Sở Loan - 4
8
Ta cúi đầu bước về phía trước, trong lòng đang tính toán làm cách nào để đưa A nương cùng rời khỏi nơi này.
Đột nhiên, một đôi tay chắn ngang trước mặt khiến ta giật mình ngẩng lên.
Nhất Phiến Băng Tâm
Là thuộc hạ của Bùi Thần, hắn chỉ tay về phía chiếc xe ngựa không xa:
“Cô nương, Bùi đại nhân đang ở trong đó.”
Xe ngựa rất rộng rãi, dù hai người ngồi cũng không hề chật chội.
Bùi Thần nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt có vẻ không được vui.
Ta không dám nói gì.
Một lúc lâu, hắn mở lời:
“Sở Ngự sử bệnh tình thế nào rồi?”
“À?”
Ta nhất thời không phản ứng kịp, lắp bắp trả lời:
“Tốt… tốt hơn nhiều rồi.”
“Chỉ là phong hàn mà thôi.”
Bùi Thần mở mắt, ánh mắt sắc lạnh rơi xuống người ta.
Đáng sợ quá.
Ta không dám nhìn hắn, cắn môi, lén liếc hắn một cái:
“Đại nhân, ngài… ngài có thể đừng nhìn thiếp như vậy được không?”
“Thiếp… thiếp sợ.”
Hắn vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh, ra hiệu bảo ta ngồi qua.
Ta không dám động.
Hắn thẳng tay nắm lấy cổ tay ta, rồi một tay vòng qua eo, nhấc ta lên đặt lên đùi mình.
Ta theo phản xạ ôm lấy cổ hắn.
“Cha nàng đang giả bệnh.”
“Ông ta gọi nàng về, đã nói gì với nàng?”
Hắn hỏi rất thẳng thắn, ta đành phải kể rõ đầu đuôi.
“Cha thiếp… ông ấy bảo thiếp thổi gió bên gối của ngài, mong ngài nương tay cho ông ấy một lần.”
Hắn nhướng mày:
“Gió bên gối?”
“Nàng định thổi như thế nào?”
Giọng hắn nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại đầy ý dò xét.
Nếu ta thật sự thổi gió bên gối, e rằng hắn lập tức sẽ ném ta khỏi xe ngựa.
Ta lắc đầu như trống bỏi:
“Không thổi.”
“Thiếp không thổi.”
“Nàng không sợ nhà nàng bị tịch biên, cha nàng bị bắt giam, lưu đày sao?”
Ta cúi đầu, tay siết lấy tà áo:
“Đại nhân có điều không biết… trong nhà… thiếp vốn chẳng được sủng ái.”
“Đại nương tử thường hay bạc đãi thiếp, có lúc ngay cả cơm cũng không đủ ăn.”
“Trước khi đến phủ Bùi, thiếp từng nghe họ bàn tính muốn gả thiếp vào phủ Đoan Vương làm thiếp.”
“Đoan Vương gia còn lớn tuổi hơn cả phụ thân thiếp…”
Nói đến đây, giọng ta đã nghẹn ngào, xen lẫn tiếng nức nở:
“Phụ thân thiếp không coi thiếp là con gái, vậy cớ gì thiếp phải vì ông ấy mà thổi gió bên gối, làm mất lòng ngài?”
“Giờ đây, chỉ có Bùi đại nhân ngài mới là chỗ dựa của A Loan.”
“Thiếp sẽ không vì phụ thân mà làm khó ngài đâu.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, cố nén nước mắt, đôi mắt long lanh vẻ đáng thương, nghẹn ngào nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/so-loan/4.html.]
“Ngài tin thiếp không?”
Ánh mắt Bùi Thần dịu đi rất nhiều. Hắn giơ tay, dùng đầu ngón tay ấm áp lau đi vệt nước mắt trên má ta.
“Ta có nói là không tin đâu, khóc cái gì?”
