Ta Khiến Tiên Quân Hỏa Tá Tràng Rồi - Chương 29
Cũng như ta hiểu nàng ta, Nam Oa cũng hiểu rõ tính cách biết điều của ta, sau khi ta gật đầu tỏ vẻ quả thực không cần thì nàng ta hiểu ý dùng ngón tay chọc chọc đuôi bọ cạp: “Vậy thì—”
“Ta lại muốn thay ngươi cản một chút.”
Nghe vậy, ta có chút sửng sốt, ai ngờ đối phương lại đột nhiên áp sát đến trước mặt ta, tám con mắt đồng loạt mở ra như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Đuôi của Nam Oa vẫn thong thả lắc lư qua lại, mang theo cảm xúc khó hiểu.
Ta nói: “Tại sao?”
Nam Oa cười: “Bởi vì ta muốn xem thử, cái Thiên Đạo vô dụng này còn có thể làm gì.”
“Mẫu thân!”
Ta quay đầu nhìn Tiểu bảo bối… à không, Ngôn Dụ Tiên Nhân đã trưởng thành chỉ sau một đêm, nó không cố ý gọi ta là A Mạ mà là Mẫu thân, cung kính thì có thừa, nhưng lại thiếu sự thân thiết.
Gánh nặng mà ta muốn vứt bỏ suốt sáu bảy năm qua cuối cùng cũng đã được trút bỏ vào lúc này.
… Cũng tốt.
Cũng tốt.
Nhìn đứa trẻ quen thuộc thoát khỏi vẻ trẻ con, phong thái hơn người, không giống người thường. Ta cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, nuốt không trôi, cũng không thể nào nôn ra được.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nói: “Không dám nhận một tiếng Mẫu thân từ Ngôn Dụ Tiên Nhân.”
Thế là Ngôn Dụ Tiên Nhân do dự một lúc, rồi lại cúi đầu hỏi Mẫu thân có lời dạy bảo nào dành cho Ngôn Dụ hay không.
Ngón tay ta theo bản năng nắm chặt, nhưng lại nắm vào khoảng không, nụ cười khách sáo xa cách trên mặt vẫn không thay đổi: “Mọi thứ, cứ theo ý thích của Ngôn Dụ Tiên Nhân là được.”
Không biết từ lúc nào Trúc Diệm đã dựa vào cửa, im lặng nhìn tất cả.
Thấy ta chú ý đến hắn, hắn liền đi vào, lặng lẽ vỗ vai ta.
Ta chỉ sinh ra nó thôi.
Người yêu thương và bảo vệ nó cho đến ngày nay là Trúc Diệm.
Ta dừng một chút, hỏi Ngôn Dụ sau này có dự định gì, dù sao cũng đã ở bên nhau sáu năm, nếu có chuyện gì ta cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.
Ai ngờ Ngôn Dụ dừng một lúc mới nói: “Mẫu thân, con… con không muốn thành Tiên, cũng không muốn tu tiên. Con muốn đầu thai chuyển thế.”
Nỗi buồn man mác ban đầu đột nhiên bị câu nói này xua tan, ta chỉ vào đứa trẻ chưa bao giờ khiến ta phải lo lắng suốt mấy năm qua: “Con nói gì cơ!”
Câu trước không muốn thành Tiên thì thôi, cái Tiên giới rách nát đó, không thành Tiên mới là chuyện tốt.
Không muốn tu tiên cũng không thành vấn đề, làm một công tử nhà giàu, chẳng phải là một cuộc sống hạnh phúc bình dị sao?
Nhưng nó đang nói cái gì?
Đầu thai? Con muốn c.h.ế.t à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ta-khien-tien-quan-hoa-ta-trang-roi/chuong-29.html.]
Ngôn Dụ mím môi, nhìn ta.
“Người mà Ngôn Dụ biết ơn nhất trong đời này chính là Mẫu thân, người biết con là ai, đề phòng con, kiêng dè con, nhưng vẫn mềm lòng, đối xử với Tiểu bảo bối như một đứa trẻ bình thường.”
Nó vén áo quỳ xuống trước mặt ta: “Sau khi con xóa bỏ định kiến của Thiên Đạo, trải qua luân hồi, ngàn năm vạn năm, nguyện lấy thân phận thai nhi bình thường đầu thai vào bụng Mẫu thân.”
…
Trong lòng ta tràn đầy phiền muộn, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: “Không cần đâu. Ta không có ý định kết hôn, cũng không có ý định sinh con.”
“Vậy thúc thúc Trúc Diệm thì sao?” Ngôn Dụ đột nhiên lên tiếng.
Chuyện này thì liên quan gì đến Trúc Diệm?
Ta cau mày quay đầu lại, lại phát hiện Trúc Diệm lảng tránh ánh mắt, quay mặt đi không dám nhìn ta, một lúc sau lại quay lại nhìn ta không nói gì.
…
…
Chết tiệt, không phải chứ? Ta thật sự là số mệnh nữ chính à?
Ai gặp cũng yêu à?
Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, cứng đờ mặt, nỗi buồn chia ly cũng bị xua tan hơn phân nửa: “Ừm, cái này, thúc thúc Trúc Diệm của con là người tốt.”
Người tốt Trúc Diệm hoàn toàn không biết ý nghĩa của câu này là gì, dường như coi đó là lời khen dành cho mình, vui vẻ xua tay: “Không đến mức, không đến mức.”
Sau khi Ngôn Dụ thức tỉnh ký ức, tự nhiên không thể tiếp tục ở bên cạnh chúng ta với thân phận Tiểu bảo bối, cuối cùng nó đã chọn du ngoạn khắp nơi.
Lúc chia tay, nó nói đùa với ta: “Mẫu thân thực ra không cần phải lo lắng. Con được thúc thúc Trúc Diệm dạy dỗ, tự nhiên phải học theo thúc thúc Trúc Diệm làm việc thiện tích đức.”
Cuối cùng, ta nhẹ nhàng xoa đầu nó, nếu ta thật sự có số mệnh nữ chính, vậy thì hy vọng đứa trẻ này có thể bình an thuận lợi một chút: “Ta không phải Mẫu thân của ai, cũng không phải thê tử của ai, ta là Ân Tuyết Cốt.”
Người tốt Nhị thái tử vẫn đang trên con đường làm việc thiện, nhưng ta tạm thời chưa thích ai, hay nói cách khác, hiện tại người ta thích nhất là bản thân mình.
Ta nói: “Chúc con đi nhiều năm, bình an hạnh phúc.”
Thế là Ngôn Dụ cười lên, giống hệt Tiểu bảo bối: “Vâng, Ân phu nhân.”
Nó một mình bước vào giang sơn, bóng lưng có ánh hào quang vạn trượng.
Giống như ngày nó chào đời.
Còn ta mỉm cười rạng rỡ, tạm biệt quá khứ.
(Hết chính văn)
Comments for chapter "Chương 29"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0