Phu Quân Ta yêu Biểu Tỷ - C 1
1.
“Một lược chải đến đầu, phú quý chẳng cần lo; hai lược chải đến đầu, vô bệnh lại vô ưu; lược cuối chải đến đuôi, nâng khăn ấp má kề.”
Bà mối đứng sau lưng ta, vừa chải tóc, vừa không nhịn được mà khen ngợi:
“Tô cô nương thật xinh đẹp, đôi mắt mày này giống hệt Diệp tiểu thư, nàng ấy là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cô nương cũng chẳng kém cạnh đâu.”
Những cô gái đứng xem lễ bên cạnh nghe vậy đều cười rộ lên:
“Đương nhiên rồi, nếu không thì Lộ tướng quân sao lại cầu hôn cô ấy chứ?”
“Phải đó, Lộ tướng quân si tình một lòng, thích Diệp tỷ tỷ chúng ta bao nhiêu năm. Giờ không cưới được Diệp tỷ tỷ, cưới người có nét tương tự, xem như cũng trọn vẹn nỗi niềm nhớ thương.”
“Nói vậy, Lộ tướng quân xem Tô Thư là thế thân của Diệp tỷ tỷ à? Ôi chao, Tô Thư, chúng ta có sao nói vậy, cô đừng giận nhé?”
“Chuyện này có gì đáng giận chứ? Diệp tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, có thể giống nàng ấy một chút, là phúc phận của Tô Thư, phải không Tô Thư?”
Các cô nương ríu rít, ta nhìn chính mình trong gương, gượng gạo kéo khóe miệng:
“Không sao, ta không giận.”
Bao nhiêu năm nay, ta đã sớm quen rồi.
Mẹ ta và mẹ của Diệp Thanh Nhan tuy là chị em ruột, nhưng cha nàng là Thủ phụ đương triều, cha ta chỉ là một quan văn tứ phẩm, địa vị chênh lệch.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều vây quanh Diệp Thanh Nhan, mọi thứ tốt đẹp đương nhiên đều là của nàng, thiếu niên tài giỏi trong kinh thành, phần lớn đều ái mộ Diệp Thanh Nhan.
Lấy Lộ Uyên làm ví dụ, năm hắn mười ba tuổi đã vừa gặp đã yêu Diệp Thanh Nhan, quyết tâm cưới nàng. Ba năm trước hắn thắng trận trở về, dân chúng kinh thành đổ ra đường Trường An reo hò. Lộ Uyên cưỡi trên lưng ngựa, bỗng nhiên tự tay tháo ngọc bội bên hông, trước mặt mọi người ném vào lòng Diệp Thanh Nhan.
Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, vốn là lương duyên được mọi người ca tụng, chỉ tiếc, hai nhà bọn họ là người đứng đầu văn thần võ tướng, Hoàng thượng sẽ không ngồi yên nhìn họ liên hôn.
Chuyện hôn sự tốt đẹp này rơi vào đầu ta, quả thật là nhờ phúc của Diệp Thanh Nhan.
Tóc búi xong, bà mối đang định đội khăn voan lên đầu, Diệp Thanh Nhan bỗng nhiên nắm lấy tay ta:
“Tô Thư, Lộ Uyên si mê ta bảy năm, nể mặt ta, sau này hắn nhất định sẽ đối xử tốt với muội, đừng sợ gì cả.”
Ta sửng sốt, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả, đang không biết nên mở lời thế nào, Diệp Thanh Nhan bỗng nhiên nhéo nhéo mu bàn tay ta, cười khúc khích:
“Hắn mà dám bắt nạt muội, muội nói cho ta biết, ta đi dạy dỗ hắn!”
Các cô gái xung quanh cùng cười:
“Diệp tỷ tỷ, tỷ mà mở lời, Lộ tướng quân tất nhiên nghe theo.”
“Đúng vậy, tỷ mà đi tìm hắn nói chuyện, trong lòng hắn không biết vui mừng đến mức nào đâu!”
Diệp Thanh Nhan giả vờ thẹn thùng, khẽ mắng:
“Người ta đều thành thân rồi, vui mừng cái gì chứ?”
“Nhưng mà… hắn từ trước đến nay đều nghe lời ta, ta bảo hắn đi hướng Đông, hắn không dám đi hướng Tây.”
Mọi người cười nói ồn ào, đội khăn voan lên đầu ta, Diệp Thanh Nhan dìu ta ngồi lại trên giường, nhân cơ hội ghé sát tai ta nói nhỏ một câu.
Giọng nói rất nhẹ rất êm, ta lại run lên, như rơi xuống hầm băng:
“Tô Thư, trong vòng một năm ngươi không được động phòng với Lộ Uyên.”
Ta lo lắng nắm chặt vạt váy, trước mắt hiện lên toàn bộ những hình ảnh trong quá khứ.
Mọi người đều nói Diệp Thanh Nhan rộng lượng hòa nhã, nhân hậu thiện lương, nhưng chỉ có ta biết nàng ta ác độc đến mức nào. Kể cả những thứ nàng ta không cần, ban thưởng cho ta, ta cũng phải làm theo ý thích của nàng.
Hồi nhỏ, nàng ta có một con mèo Ba Tư rất đáng yêu, dì ruột ta hay hắt hơi, không cho nàng ta nuôi mèo nữa. Diệp Thanh Nhan đành phải tặng cho ta, ta nuôi được một năm, Diệp Thanh Nhan đến nhà ta chơi, nàng ta ngồi xổm xuống trêu mèo, con mèo lại không thèm để ý đến nàng, chỉ lao vào lòng ta.
Sắc mặt Diệp Thanh Nhan lập tức thay đổi:
“Súc sinh đúng là súc sinh, đối xử tốt với nó một chút, nó liền không biết trời cao đất dày là gì!”
Nàng ta vừa nói, vừa bảo nha hoàn bên cạnh bế con mèo lên, hung hăng ném xuống đất.
Con mèo nhỏ đáng yêu mềm mại lúc nãy trong nháy mắt biến thành một bãi thịt nát, ta sợ hãi hét lên, gào khóc thảm thiết.
“Không nghe lời ta thì sẽ như vậy đấy, Tô Thư, ngươi phải nghe lời ta—
Diệp Thanh Nhan vừa đe dọa vừa vỗ vai ta.
Lộ Uyên cũng là con mèo của nàng, cho dù gả cho hắn, người bái đường thành thân với hắn là ta.
Thủ đoạn của Diệp Thanh Nhan đáng sợ, ta thật sự e ngại, nhưng đêm tân hôn, ta lấy lý do gì chính đáng để từ chối Lộ Uyên đây?
Suốt dọc đường ta đau khổ suy nghĩ, lại cảm thấy mình hơi tự mình đa tình, Lộ Uyên si mê biểu tỷ, có khi nào bản thân hắn không muốn động vào ta không, hay là, giao ước một năm, vốn là do hai người bọn họ định ra?
Không biết từ lúc nào, nghi lễ thành hôn rườm rà đã kết thúc, ta ngồi trong tân phòng, lo lắng bất an nắm chặt vạt váy.
Lộ Uyên vén khăn voan trên đầu ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh nến soi sáng khuôn mặt tuấn tú như ngọc, mày kiếm mắt sao, tóc mai như dao cắt, đẹp trai đến mức không chân thật.
