Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 22
Kinh Thành là nơi tấc đất tấc vàng, phủ Bùi gia trong mắt Giang Uyển Như cũng không phải quá lớn. Ít nhất so với phủ Lục gia thì khác biệt một trời một vực. Một viện nhỏ ba lớp, còn không bằng hậu viện của phủ Lục Công, nhưng được cái thanh tịnh, trong viện trồng thông và tùng, thể hiện phong thái thanh nhã của chủ nhân.
Khi Giang Uyển Như đến nơi, nha hoàn ra đón nói rằng phu nhân chủ nhân đang trang điểm, mời phu nhân đợi một lát. Giang Uyển Như ngồi chờ, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng quay sang nói với Thúy Châu đứng sau lưng mình:
“Lần trước…tỷ ấy đã đợi bao lâu?”
Thúy Châu nghiêng đầu, đáp:
“Khoảng… hai canh giờ?”
“Bùi phu nhân sẽ không để phu nhân chờ hai canh giờ đấy chứ?”
Thúy Châu hoảng hốt đến mức mặt đỏ bừng:
“Bùi phu nhân này thật quá đáng!”
Chức quan của Lục Phụng vốn giám sát bá quan, bình thường khi phu nhân ra ngoài giao lưu, đều là người khác phải gửi thiệp mời hết lần này đến lần khác mới được Giang Uyển Như ghé thăm, nào ngờ có người dám thất lễ với phu nhân như vậy.
Thúy Châu bất bình thay phu nhân, nhưng Giang Uyển Như chỉ cười nhạt, nói:
“Thôi đi, coi như trả lại ân oán lần trước, lần sau ngươi cũng nên cẩn thận hơn, không được thất lễ với khách.”
Nàng nói nhẹ nhàng, không trách Thúy Châu thật sự. Dù sao cũng có quá nhiều người đến gặp nàng, nếu gặp từng người, nàng sẽ phải tiếp từ sáng sớm đến tận khuya, huống hồ lần này Giang Uyển Như đến mà không gửi thiệp trước.
Lần này, nàng không mời mà đến, ngồi chờ vài canh giờ là chuyện thường tình. Nếu chút kiên nhẫn này cũng không có, thì làm sao nàng xứng đáng là đại phu nhân của Lục gia?
Giang Uyển Như ung dung chờ đợi, quan sát bài trí xung quanh. Phòng khách không lớn, nhưng đồ nội thất như bàn ghế khắc hoa gỗ lê rất tinh tế. Góc phòng bày mấy chậu lan, trên tường treo tranh sơn thủy với dòng chữ đề:
“Đông thanh thụ thượng quải lăng tiêu, tuế yến hoa điêu thụ bất điêu.”
Dù không phải người tinh thông thư pháp, Giang Uyển Như vẫn nhận ra bức thư pháp này rất xuất sắc. Chữ viết uyển chuyển, phóng khoáng, như dòng nước chảy xuôi, nét bút như rồng bay phượng múa.
Nhìn tranh, nàng chợt nhớ đến chữ viết xiêu vẹo của con trai mình, lòng không khỏi chua xót. Nghĩ đến đây, nàng lại miên man lo nghĩ về chuyện trong phủ…
May mắn thay, Giang Uyển Oanh không quá so đo. Khoảng một canh giờ sau, khi bụng nàng bắt đầu cồn cào, chủ nhân cuối cùng cũng xuất hiện.
Khí sắc của Giang Uyển Oanh khá hơn lần gặp trước, nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt. Sau khi đánh giá Giang Uyển Như, nàng ta hỏi:
“Muội đến đây làm gì?”
Giang Uyển Như không tức giận, cũng đáp với giọng điềm tĩnh:
“Tỷ không cần giở thái độ với ta. Tỷ không muốn gặp ta, mà ta cũng không thích gặp tỷ.”
“Ta đến đây chỉ vì một chuyện. Mong Bùi phu nhân cho người lui xuống, chỉ để hai chúng ta nói chuyện.”
Giang Uyển Oanh nhìn nàng một lúc, rồi vẫy tay cho gia nhân lui ra. Giang Uyển Như cũng bảo Thúy Châu và Kim Đào rời đi. Khi trong sảnh chỉ còn lại hai tỷ muội, Giang Uyển Như mới chậm rãi nói:
“Trong tay ta có hai người, một là Mã Xuân Lan, một là Ảnh Nhi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-22.html.]
Nàng rõ ràng thuật lại mọi chuyện năm xưa, không cần hỏi thêm người khác xác nhận. Cuối cùng, nàng chỉ hỏi:
“Tại sao?”
“Tại sao lại là tỷ? Nếu là Giang Uyển Tuyết thì ta có thể hiểu. Dù gì tỷ ấy là trưởng nữ, còn ta là con thứ, lập trường đối lập. Nhưng tại sao lại là tỷ?”
Hồi nhỏ, khi nàng mắc lỗi, Giang Uyển Oanh từng che giấu cho nàng trước mặt kế mẫu. Khi nàng bị phạt nhịn đói, chính Giang Uyển Oanh đã lén lút mang bánh bao trắng đến cho nàng.
