Số Phận Của Bốn Nha Hoàn - chương 3
10.
Thu Sương lau khô nước mắt, giả vờ tức giận, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nàng cố ý gây ra tiếng động thật lớn, để người khác biết rằng ta đã sợ hãi đến ngây ngốc, cũng căm ghét Hạ Hà đến tận cùng.
Nhưng ta biết chuyện chưa kết thúc, Xuân Lộ tỷ đã bỏ trốn, Đại phu nhân nhất định sẽ đến hỏi tội ta.
Nhị phu nhân lại thở dài bước vào: “Ban đầu ngươi có thai là chuyện vui, nhưng bây giờ trong phủ rối ren, ta cũng không thể thay ngươi chúc mừng được. May mà lão phu nhân thương tình, không cho phép những người kia đến hỏi han ngươi nữa, tránh ngươi hồi tưởng lại cảnh tượng đẫm máu mà ảnh hưởng đến thai nhi.”
Thì ra đại phu vừa đến bắt mạch cho ta, ta thật sự đã có thai.
Ta bị tin tức này làm choáng váng, phải một lúc lâu sau mới nghiêm trang hành lễ với Nhị phu nhân, nói: “Tạ ơn ngài, ngài thật là một người tốt.”
Ta hiểu rất rõ lão phu nhân, nhất định là Nhị phu nhân đã chủ động đề xuất việc để ta dưỡng thai, lão phu nhân mới thuận nước đầy thuyền. Bà sợ nhất người khác nói bà cay nghiệt con thứ, công phu ngoài mặt lúc nào cũng làm rất tốt.
Nhị phu nhân không giống Đại phu nhân làm chuyện gì cũng phải khua chiêng gõ trống, nàng chỉ lặng lẽ miễn cho ta lễ sáng tối, còn thêm khẩu phần thức ăn, mọi thứ đều kín đáo, nhưng rất thích hợp để ta an thai.
Đứa con này, ta lo lắng hơn bất kỳ ai, cũng tránh né những người ở viện của Đại phu nhân nhiều nhất. Cho đến khi mang thai sáu bảy tháng, bà đỡ có kinh nghiệm mới nói rằng ta nên đi lại nhiều hơn để dễ sinh nở, ta mới đi dạo quanh hoa viên vài lần.
Đi nhiều, khó tránh khỏi gặp đám trẻ đang chơi đùa ở đó.
Đại phu nhân bế thiếu gia Trình Viễn, khuôn mặt đầy vẻ hiền từ, cẩn thận dỗ dành, không nỡ để người khác bế thay dù chỉ một lúc.
Ta núp trong góc, lặng lẽ nghĩ, dù gì thì Hạ Hà cũng được như ý một lần. Nhi tử của nàng sẽ rất tốt, rất tốt.
11.
Ta cứ ngỡ đây là chuyện lớn nhất mà ta có thể gặp phải khi đi dạo trong hoa viên.
Nhưng gần đến ngày sinh, ta càng mất ngủ, đôi khi không kìm được lại đi dạo một mình vào ban đêm. Lần đó, ta bắt gặp Hữu Tuệ tiểu thư đang lén trèo cây hái đào.
Ban ngày ta đã nghe nàng nói muốn trèo cây, nhưng Nhị phu nhân không cho phép, vậy mà ban đêm nàng lại lén ra ngoài một mình.
Cái cây ấy cao đến thế, một tiểu cô nương mới hơn ba tuổi lại đứng loạng choạng trên đó. Ta sợ làm nàng hoảng nên không dám gọi lớn, nhưng khi tìm khắp vườn cũng không thấy một hạ nhân nào cả.
Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, khi nàng ngã thẳng xuống, ta đã vô thức lấy thân mình đỡ lấy.
Ta ngã xuống đất, đau đớn dữ dội, đứa trẻ cuối cùng cũng sợ hãi khóc lớn, lúc đó mới có người gác đêm chạy đến cứu giúp.
Từng chậu nước đỏ như máu được bưng ra ngoài, Nhị phu nhân nhét nhân sâm vào miệng ta, siết chặt tay ta để động viên: “Đại phu nói nếu không nhờ ngươi đỡ lấy lúc ấy, chân của Hữu Tuệ tiểu thư có thể đã bị tật. Tiểu Tuyết, chỉ cần ngươi sống sót, bất kể ngươi muốn gì, ta đều đáp ứng.”
Cảm giác máu thịt bị xé rời khỏi cơ thể làm ta tưởng như mình sắp chết. Nghĩ đến đứa trẻ bụ bẫm trong hoa viên, lòng ta bỗng dấy lên lòng tham, ta không nói rằng đây là điều ta phải làm, mà siết chặt tay Nhị phu nhân, nói:
“Phu nhân, ta không cầu cho bản thân, có thể gặp được người và Nhị gia đã là phúc của ta. Ta chỉ cầu xin người một điều, bất kể hôm nay ta sống hay chết, xin người hãy ghi đứa trẻ này dưới danh nghĩa của người.”
Lòng người vốn không bao giờ đủ, trước đây chỉ cần là con của chủ tử, ta đã mãn nguyện. Nhưng giờ có cơ hội, ta lại muốn tương lai của đứa trẻ trong bụng tốt đẹp hơn.
Nhìn thấy Nhị phu nhân gật đầu trong chớp mắt, cơ thể ta như được tiếp thêm sức lực. Ta dùng hết sức lực cuối cùng, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên.
12.
Theo thứ tự của Hữu Tuệ tiểu thư, Nhị gia đặt tên cho đứa trẻ là Hữu Nghi.
Đại phu nói ta bị tổn thương nặng, có lẽ sẽ không thể sinh thêm đứa thứ hai, ta có chút thất vọng vì không thể sinh thêm một đệ đệ để bảo vệ nàng.