Ta càng thấy tủi thân, úp mặt vào n.g.ự.c hắn, khẽ thút thít:
“Trong lòng khó chịu.”
Những lời ta nói, nửa thật nửa giả.
Phụ thân ta quả thực từng định đưa ta vào phủ Đoan Vương để lấy lòng lão Vương gia.
Ta cũng thật lòng không muốn vì ông ấy mà thổi gió bên gối cho Bùi Thần.
Nhưng nói rằng Bùi Thần là chỗ dựa của ta, đó hoàn toàn là để làm hắn vui lòng.
Trên đời này, không ai thật sự là chỗ dựa cho ai cả.
Ta hiểu rõ đạo lý: “Dựa núi, núi đổ; dựa người, người chạy.”
Ký thác hy vọng vào người khác, thực sự là chuyện ngu ngốc, ta không làm được.
Bùi Thần cúi xuống, hôn nhẹ lên má ta.
Ta ngoan ngoãn mỉm cười với hắn.
Hắn dường như không kìm lòng được.
Chiếc xe ngựa vòng đi vòng lại thêm vài lần, mãi đến khi mặt trăng treo cao trên bầu trời, mới dừng lại trước cửa phủ Bùi.
9
Bệ hạ quả thực đang muốn thanh trừng triều đình.
Ngài lên ngôi đã ba năm, triều cương luôn chìm trong tranh đấu nội bộ.
Giờ đây cũng đã đến lúc phải chỉnh đốn.
Thành Trường An tựa như dấy lên một cuộc chiến không khói lửa, trong chốc lát sóng gió dậy khắp nơi.
Tội tham ô nhận hối lộ chỉ là tội nhẹ, cùng lắm là bị tịch biên gia sản, lưu đày, chưa đến mức mất đầu.
Nhưng những kẻ tham gia vào đảng tranh, thì tội danh lại vô cùng nghiêm trọng.
Trong phủ Bùi, ta là nữ quyến duy nhất.
Vì muốn lấy lòng Bùi Thần, phu nhân của các đại thần đều đem lễ vật gửi đến chỗ ta.
Ban đầu, ta không dám nhận.
Bùi Thần cười nói:
“Cứ yên tâm mà nhận.”
“Người gửi lễ cứ ghi lại, đến lúc đó không ai thoát được đâu.”
“Dù sao số tiền của bọn chúng cũng không trong sạch, ta sẽ lần lượt ‘gõ đầu’ từng kẻ một.”
Mắt ta sáng rỡ:
“Vậy những thứ nhận được để đâu?”
Hắn nhìn thấu tâm tư của ta, phất tay vô cùng hào phóng:
“Cho nàng.”
Ta cố nén sự phấn khích trong lòng, khom người thi lễ, dịu dàng nói:
“Tạ ơn đại nhân đã ban thưởng.”
Hôm sau, ta cẩn thận phân loại lễ vật từ các phủ gửi đến, lần lượt nhập kho.
Rồi nghiêm túc ghi chép từng nét lên sổ con.
Phu nhân An Quốc công tặng một viên dạ minh châu, một tượng Phật bằng vàng ròng.
Phu nhân Thừa tướng tặng một đôi kim bộ dao, một nhánh san hô phỉ thúy, cùng một đấu trân châu thượng hạng.
Nhà Triệu đại nhân tặng một chiếc bình hoa Nhữ Dương.
Còn nhà Lý đại nhân…
Lý đại nhân lại tặng… hai mỹ nhân.
Ta nhất thời khó xử.
Suy đi tính lại, đành tạm thời an trí hai nàng ở căn phòng phía Tây.
Dù sao sau này ta rời đi, có lẽ cũng sẽ có lúc cần đến.
Bởi lẽ, Bùi Thần đã cho ta nhiều bạc đến thế, ta cũng nên thay hắn suy nghĩ đôi phần.
Comments for chapter "4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0