Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 19
“Giờ đây hắn đã tự gánh lấy hậu quả,”
Hoàng đế ánh mắt đầy đau xót, “Hắn đã trở thành một phế nhân, như thế vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.”
Lục Phụng lạnh nhạt nói, “Chân của ta đã gãy, còn chân hắn vẫn lành lặn, điều đó không công bằng.”
Đột nhiên, y cười, nhìn về phía hoàng đế, dùng một ngữ điệu gần như chất vấn mà hỏi: “Vì hắn là con trai của ngài, phải không?”
“Làm con trai của hoàng đế, thật tốt đẹp.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, những nội thị trong Văn Hoa Điện vì mấy câu nói có phần phạm thượng của Lục Phụng mà quỳ rạp xuống đất. Hoàng thượng không nổi giận, cũng không nói một lời.
Nhìn gần, dáng người cao lớn của hoàng thượng trên ngai rồng bỗng trở nên có chút còng xuống.
…
Giang Uyển Như từ hoàng cung trở về liền luôn thấp thỏm không yên.
Hôm đó không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Lục Phụng trở về thì sắc mặt lạnh lùng, nàng không dám hỏi nhiều, trong lòng cũng đang giấu một chuyện.
Sau tiệc hôm ấy, tại Đông Hoa Môn, nàng và Hoài Dật đã thực sự nhìn thấy Giang Uyển Tuyết!
Trước đây, một người là phu nhân quyền thần, một người là vương phi, gặp nhau trong các buổi giao tế cũng không lạ. Để tránh những lời đồn thổi, hai người chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, nhưng nàng vẫn luôn nhớ dáng vẻ cao ngạo của tỷ ấy. Tam tỷ của nàng từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, dung mạo xuất sắc, tài năng hơn người, lại có một mối hôn sự khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Pussy Cat Team
Lần này gặp lại, tỷ ấy vẫn mặc lễ phục vương phi màu đỏ thẫm đầy quý phái, lưng thẳng tắp, nhưng Giang Uyển Như lại thấy trên người tỷ ấy toát ra vẻ tàn úa, như viên minh châu từng rực rỡ nay bị mài mòn bởi cát bụi, lập tức mất đi ánh hào quang.
Tỷ ấy một mình quỳ trước Đông Hoa Môn, tay cầm thư trình, khẩn thiết giãi bày thay Cung Vương. Thị vệ nội đình không cho tỷ ấy vào, cũng không dám chạm vào tỷ, đôi bên đang giằng co.
Giang Uyển Như bỗng chốc ngập tràn cảm xúc.
Nàng từng hận tỷ ấy, làm sao không hận cho được? Tỷ không muốn hôn sự đó liền đẩy cho nàng, để nàng phải chịu sự chỉ trích của mọi người. Năm đó khó khăn đến thế, nếu là người khác, có lẽ đã c.h.ế.t trong sâu thẳm viện thâm u ấy.
Nàng hận, hận tỷ tỷ là vương phi cao cao tại thượng, còn nàng chỉ biết để mặc những lời gièm pha giáng lên đầu, không thể biện giải nửa câu.
Nhưng đầu bếp Mã Xuân Lan từng nói với nàng, năm đó Giang Uyển Tuyết chỉ muốn dùng một nha hoàn để thế thân, kẻ hại nàng lại là người khác.
Giang Uyển Như bỗng cảm thấy mơ hồ.
Nàng đứng nhìn từ xa một lúc, quay lại nói với thái giám dẫn đường: “Phiền công công, có đường nào khác không? Chúng ta tránh đi.”
Tỷ ấy là người kiêu ngạo như thế, nếu lúc này hai người chạm mặt, tỷ ấy chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết.
Thái giám khôn khéo, đoán ngay được ý nàng, cười nói: “Phu nhân thật nhân từ.”
Giang Uyển Như cười khổ, tất cả đều là lựa chọn của Giang Uyển Tuyết, nàng chẳng có gì đáng thương hại chị ấy. Nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp đang quỳ của tỷ ấy, nàng lại kỳ lạ sinh ra một chút khâm phục.
Tỷ ấy có thể vì Cung Vương mà quỳ trước Đông Hoa Môn, Giang Uyển Như tự hỏi, nếu sau này Lục Phụng gặp nạn, nàng có thể làm được như Giang Uyển Tuyết không? Phu thê vốn như đôi chim rừng, khi hoạn nạn lại bay mỗi người một nơi.
Nàng sờ vào hoa tai đeo trên tai, bỗng thấy chẳng còn ý nghĩa gì.
