Nương Tử Hung Dữ Khéo Tay - Chương 29: Thăm Dò
Edit: Con Kien Cang
[Đọc truyện chính edit trên Wattpad] truy cập https://conkiencang.com/ để đọc thêm nhiều chương mới.
Bạch Ngữ Yên nắm chặt ngón tay, nàng ta phải tốn rất nhiều công phu mới có thể kéo được Triệu lão gia, nhưng khi nàng ta không để mắt đến ông một hồi, không ngờ đã bị Bạch Vi kéo đi, nàng ta quả thực không cam tâm!
“Thẩm, thẩm có biết đại tỷ đi theo ai học điêu khắc ngọc không?” Bạch Ngữ Yên cố gắng nhớ lại, trên trấn không có người nào có năng lực như vậy.
Ở kiếp trước, Bạch Vi sau khi từ hôn, nàng theo Bạch Khải Phục học thạch điêu, dựa vào thiên phú của mình, nàng học điêu khắc ngọc mà không cần thầy dạy, mấy năm sau, nàng nổi danh khắp kinh thành.
Bây giờ tay của Bạch Khải Phục đã bị phế đi, nhưng nàng vẫn dấn thân vào con đường này.
Phải chăng vận mệnh thật sự không thể đảo ngược?
Bạch Ngữ Yên phủ nhận, nàng ta đã thay đổi vận mệnh nhà mình.
Mã thị nhớ lại, không chắc chắn nói: “Là một người họ Tạ”
Tạ Ngọc Trác?
Bạch Ngữ Yên không tin, Tạ Ngọc Trác chỉ là một người kém cỏi, làm sao có thể dạy được Bạch Vi?
Chẳng lẽ nói: ‘Thiên phú của một người dù không có danh sư chỉ điểm, vẫn như cũ có thể giúp nàng leo đến đỉnh cao?’
Bạch Ngữ Yên cắn chặt môi dưới, không muốn thừa nhận mình không bằng Bạch Vi.
Nàng không thể đứng yên được nữa, cáo biệt Mã thị rồi đi đến Bạch gia.
Bạch Ngữ Yên nhìn thấy Bạch Ly quỳ trên mặt đất khóc, trong mắt có chút lóe lên: “Nhị đệ, ngươi làm sao vậy?”
Bạch Ly nhìn thấy Bạch Ngữ Yên ôn nhu, đôi mắt đỏ hoe sưng húp nói: “Ta… ta bị người khác lừa đi sòng bạc, vay bạc có lợi tức, nợ sòng bạc một trăm lượng bạc. Bạch Vi không chịu thay ta trả nợ, còn đi cáo trạng với nương ta, ta bị nương ta đánh một trận.” Mặc dù Bạch Vi nói những người đó không dám đến nữa, nhưng hắn vẫn nhận định là Bạch Vi đã lừa gạt Giang thị: “Nhị tỷ, tỷ có thể cho ta mượn một trăm lượng bạc được không?”
Bạch Ngữ Yên khó xử cau mày.
Bạch Ly cảm thấy thất vọng, Ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không nguyện ý giúp hắn huống chi là đường tỷ.
“Trên người ta không mang theo nhiều bạc như vậy, ngày mai ngươi đi trên trấn tìm ta, ta sẽ cho ngươi một trăm lượng.” Bạch Ngữ Yên an ủi Bạch Ly: “Ngươi là đệ đệ của ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi a. Đại tỷ không giúp đệ là vì tỷ ấy không có bạc a.”
Bạch Ly kích động hỏng, cảm kích nói: “Nhị tỷ, ngươi thật tốt! Ngươi đã cứu ta, từ nay về sau, bất kể tỷ có nói gì, ta đều nghe theo!” Sau đó hắn tức giận nói: “Trong tay nàng có bạc, nàng cùng Tạ Ngọc Trác điêu khắc một pho tượng ngọc Quan Âm cho Triệu lão gia, được ba mươi lượng bạc! Trong lòng nàng, thậm chí còn không coi ta là huynh đệ!”
Nếu Bạch Ngữ Yên là tỷ tỷ ruột của hắn thì tốt biết bao nhiêu!
Có thật là Tạ Ngọc Trác sao?
Kiếp trước Tạ Ngọc Trác đi theo Bạch Vi, lập nên danh tiếng, nhưng hắn cũng không phải là sư phụ của nàng.
Bạch Ngữ Yên cảm thấy có chút hoảng sợ, mọi việc vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng ta.
