Sở Loan - 7
Hôm nay sau giờ đóng cửa, Thẩm Duy An giúp ta cất dọn các mẫu hàng vào tủ.
Ta ngồi trên ghế, ngập ngừng mở lời:
“Thẩm đại nhân, những ngày qua chắc hẳn ngài cũng nghe được không ít lời đồn.”
“Ta là một phụ nhân đã có chồng, vốn không quan trọng. Chỉ là ngài, một nam tử thân thế thanh bạch, tiền đồ sáng lạn, nếu bị cuốn vào chuyện này, e rằng sau này sẽ khó nghị thân.”
Bóng lưng Thẩm Duy An khẽ cứng lại.
Hắn im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Ta không sợ.”
“Tâm ý của ta… nàng hẳn đã biết rõ.”
Ta thở dài, đáp:
“Thẩm đại nhân, ta rất yêu phu quân của mình, chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá.”
“Nhưng hắn đã c.h.ế.t rồi.”
Giọng ta kiên định:
“Chết rồi, ta vẫn yêu!”
Thẩm Duy An sững người.
Ta cũng sững người.
Hắn sững sờ vì câu nói của ta.
Còn ta sững sờ vì ta thấy được Bùi Thần.
Trên vai hắn phủ đầy tuyết trắng, hơi thở gấp gáp.
Con ngựa ngoài cửa cũng thở phì phò.
Ta chậm rãi đứng lên, trong lòng có chút chột dạ.
Thẩm Duy An quay lại nhìn, lập tức đứng chắn trước mặt ta, nói:
“Công tử, cửa tiệm đã đóng rồi.”
Bùi Thần không đáp, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào ta, sau đó thẳng tay đẩy Thẩm Duy An ra.
Thẩm Duy An tức giận, cầm lấy cây chổi bên cạnh định đuổi người.
Nhưng Bùi Thần lại bẻ gãy cây chổi ngay tại chỗ.
Lúc này, ta mới hoàn hồn, vội kéo tay Thẩm Duy An lại, nói:
“Thẩm đại nhân, ta quen biết hắn.”
“Ngài về trước đi.”
Thẩm Duy An không yên tâm, đi được vài bước lại quay đầu, dặn dò:
“Ta ở ngay đối diện, có chuyện gì cứ gọi ta.”
14
Trong tiệm lúc này chỉ còn lại ta và Bùi Thần.
Sắc mặt hắn đáng sợ đến mức khiến ta lạnh sống lưng.
Đây là lần đầu tiên ta thực sự hiểu tại sao người ở thành Trường An lại sợ hắn như rắn độc, và vì sao họ gọi hắn là “Diêm Vương sống”.
Ta lùi lại vài bước, khẽ nói:
“Bùi đại nhân, ngài có gì muốn nói thì nói đi, đừng nhìn thiếp như vậy.”
“Thiếp… thiếp sợ.”
Bùi Thần nghiến răng, cười lạnh:
“Sợ sao?”
“Nàng còn biết sợ ư?”
Nói xong, ánh mắt hắn rơi xuống bụng ta, lạnh lùng hỏi:
“Được mấy tháng rồi?”
Ta run rẩy trả lời:
“Tám… tám tháng.”
Lại là một khoảng lặng.
Tiếng các đốt xương trên tay hắn kêu răng rắc, ánh mắt lạnh như băng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/so-loan/7.html.]
“Sở Loan, nàng bỏ chồng bỏ con, theo luật phải xử trảm!”
Ta ôm lấy bụng, run rẩy nói:
“Không… không bỏ con mà.”
“Bỏ chồng cũng xử trảm!”
Ta lẩm bẩm nhỏ:
“Chưa nghe thấy luật này bao giờ…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã sải bước về phía ta, một tay đỡ lấy eo ta, tay kia giữ lấy cổ ta, cúi đầu hôn xuống.
Không phải hôn, mà giống như một con ch.ó đang vừa cắn vừa gặm.
Ta cố sức đẩy hắn ra, nhưng sức hắn quá lớn, ta không làm gì được.
Cuối cùng, ta bật khóc.
Những giọt nước mắt mằn mặn chảy vào miệng, hắn quả nhiên dừng lại.
“Nàng khóc sao?”
“Nàng còn dám khóc trước ta?”
Nói rồi, giọng hắn bỗng có chút nghẹn ngào:
“Ta đã tìm nàng suốt nửa năm… suốt nửa năm trời!”
“Chỉ cần nghe được một chút tin tức về nàng, ta liền lập tức phi ngựa chạy tới.”
“Nửa năm nay, ta đã đi qua sáu thành.”
“Nàng có biết từ Trường An tới đây xa bao nhiêu không?”
“Ta không quản ngày đêm, cưỡi ngựa suốt gần nửa tháng, đã làm c.h.ế.t ba con ngựa.”
“Ta sợ khi gặp nàng, trên người sẽ bẩn thỉu, nên còn cố ý đi tắm rửa, chỉnh trang lại bản thân… Nhưng nàng thì sao?”
“Nàng lại đang ở đây cùng kẻ khác liếc mắt đưa tình!”
“‘Chết rồi vẫn yêu’ sao?”
“‘Chết rồi vẫn yêu hắn’ sao?”
“Ta thật không ngờ nàng lại là kẻ si tình như vậy.”
“Nàng mang thai con của ta, mà lại đi yêu người khác. Sở Loan… nàng… nàng coi ta là gì hả?”
Ta ngây người.
Đây vẫn là Bùi Thần sao?
Hắn có phải đã bị ai nhập hồn không?
Ta nuốt khan, cố trấn tĩnh nói:
“Ngài… ngài đừng như vậy.”
“Để thiếp bình tĩnh lại rồi sẽ giải thích với ngài.”
Nhất Phiến Băng Tâm
15
Ta dẫn Bùi Thần về nhà.
Hắn rất tự nhiên đi theo ta vào tận phòng ngủ.
Ta quay đầu nhìn hắn.
Hắn vừa mới khóc, vành mắt vẫn còn đỏ.
Thấy ta nhìn, hắn bỗng quay đầu đi, có chút không được tự nhiên.
Ta cố gắng khuyên hắn ra ngủ ở phòng khách, giải thích:
“Bụng thiếp lớn, ban đêm ngủ hay trở mình, lại thường xuyên phải thức dậy. Nếu ngài ngủ cùng, e rằng sẽ làm phiền giấc ngủ của ngài.”
Hắn nhíu mày:
“Nàng đang đuổi ta?”
“Không… không phải! Thiếp không có ý đó!”
Hắn lướt qua người ta, bước vào phòng, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó thản nhiên nằm lên giường, nói:
“Ta không sợ bị làm phiền.”
“Huống hồ, nàng dậy một mình cũng không tiện. Ta có thể chăm sóc nàng.”
Hắn… nửa năm nay thay tính đổi nết rồi sao?
Comments for chapter "7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0