Sống Lại Một Đời, Ta Tuyệt Đối Không Nuôi Con Kẻ Khác - Chương 9 - Hết!
Tại công đường, Tiết Tuân không biết xấu hổ, lại còn đánh tráo khái niệm, vu khống ta là đố phụ (người vợ hay ghen tuông), phạm vào điều thứ năm trong Thất xuất chi điều (bảy lý do bỏ vợ).
“Hòa ly không phải do nàng quyết định, mà phải do ta viết hưu thư mới hợp lẽ.”
“Nhưng ta không phải kẻ nhỏ nhen, Vân Phù, chỉ cần nàng thừa nhận lỗi lầm, ta sẽ không bỏ nàng.”
Ta cười lạnh, nhìn hắn, giọng đầy khinh miệt:
“Ngươi gọi ta là đố phụ, vậy hãy trả lời ta: đứa trẻ mà Trương Uyển Uyển đang ôm, ngươi có dám thừa nhận là con của ngươi không?”
Không đợi hắn trả lời, ta ra lệnh đưa nhóm hạ nhân của Tiết phủ lên công đường.
Những người này đều là hạ nhân ta từng sắp xếp vào viện của Trương Uyển Uyển.
Bọn họ lần lượt làm chứng rằng trong thời gian ta mang thai, Tiết Tuân đã nhiều lần qua đêm ở viện của Trương Uyển Uyển.
Sắc mặt Tiết Tuân trắng bệch, đôi mắt đầy tức giận trừng về phía nhóm hạ nhân kia.
“Diệp Vân Phù, có phải nàng đã cho bọn họ lợi ích gì để họ đứng ra làm chứng giả không?!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta cười khẩy:
“Tiết Tuân, ngươi nghĩ rằng chỉ cần vài câu đe dọa là có thể khiến hạ nhân trung thành tuyệt đối với ngươi sao?”
Ta giỏi thu phục lòng người hơn hắn nhiều.
Đời trước, chẳng qua ta không đề phòng kẻ đầu gối tay ấp mà thôi.
Ta phất tay, ra lệnh gọi bà đỡ từng tham gia vào vụ tráo đổi con đến công đường.
Bà đỡ vừa bước lên, lập tức khóc lóc kể lể, khai hết mọi chuyện:
“Già này biết rõ đây là việc thất đức, nhưng Tiết đại nhân dùng chức vụ ép buộc, già không dám không làm!”
“Đúng vậy, ta cũng bị hắn đe dọa như vậy! Con trai ta làm việc dưới trướng hắn, nếu ta không nghe lời, tiền đồ của con trai ta coi như chấm hết!”
Tiết Tuân loạng choạng lùi vài bước, sắc mặt tái mét.
Ta khẽ cười, thì thầm: “Mới có vậy thôi, còn chưa xong đâu.”
Ta lại ra lệnh đưa vị đại phu mà Tiết Tuân từng mời lên công đường.
Vị đại phu thừa nhận, chính Tiết Tuân và Trương Uyển Uyển đã ép ông kê đơn thuốc kích đẻ để đảm bảo hai người chúng ta sinh cùng ngày.
Cuối cùng, ta cho người mời mẫu thân của Trương Uyển Uyển đến công đường.
Vừa nhìn thấy mẫu thân mình, Trương Uyển Uyển lập tức hoảng sợ, trốn sau lưng Tiết Tuân.
Nhưng bà ta vừa thấy con gái đã lao tới, vừa mắng vừa đánh:
“Đồ tiện nhân! Ngày trước ta tìm cho ngươi một mối nhân duyên tốt đẹp, thế mà ngươi lại bỏ trốn ngay trước ngày đại hôn để đi theo Tiết Tuân!”
“Ngươi còn dám có con với hắn, sống cuộc sống xa hoa như vậy, ngươi có biết ta phải đền bù bao nhiêu tiền bạc cho nhà trai không?!
“Đồ nghịch tử, đồ sói mắt trắng! Ta cực khổ nuôi ngươi lớn, cho ngươi một cuộc đời đàng hoàng, ngươi lại báo đáp ta thế này sao?! Xem hôm nay ta có đánh c.h.ế.t ngươi không?”
Tiết Tuân ôm chặt lấy Trương Uyển Uyển, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn ta.
Nhưng bị vạch trần đến mức này, hắn liền thay đổi thái độ, bất chấp tất cả, lớn tiếng nói:
“Đúng, ta và Uyển Uyển ở bên nhau. Đứa trẻ của nàng ấy cũng là con ta!”
“Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn Uyển Uyển gả cho một kẻ tàn phế sao?! Ta đã hứa sẽ cưới nàng ấy, chẳng qua là ta đang giữ lời hứa của mình thôi!”
“Vân Phù, đúng là ta đã cưới nàng, nhưng ta làm gì sai chứ? Nam nhân tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình hay sao?”
Ta cười nhạt, từ tay nha hoàn nhận lại bản cam kết năm xưa, ném thẳng xuống chân hắn:
“Đúng, nam nhân tam thê tứ thiếp quả thật là chuyện thườngtình.”
“Nhưng Tiết đại nhân, ngươi quên rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Khi cầu thân với ta, ngươi đã tự tay viết cam kết, hứa rằng cả đời này sẽ không nạp thiếp, chỉ sống cùng ta một đời một kiếpmột đôi ngươi.”
