Người Xung Quanh Đều Kỳ Lạ - Chương 1 FULL
1.
“Thái y viện là nơi an toàn nhất.”
Tôi không hiểu tại sao Thái tử lại thích ở trong thái y viện.
Hắn giải thích với tôi như vậy.
2.
Tôi gật đầu, không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.
Hắn là Thái tử.
Chỉ cần luôn ở trong hoàng cung thì sao lại không an toàn?
3.
Còn có một điều rất kỳ lạ.
Gần đây Thái tử luôn cầm một tờ giấy nhăn nhúm trong tay.
Tờ giấy đó, hắn rất quý trọng.
Một ngày nọ tôi nhìn thấy nội dung trên đó.
Viết bằng chữ triện, được trải rộng trên tờ giấy.
4.
[Hoàng đế là người quyền lực nhất, người khác không được trái ý.]
[Thái tử là hy vọng của triều đại, là lãnh đạo của các hoàng tử, hãy chăm chỉ, đi ngủ vào giờ Dậu, dậy vào giờ Mùi.]
[Nếu bị thương, hãy ngay lập tức đến thái y viện chữa trị.]
[Nhớ rằng thái y viện là nơi trú ẩn, là nơi an toàn nhất.]
[Trong hoàng cung không có gương đồng, nếu thấy gương đồng, hãy lập tức đập vỡ hoặc đảm bảo nó chỉ phản chiếu bản thân bạn.]
Xem xuống dưới.
Mấy hàng chữ đỏ loằng ngoằng viết ở dưới cùng:
[Không có Hoàng đế!]
[Khi bạn trở thành chính bạn, bạn chính là chân lý, đừng trái ý cá nhân bạn!]
[Không có thái y viện, không tồn tại thái y!]
[Tìm gương đồng, chỉ có tìm được mới sống sót!]
Sau đó có vẻ như còn viết một số “mười”, nhưng bị làm mờ.
Tôi không nhìn rõ.
5.
Tôi cảm thấy nội dung chữ đỏ trên giấy có vấn đề.
Nếu không có thái y viện, không tồn tại thái y.
Thì tôi là gì?
Và tại sao tôi lại ở đây?
6.
Nếu Thái tử thực sự thấy những dòng chữ đỏ đó, thì suy nghĩ của hắn có lẽ giống như tôi.
Nội dung của chữ đỏ là sai.
Nội dung của chữ triện là đúng.
Vì vậy hắn luôn ở trong thái y viện.
Dù sao, thái y viện là nơi an toàn nhất.
7.
Hôm nay, trời mưa.
Khi tôi đang nặn viên thuốc, vừa làm xong viên thứ tám.
Đột nhiên tôi nhận ra đã đến lúc phải đi bắt mạch cho Hoàng hậu.
Tôi cầm hộp thuốc, rời khỏi thái y viện.
Trên đường gặp Cửu hoàng tử.
Cậu ta đứng trước Sương Phương Các, gọi tôi lại.
“Cửu hoàng tử an khang.”
“Trời mưa rồi, có thể cho tôi cùng che ô không?”
8.
Đây là mệnh lệnh của hoàng tử.
Làm nô tì không có quyền từ chối.
Cửu hoàng tử thấy tôi đến, ánh mắt đầy cảnh giác đánh giá tôi vài lần.
Ngay sau đó, cậu ta cởi giày ra.
“Đi thôi, ô phải được che kỹ. Nhớ kỹ, không được… để mưa dính vào tôi.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống: “Thưa điện hạ, nhưng ngài đã cởi giày, chân sẽ bị ướt.”
Cửu hoàng tử ngẩn người vài giây, đột nhiên hít vào một hơi.
“Đúng! Đúng! Chân cũng không thể chạm vào! Nhưng giày thì sao…”
Y đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía tôi.
“Cô cõng tôi. Đúng, cô cõng tôi đi.”
9.
Nghe vậy, tôi quỳ xuống gần chân Cửu hoàng tử.
Cậu ta như một con mèo giật mình, lùi lại vài bước.
“Cô làm gì vậy?”
Tôi im lặng rút tay lại, đứng dậy.
“Điện hạ thứ lỗi, nô tì chỉ muốn xem tại sao chân của ngài không thể đi.”
Cửu hoàng tử cứng ngắc gãi đầu, không nói, rồi chỉ vào phía sau tôi.
“Cô không thấy cơn mưa rất kỳ lạ sao?”
10.
Quay đầu nhìn lên trời.
Nhìn kỹ.
Chất lỏng đỏ như máu rơi từ trên trời xuống, không khí tràn ngập mùi tanh hôi.
Một mặt trời đen treo trên trời.
Cửu hoàng tử nói mưa có gì đó khác thường.
Nhưng mưa không phải lúc nào cũng như vậy sao?
Tôi không hiểu.
11.
“Thưa điện hạ, nô tì không cảm thấy mưa có gì bất thường.”
“Cô… cô có phải là bị mưa dính vào tay không?”
Cửu hoàng tử run rẩy chỉ vào cánh tay phải của tôi.
Tôi cúi đầu, nhận thấy cánh tay phải của mình đã bị mục nát, xương trắng bên trong có thể thấy rõ, dịch nhầy màu vàng còn đang từ từ chảy xuống.
Một cảm giác mà tôi không thể diễn tả nổi dâng lên.
“Cô… cô không đau sao?”
Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt trống rỗng.
“Đau là gì?”
12.
Cửu hoàng tử giậm chân vài lần, hét lên: “Đào rãnh!” (Cái quái gì thế)
Tôi không hiểu cậu ta nói “đào rãnh” có ý nghĩa gì.
Cửu hoàng tử có phải đột nhiên muốn đào một cái rãnh dưới đất không?
Thực sự không hiểu suy nghĩ của các hoàng tử.
Làm việc gì cũng không theo kế hoạch.
13.
Sau đó tôi nghe thấy cậu ta lẩm bẩm: “Quên đi, một NPC thì làm sao biết được cảm giác đau…”
Những từ ngữ tôi chưa bao giờ nghe thấy liên tục phát ra từ miệng cậu ta.
Cửu hoàng tử liều lĩnh bước thêm một bước về phía ta, rồi ánh mắt rơi vào cánh tay tôi.
“Đã thành ra thế này rồi… nếu cõng tôi, cánh tay của cô sẽ rơi ra thì sao… nếu tôi bị ngã, dính mưa thì sẽ chết mất!”
Tôi đứng yên tại chỗ, cúi đầu, chờ đợi lệnh của Cửu hoàng tử, đột nhiên nghĩ đến câu hỏi cậu ta vừa hỏi tôi.
“Không đau sao?”
Câu này rất quen.
Có vẻ như trước đây cũng có người đã hỏi tôi.
Người đó là ai?
Là lúc nào?
Đau là gì?
Đây có phải là điều mà một thái y bình thường nên biết không?
14.
“Vậy, cô… cùng tôi chờ mưa tạnh.”
“Thưa Cửu hoàng tử, hôm nay vào giờ Ngọ ta phải đến Côn Ninh cung để bắt mạch cho Hoàng hậu.”
Cửu hoàng tử nghe xong sắc mặt lập tức tái xanh vài phần.
“Giờ Ngọ? Đi đến chỗ Lương Nhuệ? Cô… cô là NPC có nhiệm vụ? Không phải chỉ là đi lang thang trong thế giới này sao?”
“Rầm rầm!” Cậu ta chưa nói hết câu, sấm chớp đã đánh xuống.
