THẾ THÂN CỦA CÔNG CHÚA - 11
Lòng Triết Đô vừa bình yên chưa được bao lâu lại bắt đầu nổi sóng.
Hắn không thèm đếm xỉa đến lệnh cấm của Triết Nguyên Cực, lén dẫn theo một đội quân nhỏ tập kích Kim Châu.
Khi Tái Hãn loạng choạng chạy đến cầu cứu Triết Nguyên Cực, Triết Đô đã xuất phát được hai canh giờ.
“Triết Đô mang theo con trai ta! Nó mới có mười hai tuổi thôi!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tái Hãn khóc đến không thở được.
10
“Đồ ngu xuẩn!”
Triết Nguyên Cực hiếm khi thất thố đến vậy, đôi mắt đỏ ngầu, hắn đi đi lại lại trong trướng.
“Khởi nghĩa Kim Châu bùng nổ, các châu quận khác của Đại Lương chắc chắn sẽ lập tức điều quân tiếp quản. Hắn làm vậy chẳng khác nào lao đầu vào lưỡi kiếm của quân Lương!”
“Đã thế còn mang theo con trai nhỏ, đúng là hoang đường!”
*
Tái Hãn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, van xin Triết Nguyên Cực cử quân cứu viện.
Triết Nguyên Cực lặng người đứng trước sa bàn.
Khoảng cách từ vương thành Bắc Khương đến Kim Châu Quan đủ để cưỡi ngựa đi về trong hai canh giờ.
Nếu Triết Đô bị quân Lương vây chặt, cho dù quân Khương có xuất quân ngay lúc này cũng chỉ đủ để trả thù cho hắn và đứa nhỏ.
Huống hồ, chính Triết Đô đã vi phạm vương lệnh, khơi mào chiến tranh trước.
Tái Hãn dần nhận ra điều đó, ngồi phịch xuống đất đầy tuyệt vọng.
*
Khi ánh trăng dần khuất về phía tây, Triết Đô lê lết trở về vương thành cùng vài tên binh lính sống sót.
Hắn gãy một chân, nửa bả vai còn lại bị nghiền nát.
Cậu bé tuổi mười hai, tựa như một con ngựa non, đã bị hàng loạt mũi tên xuyên thủng đến mức không nhận ra hình dạng.
Tái Hãn khóc từ đêm đến sáng, đến nỗi nước mắt cũng nhuốm màu đỏ của máu.
*
Triết Đô nằm bẹp trên giường bệnh, chỉ khi thấy ta, hắn mới gượng dậy được chút tinh thần.
“Quân Lương! Chính quân Lương đã g.i.ế.c con trai ta! Ngươi đáng chết!”
Ta vừa bước một chân vào cửa, Triết Đô đã nhổm dậy, dáng vẻ như một con hổ điên cuồng.
Triết Nguyên Cực vẫy tay bảo ta lui ra. Ta quay người rời đi, lòng nghĩ:
“Hóa ra, kẻ khát khao chiến tranh nhất, cũng có ngày đau đớn tột cùng vì chiến tranh.”
*
Cục diện Đại Lương càng ngày càng khó lường.
Dân lưu vong nổi dậy bị quân Lương dẹp tan, nhưng thế lực của các phiên vương phản loạn lại ngày một lớn mạnh.
Trong đó mạnh mẽ nhất là Mạnh Vương, người từng bị lưu đày xuống Lĩnh Nam nhiều năm trước.
Xét về huyết thống, hắn là biểu đệ của Phượng Ninh công chúa.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta không thể tưởng tượng nổi người dân Đại Lương khốn khổ đói rét sẽ ra sao nếu phải chịu thêm một cuộc nội chiến không có hồi kết nữa.
Quê hương ta được đồn là nơi tiếp theo Việt Vương quân sẽ đi qua. Không biết A Ngưu ca còn ở đó không, liệu huynh ấy có theo quân bắc tiến?
*
Thuật Xích kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ, kéo tay ta khoe chiếc diều vừa làm.
Đó là một con gà đỏ rực.
*
“Không phải gà! Là phượng hoàng! Là phượng hoàng giống tên mẫu hậu!”
Cậu bé phồng má phản đối.
Ta ngượng ngùng cười xin lỗi, lòng nghĩ:
“Mẫu hậu của con đúng là chẳng phải phượng hoàng gì cả.”
Tính mạng của Triết Đô được giữ lại, nhưng hắn vĩnh viễn trở thành kẻ tàn phế.
Tình trạng của Triết Nguyên Cực cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Giống như các đời Khương vương trước, hắn mang trên người đầy những vết thương cũ, nay tái phát ngày một thường xuyên hơn.
Khi Ngao Vân và Thuật Xích còn nhỏ, hắn thường bế chúng cưỡi chung một con ngựa, lên đỉnh Ô Sơn để nhìn xa về phía Bắc Khương và Đại Lương.
Bây giờ Ngao Vân đã cao ngang yên ngựa, Thuật Xích cũng đã biết cưỡi ngựa phi nước đại, không còn cần hắn ôm vào lòng nữa.
Hắn nhìn chúng lớn lên mà vừa buồn, vừa vui.
“Bọn trẻ đều lớn cả rồi, thật tốt.”
Ta không có thời gian để cùng hắn cảm thán mùa xuân thu.
Ta bận đọc từng bản tấu, từng báo cáo quân sự, rồi cùng hắn thảo luận cách xử lý.
Thân thể Triết Nguyên Cực chỉ chịu được nửa ngày xử lý chính vụ, lâu hơn một chút sẽ đau đầu như búa bổ, chóng mặt xây xẩm.
Hắn không muốn vương quyền rơi vào tay các thúc bá trong họ. Thuật Xích còn quá nhỏ, nên ta chủ động đảm nhận công việc vất vả chẳng ai cảm ơn này.
May mắn là có Xuân Lan bên cạnh chỉ dạy, và nhờ những năm tháng thấm nhuần trong cung đình Đại Lương, ta dần nắm bắt được cách làm.
*
Khi Ngao Vân công chúa đến tuổi cài trâm, các nước Bắc Ngũ quốc khác thi nhau dâng kỳ trân dị bảo mừng sinh nhật nàng.
Hai nước còn đem theo các vương tử trong độ tuổi để cầu thân.
Sứ giả của hai nước dùng mọi cách lấy lòng, suýt nữa đánh nhau dưới bệ vương tọa.
*
Ngao Vân không nhịn được cười, ôm bụng cười đến gập cả người.
Triết Nguyên Cực không mấy hứng thú với chuyện cầu thân, hỏi Ngao Vân nghĩ gì:
“Con có ai trong lòng chưa?”
Ngao Vân lắc đầu:
“Nhưng con cũng chẳng vừa ý hai vị vương tử đó.”
Hắn mỉm cười, đùa rằng:
“Ánh trăng bạc của ta không chịu chiếu sáng ở một vùng nhỏ bé.”
Sứ giả của hai nước vừa thất vọng ra về, sứ giả Đại Lương đã đến với thư chúc mừng của hoàng đế.
Comments for chapter "11"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0