TẬN THẾ KHÔNG ĐÁNG SỢ, ĐÁNG SỢ LÀ NGƯỜI NHÀ - Chương 6
Nó lập tức nắm chặt tay mẹ, bảo bà gọi điện cho tôi.
Mẹ tôi còn chưa hiểu gì, nhưng vẫn cầm điện thoại gọi cho tôi.
Ngoài dự đoán, cuộc gọi mà trước kia tôi luôn bắt máy ngay thì lần này gọi thế nào cũng không liên lạc được.
Càng gọi nhiều lần, nét mặt của ba mẹ và em trai càng thêm mất kiên nhẫn.
Mười phút sau, sự cáu gắt đạt đến đỉnh điểm.
Em trai đẩy mẹ tôi sang một bên, giật lấy điện thoại, quát lên:
“Gọi cái điện thoại thôi cũng không xong!”
Mẹ bị đẩy lảo đảo, nhưng không hề trách móc nó, chỉ quay đầu mắng tôi là thứ vô dụng, đến cuộc gọi cũng không chịu bắt.
Tôi nhâm nhi tách trà hoa hồng, yên lặng ngắm nhìn cơn thịnh nộ của bọn họ.
Dù có gọi cả đời, cũng không ai nghe máy đâu.
Bởi vì trên đường về, tôi đã cắt nát sim điện thoại, vứt thẳng vào bồn cầu.
“Mong là các người sống được càng lâu càng tốt!”
Biết không thể dựa vào tôi, em trai tôi dẫn ba mẹ và mang theo thẻ ngân hàng, chạy đến ngân hàng gần nhất, rút hết tiền rồi lao đến siêu thị 24/7 gần đó để mua đồ như điên.
Ba mẹ tôi từ trước đến nay không có thói quen tiết kiệm, lại thêm bao năm nay tôi vẫn luôn “trợ cấp” cho họ, nên tiêu tiền chẳng cần suy nghĩ.
Thành ra, rút sạch tài khoản cũng chỉ được hơn ba chục triệu.
Tôi vừa treo lại đống quần áo mua mấy hôm trước, vừa xem camera theo dõi.
Hai tiếng sau, bọn họ trở về, lúc đó vừa đúng 0 giờ – thời điểm tận thế bắt đầu.
Ngay lúc ấy, một vài khu vực đã bắt đầu xuất hiện xác sống và được đưa vào tình trạng cảnh giới.
Quê tôi là một thị trấn nhỏ, tạm thời vẫn chưa bị ảnh hưởng gì.
Mọi người vẫn ăn uống, ngủ nghỉ như thường ngày.
Không còn sự “trợ cấp” của tôi, ba mẹ và em trai chỉ ra ngoài mua một ít gạo, bột mì, dầu ăn và đồ dùng sinh hoạt đủ dùng trong khoảng một tháng.
Ngược lại, các loại đồ ăn vặt như snack, gà rán và thực phẩm rác thì lại mua chất đầy.
Ba mẹ tôi không cảm thấy có gì bất thường, trái lại còn liên tục khen em trai giỏi giang, khác người.
Nhất là khi tận mắt thấy em trai cho cả đống đồ vào cái gọi là “hệ thống không gian”, họ vui mừng đến mức vỗ tay rần rần.
Em trai thì đắc ý nói:
“Có năng lực này rồi, dù tận thế kéo dài cả đời, nhà mình cũng có thể sống sót được.”
Ba tôi không tiếc lời khen:
“Con trai giỏi thật, lại còn thức tỉnh được dị năng lợi hại như vậy, sau này cả nhà mình trông chờ vào con cả đấy.”
Em tôi càng lúc càng vênh váo.
Mẹ tôi sau khi khen em mấy câu thì lập tức quay sang mắng tôi:
“Con chị – con nhỏ chết tiệt đó – giờ vẫn chưa liên lạc được, đợi đến khi nó sống không nổi mà mò về, mình cũng đừng quan tâm. Kệ nó chết bên ngoài cho xong.”