Mẫu thân từng dạy rằng, “ơn nhỏ trả bằng nghĩa lớn”, nàng luôn nhớ ơn chiếc bánh bao ấy, sau này đã giúp đỡ tỷ ấy nhiều lần. Dù hai người dần xa cách, đến khi tỷ ấy kết hôn cũng không gửi thiệp mời, nàng vẫn chủ động tặng lễ hậu hĩnh. Nàng tự hỏi mình, chẳng lẽ đã làm gì có lỗi với Giang Uyển Oanh?
Nàng không thể hiểu nổi.
Giang Uyển Oanh không chối cãi. Sau một hồi im lặng, đối mặt với ánh mắt của Giang Uyển Như, nàng ta khẽ nói:
“Tại sao ư?”
“Vì ta ghen tị.”
Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt. Làn da trắng nõn, trên gương mặt không cần dặm phấn, chỉ điểm chút son đỏ đã đủ khiến dung mạo thêm rạng rỡ. Áo ngắn trên người tỷ ấy là lụa hoa màu thơm, trên đầu cài trâm vàng khảm bảo thạch, bên tai đeo đôi bông ngọc trai tròn lớn, trên cổ tay trái là vòng ngọc bích cùng vòng vàng khảm trân châu. Thật là khí chất cao sang! Thậm chí còn rực rỡ hơn kiếp trước.
Đúng, chuyện năm năm trước là do nàng ta làm. Vì nàng ta có một bí mật.
Nàng là người sống lại từ kiếp trước.
Kiếp trước, dù không có sự can thiệp của nàng, Ảnh Nhi vẫn theo đúng quỹ đạo trở thành thiếp của Lục phủ, nhưng lại không có kết cục tốt đẹp. Còn người tỷ tỷ cao cao tại thượng của nàng, dù thông minh tự phụ, nhưng vài năm làm vương phi thì sao? Sau này, khi Cung Vương bị bắt giam, tỷ ấy chạy ngược xuôi khắp nơi nhưng cũng chỉ là công dã tràng. Khi tân hoàng lên ngôi, Cung Vương mất mạng, gia quyến trong phủ đều bị đày ra biên cương lạnh giá, giam cầm cả đời để trông coi lăng mộ hoàng gia. Đến lúc đó, vị tân hoàng không hề có chút tình nghĩa nào.
Ai cũng không ngờ rằng, người cuối cùng cười rạng rỡ lại là Lục muội – nữ nhân ngày thường chẳng hề nổi bật!
Pussy Cat Team
Trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử, liên tiếp đỗ đầu các kỳ thi, làm kinh động cả triều đình. Một nhân tài tuyệt thế như vậy, đứng giữa điện Kim Loan lớn tiếng thỉnh cầu thánh thượng ban hôn, mong được cưới Giang tiểu thư Hầu phủ Hoà An làm thê tử.
Hoàng thượng tự mình hạ thánh chỉ tứ hôn, hôn lễ của họ diễn ra long trọng, kiệu hoa đỏ trải dài hàng dặm. Sau hôn lễ, họ sống bên nhau như chim liền cánh, suốt nhiều năm sau, hậu viện chỉ có duy nhất một người là Giang tiểu thư. Ngay cả Lục lão phu nhân cũng không trách móc, còn thương yêu nàng ấy như con gái ruột. Phu quân dịu dàng, nhạc mẫu ân cần, năm đó trong kinh thành, bất kỳ cô gái nào khi đến miếu nương nương cầu phúc đều thầm nhủ:
“Chỉ cần được một nửa phúc khí của Giang Lục tiểu thư, tín nữ đã mãn nguyện lắm rồi.”
Nhiều nữ nhân ngưỡng mộ, ghen tị với nàng ấy, và nàng cũng không ngoại lệ.
Đều là phụ nữ, tại sao Giang Uyển Như có thể hạnh phúc đến thế?
Còn nàng, gả cho con thứ của một hầu phủ cùng đẳng cấp. Người ngoài nhìn vào, phu quân nàng phong độ ngời ngời, nhưng bên trong chỉ là kẻ vô dụng, chỉ biết ăn chơi sa đọa, nhạc mẫu quản không được con, liền trút hết giận dữ lên đầu nàng, mắng nàng vô dụng, không biết giữ chồng. Trong hậu viện, mỗi ngày đều có nữ nhân tranh giành, khiến cả phủ rối ren. Hai đứa con của nàng lần lượt bị sẩy, cuối cùng sức khỏe suy yếu. Gia đình chồng thấy nàng không còn giá trị, ngay cả thầy thuốc cũng không mời, ném nàng vào phòng thờ Phật, mặc nàng sống chết.
Nàng cắn răng chịu đựng, sống sót qua từng ngày, từng năm nhưng lòng tràn đầy hận thù. Tất cả kẻ thù của nàng đều sống vinh hoa phú quý, nàng làm sao cam tâm?
Mỗi ngày nàng đều quỳ trên chiếu, lạy trời cầu khấn. Cho đến một hôm, nàng nghe lén được các tỳ nữ trò chuyện bên ngoài.
“Nghe nói hôm nay Bùi các lão lên triều muộn, hoàng thượng hỏi nguyên nhân, hóa ra là vì giúp phu nhân vẽ tranh…”
…
Comments for chapter "Chương 22"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0