Phu Quân Đáng Yêu Của Ta - chương 1
01
Trần Quân người tựa hoa cúc, thanh tao và trong sáng.
Ta đã kết hôn với hắn ba ngày, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ngày ngày luyện trà viết thư pháp, không gần gũi ta.
Dường như, trong mắt hắn, ta chẳng khác gì một con chim nhỏ nuôi trong hậu viện, đôi khi gây tiếng động làm hắn hơi khó chịu, nhưng vì ta không thể bay ra khỏi cái lồng này nên cũng không cần phải quan tâm, không cần phải chiều chuộng.
Đôi khi hắn sẽ đến thăm ta, nhưng hôm nay là một ngày không may.
Ta vội vàng tháo bỏ chiếc váy rách, che đi vết đỏ trên cổ, rồi nhảy vào chiếc váy mới, cuối cùng kịp lúc đứng dựa vào bàn, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
“Phu quân, hôm nay trời nóng, hay chúng ta uống một ít trà cúc để giải nhiệt đi?”
Trần Quân gật đầu, ngồi xuống thưởng trà. Ta nhân lúc đó buộc lại mái tóc rối, ngửi thử xem trên người có mùi lạ không.
Sau khi xác nhận không có, ta dịu dàng ngồi xuống, rót trà cho hắn.
“Phu quân, uống từ từ, kẻo nóng.”
“Trước đây, ta đã sai hạ nhân thu gom bạc của điền trang, đã ghi vào sổ sách, xin chàng xem qua.”
Trần Quân nói: “Được.”
Ta lại cười nói: “Gần đây có vài cửa hàng cần phải chú ý nhiều hơn. Bữa tối của chàng ta đã chuẩn bị xong, tối nay ta sẽ ra ngoài một chút, không ăn cùng chàng được.”
Trần Quân dừng tay nâng chén, ánh mắt chậm rãi chuyển sang ta, rồi mới nuốt xong ngụm trà, nói: “Được.”
Ta nhìn thấy biểu cảm của hắn, lập tức quan tâm hỏi: “Lẽ nào trà đã nguội rồi phải không?”
Trần Quân có nhiều thói quen kỳ lạ, nếu trà để lâu mà không uống, hắn sẽ không uống, nếu nước quá nóng hoặc quá lạnh, hắn cũng không uống, trà pha từ nước giếng cũng không uống.
Trần Quân cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Ta thấy giờ hẹn đã gần đến, vội vàng sai hạ nhân phục vụ Trần Quân.
Trước khi rời đi, ta tiện tay sờ vào trong tay áo, cảm thấy có một con búp bê đất nhỏ vướng víu, bèn lấy ra và đưa cho Trần Quân.
“Phu quân, hôm qua ta mua ở chợ, đặc biệt mua cho chàng.”
Trần Quân vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, có vẻ không quá quan tâm, nhưng ta lại có cảm giác như hắn bỗng nhiên trở nên vui vẻ hơn.
Ta gật đầu rồi vội vã bỏ đi.
Ngay khi chiếc xe ngựa dừng lại, ta nhanh chóng vòng qua các cửa hàng đến một con hẻm nhỏ, qua cửa sau, bước lên tầng ba của quán trọ.
Mới mở cửa.
Ta nhìn vào trong phòng, nói: “Còn loay hoay gì nữa, nhanh cởi áo đi!”
02
Ngô Thất Lang cười hề hề: “Lão đại, sáng nay ngài làm vụ làm ăn thật là nhanh gọn, anh em đều rất ngưỡng mộ.”
Hắn một tay cởi áo ngoài làm thợ, để lộ áo dạ hành bên trong cùng con dao nhỏ ở thắt lưng.
Còn ta cũng tháo bỏ áo ngoài, để lộ bộ đồ tương tự bên trong.
Ta vừa chỉnh lại trang phục vừa nói: “Suýt chút nữa. Lính canh ‘hàng’ đó cũng có chút bản lĩnh, sáng nay hắn đấm vào cổ ta một phát, may mà ta né kịp, nếu không không chỉ để lại dấu vết như này đâu.”
Ta rút dao ra, chỉnh lại tay áo, thấy Ngô Thất Lang vẫn còn muốn khen, ta vội ngừng lại: “Được rồi, làm việc thôi.”
Ta là con gái thứ nhà Lâm gia.
Vì một chỉ dụ, ta đã gả vào Trần gia.
Trước khi gả đi, cha ta dặn rằng đây là ân sủng của hoàng đế, cũng là hy vọng để Lâm gia có thể phát đạt, ta nhất định phải hiền thục, chăm sóc tốt cho thiếu gia nhà người ta, không để hắn tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào.
Mẹ ta thì len lén kéo ta qua, dặn dò: “Hội săn tiền của Bạch gia hiện nay vẫn còn phải dựa vào con, gả đi rồi đừng để dao bị gỉ đấy nhé.”
Bà ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói: “Ngày trước mẹ cũng giết được ba mươi bốn tên quan tham, con là con của mẹ, phải giỏi hơn mẹ mới đúng.”
Chính vì thế, dưới sự kỳ vọng hoàn toàn khác biệt từ cha mẹ, ta có hai bộ mặt.
Khi đối diện với Trần Quân, ta dịu dàng, thân thiết.
Còn khi dẫn dắt các thuộc hạ của Hội săn tiền, ta là một quái vật ziết người tàn bạo nhất.
Vụ ám sát hôm nay không mấy thuận lợi, Ngô Thất Lang làm vỡ một viên gạch, khiến quân địch theo sau tăng lên gấp đôi, chúng ta chỉ có thể vòng vèo vài lần mới thoát được.
Ta vội vã quay về quán trọ, suýt nữa đã thắt nhầm váy.
Ngô Thất Lang tò mò hỏi: “Lão đại, gấp cái gì vậy?”
