NHƯỜNG BẠN TRAI CHO THANH MAI CỦA HẲN - CHƯƠNG 6
19
Nghe nói sau buổi tối hôm ấy, Tống Kỳ An và Lâm Anh cãi lớn một trận.
Có người xem chuyện vui không chê thiên hạ đại loạn, còn cố ý gửi cho Tống Kỳ An xem vài lời trước đây Lâm Anh đã nói.
Chính là lời hôm ấy Lâm Anh đã từng xóa ở khu bình luận trong post, [Nói cho cậu biết, hình mẫu lý tưởng của tôi là Chu Cận Tây nha.]
Lại nghe nói, Tống Kỳ An bị người ta coi là lốp dự phòng và “công cụ chơi đùa cho đỡ nhàm chán” suýt chút nữa đã ra tay với cô ta.
Hai người trực tiếp xé rách mặt.
Nhàn cư vi bất thiện
Nhưng tất cả những chuyện này, đều không liên quan đến tôi nữa.
Tôi đã xóa tất cả phương thức liên hệ của Tống Kỳ An.
Tôi về nhà một chuyến, nói thật mọi chuyện cho mẹ tôi biết.
Ban đầu bà không nghe lọt lời tôi nói, nổi giận lôi đình vung tay cho tôi một bạt tai cháy bỏng.
Nhưng bởi vì tôi một mực kiên quyết, bà cũng không cố chấp nữa, buông tay mặc kệ, “Hào môn rộng rãi không muốn đến, tôn nghiêm thể diện rách nát gì?! Thôi được, con đã lớn rồi, cánh cũng cứng, mẹ không nói được con nữa. Nhưng Tiết Lê, lời thật lòng là lời khó nghe, về sau con hối hận đừng tìm mẹ khóc lóc! Còn nữa, mẹ đã kết hôn với chú Từ của con rồi, sau này đến nhà chú ấy sống, căn nhà này sẽ bán đi lấy tiền dưỡng lão. Con đã trưởng thành, còn học đại học đàng hoàng, có thể tự nuôi sống mình rồi.”
Tôi hiểu ý của bà.
Mặc dù đã sớm biết sẽ có một ngày hôm nay, nhưng nghe bà đích thân nói ra những lời này, trong lòng tôi vẫn không khỏi đau nhói, “Con hiểu rồi. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ tự kiếm sống, không quấy rầy mọi người.”
“Con cũng đừng trách mẹ, là do chính con không biết tranh thủ cho mình, Tống thiếu gia người ta coi trọng con con không biết mang ơn. Đây là vận mệnh của con an bài không được làm thiếu phu nhân!”
Tôi không nói thêm nữa, xoay người rời khỏi ngôi nhà đã sống hơn hai mươi năm qua.
Chỉ là, sau khi đi rất xa, tôi mới quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà cũ.
Tôi biết, từ hôm nay, tôi không có nhà, cũng không còn gia đình nữa.
Sau lưng tôi, cũng không còn ai để dựa vào.
20
Sau khi tôi và Chu Cận Tây công khai quan hệ, anh liền chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê một căn hộ ở ngoài trường.
Tống Kỳ An liên tục gọi điện nhắn tin cho tôi, còn chờ dưới lầu ký túc xá nữa suốt mấy ngày trời.
Chu Cận Tây quyết định kéo cả tôi đến nhà trọ của anh.
Căn hộ này rất lớn, có đến bốn phòng ngủ.
Chúng tôi ngủ ở hai phòng khác nhau, dù chung một nhà nhưng cũng chưa từng vượt quá giới hạn.
Anh và Tống Kỳ An đều trên tôi một khóa, khi bọn họ tốt nghiệp, Lâm Anh uống rượu say khướt bỗng nhiên chạy tới tỏ tình với Chu Cận Tây.
Khi ấy, tôi đang đứng dưới một gốc cây không xa, nhưng dường như Chu Cận Tây không phát hiện ra.
Lâm Anh khóc đến lê hoa dính vũ, bám riết anh không buông, “Tôi không phục, Chu Cận Tây! Tôi thua kém Tiết Lê ở điểm nào, vì sao anh thích cô ta mà không để ý đến tôi?! Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô ta là bạn gái của Tống Kỳ An, anh cố ý muốn tranh với hắn để hắn mất mặt đúng không?”
Chu Cận Tây hất tay cô ta ra, lùi lại mấy bước. Anh lãnh đạm lại chán ghét nhìn Lâm Anh, “Đúng là mắc bệnh không nhẹ.”