Nàng ta vào nhà, nhưng Giang thị đã ra ngoài, không có ở nhà.
“Sao ngươi lại đến đây?” Bạch Vi tình cờ từ nhà kho về, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Ngữ Yên.
“Đại tỷ, ta nghe nói tỷ đang theo Tạ Ngọc Trác học điêu khắc ngọc, đúng lúc trong tay ta có một miếng ngọc bội, ngươi có thể xem cho ta được không?” Bạch Ngữ Yên từ bên hông gỡ xuống một cái hầu bao, từ bên trong lấy ra ngọc bội.
Bạch Vi rửa tay sạch sẽ, ngồi lên ghế, hai tay cầm lấy miếng ngọc bội.
Mặt trước được chạm khắc hình dòng sông, Vạn Lý Trường Thành, mây mù và những cây thông chào đón, thể hiện một bức tranh sơn thủy quốc họa đẹp đẽ và tráng lệ. Mặt sau có khắc (cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu không…) dòng sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về phía đông, sóng cuốn trôi các anh hùng. Đúng hay sai, thành công hay thất bại đều xoay chuyển một cách vô ích…
“Cái ngọc bội này lấy tên ‘cẩm tú sơn hà, tỷ cảm thấy thế nào?” Bạch Ngữ Yên khi đang nói chuyện, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Vi.
Bạch Vi sắc mặt ngưng trọng, nàng nhìn chằm chằm Vạn Lý Trường Thành, thời đại này trong lịch sử không hề tồn tại, cái gọi là Vạn Lý Trường Thành, tự nhiên cũng không có thứ gọi là “Lâm Giang tiên nữ”.
“Nhị muội, ta bái sư không lâu, nên không có mắt của người từng trải, không phân biệt được tốt xấu.” Bạch Vi đẩy ngọc bội tới trước mặt Bạch Ngữ Yên: “Bức họa này rất đẹp, ngôn từ rất hay, là ngươi thiết kế nó à?”
Nụ cười của Bạch Ngữ Yên vẫn không thay đổi: “Đây là ta nhìn thấy trong một quyển sách, thấy đẹp nên dùng nó trên khối ngọc bài này.” Là nàng ta đạo văn các tác phẩm trước đây của Bạch Vi, trấn định tự nhiên nói: “Đại tỷ, có chuyện gì không đúng sao? “
Bạch Vi nhìn chằm chằm vào nàng ta, muốn từ trên mặt nàng ta moi ra manh mối, nhưng Bạch Ngữ Yên lại ung dung không vội, không có nửa điểm sơ hở, không khỏi vặn chặt mi tâm, chẳng lẽ nàng đoán sai, Bạch Ngữ Yên không phải xuyên qua sao?
Bạch Khải Lộc nơi nào hiểu biết về ngọc? Bốn năm trước ông ta đột nhiên mở tiệm ngọc khí, làm ăn phát đạt. Bây giờ nhìn thấy khối ngọc bài này, liền nghi ngờ Bạch Ngữ Yên.
Nàng cũng không dám tùy tiện đi dò xét, nếu quả thực là như vậy, thì chính mình sẽ bị lộ.
“Ta cảm thấy khối ngọc bài này nhìn so với Tạ Ngọc Trác điêu còn đẹp hơn. Nếu là của ngươi, ta có thể hỏi ngươi cách khắc ngọc bội như thế nào.”
“Tạ Ngọc Trác có thể được Triệu lão gia thưởng thức, tay nghề cũng không kém.”
Bạch Vi bất động thanh sắc, ứng phó sự thăm dò của Bạch Ngữ Yên: “Tạ Ngọc Trác có kỹ năng bắt chước không tệ, hắn đã dùng hết khả năng của mình để khắc tượng ngọc Quan Âm cho Triệu lão gia.”
“Thật sao? Hắn phân cho ngươi mấy chục lượng bạc, đại tỷ cũng sắp xuất sư a?”
“Ta tài học mới một tháng, sao có thể có bản lĩnh như vậy? Tạ Ngọc Trác sợ Triệu lão gia nhìn ra ngọc Quan Âm là đồ giả, nên thời điểm tiến cử cho Triệu lão gia liền nói chính là ta đã điêu khắc.” Nói xong lời cuối cùng, Bạch Vi có chút không biết nên khóc hay cười: “Ta định nhờ thôn dân xung quanh nhặt đá thô, bắt đầu học từ điêu khắc thạch, để cha ta chỉ điểm thêm cho ta, luyện tay một chút.”