—
Phu thê mỗi người đều ôm nỗi tâm sự riêng, Lục Phụng lại bắt đầu những ngày sáng đi tối về, không thấy bóng dáng. Giang Uyển Như suốt ngày ủ rũ, trông như không có tinh thần. Thấy vậy, Thúy Châu lo lắng, cũng không dám để nàng uống thuốc nữa, bèn mời một gánh hát đến, diễn hai vở mới, khiến nàng dần vui vẻ trở lại.
Khi không khí năm mới dần phai đi, Giang Uyển Như ngoan ngoãn ở trong nội viện, một ngày bất ngờ nhận được khẩu dụ của thánh thượng. Nội dung đại khái là nhắc nhở nàng phải tuân thủ bổn phận của một người vợ, chăm sóc tốt cho phu quân mình.
Nàng run rẩy nhận chỉ, trong lòng nghĩ, mình đã cả tháng không ra khỏi phủ, rốt cuộc đã phạm điều gì khiến thánh thượng không hài lòng, đến mức phải ban khẩu dụ dạy dỗ?
Cho đến khi thái giám đẩy ra một nam tử trẻ tuổi, nói: “Vị này là Lạc tiên sinh, y thuật cao minh, đặc biệt giỏi chữa trị các bệnh liên quan đến gây xương.”
Giang Uyển Như bừng tỉnh, hóa ra là tìm đại phu cho Lục Phụng!
Nàng lén nhét một nắm bạc cho thái giám, nhỏ giọng hỏi: “Thần phụ không dám suy đoán thánh ý, mong công công chỉ giáo.”
Trực tiếp tuyên chỉ cho Lục Phụng chẳng phải tốt hơn sao, cớ gì phải đi qua nàng, thật là rườm rà.
Thái giám cười, nhẹ nhàng đẩy bạc trở lại, nói: “Thánh thượng lo lắng cho Lục chỉ huy sứ, là cảm mến chân thành thôi, phu nhân đừng nghĩ nhiều.”
Giang Uyển Như tiễn thái giám ra về trong cơn choáng váng, nhìn vị nam tử trẻ tuổi trước mặt với hòm thuốc trên lưng, bỗng cảm thấy đau đầu.
Chân của Lục Phụng vốn là bệnh cũ. Năm đó, thái y giỏi nhất trong thái y viện đã ở Lục phủ nửa năm trời, nhưng cũng chỉ nói rằng đây là kết quả tốt nhất có thể đạt được. Hiện tại, hắn đi chậm cũng không khác người thường là bao, Lục Phụng không nhắc, người khác càng không dám nhắc đến điều kiêng kỵ này.
Bây giờ, nhiều năm đã trôi qua, sao thánh thượng lại bất ngờ nhớ đến chuyện này? Chẳng lẽ chân của hắn thật sự có thể hồi phục hoàn toàn? Thái y năm xưa đã về hưu từ lâu, còn vị đại phu trẻ tuổi này trông chỉ khoảng hai mươi, liệu có đáng tin cậy không?
Trong lòng nghĩ ngợi, nàng vẫn giữ vẻ khách khí, sai người thu dọn phòng ốc. Vị đại phu họ Lạc này lại khéo léo, cúi mình chào Giang Uyển Như rất cung kính, nói: “Phu nhân cứ chọn lúc nào thuận tiện, thảo dân sẵn sàng nghe lệnh.”
Giang Uyển Như cười cứng ngắc: “Ngài khách khí rồi, ngài được thánh thượng chọn, nhất định y thuật cao minh. Tôi là nữ nhân, chẳng hiểu gì về việc này, vẫn phải nhờ cậy tiên sinh.”
“Phu nhân thật khiến thảo dân áy náy.”
Lạc đại phu cúi người hành lễ, nói: “Thánh thượng giao thảo dân cho phu nhân, thảo dân đương nhiên phải tuân theo thánh ý, tất cả nghe theo sắp xếp của phu nhân.”
Giang Uyển Như: “…”
Hai người nhìn nhau, không ai muốn tự mình đến gặp Lục Phụng. Giang Uyển Như là chính thê danh chính ngôn thuận của hắn, lại có thánh chỉ treo trên đầu, đành bất lực sai Thúy Châu đến Cấm Long Ty.
—
Tối hôm đó, Lục Phụng về phủ vào giờ Hợi. Hắn đẩy cửa bước vào, Giang Uyển Như đang may vá.
“Không sợ làm hỏng mắt sao?”
Lục Phụng nhìn đống giày vớ chưa làm xong trong khung thêu, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Lục phủ không nuôi nổi một nha hoàn may vá?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-19.html.]
“Thiếp rảnh rỗi chẳng làm gì cả.”