Ta nghe thấy tiếng chuông báo canh từ ngoài cửa sổ, nhíu mày: “Hỏng rồi, ta đã trễ hơn một giờ so với hẹn, phu quân nhà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Ngô Thất Lang cười hề hề: “Yên tâm, ta sẽ lái xe ngựa cho tỷ, nhanh và ổn định, nhất định sẽ đưa tỷ về nhà sớm.”
Ta do dự một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý, không nói nhiều, vội vã dẫn hắn ra chỗ xe ngựa.
Ngô Thất Lang đi theo sau, vui vẻ nói: “Haha, đây là lần đầu tiên ta đi dạo phố cùng lão đại! Dù chỉ mới đi một nửa đường.”
Ta không nhịn được cười, tên nhóc này thật là không có chút kiềm chế nào.
Ngô Thất Lang hăng hái tiếp tục nói về những gì hắn đã thấy và nghe được trong những ngày qua ở chợ.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy qua, Ngô Thất Lang vì muốn bảo vệ cái túi đựng đầu của người bị treo thưởng, vội vàng nhường đường, nhưng lại vô tình đánh vào một người lạ đứng bên đường.
“Xin lỗi—”
“Rắc!”
Một tiếng vỡ vang lên, người kia ngây ra nhìn mảnh vỡ trên đất.
Ngô Thất Lang “Ôi chao” một tiếng.
Lớn tiếng nói: “Xin lỗi xin lỗi, ta vô tình làm rơi con búp bê đất của ngươi, vị bằng hữu này, không biết ngươi mua bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường gấp đôi.”
Ta nghe thấy động tĩnh phía sau, vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn lại, lo lắng tình hình có vấn đề.
“Không sao.”
Hai từ nhẹ nhàng, bình thản, nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc đến lạ.
Chợt dừng bước, trong màn đêm mờ tối, ta nhìn kỹ một hồi —
Quả nhiên, người đó chính là Trần Quân.
3
Gương mặt hắn vô cùng thờ ơ, chỉ liếc mắt nhìn qua những mảnh vỡ dưới đất, rồi cất bước muốn đi.
Khi hắn sắp lướt qua ta, như thể vừa phát hiện ra sự tồn tại của ta, hắn ngẩng đầu nhìn ta lặng lẽ.
Ta vội vàng giải thích: “Phu quân, trong cửa hàng có một vài cuốn sổ sách lâu năm cần đối chiếu, nên tốn một chút thời gian. Giờ trời đã tối, ta vội trở về, vừa hay có một công tử nhiệt tình muốn giúp ta điều khiển xe—”
“Chỉ cần nàng vui là được.” Hắn mỉm cười nói.
Nụ cười ấy vô cùng khách khí, lễ độ.
Đúng là con người nhã nhặn, thanh cao như hoa cúc của Trần gia.
Nhìn thấy thê tử của mình đi cùng một người đàn ông xa lạ, hắn cũng chẳng bận tâm.
Trong lòng ta cảm thán, lặng lẽ nhường đường, Trần Quân bước chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Ngô Thất Lang đứng cạnh ta, cười nói: “Tỷ phu thật tốt.”
Ta đồng tình: “Phải, hắn chẳng bận tâm gì.”
Nhưng trong lòng lại vang lên một tiếng nhỏ: mỗi tối sau khi dùng cơm, Trần Quân đều ở trong sân thưởng nguyệt, luyện chữ, vậy mà hôm nay sao lại ra ngoài?
Chẳng lẽ phá lệ, muốn ra ngoài đi dạo?
Ta không nghĩ ra, đến khi trở về phủ, ta từ xa đã thấy ánh đèn trong thư phòng của Trần Quân đã tắt, có lẽ hắn đã ngủ rồi.
Ta lại nghĩ đến con búp bê đất đã vỡ hôm nay, dù hắn không bận tâm, nhưng ta vẫn tiện đường mua một cái mới, định bù cho hắn.
Sợ đánh thức người, ta nhẹ nhàng tiến đến trước cửa thư phòng của hắn, vừa định đặt con tò he bên cạnh cửa, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh như tiếng khóc nghẹn ngào.
Ơ?
Là tiếng gió sao?
Ta nhìn vào cửa sổ đã đóng chặt, rồi lại nhìn vào cánh cửa đang khóa kín, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.
Sau vài hơi thở im lặng.
Ta rốt cuộc phải thừa nhận một điều — đó không phải tiếng gió, không phải tiếng mưa, cũng chẳng phải tiếng của con vật kỳ lạ nào.
— mà là Trần Quân lạnh lùng, cao quý, chẳng vướng bụi trần, thanh cao như hoa cúc của ta đang khóc.
4
“Hu hu hu hu hu—”
Ta mím môi, nhìn quanh một vòng, xác định không có ai, rồi nhón chân, ghé tai vào bên cửa sổ.
Tiếng khóc ấy càng lúc càng rõ ràng.
“Hu hu hu hu hu— tên nam nhân đáng chết! Tên nam nhân khốn kiếp! Đáng ghét! Đáng ghét, tên gian phu đáng chết!”
Một loạt tiếng động nặng nề vang lên, có vẻ như Trần Quân đang đánh vào chăn.
“Cái tên tiểu nhân đê tiện đó! Cái tên man rợ cười gian kia! Còn làm vỡ con búp bê của ta! Hu hu hu hu—”
Tiếng khóc dần trở nên u ám, có vẻ như hắn đangvùi mặt vào gối.
“Đồ tiêur nhân không biết xấu hổ, dám dụ dỗ Ngọc Ngọc của ta! Đáng ghét!”
Sau tiếng nức nở đầy căm phẫn, Trần Quân dộng giường vài cái.
Hắn có vẻ vẫn chưa hả giận, lại đạp chăn mấy lần.
“Đáng ghét! Đáng ghét!”
Nghe tiếng giận dỗi, ấm ức trong đó, ta suýt nữa nghĩ rằng mình đang mơ, hoặc nhận nhầm người.