Chẳng trách biểu tỷ có dục vọng chiếm hữu với hắn mạnh mẽ như vậy, ta chỉ liếc mắt một cái, đã vội vàng cúi đầu.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trong sáng, hơi có chút men say:
“Tô Thư, nàng thật xinh đẹp.”
Lộ Uyên ngồi xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ, ngón tay thon dài, từng ngón từng ngón luồn vào giữa các ngón tay ta, mười ngón tay đan vào nhau, ta đỏ mặt tía tai:
“Lộ… Lộ tướng quân—”
Hình như có gì đó không đúng, sao hắn lại nắm tay ta?
“Đừng gọi ta như vậy, gọi ta là phu quân.”
Giọng nói trong sáng bỗng nhiên trở nên khàn khàn, Lộ Uyên ghé sát tai ta, đưa tay ôm lấy vai ta.
Đầu óc ta trống rỗng, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn.
Lộ Uyên si tình với biểu tỷ, giờ lại xem ta là thế thân, tại sao hắn có thể làm ra những hành động này một cách thản nhiên như vậy? Đàn ông đúng là không có ai tốt.
Ta lạnh lùng hất tay hắn ra:
“Đừng chạm vào ta.”
Nụ cười của Lộ Uyên lập tức cứng đờ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm ta, không có tức giận, chỉ có hoang mang và khó hiểu:
“Sao vậy?”
Ta mím môi không nói, sắc mặt ửng hồng trên mặt Lộ Uyên dần dần biến mất, hắn nắm chặt tay, giọng nói run run:
“Tô Thư, nàng không muốn gả cho ta?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Đúng, ta không muốn.”
Ta không muốn đeo trang sức mà biểu tỷ đã dùng, không muốn mặc quần áo mà nàng ta chê rồi mới ban thưởng cho ta, cũng không muốn một người đàn ông cả trái tim đều hướng về nàng ta, lại làm phu quân của ta.
Ta không phải là thế thân của biểu tỷ, không phải là công cụ để hai người các ngươi chứng minh tình cảm, ta có lòng tự trọng của ta.
Chuyện hôn sự này tuy ta không có tư cách phản kháng, nhưng ngày sau sống thế nào, ít nhất ta có thể lựa chọn cách ta muốn.
Lộ Uyên sững sờ.
Một lúc lâu, ngay khi ta tưởng hắn sắp nổi giận, hắn bỗng nhiên cười khổ một tiếng, thở dài:
“Thôi được rồi, là ta đường đột.”
“Ngủ sớm đi.”
Lộ Uyên lấy chăn gối từ trong rương ra, trải xuống đất, quay lưng về phía ta nằm xuống.
Một đêm không nói gì, ngày hôm sau, men rượu tan hết, Lộ Uyên lại trở thành vị tướng quân lạnh lùng cao cao tại thượng. Hắn mặt lạnh dọn dẹp chăn gối, thay quần áo, không nói với ta một lời nào.
Khi hai chúng ta đi dâng trà cho cha mẹ, Lộ Uyên vẫn cau mày, đường nét gương mặt cứng nhắc.
Lộ hầu gia thấy vậy, tức giận đặt chén trà mạnh xuống bàn:
“Nhìn xem, nhìn xem, lại là cái bản mặt đưa đám này!”
“Con dâu này là do con khóc lóc đòi cưới, cưới về rồi lại chẳng có lấy một nụ cười! Con không sợ dọa người ta chạy mất sao? Kiếp trước ta đúng là nợ con!”
Lộ hầu gia vừa mắng vừa trợn mắt, ta giật mình, ông vội vàng thay đổi sắc mặt, an ủi ta:
“Tô Thư à, con đừng sợ, thằng nhóc này tính tình vốn vậy, mặt lúc nào cũng lạnh như băng, thật ra trong lòng nó rất thích con—”
“Cha uống trà xong chưa? Con phải đi vào triều rồi!”
Lộ Uyên cắt ngang lời Lộ hầu gia, Lộ hầu gia càng tức giận:
“Thánh thượng không phải đã cho con nghỉ phép ba ngày sao? Con vào triều làm gì?”
“Chuyện quân lương vẫn chưa giải quyết xong, con nào có thời gian nghỉ ngơi?” Lộ Uyên liếc nhìn ta, “Con bảo Lưu Tinh dẫn nàng đi dạo trong phủ, nếu ở nhà chán, ra ngoài mua sắm cũng được, ngân lượng con sẽ bảo Lưu Tinh đưa cho nàng.”
Lưu Tinh là tiểu đồng của Lộ Uyên, dáng người vạm vỡ, da dẻ ngăm đen, tính cách hắn không giống Lộ Uyên, líu lo, đặc biệt lắm lời.
Ta dẫn nha hoàn Lưu Ly về phòng, Lưu Tinh vác trên vai một cái hòm gỗ lớn, sải bước đi về phía ta:
“Thiếu phu nhân— tướng quân nhà ta bảo ta mang ngân lượng đến cho người!”
Cái hòm rơi xuống đất, phát ra tiếng “thịch” nặng nề, Lưu Tinh lau mồ hôi, cười mở hòm gỗ ra:
“Thưởng mà tướng quân nhà ta nhận được mấy năm nay đều ở đây hết, người xem cái nghiên mực này, lão hầu gia xin mãi mà tướng quân nhà ta không chịu cho, nói là để dành hết cho thiếu phu nhân!”
“Đây là chìa khóa kho riêng, số ngân phiếu này tướng quân nhà ta tích cóp bao nhiêu năm đấy.”
Nha hoàn Lưu Ly kêu lên một tiếng, lao đến trước hòm, giơ cao xấp ngân phiếu, hai mắt sáng rực:
“Tiểu thư, oa, chúng ta phát tài rồi, Lộ tướng quân thật hào phóng, nhiều ngân lượng như vậy!”
Ta chỉ biết cười khổ.
Lộ Uyên si tình với biểu tỷ, những thứ này chắc là chuẩn bị cho nàng ta, nếu ta thật sự dùng, e là hắn sẽ trách ta.
Ta mất hứng, bảo Lưu Tinh cất hết đống đồ đó đi.
Lưu Tinh khó hiểu gãi đầu:
“Lạ thật, thiếu phu nhân không thích sao?”
Ta gật đầu:
“Phu quân tặng, ta tất nhiên là thích. Chỉ là chàng ấy ra ngoài hành tẩu, cần dùng đến ngân lượng nhiều, để hết ở chỗ ta không tiện.”
Tuy hai chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, nhưng trước mặt người ngoài, ta đương nhiên sẽ giữ thể diện cho hắn. Lưu Ly ngược lại rất hứng thú, ôm đống đồ trong hòm lật đi lật lại xem.
Ta nghe thấy hai người nhỏ giọng bàn tán, không biết vấn đề nằm ở đâu.
Lưu Ly vừa kiểm kê, vừa lắc đầu:
“Ngươi xem trong này, toàn là nghiên mực, ngọc như ý, tượng Phật gì đó, không có lấy một món trang sức, ta nói này, phải đổi thành trang sức tiểu thư nhà ta mới chịu nhận.”
“Ra vậy—”
Lưu Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy ngày nay Lộ Uyên rất bận, lúc hắn tan triều về phủ, ta đã đi ngủ từ sớm, Lộ Uyên vào phòng cũng không nói gì, vẫn ôm chăn gối nằm xuống đất.