Giang Uyển Như vội vã dẹp thứ trong tay qua một bên, ân cần giúp hắn cởi áo rửa mặt, vừa nói: “Nghĩ rằng phu quân vất vả bên ngoài, đôi giày thiếp làm mềm mại, có thể giúp chàng thoải mái hơn chút.”
Sắc mặt Lục Phụng dịu đi một chút, nữ công của nàng rất khéo, quần áo giày vớ nàng làm đều mềm mại thoải mái, không ai sánh bằng.
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng của nàng, yếu ớt tựa không xương, mười ngón tay tròn đầy, đầu ngón còn nhuộm một lớp nước nhuộm hoa màu đỏ rực như đuôi phượng, rực rỡ vô cùng. Trong ánh nến vàng ấm áp, đôi tay ấy càng thêm phần quý phái, chẳng giống đôi tay từng làm việc nặng nhọc chút nào.
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên mu bàn tay nàng, nhàn nhạt nói:
“Ta nhớ bên cạnh nàng có một nha hoàn rất giỏi thêu thùa. Sau này mấy chuyện này đừng động tay vào nữa.”
Thực ra nàng chưa từng đụng đến chúng.
Trong lòng nàng thoáng chột dạ, cứ nghĩ Lục Phụng đã nhận ra điều gì, đang ngầm nhắc nhở nàng, nhưng nhìn qua thì dường như không phải. Lục Phụng là người cực kỳ coi trọng thứ bậc, năm xưa dù không vừa ý với cuộc hôn nhân này và đối xử lạnh nhạt với nàng, nhưng mọi thứ nên có của thiếu phu nhân Lục phủ, từ ăn mặc đến thể diện, hắn chưa bao giờ để nàng thiếu.
Khi nàng và hai tẩu muội bất hòa, hắn chỉ nói một câu: “Nàng là đại tẩu.” Lúc đó nàng còn trẻ, cứ tưởng hắn muốn nàng nhường nhịn hai người kia, sau này mới hiểu ra ý hắn là: “Nàng là đại tẩu, mọi chuyện nàng có thể làm chủ.”
Theo quan điểm của hắn, bất kể nàng từng là ai, một khi đã gả vào Lục phủ làm nương tử hắn, nàng chính là người nội trợ của hắn, được hưởng mọi quyền lợi từ vị trí “thê tử Lục Phụng”. Những chuyện như thêu thùa may vá, nàng không cần tự làm.
Vậy nên Lục Phụng luôn mắng nha hoàn trèo giường là “tiện tỳ”, cũng chẳng hiểu nổi tại sao nàng cứ khăng khăng làm nữ công, trong lòng hắn thật sự không thấy nàng cần hạ thấp bản thân như thế.
Nhưng nàng là vợ hắn, lại là người vợ khiến hắn hài lòng, không thể trách cứ như đối với kẻ dưới. Nói rồi nàng không nghe, hắn cũng bó tay.
Giang Uyển Nhu phần nào đoán được ý hắn, khóe môi hơi giật, đẩy khung thêu qua một bên, nửa quỳ xuống cởi thắt lưng cho hắn.
Cơ thể Lục Phụng lập tức cứng đờ, không động đậy. Giang Uyển Nhu lột hắn ra chỉ còn mỗi lớp quần lót, cánh tay mềm mại chậm rãi trượt từ mắt cá chân lên đến bắp chân, dừng lại trên đầu gối chân phải của hắn.
Ngón tay nàng rất mềm, nhưng lại có lực, ấn từng chút lên xương đầu gối của hắn, vừa tê vừa ngứa.
Giang Uyển Như nhẹ nhàng nói:
“Hôm nay thánh thượng ban cho một vị đại phu, nói rằng rất giỏi chữa bệnh về chân. Thiếp nghĩ phu quân mỗi khi gặp mưa gió đều khó chịu, chi bằng để ông ấy thử xem?”
“Thiếp không mong gì hơn, chỉ mong phu quân sau này bớt khổ sở một chút.”
Chân phải của Lục Phụng năm xưa bị gãy hoàn toàn, sau đó dù đã nối lại nhưng mỗi khi gặp khí lạnh lại đau nhức khôn nguôi. Giang Uyển Như không ngốc đến mức nói là để trị chân gãy cho hắn, điều đó chẳng khác nào công khai đ.â.m vào nỗi đau của hắn. Với tư cách là thê tử, đột nhiên đưa đại phu đến chữa chân cho hắn chẳng khác nào ngầm chê bai phu quân mình.
Vậy nên nàng nói bắt đầu bằng “thánh thượng”, tiếp đó bày tỏ sự lo lắng cho sức khỏe của hắn. Cùng một chuyện nhưng thay đổi cách nói, nghe lại dễ chịu hơn hẳn.