Tất cả đều đánh vào không gian trên Côn Ninh cung.
Chúng tôi nghe thấy âm thanh hỗn độn phát ra từ hướng đó.
“Chỗ đó… chắc chắn có chuyện xảy ra rồi!”
Tôi nghe thấy Cửu hoàng tử hét lên, quay đầu nhìn cậu ta thì thấy trong đồng tử của cậu ta có chút ngạc nhiên và không hiểu.
15.
Cửu hoàng tử vừa định bước ra khỏi Sương Phương Các, lại bị cơn mưa lớn bên ngoài đẩy lùi trở lại.
Âm thanh từ hướng Côn Ninh cung ngày càng nhỏ.
“Cô có biết gì không? Chỗ đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cửu hoàng tử kéo cổ áo của tôi hét lên.
Tôi nghiêng đầu.
Côn Ninh cung không phải luôn như vậy sao?
Nên tôi mới phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu.
Nhưng cậu ta lại ngăn tôi lại.
Cửu hoàng tử đột nhiên đứng yên như một cột đá, toàn thân cứng đờ, ánh mắt cậu ta chăm chú nhìn về phía trước như có cái gì đó.
“Người chơi Lương Nhuệ đã chết…” Cậu ta lẩm bẩm.
Không biết tại sao, câu lẩm bẩm nhỏ này khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Tôi nhặt hộp thuốc đặt trên đất, chào cậu ta.
“Điện hạ, mưa đã tạnh. Nô tì phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu.”
Cửu hoàng tử tỉnh lại, đôi mắt cậu ta đỏ bừng, nhìn tôi với vẻ tức giận.
Tôi lặp lại động tác chào.
“Nô tì phải đi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu…”
“Đủ rồi! Đừng nói tiếp nữa.”
“Vì mưa đã tạnh, tôi… tôi cùng cô đi.”
16.
Mưa tạnh, tôi đeo hộp thuốc lên vai trái, rồi cùng Cửu hoàng tử rời khỏi Sương Phương Các.
Trên đường đi, tôi càng chắc chắn rằng Cửu hoàng tử là một người kỳ lạ.
Cậu ta luôn ở bên cạnh tôi và có rất nhiều điều để nói.
Cậu ta cũng rất hay giật mình.
17.
“Lương Nhuệ sao lại chết được? Cô ấy sao… cô ấy không thể chết được, chắc chắn là báo sai… Tôi phải tận mắt thấy thi thể của cô ấy, tôi phải thấy thi thể của cô ấy! Tôi không tin!”
Tôi đi thẳng trên con đường trong cung, lặng lẽ lắng nghe Cửu hoàng tử tự nói một mình bên cạnh.
Đột nhiên, cậu ta ngừng lảm nhảm, đứng sững tại chỗ, rồi liên tục vỗ vào lưng tôi.
“Á á á! Đó là cái gì! Cái gì vậy!”
Tôi từ từ quay người lại, cậu ta vì sợ hãi muốn kéo cánh tay của tôi.
Nhưng không may, cậu ta đứng ở bên phải tôi.
Cặp mắt của Cửu hoàng tử đảo qua đảo lại, tay cậu ta lóng ngóng vươn tới cánh tay của tôi mà không chạm được.
Vì vậy, tôi chủ động đưa tay trái ra.
“Ở đó có vẻ có cái gì đó thật!”
Tôi nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ.
Không thấy gì cả.
Trên con đường trống trải, chỉ có hai chúng tôi.
Tôi: “…”
Cửu hoàng tử tự trấn tĩnh một lúc.
Cậu ta cúi đầu phát hiện mình đang nắm cánh tay trái của tôi, lại một lần nữa phát ra tiếng gào thét hỗn loạn.
Tôi nhìn cánh tay bị cậu ta làm văng ra, nghiêng đầu một chút, nhìn về phía con đường trước mắt, tiếp tục đi về phía trước.
“Cô… đừng bận tâm. Dù sao thì những NPC như các cô ngày mai sẽ mọc lại thôi…”
Tôi: “……”
“Tại sao cô không nói gì? Có phải chưa đến lúc cô phải nói không? À đúng rồi…”
“Điện hạ, đến Côn Ninh cung rồi.”
18.
Cổng lớn của Côn Ninh cung đóng chặt.
Từ bên ngoài có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh xào xạc bên trong.
Chất lỏng đỏ tươi và có mùi hôi từ dưới khe cửa chảy ra, trong đó còn lẫn một chút thịt vụn, tôi đứng bên cạnh cúi đầu nhìn những mảnh thịt vụn trượt qua dưới chân, còn có vài đám lông đen có da đầu dính vào giày tôi.
Những thứ này không khác gì so với trước đây.
Tôi cũng không cảm thấy có gì sai cả.
Nhưng Cửu hoàng tử lại bắt đầu.
Cậu ta trước tiên thét lên một tiếng thảm thiết, rồi che miệng và mũi của mình, bắt đầu nôn mửa, cuối cùng kéo cánh tay trái của tôi và nôn ra.
Tôi im lặng nhìn chất nôn trộn lẫn với chất lỏng hôi thối tạo thành một đống, từ từ trượt qua trước mặt tôi như một đống đất nhỏ.
Sau một lúc nôn mửa, cậu ta dùng tay áo lau miệng, mở miệng yếu ớt nói: “Cô đi… đi mở cửa, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Tôi nhìn thấy Cửu hoàng tử không biết lấy từ đâu ra một con dao lớn và giữ im lặng.
“Tôi phải mở sao?” Giọng cậu ta run rẩy và có chút nghẹn ngào.
Tôi vẫn giữ im lặng.
Thực ra tôi muốn nói điều gì đó, nhưng không biết vì sao câu nói lại dừng lại ở miệng, rồi nuốt xuống.
Cửu hoàng tử lảo đảo bước đi, chân dẫm lên dòng máu chậm rãi tiến gần đến cổng lớn, cậu ta hít một hơi sâu, rồi nhìn tôi như cầu cứu.
Tôi cứng đờ tránh ánh mắt của cậu ta.
“Vậy tôi mở đây, tôi thật sự mở đây!”
Cửu hoàng tử kéo cổng lớn của Côn Ninh cung một lúc lâu, đổ mồ hôi đầy trán mà vẫn không mở được cửa.
“Tiểu thái y, tôi không mở được cửa này.”
“Điện hạ, là cửa đẩy, không phải kéo.” Lần này tôi cuối cùng cũng có thể nói ra.
Cửu hoàng tử: “…”
19.
Cửu hoàng tử thở dài, bắt đầu cố gắng đẩy cửa.
Nhưng cũng không thể đẩy được.
“Có phải có gì đó cần giải mã không?”
Cậu ta đưa tay sờ soạng trên cửa, làm một hồi lâu mà không tìm ra gì.
Lúc này, chất lỏng và mảnh vụn càng ngày càng nhiều chảy ra từ khe cửa.
Cho đến khi một thứ giống như ngón tay, đã nhầy nhụa máu thịt, từ khe cửa chui ra và móc vào quần của y.
Cậu ta không còn giữ được nữa. Đôi mắt của cậu ta dán chặt vào mặt ta, như thể muốn dán vào.
“Cho tôi một chút gợi ý được không? Tôi chỉ là linh vật của nhóm chúng tôi… Lương Nhuệ là người thông minh, Trương Lạc Dự là người xông xáo. Tôi sẽ cảm ơn cô cả đời… khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ mua một lá cờ treo trên tường để tưởng nhớ cô!”