Nhưng trong cái rủi có cái may, Nhị phu nhân đối xử với nàng càng thêm chu đáo, Trình Sơn thiếu gia và Hữu Tuệ tiểu thư cũng thích trêu đùa nàng.
Nàng được nuôi dưỡng trong viện của Nhị phu nhân, ta kiềm chế không đến thăm, càng ít tiếp xúc với thân mẫu ruột, tương lai của nàng càng tốt đẹp hơn.
Khi nàng ba tháng tuổi, Nhị phu nhân mang nàng đến thăm ta, không hài lòng nói: “Ngay cả nữ nhi ruột của mình mà cũng không dám gần gũi, ngươi là không tin tưởng ta sao?
“Ngươi giờ đã làm nương, nên hiểu rằng, đêm đó ngươi cứu Hữu Tuệ, cũng chính là cứu ta. Ta nói với ngươi lời thật lòng, ta và phu quân đều là thứ xuất, chúng ta hiểu nỗi khổ của di nương, ngươi không cần phải làm như vậy.”
Ta tất nhiên hiểu, ngay từ đầu ta chọn Nhị gia, chính là vì họ có lòng đồng cảm này, nên nhất định sẽ đối xử tốt với thứ tử và thứ nữ. Nhưng ta cũng biết, họ là cặp phu thê thực sự ân ái, vốn không nên có ta.
Nhị phu nhân đối xử chân thành với ta, ta lấy hết dũng khí hỏi: “Nhìn tình cảnh trong viện của Tam gia, người thật sự chưa từng sợ hãi, cũng không hận ta sao?”
Trước đây, Đại phu nhân không cho Đại gia nạp thiếp, Nhị gia thì tự mình không muốn, Tam gia tuổi còn nhỏ mới thành thân, ân ái với Tam phu nhân như keo sơn, trong ba viện đều không có người ngoài.
Lão phu nhân nhúng tay một lần, ban đầu ai cũng nghĩ Đại gia sẽ là người phóng túng nhất, nhưng cuối cùng lại là Tam gia hưởng thụ ngọt ngào, nạp từng phòng từng phòng thiếp thất. Tam phu nhân không có sự sắc bén và gia thế của Đại phu nhân, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.
Nhị phu nhân cười: “Làm nữ nhân sao có thể không sợ? Nhưng dù sợ đến đâu, ta cũng biết người khiến ta an tâm không phải là ngươi, mà là phu quân của ta. Nếu chàng muốn, có hay không có ngươi đều như nhau.”
“Huống hồ, trong phủ này còn có lão phu nhân. Loại gia đình như chúng ta, nếu không có một phòng thiếp thất, người bị chỉ trích sẽ chính là ta. Dù không phải là ngươi, cũng sẽ là người khác.
“Ta ngược lại thấy may mắn vì đó là ngươi, người hiểu tiến lui lại thiện tâm. Nếu không, Hữu Tuệ của ta sẽ ra sao đây?”
Tháo gỡ được khúc mắc này, ta bớt đi một phần áy náy, nhưng vẫn hỏi: “Phu nhân, xin người tha thứ cho ta mạo phạm. Khi người còn là cô nương, người có từng ngưỡng mộ đích tỷ của mình không? Ngưỡng mộ nàng có một người mẫu thân gả vào vọng tộc, không phải nghe những lời không hay.”
Nhị phu nhân nhìn ta, hồi lâu mới thở dài.
Nàng hiểu rồi, nỗi sợ của ta từ trước đến nay không phải vị chủ mẫu là nàng này, mà là thân phận nha hoàn của ta, sẽ khiến Hữu Nghi đau lòng vì ta.
Sợi dây liên kết càng ít, nàng sẽ càng bớt đau lòng vì ta.
13.
Nhị gia không cần ta phải sinh thêm con để bảo đảm vị trí, nên khi đến phòng ta chỉ cần nói chuyện phiếm. Ta và họ dần trở thành người thân.
Hữu Nghi lúc nhỏ thật đáng yêu, nàng nghĩ ta là muội muội của Nhị phu nhân, mỗi lần không tránh được việc gặp mặt, nàng đều ngọt ngào gọi ta là “A di”.
Lúc một tuổi, nàng nhỏ dãi khắp nơi, ta làm khăn tay cho nàng.
Ba tuổi, nàng nghịch ngợm không kém gì Hữu Tuệ tiểu thư, ta lặng lẽ đi theo phía sau, không dám rời mắt.
Bốn tuổi, nàng cãi nhau với Hữu Tuệ tiểu thư rồi khóc trong viện, ta không dám xuất hiện dỗ dành, chỉ có thể hái thật nhiều cánh hoa, bảo tiểu nha hoàn rải đầy lên đầu nàng, khiến nàng từ khóc chuyển sang cười, như cười thẳng vào tim ta.
Sáu tuổi học chữ, bảy tuổi gặp nữ tiên sinh, từng việc từng việc, ta đều vui mừng khắc ghi. Hữu Nghi của ta, lớn lên xinh đẹp không kém gì Hữu Tuệ tiểu thư.
Nhưng năm nàng tám tuổi, nàng xông vào phòng ta, mắt đỏ hoe hỏi: “Tuyết di nương, bọn họ nói người mới là thân mẫu của ta, điều đó có đúng không?”
Một tiểu nha hoàn chạy theo sau nàng, khóc thảm thiết nói: “Tiểu thư, là ta nói bừa, xin đừng hỏi nữa. Nếu để phu nhân biết, ta sẽ bị đánh chết mất.”
Nha hoàn đồng lứa bên cạnh tiểu thư thường ngây thơ hơn, nghe cha mẹ bàn tán vài câu liền không nhịn được mà nói hết với Hữu Nghi.
Ta hoảng hốt, tay chân run rẩy, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà lắc đầu: “Tam tiểu thư, đừng đùa ta. Người được nuôi dưỡng trong viện của phu nhân, sao có thể là con của ta?”