“Nếu vi phạm, tự nguyện rời khỏi nhà, không lấy một xu nào.”
Sắc mặt Tiết Tuân lập tức trắng bệch, cả người ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn sụp đổ.
Ta và Tiết Tuân cuối cùng cũng hòa ly.
Chức vị Trung thư Thị lang của hắn cũng chẳng giữ nổi. Ta chỉ cần tìm vài sai sót nhỏ trong công việc của hắn là đủ để bãi miễn chức quan.
Tài sản của Tiết phủ, toàn bộ đều rơi vào tay ta.
Ta dùng số tiền đó đầu tư vào vài cửa hàng, làm ăn càng ngày càng phát đạt.
Còn về Trương Uyển Uyển, khi tai họa ập đến, hắn ta chẳng ngần ngại đuổi nàng ta ra khỏi phủ.
Trương Uyển Uyển trở thành chuột chạy qua đường, ai ai cũng ghét bỏ.
Đứa con của nàng, vốn là trẻ sinh non, cơ thể yếu ớt, chỉ một trận phong hàn đã lấy đi mạng sống của nó.
Nàng phát điên, mỗi ngày đều lang thang ngoài đường tìm con.
Nghe nói đứa trẻ ấy qua đời, lòng ta không gợn chút cảm xúc.
Một kẻ vốn là sói mắt trắng, sống cũng chỉ chuốc thêm tội nghiệt.
Một lần nọ, khi ta vừa bước ra khỏi cửa, thì bắt gặp Tiết Tuân.
Đầu tóc hắn rối bù, quỳ rạp xuống trước mặt ta, dùng đôi tay bẩn thỉu nắm lấy tà váy của ta, khẩn cầu:
“Vân Phù, nàng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu! Dù gì, ta cũng là phụ thân của đứa trẻ!”
“Con còn nhỏ, không thể thiếu cha được! Dẫu chúng ta đã hòa ly, nhưng sự thật ta là phụ thân của nó không thể thay đổi! Sao nàng có thể nhẫn tâm dồn ta vào đường cùng như vậy?!”
Ta bật cười lạnh lùng, một cước đá văng hắn ra.
“Con ư? Tiết Tuân, từ lúc con ta cất tiếng khóc chào đời, ngươi đã từng liếc nhìn nó lấy một lần nào chưa?”
“Con của ta họ Diệp, tên là Diệp Quân An. Nó có liên quan gì đến ngươi, Tiết Tuân?”
“Nó có một người mẹ giàu sang như ta, một ngoại tổ phụ là Thái phó đương triều, còn có một nghĩa phụ là Hoàng đế tương lai. Ngươi nghĩ xem, liệu nó có cần một kẻ ăn mày như ngươi làm cha không?”
Ta lập tức sai người đuổi Tiết Tuân đi, sau đó quay về phòng thay một bộ y phục mới.
Chiếc váy bị Tiết Tuân chạm vào, ta trực tiếp vứt bỏ.
Nghe nói, sau này có người thấy Tiết Tuân ở ngôi chùa ngoài thành.
Hắn cạo đầu xuất gia, ngày ngày đối diện với ánh đèn trên bàn thờ Phật Tổ, ăn chay niệm kinh để sống qua ngày.
Nhưng không lâu sau, lại có tin đồn rằng hắn tư thông với nữ thí chủ nào đó, bị trụ trì phát hiện và đuổi ra khỏi chùa.
Về sau, không còn ai nghe tin tức gì về hắn nữa.
Sau khi rũ bỏ được Tiết Tuân và cuộc đời đầy u ám của kiếp trước, ta sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc bên Quân An.
Quân An càng lớn càng thông minh, lanh lợi, vừa thừa hưởng sự tài trí của nhà họ Diệp, vừa được Thái tử hết mực yêu thương. Đứa trẻ ấy không chỉ là niềm tự hào của ta, mà còn là hy vọng của cả dòng họ.
Ta cũng không để thời gian trôi qua lãng phí. Những cửa hàng ta đầu tư ngày một phát triển, mang lại nguồn tài chính dồi dào, đủ để ta và Quân An sống sung túc cả đời.
Phụ thân dù tuổi đã cao, vẫn luôn ở bên cạnh ta và Quân An. Mỗi lần thấy Quân An gọi ông là ngoại tổ phụ, đôi mắt ông lại ánh lên niềm hạnh phúc không gì sánh được.
Thỉnh thoảng, Thái tử cũng ghé qua, mang theo những món quà quý giá cho Quân An.
Huynh ấy thường đùa rằng, “Đợi Quân An lớn lên, ta sẽ chọn một vị trí quan trọng trong triều cho đứa trẻ này, để nó làm rạng danh Diệp gia.”
Nhìn con khôn lớn từng ngày, ta cảm thấy mọi khó khăn, mọi đau khổ trước kia đều đáng giá.
Cuộc sống giờ đây không còn u ám hay giông tố. Thay vào đó là ánh nắng rực rỡ, sự bình yên và niềm tin vào tương lai.
Ta đã bảo vệ được Quân An, bảo vệ được cuộc đời của chính mình. Và ta biết, hạnh phúc này, sẽ không ai có thể lấy đi được nữa.
Hết.
Comments for chapter "Chương 9 - Hết!"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0