Bạch Ngữ Yên biết Tạ Ngọc Trác là làm đồ giả, cho nên Bạch Vi giải thích như vậy cũng có đạo lý.
Nhưng trong lòng lại nghi ngờ Tạ Ngọc Trác dốc hết vốn liếng, mời cao nhân điêu khắc ngọc Quan Âm, nói đó là do Bạch Vi điêu khắc, để lấy lòng Triệu lão gia, một khách nhân lớn.
Nàng ta không có vạch mặt cùng Bạch Vi, nên Bạch Vi cũng không cần phải che giấu.
Bạch Vi thực sự có tay nghề tuyệt đỉnh, không cần thiết phải che giấu chuyện đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nuong-tu-hung-du-kheo-tay/chuong-29-tham-do.html.]
Trong đầu Bạch Ngữ Yên đang có ý định tạo ra tác phẩm nổi tiếng của Bạch Vi trước khi kỹ năng của Bạch Vi trở nên thành thạo! Nếu không có những tác phẩm kinh điển này, liệu Bạch Vi có còn dương danh thiên hạ giống như kiếp trước không?
Sau khi tra rõ nội tình, Bạch Ngữ Yên ngồi một lát, định quay về trên trấn, cũng không hỏi thăm chuyện hôn sự của Bạch Vi và Thẩm Ngọc.
Đi ra khỏi phòng, đụng phải Thẩm Ngọc ở cửa sân.
Bước chân Bạch Ngữ Yên khựng lại, tâm tư rất phức tạp, sau khi bắt đầu lại, nàng ta luôn tiếp cận với Thẩm Ngọc. Hầu như mọi người trong tiêu cục đều biết nàng ta, nhưng hắn xưa nay chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng ta.
Kiếp trước, Bạch Vi lúc này căn bản không có gả cho Thẩm Ngọc.
Nàng ta cũng nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, dự định sẽ từ từ vun đắp mối quan hệ với Thẩm Ngọc. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi từ phủ thành trở về, lại nghe được tin Thẩm Ngọc và Bạch Vi thành thân, dù nàng ta có hận có không cam tâm đến mấy, thì có thể làm gì đây?
“Thẩm đại ca, đã lâu không gặp, ngươi đã trở thành tỷ phu của ta rồi.” Bạch Ngữ Yên nở nụ cười gượng gạo, đem miếng ngọc bội cẩm tú sơn hà kia đưa cho Thẩm Ngọc: “Cái này là tự tay ta điêu khắc, tặng cho ngươi cùng đại tỷ hạ lễ tân hôn.”
Mặc dù lời nói như vậy, nhưng đây là phối sức cho nam nhân mang.
Thẩm Ngọc quen biết Bạch Ngữ Yên, là vì nàng ta thường xuyên đến tiêu cục đưa đồ ăn. Tất cả huynh đệ trong tiêu cục đều biết nàng ta. Nếu một đoạn thời gian không đi, sẽ hỏi hắn có phải đã đắc tội nàng ta hay không.
Thẩm Ngọc cảm thấy khó hiểu khi nàng ta đột nhiên xuất hiện, tỏ ra rất nhiệt tình với hắn.
“Ngươi không cần tốn kém, cứ đưa cho đại tỷ ngươi là được.” Thẩm Ngọc luôn tránh xa loại cô nương không dè dặt và đoan trang này.
Bạch Ngữ Yên nhìn khuôn mặt lạnh lùng xa cách của hắn, nhét ngọc bội vào tay hắn, che mặt bỏ chạy.
Thẩm Ngọc cau mày, ngẩng đầu nhìn Bạch Vi đang tựa vào cửa xem kịch, đưa ngọc bội cho nàng: “Đây là quà chúc mừng của muội muội tặng cho muội.”
Bạch Vi nhướng mày nhìn Thẩm Ngọc múc nước rửa tay, ngồi xổm bên cạnh hắn cầm ngọc bội: “Lúc trước nàng đã cho muội xem ngọc bội này, muội thấy nó đáng giá rất nhiều tiền, không bằng bán đi, bạc hai ta chia đều? Dù nói thế nào, cũng là chúc tân hôn cho hai ta, ai cũng có phần.”