Người ở bên trong đó, quả thật là thiếu niên tài tử chỉ mới mười chín tuổi, chững chạc, vững vàng, từng trúng liền hai khoa cử, chỉ chờ được ghi tên lên bảng vàng – Trần Quân sao?
Thanh cao của hắn đâu rồi?
Thờ ơ của hắn đâu rồi?
Tao nhã như hoa cúc của hắn đâu rồi?
Chẳng lẽ tất cả những điều đó đều là giả sao?
Ta bước từng bước lững thững, như đang đi trong sương mù.
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm, trong cơn ngái ngủ, ta còn tưởng rằng đêm qua mình chỉ mơ một giấc mơ.
Nhưng vừa bước ra sân, ta đã chạm mặt Trần Quân.
Hắn thoáng nhìn ta một cái.
Ánh mắt ấy dường như không mang bất kỳ cảm xúc nào, như thể chỉ lướt qua cỏ hoa, mây trời một cách thờ ơ.
Gương mặt ngọc bạch, đôi mắt lạnh như ngọc cứng, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích, đừng nói là đôi môi mỏng ấy.
Nhưng, ta đứng tại chỗ, dù Trần Quân đã rời đi, ta vẫn chưa hoàn hồn.
Bởi vì, ta chợt cảm thấy như mình bị trúng tà, hoặc có lẽ là thú vui ác ý của trời cao, ban cho ta một sức mạnh thần kỳ nào đó.
——Ta thực sự nghe được tiếng lòng của Trần Quân!
Ngay khoảnh khắc nghe thấy, ta còn hoài nghi không biết mình có ảo giác không, hay nghe nhầm rồi.
Nhưng đôi môi hắn vẫn khép chặt, rõ ràng chứng minh rằng hắn hoàn toàn không hề mở miệng.
Thế nhưng, giọng nói ấy vẫn rõ ràng vang lên trong tai ta.
Một giọng nói khớp hoàn hảo với thanh âm của Trần Quân, phát ra từ trong lòng hắn:
【Ngọc Ngọc! Ha ha, ta đã đi vòng quanh đây nửa buổi, cuối cùng cũng gặp được Ngọc Ngọc rồi!】
【Thật là tốt quá!】
5
“Đại tỷ, tỷ sao vậy?”
Buổi chiều, Ngô Thất Lang lo lắng chọc chọc vai ta.
Ta giật mình.
“Không có gì. Ta chỉ cảm thấy như mình đã vô tình bỏ qua rất nhiều điều. Thất Lang, nhiệm vụ hôm nay ta sẽ làm trễ một chút, ta phải dành chút thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Ngô Thất Lang vỗ ngực: “Không sao đâu, đại tỷ. Tỷ đã dẫn ta nhiều lần rồi, ta tự đi làm nhiệm vụ cũng được, tỷ cứ yên tâm.”
Vì vậy, ta ngồi một mình đờ đẫn ở quán trọ – điểm hẹn của nhiệm vụ – để suy ngẫm.
Trong đầu ta chỉ có một điều duy nhất — chẳng lẽ, có thể, biết đâu, Trần Quân thực sự thích ta?
Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể nào!
Hắn là con trai độc nhất của gia tộc cao quý, tương lai rạng rỡ.
Còn ta chỉ là con gái của một vị tướng quân thất thế, nhan sắc cũng không đặc biệt nổi bật.
Chẳng lẽ…
Là vì tính cách giả vờ của ta?
Ta cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi có những vết chai do luyện võ để lại, chỉ là ta đã mài nhẵn chúng, từ xa nhìn không thấy, nhưng chạm vào là có thể cảm nhận lòng bàn tay thô ráp của ta.
Nếu hắn thích dáng vẻ dịu dàng, hiểu chuyện này, ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn nhìn thấu.
Ta, thậm chí cả gia đình ta đều biết, hôn nhân này chỉ là biện pháp tạm thời.
——Hoàng thượng nghi ngờ các tướng quân giữ quân quyền, bèn tự tay ban hôn, vừa là ân thưởng, vừa là lời cảnh cáo.
Chỉ cần nhà ta yên phận, chịu đựng trong vài năm, đến khi chẳng còn ai kiêng kị chúng ta, gia đình ta sẽ bình an.
Chính vì ta biết những ngày này rồi sẽ kết thúc, ta mới có thể nhẫn nhịn, giả vờ làm một người dịu dàng nhỏ nhẹ, khách sáo với mọi người.
Vở diễn này diễn vài ba năm, không, chỉ hai năm là đủ rồi.
Khi đó, nếu Trần Quân chán ghét con người thật của ta, chúng ta có thể dễ dàng chia tay, để ta được thỏa thích làm đường chủ Liệp Kim Đường.
Có lẽ chính vì vậy, nên dù ta có vẻ ngoài lấy lòng hắn, thực ra chẳng hề để ý đến phản ứng của hắn.
Mãi cho đến khi có thể nghe thấy tiếng lòng hắn, ta mới nhận ra, thì ra mỗi buổi sáng chúng ta gặp nhau, vốn chẳng phải là ngẫu nhiên.
Vậy còn những chuyện khác thì sao?
Ta không khỏi bắt đầu hồi tưởng.
Những ký ức vốn dĩ không đáng bận tâm ấy giờ đây như lớp bụi bị phủi đi, dần dần hiện lên trong đầu ta.
Hắn ngày nào cũng đến chỗ ta xem sổ sách, chẳng lẽ chỉ vì muốn tìm một cái cớ để gặp ta? Trước đây ta vẫn luôn cho rằng hắn cố tình cảnh giác, không muốn giao hẳn chuyện trong nhà vào tay ta.
Hắn từng nói trà ta pha là ngon nhất, chẳng lẽ cũng là giả, chỉ đơn thuần muốn uống trà do ta pha?