Nhưng trên bàn của ta lại đặt chiếc khăn tay thêu hoa đào, đó là kiểu hoa nàng thích nhất.
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn ta, không nói thêm lời nào, chỉ cầm lấy chiếc khăn tay rồi bỏ chạy. Ta muốn đuổi theo, nhưng chân lại mềm nhũn, một bước cũng không bước nổi.
Cuối cùng, vẫn là phu nhân sai người đưa thư đến cho ta, nói rằng Hữu Tuệ tiểu thư đang khuyên nàng. Chỉ là tiểu nha hoàn kia, nàng nhất quyết không chịu bị trừng phạt hay đuổi đi.
Ta lo lắng chờ đợi, sợ nàng làm loạn, sợ lời đồn bị người khác nghe thấy, sợ dấu ấn xuất thân của ta ảnh hưởng đến nàng.
May mắn thay, cuối cùng mọi chuyện cũng yên bình trôi qua.
Nhưng từ đó, ta không dám thường xuyên trốn trong bóng tối để nhìn nàng nữa, những ngày tháng bỗng chốc trở nên thật khó khăn.
Đến ngày sinh thần, Nhị phu nhân chuẩn bị cho ta một bàn tiệc rượu. Người cùng Nhị gia phải ra ngoài xã giao không thể tới, tiểu nha hoàn theo giúp ta uống vài chén, say đến mức ta phải cho nàng về nghỉ ngơi.
Hữu Nghi đến đúng lúc đó, trên tay cầm một cuộn giấy, khuôn mặt nhỏ vẫn hờn dỗi, bước đến bên cạnh ta, mở cuộn giấy ra nói: “Tiên sinh dạo gần đây dạy chúng ta viết chữ ‘thọ’, mẫu thân nói làm người phải tiết kiệm. Ta đã viết, nên tặng cho người vậy!”
Nàng giả vờ không quan tâm, nhưng ánh mắt lại vô tình lộ ra sự chờ mong, mong ta vui vẻ.
Thực ra, chẳng cần đến bức chữ này. Từ lúc nàng bước vào phòng, ta đã biết mọi thứ đều đáng giá. Nhị phu nhân dạy dỗ nàng thật tốt, tốt đến mức ngay cả một người như ta, nàng cũng thừa nhận.
Ta không nhịn được ôm chặt lấy nàng, nàng nhỏ giọng khóc thút thít bên tai ta: “A tỷ nói người làm mọi thứ đều vì con. Chỉ cần trong mắt người ngoài con là lớn lên bên mẫu thân, dù biết thân thế của mình, tương lai con cũng sẽ tốt hơn là lớn lên bên cạnh người. Vậy nên, con không thể gọi người là nương sao?”
Lời nàng khiến tim ta thắt lại, ta lo lắng kéo nàng ra, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới: “Có chuyện gì sao? Phu nhân đối xử với con không tốt à? Không thể nào, người là người tốt như vậy.”
Nàng cúi đầu: “Mẫu thân tất nhiên là tốt, người là người tốt nhất trên đời. Nhưng con biết con và a tỷ không giống nhau, ánh mắt người nhìn chúng con là khác biệt.”
“Giống như bây giờ, chính ánh mắt người nhìn con, dù người nhận hay không, con cũng biết người là nương của con.”
“Nương, con hiểu chuyện mà. Con sẽ không gọi trước mặt người khác, nhưng lén gọi có được không?”
14.
Không có mẫu thân nào có thể cãi lại con mình, từ đó mỗi năm vào ngày sinh thần, đều trở thành ngày ta mong chờ nhất.
Nhưng đến năm Hữu Nghi lên mười tuổi, Thu Sương hiếm hoi tìm đến ta.
Những năm qua, chúng ta đều hy vọng đối phương sống tốt, nhưng bề ngoài lại ít qua lại.
Nàng gần như quỳ xuống trước mặt ta: “Tiểu Tuyết, ngươi giúp ta với, Hạo nhi đọc sách giỏi như vậy, ta không đành lòng để hắn làm nô bộc cả đời.”
Khi xưa ta không muốn đóng chiếc đinh vào lòng nàng, nhưng chậm mười mấy năm, chính ta lại tự tay đóng nó.
Con trai của nàng, Lưu Hạo, bảy tuổi vào tộc học làm việc, năm năm trôi qua, đã thuộc hết những quyển sách mà đám thiếu gia không nhớ nổi.
“Chúng ta vốn không dám mơ hắn làm người đọc sách, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt hắn nhìn sách sáng rực, lòng ta lại đau xót. Một vị tiên sinh tốt bụng trong tộc học nói nhỏ với hắn, nếu hắn tiếp tục học, nếu hắn có thể đi ứng thí, tương lai đỗ đạt còn có hy vọng lớn hơn tất cả thiếu gia trong phủ.”
“Cha hắn đã chạy hết các mối quan hệ, nhưng đi đâu cũng chỉ nhận được một câu: ‘Phủ này, không bao giờ cho phép nô tài chuộc thân.’”
Thu Sương ngẩng đầu nhìn ta, như nhìn cây cỏ cứu mạng cuối cùng: “Tiểu Tuyết, ngươi ở nội viện, xin ngươi, giúp ta một lần này thôi!”
Kẻ thù chính trị lớn nhất của phủ hầu gia chính là người mấy chục năm trước chuộc thân ra khỏi phủ. Từ đó, hạ nhân, trừ khi bị bán đi nơi khốn khổ hơn, tuyệt đối không thể chuộc thân. Cũng vì vậy, năm xưa ta mới không do dự mà chọn làm thiếp.
Ta hiểu lòng nàng làm mẹ, nhưng ta chỉ là một thiếp thất nhỏ bé nhất, làm sao giúp được nàng?