Gương mặt xấu xí đó, giống hệt như kiếp trước.
Em trai và ba tôi cũng gật đầu tán đồng.
Tôi chỉ mỉm cười, treo nốt chiếc áo thun cuối cùng lên móc.
Phòng thay đồ đã được dọn dẹp gọn gàng.
Lúc này, đã có ba thành phố xuất hiện hiện tượng bất thường.
Trên mạng tràn ngập video và thông tin liên quan, khiến dân mạng bắt đầu hoảng loạn.
1 giờ sáng, chính phủ phát thông báo chính thức, trấn an người dân không nên sợ hãi, họ đã cử người xử lý rồi.
Nguồn cung vật tư sẽ không bị gián đoạn, tuyệt đối không được chen lấn mua tích trữ. Nếu phát hiện tình huống bất thường, phải báo ngay.
Nghe vậy, người dân lập tức bật dậy giữa đêm, chạy xuống gõ cửa siêu thị, tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi.
4 giờ sáng, liên tục có người đăng tải video và ảnh các siêu thị bị vét sạch hàng.
Tiệm thuốc, trạm nước – cũng không thoát.
Thậm chí có người còn bị thương khi giành giật mua hàng.
Tôi lướt vài tin rồi tắt đèn đi ngủ.
Lúc mở mắt ra, đã là 11 giờ sáng.
Trên mạng giờ tràn ngập video về tận thế, các cửa hàng đều bị quét sạch không còn gì.
Tôi mở màn hình giám sát kiểm tra tình hình.
Không có bất kỳ điều gì bất thường.
Tôi chuyển sang mở camera nhà cũ.
Ba mẹ tôi vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng, vẫn ăn uống no say như thường, chẳng hề có ý định ra ngoài mua thêm đồ.
Còn em trai thì trải snack đầy cả giường, túi ni lông rỗng vứt la liệt dưới đất.
Khi thấy bản tin truyền hình nói về việc người dân chen nhau tích trữ hàng hóa, họ lại cười nhạo người ta ngu ngốc, nói những ai không có dị năng không gian thì đều là đồ vô dụng, bị tận thế đào thải là đáng đời.
Tôi chỉ cười nhạt, rồi đứng dậy nấu ăn.
Tôi hâm nóng một ít đồ ăn vặt mua hôm qua rồi ngồi xuống ăn.
Ăn xong, tôi bắt đầu làm việc.
Sau nhiều ngày mua sắm, giờ phải sắp xếp lại cho gọn gàng.
Hôm nay mục tiêu là phòng ngủ và phòng làm việc.
Phòng ngủ trước đó tôi đã dọn qua sơ sơ, vì đồ không nhiều nên chỉ mất khoảng một tiếng là xong.
Tôi chuyển sang phòng làm việc, mở các thùng sách ra, phân loại rồi xếp ngay ngắn lên kệ.
Làm xong cũng đã 3 giờ chiều.
Tôi bắt đầu thấy đói.
Tôi lấy một ít cải thìa, nấu một tô mì đơn giản rồi chuyển qua quét dọn hai phòng khách và nhà vệ sinh trên tầng hai.
Một tiếng sau hoàn tất, tôi xuống tầng một.
Vì sợ sau này sẽ chán, tôi đã mua thêm kha khá thiết bị bếp núc để nấu nướng giết thời gian.
Lò nướng, bếp nướng, nồi chiên không dầu, cùng với một loạt bát đĩa và dụng cụ nấu ăn.
Tôi lần lượt mở hộp, sắp xếp gọn gàng vào tủ bếp.
Cuối cùng, khi dọn dẹp xong tầng một thì cũng đã 10 giờ tối.
Tôi xem lại camera – ba mẹ đã đi ngủ, trong nhà cũng không có gì thay đổi.
Còn em trai thì vẫn ôm điện thoại, mải mê chiến đấu trong game.
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0