Cứ như vậy bình an vô sự mấy ngày, sau tiệc về nhà mẹ đẻ, Lộ Uyên nói Hoàng hậu muốn gặp ta:
“Đừng căng thẳng, chỉ là hỏi han chuyện thường ngày, rồi ban thưởng cho nàng chút đồ thôi.”
“Ừm.”
Đêm khuya tĩnh mịch, không khí trong phòng dường như có chút ngượng ngùng.
Lộ Uyên nằm trên đất, trở mình sang trái, lại trở mình sang phải:
“Cái đó… Lưu Tinh nói nàng không chịu nhận hòm đồ đó?”
“Ừm, ngân lượng ta đang có đủ tiêu rồi.”
“Nàng gả cho ta, lẽ nào còn phải tiêu tiền hồi môn của mình sao? Tô Thư, cho dù nàng không thích ta, chúng ta bây giờ là vợ chồng, nàng không nên khách sáo như vậy.”
Giọng nói của Lộ Uyên lạnh lùng, nén giận.
Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy mình đúng là hơi vô lý. Lộ Uyên không tệ như ta nghĩ, tuy chàng ấy ái mộ biểu tỷ, nhưng sau khi ta gả đến, người nhà chàng ấy đều đối xử với ta rất tốt, Lộ Uyên cũng không ép buộc ta điều gì.
Cho dù không thể làm người yêu, chúng ta vẫn có thể thử làm bạn bè trước.
“Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Thấy ta xin lỗi thẳng thắn, Lộ Uyên lập tức vui vẻ:
“Vậy nàng nhận hết số ngân lượng đó đi, ngày mai ra ngoài mua sắm quần áo trang sức đẹp.”
“Được.”
Ta nói xong, không khí lại chìm vào im lặng, ta nghĩ ngợi một chút, cố gắng tìm chủ đề:
“Lộ Uyên, chàng tuy là võ tướng, nhưng tên tiểu đồng bên cạnh lại rất tao nhã. Lưu Tinh nghe rất hay, là do chàng tự đặt sao?”
Lộ Uyên kích động ngồi dậy:
“Nàng cũng thích cái tên này sao?”
“Lưu Tinh là ta nhặt được trên chiến trường Yên Bắc, lúc ta nhặt được nó, nó mới chín tuổi, khi đó người nó gầy gò, mặt đen đầu to, nhìn giống hệt cây lưu tinh chùy trong kho vũ khí của ta.”
Lưu tinh chùy?
“Phụt— ha ha ha ha—”
Nghĩ đến khuôn mặt của Lưu Tinh, ta ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Tô Thư, nàng thật xinh đẹp.”
Lộ Uyên ngồi ngây ngốc trên đất nhìn ta, ánh trăng như ngọc nhảy nhót trên sống mũi cao của chàng. Không biết tại sao, ta bỗng nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, vội vàng kéo chăn che mặt:
“Ngủ sớm đi.”
Sau đêm hôm đó, quan hệ của hai chúng ta hòa hoãn hơn rất nhiều, khi gặp mặt cũng có thể nói chuyện vài câu, Lộ Uyên vẫn bận rộn, nhưng thỉnh thoảng sẽ sai người mang đồ ăn điểm tâm về.
Lưu Tinh lau mồ hôi, vui vẻ nói:
“Đây là điểm tâm của Ngũ Hương Lâu, ta xếp hàng nửa ngày mới mua được đấy, thiếu phu nhân mau nếm thử.”
Ngũ Hương Lâu là cửa hàng mà biểu tỷ thích nhất, ta mở hộp điểm tâm ra xem, bên trong đầy ắp, quả nhiên đều là những món mà biểu tỷ hay ăn.
Ta như bị tát một cái, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Tất cả mọi thứ đều nhắc nhở ta, ta chỉ là một thế thân.
Lộ Uyên hiểu rõ mọi sở thích của biểu tỷ, chàng ấy đối xử tốt với ta, cũng là vì lời dặn dò của biểu tỷ. Còn ta biết rõ tất cả đều là giả, điều duy nhất có thể làm là giữ vững bản thân, không được đắm chìm trong đó.
Nụ cười của ta biến mất, đưa tay đẩy hộp điểm tâm sang một bên:
“Ta không thích ăn cái này, Lưu Ly, các ngươi ăn đi.”
Ta bóp nát một miếng điểm tâm, ném xuống hồ, cá chép thi nhau tranh ăn, làm nước bắn tung tóe, ta ngẩn người nhìn mặt nước.
Cha mẹ Lộ gia hòa thuận, ngay cả hạ nhân cũng thú vị hào phóng, nếu người gả cho chàng ấy là biểu tỷ, chắc hai người họ sẽ sống rất hạnh phúc.
Không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên buồn bã, ta không muốn buồn bã ở trong phủ nữa, bèn dẫn Lưu Ly ra ngoài mua sắm trang sức.
Thúy Ngọc Lâu là cửa hàng trang sức lớn nhất trên đường Trường An, cửa sau của cửa hàng là một con hẻm nhỏ, ta đang chọn trang sức, Lưu Ly đứng bên cửa sổ quạt mát, bỗng nhiên trợn to mắt:
“Tiểu thư, đó có phải cô gia nhà chúng ta không?”
Ta đang cầm một cây trâm vàng, nghe vậy liền đến gần nhìn.
Lộ Uyên đứng trong hẻm, hai tay ôm trường đao để trước ngực, tư thế phong lưu nhàn nhã khó tả.
Đối diện chàng, là một cô nương mặc váy Nguyệt Hoa màu hồng nhạt, đôi mắt ngấn lệ nhìn chàng.
Trong lòng ta lập tức thắt lại, cây trâm vàng đâm vào lòng bàn tay.
Lưu Ly hít vào một hơi:
“Biểu tiểu thư?”
“Đi thôi Lưu Ly, không có gì đẹp đâu.”
Giọng điệu ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể cứng đờ, không sao nhúc nhích được.
“Lộ tướng quân—”
Biểu tỷ liếc mắt đưa tình, trong mắt chứa chan sóng nước, tự có nét dịu dàng quyến rũ, đừng nói là đàn ông, dù là nữ nhi như ta, nhìn thấy cũng phải động lòng.
Quả nhiên, Lộ Uyên cũng không chịu nổi, chàng ấy đưa tay ra—
Chàng ấy định ôm biểu tỷ sao?
Ta nắm chặt cây trâm vàng hơn, lòng bàn tay truyền đến cơn đau, nhưng không thể sánh bằng nỗi chua xót trong lòng.
Chỉ thấy Lộ Uyên dùng đao đẩy biểu tỷ sang một bên, cau mày:
“Vị đại tỷ này, nếu tỷ có oan ức thì hãy đến nha môn, ta là võ tướng không quản chuyện này.”
Ta: “?”
Biểu tỷ: “?”
Biểu tỷ kinh ngạc trợn to mắt:
“Lộ Uyên, chàng không nhận ra ta sao?”
Biểu tỷ tủi thân nắm lấy tay áo chàng:
“Ta không đồng ý hôn sự của chàng, chàng giận ta sao?”
“Bệnh thần kinh!”
Lộ Uyên dùng cán đao hất tay biểu tỷ ra, mặt lạnh sải bước đi về phía trước.
“Thật xui xẻo, sáng sớm đã gặp phải kẻ mắc chứng cuồng loạn.”
