Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 20
Cô hầu Thúy Châu nhận ra gần đây tâm trạng của chủ mẫu rất tốt, sắc mặt hồng hào, làn da trắng trẻo càng khiến khuôn mặt phu nhân thêm rạng rỡ như đóa hoa đào.
Nàng ta chưa từng trải qua chuyện nam nữ nên không hiểu, nhưng Dao Kim Ngọc, vị tam phu nhân thường xuyên ghé thăm Giang Uyển Như.không nhịn được trêu chọc:
“Ồ, nữ nhân vẫn cần được đàn ông chăm chút mới tươi tắn thế này. Nhìn sắc mặt đại tẩu, chắc hẳn đại gia không tiếc công yêu thương tỷ.”
“Ăn mà cũng không làm câm miệng cô được.”
Giang Uyển Như hơi ngượng ngùng, nhớ lại những đêm gần đây… Ai da, những chuyện như thế, nàng không tiện kể rõ, nhưng trong lòng không khỏi bối rối. Gần đây, Lục Phụng quả thực rất kỳ lạ.
Thực tế không giống như Dao Kim Ngọc tưởng tượng, rằng hai người họ “mặn nồng” mỗi đêm. Những ngày gần đây, dù ngủ chung giường, dù ôm ấp vuốt ve, nhưng họ hiếm khi thực sự ở bên nhau như phu thê.
Tuy nhiên, âu yếm là không thể thiếu.
Hắn đặc biệt yêu làn da trắng mịn và thân hình đầy đặn của nàng. Đôi tay hắn lớn, thô ráp, nhưng lại dịu dàng khi âu yếm nàng. Dưới lớp chăn gấm thêu chim uyên ương, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Thế nhưng, hắn lại hiếm khi thực sự chạm đến nàng.
Rõ ràng cả hai đã mướt mồ hôi, vậy mà hắn vẫn kìm nén. Giang Uyển Như mơ hồ không hiểu, thường xuyên soi mình trong gương. Trong gương, dung nhan kiều diễm, da trắng mịn màng, nàng chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn còn xuân sắc rạng ngời, đâu đã già nua?
Nàng thậm chí nghi ngờ Lục Phụng có vấn đề gì, nhưng nhìn thái độ của hắn… lại không giống.
Lục Phụng không phải người đạm bạc với chuyện nam nữ. Ngược lại, hắn có nhu cầu lớn, hậu viện cũng không có thiếp thất nào khác nên nhiều năm qua, nàng cũng chẳng được dễ dàng gì. Cuộc sống phu thê nàng đã quen với việc chấp nhận. Nhưng gần đây, sự gần gũi tinh tế của hắn khiến nàng đỏ mặt, miệng khô khan, khó tả hơn cả những lần thực sự giao hoan.
Lần đầu gặp Lục Phụng, đa phần mọi người đều bị khí thế lạnh lùng sát phạt của hắn dọa sợ, chẳng dám nhìn thẳng vào dung mạo. Thực tế, hắn rất tuấn tú.
Các đường nét khuôn mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, cằm gọn gàng, mũi cao thẳng, môi mỏng, chân mày như kiếm, đôi mắt sắc sảo. Lông mi dài và cong vút, đồng tử đen láy như mực, mỗi lần ánh mắt ấy quét qua đều khiến người ta mê muội.
Giang Uyển Như mỗi lần bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, trong lòng như có một chú thỏ nhỏ nhảy nhót liên hồi.
Nhưng khi hắn cầm tờ giấy tuyên, bắt nàng làm đủ dáng để vẽ, con thỏ trong lòng nàng lập tức xẹp lép.
…
Tóm lại, ngoại trừ việc Lục Phụng đôi khi hơi vô lý, Giang Uyển Như cảm thấy cuộc sống hiện tại rất dễ chịu. Những cái vuốt ve, ánh mắt, nụ hôn của hắn thậm chí còn khiến nàng mê mẩn hơn cả những lúc thân mật.