Những bức thư pháp hắn tặng ta, chẳng lẽ cũng không phải là bản viết lỗi, bỏ đi, mà là có ý định tặng ta?
Càng nghĩ, ta càng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí bất giác, mặt ta dần nóng lên.
Chẳng lẽ…
Hắn thực sự thích ta?
“Đại tỷ! Chạy mau! Nguy rồi! Ta bị người theo dõi!” Đột nhiên một giọng nói kinh hãi vang lên.
Ngô Thất Lang ôm tay, lăn từ ngoài cửa sổ vào, vừa lăn vài vòng, hắn đã đứng dậy, mặc kệ vết thương còn đang chảy máu, kéo ta muốn chạy ra ngoài.
Ta vội vàng giữ hắn lại.
“Bình tĩnh một chút. Ngươi hiện giờ bị thương thế này, bọn chúng sẽ lần theo vết máu mà tìm đến ngươi!”
Ngô Thất Lang vừa áy náy vừa lo lắng: “Vậy làm sao đây?”
Ta thở dài: “Cởi áo ra, băng vết thương lại rồi nằm lên giường đi.”
“Đại tỷ, ngươi…”
“Nghĩ cái gì vậy? Im miệng rồi mau làm đi!”
Ta cầm dao, nhảy ra khỏi cửa sổ, đứng trên mái nhà, nheo mắt như một con cú mèo, nhìn xuống phía xa.
Một hàng đuốc đang nhanh chóng tiến về phía quán trọ.
Ta hít một hơi sâu, nhanh chóng lau hết vết máu có thể dẫn họ vào quán trọ, rồi rạch cổ tay mình, lao về hướng ngược lại để dẫn dụ chúng.
Đợi đến khi hoàn toàn cắt đuôi bọn chúng, ta mới từ ngoại thành từ từ quay lại.
Hôm nay, ta lại phải về phủ muộn.
Hơn nữa, ta quên mang quần áo để thay, giờ đây y phục của ta đầy đất và cành lá.
Khi ta đẩy cửa bước vào phòng, không hiểu sao trong lòng có chút phiền muộn không thể giải thích.
Nhưng thấy Ngô Thất Lang nắm lấy góc chăn, ánh mắt đáng thương nhìn ta, ta lại không tiện phát tác.
Ta chỉ biết thở dài: “Băng bó xong chưa?”
“Xong rồi.”
Ta gật đầu: “Được rồi. Ngươi mặc áo vào đi, bảo tiểu nhị mang nước lên, ta cần tắm rửa.”
Hắn vội chạy xuống lầu.
Còn ta thì bận nhặt mấy cành lá dính trong tóc, cổ tay bị thương của ta chỉ được băng tạm bằng khăn, giờ cũng phải băng bó lại, tốt nhất là đừng để Trần Quân phát hiện điều bất thường.
Trần Quân…
Đã hai ngày rồi ta không ăn cơm tối cùng hắn.
Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm bực bội.
Khi ta đang cúi đầu bận rộn, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ba tiếng gõ, quy củ đến mức từng khoảng dừng cũng giống nhau.
Ta nói: “Vào đi, đặt nước tắm xuống là được rồi.”
Nhưng, khi cửa mở ra, ta lại không nghe thấy tiếng nhiệt tình, lanh lảnh của tiểu nhị.
“Ngô Thất Lang, ngươi còn đứng đó làm gì—” Ta quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn bỗng chốc đông cứng lại.
Ta thậm chí vô thức vịn vào bàn.
Hỏng rồi.
Hỏng thật rồi, hỏng tất cả rồi.
Trong lúc hoảng loạn, ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đang đứng trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Người đến, sao lại là Trần Quân?
6
Trần Quân tiến thêm một bước vào phòng, rồi đứng lại ở đó.
Hắn nhẹ nhàng như vầng trăng sau cơn mưa, giống như một vị thần lạnh lùng, dường như chẳng có thứ gì có thể làm hắn động lòng, tựa như hắn chỉ tiện đường đi qua.
Ta nắm chặt tay, khi cảm giác bối rối dần tan đi, ta cuối cùng nghe thấy một tiếng lòng ồn ào đến quá mức, thậm chí ồn ào đến khó chịu:
【Cái gì! Cái gì! Nước tắm! Tên gian phu kia muốn làm gì Ngọc Ngọc! Hay là, đã làm rồi?!】
【Không không không! Tuyệt đối không thể! Nhưng… Ngọc Ngọc ngây thơ như vậy, thiện lương như vậy, chắc chắn từ nhỏ đã là cô nương ngây thơ không rành thế sự, nhất định là bị hắn lừa gạt, hoặc bị hắn uy hiếp rồi.】
Ta run rẩy cất tiếng, cắt ngang dòng tâm tưởng càng lúc càng lệch sang việc chửi mắng Ngô Thất Lang của hắn:
“Phu… phu quân, ta—”
“Nàng có nỗi khổ tâm sao?” Trần Quân cắt ngang lời ta.
Nếu ta không biết tâm ý của hắn, chỉ đơn thuần nhìn gương mặt lạnh lùng như gió mây của hắn, ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn đang giễu cợt ta.
Nhưng khi hắn vừa hỏi xong câu này, ta nghe thấy tiếng lòng càng lúc càng điên cuồng và rõ ràng:
【Ngọc Ngọc! Ngọc Ngọc của ta!】
【Nàng chịu ủy khuất gì sao! Hu hu hu hu! Ta nhất định không bỏ qua cho hắn! Ta muốn hắn sống không bằng chết! Ta sẽ đâm hắn, một dao vào, một dao ra! Ta sẽ đâm vào óc! Phải đâm hắn, đâm vào túi mật của hắn!】
Ta càng nghe càng không nỡ lắng nghe tiếp.
Trong lòng không kìm được dâng lên một dòng ấm áp.
Người này, thật là…
Hầy.
Đáng yêu quá.