Để lại biểu tỷ một mình, đứng ngơ ngác trong hẻm, gió thổi tung bay làn váy.
“Phụt —— ha ha ha ——” Lưu Ly nhún vai, cười như con chuột sa chĩnh gạo, “Cười chết ta rồi, cô nương, cô gia chẳng lẽ thật sự không quen biết biểu tiểu thư sao?”
Ta vẻ mặt mờ mịt:
“Không thể nào, chàng ấy trước mặt toàn thành bách tính ném ngọc bội cho biểu tỷ, ta tận mắt nhìn thấy mà.”
“Cô nương, chuyện đó bất kể bọn họ trước kia thế nào, hiện tại cô gia hẳn là thật lòng muốn cùng cô sống qua ngày. Chàng ấy gặp biểu tiểu thư đều giả vờ không quen biết, chuyện cũ cứ để nó qua đi.”
Thật sự là như vậy sao?
9
Suốt một ngày sau đó, ta đều hồn bay phách lạc, rốt cuộc cũng đợi được đến tối, Lộ Uyên trở về.
Chàng ấy vừa tắm xong, chỉ mặc một thân trung y màu trắng, đang cúi người từ trong rương lấy ra chăn đệm, thành thạo trải xuống đất.
Ta suy nghĩ hết lần này tới lần khác, ở trên giường trở mình liên tục, vẫn là quyết định lấy hết can đảm, trực tiếp mở miệng hỏi chàng ấy:
“Lộ Uyên, hôm nay ở Vĩnh An hạng, ta nhìn thấy chàng và biểu tỷ của ta.”
Lộ Uyên ngẩn người một lát, bỗng nhiên đại ngộ vỗ nhẹ đầu:
“A, cô nương đó là biểu tỷ của nàng à?”
“Biểu tỷ của nàng bị chứng cuồng loạn, ra ngoài sao lại không có người hầu đi cùng?”
Lộ Uyên nói vài câu, lại giống như hoàn toàn không quen biết biểu tỷ, ta càng nghe càng hồ đồ:
“Biểu tỷ của ta là Diệp Thanh Nhan, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, chàng không quen biết nàng ấy?”
Lộ Uyên khịt mũi cười:
“Đệ nhất mỹ nhân, là cô ta? Tô Thư, nàng còn xinh đẹp hơn cô ta nhiều.”
“Ta quanh năm chinh chiến bên ngoài, làm sao có thể quen biết những tiểu thư khuê các này?”
Giọng điệu và biểu cảm của Lộ Uyên, thật sự không giống như đang nói dối, ta nghe mà đầu óc rối bời, dứt khoát đem những lời đồn đại mấy năm nay về bọn họ nói ra hết:
“Chàng si mê biểu tỷ của ta, khắp kinh thành không ai không biết, sao, chàng lại không quen biết nàng ấy?”
Lộ Uyên sốt ruột:
“Nói bậy bạ gì đó, ta nào có quen biết cái gì họ Diệp nào đâu! Đây là kẻ nào bịa đặt lời đồn? Ngày mai ta sẽ bảo Ngũ thành binh mã ti phái người bắt hắn!”
“Gạt người! Chàng không quen biết nàng ấy, làm sao biết nàng ấy thích ăn điểm tâm gì?”
Lộ Uyên gãi đầu:
“Nàng nói Ngũ Hương Lâu? Nghe nói các cô nương đều thích ăn điểm tâm của tiệm đó, ta bảo Lưu Tinh tùy tiện chọn, chuyện này có liên quan gì đến Diệp cô nương?”
Ta vẫn không tin:
“Vậy ngày chàng hồi kinh, tại sao lại ném ngọc bội cho nàng ấy giữa đám đông?”
Lộ Uyên ngây người:
“Thì ra là cô ta ——”
Một lúc lâu sau, gương mặt tuấn tú trắng trẻo của chàng ấy dần dần đỏ ửng, ấp úng, nói không nên lời.
Chàng ấy vậy mà lại thẹn thùng!
Trong lòng ta vừa chua xót vừa cay đắng, cười lạnh một tiếng:
“Lộ tướng quân, chuyện cũ của hai người khắp kinh thành đều biết, ta vốn dĩ không có tư cách so đo, chàng hà tất phải nói dối như vậy?”
Ta trở mình nằm xuống, lấy chăn che đầu, cổ họng như bị nghẹn một cục bông gòn:
“Thôi, ngủ sớm đi.”
Hốc mắt ta ươn ướt, thầm hận bản thân mình quá đa cảm.
Tô Thư, ngươi phải nhớ thân phận của mình, ngươi là cái gì? Có tư cách gì ghen với bọn họ? Điên rồi sao?
Nói là muốn đứng ngoài chuyện này, sao mới mấy ngày, đã bị Lộ Uyên câu mất hồn, giống như một tên hề nhảy nhót, để người ta xem trò cười.
Tô Thư, ngươi thật vô dụng!
10
Một lát sau, ta cảm thấy có người kéo chăn của ta xuống, ta vội vàng nhắm mắt lại.
“Tô Thư, ta nói thật, nàng nghe xong đừng cười ta.”
Lộ Uyên ngồi bên giường, nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
“Ta vừa từ chiến trường trở về, thần kinh căng thẳng, hôm đó ánh nắng lại chói chang, cô nương đó đầu đầy châu báu, trên đầu một đống đồ vật lóng lánh, ta tưởng có người muốn ám sát ta.”
“Ta liền thuận tay ném miếng ngọc bội kia qua, ném được một nửa, mới phản ứng lại đây là ở kinh thành, người kia nhìn lại là một tiểu cô nương.”
“Ta vội vàng giảm lực đạo, người ngoài nhìn vào, chỉ thấy ta ném ngọc bội ra ngoài.”
Sợ ta không tin, Lộ Uyên lại giơ tay thề:
“Ta thậm chí còn không nhìn rõ mặt nàng ta, làm sao có thể thích nàng ta được? Tô Thư, ta thề, ta thật sự không quen biết nàng ta.”
Đôi mắt phượng của Lộ Uyên thon dài sâu thẳm, đôi mắt sáng long lanh như ngọc, nghiêm túc nhìn ta.
Ta ngây người.
Ta đã nghĩ đến vô số khả năng, thật sự không ngờ sẽ là vì nguyên nhân này, vừa hoang đường vừa buồn cười, ta không muốn tin, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại không sao kìm nén được.
Thấy ta không nói gì, Lộ Uyên thở dài, chán nản muốn quay xuống đất nằm, ta cắn răng, đưa tay kéo ống tay áo của chàng ấy:
“Chàng không thích nàng ấy, vậy chàng có thích ta không?”
Câu hỏi này thật táo bạo, vừa hỏi ra miệng, ta liền hối hận.
Ta vội vàng buông tay, quay đầu không dám nhìn chàng ấy, tim đập như trống đánh, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói.
Trong lòng hận không thể tự tát mình hai cái.
Ta rốt cuộc đang làm gì, cảm thấy nhất cử nhất động tối nay, hình như hoàn toàn không khống chế được, quá mức đa cảm.
Mặt Lộ Uyên cũng “xoẹt” một cái đỏ bừng, chàng ấy hơi mở môi mỏng, lại mím chặt, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng mới thấp giọng “ừm” một tiếng.