Nàng dường như đã cảm nhận chút “xao động tình xuân.”
—
Vị đại phu trẻ tuổi họ Lạc kê đơn cao dán cho chân Lục Phụng, mỗi ngày cần chườm nóng nửa canh giờ. Vì Lục Phụng không thích có người khác trong phòng, công việc này rơi vào tay Giang Uyển Như. Đây không phải việc nặng nhọc, chỉ cần canh chừng để thay nước nóng khi thuốc nguội.
Trong lúc chườm thuốc, Lục Phụng không thể cử động, Giang Uyển Như cũng chẳng có việc gì làm. Hai người ngồi đối diện, chỉ có thể nhìn nhau, thật gượng gạo. Lục Phụng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc trường kỷ, bất chợt hỏi:
“Nàng từng đọc sách gì chưa?”
Lục gia nổi tiếng về gia giáo, Lục Phụng từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, kiến thức uyên thâm. Năm xưa nếu tham gia khoa cử, rất có khả năng sẽ trở thành nhân tài vào triều đình. Bình thường, hắn bận rộn công vụ, nay có cơ hội trò chuyện thân mật với thê tử, hắn muốn nhân dịp này kéo gần quan hệ đôi bên.
Hắn không cần nàng tài giỏi, chỉ cần đôi ba câu như “luận ngữ” để giải khuây cũng đủ.
Giang Uyển Như không hiểu ý, thành thật đáp:
“Thiếp chỉ từng đọc nữ tắc và nữ huấn.”
Lục Phụng lập tức im lặng.
Hắn khẽ ho một tiếng, lại nói:
“Không nhắc chuyện đó nữa, lấy bàn cờ ra, ta với nàng đánh một ván.”
Giang Uyển Như mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu:
“Thiếp không biết đánh cờ.”
Lục Phụng xoa trán, bất lực nói:
“Trong thư phòng của ta có một cây đàn giao vĩ, bên trái giá sách khi vào phòng, nàng gọi Thường An lấy tới đây.”
Giang Uyển Như mở to đôi mắt, hàng mi dày chớp chớp, tò mò hỏi:
“Phu quân, giao vĩ là thứ gì vậy?”
Lục Phụng: “…”
Pussy Cat Team
Lần đầu tiên, Lục chỉ huy sứ nhận ra, thì ra nương tử của mình chẳng biết chút gì về cầm kỳ thi họa!
Không khó để hiểu vì sao hắn lại ngạc nhiên như vậy. Trong thời đại này, dù không còn xem “nữ tử vô tài tiện là đức”* làm chuẩn mực, nhưng gia đình nào có chút thể diện, muốn gả con gái vào một nhà tốt đều từ nhỏ mời danh sư đến dạy dỗ. Làm thơ viết phú, cầm kỳ thư họa, không môn nào là không tinh thông. Khi trước, Giang Uyển Tuyết chỉ với một bài Sơn Xuyên Gấm Lụa Phú đã vang danh kinh thành, được thánh thượng tán thưởng, dùng lời vàng ngọc ban khen: “Xứng đáng với danh xưng tài nữ.”
(Nữ tử vô tài tiện là đức: phụ nữ không cần phải có tài năng, chỉ cần giữ gìn đạo đức, phẩm hạnh là đủ.)
Từ đó, Giang Uyển Tuyết vững vàng giữ ngôi “Đệ nhất tài nữ kinh đô”, nổi bật một thời.
Giang Uyển Như cũng là nữ nhi của Giang gia, dù thân phận thứ nữ không được dạy dỗ kỹ lưỡng như đích nữ, nhưng Lục Phụng không ngờ nàng lại kém cỏi đến vậy. Nay hắn được biết đến với danh xưng hung ác bạo ngược, nhưng người đời dường như quên mất, trước khi bị thương gãy chân, đại công tử Lục gia từng là một tài tử nức tiếng. Hắn tinh thông kinh sử, xuất khẩu thành chương, bút lực sắc sảo, văn chương phong nhã.