Đây là lần đầu tiên ta không nhìn Trần Quan với nụ cười dịu dàng giả tạo, mà là một nụ cười chân thành.
Ta nói: “Phu quân, ta chỉ vô tình ngã một cái, làm bẩn váy, nên gọi nước nóng để tắm rửa, không có chuyện gì cả, tin ta đi.”
“Liên quan gì đến ta.” Trần Quân thản nhiên nói, “Ta chẳng qua là tiện đường đi qua, chợt nhớ hôm nay nàng chưa đưa sổ sách cho ta xem thôi.”
【Ngọc Ngọc! Làm tốt lắm! Nàng không bị tên gian phu lừa! Giỏi lắm!】
【Ta tin nàng! Ta tin nàng! Ta tin nàng nhất!】
Ta nhìn vào khuôn mặt hắn, rồi nghe những lời hắn nói hoàn toàn trái ngược với tiếng lòng của hắn.
Ta giống như lần đầu tiên nghiêm túc, cẩn thận mà nhìn Trần Quân.
Hắn dường như, thực sự rất đẹp trai.
7
Nửa đêm Ngô Thất Lang lẻn vào phủ nhà họ Trần, lăn tròn vào từ cửa sổ phòng ta.
Hắn la oai oái, tràn đầy tức giận.
Vừa ngồi xuống, hắn vừa nhá hạt dưa vừa nói: “Không phải đệ nói chứ, tỷ phu đúng là dọa người quá đấy.”
Cái miệng rộng của hắn cứ nói là bô bô không ngừng, ngay cả hạt dưa cũng không làm hắn im được.
“Tỷ phu như thần tiên vậy, không hiểu sao lại lần mò đến khách điếm, còn không một tiếng động xuất hiện sau lưng đệ. Lúc đó đệ vừa gọi nước nóng cho tỷ xong, đang ăn mì dưới lầu, thì bỗng ‘choang’ một cái, một cú đấm giáng ngay bên cạnh bát mì, khiến đệ suýt nghẹn chết.”
Hắn vỗ ngực, vẫn còn dư âm kinh hãi.
“Tỷ phu nói, ‘Cô nương đó nhút nhát lại ngây thơ, dễ bị người ta lừa gạt và bắt nạt. Nhưng ngươi nhớ kỹ, nàng là thê tử của ta, ngươi mà dám nói thêm một câu nào với nàng, ta sẽ phế ngươi ngay. Cả kinh thành này, ngươi sẽ không có chỗ đứng. Ta nói là làm.’”
Hắn không sao bắt chước được giọng điệu của Trần Quân.
Nhưng ta biết, đó chắc chắn là giọng nói lạnh lùng như băng sương.
Y vốn thanh nhã, vậy mà vì ta mà lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này.
Ta nắm chặt tay áo, cúi đầu không nói gì.
Ngô Thất Lang cuối cùng cũng nhá xong hạt dưa, thử thăm dò hỏi ta: “Lão đại, nhiệm vụ ngày mai, chúng ta có làm nữa không?”
Ta lắc đầu, xoa nhẹ thái dương mệt mỏi: “Thôi, dừng lại một thời gian đi. Ngươi giúp ta phân công nhiệm vụ cho Nhị Lang, Tam Lang. Bên này của ta… tạm thời không đi được.”
Ngô Thất Lang cười hì hì: “Đệ hiểu rồi, lão đại, là tỷ định đàm tình thuyết ái rồi.”
Ta đập vào đầu hắn một cái:
“Xàm.”
Hắn mặt mày nhăn nhở rời đi.
Chỉ còn lại mình ta ngẩn ngơ nhìn ngọn nến, không rõ gương mặt nóng bừng của mình có phải bị ánh nến làm bỏng hay không.
Sáng sớm hôm sau.
Ta lại gặp Trần Quân.
Ta đờ đẫn nhìn y.
Y điềm tĩnh lại tự nhiên gật đầu hỏi: “Lại ra ngoài sao?”
Trong lòng y điên cuồng gào lên: 【!!! Lại ra ngoài! Lại là gã gian phu nào mê hoặc Tiểu Ngọc của ta rồi! Đừng đi, đừng đi!】
Ta nhỏ giọng đáp: “Ừm, ta ra vườn đi dạo một chút.”
Y gật đầu: “Đi đi.”
Nói xong, y quay lưng bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng của y, chợt nhận ra bóng dáng của Trần Quân thật đẹp.
Chiếc đai lưng sẫm màu thắt hẹp một đường, tôn lên đường eo của y, áo dài màu trắng nguyệt sắc chất liệu mịn màng, nếp gấp theo đai lưng trải dài xuống, tôn lên từng bước chân vững vàng của y.
Ta vô thức nuốt nước miếng.
Có lẽ, là ta đến tuổi rồi, bắt đầu suy nghĩ xuân tình.
Bao năm tập võ, vậy mà trong đầu ta không thể tìm ra một cách diễn đạt thơ mộng hơn để miêu tả bóng lưng của Trần Quân.
Trong đầu ta chỉ hiện lên một câu:
——【Hí, nhìn từ phía sau, eo của Trần Quân thật sự vừa thon lại vừa mạnh mẽ.】
Nhưng, không biết vì sao, Trần Quân vốn đang từ tốn rời đi, đột nhiên dừng bước.
Đầu y dừng lại trước, rồi đến lưng, cuối cùng là đoạn eo mà ta vừa khen ngợi, tất cả đều đứng khựng lại.
Lúc đó ta không biết.
Câu nói trong lòng ta vừa nghĩ.
Trần Quân đã nghe thấy, đó là tiếng lòng đầu tiên của ta mà y nghe được!
8
Ta mờ mịt nhìn Trần Quân đột nhiên quay đầu lại.
Sao vậy?
Nhưng, khuôn mặt y nhìn kỹ cũng thực là tuấn tú.
Ta nghĩ thầm trong lòng, vẫn chưa hiểu vì sao Trần Quân chỉ nhìn ta một cái, mà gương mặt y lại đỏ bừng lên.