Tôi không nói gì, cố gắng nâng tay trái lên chỉ vào con dao lớn trong tay y, rồi nhanh chóng hạ tay xuống.
Cửu hoàng tử có chút hiểu biết, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, rồi cầm con dao lớn, chém xuống giữa cánh cửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bùm!”, cánh cửa cung màu đỏ sẫm bị chẻ làm đôi.
Ngay sau đó, hàng triệu mảnh vụn cơ thể, như thể không thể chờ đợi, toàn bộ từ bên trong trào ra ngoài.
“Tay, chân, chân… không có đầu, tại sao không có đầu?”
Tôi nghe thấy Cửu hoàng tử nói nhỏ.
Tôi nhìn cậu ta.
Phát hiện cậu ta cúi đầu, khóe miệng mỉm cười.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng nhanh chóng sự chú ý của tôi bị thu hút về phía trước.
20.
“Phịch phịch phịch!”
Âm thanh của chiếc roi lớn vang lên từ phía trước.
Tôi lập tức cúi đầu.
“Chào Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, các chủ nhân, nô tì đến để bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương.”
Trong cung có quy định, là nô tì không được nhìn thẳng vào những người có địa vị cao quý này.
“Đó là cái gì vậy… Những thứ này là gì?”
Tôi nhìn bằng ánh mắt lướt qua, thấy Cửu hoàng tử bên cạnh không ngừng run rẩy, giọng nói của cậu ta dao động liên tục.
Các chủ nhân có đáng sợ như vậy không?
Cửu hoàng tử là hoàng tử, mặc dù không thường xuyên thấy các phi tần trong hậu cung, nhưng mẹ ruột của cậu ta cũng ở đây, ít nhiều cũng đã gặp qua các chủ nhân, sao lại sợ hãi như vậy?
“Phịch! Phịch! Phịch!” Lại thêm vài tiếng roi vang lên, tôi hơi nâng đầu lên.
Một người cao gần hai mét đứng phía trước, toàn thân như bị bơm khí, da căng đến mức gần như trong suốt, có thể mơ hồ thấy những mạch máu đỏ tía cuồn cuộn bên trong, hai chân hoàn toàn biến dạng thành hai khối thịt, trên đó là móng đen có vết nứt.
Vì trọng lượng nặng nề, nên hai khối thịt đã lún một nửa xuống đất, xung quanh có nhiều hố sâu do sự di chuyển của bà ta tạo ra.
Một lớp tóc bạc trắng, rối bù, dính sát vào da đầu, các đường nét trên khuôn mặt bị lớp thịt trên mặt làm mờ đi, chiếc áo đen vàng bà ta mặc đã bị kéo rách thành những mảnh vụn treo lủng lẳng trên lớp thịt của bà.
Bà cầm một chiếc roi lớn màu đen đỏ, dài bốn năm mét, trên đó có vô số đinh sắt đã gỉ, một số đinh còn treo những miếng thịt và tóc đen bị đông máu.
Đó là Thái hậu.
Thấy sắc mặt của bà vẫn như thường lệ, cơ thể cũng không có vấn đề gì, tôi cảm thấy yên tâm.
Phía trước Thái hậu có tám phi tần, bên cạnh là Hoàng hậu.
Đầu của tám phi tần vẫn bình yên nằm trên mặt đất, chỉ có phi tần ở bên cạnh nhất có đầu bị nứt ra, chảy đầy nước vàng, có lẽ là do nói sai mà bị Thái hậu đánh roi.
Không sao, một lát nữa tôi sẽ bôi thuốc mỡ, chữa lành.
Nhưng Hoàng hậu nhìn quả thực khác trước, gầy hơn nhiều, bà nằm trên đất, toàn thân co quắp thành một đống, đầu như bị chôn vào ngực, từ góc nhìn của tôi không thấy được đầu của cô ta.
“Thái y… đã đến? Đến đây… xem… Hoàng hậu.”
21.
Thái hậu đột nhiên lên tiếng, làm Cửu hoàng tử giật mình, run rẩy quỳ xuống đống thịt.
Lúc này Thái hậu cũng chú ý đến cậu ta.
“Tiểu Cửu… Tiểu Cửu đến rồi? Đến đây… để ta ôm một cái.”
Tôi mang theo hộp thuốc, từng bước đi về phía Thái hậu và Hoàng hậu.
Đột nhiên cảm thấy có cái gì đó kéo quần của tôi.
Quay sang, cúi đầu, thì thấy tay của Cửu hoàng tử đang nắm lấy tôi.
Mặt mày cậu ta tái nhợt, toàn thân quỳ thẳng trên mặt đất, các cơ ở khóe miệng co giật không ngừng, từ khe môi lộ ra vài từ: “Đừng đi.”
Quay lại, ngẩng đầu lên, tôi tiếp tục bước về phía trước.
Cửu hoàng tử không kéo được ta, cậu ta tiếp tục quỳ tại chỗ.
Khi tôi đến trước mặt Thái hậu, cúi đầu hành lễ chuẩn mực.
“Tiểu Cửu… sao không lại đây? Con… ghét ta sao?”
Thái hậu chờ đợi lâu mà không nhận được câu trả lời từ Cửu hoàng tử.
Tôi cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên ngưng trệ.
“Rầm!”
Chỉ thấy Thái hậu nâng chiếc roi lớn, quật mạnh xuống đất.
Những mảnh thịt phủ đầy xung quanh bị cú đánh của roi bay lên trời, phải vài giây sau mới rơi xuống đất, máu hôi thối từ trên trời rơi xuống, dính vào mỗi người có mặt, một số mảnh thịt còn rơi lên đầu và vai tôi.
Ngay sau đó, Thái hậu bắt đầu di chuyển, mỗi bước bà đi làm đất rung chuyển mạnh mẽ, thậm chí đất dưới chân bà bị dẫm nát thành những vết nứt sâu.
Tôi cố gắng đứng vững, nhìn về phía Cửu hoàng tử.
Cậu ta hoàn toàn ngã ngồi xuống đất, toàn thân đầy máu bùn, không còn chỗ nào sạch sẽ.
Cậu ta như đã hoàn toàn suy sụp, không cử động, Thái hậu chỉ còn một bước nữa là đến trước mặt cậu ta.
Cuối cùng Cửu hoàng tử lên tiếng: “Con… con yêu ngài nhất.”
22.
Thái hậu thấy Cửu hoàng tử cuối cùng cũng lên tiếng, hành động dừng lại.
Tôi có thể cảm nhận được Cửu hoàng tử hiện tại đang rất căng thẳng.
Thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim cậu ta đập thình thịch.
“Rầm!” Một tiếng động lớn, chiếc roi lớn trong tay Thái hậu hạ xuống.
Cửu hoàng tử run rẩy, lần này có tiến bộ, không phát ra những âm thanh lạ lùng.
Tôi thấy tay của Thái hậu, bị thịt căng đến gần như nổ tung, từ từ di chuyển về phía cậu ta.
Cửu hoàng tử ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đủ sức đập chết mình, rơi xuống trên đầu, rồi nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng không ai ngờ Thái hậu đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Cửu… khi nào gọi hoàng huynh của con… cùng đến gặp ta.”
Hoàng huynh của Cửu hoàng tử là Thái tử.
Cửu hoàng tử không nói gì, cậu ta dừng lại một lát, rồi quỳ gối sâu trước đống thịt để chào Thái hậu.