Lâm Anh khóc lớn, “Nếu Tiết Lê biết sự thật, anh đoán xem cô ta còn muốn ở bên anh không? Thứ người nghèo hèn như cô ta, chỉ biết coi trọng thể diện rách nghèo mạt mà thôi, anh có biết không, tôi ghét nhất chính là loại người như cô ta! Rõ ràng hai bàn tay trắng, điểm nào cũng không so được với tôi, vì sao cô ta lại có được những thứ tôi ngày đêm theo đuổi?!”
Chu Cận Tây cười nhạt, “Cô không hiểu sao?”
Nước mắt ướt nhòe lớp trang điểm tinh xảo của Lâm Anh, “Không hiểu, Chu Cận Tây, dù c.h.ế.t tôi cũng không hiểu!”
“Không hiểu cũng đúng, nếu cô thật sự có thể hiểu rõ cũng sẽ không biết mình thành một tên hề như vậy.”
Chu Cận Tây nói xong liền không để ý đến cô ta nữa, xoay người rời khi.
Khi anh lướt qua trước mặt tôi, tôi khẽ cất tiếng gọi.
“Tiết Lê, sao em lại ở đây?”
“Đến đón anh về nhà nha.” Tôi mỉm cười đi đến bên cạnh anh, anh lập tức dịu dàng nắm lấy tay tôi.
Trên đường về, dường như Chu Cận Tây mấy lần muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không cất lên lời.
Mà tôi cũng không muốn hỏi.
Mỗi người đều nên có một bí mật trong lòng, giống như bí mật tôi vẫn luôn che giấu.
Tôi không cố ý cưỡng cầu, bởi vì tôi biết, thời gian sẽ cho tôi câu trả lời hoàn hảo nhất.
21
Sau khi tôi tốt nghiệp, tình cảm của chúng tôi vô cùng ổn định, Chu Cận Tây cũng dẫn tôi về nhà ra mắt cha mẹ.
Tôi đã đến nhà anh ăn cơm mấy lần, ban đầu cha mẹ Chu dường như vẫn còn chút thành kiến với tôi, nhưng sau này lại từ từ biến mất.
Tôi chuẩn bị học lên cao học, còn muốn bảo vệ Tiến sĩ.
Chu Cận Tây rất ủng hộ tôi, cha mẹ Lục cũng gật đầu tán thành.
Đêm tốt nghiệp, tôi uống không ít rượu, tới khi trở về đã say tới trời đất quay cuồng.
Khi Chu Cận Tây vào phòng tắm xả nước giúp tôi, tôi lén tìm lại chiếc váy dây hồng nhạt trước đây.
Chiếc là chiếc váy Chu Cận Tây từng làm bẩn, lại tự tay giặt sạch cho tôi, bên trên thoang thoảng hương vị giống như trang phục thường ngày của anh.
Tôi rất thích nó, cho đến bây giờ vẫn thích.
Sau khi tắm xong, tôi mặc vào chiếc váy đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nhuong-ban-trai-cho-thanh-mai-cua-han/chuong-6.html.]
Hai năm trôi qua, nó vẫn vừa in với tôi.
Tôi nghĩ, Chu Cận Tây nhất định sẽ kinh hỉ.
Quả nhiên sau khi tôi đẩy cửa phòng tắm bước ra, anh vừa nhìn về phía tôi liền không thể rời mắt đi nữa.
Mặc dù chúng tôi đã đính hôn, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
“Tiết Lê…” Chu Cận Tây đặt cốc nước trong tay xuống, bước tới trước mặt tôi.
Tôi có thể cảm nhận được trái tim đang khẩn trương đập loạn trong ngực, nhiệt độ cơ thể cũng mỗi lúc một dâng cao, đặc biệt là sau gáy, đã sớm nóng tới mức cháy bỏng.
“Vì sao đột nhiên lại mặc chiếc váy này?”
“Vậy anh có thích không?”
“Đương nhiên?”
“Đương nhiên cái gì?”
Chu Cận Tây bật cười, “Đương nhiên là thích Tiết Lê, cũng thích lê trắng của Tiết Lê.”
Anh rất ít khi lưu manh như vậy, tôi lập tức xấu hổ đến hai má đỏ bừng.
“Chu Cận Tây!” Tôi trừng anh, dùng sức giẫm lên chân anh một cái.
“Được rồi được rồi.” Anh cười thành tiếng, bàn tay hơi lạnh chậm rãi lướt trên cánh tay tôi, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi.