Giang Uyển Như không phải kẻ ngốc. Trong khoảnh khắc, nàng đã hiểu rõ ý tứ của Lục Phụng. Một tia ửng đỏ lan trên gương mặt trắng trẻo của nàng.
“Phu quân, thiếp… thiếp đã làm ngài chê cười rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-20.html.]
Điều này thực sự không thể trách nàng. Sống dưới tay một chủ mẫu như Tần thị, ngày qua ngày phải lo miếng ăn, mạng sống còn khó bảo toàn, huống hồ cầm kỳ thư họa? Nếu không phải e sợ lời đàm tiếu bên ngoài, chỉ e rằng Tần thị sẽ không để nàng biết mặt chữ, nói gì đến học nghệ.
Những tháng ngày bi thảm ấy, nàng chưa bao giờ kể với Lục Phụng. Nay Giang Uyển Tuyết gặp cảnh sa sút, nàng lại càng không nói ra, bởi sợ mang tiếng giẫm đạp lên kẻ ngã ngựa, bị người đời chê bai là người nhỏ nhen, cay nghiệt.
Lục phủ vốn nổi tiếng gia phong nghiêm ngặt, Lục Phụng từ nhỏ đã được nuôi dạy ở ngoại viện, không hiểu những toan tính trong nội trạch, hắn không thể nào thấu được những vất vả mà Giang Uyển Như từng trải qua, chỉ cho rằng nàng lúc nhỏ nghịch ngợm, không chịu học hành đến nơi đến chốn.
“Thôi vậy.”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, Lục Phụng khẽ cười. “Là ta nghĩ sai rồi.”
Một người phụ nữ như nàng, không phải đi thi khoa cử, học nhiều chữ để làm gì? Nàng quản lý nội trạch ngăn nắp, lại chăm sóc Hoài Dật rất tốt, vậy là đủ rồi.
“Thường An.”
Lục Phụng nhẹ gõ hai cái vào song cửa sổ, hạ giọng nói vài câu ra bên ngoài. Một lát sau, một thị vệ mặc áo xanh vén rèm bước vào, hai tay dâng lêm một chiếc ống tròn bằng gỗ hồng sắc được mang vào, sau đó cúi người rồi lui ra ngoài.
Giang Uyển Như nhìn hắn chằm chằm, có chút tức giận, nói:
“Phu quân gọi người vào sao không báo trước một tiếng?”
Lúc này, Lục Phụng vừa mới bôi thuốc lên chân xong, cũng đã gần đến giờ đi ngủ. Nàng hiện chỉ mặc mỗi nhục y bên trong, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, trông thật không chỉnh tề, làm sao có thể để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này?
“Yên tâm, hắn không dám đâu.”
Lục Phụng thầm thấy buồn cười, chẳng lẽ nàng nghĩ hắn – một chỉ huy sứ, lại yếu đuối đến mức không bảo vệ được nương tử của mình? Đừng nói lúc này hắn đang ở đây, ngay cả khi không có mặt, ai dám nhìn trộm nữ nhân của hắn? Chẳng phải muốn mất mạng rồi sao?
Hắn cầm lấy ống gỗ tròn, khẽ lắc nhẹ vài cái, trong ánh mắt tò mò của Giang Uyển Như, lấy ra ba viên xúc xắc từ bên trong.
“Trò này chắc nàng biết chứ? Không biết cũng không sao, ta sẽ dạy nàng.”
Thời gian trôi qua chậm rãi như cát trong đồng hồ, nếu không tìm chút gì để làm thì thật buồn chán. Trong lòng Lục Phụng đã ngầm gán cho nàng cái danh “ham chơi từ nhỏ”, “không học vấn”, vốn dĩ ba viên xúc xắc này là chuẩn bị để dạy Lục Hoài Dật, nhưng giờ lấy ra cho nàng chơi thử trước vậy.