Nói xong, Lộ Uyên luống cuống quay người bỏ chạy, hơi thở gấp gáp, bước chân lộn xộn, chân trái vấp chân phải, ngã nhào vào đống chăn đệm trên đất.
Ta chưa từng thấy Lộ Uyên luống cuống như vậy, không khỏi “phụt” một tiếng bật cười, sự ngượng ngùng căng thẳng trong lòng biến mất hơn phân nửa.
“Ngốc.”
Lộ Uyên ngồi trên đất, quay lưng về phía ta, dái tai trắng nõn như ngọc đỏ bừng như ráng chiều.
“Vậy chàng cầu hôn ta, cũng không phải vì ta có chút giống biểu tỷ?”
Lộ Uyên cười khổ:
“Tô Thư, ta thật sự không nhớ rõ nàng ta trông như thế nào.”
Chúng ta trò chuyện rất lâu, bất kể ta hỏi gì, Lộ Uyên đều thành thật trả lời, có lý có cứ, hoàn toàn đánh tan sự đề phòng của ta.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngọn nến trên bàn cháy sáng, bấc nến phát ra tiếng “tách” giòn tan.
Ta bối rối nghịch tóc, quấn tóc vào ngón trỏ, nhỏ giọng như ruồi muỗi:
“Lộ Uyên, dưới đất lạnh, chàng lên ngủ đi.”
Ta nói xong, Lộ Uyên không nhúc nhích.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Không lên thì thôi!”
Ta hờn dỗi nằm xuống, quay lưng về phía Lộ Uyên.
Không lâu sau, phía sau dán sát một thân thể cứng rắn nóng bỏng:
“Tô Thư ——”
Giọng chàng ấy run run, mang theo chút khàn khàn, hơi thở của ta lập tức rối loạn, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội hình dơi treo trên màn.
Bên ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, miếng ngọc bội hình dơi đung đưa suốt cả đêm.
Trước khi ngủ, ta nghĩ, ngày mai phải thay dây treo cho nó, trông không chắc chắn lắm.
11
Ngày hôm sau ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao, tỉnh dậy eo vẫn đau như muốn gãy. Lưu Ly vừa thu dọn giường, vừa lẩm bẩm:
“Trước kia nô tỳ còn tưởng cô gia là người tốt, bây giờ xem ra, người luyện võ đúng là lỗ mãng, mãi đến tận sáng sớm còn ——”
“Lưu Ly, câm miệng.”
Ta ngoài miệng mắng Lưu Ly, nhưng khóe mắt cong cong, khóe môi nhếch lên không sao kìm nén được.
Ta mở cửa sổ, bên ngoài một cây ngọc lan đang đón gió lay động, đột nhiên cảm thấy không khí thật thơm, gió cũng thật ấm áp, tất cả mọi màu sắc đều trở nên tươi sáng rực rỡ.
Lộ Uyên nói, chàng ấy vừa gặp đã yêu ta.
Chàng ấy nói năm mười ba tuổi, vô tình thấy ta thả diều ở ngoại ô, ta mặc váy màu xanh lá mạ, giống như một cây rau cần nước.
“Rau cần nước?”
Ta vừa buồn cười vừa bất lực.
Lộ Uyên gật đầu, nắm lấy tay ta:
“Ta mười tuổi đã theo phụ thân đến biên quan ba năm, vùng đất đó khô cằn, mở miệng ra là một miệng đầy cát bụi, mùa đông không nhìn thấy một chút màu xanh nào, ta thật sự thèm ăn rau cần nước.”
Chàng ấy nhìn ta đến ngây người, người bên cạnh trêu chọc chàng ấy:
“Lộ thế tử, ngươi đang nhìn cô nương nào vậy? Nhìn đến mắt cũng sắp lác ra ngoài rồi.”
Những người khác nhìn theo ánh mắt của chàng ấy, hiểu ý gật đầu:
“Là Diệp cô nương, Lộ thế tử thật có mắt nhìn, Diệp Thanh Nhan là đệ nhất mỹ nhân kinh thành chúng ta.”
Ta và biểu tỷ thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi, có nàng ấy ở đó, ta mãi mãi chỉ là người làm nền, là chiếc lá xanh không đáng chú ý. Nhưng lần này trong đám đông, Lộ Uyên vừa nhìn đã thấy ta, chiếc lá xanh này.
Chàng ấy không nhìn biểu tỷ, chàng ấy chỉ nhìn ta.
Chỉ có mình ta, từ trước đến nay đều là ta,
Không phải thế thân của ai, cũng không phải là sự miễn cưỡng, mà là vừa gặp đã yêu, ngày đêm thương nhớ, không thể nào quên.
Ta vui mừng như muốn bay lên.
12
Thời gian thấm thoắt trôi qua, rất nhanh đã đến ngày tiến cung.
Trong bữa tiệc cung đình, Hoàng hậu trước mặt đông đảo nữ quyến, chỉ gọi riêng ta ra phía trước, ban thưởng cho ta rất nhiều thứ.
“Mẫu hậu thật thiên vị, mũ phượng đính hoa khổng tước này con xin ba lần cũng không chịu cho con, sao hôm nay lại hào phóng như vậy, lại thưởng cho nàng ta, con không cam lòng.”
Tam công chúa ôm lấy cánh tay Hoàng hậu làm nũng, Hoàng hậu điểm điểm mũi nàng ấy:
“Con khỉ này, trong cung của bổn cung có thứ gì tốt mà không bị con phá hỏng? Một cái mũ phượng cũng đáng để con nhớ nhung như vậy? Lộ tướng quân lập công lớn, phần thưởng này là Tô Thư xứng đáng được nhận.”
Tam công chúa hừ lạnh một tiếng, không phục nói:
“Mẫu hậu, nếu người muốn Lộ tướng quân vui vẻ, vậy thì thưởng nhầm người rồi. Ai mà không biết, Tô Thư chỉ là vật trang trí huynh ấy cưới về, người Lộ Uyên thật sự thích là Thanh Nhan tỷ tỷ, chi bằng người đem mũ phượng này thưởng cho Thanh Nhan tỷ tỷ đi, cũng chỉ có nhan sắc của tỷ ấy mới xứng đáng.”
Tam công chúa từ nhỏ được nuông chiều, tuổi còn nhỏ, tự nhiên không ai so đo với nàng ấy.
Nàng ấy vừa nói xong, mọi người trong điện im lặng một lát, mọi người cố gắng tùy ý chuyển chủ đề, coi như không nghe thấy.
Diệp Thanh Nhan cũng che miệng cười:
“Tam công chúa, người ta đã thành thân rồi, thích hay không thích có gì quan trọng, muội không được nói xấu tỷ nữa.”
Sau khi tan tiệc, Tam công chúa mời chúng ta đi dạo, trong vườn có một hồ sen rất lớn, trong hồ nuôi thả một ít cá chép, Tam công chúa sai người chuẩn bị trái cây điểm tâm ở đình giữa hồ.
Một đám nữ quyến, lấy nàng ấy làm đầu, chủ đề câu chuyện cứ xoay quanh Diệp Thanh Nhan và Lộ Uyên.
Diệp Thanh Nhan đắc ý, trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ:
“Tô Thư, Lộ tướng quân đối xử với muội tốt chứ?”
