Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 17-2
Hôm sau tỉnh dậy, Giang Uyển Như nhìn quần áo ngủ nguyên vẹn trên người, ngoài việc đầu hơi đau, cơ thể không có cảm giác mệt mỏi hay nhức nhối như mọi khi.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nàng nhớ mình đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, sau đó… sau đó…
Nàng không nhớ nữa.
Định gọi Thúy Châu vào hỏi, lúc này Lục Phụng vén rèm bước vào. Hắn mặc y phục màu đen, mồ hôi thấm ướt bên tóc mai, hiển nhiên là vừa luyện tập buổi sáng về.
“Dậy rồi à.”
Lục Phụng nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, khiến chân mày Giang Uyển Như khẽ nhíu lại. Hôm nay, Lục Phụng có gì đó không ổn.
“Ừm… Tối qua, thiếp không làm điều gì thất lễ chứ?”
Nàng cẩn thận hỏi, nàng uống rượu kém nhưng tửu lượng không tệ, dù say cũng không làm ầm ĩ hay mất lễ nghi. Hơn nữa, nàng rất cẩn trọng, không bao giờ uống nhiều ở bên ngoài. Nếu không phải hôm qua Lục Phụng phá đám, lại thêm cái bụng trống rỗng, hai bình rượu hoa quả kia chắc chắn không làm nàng say.
Lục Phụng hơi cúi đầu, đôi mắt đen láy khiến Giang Uyển Như cảm thấy bất an. Hắn hỏi nàng: “Quên rồi sao?”
Chẳng lẽ mình thực sự làm gì quá đáng?
Giang Uyển Như giật mình, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, cười nói: “Tối qua thiếp uống không được tốt, nếu thực sự có chỗ nào thất lễ, mong phu quân rộng lượng bỏ qua.”
Nàng đã cẩn thận lo liệu mọi việc trong nhà, dù không có công lao cũng có khổ lao, hắn không thể trách nàng chỉ vì một lần say rượu, đúng không?
Lục Phụng không phải người nhỏ nhen như vậy.
Giang Uyển Như lén quan sát sắc mặt của hắn. Nam nhân này với đôi mắt phượng sắc bén, thần sắc lạnh lùng, không biểu lộ gì rõ ràng, nhưng trực giác phụ nữ khiến nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Khoan đã! Sao hôm nay hắn vẫn còn ở phủ, không vào cung à?
Giang Uyển Như cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường. Đây là lần hiếm hoi nàng thấy Lục Phụng vào buổi sáng.
Họ đã là vợ chồng năm năm, ngầm hiểu rằng nam quản việc bên ngoài, nữ lo liệu trong nhà, thời gian giao tiếp nghiêm túc không nhiều. Nàng không can thiệp vào công việc triều đình của hắn, hắn cũng không xen vào việc nội trợ của nàng. Lúc mới cưới, nàng còn bàn bạc với hắn, nhưng lần nào cũng nhận được một câu “Được.” Về sau, nàng tự mình quyết định.
Việc dạy dỗ Lục Hoài Dật cũng vậy. Nàng phụ trách ăn mặc và sinh hoạt của con, hắn lo chuyện học hành. Hai người phân công rõ ràng. Nghĩ kỹ, thời gian họ ở cạnh nhau nhiều nhất lại là trên giường.
Công việc của Lục Phụng rất bận, trời chưa sáng đã ra ngoài. Khi đó, nàng vẫn trong cơn ngái ngủ, lơ mơ giúp hắn mặc áo, dưới ánh đèn lờ mờ, thậm chí không nhìn rõ mặt nhau. Buổi tối về thì đã muộn, cũng chẳng có gì để nói, ngoài chuyện kia thì chẳng còn việc gì khác.
Sáng nay vừa mở mắt đã thấy hắn, đúng là hiếm có.
Nàng hỏi: “Phu quân không vào cung sao?”
Lục Phụng được vua hết sức tín nhiệm. Tết Nguyên Đán mà hoàng thượng cũng không quên ban thưởng cho hắn, hôm qua mới có một đợt quà tặng, hôm nay lại triệu hắn vào cung dự tiệc gia đình hoàng gia.