Nàng nhìn thấu sự khó xử của ta, vội vàng giải thích: “Ta không cần ngươi giúp gì khác, chỉ cầu ngươi nghĩ cách, để lão phu nhân tháng này đi chùa Trường Ninh cầu phúc.”
15
Thu Sương kể rằng, gần đây ở ngoại ô kinh thành xuất hiện một nhóm nghĩa phỉ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Phu quân Lưu quản sự của nàng, từng tình cờ giúp đỡ hai người trong số đó, có thể nhờ họ giả vờ làm cướp. Thu Sương sẽ tìm cách đi cùng lão phu nhân đến chùa Trường Ninh cầu phúc, nhân cơ hội đó cứu lão phu nhân.
Sở dĩ chọn chùa Trường Ninh là vì nghĩa phỉ có mối liên hệ với nơi này.
Người đến chùa Trường Ninh dâng hương không ít, trước mặt bao người, Thu Sương sẽ cầu xin lão phu nhân cho gia đình nàng chuộc thân. Vì danh dự của phủ hầu gia, lão phu nhân nhất định sẽ đồng ý.
Ta không đồng tình, nói: “Nô tài cứu chủ là bổn phận, nhưng nếu lão phu nhân không hỏi ngươi muốn thưởng gì trước mặt người khác thì sao?”
Nàng cười nhạt: “Nếu ta dùng tính mạng để cứu bà ấy thì sao?”
Ta kinh hãi đứng bật dậy, kiên quyết từ chối: “Chuyện hại mạng ngươi, ta tuyệt đối sẽ không giúp.”
Nàng kéo tay áo ta, nghẹn ngào: “Tiểu Tuyết, nếu đổi lại là nữ nhi của ngươi, ngươi có làm không?”
Lời nói của nàng mềm mại hơn: “Ngươi yên tâm, chỉ là cảnh tượng trông có vẻ đáng sợ, ta sẽ không chết thật đâu. Việc nhờ ngươi giúp, ngay cả phu quân ta cũng không biết. Ta lấy Hạo nhi ra thề, nếu việc thất bại, ta tuyệt đối không liên lụy đến ngươi.”
Ta nhìn chữ “Thọ” Hữu Nghi tặng, cắn răng đồng ý. Thu Sương nói đúng, nếu là vì Hữu Nghi, ta cũng có thể liều mạng.
16.
Từ nhỏ sống trong thâm trạch, tuy chưa từng bày mưu tính kế nhưng cũng học được ba phần.
Trình Viễn thiếu gia thích mặc áo mỏng chạy trong vườn hoa, bao năm qua, Đại phòng chỉ có mình hắn, là bảo bối chung của lão phu nhân và Đại phu nhân.
Ta chờ đến lúc hắn sắp bị phong hàn, cố tình ném chiếc khăn tay hoa sen mà Hạ Hà trước đây yêu thích nhất trên con đường hắn hay chạy, nha hoàn theo hầu hắn tất nhiên sẽ nhặt lên và đưa cho Đại phu nhân.
Hôm sau, hắn ngã bệnh, nhiều ngày vẫn không khỏi, Đại phu nhân chột dạ, hoảng hốt đến mức mất cả hồn vía.
Nhị phu nhân như thể đang trò chuyện bình thường, nói: “A Di Đà Phật, trẻ nhỏ bệnh là phiền phức nhất, chỉ sợ là bị kinh sợ, giống như Hữu Nghi nhà ta mấy hôm trước, may mà ta đã đến chùa Trường Ninh cầu phúc cho con bé.”
Người nói Hữu Nghi, người nghe còn thêm phần để tâm, Đại phu nhân lập tức nảy ra ý nghĩ, chiều hôm đó đã đến viện của lão phu nhân.
Chuyện sau đó ta chỉ có thể nghe mà đoán.
Nghe nói hôm đó có hai tên cướp, dù chỉ hai người nhưng hung hãn vô cùng, là Lưu quản sự ở tiền viện liều chết cứu chủ, bị chém đến toàn thân đẫm máu mới cứu được lão phu nhân.
Trước khi chết, hắn dùng hơi thở cuối cùng cầu xin lão phu nhân: “Nô tài là do Hầu phủ nuôi dưỡng, vốn không nên đưa ra yêu cầu, nhưng cha ta nói gia đình ta vốn ở Yến Thành, ông muốn lá rụng về cội. Xin ngài thành toàn, cho gia đình ta chuộc thân, để ta làm trọn chữ hiếu cuối cùng này.”
Hắn nằm nơi Phật môn, bộ dạng thảm thương mà kinh hãi, lại đội danh hiếu tử, ai trong kinh thành mà không biết lão phu nhân nhân từ? Làm sao bà có thể không đồng ý?
Đương nhiên là chỉ có thể đồng ý mà thôi.
17.
Để tránh lời dị nghị, trước khi rời đi, Thu Sương mới đến gặp ta lần cuối.
Nàng tràn đầy hạnh phúc nói: “Cái người oan gia đó, cứ khăng khăng rằng việc nữ tử cứu người khỏi tay bọn cướp hung hãn là không đáng tin, nhốt ta trong nhà, tự mình gánh hết mọi chuyện. May mà Bồ Tát phù hộ, mạng còn giữ được, chỉ là què một chân thôi.”
Nàng nói rất chân thành, nghĩ đến trường hợp xấu nhất là phải mất mạng, giờ chỉ mất một chân, đúng là đáng giá.
Huống hồ, Lưu quản sự thật sự yêu nàng.
Nàng kín đáo đưa cho ta một sợi dây chuyền bằng bạc: “Mong muội thông cảm, tiền trong nhà đã đưa hết cho hai vị nghĩa sĩ để họ trốn thoát. Cái dây chuyền này để lại cho muội làm kỷ niệm. Tiểu Tuyết, cảm ơn muội, dù kiếp này không còn gặp lại, ta cũng sẽ mãi thắp một ngọn đèn bình an trong chùa để cầu phúc cho muội.”