“Đùng, đùng, đùng!”
Thái hậu thấy vậy không làm khó cậu ta nữa. Ngược lại, bà bước đi với bước chân nặng nề, đạp nát cánh cửa cung bị chẻ và bức tường cung bị phá hủy, đi thẳng về phía xa.
23.
Khi Thái hậu đã đi xa, tôi đến bên cạnh Cửu hoàng tử.
Lúc này tư thế của cậu ta vẫn là tư thế quỳ lạy Thái hậu.
Tôi vòng qua bên cạnh cậu ta.
“Điện hạ, Thái hậu đã đi rồi.”
Cửu hoàng tử không có phản ứng.
Tôi ngồi xuống, cố gắng dùng tay trái nâng cậu ta lên.
“Điện hạ, xin ngài…”
Cửu hoàng tử đột nhiên nâng đầu lên, cậu ta đẩy tôi ra, tôi không hiểu sao cậu ta lại có sức mạnh lớn như vậy.
Tôi ngồi trên đất, nhìn Cửu hoàng tử loạng choạng chạy về phía Hoàng hậu.
Cậu ta quỳ xuống, mắt trừng trừng, liên tục lẩm bẩm, dùng tay kéo thân thể của Hoàng hậu.
Từ góc nhìn của tôi không thấy được Hoàng hậu, lưng của Cửu hoàng tử chắn trước cô ta.
Nhưng tôi biết cô ta có thể đã gặp chuyện không may.
Vì Cửu hoàng tử ôm cô ta, trước tiên là khóc thầm, rồi sau đó khóc to, nước mắt tuôn trào, tay cậu ta nâng lên khuôn mặt của Hoàng hậu, bị roi đánh đến máu me be bét.
Cậu ta khóc đến nỗi không thở nổi, lời nói cũng trở nên mơ hồ: “Cô chết rồi? Lương Nhuệ… cô chết rồi… tại sao! Tại sao!”
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Hoàng hậu… có phải là Lương Nhuệ không?
Tại sao là thái y trong cung, tôi lại không có ấn tượng gì?
Đúng.
Tôi không có ấn tượng về tên của Hoàng hậu.
24.
Chưa kịp nghĩ thêm, Cửu hoàng tử đã quay về phía tôi.
Cậu ta dường như đang cầm một thứ gì đó trên tay.
“Chúng ta đi thôi… sắp tối rồi, bên ngoài không an toàn.”
Cửu hoàng tử trông không được khỏe, ánh mắt lơ đãng.
Tôi chú ý thấy cậu ta cầm một tờ giấy, hộp gỗ nhỏ, cùng với một cái vòng tay.
Cái vòng tay này có chút kỳ lạ.
Tôi nhìn chằm chằm vào vòng đó.
“Đi thôi, sao thế?”
Tôi bừng tỉnh và lắc đầu với cậu ta.
“Điện hạ, nô tì phải trở về thái y viện. Nô tì còn vài viên thuốc chưa làm xong.”
Sau khi nghe lời tôi, sắc mặt Cửu hoàng tử thay đổi, rồi cậu ta nở một nụ cười khó coi.
“Cô… cô đang nói gì vậy? Sau buổi trưa không còn thái y viện, chỉ còn ngự thiện phòng thôi mà?”
Tôi im lặng vài giây, rồi siết chặt quai túi thuốc của mình, rời khỏi Côn Ninh cung đầy hỗn độn.
25.
Như trước khi đến Côn Ninh cung.
Cửu hoàng tử vẫn lải nhải bên cạnh tôi.
Cậu ta khóc lóc: “Lương Nhuệ chết rồi, nơi này thật đáng sợ, tôi đoán cũng không sống nổi đâu.”
Vừa rồi lại giọng điệu kiên định, đầy hy vọng: “Tôi và Trương Lạc Dự sẽ báo thù cho cô ấy. Chỉ cần tôi và hắn ở bên nhau, cơ hội sống sót của chúng tôi sẽ cao hơn nhiều, thế giới này không thể nào không cho một người sống sót được chứ?”
Một lúc sau, cậu ta lại thì thầm bên tai tôi: “Thực sự phải đến thái y viện sao? Quy tắc không phải nói rằng sau buổi trưa không còn thái y viện, chỉ còn ngự thiện phòng sao? Tôi sợ quá…”
Suốt dọc đường, tôi không nói một lời.
Khi gần đến thái y viện, Cửu hoàng tử đột nhiên kéo tôi lại.
Cậu ta đặt tay lên vai trái ta, giọng thành khẩn: “Tôi có cảm giác cô không giống như những NPC khác, mặc dù cô… nhưng tôi vẫn chọn tin tưởng cô, có phải rất kỳ lạ không? Tôi lại giao mạng sống của mình cho một NPC.”
“Tôi vốn có vận may hơn người, trực giác cũng chính xác hơn, vì vậy tôi chọn tin cô.”
“Cô là NPC của thế giới này, tôi không ép buộc cô giúp tôi.”
“Ít nhất đừng hại tôi, xin cô.”
26.
Thực ra, tôi không hiểu lời Cửu hoàng tử.
Tại sao tôi phải hại cậu ta?
Tôi chỉ biết phía trước chính là thái y viện.
Và tôi cần hoàn thành những viên thuốc hôm nay.
Thấy tôi không lên tiếng, Cửu hoàng tử thở dài, buông tay khỏi vai tôi.
Chúng tôi tiếp tục im lặng đi hết đoạn đường cuối cùng.
Đến khi nhìn thấy cổng thái y viện.
Tôi nghe thấy Cửu hoàng tử thốt lên kinh ngạc: “Quả thật sau buổi trưa vẫn có thái y viện!”
Tôi quay lại chào y: “Điện hạ, đây chính là thái y viện, hôm nay nô tì thấy ngài không được khỏe, dễ bị giật mình, nếu ngài không muốn bước vào nơi này, xin đợi ở đây, nô tì sẽ vào thái y viện lấy thuốc an thần cho ngài…”
“Hứa Chinh Dương? Sao cậu lại ở đây?”
Lời tôi chưa kịp nói xong thì bị một giọng nói cắt đứt.
Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói.
“Thái tử điện hạ an khang.”
Thái tử đứng trong thái y viện, thò đầu ra nhìn chúng tôi.
Cửu hoàng tử nhìn thấy hắn không ngạc nhiên lắm.
“Lạc Dự.”
Cậu ta vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống.
Nhưng khóc một lúc, môi cậu ta nở một nụ cười.
Khuôn mặt cậu ta trông cực kỳ gượng gạo.
“Lạc Dự… Lương Nhuệ, Lương Nhuệ chết rồi…”
Thái tử trông nghiêm trọng.
“Ừ, tôi thấy đã được thông báo.”
Thái tử ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Hứa Chinh Dương, là cậu…”
Cửu hoàng tử ngắt lời hắn, lấy vòng tay từ trong tay áo ra, còn có cái hộp gỗ.
Cậu ta vừa định bước vào thái y viện thì dừng lại.
“Lạc Dự, quy tắc không phải nói rằng sau buổi trưa không còn thái y viện, chỉ còn ngự thiện phòng sao?”
“Tại sao anh lại ở đây?”
27.
Thái tử nhíu mày.
Hắn lấy tờ giấy mà hắn đặc biệt quý trọng từ trong lòng ra.
“Hứa Chinh Dương, cậu đang nói gì vậy? Quy tắc nói rằng thái y viện là nơi duy nhất an toàn…”
Giọng của Thái tử ngày càng nhỏ.