Giang Uyển Như thường nghĩ, không trách văn võ cả triều vừa ghét vừa sợ Lục Phụng. Hắn nắm quyền cấm vệ quân, lại được hoàng thượng sủng ái như thế. Hắn là thần tử duy nhất được dự tiệc gia đình hoàng gia, ngay cả nội thủ phủ các năm xưa cũng không có vinh dự này.
“Đi.” Lục Phụng gật đầu, rồi buông một câu sấm sét: “Nàng đi cùng ta.”
“Hầu hạ ta thay y phục đi.”
Hắn dang tay, hơi ngẩng cằm lên, rõ ràng không định tự mình làm mà muốn Giang Uyển Như hầu hạ.
Giang Uyển Như: “…”
Sau giây phút kinh ngạc, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chọn cho hắn một bộ cẩm bào đỏ thẫm thêu hình kỳ lân, phối với đôi giày lụa đen thêu hoa văn như ý. Nàng quỳ xuống buộc dây lưng cho hắn, không nhịn được hỏi: “Sao đột ngột thế, phu quân cần thiếp chuẩn bị gì không?”
Tuy thường xuyên đến hậu cung, nhưng nàng chưa từng tham gia yến tiệc có mặt hoàng thượng! Nàng là mệnh phụ triều đình, nay trung cung bỏ trống, những lần dự tiệc trong cung đều do quý phi nương nương chủ trì, cao nhất cũng chỉ được thấy nghi trượng uy nghiêm của hoàng thượng từ xa, rồi quỳ xuống dập đầu.
Giờ đây, Cung Vương bị bắt giam, quý phi bị giáng xuống lãnh cung, nghĩ thôi cũng đã thấy cảm thán.
“Cứ như bình thường là được.”
Lục Phụng cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của nàng, đơn giản nói: “Không cần lo lắng, hoàng thượng nhân từ, mấy vị vương gia và hoàng tử cũng là người hiểu lễ nghĩa.”
Giang Uyển Như cố kìm nén không cấu mạnh vào phần thịt rắn chắc trên eo Lục Phụng, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng: “Phu quân, chuyện này… có thể nói rõ hơn chút không? Thiếp chưa từng đi, sợ mình sơ suất, làm mất mặt chàng.”
Dù trong lòng nàng chán ghét hắn cỡ nào, nhưng nàng hiểu rất rõ, hắn là phu quân của nàng, là chỗ dựa tốt nhất của nàng. Có chuyện gì xảy ra, trước tiên cứ để hắn đứng mũi chịu sào. Là người đứng đầu gia quyến, không phải để hắn chỉ hưởng thụ mà không làm việc.
Uy nghiêm của hoàng thượng trấn áp bốn bể, Giang Uyển Như trong lòng căng thẳng, mong từ miệng Lục Phụng nghe được điều gì hữu ích. Kết quả, hắn chỉ thốt ra vài lời ngắn gọn: “Xem như yến tiệc bình thường, không cần chuẩn bị gì.”
“Vậy tại sao đột nhiên bảo thiếp đi cùng?” Giang Uyển Như ngẩng đầu, hàng mi dày như lông quạ khẽ rung, trông như hai chiếc quạt nhỏ.
“Trước đây không hề có.”
Thấy bộ dạng căng thẳng của nàng, Lục Phụng im lặng một lúc, không nói ra rằng hoàng thượng từ lâu đã muốn gặp nàng, chỉ là bị hắn ngăn lại. Khi ấy, nàng còn yếu ớt, gió thổi cũng ngã, cả người chỉ toàn bụng lớn, hiếm khi hắn động lòng trắc ẩn.
Uy nghiêm của hoàng thượng, ngay cả văn võ bá quan còn không chịu nổi, huống chi là một nữ nhân nhỏ bé như nàng. Những mánh khóe nhỏ nhặt kia có thể qua mắt hắn, nhưng không thể lừa được hoàng thượng.
Hoàng thượng vốn đã không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nếu nổi giận ban rượu độc, hắn dù cứu được nàng, cũng chỉ chuốc thêm phiền toái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-17-2.html.]