Trong ánh mắt nàng có chút không nỡ, nhưng nhiều hơn là sự mong chờ về tương lai. Ta tiễn người tỷ muội cuối cùng rời đi, nhưng may thay, nàng ra đi với nụ cười trên môi.
Sau khi nàng đi, ta nơm nớp lo sợ một thời gian, nhưng có lẽ việc một nam nhân liều mạng để gia đình thoát khỏi kiếp nô bộc là điều quá không tưởng trong mắt lão phu nhân, nên trong phủ không có ai sinh nghi cả.
Chẳng bao lâu sau, mọi người còn không kịp bận tâm đến chuyện đó nữa, vì lão Hầu gia qua đời.
Ông bệnh mất ở biên cương, quan tài được đưa về, trong phủ treo khăn trắng suốt một thời gian dài. Sau đó, Đại gia kế thừa tước vị, chính thức trở thành chủ nhân Hầu phủ.
Ban đầu, việc này không ảnh hưởng đến viện của chúng ta. Nhị gia vốn là người vô hình trong phủ, lão phu nhân vẫn còn đó, nên chuyện phân gia không được nhắc tới.
Thế nhưng, qua một năm, rồi hai năm, Nhị gia càng lúc càng trở nên bất an.
Đến cuối cùng, hắn cũng chẳng giấu ta nữa. Phu nhân, hiếm khi để lộ vẻ hoảng sợ, nói với ta: “Phải làm sao bây giờ? Phu quân nói đại ca trên triều đình ngày càng hoang đường, ngay cả việc kết bè kết đảng cũng dám làm. Chúng ta là gia đình võ tướng, nếu không trung lập thì chẳng khác nào tìm đường chết.
“Để giữ mạng sống, phu quân quyết định muốn tách ra khỏi Đại phòng. Tiểu Tuyết, ngươi cũng nên chuẩn bị trước đi.”
Tội danh mưu phản khiến Đại gia bị xử trảm, những nam đinh trên 12 tuổi trong phủ đều bị sung quân. Những nữ nhân có nhi tử khóc đến khóe mắt rỉ máu. Khi Trình Sơn thiếu gia bị bắt đi, Nhị phu nhân suýt chút nữa đã đập đầu tự vẫn.
Những chuyện lớn như triều đình hay phân gia, ta chẳng giúp được gì. Điều ta có thể làm chỉ là sống kín đáo hơn, dùng đôi mắt của mình giúp phu nhân trông chừng mọi việc trong viện.
Muốn phân gia dưới tay lão phu nhân quá khó, Nhị gia lại là con thứ, không có tộc lão nào đứng ra giúp đỡ. Hắn chỉ còn cách vứt bỏ sĩ diện và tu dưỡng để làm ầm lên. Nhưng chưa kịp làm rõ chuyện, thánh chỉ tịch biên gia sản đã đến trước.
18
Hữu Tuệ tiểu thư chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười sáu, cần nương bảo vệ, Nhị phu nhân mới cố gắng sống sót qua cảnh khốn cùng.
Đến lúc này ta mới hiểu, làm nô bộc thì chẳng có chút tôn nghiêm nào, nhưng so với cảnh tù đày, cũng chẳng đáng là gì.
Những ánh mắt dơ bẩn mỗi đêm đều tuần tra trong nhà giam nữ, Tam phu nhân là người đầu tiên không chịu nổi, dẫn theo hai nữ nhi treo cổ tự vẫn.
Cái chết này như mở đầu cho tất cả. Lời lão phu nhân như roi quất vào sống lưng mọi người: “Ta đã già rồi, còn các ngươi vẫn còn trẻ. Thanh danh của Hầu phủ không thể để mất. Tam tức phụ đã làm gương, các ngươi cũng mau đi theo đi.”
Ta ôm chặt Hữu Nghi vào lòng, bịt kín tai nàng. Đến đường cùng mới nhận ra, tiểu thư hay nha hoàn cũng chẳng có gì khác biệt, ta chỉ muốn nàng sống.
Không chỉ mình ta, tất cả còn lại đều muốn sống. Thấy không ai động đậy, lão phu nhân tự mình định ra tay. Dù bà là người nói một là một, nhưng tất cả đều sợ hãi tránh né, không ai dám phản kháng. Chính Đại phu nhân là người đầu tiên chống lại, mạnh mẽ đẩy một cái, lão phu nhân trở thành người đầu tiên ra đi.
Máu theo vách tường chảy dài xuống, khiến Đại phu nhân sững sờ, cũng làm tất cả những đứa trẻ khóc òa lên.
Giữa những tiếng ồn ào, lính canh bước vào, thản nhiên như không, dùng một tấm vải trắng quấn thi thể mang đi.
Lão nhân gia cả đời vẻ vang, cuối cùng lại có cái chết qua loa như thế.
Tiếng khóc nghẹn ngào kéo dài suốt đêm, nhưng những người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Mọi người đều chờ đợi, xem có ai đến chuộc mình không.
Thời Đại Chiêu khai quốc, Hoàng đế và Hoàng hậu cùng lập nên triều đại, vị Hoàng hậu ấy thương xót phận nữ nhi. Dù là nữ quyến của tội thần, chỉ cần không dính líu đến vụ án, trong vòng bảy ngày có người trả tiền chuộc, sẽ được trở thành dân thường.
Toàn bộ hy vọng của ta và Nhị phu nhân đều đặt vào cha nàng.
Nhưng chờ đến ngày thứ năm, ngay cả nhà mẹ đẻ vốn được xem là đáng tự hào của Đại phu nhân, cũng chẳng có ai đến.
Đại phu nhân có chút suy sụp, nhưng kẻ thực sự tuyệt vọng lại là chúng ta.