Lục Phụng diễn giải vài ván, Giang Uyển Như cắn môi, đầy vẻ bực bội:
“Chẳng phải chỉ là đoán lớn nhỏ sao? Đơn giản quá rồi!”
Thật sự xem nàng như con nít ba tuổi mà dỗ chơi sao?
“Đơn giản à?”
Lục Phụng nhướn mày:
“Nàng có biết bao nhiêu người đã bại dưới hai chữ ‘đơn giản’ mà nàng nói không? Trong đó không thiếu công tử thế gia, quý tộc danh môn đâu.”
“Không phải chỉ đoán lớn nhỏ thôi sao? Quá dễ.”
“Không phải chỉ mười lượng bạc thôi sao? Chẳng đáng một bữa ăn.”
“Không phải chỉ trăm lượng thôi sao? Chỉ như một bức tranh.”
“Không phải chỉ nghìn lượng thôi sao? Coi như mua một miếng ngọc vậy…”
Lục Phụng cũng từng trẻ tuổi, từng phong lưu, ra vào tửu lầu, sòng bạc. Hắn tận mắt chứng kiến không ít công tử hào hoa cuối cùng nợ nần chồng chất, cuộc đời tan nát. Hắn không muốn con trai mình sa vào con đường đó. Nếu Lục Hoài Dật sau này thực sự bị bạn bè hư hỏng dụ dỗ, chi bằng để chính hắn – người làm cha – dạy dỗ trước.
Giang Uyển Như lúc này chưa biết sự lợi hại của ba viên xúc xắc nhỏ bé này, hờ hững nói:
“Được rồi, nếu phu quân đã nói vậy, thiếp không muốn làm chàng mất hứng.”
Lục Phụng hỏi nàng:
“Nàng định dùng gì làm tiền cược?”
“Có cả tiền cược sao?”
Giang Uyển Như lập tức thấy hứng thú, chạy ù đi, mang về một chiếc hộp trang điểm bằng gỗ đàn hương đỏ tinh xảo. Nàng mở ra, bên trong là kim thoa, vòng ngọc, ngọc trai, châu báu, đủ loại trang sức lộng lẫy, ánh sáng chói lòa làm người ta lóa mắt.
Nàng kiêu hãnh ngẩng cằm, nói:
“Những thứ này được không? Mỗi món đều là báu vật vô giá.”
Đám trang sức châu báu này phần lớn là đồ thưởng từ trong cung, quà tặng từ người khác, hoặc là nàng dùng bổng lộc của Lục Phụng để sắm sửa. Khi nàng xuất giá, hồi môn toàn là những thứ chỉ đẹp mã mà không thực dụng. Nhưng bất kể chúng từ đâu mà có, bây giờ đều là của nàng.
Đột nhiên, trong lòng Giang Uyển Như khẽ động, ánh mắt chuyển sang nhìn Lục Phụng:
“Nếu thiếp đã đưa ra tiền cược, phu quân cũng phải góp chứ?”
Không đợi Lục Phụng trả lời, nàng ghé sát vào tai hắn, thì thầm:
“Thiếp chẳng cần gì cả, chỉ muốn…”
Lục Phụng nghe xong, khẽ mỉm cười:
“Được.”
…
Không nhắc đến việc Giang Uyển Như suýt nữa thua đến mức phải cởi cả nhục y, chỉ biết sau này nha hoàn Thúy Châu thường xuyên nhìn thấy phu nhân nhà mình cầm một chiếc ống tròn nhỏ, lắc qua lắc lại, mày nhíu chặt.
Trong những ngày Giang Uyển Như miệt mài luyện kỹ năng cờ bạc, Lục Phụng cũng không rảnh rỗi. Sau khi xử lý công vụ, qua hai tháng, hắn thật sự tìm thấy được Ảnh Nhi.
Comments for chapter "Chương 20"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0