Nhìn về phía trước - 7
“Em tha thứ cho anh được không?” Lúc Trần Ngôn nói những lời này, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Tôi biết, hắn thật sự hối hận, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi? Tất cả những ngày đau đớn không muốn sống, tim như bị đao cắt, lấy nước mắt rửa mặt, tôi đều một mình vượt qua.
Ba năm sau, Trần Ngôn lại đến biểu hiện hắn thâm tình, quỳ gối cầu xin tôi tha thứ, còn có ý nghĩa gì đâu? Trước kia hắn keo kiệt cho đi tình yêu, hiện tại cho dù bồi thường gấp trăm ngàn lần cho tôi, tôi cũng cảm thấy đây là một đống rác rưởi.
Tôi lau khóe miệng, từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, nói với hắn: “Lời xin lỗi của Trần Ngôn anh, tôi không chấp nhận.”
Hắn là đồ đê tiện, lúc ở bên cạnh không biết quý trọng, mất đi mới hối hận không kịp. Nhưng con người ta, chưa bao giờ thích bị coi thường.
“Ba năm trước anh biết rõ tôi sẽ buồn, sẽ khổ sở, nhưng anh vẫn làm như vậy, đơn giản là anh muốn duy trì lòng tự trọng đáng thương của anh, muốn đè đầu tôi, để tôi cúi đầu nhận sai.”
“Ạnh cho rằng chỉ là cãi nhau một chút, nhưng thật ra từ lúc anh quyết định thờ ơ lạnh nhạt với tôi, khoảnh khắc anh bỏ mặc tôi, giữa chúng ta đã không còn gì nữa.” tôi rũ xuống mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn cho rằng hắn làm những chuyện này có thể cho tôi thấy hắn lưu luyến và thâm tình. Nhưng trong mắt tôi, chẳng qua là hắn đơn phương tình nguyện, lừa mình dối người tự mình cảm động mà thôi.
Ba năm nay, hắn có ngàn vạn cách tìm được tôi, chính miệng nói lời xin lỗi với tôi, đến cầu xin tôi tha thứ. Nhưng hắn không làm, mà lại lựa chọn làm bộ như không có việc gì, đóng vai con rể tốt với cha mẹ tôi, sau đó mượn thế của bọn họ, bức bách tôi, để tôi tha thứ hắn.
“Dáng vẻ anh buộc tôi tha thứ cho anh thật sự khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm.” Tôi nửa ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêm túc nhìn ánh mắt hắn, gằn từng chữ một nói: “Phiền anh cút khỏi nhà tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh, được không?”
Trần Ngôn nghe lời tôi nói tựa hồ như ngơ ngẩn, hai mắt hắn mở to, khuôn mặt đầy sự hoài nghi và buồn bã, toàn bộ cơ thể hắn dường như bị rút cạn sức sống một cách vô ích, hắn trở nên suy sụp.
Tôi lại không để ý đến hắn nữa, xoay người trở về phòng.
Trần Ngôn, tôi không cần phải quý trọng thâm tình đến muộn của anh. Anh cũng đã sớm làm cho tôi vứt bỏ dũng khí được ăn cả ngã về không. Thâm tình đến muộn không bù đắp được nỗi đau anh mang đến cho tôi, càng không xứng với tấm chân tình tôi từng cho anh mà không hề giữ lại.
07
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nhin-ve-phia-truoc/7.html.]
Buổi chiều giao thừa, Trần Ngôn rời khỏi nhà tôi. Tôi cho rằng hắn cuối cùng cũng buông tha, tâm tình vốn buồn bực rốt cục vui vẻ không ít.
Nhưng khi tôi muốn ra ngoài tản bộ, mới vừa ra khỏi nhà không bao lâu, tôi liền thấy được xe của Trần Ngôn, hắn đang ngồi trong xe, râu ria xồm xoàm, chán chường hút thuốc.
Sau khi hắn nhìn thấy tôi, ánh mắt hơi sáng, luống cuống tay chân ấn tàn thuốc xuống: “Dữu Dữu.”
Tôi chặn lời hắn: “Xin lỗi, tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta hình như không thân mật như vậy, phiền anh cứ gọi tôi là cô Từ.”
Trần Ngôn há miệng, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười khổ một tiếng: “Bây giờ bất kể anh nói cái gì, làm cái gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh đúng không?”
Tôi ngáp một cái, không trả lời hắn, chỉ là cảm thấy có chút xui xẻo, về nhà ngã đầu ngủ trưa.
Cũng không biết có phải bởi vì hai ngày nay Trần Ngôn luôn lảng vảng trước mặt tôi, khiến cho tôi mơ thấy một giấc mơ có liên quan đến Trần Ngôn.
Trong mơ là thật lâu thật lâu trước đây, lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, hắn trúc trắc thẹn thùng, không dám nắm tay tôi, mu bàn tay chạm vào tôi nhiều lần lại khẩn trương nhanh chóng dời đi, cuối cùng khi qua đèn giao thông, hắn lấy hết dũng khí cầm tay tôi.
Sau đó hắn nói với tôi: “Em không biết anh căng thẳng thế nào đâu, anh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi điên cuồng. Nhưng mà, khoảnh khắc anh nắm tay em, anh cảm thấy cả đời này anh cũng sẽ không muốn buông tay.”
Trần Ngôn sóng vai đứng với tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với tôi. Ngay sau đó hình ảnh vừa chuyển, hắn dịu dàng ôm cô gái khác, bóng dáng chậm rãi biến mất trước mắt tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Rốt cuộc hắn vẫn nuốt lời.
Tôi thức dậy khỏi giường, trời đã tối. Mẹ tôi từ bên ngoài trở về, nhìn tôi muốn nói lại thôi, nhiều lần nhịn không được muốn nói chuyện với tôi, đều nhận được ánh mắt oán hận của cha tôi.
Tôi biết mẹ muốn nói gì, con người bà rất mềm lòng, nhìn thấy thái độ nhận sai thành khẩn của Trần Ngôn, cùng với dáng vẻ đáng thương của Trần Ngôn khi gần sang năm mới chỉ có thể núp trong xe một mình, liền muốn giúp hắn nói vài câu.
Comments for chapter "7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0