Nữ nhân ngoài ba mươi sẽ không bị đưa vào giáo phường, chỉ bị phạt đi lao dịch khổ sai. Ta và Nhị phu nhân thế nào cũng được, nhưng Hữu Tuệ và Hữu Nghi vẫn còn đang độ tuổi như hoa.
Cố gắng chịu đựng đến ngày cuối cùng, chúng ta siết chặt tay nhau để không rơi nước mắt, cố nghĩ cách khuyên hai cô bé rằng dù trong hoàn cảnh tồi tệ đến đâu cũng phải sống.
Nhưng trước khi mở lời, lính canh bước vào. Nhị phu nhân đầy hy vọng nhìn hắn, nhưng hắn lại nói với ta: “Ngươi là Đông Tuyết? Có người đến chuộc mẹ con các ngươi, theo ta ra ngoài.”
Cả căn phòng ai nấy đều ngẩng đầu nhìn ta. Nhị phu nhân mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào, chỉ cúi đầu xuống.
Quãng đường ngắn ngủi đó, ta nắm chặt tay Hữu Nghi, cảm giác như đã đi suốt cả đời. Khi đến cổng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, là Thu Sương đứng đó.
Nàng khoác chiếc áo ấm mùa đông lên người ta, xoa tay ta, nói: “Chuộc người mất hai trăm lượng một người, chúng ta đã bán hết gia tài, mất thêm mấy ngày mới đến được đây. May mắn là kịp, đi thôi, xe ngựa đang chờ bên ngoài, chúng ta về nhà.”
Hai trăm lượng một người, đó chắc chắn là toàn bộ gia sản của họ.
Ta đẩy Hữu Nghi về phía nàng, quỳ xuống dập đầu ba lần: “Tiểu Sương, cảm ơn tỷ, có tỷ ta hoàn toàn yên tâm. Hai đứa trẻ này, từ nay giao cho tỷ chăm sóc.”
Nàng thoáng ngơ ngác nhìn ta, rất nhanh liền hiểu ý, vội kéo ta lại: “Ai lo chuyện nhà nấy, hai đứa trẻ gì chứ, ta đến đây là để chuộc muội.”
Nhưng ta nhanh hơn nàng, lùi lại nói: “Nếu ta có thể bỏ mặc Hữu Tuệ tiểu thư, thì lúc đầu đã không giúp nàng. Ân tình của phu nhân đối với ta không hề kém tình nghĩa giữa chúng ta. Tiểu Sương, xin hãy thành toàn cho ta.”
Hữu Nghi không khóc, nàng ôm chặt ta, thề rằng: “Nương, người hãy đợi con, con nhất định sẽ chuộc nương và mẫu thân về.”
19.
Nơi làm khổ sai không quá xa, chỉ mất nửa tháng đường.
Nhị phu nhân không làm ra vẻ lớn tiếng cảm ơn ta, chỉ là luôn giành lấy những việc nặng nhọc nhất từ tay ta. Nhưng trong lòng chúng ta có hy vọng, thế nên cũng không bị mệt mỏi đè bẹp.
Dần dần quen với việc hôm nay đào mương, ngày mai khai kênh, đến tháng thứ ba, chúng ta gặp lại một cố nhân.
Là Xuân Lộ tỷ. Năm đó Trọng điên chết, Hầu phủ cũng không trình báo quan phủ, nàng trở thành người tự do, rồi phiêu bạt đến nơi này.
Trong số bốn người chúng ta, nàng là người nấu ăn giỏi nhất, giờ đây tìm được công việc nấu ăn trong trại lưu đày. Dù chẳng có gì nhiều, nhưng cứ vài ba ngày nàng lại lén đặt một quả trứng dưới đáy bát của ta.
Đại phu nhân thì bắt đầu trở nên nghi ngờ lung tung, đến cả thức ăn mỗi ngày cũng phải đổi với ta và Nhị phu nhân để ăn. Nàng ta điên cuồng nói: “Ta không thể bị đầu độc chết, ta phải chờ con trai ta quay lại. Dù có bị sung quân cũng có thể chuộc tội lập công. Viễn Nhi của ta giỏi như thế, hắn nhất định làm được.”
Đại phu nhân có thể không tốt nhiều mặt, nhưng đối với Trình Viễn, nàng thực sự rất tận tâm. Nàng không hề để hắn dính phải thói quen xấu của Đại gia. Trong phủ con cái đông, tước vị chỉ có một, để có tương lai, người thì học văn, người thì học võ, còn hắn lại văn võ song toàn.
Lời của nàng khiến Nhị phu nhân cũng nảy sinh hy vọng. Nàng dành phần cơm hôm đó để dâng lên Nguyệt Lão, cầu xin thần tiên trên trời phù hộ cho Nhị gia và Trình Sơn thiếu gia cũng có thể chuộc tội lập công.
Xuân Lộ nghe được, cười nhạt: “Nàng ta giờ thế này, so với chết còn khổ hơn, ta chẳng thèm làm chuyện dư thừa làm gì.”
Kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng. Người có án tội muốn chuộc thân phải trả gấp đôi số tiền. Ta và Nhị phu nhân cộng lại là tám trăm lượng. Nhà của Thu Sương còn phải nuôi con trai nàng ăn học.
Ta vốn nghĩ, đời này được chuộc ra ngoài là chuyện xa vời, nhưng năm đầu tiên Hữu Tuệ đã lén đem tiền đến thăm chúng ta, nói rằng các nàng đã dành dụm được hơn một trăm lượng.
Nàng nắm đôi tay thô ráp của ta và mẹ nàng, ánh mắt lộ vẻ quyết tâm: “Muội muội Hữu Nghi thật sự rất giỏi. Muội ấy mới mười ba tuổi đã biết nhìn sắc mặt mà làm ăn. Nếu biết các người khổ sở thế này, ta giữ chút sĩ diện làm gì? Làm tỷ tỷ như ta, còn không bằng muội ấy hiểu chuyện. Di nương, các người chờ nhé, sang năm nhất định chúng ta sẽ chuộc được một người ra trước.”