Ta gật đầu, còn chưa kịp nói, Tam công chúa đã chen miệng:
“Huynh ấy là người thế nào muội còn không biết sao? Lạnh lùng như núi băng, đối với ai cũng không cười nói, chỉ có gặp muội mới khác. Bây giờ cưới phải người mình không thích, còn có thể vui nổi sao?”
“Thật sao? Tô Thư, huynh ấy đối xử với muội rất lạnh nhạt à?” Diệp Thanh Nhan nắm lấy vai ta, vẻ mặt nghiêm túc, “Muội là muội muội của tỷ, nếu huynh ấy đối xử tệ với muội, muội cứ nói cho tỷ biết, tỷ đi dạy dỗ huynh ấy!”
Lại đến nữa rồi, nếu ta và Lộ Uyên chưa từng thổ lộ tâm ý với nhau, e rằng ta lại bị nàng ấy lừa gạt.
13
Ta gỡ tay biểu tỷ ra khỏi vai, mỉm cười với nàng ấy:
“Không cần, chàng ấy đối xử với ta rất tốt.”
Biểu tỷ sửng sốt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, sau đó lại gượng cười:
“Vậy sao? Trước kia tỷ đã dặn dò huynh ấy rồi, huynh ấy, quả nhiên nghe lời.”
Thấy biểu tỷ thất vọng, mọi người đều không đành lòng, Tam công chúa càng trợn mắt nhìn ta:
“Tô Thư, nói khoác không biết ngượng sao? Chúng ta ở đây đều là người trong cuộc, muội không cần phải che đậy.”
“Đúng vậy, Tô Thư, muội có thể gả cho Lộ Uyên, đều là nhờ huynh ấy nể mặt Diệp tỷ tỷ, sao muội lại nói như vậy, làm tổn thương Diệp tỷ tỷ? Thật là không biết điều!”
Mấy cô nương thi nhau trách móc ta, ta không biết phải giải thích thế nào, Tam công chúa đột nhiên sáng mắt lên:
“Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Lộ Uyên tới rồi!”
“Lộ tướng quân! Chúng ta ở đây!”
Tam công chúa hưng phấn vẫy tay về phía Lộ Uyên, Lộ Uyên vốn đang cúi đầu nói nhỏ gì đó với một hộ vệ mang đao, sau khi nhìn về phía chúng ta, lập tức bỏ lại người kia, sải bước đi tới:
“Mạt tướng tham kiến Tam công chúa điện hạ.”
Lộ Uyên hành lễ với Tam công chúa, Tam công chúa xua tay:
“Miễn lễ, mau đi an ủi người trong lòng của huynh đi, nàng ấy bị bắt nạt rồi.”
Những người khác ra vẻ hóng chuyện:
“Lộ Uyên đến rồi, Tô Thư, xem muội còn nói dối thế nào!”
Lộ Uyên nhìn ta, nhíu mày:
“Ai bắt nạt nàng?”
Biểu tỷ vừa lúc đứng bên cạnh ta, nghe vậy lập tức đỏ hoe hốc mắt, nàng ấy cắn môi, ủy khuất nghiêng người sang một bên:
“Không cần huynh lo.”
Lộ Uyên kỳ quái liếc nàng ấy một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta hiểu ý chàng ấy, biểu tỷ của nàng sao lại phát bệnh rồi?
Ta nhịn không được, “phụt” một tiếng bật cười.
14
Ta vừa cười, Lộ Uyên cũng cười theo, chàng ấy chẳng hề để ý đến người khác mà nắm lấy tay ta:
“Không sao là tốt rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau xuất cung, tối nay không về nhà ăn cơm, ta dẫn nàng đi Thuận Đức Lâu ăn vịt quay.”
“Công chúa điện hạ, mạt tướng xin cáo lui.”
Lộ Uyên nói xong, kéo ta đi ngay, từ đầu đến cuối, ánh mắt không nhìn sang người khác thêm một lần nào.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Biểu tỷ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn chúng ta.
Tam công chúa phản ứng lại, tức giận dậm chân:
“Lộ Uyên, huynh đứng lại!”
“Huynh làm sao vậy? Huynh làm như vậy trước mặt Diệp tỷ tỷ, không sợ làm tổn thương nàng ấy sao?”
Mặt biểu tỷ trắng bệch, nước mắt lã lã rơi xuống từ trên má:
“Lộ Uyên, huynh thật sự hận ta như vậy sao? Hôn sự của chúng ta không thành, là vì nguyên nhân gì huynh không biết rõ sao? Huynh chẳng lẽ không thể thông cảm cho hoàn cảnh của ta một chút sao?”
Biểu tỷ khóc đến đáng thương, những người khác cũng phẫn nộ thay:
“Tô Thư chẳng qua chỉ là thế thân thôi, huynh làm gì phải cố ý dùng nàng ấy chọc giận Diệp tỷ tỷ? Lộ tướng quân, trong lòng Diệp tỷ tỷ cũng có huynh, hai người vẫn nên nói chuyện rõ ràng đi.”
Biểu tỷ diễn xuất chân tình như vậy, ta lại bắt đầu nghi ngờ.
Giữa bọn họ chẳng lẽ thật sự như Lộ Uyên nói, không có chút giao tình và quá khứ nào sao?
Ta do dự, gỡ tay Lộ Uyên ra.
Lộ Uyên sốt ruột:
“Cô bị bệnh à? Bị bệnh thì đi chữa đi, suốt ngày ra ngoài lang thang làm gì?”
“Còn có các cô, cô ta bị bệnh, các cô đều bị bệnh, phối hợp với cô ta diễn trò, thích diễn như vậy thì cút đi dựng một cái sân khấu hát hí đi!”
Lộ Uyên dáng người cao lớn, mặc quân phục, bình thường hay làm mặt lạnh, quanh thân tỏa ra khí thế bức người, rất nhiều người nhìn thấy chàng ấy đã sợ hãi.
Bây giờ chàng ấy nổi giận, không nể mặt, mắng biểu tỷ một trận té tát, các cô nương đều sợ ngây người.
15
Lộ Uyên mặt đen sì sì, tức giận kéo ta rời đi, phía sau vang lên tiếng khóc tuyệt vọng của biểu tỷ:
“Lộ lang ——”
“Huynh từng nói, sẽ không bao giờ để ta đau lòng buồn bã.”
“Ta cược huynh sẽ không để ta thua ——”
Biểu tỷ bò lên ghế ngồi của đình giữa hồ, quay mặt về phía chúng ta, dang hai tay, ngửa người ra sau.
Các cô nương sợ hãi hét lên, Tam công chúa lao tới ôm lấy chân biểu tỷ:
“Diệp tỷ tỷ, đừng nhảy, nước hồ rất sâu!”
Điên rồi sao? Ta vội vàng nắm lấy tay Lộ Uyên, hai người cùng quay đầu nhìn nàng ấy.
Diệp Thanh Nhan nhìn chằm chằm Lộ Uyên, gió nhẹ thổi tung mái tóc đen của nàng ấy, làn váy bay phấp phới, nụ cười trên mặt tan vỡ và tuyệt vọng:
“Lộ Uyên —— cứu ta ——”
Biểu tỷ chậm rãi ngã về phía sau, rơi xuống mặt hồ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lộ Uyên.
Tam công chúa sốt ruột đến đỏ cả mắt:
“Cứu người, mau cứu người, Lộ Uyên, bổn công chúa ra lệnh ——”
Còn chưa đợi nàng ấy nói xong, Lộ Uyên đã buông tay ta ra, lao về phía biểu tỷ.