“Nàng…” Trần Quân muốn nói lại thôi.
Ta giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn như thường ngày, cúi đầu nói: “Phu quân, chẳng hay còn chuyện gì nữa không? Chẳng lẽ muốn ta pha thêm một bình trà hoa cúc?”
Y sao lại thích nữ tử như thế này? Quá mức ngoan hiền, chẳng phải là nhàm chán sao. Chẳng lẽ, thật sự y coi thê tử của mình như một con thú cưng lúc nào cũng phải nghe lời?
Không hiểu vì sao, rõ ràng trước giờ giả vờ thế này ta cũng thấy không sao, nhưng hôm nay lại thấy thật khó chịu.
Trần Quân nói: “Nàng…”
Nghe y nói, ta ngẩng đầu, vẫn nhớ những điều trong nữ giới dạy, không nên nhìn thẳng vào nam tử. Vì thế chỉ ngước mắt lên một chút, tạo dáng thẹn thùng cúi thấp đầu.
Thôi, y làm gì thì mặc y. Dù sao người y thích vốn không phải là con người thật của ta. Nếu Trần Quân biết số quan tham mà ta giết còn nhiều hơn số bài y viết, e là sẽ ghét bỏ đến muốn lập tức hòa ly với ta.
“Đợi đã!”
Trần Quân đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, ép ta ngẩng đầu lên.
Dòng suy nghĩ của ta lập tức gián đoạn.
Đây là lần đầu tiên… y chủ động nắm lấy tay ta.
Ta nhìn vào mắt y, khoảng cách của chúng ta có vẻ hơi gần, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của y.
“Phu… quân?”
Trần Quân há miệng nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Y nhìn gương mặt của ta.
Ta nghĩ: Sao tim ta lại đập nhanh thế này?
Ta ôm lấy ngực mình, cố giữ bình tĩnh hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
Trần Quân nhíu chặt mày, một lúc lâu sau, y lắc đầu, lại lắc đầu, cuối cùng mới nói: “Không sao, không có gì.”
Y đầy suy tư rời đi.
Chỉ còn lại ta, ngơ ngác không hiểu gì.
Ta chợt nhận ra một điều.
Nãy giờ, ta không nghe thấy tâm tư của Trần Quân.
Nhưng rõ ràng nhìn bộ dạng y như vậy, đâu giống như trong lòng không có gì!
Đến tối, Ngô Thất Lang lén trèo tường vào, lại lăn tròn vào cửa sổ, nói nhỏ: “Lão đại, đệ chỉ vào báo tin, nhị ca và tam ca đã hiểu tình hình bên tỷ rồi, bọn họ bảo nhiệm vụ mấy ngày tới cứ giao cho họ. Muốn trị ngoài trước tiên phải yên trong, tỷ cần dỗ dành Trần Quân cho tốt đã. Mọi người đều hiểu cả.”
Ngô Thất Lang lại liếc nhìn sắc mặt ta, tám chuyện hỏi: “Vậy… tỷ đã dỗ dành gia quyến ổn thỏa chưa?”
Ta bất đắc dĩ: “Hôm nay y không buồn để ý đến ta.”
Ngô Thất Lang nói với giọng của người từng trải: “Hầy. Đại khái là ghen quá rồi, chuyện này cũng tại đệ, chẳng rõ ràng mà lại sinh ra vạm vỡ quyến rũ quá, trượng phu tỷ nhìn thấy ta khó tránh khỏi tự ti, cảm thấy lép vế.”
Ta cạn lời, phất tay bảo hắn đi.
Hắn không hiểu Trần Quân, nhưng ta hiểu. Ta thậm chí đã nghe thấy tâm tư của y.
Trần Quân không phải người sẽ vì chuyện mấy hôm trước mà đột nhiên gây khó dễ với ta.
Vài ngày nay, ngay cả sáng sớm, y cũng không cố ý gặp ta nữa. Thậm chí khi ta viện cớ đưa sổ sách, muốn gặp y một lần, y cũng lánh mặt.
Ta không biết tại sao, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ, y thật sự giận ta?
Hay là… đã chán ghét ta rồi?
Ta cúi đầu, tấm vỏ ngoan ngoãn này mà Trần Quân cũng chỉ vài ngày đã thấy chán ghét, huống hồ nếu hắn thấy bộ mặt tàn sát của ta, sẽ còn chán ghét và khiếp sợ bao nhiêu lần
Thật bất công.
Ta thật có chút oán trách Trời cao.
Oán trách Ngài sao lại bắt đầu một trò đùa nghịch ngợm như vậy, bắt ta nghe được tiếng lòng của Trần Quân.
Nếu không phải như thế, nếu không phải là như vậy…
Ta e rằng sẽ không bận tâm đến y nhiều đến vậy, cũng sẽ không cảm thấy y đáng yêu, lại càng không phát hiện bản thân dường như đã có chút yêu mến y.
Ta nắm chặt ngón tay, hít một hơi thật sâu.
Không sao cả.
Ta là đường chủ của Liệp Kim Đường, quan lộ của phụ thân, tàn bộ của mẫu thân, tất cả những điều đó mới là trọng yếu nhất.
Trần Quân không thích, thì cứ không thích thôi, ta tuyệt nhiên không có cách nào, cũng tuyệt nhiên sẽ không vì y mà thật sự thay đổi bản thân mình.
Suy nghĩ đến đây, trái tim ta như sợi tơ đang rối bời cũng dần yên ổn lại.
Hôm nay mưa lớn, ta mặc bộ y phục đơn giản, choàng một chiếc áo tơi, rồi cầm ô ra ngoài, định đến khách điếm.
Khi mở cửa, phía dưới bầu trời âm u chỉ lóe lên một đôi mắt sáng ngời. Như ngọc châu ánh lên tia sáng dịu dàng, lộng lẫy mà thanh tú.
