Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 24
Tiếng giày quan nặng nề dẫm trên nền nhà vang lên, đánh thức giấc ngủ vốn đã chập chờn của Giang Uyển Như. Nàng trở mình, dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, vén màn giường, khẽ gọi:
“Thúy Châu!”
“Cẩn thận.”
Lục Phụng ấn nhẹ lên vai nàng, bàn tay lớn đặt lên trán nàng. Tay hắn lạnh như băng, khiến cơn buồn ngủ của Giang Uyển Như lập tức tan biến.
Nàng mơ màng hỏi, “Phu quân, chàng… chàng sao lại trở về rồi?”
Bình thường ban ngày cũng chẳng thấy bóng dáng Lục Phụng đâu nên Giang Uyển Như không khỏi kinh ngạc, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng lại. Mái tóc đen nhánh của nàng buông xõa như rong biển sau lưng, đầu hơi nghiêng, đôi mắt đẹp mở to, trông dịu dàng ngoan ngoãn.
Tâm Lục Phụng mềm nhũn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng như an ủi, dịu giọng hỏi:
“Mệt à? Hay là bệnh rồi?”
Chỉ trách Giang Uyển Như ngày thường làm quá tốt, quá chu toàn, đến nỗi khi bị Lục Phụng bắt gặp đang lười biếng, hắn không hề trách cứ mà chỉ lo lắng nàng không khỏe.
Hắn cầm tay nàng nhét vào chăn gấm, nói:
“Gọi thái y đến xem thế nào.”
Lúc này đang cuối đông, trong phòng đốt than đầy đủ khiến má nàng đỏ ửng. Giang Uyển Như kéo tay áo Lục Phụng, giọng nũng nịu:
“Đừng…”
“Thiếp chỉ mệt, muốn nằm nghỉ một lát thôi.”
Lục Phụng vừa từ bên ngoài trở về, y phục trên người còn mang hơi lạnh lẽo như băng giữa ngày hè oi bức. Giang Uyển Như không kìm được mà cọ sát vào người hắn.
Nàng nói:
“Huống hồ, sắp đến thọ yến của tổ mẫu, nếu mời đại phu đến, chẳng phải người ngoài sẽ nói tổ mẫu không nhân từ, hành hạ cháu dâu sao? Hay lại bảo thiếp lười biếng, bất kính với bậc trưởng bối? Đồn ra ngoài đều không hay chút nào.”
“Người nào dám nói nhảm?”
Cánh tay Lục Phụng siết chặt lấy nàng, không cho nàng cử động lung tung.
Hắn trầm giọng, nói:
“Nếu có kẻ nào thấy lưỡi mình quá dài, ta sẽ giúp hắn cắt bớt, nàng không cần lo lắng.”
Lục Phụng vốn không hiểu tại sao Giang Uyển Như lại coi trọng thứ gọi là “danh tiếng” hư ảo như vậy. Danh tiếng của chính hắn bên ngoài vốn chẳng tốt đẹp gì, người ta nói hắn tàn nhẫn, hung ác, có kẻ lại bảo hắn trông như Diêm La nhưng sao chứ? Đứng trước mặt hắn, chẳng phải ai cũng phải cúi đầu gọi một tiếng “Lục đại nhân” hay sao?
Loại người trước mặt tâng bốc, sau lưng lại khinh thường, hắn nào có gì phải sợ?
Giang Uyển Như “hừ” một tiếng, dựa vào người Lục Phụng, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn. Da thịt chạm nhau, khiến hành động và lời nói của nàng trở nên tự nhiên, thân thiết hơn.
Nàng trách yêu:
“Chàng đấy, đừng động một chút là nói chuyện c.h.é.m giết, chúng ta không giống chàng. Thiếp thân là phụ nhân nơi nội trạch, ra ngoài đường, một cái danh tốt cũng quan trọng lắm. Hơn nữa, thê tử hiền thì phu quân ít họa, danh tiếng đức hạnh của thiếp truyền xa, biết đâu còn giúp phu quân thăng quan tiến chức nữa.”
Lục Phụng khẽ cười, nâng cằm nàng lên, vuốt ve khuôn mặt tinh xảo, nói:
“Chuyện đó không phiền phu nhân lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-24.html.]
Nếu một nam nhân phải dựa vào thê tử để thăng quan tiến chức, trong mắt hắn, nam nhân ấy chẳng khác gì phế nhân. Lục Phụng cảm thán sự đơn thuần của thê tử, lại nghĩ đến việc nàng một lòng vì mình, tâm càng thêm dịu đi.
Giang Uyển Như cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh mắt hắn, nàng ngáp một cái, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh trên giường, nói:
“Phu quân, thiếp đã ủ ấm chăn rồi, chàng vào đây ngủ một lát đi.”
Nàng thật sự rất mệt, rất buồn ngủ.
…
Sáng hôm sau, Thái Y Viện phái đến năm vị thái y, cộng thêm tiểu tiên sinh họ Lạc của phủ Lục gia, tất cả tụ họp tại Cẩm Quang viện để bắt mạch cho Giang Uyển Như. Sau khi bắt mạch xong, các thái y đều vuốt râu, im lặng không nói. Khí thế đó khiến Giang Uyển Như trong lòng bất an, suýt nữa cho rằng mình sắp không còn sống được bao lâu.