Tim ta chợt thắt lại.
Vậy nên, bọn họ thật sự quen biết nhau, Lộ Uyên vẫn luôn nói dối ta sao?
Ta không phải là người duy nhất, cũng không phải là người trong lòng chàng ấy, chàng ấy đối xử tốt với ta như vậy, chỉ là muốn chọc tức biểu tỷ?
Ta ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, lòng bàn tay trống rỗng, có gió luồn qua kẽ tay, ta siết chặt lòng bàn tay, bên trong chẳng có gì cả.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lộ Uyên nhảy lên ghế ngồi, một tay nắm chặt lan can, nửa người thò ra ngoài đình, sau đó tay kia —— tay kia túm lấy tóc biểu tỷ, giống như nhổ củ cải, kéo nàng ấy lên khỏi mặt nước.
Thật khó mà đánh giá.
Muốn nói chàng ấy không có tình cảm với biểu tỷ, lúc nãy lao tới cũng khá sốt ruột.
Nếu như có tình cảm, vậy tại sao chàng ấy lại chọn cách cứu người như vậy?
Biểu cảm của tất cả mọi người đều phức tạp không nói nên lời.
16
Lộ Uyên kéo biểu tỷ lên khỏi mặt nước, chuyển sang nắm lấy cổ áo nàng ấy, một cái xách nàng ấy lên.
Lộ Uyên không hề do dự, hắn dùng nội lực, trực tiếp ném nàng ta từ dưới nước lên bờ.
Ta thấy thân thể biểu tỷ vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.
Lộ Uyên cúi đầu nhìn y phục của mình, thở phào nhẹ nhõm:
“May quá, không làm ướt quần áo.”
“Tô Thư, đi thôi, đi ăn vịt quay.”
?
Hiện tại người bình thường nào còn có tâm trạng ăn vịt quay nữa chứ?
Biểu tỷ nằm trên mặt đất, khóc lớn:
“Lộ lang, ta biết chàng sẽ cứu ta mà.”
Những cô nương khác đều vây quanh, luống cuống tay chân an ủi nàng ta, Lộ Uyên ôm ta rời khỏi đám người:
“Vừa rồi thật nguy hiểm đấy!”
“Giấy tờ quân lương của ta bị kẹt ở Bộ binh gần một tháng rồi, đám người Bộ binh đó cứ khất lần khất lữa, nói phải có chữ ký của Diệp Thủ phụ mới được.”
“Lão già đó, hôm nay ta đã cứu nữ nhi của hắn, xem hắn còn mặt mũi nào mà làm khó ta nữa!”
Lộ Uyên đắc ý, dường như rất hài lòng với màn thể hiện của mình.
Ta dở khóc dở cười, trong lòng thật sự phức tạp khó nói nên lời.
Về phủ thay quần áo chưa được bao lâu, Lưu Tinh đã mang thiếp mời của Diệp gia đến:
“Chủ tử, Diệp Thủ phụ mời ngài đến phủ một chuyến.”
“Diệp lão đầu quả nhiên biết ơn báo đáp, nhanh như vậy đã muốn phê quân lương cho ta rồi!” Lộ Uyên hưng phấn vỗ tay, đứng dậy khỏi ghế, “Ta đi ngay đây.”
“Tô Thư, đi thôi, cùng đi, bên đó gần Thuận Đức Lâu.”
17
Thực ra ta rất sợ đến Diệp phủ.
Bá phụ oai phong lẫm liệt, mấy anh chị em họ chúng ta đều không dám gọi ông là bá phụ, mà cứ theo người khác gọi là Thủ phụ đại nhân.
Mặc dù di mẫu lúc nào cũng cười nói, nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt, khi nhìn người khác luôn mang theo vẻ khinh thường từ trên cao nhìn xuống:
“Muội muội, đây là vải vân la cẩm cống phẩm từ phương Nam, ta không thích hoa văn này, muội lấy mặc đi.”
“Muội đừng thấy hoa văn của nó quê mùa, ba trăm lượng bạc một thước đó, phủ các muội không thấy được loại hàng tốt này đâu.”
Mẫu thân ta luôn mỉm cười nhận lấy, hết lời khen ngợi.
Hồi nhỏ ta và biểu tỷ chơi đùa, chỉ cần ta động tác mạnh tay một chút, mẫu thân sợ ta làm biểu tỷ bị thương, liền lo lắng mà lớn tiếng quát mắng ta. Di mẫu lạnh lùng nhìn ở bên cạnh, chưa bao giờ ngăn cản:
“Quả nhiên là nhà nhỏ cửa nhỏ, Tô Thư nhà các muội vẫn kém cỏi trong việc dạy dỗ. Sau này trước khi xuất giá, ta sẽ cho người vào cung mời một ma ma đến dạy dỗ nó.”
Ta đi theo sau Lộ Uyên vào sảnh chính Diệp gia, thấy bá phụ và di mẫu đều ở đó, ta lập tức có chút căng thẳng.
Di mẫu lạnh mặt:
“Tô Thư, sao con lại đến đây?”
Bá phụ xua tay:
“Đến cũng tốt, hôm nay cứ nói rõ mọi chuyện trước mặt nó, đỡ phải sau này tốn thêm lời.”
Di mẫu gật đầu, thở dài:
“Lộ tướng quân, chuyện trong cung hôm nay, ta đều nghe nói rồi, ngươi và Thanh Nhan, thật sự là nghiệt duyên.”
Bá phụ nghiêm mặt:
“Lộ Uyên, nếu ngươi nhất quyết muốn cưới Thanh Nhan, chuyện này cũng không phải không thể thương lượng.”
“Ngươi xin từ quan, tiến cử Trần Lâm dưới trướng ta làm Phiêu Kỵ tướng quân, giao ra binh quyền, đến lúc đó, ta sẽ đích thân cầu Hoàng thượng ban hôn!”
“Còn con – Tô Thư, con tự mình xin hoà ly đi, nể tình thân thích, của hồi môn của con ta sẽ bảo người ta trả lại nguyên vẹn.”
Di mẫu không đồng ý:
“Nó có của hồi môn gì chứ? Không phải là Lộ Uyên đưa sính lễ trước, làm bộ làm tịch cho nó thôi sao. Phần Lộ Uyên đưa phải giữ lại trong phủ, không thể mang đi!”
Ba lời hai ngữ, đã sắp xếp ta và Lộ Uyên đâu vào đấy.
Ta coi như đã biết sự tự tin của biểu tỷ từ đâu mà ra rồi.
18
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Uyên đã lạnh mặt:
“Ta còn tưởng chứng cuồng loạn của Diệp cô nương từ đâu mà ra, hóa ra là do di truyền trong gia đình!”
“Diệp Thủ phụ, ngài già đến mức đầu óc không còn minh mẫn nữa rồi, còn ở lại triều làm gì? Không bằng ngài chủ động từ quan, nhường chỗ cho người khác đi.”
“To gan!”
Bá phụ tức giận đập bàn, biểu tỷ lập tức từ sau bình phong chạy ra, mắt đỏ hoe:
“Phụ thân, người đừng tức giận, Lộ Uyên, sao chàng có thể nói chuyện với phụ thân ta như vậy? Chàng mau xin lỗi.”
