Sở Loan - 2
Hắn nhíu mày:
“Sao ngươi còn chưa đi?”
Người kia giọng điệu cợt nhả:
“Ta nghe nói ngươi vừa nhận một cô nương?”
“Còn là thứ nữ nhà Sở Ngự sử?”
“Bùi huynh, ngươi không phải kẻ dễ bị sắc đẹp làm mờ mắt. Hiện giờ chính là lúc then chốt trong vụ án tham ô nhận hối lộ, ngươi lại thu nhận con gái nhà ông ta, đây là… định nương tay sao?”
Giọng Bùi Thần lạnh lẽo:
“Liên quan gì ngươi?”
Người kia cười khẩy:
“Ta chỉ hơi tò mò, là nữ tử như thế nào mà có thể ở dưới tay Diêm Vương còn giữ được mạng đây?”
Hai người bọn họ còn đang lải nhải gì đó.
Trong đầu ta lại vang lên lời dạy của tỷ tỷ ở Quần Phương Các:
“Nắm được hai lạng thịt dưới háng nam nhân, chính là nắm được mệnh môn của hắn.”
Nắm lấy sao?
Ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Bùi Thần, chần chừ đưa tay, lần theo đùi trong mà mò vào.
Người nam nhân khẽ hừ một tiếng.
Hắn lập tức bắt lấy cổ tay ta.
Ta theo phản xạ kinh hô một tiếng.
Hắn cúi đầu, ánh mắt đầy khó tin nhìn ta.
Trong phòng yên lặng hồi lâu.
Người ngoài cửa cố nhịn cười:
“Bùi huynh đây là…?”
Sắc mặt Bùi Thần tối sầm lại, nghiến răng nói:
“Cút.”
5
Bùi Thần kéo ta ra khỏi gầm án thư.
Hơi thở hắn dồn dập, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
Ta lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình, vội vàng xin lỗi:
“Thiếp… thiếp xin lỗi.”
Hắn im lặng hồi lâu, sau đó cầm một cuốn sổ từ trên bàn, hỏi:
“Đã từng đọc sách, biết chữ không?”
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Biết, nhưng không nhiều.”
Từ nhỏ, trong nhà không cho ta đi học đường, mọi chữ nghĩa ta biết đều là tự mình ôm sách học lén, có nhiều chữ cũng không rõ ràng.
Bùi Thần mở cuốn sổ, cầm bút gạch chéo một cái tên.
Trùng hợp thay, ta nhận ra người này.
Chính là phụ thân của ta.
Hắn quan sát biểu cảm của ta, nhẹ giọng nói:
“Nếu ta nói với nàng rằng, bất kể nàng làm gì, vụ án này phụ thân nàng cũng khó thoát tội, hôm nay nàng liệu có hành động như vậy không?”
Ánh mắt của hắn khiến ta hơi căng thẳng.
Nhưng rất nhanh, ta lấy lại bình tĩnh, đưa tay vòng qua cổ hắn, cười duyên dáng:
“Vẫn làm!”
“Bùi đại nhân phong thần tuấn lãng, dung mạo như Phan An, thiếp tự nguyện dâng hiến, chẳng qua là vì cảm mến đại nhân mà thôi.”
“Nếu không, sao ngài vẫn giữ lòng sắt đá, chẳng lẽ là không thích A Loan?”
Nói xong, ta cố tình ép ra hai giọt nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/so-loan/2.html.]
Đôi mắt Bùi Thần trầm xuống.
Ngay sau đó, hắn vòng tay ôm lấy eo ta, nhấc lên đặt lên bàn.
Tay còn lại hắn quét hết bút mực giấy nghiên trên bàn xuống đất.
Môi hắn áp sát ta, ánh mắt tràn đầy dục vọng, giọng khàn khàn hỏi:
“Không hối hận?”
Hơi thở ta rối loạn, lắp bắp:
“Không… không hối hận.”
Hắn cởi y phục của ta, vùi mặt vào cổ ta.
Ta đưa tay ngăn hắn lại:
“Đại nhân, đừng… đừng ở đây.”
Cúi đầu lí nhí:
“Về phòng có được không?”
Bùi Thần nắm lấy cổ tay ta, giơ qua đầu, trầm giọng nói:
“Muộn rồi.”
“Ta không nhịn được nữa.”
Người nam nhân cúi đầu vùi mặt vào cổ ta, bàn tay xé toạc y phục.
Ta vội đẩy hắn ra:
“Chờ… chờ một chút!”
“Đại nhân, y phục này rất đắt, đừng… đừng làm rách nó.”
Dù giằng co, y phục của ta vẫn bị xé nát.
Ta chỉ muốn khóc.
Bộ y phục này ta đã phải chi hẳn ba lượng bạc!
Cả ngày hôm qua, vì Bùi Thần, ta đã tiêu mất mười lượng.
Mười lượng bạc!
Số tiền ấy đủ để mua thuốc cho A nương cả tháng trời.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi tủi thân, nước mắt nóng hổi chảy dài từ khóe mắt xuống hai bên tóc mai.
Thấy ta rơi lệ, hắn khựng lại, có chút luống cuống hỏi:
“Ta làm đau nàng sao?”
Ta quay đầu đi, không đáp.
Hắn gấp gáp:
“Nói đi.”
Ta bật khóc thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa trách:
“Thiếp đã bảo ngài đừng xé y phục của thiếp, số tiền ấy thiếp dành dụm bao lâu mới dám mua, còn chưa mặc được bao lâu đã bị ngài làm rách.”
Bùi Thần bất đắc dĩ tháo chiếc ngọc bội bên hông, đưa cho ta:
“Ta đền nàng một bộ khác, được không?”
Ta lập tức nín khóc.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nhìn miếng ngọc bội sáng bóng, thoạt nhìn đã biết là thứ quý giá, ta bật cười khúc khích.
Tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói:
“Bộ y phục này là thiếp cố tình mua cho ngài, bị làm rách rồi thiếp đương nhiên đau lòng.”
Nói rồi, ta giơ ngọc bội lên, cười tươi:
“Nhưng giờ thì ổn rồi.”
“Thiếp sẽ mua thêm mấy bộ đẹp hơn để mặc cho ngài ngắm, được không?”
Tai hắn thoáng đỏ, khóe môi hiện lên nụ cười mờ nhạt, giọng trầm trầm đáp:
“Được.”
Comments for chapter "2"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0