Chiếc ô trên tay ta, theo giọt mưa rơi xuống lặng lẽ.
Trong khoảnh khắc đó, ta nghe thấy, giữa màn mưa như tiếng trống rộn rã, âm thanh to vang vọng từ lòng y —
【Nương tử, lòng ta yêu nàng, lòng ta yêu nàng, thật sự, lòng ta yêu nàng.】
Ta cảm thấy đầu ngón tay mình cũng tê dại, mượn cớ cúi xuống nhặt ô, mới có thể giữ lại lý trí.
Đừng nghĩ ngợi, y chỉ là thích dáng vẻ giả vờ của ngươi mà thôi.
Ta nhắm mắt thật chặt, cuối cùng cũng áp chế cảm xúc rộn ràng trong lòng, ngẩng đầu, hé nụ cười quen thuộc và cung kính: “Phu quân, chàng tìm ta có việc gì?”
“Vào trong rồi nói.”
Không rõ vì sao, ta luôn cảm thấy vị công tử thanh tao, lúc này nụ cười lại mang chút ranh mãnh.
Đợi đến khi ta lơ ngơ ngồi xuống, chợt nghĩ đến: “Chết rồi! Ta cứ nghĩ chàng không tìm ta, bên trong vẫn khoác bộ y phục khi giết người rồi”
“Tại sao vào trong nhà rồi mà nương tử vẫn khoác áo tơi thế, mau cởi ra thôi.”
Ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát mồ hôi.
Ta gượng cười định từ chối, nhưng lại bị Trần Quân giữ lấy cổ tay, y chăm chú nhìn ta: “Ta biết rồi, ta không bận tâm.”
“Ơ?”
Ý là gì?
Y biết cái gì rồi?
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là biết thân phận thật của ta?
Ngay lúc đó, ta bật dậy, nắm ngược lại cổ tay Trần Quân — quả nhiên y không có nội lực, càng đừng nói đến võ công.
Vậy rốt cuộc vì sao? Làm sao y phát hiện được?
Ta luống cuống nhìn y, trên khuôn mặt y hiện lên một chút đắc ý, giống như giữ lấy một bí mật chỉ mình y biết, hoặc đúng hơn, như đang sở hữu một khả năng độc nhất vô nhị.
Ta: “…”.
“Trần Quân,” ta cất lời khó khăn, “chàng cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của ta, phải không?”
Trần Quân nheo mắt lại, như một con cáo ranh mãnh nở nụ cười đắc ý, nhưng vừa gật đầu được một nửa, chợt khựng lại.
“Cái gì gọi là cũng?”
Y dùng ánh mắt ngập tràn mờ mịt nhìn ta, thậm chí có chút hy vọng ngờ vực.
Ta thoáng cảm thấy thương cảm, nhưng chỉ có thể gật đầu chậm rãi, vô cùng nhẹ nhàng.
“Ơ? Ơ!!”
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc này, tiếng lòng cùng vang lên —
【Vậy ra nàng biết ta là như vậy ư?!】
Sau khi cùng Trần Quân trao đổi, chúng ta mới phát hiện, hóa ra những tiếng lòng mà trước đây không nghe được đều là những gì liên quan đến khả năng “nghe tiếng lòng” của nhau.
Sau khi chúng ta thẳng thắn về năng lực này, giới hạn kia cũng lặng lẽ biến mất.
Trần Quân hắng giọng, lặng đi trong giây lát, kiếm cớ nói: “Ta thật ra rất ít khóc, chỉ là gần đây mùa xuân đến, thời tiết khiến lòng dạ mềm yếu thôi.”
Ta đáp: “Ta thật ra cũng ít khi giết người. Tuy không thích giả bộ vẻ hiền lành, nhưng ta cũng chẳng phải loại tàn nhẫn sát nhân. Ta rất có lý lẽ.”
Trần Quân hỏi: “Vậy tên gian phu là…”
Y dừng lại một chút, dùng tất cả trí tưởng tượng của mình về chốn dân gian mà nói: “Là huynh đệ giang hồ?”
Ta thành thật: “Hắn tên là Ngô Thất Lang, là thuộc hạ của ta.”
Trần Quân thở phào nhẹ nhõm.
【Ngọc Ngọc! Ha ha! Thì ra là vậy! Không ai dám dòm ngó Ngọc Ngọc!】
Y bất giác phản ứng, ôm đầu, lớn tiếng nói: “Không được nghe, không được nghe!”
Nhưng chuyện này cũng chẳng phải ta có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, y không chỉ đỏ mặt, mà cả đầu ngón tay và vành tai cũng nhuốm sắc đỏ.
Trong tâm trí ta, suy nghĩ dâng trào như cỏ dại, tất cả những từ ngữ có thể miêu tả cảnh tượng trước mắt đều hiện ra.
Vậy nên, gương mặt của Trần Quân càng thêm đỏ bừng.
Ta nói: “Thật xin lỗi, Trần Quân. Ta tuy không rõ văn chương, nhưng ta yêu thương chàng.”
Trần Quân cúi đầu càng sâu, hai tay che mặt kỹ càng.
Khi mọi điều đã được nói ra, ta thấy không còn cần phải giả vờ nữa.
Ta nhìn y, thẳng thắn hỏi: “Trần Quân, chàng đã biết, ta không giống như chàng vẫn thấy. Chàng có còn thích ta không?”
Trần Quân bất ngờ ngẩng đầu, y chăm chú nhìn ta.
Đó không phải là lời nói suông, mà là câu trả lời y đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Y nói: “Ban đầu, ta rất ngạc nhiên. Vì vậy, những ngày qua ta cố ý tránh mặt nàng. Ta cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng rồi ta nhận ra, điều ta yêu thích, không phải là vẻ nhu mì nàng cố gắng thể hiện. Trái lại, ta càng yêu mến nụ cười tự tại khi nàng ở một mình. Lâm Ngọc, ta đã âm thầm dõi theo nàng từ lâu. Lâu đến mức, ta bắt đầu yêu thích mọi thứ thuộc về nàng.”