Tôi thấy họ đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thái tử đầy kinh ngạc, còn Cửu hoàng tử thì bối rối.
“Chúng ta có quy tắc khác nhau?!”
28.
Tôi cũng không hiểu tại sao Thái tử và Cửu hoàng tử thảo luận một hồi lâu.
Cuối cùng, hai người nhất định phải chen vào phòng luyện đan của tôi.
Tôi không có vấn đề gì.
Các hoàng tử muốn làm gì thì làm.
Chỉ cần không làm phiền tôi nặn thuốc là được.
Họ mang đến hai cái ghế, bắt đầu ngồi nói chuyện.
Tôi thì đun nước nóng, chuẩn bị nấu thuốc.
Khi mở hộp thuốc ra, tôi nhận thấy rõ ràng lúc rời đi tôi đã nặn được tám viên thuốc, mà bây giờ lại thành chín viên.
Thật kỳ lạ.
29.
Cửu hoàng tử và Thái tử trò chuyện hăng say.
Tôi sợ họ khát, nên lấy hai bộ cốc tốt nhất của thái y viện, pha trà và mang đến cho họ.
“Anh đã thấy cái vòng tay này trên tay Lương Nhuệ chưa?” Cửu hoàng tử hỏi Thái tử.
Thái tử cầm cái vòng tay xem một lúc lâu rồi lắc đầu.
“Chưa bao giờ thấy, có lẽ là đồ của thế giới này.”
Hắn đưa cái vòng tay lên không trung, xoay qua xoay lại xem, rồi bất ngờ kêu lên: “Hứa Chinh Dương! Cái… cái này có phải là dải Möbius* không?!”
(*Mặt Mobius hay dải Mobius (Mobius band/Mobius strip), là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên)
Möbius, một từ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy.
Tôi cũng chuyển ánh nhìn sang vòng tay tím.
“Möbius tượng trưng cho sự tuần hoàn, vĩnh cửu, vô tận. Đó là một cấu trúc hình học, chỉ có một mặt và một cạnh.” Thái tử giải thích.
Cửu hoàng tử ngẩn ra, rồi nhìn chằm chằm vào nó vài lần, nắm chặt tay lại: “Vậy có ý nghĩa gì? Có phải là manh mối mà Lương Nhuệ để lại cho chúng ta không?”
“Đúng vậy.”
Cửu hoàng tử đặt tờ giấy và cái hộp gỗ lấy từ xác Lương Nhuệ lên bàn.
“Lạc Dự, đây là những thứ tôi tìm thấy từ xác Lương Nhuệ…”
“Tôi cũng không giấu cậu, tôi có thể nói cho cậu tất cả các quy tắc mà tôi biết. Tôi có cảm giác nếu chúng ta không hợp tác lần này, chúng ta sẽ chết ở đây.”
Thái tử cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Hắn lấy tờ giấy quý giá của mình từ trong lòng ra, rồi mở ra đặt lên bàn cho Cửu hoàng tử xem.
“Khác nhau… khác nhau thật!”
Cửu hoàng tử cũng lập tức lấy tờ giấy của mình ra.
30.
“Là một hoàng tử, hãy giữ tinh thần chăm chỉ và tiến bộ, ngủ vào giờ Tý, và mỗi ngày hãy đến Thư Phương Các để đọc sách sau khi mặt trời mọc.”
“Là một hoàng tử, không nên có quá nhiều tham vọng, chỉ được trở về tẩm cung để dùng bữa khi đến giờ ăn, sau khi dùng xong bữa trưa thì tiếp tục đến Thư Phương Các để ôn tập.”
“Trong trường hợp có mưa lớn, hãy nhanh chóng trở về tẩm cung của mình!”
“Nhớ rằng mưa rất bẩn, không để cơ thể sạch sẽ bị dính nước mưa. Giày của hoàng tử làm bằng vải quý, cũng không nên để bị dính nước mưa.”
“Nhớ kỹ, trong hậu cung không có bất kỳ công trình nào, nhưng sau giờ Ngọ không còn thái y viện, chỉ có ngự thiện phòng.”
Thái tử đọc từng câu trên giấy của Cửu hoàng tử, khuôn mặt dần trở nên khó coi hơn.
“Có nghĩa là gì?”
“Nếu sau giờ Ngọ không còn thái y viện, chỉ có ngự thiện phòng… Vậy chúng ta hiện tại ở đây thì tính là gì?”
31.
Về điểm cuối cùng, Thái tử và Cửu hoàng tử đã thảo luận một hồi lâu nhưng không có kết quả.
Tôi đứng bên cạnh, cũng nghe đến mê man.
“Vậy quy tắc của Lương Nhuệ là gì? Cậu biết không?” Thái tử hỏi Cửu hoàng tử.
Khi nghe đến câu hỏi này, Cửu hoàng tử hơi ngừng lại, do dự một chút rồi chỉ vào tờ giấy gấp lấy từ Hoàng hậu, hơi lắp bắp nói: “Chỉ có cái này, tôi nhìn một cái cảm thấy không đúng…”
Thái tử mở tờ giấy ra.
Lần này tôi nhìn thấy.
Trước mắt là mấy chữ đỏ tươi: [Hãy tìm cách chết.]
Tờ giấy từ tay Thái tử rơi xuống.
Tôi từ từ đi qua nhặt nó lên, lặng lẽ nhìn vài lần rồi đặt lại lên bàn.
Khi ngẩng lên, tôi phát hiện Thái tử đang nhìn tôi.
Hắn giơ tay lên, vẫy trước mặt tôi rồi hỏi Cửu hoàng tử: “Cô ấy…”
“Lạc Dự, thực ra tôi đã gặp boss của thế giới này, chính là Thái hậu trong cung.”
“Bà ấy không thể diễn tả được sự ghê tởm, cao hơn hai mét như một đống thịt…”
“Tôi đã thấy xác Lương Nhuệ, trên người cô ấy toàn vết roi, da mặt bị cắt thành từng mảnh, không nhìn rõ mặt…”
Giọng Cửu hoàng tử có chút nghẹn ngào, cậu ta nhìn tôi vài lần.
“Thực ra NPC này phải đến Côn Ninh cung trước giờ Mùi, tức là nơi Lương Nhuệ ở, để bắt mạch.”
“Nhưng tôi vừa đúng lúc chặn cô ta lại trong thời gian này, làm trì hoãn lịch trình, liệu có phải… chính tôi đã dẫn đến cái chết của Lương Nhuệ?”
32.
Tôi lấy ra từng viên thuốc từ hộp thuốc, đặt lên bàn.
Vừa rồi, sau khi Thái tử nghe xong lời của Cửu hoàng tử, hai người đã cãi nhau lớn.
Nội dung cuộc cãi vã tôi không nghe.
Vì tôi không quan tâm.
Khi cãi nhau, hai người đã rời khỏi phòng luyện đan của tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên chú ý đến cái hộp gỗ.
Tôi biết đó là thứ cùng với vòng tay tím lấy từ Hoàng hậu.
Có vẻ như có sức hấp dẫn.
Mặc dù biết không nên làm như vậy, nhưng tôi vẫn tiến lại, mở cái hộp gỗ ra.
Bên trong không có gì.
Tôi sờ đáy của hộp, phát hiện đáy có một tấm ván lỏng lẻo.
Di chuyển tấm ván, dưới cùng là một tấm đồng mà tôi chưa bao giờ thấy.
Tôi lật nó lại.
