ngang cổ họng, khó khăn hỏi ta: “Nhược Hàn, chúng ta thật sự không còn cơ hội nào sao?”
“Không còn.”
“Nàng thích gì ở tên tiểu tử Trần gia kia chứ?”
Cố Xương Văn đau khổ ôm đầu, bắt đầu đếm từng điều không tốt của Trần Thư Tuấn:
“Hắn không học vấn, không chức tước, chỉ biết dựa vào tiền trong phủ mà sống. Nàng theo hắn thì làm sao có được ngày tháng tốt đẹp?”
Ta điềm nhiên đáp: “Cố tướng quân, ngài nói sai rồi.
“Ngài chỉ thấy những điều không tốt của Thư Tuấn, nhưng ta lại thấy chàng là người thích hợp nhất với ta trên đời. Dù làm gì, chàng cũng luôn đặt ta lên hàng đầu. Còn về tiền bạc, cửa tiệm, chúng ta không thiếu, đủ để sống yên ổn cả đời.
“Ta và chàng đều không phải người có tham vọng lớn để mưu cầu ngày tháng huy hoàng.
“Đại nhân vật thì sống đời của đại nhân vật, tiểu nhân vật thì sống đời của tiểu nhân vật, mỗi người đều có chí hướng riêng.”
Lời ta vừa dứt, Sùng ca nhi đột nhiên vấp ngã lao vào phòng.
Ngoài cửa còn thấp thoáng bóng dáng một bộ y phục màu xanh dương nhạt, chính là màu mà Trần Thư Tuấn yêu thích. Không cần đoán cũng biết, hai phụ tử bọn họ đã lén nghe trộm từ ngoài cửa.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sùng ca nhi đỏ bừng, vừa vào liền mách ngay:
“Nương, là cha đẩy con vào đấy!”
Cố Xương Văn nghe vậy, lại bắt đầu lên án Trần Thư Tuấn.
Nhưng Sùng ca nhi lập tức chen ngang: “Ngài nói bậy! Cha của ta lợi hại lắm! Cha biết cách làm nương vui vẻ.”
“Cha còn kể chuyện hay lắm!” Sùng ca nhi đầy tự hào, hếch mũi về phía Cố Xương Văn, nói tiếp: “Ngài đừng quấy rầy nương của ta nữa. Nương không cần ngài đâu.”
Cố Xương Văn nghe lời Sùng ca nhi, khí thế liền xẹp xuống, không để ý đến thằng bé nữa, mà nhìn thẳng vào ta, hỏi: “Nhược Hàn, năm đó khi nàng mất đứa bé, có đau không?”
“Đau chứ. Nếu không có Thư Tuấn, e rằng đến giờ vẫn đau.”
Cố Xương Văn không nói thêm gì, lặng lẽ một hồi, như thể có thứ gì đó quan trọng trong hắn vừa sụp đổ hoàn toàn.
Hắn đưa tờ thư hòa ly đã ký cho ta, không nói thêm câu nào, rồi rời đi.
Hắn vừa đi, Sùng ca nhi đã lạch bạch chạy ra đóng kín cửa lớn.
Ta cũng bước ra, giẫm lên tuyết nghe tiếng lạo xạo dưới chân. Lúc này, Trần Thư Tuấn mới xấu hổ ló đầu ra.
Nhân lúc Sùng ca nhi quay lưng lại, không để ý tới chúng ta, ta nhón chân, hôn nhẹ lên má Trần Thư Tuấn.
Hắn liền thuận thế ôm lấy eo ta, còn không biết xấu hổ mà tranh thủ lợi dụng.
Lúc này, Sùng ca nhi quay đầu nhìn, nhưng hiếm khi lại làm bộ như không thấy, quay người chạy đến chỗ lão phu nhân chơi.
20
Trong đêm giao thừa, Sùng ca nhi nghịch ngợm bới tuyết trên sân, nhảy nhót đào bới dưới lớp cỏ, nói muốn tìm dế mèn.
Dế thì không thấy đâu, nhưng lại đào được một ổ rắn cạp nong. Thằng bé sợ hãi bỏ chạy, may mà Trần đại gia nhìn thấy, vội vàng kéo thằng bé lại, dùng gậy hất con rắn đi.
Sùng ca nhi rõ ràng bị dọa cho hoảng hồn, nằm gục trên vai Trần đại gia, khóc sướt mướt không ra dáng.
Vào đến chính sảnh, mặt thằng bé vẫn còn vương nước mắt. Lão phu nhân thấy vậy liền đau lòng ôm cháu vào lòng, vừa dỗ dành vừa hỏi:
“Đại gia, con cũng lớn hơn Thư Tuấn mười tuổi, đến giờ vẫn chưa thành thân sao? Có phải cũng nên sắp xếp rồi không?”
Ý lão phu nhân rõ ràng là không muốn Trần đại gia cứ mãi khắt khe với Sùng ca nhi.
Với bà, Sùng ca nhi chính là bảo bối.
Thời gian trước, vì làm việc không hiệu quả, Cố Xương Văn bị điều ra khỏi kinh thành. Chưa đi được xa đã bị giáng chức liên tiếp, ai cũng nhìn ra lý do là vì Lý Vinh nương và con gái.
Ngày hắn rời kinh, lão phu nhân vẫn đi tiễn, căn dặn hắn phải sống tốt với mẹ con Lý Vinh nương, đừng gây chuyện thêm nữa, cũng đừng phụ lòng họ.
Chức quan có lớn đến đâu, cũng phải lo bảo vệ tốt nhà mình.
Nhưng những chuyện này giờ đây chẳng còn liên quan gì đến ta.
Trần Thư Tuấn ngồi bóc hạt bí cho ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần đại gia với vẻ mặt trêu chọc.
Nghe nói gần đây trong phòng Trần đại gia xảy ra chuyện phong nguyệt. Hình như hắn thích một nha hoàn, nhưng cô nương kia lại không để mắt tới. Chi tiết cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ.
Trần đại gia không trả lời lời lão phu nhân, chỉ kể lại chuyện vừa rồi của Sùng ca nhi.
Nghe xong, lão phu nhân hoảng hốt, giáng một cái tét nhẹ lên mông thằng bé: “Con khỉ nghịch ngợm này, sau này đừng có như vậy nữa. Hai phủ chỉ có mình con là nhỏ tuổi nhất, nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói cha mẹ hay đại bá con, mà ngay cả ta cũng đau lòng chết mất!”
Sùng ca nhi phụng phịu đáp vâng, nhưng lại lanh lợi chạy một vòng xin quà mừng.
Đèn cầy cháy sáng, tiếng gõ mõ của người tuần canh vang lên, một năm nữa lại đến.
Pháo hoa nổ vang trời.
Sùng ca nhi rúc trong lòng lão phu nhân, còn ta cầm tay Trần Thư Tuấn, dạy hắn cắt giấy dán cửa sổ. Trần đại gia ngồi lặng lẽ đọc sách.
Năm mới an khang, vạn sự như ý.
Hết.
Comments for chapter "Chương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0