Trong khoảnh khắc đó, ta nghe thấy hai giọng nói.
Giọng y nói và tiếng lòng của y, hòa vào nhau, không chút sai khác, như một tiếng trống nhẹ, rồi càng lúc càng mãnh liệt.
Rền vang bùng cháy, như ánh dương sáng rực rỡ.
Không thể nghi ngờ, cũng không thể lùi bước.
Đem tất cả tình cảm mềm yếu nhất của người quân tử thanh tao kiêu hãnh, bày ra trước mặt ta.
Ta cảm thấy nhịp tim từ lồng ngực lan tới từng đầu ngón tay.
Ta mở miệng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.
Ta run rẩy nói: “Thật ra, ta cũng yêu chàng.”
Trong khoảnh khắc ấy, quân tử tao nhã và sát thủ ẩn mình mỉm cười với nhau.
Chúng ta đã nhìn thấy mặt ẩn giấu sâu nhất của đối phương, cũng vì vậy mà chầm chậm lại gần nhau hơn từng chút một.
11
Khả năng đọc được tâm ý của chúng ta đột nhiên biến mất vào một ngày nọ.
Ngày hôm ấy, ta có một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Kẻ phải giết chính là một tên cường đạo chuyên chặn đường cướp của, một kẻ cực kỳ cảnh giác và thành thạo việc sử dụng gậy cùng thương, chẳng dễ đối phó chút nào.
Như thường lệ, ta dẫn theo Ngô Thất Lang đi thăm dò địa hình.
Dạo gần đây, ta thường xuyên đi sớm về muộn, những ngày như thế cứ kéo dài cho đến hôm nay, cuối cùng thì Trần quân cũng không thể nhịn được nữa.
Y ngồi trong phòng ngủ của ta, uống trà, chờ đợi suốt hai canh giờ, đến mức sách đã lật đến nhàu nát, nước trà cũng đã khô cạn, lúc ấy ta mới về.
Y chăm chú nhìn ta, nói, “Nương tử, sau này ta cũng muốn giúp nàng.”
【Tốt nhất đừng để tên Ngô Thất Lang ấy ở một mình với Ngọc Ngọc của ta nữa!】
Ta nghe thấy y nói như thế trong lòng.
Trần Quân nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng dằn tiếng nói trong lòng xuống.
Ta bất đắc dĩ nhìn y, thấy y đã hạ quyết tâm, đành phải đồng ý.
Đêm khuya, chúng ta chuẩn bị hành động.
Vị quân tử sáng ngời như minh châu của ngày thường giờ khoác lên mình bộ dạ hành, bước chân “lộp cộp” theo sau chúng ta.
Ta hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, luôn cảm thấy rằng việc hành sự ngay trước mặt y có phần không hay cho lắm.
Nhưng khi thực sự chạm trán địch, tất cả những suy nghĩ vụn vặt này đều bị ném ra khỏi đầu.
Ta và Ngô Thất Lang nhảy xuống, vung đại đao xông pha giữa bọn chúng, ba lần tiến vào rồi lại rút lui.
Mọi thứ cuối cùng cũng trở lại yên bình, Ngô Thất Lang bận rộn thu dọn chiến trường, ta ngồi xổm trên đất, lau đi vết máu trên tay.
Bỗng một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt, ta ngẩng lên nhìn, Trần Quân đang mỉm cười nhìn ta.
Y lắc đầu, không cần nói ra bằng lời, nhưng tâm ý đã hiện rõ trong ánh mắt.
Y nghĩ trong lòng: 【Ta không hề bận tâm đến con người này của nàng. Dù đã tận mắt chứng kiến, ta vẫn không để ý.】
Tim ta như nước nóng sôi trào, sùng sục nổi bọt, càng sôi lại càng cảm thấy toàn thân ửng nóng, mắt mờ đi, chẳng biết giấu mặt vào đâu cho bớt xấu hổ.
Khi trở về nhà, Trần Quân cùng ta đi tắm.
Thùng nước vốn chỉ đủ cho một người dùng. Ta nằm trong thùng nước, Trần Quân quay lưng về phía ta, ngồi trước bàn trang điểm, qua gương ta thấy hai tai y đỏ bừng, mắt nhắm chặt.
Rồi sau đó, nước trong thùng dần tràn ra ngoài, ướt sũng trên sàn nhà.
Sau đó, Trần Quân cùng ta tắm chung.
Sau đó nữa, trong lúc đang tắm, chẳng biết vì sao, hai ta đã đến giường tự lúc nào.
Rèm giường nhẹ nhàng lay động, dưới ánh nến, khuôn mặt cao ngạo của Trần Quân trở nên vô cùng quyến rũ, như một vị thần tiên tình nguyện rơi vào trần ai.
Y ôm lấy ta, cúi người thật sâu.
“Ngọc Ngọc, trong lòng ta có nàng.”
…
Có lẽ là ông trời cảm thấy những lời cần nói giữa ta và y, đều đã nói hết rồi.
Sáng hôm sau.
Chúng ta cùng tỉnh dậy, nhìn nhau.
Không còn nghe thấy tiếng lòng của nhau nữa.
Nhưng điều này lại không hề khiến ta thấy thất vọng.
Trần Quân ôm ta, hôn hết lần này đến lần khác.
“Nương tử.”
Y hiếm khi làm nũng.
“Hôm nay đừng đi, ở lại bên ta nhé.”
Ta mỉm cười đáp: “Được.”
Rèm giường vừa kéo ra lại lần nữa khép lại.
Ngoài việc suy nghĩ tại sao không thể nghe thấy tiếng lòng nhau nữa, ta và Trần Quân còn có những việc quan trọng hơn cần phải làm.
-HẾT-
Comments for chapter "chương 1"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0