Sau Khi Trọng Sinh Công Lược Chính Mình - Chương 6
Không lâu sau, tiền tuyến truyền đến tin cấp báo, sự bất an trong lòng ta lên đến đỉnh điểm.
“Báo —— Tống tướng quân gặp mai phục của địch, ước chừng có năm vạn người.”
Đầu ta ong ong, dường như có một sợi dây nào đó đứt lìa.
Bởi vì tất cả mọi người đều không biết, Tống Hoài An rất khó nhìn thấy đồ vật vào ban đêm, nói một cách đơn giản chính là bị chứng quáng gà.
Chỉ là điểm yếu chí mạng này, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nói với bất kỳ ai.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mọi người chỉ biết, nàng là vị Đại tướng quân bách chiến bách thắng.
Ta trấn định lại, quay đầu phân phó phó tướng lập tức triệu tập các binh lính còn lại, chi viện cho Tống Hoài An.
Phó tướng nghe ta muốn dẫn quân xuất phát, rõ ràng có chút do dự, còn chưa đợi ông ta hành động, đã nghe thấy một thuộc hạ của ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nàng ta làm được không vậy, cứ ở đây ra lệnh lung tung, quân đội của chúng ta không đến lượt nàng ta ——”
Giây tiếp theo, tên thuộc hạ trợn tròn mắt, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Ta tùy ý hất m.á.u trên mũi kiếm, lấy ra hổ phù, nhìn về phía phó tướng đang ngây người:
“Triệu tập nhân mã đi theo ta xuất phát, kháng lệnh, giết.”
Phó tướng lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh.
Ta bảo mọi người mang theo đuốc đặc chế và che áo mưa, xuất phát trong đêm mưa này.
Khi chúng ta đến nơi, hai bên đã giao chiến với nhau.
Quân địch rõ ràng là có chuẩn bị, sau vài hiệp, quân ta đã thương vong nghiêm trọng.
Ta bình tĩnh hạ lệnh bao vây thành vòng tròn, làm một màn ve sầu thoát xác, chim sẻ rình sâu.
Còn ta xông vào giữa trận chiến hỗn loạn, đi tìm bóng dáng Tống Hoài An.
Tuy rằng đang cầm đuốc nhưng nước mưa vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tầm nhìn của ta.
Ta hoảng hốt đến mức gần như không kiềm chế được, cưỡi trên lưng ngựa, vung kiếm g.i.ế.c người này đến người khác.
Trong làn m.á.u tanh khắp nơi, ta không biết mình đã g.i.ế.c bao nhiêu người, ta dường như lại trở về kiếp trước, ngày ta c.h.ế.t trận sa trường.
Ta phát điên tìm kiếm, tìm từng người một, khắp nơi đều là thi thể, m.á.u hòa lẫn với nước mưa chảy lênh láng, binh khí rơi trên mặt đất.
Kẻ địch tới một người rồi lại một người.
Cuối cùng, khi lại một lần nữa c.h.é.m rơi đầu một người, ta nhìn thấy Tống Hoài An bị thương nặng ngã gục sau một tảng đá.
Ta lật người xuống ngựa, đỡ nàng dậy.
Giọng ta không tự chủ được mà run rẩy: “Tống Hoài An?”
Qua một khoảnh khắc, lại dường như đã qua rất lâu rất lâu, cuối cùng nàng cũng mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng.
Ta vội vàng đưa đuốc lại gần, ánh lửa chiếu sáng chúng ta, ta vừa kiểm tra vết thương của nàng, vừa hỏi nàng:
“Bây giờ nhìn thấy chưa?”
Tống Hoài An chỉ im lặng nhìn ta chằm chằm.
Ta chậm chạp phản ứng lại, ta không nên biết nàng bị quáng gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-cong-luoc-chinh-minh/chuong-6.html.]
Theo lý mà nói, chuyện này chỉ có mình nàng biết.
Ta lập tức căng thẳng nhìn nàng.
Nàng lại dường như không nhận ra mà đột nhiên đưa tay lên, bàn tay chai sạn nhẹ nhàng lau qua mặt ta.
Ta sững người.
Trong tiếng ồn ào của binh khí va chạm, ta nghe thấy Tống Hoài An nhìn ta nói:
“Đừng khóc.”
Ta sờ sờ mặt, mới phát hiện thì ra ta đã khóc.
Ta mơ màng trở về kiếp trước, lúc đó ta là “Sát thần” trong miệng mọi người, không gì không làm được.
Mà bây giờ xuyên qua trùng trùng thời không và năm tháng, một ta khác trước mặt thương tích đầy mình, nhưng vẫn lau đi nước mắt cho ta.
Nàng bảo ta đừng khóc.
Lúc này khói lửa mịt mù, từng hạt mưa lớn rơi xuống áo giáp.
Có lẽ là vì đã g.i.ế.c quá nhiều người, ta nghĩ, tại sao nhịp tim của ta lại nhanh như vậy.
Không hề báo trước, ta nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở:
【Chúc mừng kí chủ, tiến độ công lược 99%.】
Đêm đó đại quân đã thành công đánh hạ tòa thành cuối cùng, quân ta đại thắng.
Mà lúc này Tống Hoài An vẫn đang nằm trên giường dưỡng thương.
Độ hảo cảm của nàng vẫn luôn dừng lại ở 99%, mấy ngày không thay đổi.
Hệ thống sắp c.h.ế.t vì sốt ruột rồi: [Sao vậy, nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa thay đổi.]
Ta lại không mấy để ý, có chút thất thần nhìn Tống Hoài An mặt không đổi sắc uống hết một bát thuốc bắc, vừa nghĩ trong lòng, phải mua cho nàng một cái kẹo đường.
Kẹo đường ở ngoại thành đúng là đồ hiếm, ta nhờ người đi vào trong trấn, đến chiều tối mới lấy được.
Kiếp trước ta thích ăn nhất là kẹo đường, đáng tiếc rất ít khi có cơ hội ăn.
Ta đi vào nhìn Tống Hoài An lại uống hết một bát thuốc, liền tiện tay ném kẹo đường cho nàng.
“Ăn không hết, cho người ăn đấy.”
Lần này nàng lại nhìn kẹo đường rất lâu, bỗng nhiên cười thành tiếng.
Tống Hoài An dường như lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên…”
Ta không nghe rõ: “Cái gì?”
Nàng nhìn về phía ta, trong ánh mắt là cảm xúc mà ta không hiểu được.
Mà lúc này ta nghe thấy Hệ thống phát thanh:
[Ký chủ! Độ hảo cảm cuối cùng cũng 100% rồi!!!]
Ta: ?
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0