Sau Khi Thanh Mai Của Phu Quân Qua Đời - Chương 8
Khi Ôn Húc kể lại chuyện này, thấy mặt ta không chút cảm xúc, hắn ngạc nhiên hỏi:
“Chuyện này, cô nương đã biết từ trước?”
Ta gật đầu.
Ta là một thầy thuốc. Chỉ cần nhìn, nghe, hỏi và chẩn đoán, làm sao chuyện Tô Uyển Nhi mang thai mấy tháng lại giấu được ta?
“Vậy tại sao…”
Tại sao không sớm nói cho Vệ gia, không nói cho người chồng cũ mù quáng của ta biết?
“Hắn không xứng đáng.”
“Chiếc mũ xanh này, là hắn tự nguyện nhận lấy.”
Ta vẫn nhớ như in ngày Vệ Trường Cung biết tin Tô Uyển Nhi có thai, lời hắn lạnh lùng và cay độc:
“Lê Nhược, kinh thành không giống biên cương, với những gia đình quyền quý như chúng ta, nối dõi tông đường là chuyện quan trọng nhất.”
Lời hắn ngầm chế giễu ta, rằng khi sinh Bình An, ta vì khó sinh mà làm tổn hại đến thân thể.
Nhưng rõ ràng ngày đó, chính hắn đã quỳ trước giường ta, khóc đến đôi mắt đỏ hoe:
“Phu nhân, cả đời này chúng ta chỉ cần có Bình An.”
Đã vậy, ta còn tự chuốc khổ làm gì?
Ôn Húc thở dài: “Nói vậy, lại hóa ra ta như kẻ tiểu nhân.”
“Phu quân trước của cô nương đã quả quyết với mọi người rằng tân phu nhân của hắn đã được đưa về quê để sinh sống. Nhưng thực ra, chính tân phu nhân tự mình quay lại Vệ phủ, mục đích là che giấu sự thật khi nàng ta sinh con, để không ai phát hiện ra bí mật này.”
“Làm sao Vệ Trường Cung nỡ để một mỹ nhân như vậy chịu thiệt thòi? Hắn đã sớm sai người sửa sang trang viên ở quê thành nơi xa hoa lộng lẫy, đầy đủ nha hoàn, người hầu, còn lớn hơn cả Nữ Y Thự của chúng ta. Hắn thậm chí còn hứa sẽ thường xuyên đến thăm.”
“Ta chỉ sợ cô nương lại bị hắn lừa, bị hắn dụ dỗ quay về, rồi lại bị những lời đường mật của hắn làm quên mất chính mình.”
“Phu quân trước của cô nương, thực sự không phải người tốt.”
Ôn Húc vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn một đám mây ngũ sắc lững lờ trôi qua chân trời.
…
Lê Nhược không hay biết rằng, Ôn Húc đã gặp nàng từ rất lâu trước đây.
Năm đó, ở Sóc Thành, hai gia đình họ từng cùng hành y, treo bầu thuốc cứu người.
Hai y quán đặt đối diện nhau trên cùng một con phố, dân chúng khó tránh khỏi việc so sánh tay nghề của hai vị đại phu.
Vì thế, hai nhà không ít lần cạnh tranh.
Ôn Húc không hề biết rằng, vị “tiểu thiếu gia” thường che mặt bằng khăn lụa mỗi khi ra ngoài hành y thực chất lại là một tiểu cô nương.
Cho đến ngày ấy, có một bệnh nhân chữa mãi không khỏi, tìm đến quầy của nàng gây rối.
Ôn Húc ban đầu chỉ ôm tâm lý đứng nhìn trò vui.
Nhưng khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hóa ra bệnh nhân ấy do ham mê rượu chè, không tuân thủ các lời dặn kiêng khem mà Lê Nhược đã căn dặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/sau-khi-thanh-mai-cua-phu-quan-qua-doi/chuong-8.html.]
Không tuân theo lời thầy thuốc, thần tiên cũng khó cứu.
Người học y thuở ban đầu, phương pháp thường thấy nhất là hành y miễn phí, tiếp xúc với nhiều bệnh nhân hơn để trau dồi kinh nghiệm.
“Tiểu thiếu gia” ấy có lẽ hiếm khi gặp phải cảnh tượng như vậy, thành ra lúng túng không biết xử lý.
Ôn Húc bước lên, thay nàng giải vây.
“Đa tạ.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, nâng nhẹ khăn lụa mỏng, để lộ gương mặt thanh tú mà bối rối của nàng.
Ôn Húc nhìn thấy nhưng không nói ra.
Từ đó, hắn vẫn như mọi khi, chu du bốn phương, chỉ để gặp gỡ thêm nhiều bệnh nhân, rèn luyện tay nghề.
Khi nghe tin Sóc Thành thất thủ, nhà cửa tan nát, lòng hắn tràn ngập bi thương, cũng không khỏi tiếc thương cho thiếu nữ thanh tú ấy.
Đến khi nhận lệnh triệu tập về kinh, hắn lại gặp Lê Nhược – người không màng ánh mắt thế gian, kiên quyết cứu giúp kỹ nữ bên đường.
Lúc đó, trong lòng hắn vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.
Chỉ là, nàng không còn nhớ tới hắn nữa.
Với nàng, Ôn Húc chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường nhỏ bé, phiêu bạt xa xôi, không đáng bận tâm.
Nhưng giữa họ, cả hai đều chung một niềm đam mê với y đạo.
Dẫu đời này chẳng liên quan tới phong hoa tuyết nguyệt, chỉ cần được đi chung một con đường, cùng nhau kề vai sát cánh.
Thế cũng đủ rồi.
…
Lần nữa nghe tin về Vệ gia, hóa ra Vệ Trường Cung, vì cảm giác tội lỗi với người thanh mai quá cố, đã quyết định tha cho mẹ con Tô Uyển Nhi, để họ rời khỏi phủ và đi thật xa.
Nhưng hắn không ngờ rằng, vì hận thù sâu sắc, Tô Uyển Nhi đã sớm bỏ thuốc tuyệt tự vào rượu của hắn. Lâu dần, Vệ Trường Cung chẳng còn khả năng… làm chuyện đó nữa, đành phải tìm thầy thuốc khắp nơi để chữa trị.
Dẫu vậy, hắn cũng không đủ can đảm để tìm đến ta hay Ôn Húc.
Ôn Húc nghe chuyện, không khỏi bật cười hả hê: “Thật là đáng đời!”
Còn ta thì chẳng mấy bận tâm.
Nữ Y Thự ngày một đi vào quỹ đạo, thỉnh thoảng trong kinh lại có những quý nữ vì yêu thích y thuật mà bất chấp rào cản, đến đây xin theo học.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dẫu vậy, số người lặng lẽ quay lưng, sợ hãi trước áp lực dư luận vẫn nhiều hơn cả.
Nhưng điều đó thì có sao đâu?
Như Ôn Húc từng nói, việc phát triển nữ y là một trọng trách nặng nề, con đường phía trước còn rất dài.
Và đó chính là lý do cho sự tồn tại của chúng ta.
Dưới ánh nắng ấm áp ngày đông, Bình An cầm một nhành thảo dược, tò mò hỏi Ôn Húc cách sử dụng, chữa trị được bệnh gì, đôi mắt ngập tràn sự hiếu kỳ.
Ta khẽ cười.
Chỉ nghĩ rằng, những ngày u ám đã là quá khứ không thể níu giữ, còn con đường phía trước, chắc chắn sẽ rực rỡ huy hoàng.
Comments for chapter "Chương 8"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0