Sở Loan - 5
10
Hôm nay ta ra ngoài cầm cố, trên đường nghe người ta bàn tán:
“Diêm Vương sống nhà họ Bùi thật là tàn nhẫn, hôm nay tự tay cầm đao tịch thu tài sản của chính gia đình mình.”
“Thật hay giả vậy?”
“Chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?”
“Làm gì có giả! Ta tận mắt thấy hắn áp giải chính phụ thân mình vào đại lao!”
Nghe xong, trong lòng ta không khỏi kinh ngạc.
Ta biết Bùi Thần là người lạnh lùng, tính cách có phần quái dị.
Nhưng không ngờ hắn lại thực sự có thể vì đại nghĩa mà diệt thân.
Đến chiều, bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, không khí mát mẻ hơn hẳn.
Gió thổi qua những tán liễu, phát ra tiếng xào xạc.
Ta ngồi dưới hành lang ngắm mưa.
Lát sau, Bùi Thần từ ngoài trở về, người còn ướt đẫm mưa.
Ta lấy khăn, cẩn thận lau tóc cho hắn, vừa lau vừa dè dặt hỏi:
“Hôm nay thiếp nghe nói… Bùi đại nhân… chính là phụ thân ngài, cũng đã bị tống vào ngục?”
Hắn nhíu mày.
Ta tiếp lời, nhẹ giọng an ủi:
“Nếu trong lòng ngài cảm thấy khó chịu, thì hãy nói ra đi.”
“Dẫu thiếp không giỏi an ủi, nhưng có người lắng nghe, vẫn hơn là một mình ngài gánh chịu.”
Bùi Thần quay lại, vòng tay ôm lấy ta, hỏi:
“Khó chịu sao?”
Ta gật đầu:
“Ngài tự tay bắt phụ thân mình, không khó chịu sao?”
Hắn ung dung lắc đầu, thần sắc không chút d.a.o động.
“Đó là phụ thân của ngài!”
Hắn khẽ cười:
“Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Thấy ta kinh ngạc, nụ cười của Bùi Thần càng thêm ôn nhu, tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng ta.
“Vài ngày nữa, phụ thân nàng cũng sẽ bị tống vào đại lao.”
“Nàng có đau lòng không?”
Đây đúng là một câu hỏi thú vị.
Ta suy nghĩ một hồi, sau đó chân thành lắc đầu.
Ta cũng không cảm thấy đau lòng.
Mãi đến lúc này, ta mới nhận ra, hóa ra bản thân ta cũng khá là đại nghịch bất đạo.
Khoan đã!
Cha ta sẽ bị tống vào đại lao?
Vậy nhà họ Sở chẳng phải sắp sụp đổ hay sao?
Thế còn A nương…
Ta phải nhanh chóng đưa A nương rời khỏi đó.
Còn phải tìm thời điểm thích hợp đổi toàn bộ số bạc vụn thành ngân phiếu, để tiện mang theo bên người.
Số tiền tích góp trong thời gian này, đã đủ để ta và A nương sống qua ngày.
Có thể tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, mở một tiệm nhỏ, dựa vào chính mình mà sinh sống.
Sống những ngày khác biệt.
Không cần phải xem sắc mặt người khác, cũng chẳng phải nhờ cậy kẻ khác để tồn tại.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nghĩ đến đây, ta không kìm được, bật cười thành tiếng.
Bùi Thần nhìn ta, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/so-loan/5.html.]
“Cười gì vậy?”
Ta không giấu nổi niềm vui, thuận miệng bịa chuyện:
“Cười vì phụ thân ta sắp vào đại lao.”
Hắn bị ta chọc cười, bật cười theo.
Cả hai chúng ta cứ thế cùng nhau cười đến cong cả người.
Vô tình quay đầu lại, ta thấy tỳ nữ đứng sau lưng, ánh mắt đầy hoảng sợ, vẻ mặt co rúm lại.
Chắc chắn nàng ta đang nghĩ rằng ta và Bùi Thần đều bị điên.
11
Phủ họ Sở bùng lên một trận hỏa hoạn.
Nhân lúc mọi người đang tất bật chữa cháy, ta lén lút chạy vào Tây sương phòng.
A nương cầm chặt bọc hành lý trong tay, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn ta.
Ta hỏi bà:
“Sổ hộ tịch và văn tự đã lấy đủ chưa?”
Bà gật đầu thật mạnh.
Ta nắm tay bà, cứ thế dẫn bà trốn khỏi phủ họ Sở.
Bên ngoài, ta đã sớm chuẩn bị sẵn xe ngựa và phu xe.
Lên xe rồi, không ngừng nghỉ, chúng ta vội vã chạy một mạch về phía Nam.
Đi được rất xa, A nương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nước mắt bất giác rơi xuống.
Năm mười lăm tuổi, bà bị gia đình bán vào phủ họ Sở làm thiếp.
Năm sau, bà hạ sinh ta.
A nương dung mạo xinh đẹp, thuở đầu cha ta rất yêu thích bà.
Nhưng đích mẫu sinh lòng đố kỵ, lén bỏ thuốc, làm tổn hại thân thể của bà, khiến bà không thể mang thai thêm lần nữa.
Không có con trai để làm chỗ dựa, sự sủng ái của nam nhân cũng chỉ kéo dài được vài năm.
A nương cứ thế bị lãng quên trong một căn viện nhỏ nơi hẻo lánh.
Thân thể bà suy nhược nặng nề.
Đích mẫu hà khắc, không cho bà uống thuốc.
Ngày qua ngày, sức khỏe của bà hoàn toàn kiệt quệ.
Cho đến khi ta lớn hơn, vì dung mạo xuất chúng mà được cha coi trọng, cuộc sống của A nương mới khá hơn một chút.
Ta dành dụm bạc tháng của mình, đem trang sức đi bán, gom đủ tiền để mua thuốc và đồ bổ cho bà.
Bà như con thuyền nhỏ, cả đời lênh đênh trên sóng nước. Chỉ cần một cơn sóng lớn ập tới, bà cũng không thể chống đỡ nổi.
Ta cũng giống như bà.
Nhưng giờ đây, ta muốn tìm một bến bờ.
Đưa bà cùng ta cập bến.
Ta nắm lấy tay A nương, mỉm cười nói:
“Khóc gì chứ, phải vui mừng mới đúng.”
“Chờ đến Dương Châu, con sẽ mua một cửa tiệm, chúng ta tự mình làm ăn, dựa vào chính sức mình mà sống.”
Từ nhỏ, ta đã thích nghiên cứu các loại phấn son.
Trước đây vì muốn tiết kiệm tiền, son phấn ta dùng đều là tự tay làm ra.
Mở một cửa hàng son phấn chính là giấc mơ từ thuở nhỏ của ta.
A nương mỉm cười hài lòng.
Nhưng rồi bà lại cau mày hỏi:
“Bùi Thần sẽ không tìm tới đây chứ?”
“Con hôm qua nói dối hắn rằng con muốn đến chùa lễ Phật, thay hắn cầu phúc. Để tỏ lòng thành, còn nói sẽ ở lại chùa trai giới một thời gian.”
“Chờ đến lúc hắn phát hiện, chúng ta đã chạy xa rồi.”
A nương thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt.”
Comments for chapter "5"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0