Tôi run lên một chút, trong thời điểm đại não nháy mắt trống rỗng, ma xui quỷ khiến đột nhiên cất tiếng hỏi, “Vậy bây giờ anh đã có thể nói cho em biết khi đó tại sao váy lại bẩn không?”
“Em muốn biết?”
“Ừm, muốn biết.”
Chu Cận Tây ôm tôi ngồi trong lòng.
Bởi vì ống váy hơi hẹp, nên tôi chỉ có thể ngồi ghé trên đùi anh.
Anh ôm eo tôi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, “Bởi vì rất nhớ em, nên mới làm bẩn váy.”
“Vì sao nhớ em lại có thể làm bẩn váy?” Tôi biết bản thân biết rõ cố hỏi, nhưng tôi muốn nghe thấy anh chính miệng nói ra.
“Bởi vì khi yêu một người, sẽ sinh ra dục vọng cường liệt với cô ấy. Thỏa mãn sinh lý, mới là sự thỏa mãn chân thật nhất.”
Tim tôi đập như đánh trống, cố gắng gom góp toàn bộ dũng khí toàn thân, cùng anh đối mắt, “Chu Cận Tây, hiện tại em đang mặc chiếc váy này đứng trước mặt anh đây.”
“Cho nên?”
Tôi chậm rãi ghé sát tới, hai tay mềm mại ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn mềm mại ấm áp dừng lại bên khóe môi mỏng, sau đó một đường đi xuống, dịu dàng dừng lại trên trái cổ Adam gợi cảm.
“Anh không cần phải nhìn váy nhớ em nữa… có thể trực tiếp… làm với em…”
Mấy từ cuối cùng vừa nói ra, Chu Cận Tây liền đẩy tôi ngã xuống sofa.
Một giây tiếp theo, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như phong ba bão táp.
Ban đầu tôi hoảng hốt suýt nhảy dựng, nhưng ngay sau đó liền nhắm mắt lại, nâng tay ôm chặt cổ anh.
Tới khi lên đến giường, chiếc váy của tôi đã nhăn nhúm thảm hại.
Thân trên Chu Cận Tây cũng đã trần trụi, chỉ còn chiếc quần ngủ mặc lỏng lẻo trên người.
Đến ngần này tuổi, đây mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể một người đàn ông trưởng thành, sức kích thích quả thật quá lớn.
“Tiết Lê, mở mắt.” Chu Cận Tây nhẹ nhàng nắm tay tôi xoa lên cơ bụng săn chắc gợi cảm của anh, cười kẽ, “Cũng không phải lần đầu tiên, ngại ngùng gì chứ?”
Nhưng những lần trước đều là cách một lớp áo nha.
Tôi cắn chặt môi, ngại ngùng cực điểm, lại không nhịn được mà hé mắt một chút.
Cơ bụng quyến rũ, đường nhân ngư biến mất trong cạp quần, càng khiến người ta mơ màng.
“Có muốn nhìn đầy đủ không?” Chu Cận Tây nắm bày tay ướt mồ hôi của tôi đặt trên lưng quần ngủ.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, “Chu Cận Tây…”
Anh lại cúi xuống hôn tôi, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Đỉnh núi lửa vốn đang yên tĩnh ngủ say, lúc này lại đột ngột phun trào.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đột nhiên nhớ tới giấc mơ hoang đường trước đây, còn có sự kỳ quái của bản thân sau khi tỉnh lại.
Một khắc này, mộng cảnh lại trở thành hiện thực.
Cổ họng đau rát, tôi không ngừng nuốt nước miếng.
Núi lửa nóng bỏng hòa tan sông băng lạnh lẽo, hóa thành suối xuân triền miên.
Nơi nào suối xuân chảy qua, nơi đó ý xuân dạt dào.
Nụ hôn của Chu Cận Tây dừng trên đôi má nhiễm đầy sắc xuân chín rộ của tôi, “Tiết Lê, anh đã thích em rất rât rất lâu rồi. Đáng tiếc, khi đó em vẫn còn là bạn gái của người khác. Nhưng hắn lại vứt bỏ váy của em không chút để ý, nên đêm đó khi nhận được điện thoại của em, anh liền biết, sẽ có một ngày, em sẽ là của anh.”
Tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng cong môi, gật gật đầu.
Thời gian quả nhiên cho tôi câu trả lời hoàn hảo nhất.
Để trao đổi, bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng tôi, vào một đêm nào đó cũng sẽ nói cho anh nghe.
HOÀN
Comments for chapter "CHƯƠNG 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0