33.
“Đây là… ta sao?”
Mặt sau của tấm đồng là một gương, tôi sờ mặt của mình, gương cũng làm theo.
Tôi bỗng nhận ra, hóa ra không chỉ những người xung quanh tôi kỳ lạ.
Mà tôi cũng kỳ lạ.
Tôi dùng tay vuốt nhẹ mặt mình, rồi mạnh mẽ xoa nắn, thậm chí còn vỗ vài cái.
Hình ảnh trong gương đồng đi theo hành động của tôi.
Tại sao?
Tôi cố gắng chớp mắt.
Tôi nở nụ cười rộng.
Khuôn mặt trong gương mờ nhạt không thay đổi theo hành động của tôi.
Tại sao?
Tại sao tôi không có mặt?
Ai đã lấy mặt của tôi?
Tôi tức giận ném tất cả các viên thuốc vào nồi, dùng xẻng khuấy liên tục, cho đến khi thấy chín viên thuốc đều chìm xuống.
Thái tử đi vào.
Hắn đầu tiên là ngạc nhiên, rồi dùng tay áo che mũi: “Mùi gì vậy… Cô đang làm gì vậy?”
Tôi không để ý đến hắn, bắt đầu dùng xẻng băm nhỏ các vật cứng trong thuốc mà không tan chảy.
34.
Sáng hôm sau, khi tôi đến phòng luyện đan, phát hiện trên bàn vẫn còn một viên thuốc.
Tôi nghĩ một hồi.
Có thể là hôm qua bị bỏ sót.
Hôm nay, Thái tử không ở thái y viện, tôi không thấy hắn đâu.
35.
Cả buổi sáng, tôi dọn dẹp phòng luyện đan và nấu thuốc mới. Đến giờ Ngọ, sau khi dùng xong bữa trưa, như dự đoán, Cửu hoàng tử đến thăm. Thấy cậu ta đến, tôi quay lưng để rót cho cậu ta một cốc trà.
Đột nhiên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một thanh kiếm dài hướng về phía ngực tôi.
Tốc độ nhanh chóng và lực lượng mạnh mẽ. Tôi không né tránh. Nhìn thanh kiếm cắm vào ngực, tôi xoay người và nghiêng đầu.
Cửu hoàng tử nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm thù, đôi mắt đỏ ngầu.
“Chết đi! Chết đi!”
Tôi vẫn nghiêng đầu nhìn cậu ta, máu tươi từ vết thương chảy xuống áo.
“Thưa điện hạ, có phải nô tì đã làm gì không đúng để khiến ngài tức giận?”
“Cô… cô chính là… ngươi đã giết Trương Lạc Dự.”
Cửu hoàng tử trông như phát điên, hai tay đầy máu, nước mắt chảy xuống nhưng miệng lại nở nụ cười.
“Trương Lạc Dự đã chết! Chết trước cửa thái y viện của cô… Đầu anh ta bị người ta chặt đứt! Xác bị treo ngược trước cửa…”
Cửu hoàng tử nói rất nhiều, lộn xộn không theo trật tự, nhưng đều là nói rằng tôi đã giết Thái tử. Đến khi cậu ta mệt mỏi và hỏi: “Đầu anh ấy đâu rồi?”
36.
Tôi từ từ rút thanh kiếm ra khỏi ngực.
“Đầu đâu?”
“Đầu anh ấy đâu?”
Cửu hoàng tử như phát cuồng, lặp đi lặp lại câu hỏi này. Tôi khẽ cười, cậu ta dừng lại và chăm chú nhìn tôi.
“Thưa điện hạ, đầu ngài ấy đâu, không phải ngài biết rõ nhất sao?”
Cửu hoàng tử giật mình, cơ mặt cậu ta co giật nhẹ. Tôi nâng thanh kiếm lên gần đường viền hàm dưới, từ từ rạch dọc theo cạnh mặt, cho đến khi hoàn toàn loại bỏ lớp mờ bên ngoài.
Lộ ra gương mặt thật của tôi. Tôi mỉm cười với Hứa Chinh Dương đang biểu cảm dữ tợn.
“Chào.”
Hứa Chinh Dương nhíu chặt môi, lùi lại mấy bước, liên tục lắc đầu và kêu lên: “Lương Nhuệ? Sao lại là cô… cô không phải…”
Cậu ta chưa kịp nói hết câu, tôi nâng tay ngắt lời. Tôi nhìn cậu ta lạnh lùng và tàn nhẫn: “Đủ rồi, đừng giả vờ nữa, chỉ còn chúng ta thôi.”
37.
Hứa Chinh Dương đứng khựng lại một lúc. Sau đó tôi cảm nhận rõ ràng cậu ta dần thư giãn.
“Lương Nhuệ, tôi để cô lại cuối cùng, thực sự vì tôi coi trọng cô.”
Tôi lau máu trên ngực, nhún vai. “Ồ.”
Cậu ta nuốt nước bọt, nhìn tôi với vẻ không cam tâm: “Tôi đã giết cô chín lần, chỉ còn một lần nữa, người thắng sẽ là tôi.”
Tôi mỉm cười, nhếch môi cười nhạo.
“Cậu biết điều gì là thú vị nhất không? Đó là khi đã cho cậu đủ hy vọng, vào giây phút cuối cùng, làm cho cậu thất bại hoàn toàn.”
“Cô có ý gì?”
Hứa Chinh Dương lảo đảo. Tôi nháy mắt với cậu ta.
“Trương Lạc Dự và cậu là đồng bọn đúng không? Hắn thật sự ngốc, tin tưởng cậu chín lần, mỗi lần đều bị cậu giết.”
Hứa Chinh Dương cúi đầu, ánh mắt cậu ta lóe lên một tia u ám.
“Tôi không muốn giết anh ta, nhưng chỉ còn một người sống sót thôi.”
“Lương Nhuệ, cô cũng không phải là người vô tội, cô giết bao nhiêu đồng đội, chắc cô rõ nhất.”
Tôi ra hiệu cậu ta bằng một cử chỉ khiêu khích.
“Không có cách nào! Chỉ là chơi thôi, ai bảo tôi là người vượt trội hơn các người? Thế giới này đã luân hồi chín lần, nhưng cậu không biết, ngoài lần đầu tiên, những lần luân hồi sau, tôi đều cố tình bị các người giết, để chờ đợi thời khắc này, tự tay phá vỡ hy vọng mà cậu mong muốn nhất.”
“Tôi biết khi bắt đầu một vòng luân hồi mới, trí nhớ sẽ dần phai mờ, vì vậy tôi luôn để lại gợi ý cho chính mình.”
38.
Tôi lấy ra tờ giấy và trải ra trước mặt Hứa Chinh Dương. Trên đó viết rõ [Hãy tìm cách chết.]
“Cậu có thấy cái này kỳ lạ không? Cậu không hiểu sao?”
“Tôi đã xé bỏ quy tắc của chính mình và thay thế bằng cái này.”
Hứa Chinh Dương mặt mày tối sầm: “Ý nghĩa là gì? Cô… xé bỏ quy tắc?”
Tôi cười, ấn lên vết thương ở ngực.
“Trong nhiều lần luân hồi, tôi phát hiện quy tắc không chỉ có thể thêm vào mà còn có thể thay đổi. ‘Hãy tìm cách chết.’ Dù nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng vừa khéo trúng bug của thế giới này. Tôi chết theo quy tắc, nhưng tôi thực sự tuân thủ quy tắc, không vi phạm. Chỉ những người vi phạm quy tắc mới bị xóa sổ!”