Đến năm thứ hai, các nàng quả nhiên dành dụm đủ bốn trăm lượng, nhưng ta và Nhị phu nhân đều không chịu ra trước. Nơi quỷ quái này, để lại ai một mình chịu đựng chúng ta cũng không yên tâm.
Hữu Tuệ lặng lẽ quay về, nhưng vài ngày sau, Hữu Nghi gửi thư đến. Trong thư nàng viết:
“Mẫu thân, nương kính yêu: Không trở lại liền không trở lại, hai người nữ nhi của các người đều không phải kẻ vô dụng. Sang năm, nhất định sẽ đón mọi người về nhà đoàn tụ.”
Ta đọc mà thấy vui mừng, nhưng Nhị phu nhân lại thở dài: “Từ ‘vô dụng’ như thế này, trước kia con bé nào có nói. Không biết là đã chịu bao nhiêu khổ.”
Trong tiếng thở dài ấy, ta như thấy hình ảnh Hữu Nghi tao nhã quen thuộc của ta dần rời xa, mà cuộc sống dường như đã trả lại ta một nữ nhi kiên cường.
21
Ba năm, không chỉ các nàng nỗ lực mà cả từ chiến trường xa xôi cũng truyền về tin tốt. Nhị gia dẫn theo Trình Sơn và Trình Viễn trở về.
Bọn họ đã lập công chuộc tội, không chỉ được xóa bỏ tội danh, mà còn mang về một danh ngạch chuộc thân.
Trình Sơn thiếu gia nhìn ta, áy náy nói: “Di nương, thật xin lỗi, ta sẽ chuộc nương ta ra trước. Ta và cha nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm ngày chuộc người ra ngoài.”
Hữu Nghi từ bên cạnh cười toe toét, vui vẻ chạy tới: “Ha ha, đại ca, bị lừa rồi nhé! Huynh sợ chúng ta không nuôi nổi bản thân, không nói với huynh, chứ thực ra chúng ta đã dành dụm đủ tám trăm lượng rồi!”
Hai cô nhóc này, đã gom đủ tiền mà còn có tâm tư trêu đùa với cha huynh, giấu kín suốt dọc đường về.
Ta và phu nhân cuối cùng cũng dám vừa cười vừa khóc, cả gia đình chúng ta dường như đã thay đổi, nhưng cũng như chưa từng thay đổi.
Giữa niềm vui đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, Trình Viễn bất ngờ quỳ xuống, gõ đầu vang dội nói: “Nhị thúc, chất tử muốn xin người danh ngạch chuộc thân này. Ta biết nó đáng giá bốn trăm lượng bạc, sau này ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi, không, gấp trăm lần.”
Hắn dập đầu từng cái vang nặng nề. Phu nhân không khỏi mềm lòng, dù thế nào đi nữa, hắn cũng là người sống cùng trong phủ suốt hai mươi năm.
Nhị gia hiểu ý phu nhân, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng khi mọi người ngó nghiêng xung quanh, sai dịch nhận tiền hối lộ đi tìm người, vẫn chưa thấy Đại phu nhân đâu.
Từ xa, ta nhìn thấy Xuân Lộ tỷ đứng đó, tim đập hụt một nhịp. Còn chưa kịp bước tới, phía sau trại đã rối loạn.
Có lẽ thật sự là mối liên kết mẫu tử, Trình Viễn bất chấp tất cả xông vào. Hắn nhìn thấy Đại phu nhân đang nằm trên đất, máu trào ra từ miệng. Bà thoi thóp gọi: “Ở đây… Viễn Nhi của ta… con, con phải sống thật tốt…”
Thời gian mười mấy năm thoáng chốc vụt qua, ông trời quả thật thích trêu đùa. Ngày hôm nay, dường như lại là ngày Hạ Hà ra đi.
22.
Sinh tử của tội nô sẽ chẳng có ai đứng ra đòi lại công bằng. Người có thân sơ gần xa, ta cũng không thể vì Đại phu nhân mà làm khó Xuân Lộ tỷ.
Dù Trình Viễn đau buồn đến đâu, hắn cũng chỉ có thể bỏ tiền mua lại thi thể của mẹ mình để đưa về an táng.
Trước khi đi, ta hỏi Xuân Lộ tỷ: “Tương lai tỷ định thế nào?”
Nàng im lặng hồi lâu, rồi mới thở dài đáp: “Khi nàng ta tràn đầy hy vọng nhất, ta đã kết thúc tất cả. Đã trả được mối hận, chăm sóc muội ba năm cũng xem như trả ân tình. Nửa đời còn lại, chắc ta sẽ tìm một nơi thiện đường nào đó để an lòng mình.”
Ta không hỏi thêm nàng định đi đâu. Có lẽ nàng không muốn gặp lại những người cũ như chúng ta.
Nơi chôn cất Đại phu nhân là do Thu Sương tìm giúp, bên cạnh còn có một ngôi mộ cô độc.
Nàng nói với Trình Viễn: “Viễn thiếu gia, đây là bạn cũ của ta ngày trước. Đáng thương nàng ấy tuổi còn nhỏ mà đã qua đời, không có ai thờ cúng. Nếu có thể, lúc dâng hương cho Đại phu nhân, phiền thiếu gia tiện tay thắp cho nàng ấy một nén.”
Chỉ là một nén hương, với một người tốt như Trình Viễn, hắn không chút do dự mà đồng ý ngay.
Đợi hắn đi rồi, Thu Sương mới lẩm bẩm: “Trong phủ đã suy tàn, không cần phải sợ Đại phu nhân nữa. Ta đã đến hoang địa đưa mộ nàng ấy về đây.