Hắn không giải thích thêm, chỉ nói: “Bảo người chuẩn bị thay đồ và rửa mặt cho Lục Hoài Dật.”
“Hoài Dật cũng phải đi sao?”
Giang Uyển Như lập tức bật dậy kinh ngạc. “Nó còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, để nó ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Đây là thánh chỉ.”
Lục Phụng ngắt lời nàng, bình thản nói: “Yên tâm, Hoài Dật không sợ hãi. Nó đã gặp hoàng thượng, hoàng thượng còn khen ngợi nó.”
yêu cả đường đi, Hoàng đế đã trọng dụng Lục Phụng, nên cũng quý mến đứa trẻ năm tuổi là Lục Hoài Dực. Chỉ là Uyển Như không hề hay biết điều này.
Những tin tức liên tiếp khiến nàng choáng váng. Tại sao nàng lại không biết Hoài Dực từng gặp Hoàng thượng? Chuyện lớn như vậy, sao Hoài Dực không nói với nàng? Còn Lục Phụng cũng không hề thông báo gì?
Nhìn ánh mắt mở to của nàng, Lục Phụng nói một câu đầy ẩn ý: “Phu nhân đối với ta có hoàn toàn thẳng thắn hay không?”
“Đương nhiên rồi.”
Uyển Như đáp chắc nịch: “Thiếp đối với phu quân một lòng như mặt trời,
Trọng người trọng cả thân tộc, hoàng thượng trọng dụng Lục Phụng, cũng quý mến đứa trẻ năm tuổi là Lục Hoài Dật, chỉ là Uyển Như không hề hay biết điều này.
Những tin tức liên tiếp khiến nàng choáng váng. Tại sao nàng lại không biết Hoài Dật từng gặp Hoàng thượng? Chuyện lớn như vậy, sao Hoài Dật không nói với nàng? Còn Lục Phụng cũng không hề thông báo gì?
Nhìn ánh mắt mở to của nàng, Lục Phụng nói một câu đầy ẩn ý:
“Phu nhân đối với ta có hoàn toàn thẳng thắn hay không?”
“Đương nhiên rồi.”
Uyển Như đáp chắc nịch: “Thiếp đối với phu quân một lòng như nhật nguyệt soi tỏ, hoàng thiên chứng giám!”
Nàng đối xử với Lục Phụng còn chưa đủ tốt sao? Sớm tối trong ngoài phủ, nàng đều chăm sóc chu đáo, khiến chàng thoải mái. Cả kinh thành thử hỏi có được mấy người làm chủ mẫu hiền lành hơn nàng? Chẳng lẽ mỗi sáng mỗi tối nàng còn phải thắp ba nén hương cúng cho chàng mới đủ sao?
Pussy Cat Team
Lục Phụng cười nhạt vì tức giận, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
“Ta hỏi nàng, khi nàng và ta giao hoan, có từng cảm thấy chút vui thích nào không?”
Giang Uyển Như: “…”
Giây phút này, nàng lại cảm thấy một cách không phù hợp chút nào rằng, Lục Phụng quả thật là người làm việc lớn. Những lời ngượng ngùng như vậy, chàng có thể nói ra như ăn cơm uống nước, mặt không chút cảm xúc.
Không, vẫn có cảm xúc…dường như là một chút… tức giận?
Không biết gần đây Lục Phụng nổi cơn gió quái gì, Giang Uyển Như cũng không nghĩ nhiều. Nàng tự nhận mình là một nữ nhân thông minh, hiện giờ chàng chính là chỗ dựa không thể đắc tội của nàng. Nàng dịu dàng hạ giọng, cúi mắt làm ra vẻ thẹn thùng.
“Việc này… sao phu quân lại đột nhiên nhắc đến? Thật khiến thiếp ngại ngùng quá.”
Lục Phụng hừ lạnh một tiếng.
Nàng tiếp tục ngập ngừng, khẽ khàng nói:
“Cảm giác đó…khó mà nói rõ, thiếp cũng không biết diễn đạt sao cho đúng. Nhưng mà cảm thấy…cảm thấy…”
Nàng ngước mắt lên, nhìn chàng bằng ánh mắt dịu dàng:
“Cảm thấy không có ai có thể khiến thiếp vui vẻ như vậy.”