Thẩm Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Vi, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong suốt như vầng trăng lạnh lẽo, phản chiếu khuôn mặt góc cạnh của hắn. Bóng dáng của hắn chiếm trọn con ngươi của nàng, ánh mắt nàng tập trung đến mức dường như không có cảnh tượng nào khác có thể lọt vào mắt nàng.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mắt mình mà không nói gì, Bạch Vi xích lại gần mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Hắn nhìn khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại của nàng, tim hắn chợt đập mạnh, vội vàng lùi lại một bước, nhìn khóe môi đang nhếch lên, trêu chọc của nàng, lập tức mím chặt khóe môi.
“Tùy muội.”
Thẩm Ngọc thu tầm mắt lại, đi vào phòng, thở ra một hơi.
Bạch Vi bĩu môi, nhìn chằm chằm ngọc bài trong tay, thần sắc nghiền ngẫm.
Bạch Ngữ Yên đưa cho nàng giám định, rồi chuyển tay tặng nó cho Thẩm Ngọc, xem như hạ lễ tân hôn cho bọn họ.
Thật thú vị làm sao.
——
Bạch phụ từ trên trấn trở về, bán được mười đôi giày rơm, kiếm được tổng cộng ba mươi văn tiền.
Ông cười tươi hết cỡ, trên tay cầm một bao điểm tâm, đặc biệt mua về cho cả nhà nếm thử.
Bạch Vi bẻ một miếng bánh đào xốp giòn cắn một miếng: “Cha, ngày mai đừng đi trên trấn, con đưa cha đi huyện thành trị tay.”
Bạch Khải Phục sửng sốt, chạm vào tay phải của mình: “Không cần, tay ta đây trị không hết, đừng lãng phí bạc.”
“Cha, có thể chữa khỏi được hay không, chúng ta phải thử xem.” Bạch Vi nghiêm túc nhìn, an ủi: “Sau khi khỏi bệnh, cha có thể bắt đầu làm thạch điêu trở lại. Đừng lãng phí tay nghề của mình.”
Bạch Khải Phục còn muốn nói thêm, nhưng Giang thị lại giữ c.h.ặ.t t.a.y ông, nói: “Cha đứa nhỏ à, chàng nghe lời hài tử nói đi, nếu khỏi bệnh thì có thể về làm nghề cũ, còn nếu không khỏi thì tiếp tục bện giày rơm. Chúng ta cũng không nhụt chí, vẫn là dựa vào tài nghệ ăn cơm.”
Bạch Khải Phục im lặng một lúc rồi gật đầu.
Bạch Vi và Giang thị đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, ngoài cửa sân có người hô lên: “Giang thị, ngươi có ở nhà không?”
Giang thị vội vàng đứng dậy nói: “Ở đây! Phương thẩm, ngài có chuyện gì sao?”
“Không phải ngươi nói muốn tìm đá thô sao? Ở nhà ta chất một rổ đá thô, ta mang tới đây cho ngươi chọn, xem ngươi có tìm được cái gì hữu dụng hay không.” Phương thị tóc trắng như tuyết, vừa đen vừa gầy, là một bà lão khoảng sáu mươi hoặc bảy mươi tuổi, đi theo bên cạnh là một cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt gầy vàng vọt, mặc quần áo vá víu, trên lưng đeo một cái giỏ tre.
“Các ngươi vào nhanh đi!” Giang thị gọi hai người vào phòng.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Phương thị kêu Lưu Lộ đặt giỏ ngoài sân, không chịu vào nhà.
Bạch Vi nghe thấy động tĩnh đi ra, trong lòng rất kinh ngạc, không ngờ hiệu suất làm việc của Giang thị lại cao như vậy!
Nàng vẫn chưa nói mình muốn loại đá nào!
Giang thị đáng thương Phương thị, tướng công cùng nhi tử đều không còn, còn thì nàng dâu bỏ trốn, chỉ còn lại đứa tôn nữ sống nương tựa vào nhau.
“Vi Vi, ngươi nhìn xem những khối đá này có thể chế tạo được không.”
Bạch Vi nhìn lỗ thủng trên giày của Lưu Lộ, để lộ hai ngón chân cái, ngồi xổm xuống nhặt đá.
Dự định nếu không tìm thấy thứ gì hữu ích, cũng sẽ cho một ít bạc để mua lại.
Đột nhiên, mắt nàng sáng lên, nàng nhanh chóng dời những khối đá khác đi và lấy khối đá ở dưới cùng ra.
Comments for chapter "Chương 29: Thăm Dò"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0