“Đừng lo lắng.”
Lục Phụng an ủi, nắm lấy tay nàng, đôi mắt lạnh hơi ngước lên, trầm giọng hỏi:
“Các vị, đã chẩn đoán ra chưa?”
Mấy vị thái y nhìn nhau, cuối cùng vẫn là vị tiểu tiên sinh trẻ tuổi nhất lên tiếng:
“Bẩm đại nhân, mạch của phu nhân, chính xác là hỉ mạch.”
Hỉ mạch thường thì ba tháng mới bắt được, tháng này của Giang Uyển Như còn quá sớm, hơn nữa nàng đã nhiều năm không sinh nở, các thái y lo bắt sai mạch, gây ra trò cười nên không dám vội vàng kết luận.
Lục Phụng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không quá ngạc nhiên. Hắn điềm nhiên mời mọi người rời đi, sau đó quay lại nhìn Giang Uyển Như đang ngây người.
Pussy Cat Team
“Phu nhân, chúng ta có cốt nhục rồi.”
Hắn đặt bàn tay lên bụng nàng khẽ vuốt ve. Hắn không thể tưởng tượng được vòng eo mảnh mai như thế này lại đang nuôi dưỡng đứa con của hắn, dòng m.á.u của Lục gia.
Giang Uyển Như dường như mới hoàn hồn. Nàng đưa hai tay phủ lên tay hắn. Thì ra gần đây nàng dễ nổi nóng, tâm trạng bất ổn, ăn uống không ngon miệng, là vì mang thai sao?
Từ lần có Hoài Dật đã cách nhiều năm, nàng chưa từng nghĩ đến khả năng này. Giờ đây, khi đột nhiên nhận được tin tức này, sau sự kinh ngạc là niềm vui sướng khôn nguôi.
Trên đời này, mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ có cốt nhục là không thể chia lìa. Nàng chỉ có Lệ di nương và Hoài Dật là người thân. Hoài Dật sức khỏe vẫn không tốt, đứa con này, dù là đệ đệ hay muội muội đều là sự gắn bó của nàng, sau này cũng có thể làm bạn với Hoài Dật. Những năm trước uống bao nhiêu thuốc đắng, bụng nàng chẳng động tĩnh gì, nàng cũng không còn mong ngóng nữa, không ngờ lại đón tin vui vào lúc này.
“Thì ra ta đã trách nhầm loại thuốc đó rồi, quả nhiên như Thúy Châu nói, thuốc tốt thì đắng.”
Giang Uyển Như mỉm cười dịu dàng:
“Nhiều năm rồi ta không sinh nở, phải tìm hai đệ muội hỏi kinh nghiệm, tránh để lỡ điều kiêng kỵ.”
Năm đó nàng còn nhỏ tuổi, vóc dáng chưa phát triển, tâm tư lại nặng nề, trên có nhạc mẫu đè nén, cộng thêm thích khách quấy rối, khó khăn lắm mới sinh được Hoài Dật, suýt nữa mất cả mạng. Giờ đây mọi thứ đều ổn, đứa con này nhất định sẽ được sinh ra khỏe mạnh.
Nàng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào cảnh khổ như năm xưa, nàng muốn mẹ tròn con vuông.
Ánh mắt Lục Phụng thoáng lóe lên. Giang Uyển Như không biết nguồn gốc của loại thuốc kia, mà Lục Phụng cũng không ngờ nàng lại âm thầm làm trái ý mình. Vị thái y già kê thuốc nói rằng đây vốn là thuốc bổ, có tác dụng dưỡng âm, bổ máu, rất tốt cho phụ nữ, nhưng phụ nữ uống vào lại khó mang thai, tỷ lệ chỉ khoảng một trên vạn.
Lục Phụng âm thầm cảm thán, hóa ra phu thê bọn họ chính là “một” trong “vạn” đó. Phải chăng đây là sự sắp đặt của số phận? Đứa trẻ này đến thật đúng lúc, vừa vặn khi hắn lật đổ Cung Vương.
Trong thâm tâm, Lục Phụng là nam nhân truyền thống và nghiêm khắc, với hắn, con cái càng nhiều càng tốt, càng đông càng phúc. Năm đó hắn trước thì mất ngựa, gãy chân, sau thì gia quyến bị thích khách tấn công, nàng lại sinh nở khó khăn như vậy. Hắn nghĩ, cứ chờ thêm đi, đợi khi hắn nắm trong tay nhiều quân bài hơn, lúc đó nàng cũng lớn hơn, sẽ sinh được những đứa trẻ khỏe mạnh.
Nàng đẹp như thế, đứa trẻ nàng sinh ra nhất định sẽ xinh đẹp, không cần phải gấp gáp.
Lục Phụng là người cực kỳ kiên nhẫn. Một lần chờ đợi đã kéo dài năm năm. Có lúc hắn cũng tự thấy kỳ lạ, mấy năm nay, hắn chỉ giữ lấy một người phụ nữ, đối với người khác chẳng có chút hứng thú, lại càng không nghĩ đến chuyện để họ sinh con cho mình.
Có lẽ vì vị thê tử này như ngọc quý trước mắt, khiến những người khác trong mắt hắn đều trở thành bùn đất tầm thường.
Comments for chapter "Chương 24"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0