Đó là những gì trong thoại bản thường viết.
Ban đầu, Giang Uyển Như đọc thoại bản còn nghĩ chúng toàn là lời dối trá. Nhưng thời gian trôi qua, nàng dần nghĩ ra có lẽ vấn đề không nằm ở thoại bản, mà ở Lục Phụng.
Nhưng nàng có thể làm gì được? Phu quân nàng đâu phải người tầm thường, mà là vị chỉ huy sứ nổi danh của Cấm Long Ty! Những hình phạt tàn khốc như đổ dầu sôi, lăng trì, nghe thôi cũng khiến người ta run sợ. Chính mắt nàng từng thấy hắn một cước đá c.h.ế.t người. Nàng sợ hắn đến thế, dù hai năm nay hắn tính tình đã dịu lại, nàng cũng có thêm chút tự tin, nhưng trong lòng vẫn rất sợ.
Lúc đầu, nàng đau đến nỗi phải cắn vào góc chăn, sợ bản thân bật khóc thành tiếng. Nhưng dần dần, có lẽ đã quen, nàng cũng cảm thấy không còn khó chịu đến mức không chịu nổi nữa. Về phần những mỹ mãn trong thoại bản, nàng chưa bao giờ trải nghiệm.
Giang Uyển Như từng thấy tiếc, nhưng rồi nàng cũng nghĩ thoáng. Làm gì có chuyện mọi điều tốt đẹp đều thuộc về nàng chứ? Nhân sinh vốn dĩ, mười phần bất như ý hết tám chín.
…
Giang Uyển Như nhìn sắc mặt Lục Phụng, nàng vốn định lấy lòng hắn, không ngờ lời nào lại phạm phải kiêng kỵ, khiến mặt hắn càng lúc càng sa sầm. Cuối cùng, hắn phất tay áo bỏ đi, trông rất tức giận, bước chân cũng không vững.
Ngày thường, Lục Phụng đi lại khoan thai, thoạt nhìn chẳng khác người bình thường. Cộng thêm việc chàng luyện đao kiếm, thân hình rắn rỏi, mạnh mẽ, đến mức chính Giang Uyển Như cũng suýt quên mất chàng vẫn còn mắc tật ở chân.
Nhân sinh bất như ý, thập phần chi bát cửu.
Nàng lại thở dài lần nữa. Nàng luôn có con mắt tinh tường, chọn trang phục cho Lục Phụng đều làm nổi bật vẻ uy nghiêm mà không mất đi nét tuấn tú của chàng. Với thân phận ấy, chàng văn thao vũ lược, văn có thể viết chữ thành thơ, vũ có thể giương cung lắp tên, nhưng đôi chân đó… thật đáng tiếc.
Đã không thể trốn tránh, Giang Uyển Như nhanh chóng bình tĩnh lại, chuẩn bị cho buổi yến tiệc trong cung. Tiệc gia đình của hoàng thượng, các vương phi chắc chắn sẽ tham dự. Nàng không thể mặc quá lộng lẫy để làm lu mờ hoàng gia, cũng không thể quá đơn sơ làm mất mặt Lục Phụng. Tết đến, tốt nhất là nên chọn thứ gì đó rực rỡ một chút, để hoàng thượng nhìn cũng thấy vui. Đúng rồi, phải mang cây trâm vàng được ban thưởng từ cung ngày hôm qua.
Giang Uyển Như cẩn thận chọn xong y phục và trang sức. Nàng nhìn bản thân trong gương đồng, hài lòng gật đầu. Đang định đóng hộp phấn son thì bỗng ánh mắt nàng lóe sáng, như vừa nghĩ ra điều gì, liền tháo đôi khuyên tai trân châu, thay bằng một đôi khuyên bạc gắn mã não đỏ.
Comments for chapter "Chương 17-2"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Nhật Ký Thăng Cấp Báo Thù Ở Hậu Cung
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Nữ Cường, Sảng Văn, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0