“Ta đã đồng ý thành thân với chàng rồi, chàng hãy xuống nước với phụ thân ta đi.”
Lộ Uyên đã sắp nổi điên:
“Họ Diệp kia, cả nhà các ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Trước đây khắp nơi tung tin đồn nhảm, nói ta muốn cưới Diệp Thanh Nhan, bây giờ ta đã thành thân rồi, các ngươi vẫn không chịu buông tha ta!”
“Các ngươi hủy hoại danh dự của ta như vậy, được, chúng ta đến trước mặt Hoàng thượng nói rõ trắng đen.”
Lộ Uyên xông tới, túm lấy cánh tay bá phụ:
“Bây giờ cùng ta vào cung!”
Biểu tỷ lại bắt đầu khóc:
“Lộ Uyên, sao chàng lại hận ta đến mức này! Nếu chàng không chịu tha thứ cho ta, vừa rồi sao còn cứu ta, để ta chết quách đi cho rồi!”
Lộ Uyên tức chết:
“Ngươi, nữ nhân điên này, cút ra cho ta!”
“Ta căn bản không quen biết ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác đổ oan lên đầu ta, nếu ta là nữ nhân, đã bị ngươi bức chết rồi!”
“Hôm nay không nói rõ mọi chuyện, ta sẽ điều binh san bằng Diệp phủ các ngươi!”
Lộ Uyên đạp đổ chiếc bàn gỗ tử đàn trong phòng, túm chặt lấy cánh tay bá phụ, hùng hổ:
“Người đâu, chuẩn bị ngựa, vào cung!”
19
Hôm nay trong cung có tiểu yến, Hoàng thượng đang dùng thiện cùng các phi tần.
Lộ Uyên không màng tất cả xông vào, quỳ xuống đất, kể lại đầu đuôi câu chuyện:
“Danh dự của nam nhân nặng tựa Thái Sơn, cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ, để Diệp Thủ phụ tuyên bố với toàn thành, xin lỗi mạt tướng!”
Mọi người đều nghe đến ngẩn người.
Diệp Thanh Nhan không thể tin được, lắc đầu:
“Ta không tin, không thể nào, ngọc bội gì mà đập trúng thích khách, đều là chàng bịa ra. Ta và Tô Thư ở bên nhau, một trời một vực, sao chàng có thể không thích ta, mà lại vừa gặp đã yêu nàng ta chứ?”
Lộ Uyên: “Phụt!”
“Hai tháng trước ta đi Bạch Mã tự thắp hương, còn có lần trước ở rừng mai ngoại ô, ngươi, ngươi luôn tìm cơ hội dò la hành trình của ta, xuất hiện ở nơi ta sắp đến, lén lút nhìn ta, chẳng phải tất cả đều chứng minh ngươi thích ta sao?”
Lộ Uyên nghiêm mặt:
“Đừng mơ tưởng nữa, ta dò la là dò la Tô Thư.”
“Ngươi nói với Ngũ hoàng tử nếu có thể cưới được người trong lòng, nhất định sẽ yêu thương nàng ấy, không để nàng ấy phải buồn phiền, ngươi—”
Lộ Uyên mặt đỏ bừng:
“Đó cũng là nói về Tô Thư!”
“Ta vì muốn phụ thân ta đến Tô gia cầu hôn, còn tặng ông ấy ba vạn lượng bạc và hai thanh bảo kiếm bằng sắt tinh chế.”
“Hoàng thượng, bảo kiếm đó là chiến lợi phẩm lần này hồi kinh, người ban thưởng cho ta, có thể gọi phụ thân ta đến làm chứng!”
Rất nhanh, Lộ hầu gia cũng đến.
Nghe nói chuyện hôm nay, Lộ hầu gia cười ha hả, vỗ đùi:
“Cho thằng nhóc thối nhà ngươi ngày thường ra vẻ lạnh lùng, đáng đời!”
“Ngươi đưa ta thêm một vạn lượng, ta sẽ giúp ngươi giải thích với mọi người.”
Lộ Uyên: “…”
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Lộ hầu gia lấy ra một xấp thư.
Lộ Uyên mười ba tuổi hồi kinh ở một năm, bốn tháng sau lại ra chiến trường Tây Bắc, trong khoảng thời gian này vô số thư nhà, đều dặn dò Lộ hầu gia phải giữ ta cho kỹ.
【Phụ thân, thấy thư như thấy người, hôn sự của Tô gia đã bị từ chối rồi sao? Tô Thư tuổi còn nhỏ, sao Tô đại nhân lại vội vàng tìm người xem mắt cho nàng ta như vậy, thật là vô lý!】
【Phụ thân, hay là người đi cầu hôn trước đi, sớm định đoạt chuyện này đi.】
【Phụ thân, người đã cầu hôn chưa?】
【Phụ thân, người đã cầu hôn chưa?】
【Phụ thân, con mười sáu tuổi rồi, nên cầu hôn rồi.】
【Phụ thân, người đã cầu hôn chưa?】
20
Thư đọc xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Biểu tỷ thất hồn lạc phách ngã ngồi trên đất, tự lẩm bẩm:
“Không thể nào, không thể nào, ta có chỗ nào không bằng Tô Thư? Sao lại có người chọn nàng ta mà không chọn ta? Không thể nào!”
Lộ Uyên hừ lạnh một tiếng:
“Củ cải cà rốt, mỗi người mỗi sở thích, ngươi có gì đặc biệt, sao có thể ai cũng thích ngươi? Cho dù ngươi là vàng, cũng có người thích ngọc thích ngọc trai, có gì lạ đâu?”
Diệp gia mất hết mặt mũi, Diệp Thủ phụ và phu nhân cúi gằm mặt co ro trong góc, không còn mặt mũi nào.
Hoàng thượng hạ lệnh cho Diệp Thủ phụ xin lỗi Lộ Uyên, và trông nom Diệp Thanh Nhan cho kỹ, sau này không được phép chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng ta nữa.
Trò cười này kết thúc, danh tiếng của Diệp Thanh Nhan coi như hoàn toàn bị hủy hoại.
Rời khỏi cửa cung, Lộ Uyên đỡ ta lên xe ngựa.
Rèm xe vừa buông xuống, vẻ mệt mỏi trên mặt Lộ Uyên lập tức biến mất:
“Tô Thư, hôm nay ta biểu hiện có tốt không? Giờ thì nàng tin ta và nàng ta thật sự không có gì rồi chứ?”
Ta mím môi cười:
“Ừm, cũng không tệ.”
Mắt Lộ Uyên sáng long lanh, như con cún nhỏ đang làm nũng.
Hắn đưa tay lên má mình khẽ vỗ hai cái, ám chỉ:
“Vậy có phần thưởng gì không?”
Giọng điệu rất phóng túng, nhưng thần sắc trên mặt lại né tránh e thẹn.
Ta mỉm cười gật đầu, vòng tay qua cổ hắn, trực tiếp hôn lên:
“Lộ Uyên, ta thật sự rất thích chàng.”
Thích chàng kiên định lựa chọn ta, công nhận ta như vậy.
Trên trời sao trời lấp lánh, có người thích mặt trăng, nhưng mỗi ngôi sao dù mờ nhạt hay sáng chói, cũng sẽ luôn có người ngước nhìn, có người thưởng thức.
Hết.
Comments for chapter "C 1"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0