Quả nhiên, Lục Phụng không giận, nhưng cũng không đồng ý.
Hắn chỉ đáp:
“Nàng có lòng rồi, dù sao cũng là bệnh cũ, thôi đi.”
Một tiếng “thôi đi” khiến lòng Giang Uyển Như cảm thấy khó chịu.
Năm đó hắn đã bỏ ra bao công sức, thử qua đủ loại phương pháp, thậm chí chấp nhận cắt thịt vào xương để đóng đinh sắt. Thái y nói không dùng mê dược thì hiệu quả sẽ tốt hơn, hắn liền chịu đựng cơn đau đó mà không hề kêu than.
Từ nhỏ Lục Phụng đã là công tử thế gia, quen được thuận buồm xuôi gió. Khi biến cố ập đến, sự điên cuồng của hắn năm xưa khiến người khác không thể quên. Nếu ai đó bất ngờ đưa ra một viên tiên đan nói ăn vào sẽ chữa lành chân, nhưng phải trả giá bằng 30 năm tuổi thọ, hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại mà nuốt ngay.
Tay Giang Uyển Như khựng lại, khẽ nói:
“Thử xem đi, lỡ đâu lại có kết quả tốt thì sao?”
Nàng từng thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt của hắn, cũng từng chứng kiến lúc hắn thất vọng sa sút, nhưng không thể chịu nổi sự lãnh đạm tê liệt của hắn lúc này.
Trái tim nàng có chút thắt lại.
Có lẽ, không chỉ vì hắn là chồng nàng, mà còn bởi vẻ đẹp đã úa tàn hay anh hùng gãy cánh đều là những điều tiếc nuối trong đời khiến người ta đau lòng.
Nàng ngẩng đầu lên, cố ý trêu chọc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
“Hơn nữa, phu quân thương xót thiếp, để thiếp bớt làm vài đôi đệm gối gối đầu gối, chẳng phải rất tốt sao?”
Biết hắn mắc phải chứng này, Giang Uyển Như đã làm đệm gối cho hắn đeo, mỗi năm làm bốn, năm đôi, chưa từng ngừng.
Khác với túi thơm hay y phục cần đường kim mũi chỉ tinh tế, đệm gối là thứ mặc bên trong, không cần làm cầu kỳ. Mỗi năm nàng đều dâng hắn những món đồ thêu khác nhau, chỉ riêng những chiếc đệm gối này là nàng tự tay làm.
Đường chỉ tuy thô nhưng lại ấm áp, mềm mại.
Lục Phụng cúi đầu nhìn nàng, không kìm được đưa tay che đôi mắt sáng long lanh của nàng.
Sáng quá.
Hắn bỗng nhớ đến khoảng thời gian vừa xảy ra biến cố, tính tình trở nên hung bạo và dễ nổi giận. Từ thị vệ, nha hoàn, thái y, đến cả hai người đệ đệ cũng không dám lại gần hắn. Khi đó, nàng gầy yếu nhỏ nhắn, cẩn thận bưng một bát thuốc, nói:
“Phu quân, uống thuốc rồi sẽ khỏi.”
Thấy hắn không động đậy, nàng chỉ biết ngốc nghếch đứng đó rất lâu, nghĩ nát óc mới thốt ra một câu:
“Thử xem đi, lỡ đâu có kết quả tốt thì sao?”
……
Lục Phụng vuốt ve hàng lông mày, đôi mắt của nàng, khẽ nói:
“Được.”
Hắn mở lòng bàn tay, kéo nàng ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Hắn dịu dàng nói:
“Yên tâm, ta sẽ cho nàng một phần vinh hoa.”
Từ xưa đến nay, phu nhân đều nhờ chồng mà vinh hiển, dẫu hắn không còn lành lặn cũng tuyệt đối không để nàng phải chịu thiệt thòi trên những phương diện khác.
Giang Uyển Như ngượng ngùng cúi đầu. Nàng vốn không quá để tâm đến lời hắn nói, giờ đây hắn đã là người đứng trên vạn người, nàng cũng không thiếu vinh hoa. Điều khiến nàng hơi bối rối là Lục Phụng hôm nay. Giọng điệu nhẹ nhàng của hắn, vòng tay ấm áp của hắn, tất cả khiến nàng cảm giác như bản thân được trân quý.
Lục Phụng ôm lấy thê tử đang co ro trong lòng mình, buông rèm xuống, ánh nến đỏ rực lung lay, cả căn phòng ngập tràn xuân ý.
Comments for chapter "Chương 19"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0