“Vì vậy, mặc dù cơ thể tôi được xác định là chết, nhưng linh hồn tôi không bị xóa sổ. Thực ra bước này thực sự mạo hiểm, tôi bị xóa bỏ toàn bộ trí nhớ và ý thức, trở thành NPC.”
“Là NPC, ý thức và trí nhớ rất khó được đánh thức, nhưng may mắn là tôi đã sử dụng tất cả mọi thứ mà tôi để lại trước đó. Những dấu vết trên quy tắc của Trương Lạc Dự đã khiến tôi có tiềm thức, vòng Mobius nhắc nhở tôi đang trong vòng luân hồi, và chiếc gương đồng phản chiếu hình dạng của tôi. Mỗi phần đều nhắc nhở – tôi là Lương Nhuệ, là Lương Nhuệ mà loại người như cậu mãi mãi không thể giết.”
Tôi nhìn Hứa Chinh Dương, cậu ta đột ngột ngồi khụy xuống đất.
“Không thể nào… cô…”
Hứa Chinh Dương chắc chắn không thể đoán được điều này.
“Tôi không ngờ, Trương Lạc Dự lại trung thành với cậu đến vậy! Dù tôi đã nói với hắn rất nhiều, hắn cũng có một số ký ức, nhưng hắn vẫn vô điều kiện tin tưởng cậu! Đến mười lần! Mỗi lần đều chết trong tay cậu! Hứa Chinh Dương, cậu đã cho hắn ta uống loại thuốc mê gì vậy?”
Hứa Chinh Dương cười với vẻ ác độc, liên tục lắc đầu, không trả lời câu hỏi của tôi, rồi bắt đầu cười lớn.
Tôi lặng lẽ nghe tiếng cười của cậu ta, nhưng đột nhiên cậu ta từ trên đất nhảy lên, nắm lấy thanh kiếm trong tay tôi, đâm vào cổ mình. Tôi lạnh lùng nhìn Hứa Chinh Dương khi cậu ta co giật và từ từ ngã xuống, cho đến khi cơ thể cậu ta dần cứng lại.
Trong đầu tôi vang vọng tiếng thì thầm của cậu ta trước khi tự sát: “Còn chưa kết thúc.”
39.
Cái gì chưa kết thúc? Tôi nhìn vào thông báo hiện lên trước mắt.
[Chúc mừng người chơi Lương Nhuệ đã vượt qua tầng cuối cùng của thế giới – Cung điện oán hận, trở thành người chiến thắng duy nhất.]
[Phần thưởng: Quyền chiếm hữu cơ thể tạm thời.]
Tôi nhíu mày nhìn những chữ này. Quyền chiếm hữu cơ thể tạm thời? Đây là cái gì?
Còn lại vài giây cuối cùng trước khi bị kéo ra khỏi thế giới này, tôi quay lại nhìn Hứa Chinh Dương nằm trên đất. Không biết tại sao, khuôn mặt của cậu ta trở nên mơ hồ.
Tôi ném viên thuốc giấu trong áo của mình cạnh thi thể của cậu ta. Đây là thứ mà Hứa Chinh Dương thường nhắc đi nhắc lại. Tôi biết cậu ta rất lâu, làm như vậy là đã tận tình tận nghĩa.
Vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp. Tại sao Hứa Chinh Dương lại biết yêu cầu để hoàn thành tầng cuối cùng của thế giới là phải giết tất cả mọi người?
Đây là đặc quyền chỉ có những người chơi xuất sắc như tôi mới được biết.
Câu nói cuối cùng của cậu ta có ý nghĩa gì?
Thôi. Tôi kìm nén những suy nghĩ trong đầu. Có lẽ mọi thứ đều chỉ là do tôi nghĩ nhiều.
#Ngoại truyện 1: Tự sự của Lương Nhuệ
1.
Tôi là Lương Nhuệ. Kể từ khi có ý thức, tôi và 10 người khác đã bị nhốt trong một ngôi nhà lớn. Họ giống như ta, không có ký ức về những gì đã xảy ra trước khi bị nhốt. Chỉ biết tên mình.
Tôi không thích nói chuyện, thường chỉ thích thu mình ở góc và quan sát họ.
Trong số đó, có hai người rất ồn ào. Tôi đặc biệt phiền.
Một người tên là Trương Lạc Dự. Một người khác tên là Hứa Chinh Dương.
2.
Việc bị nhốt trong ngôi nhà này thực ra không hề nhàm chán. Chúng tôi thường xuyên bị kéo vào một thế giới khác. Họ gọi đó là trò chơi. Thực sự là trò chơi.
Bởi vì chỉ có hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới khác, chúng tôi mới có thể trở lại, về lại ngôi nhà.
Ban đầu, mọi người đều thờ ơ với trò chơi này. Cho đến khi có một người biến mất hoàn toàn trong thế giới khác.
Không bao giờ trở lại đây.
Tôi không nhớ người đó tên gì. Sự việc này khiến mọi người hoang mang. Hôm đó, họ đã cãi nhau rất lâu và rút ra kết luận…
Biến mất có nghĩa là bị xóa sổ.
3.
Không biết ai đã đề xuất. Từ đó, khi bị kéo vào thế giới khác, phải đi cùng hai ba người, để tránh bị xóa sổ.
Tôi không thích đi cùng người khác! Tôi chỉ thích một mình. Tôi không thích ồn ào. Nhưng đáng tiếc, hai người ồn ào nhất lại tìm đến tôi.
“Đi cùng đi, hai chúng tôi là đàn ông thô lỗ quá, lỡ như bỏ sót điểm gì thì phiền, vẫn là con gái tâm lý hơn.”
Tôi không để ý đến Trương Lạc Dự và Hứa Chinh Dương. Nhưng khi vào thế giới tiếp theo, họ lại bám theo tôi. Không chỉ vậy, trong mỗi thế giới sau đó, họ đều ở bên cạnh tôi.
4.
Nhưng trò chơi ngày càng khó khăn.
Người biến mất ngày càng nhiều. Sau khi hoàn thành thế giới thứ bảy, lại có một người biến mất. Giờ chỉ còn lại năm người.
Trương Lạc Dự nhìn vết thương trên lòng bàn tay ta, không nghi ngờ tại sao tôi lại mang vết thương từ thế giới khác về đây. Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Không đau sao?”
Tôi nói: “Không đau.”
Hứa Chinh Dương cũng lại gần, cậu ta mở lòng bàn tay tôi ra rồi nhẹ nhàng thổi vào đó.
“Làm sao mà không đau được! Sau này đi đường cẩn thận hơn nhé!”
Tôi gật đầu: “Được rồi.”
Hai người đó lại bắt đầu cười tôi là người ít nói.
5.
Sau khi trải qua thế giới thứ chín, chỉ còn lại ba người chúng tôi. Hứa Chinh Dương nói với tôi: “Lương Nhuệ, cô có thấy thông báo không? Thế giới tiếp theo là thế giới cuối cùng của chúng tôi. Cô nghĩ gì nếu tất cả các thế giới đều được hoàn thành? Những người đã biến mất sẽ đi đâu?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Trương Lạc Dự đã gọi Hứa Chinh Dương đi. Tôi lặng lẽ quan sát hai người trò chuyện từ xa.
Trong đầu tôi lại quay cuồng với lời nói của Hứa Chinh Dương. Một lúc sau, Hứa Chinh Dương trở lại, nhưng có vẻ như cuộc trò chuyện không được vui vẻ.