“Ân oán đời trước không cần để đời sau biết. Nhưng nàng ấy đã liều mạng vì tiền đồ của đứa trẻ kia, thì ít nhất cũng xứng đáng nhận một nén hương từ hắn.”
Hai kẻ thù, sau khi chết lại trở thành hàng xóm. Không biết dưới lòng đất có đánh nhau không. Nhưng có lẽ vì Trình Viễn, họ cũng có thể cùng nhau quỳ trước Bồ Tát mà cầu phúc.
23.
Chuyện nhà người khác đã lo xong, đến khi xử lý việc nhà mình lại không dễ dàng gì.
Nhị gia và Trình Sơn tương lai đều gắn với biên cương, họ phải quay lại đó. Nhưng hai tiểu cô nương thì không chịu rời đi.
Hữu Tuệ cúi đầu e thẹn, mặc cho Thu Sương hết lời khen ngợi nàng hiền thục, phù hợp làm con dâu.
Nàng vốn thích đọc sách, mà Lưu Hạo cũng là người cùng chí hướng, những năm qua nàng đã sớm trao trái tim mình cho hắn.
Nhị phu nhân tuy luyến tiếc, nhưng nữ nhi đã lớn rồi, cuối cùng cũng phải gả đi. Quan sát mấy ngày, với nhân phẩm và tài học của Lưu Hạo, nàng mỉm cười đồng ý.
Chỉ có đứa con gái ta sinh ra là phiền phức nhất. Nó không chịu lấy chồng, cũng không muốn theo cha huynh đi biên cương.
Cơ thể bé nhỏ của nó dẫn ta đến trước một ngôi nhà, đầy tự hào nói: “Nương, đây là viện tử con dùng tiền kiếm được để mua. Sau này con sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền. Người ở với con, con sẽ nuôi người, ngày nào cũng gọi người là nương.”
Ta do dự đứng tại chỗ: “Nữ nhi mà rời đi phụ thân thì làm sao được? Sau này nếu bàn chuyện hôn nhân, ai sẽ làm chủ cho con?”
Nàng dõng dạc đáp: “Con sẽ tự làm chủ cho mình. Con muốn lập nữ hộ, muốn chiêu phu, muốn làm chủ một gia đình!”
“Ngay từ nhỏ, con đã nghĩ, vì sao người thà không nhận con còn hơn để con làm thứ nữ? Sau này, con đã hiểu, là để con sống tốt hơn.
“Nhưng thế nào mới gọi là sống tốt? Thứ nữ thì vẫn phải lấy chồng, người làm nha hoàn bị chủ nhân kiềm chế, con lấy chồng cũng sẽ bị phu quân kiềm chế. Ngay cả phụ thân, dù là nam tử, nếu không phải là gia chủ, cũng bị đại bá kiềm chế và liên lụy.
“Nếu đã như vậy, thì con phải làm gia chủ, phúc hay họa đều tự con gánh, không để nằm trong tay người khác nữa.”
Giọng nói của nàng càng lúc càng mạnh mẽ, cả người tràn đầy ánh sáng. Những lời đó thật khác thường, phá vỡ mọi lẽ thường tình. Ta, một người luôn sống cẩn trọng, đáng lẽ phải kéo nàng lại, nói với nàng rằng điều này là sai. Nhưng ta không thể mở miệng.
Ta từng nghĩ Hầu phủ chính là cả đời. Vì nàng, ta làm thiếp, ta không dám nhận nàng là con, chỉ mong cho nàng một con đường rộng mở, trở thành phu nhân tương lai.
Nhưng Hầu phủ đã sụp đổ. Dù ta có làm tốt đến đâu, nó cũng đổ vì người khác.
Giống như Hữu Nghi đã nói, chỉ cần sống dựa vào người khác, làm nha hoàn hay tiểu thư cũng đều là sống không có quyền tự quyết.
Người ta bảo phụ mẫu dạy con, nhưng giây phút này, ta lại cảm thấy chính con gái đã dạy ta.
Ta mỉm cười đáp: “Được, nương nghe lời con. Nữ nhi của ta tài giỏi như vậy, nhất định sẽ nuôi nương thật tốt.”
Nàng lao đến ôm lấy ta, vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn người. Con đã lo sợ biết bao, rằng người sẽ không đồng ý. Nương ơi, người đã vì con mà sống nửa đời, từ giờ hãy nghĩ cho bản thân mình nhé!”
24
Để Nhị gia hiểu được quyết định này không hề dễ dàng.
Hữu Nghi đã nói rất nhiều lời của thánh nhân, mang theo phụ thân đến nơi mà nàng làm ăn, từng chút từng chút giải thích về những kế hoạch của nàng.
Lúc này, ta chợt cảm thấy, mười mấy năm ta tính toán vì nàng, những gì nàng học được, cuối cùng không hề uổng phí.
Điều duy nhất khiến ta đau lòng là phải chia xa phu nhân. Nàng chắc chắn sẽ theo phu quân và nhi tử rời đi.
Nhưng lạ lùng thay, chúng ta không khóc. Phu nhân thậm chí còn đỏ mặt, nhỏ giọng trêu ta: “Hữu Nghi đã xin lệnh phóng thiếp từ lão gia. Ngươi tính sau này tái giá sao?”
Mặt ta cũng đỏ bừng, nhưng ta không né tránh, dõng dạc đáp: “Ai mà biết được? Con gái ta muốn ta đi theo nàng sống thêm lần nữa. Vậy thì ta cứ coi mình như cô gái nhỏ, cái gì cũng thử một lần xem sao.”
Thử nhìn một chút không làm nha hoàn, không làm thiếp, cũng không chỉ là mẫu thân của Hữu Nghi. Để xem, Trần Đông Tuyết sẽ sống ra sao nếu chỉ sống cho chính mình.
-HẾT-
Comments for chapter "chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0