Có lẽ thấy được sự nghi ngờ trong ánh mắt tôi, cậu ta lắc đầu, cười gượng gạo.
6.
Nhưng sau đó tôi đoán được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Trong thế giới cuối cùng, tôi bị Hứa Chinh Dương chặt đứt cả hai chân, nằm trong vũng máu, không xa là Hoàng hậu đang bước từng bước về phía tôi, cảm nhận được mùi máu.
Trương Lạc Dự kéo tôi đến một nơi không nổi bật. Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy: “Thực ra anh có thể để nó ăn tôi, tôi cũng khá mong đợi.”
Trương Lạc Dự im lặng.
“Hứa Chinh Dương giết tôi rồi, anh cũng không sống được. Tại sao còn giúp cậu ta?”
Anh đưa cho tôi quy tắc của anh ta.
“Tôi không thể rời khỏi cậu ấy. Tôi muốn kết thúc, quá mệt mỏi. Cô là người thông minh, làm những gì cô muốn đi.”
Tôi không khách sáo nhận lấy tờ giấy của anh, dùng ngón tay dính máu từ dưới thân để viết những gì tôi muốn trên quy tắc của anh ấy. Xong việc, Trương Lạc Dự nhìn tôi sâu sắc.
“Không có điểm kết thúc, Lương Nhuệ.”
Tôi đẩy anh một cái. “Thế nào gọi là có điểm kết thúc? Chết đi? Tôi đã khuyên anh rồi, chỉ cần đừng cản trở tôi sống là được.”
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa trong lời của Trương Lạc Dự. Thực ra, giờ đây cũng chưa rõ lắm.
#Ngoại truyện 2: Nhật ký của một cô y tá.
1.
Tôi là một y tá ở bệnh viện Não, tỉnh T. Gần đây, một cô gái mới đến đây.
Nghe nói cô ấy có vấn đề về tinh thần và đã gây ra một vụ hỏa hoạn lớn ở nhà, thiêu rụi cả tòa nhà. Cha mẹ cô bị thiêu sống, còn cô thì bị bỏng nặng, khuôn mặt bị biến dạng.
Gia đình cô có điều kiện tốt, cha mẹ đều là giáo viên ở trường đại học. Tôi không hiểu tại sao cô gái trưởng thành trong môi trường như vậy lại có thể làm ra việc như vậy.
Sau sự việc, cô ấy ở trong khoa bỏng tốt nhất của trung tâm thành phố suốt chín tháng. Sau đó, cô được chuyển đến phòng bệnh cao nhất của chúng tôi, bị giám sát 24 giờ.
Có một ngày, tôi nghe bác sĩ điều trị cô ấy nói: “Không thể xác định cô ấy có bao nhiêu nhân cách trong cơ thể.”
2.
Bao nhiêu nhân cách? Bao nhiêu cái gì?
Tôi chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã bị gọi đi. Có vẻ như cô gái đã xảy ra chuyện. Vì tò mò, tôi lén theo bác sĩ.
Khi đến gần phòng bệnh của cô ta, tôi thấy cửa phòng được bao quanh bởi một vòng các bác sĩ và y tá, đồng thời ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Tôi chen qua đám đông và cảm thấy nghẹt thở khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong phòng bệnh, toàn bộ bức tường được viết bằng máu, chữ viết xiêu vẹo. Tôi không thể nhận ra tất cả các chữ, chỉ mơ hồ nhìn thấy những từ như gương, Mobius.
Cô gái vẫn đứng quay lưng về phía mọi người, dùng máu từ ngón tay để vẽ trên cửa sổ. Nhưng chưa vẽ được hai nét, cô ngất đi.
Khi thấy cô ngất, các bác sĩ vội vàng chạy vào phòng. Tôi đứng bên cạnh suốt thời gian đó, cho đến khi cáng đưa cô ra khỏi phòng. Tôi nhìn thấy khuôn mặt cô. Các đường nét trên mặt cô dính chặt vào nhau, hòa lẫn thành một mớ, khuôn mặt đầy vết sẹo không đều.
3.
Trong khi các bác sĩ điều trị cho cô gái, tôi lén vào văn phòng của bác sĩ và thấy hồ sơ bệnh án của cô ta.
[Bệnh nhân: ×××]
[Đang điều trị tại bệnh viện Não, tỉnh T, chẩn đoán rối loạn tâm trạng (cảm xúc), rối loạn đa nhân cách.]
Dưới cùng có vài dòng chữ nhỏ:
[Không thể xác định tên thật của bệnh nhân, không thể xác định bệnh nhân có bao nhiêu nhân cách, đề nghị can thiệp điều trị, giảm khả năng nhân cách tiếp tục gia tăng.]
[Dưới đây là các nhân cách hiện biết.]
[Nhân cách gốc: Nam, trưởng thành, hành vi bình thường nhưng ý chí yếu, hiện tại còn tồn tại hay không, không thể xác định.]
[Nhân cách chủ: Nữ, trưởng thành, hành vi bất thường, tồn tại.]
[Các nhân cách khác: Nam, trưởng thành, hành vi ban đầu bình thường, sau khi can thiệp điều trị xuất hiện hành vi cực đoan, hiện tại hành vi bất thường, còn tồn tại hay không, không thể xác định.]
[Các nhân cách khác: …]
…
Tôi nhìn vào hồ sơ bệnh án, thấy đau cả đầu.
4.
Tôi được phân công vào phòng bệnh của cô gái. Bác sĩ đưa cho tôi một quy tắc của y tá.
[Hãy cố gắng làm sạch phòng bệnh, thực hiện nghĩa vụ của y tá, giữ cho phòng sạch sẽ.]
[Chú ý đến dung dịch trong chai truyền dịch, nếu chỉ còn một phần ba, hãy thay ngay lập tức!]
[Không giao tiếp với bệnh nhân, không nhìn vào cô ấy!]
[Nếu bệnh nhân có hành vi giống như nói chuyện, hãy lập tức quay lưng bỏ đi!]
[Trong trường hợp cần thiết, có thể sử dụng thuốc an thần để bảo đảm an toàn cho chính mình.]
Bởi vì bất kỳ hành động nhỏ nào cũng có thể kích thích trong tâm trí cô gái, rất có thể tạo ra các nhân cách khác.
Khi tôi hỏi bác sĩ tại sao không được giao tiếp với cô gái, ông giải thích như vậy.
Tôi đã làm theo hướng dẫn của ông. Nhưng điều bất ngờ là, cô gái chủ động nói chuyện với tôi.
Cũng không thể gọi là nói chuyện. Bởi vì tôi không thể hiểu được.
Cô nói liên tục, mỗi lần đều khác nhau.
Tôi cố gắng xem như cô ta không tồn tại, tiếp tục công việc dọn dẹp, nhưng sự chú ý của tôi bị thu hút liên tục.
Cô gái cố gắng nói liên tục, khiến tôi cảm giác như đang thử nghiệm xem ngôn ngữ nào tôi có thể hiểu.
Sau gần mười phút, tôi cảm thấy ghê rợn. Khi tôi không thể chịu đựng được nữa và sắp rời khỏi phòng bệnh, thì một âm thanh trong trẻo, vốn không nên phát ra từ một cô gái bị bỏng nặng, vang lên sau lưng tôi:
“Chào… chào mừng đến với… thế giới của chúng tôi.”
-HẾT-
Comments for chapter "Chương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0