NGỌC HOÁN HỒN - 12
Ngày hôm sau khi Mẫn Phi sinh ra tiểu hoàng tử, Châu Hoài Cẩn trút hơi thở cuối cùng.
Mọi người đều nói hắn gắng gượng sống để được nhìn thấy mặt tiểu hoàng tử.
Chỉ có ta biết, mạng của hắn là do ta dùng vô số thuốc thang để kéo dài.
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy tiểu hoàng tử, hắn cũng vì tức giận mà qua đời.
Sau khi Châu Hoài Cẩn chết, tiểu hoàng tử được lập làm tân đế, còn ta trở thành Thái hậu.
Ta bắt đầu giai đoạn mười bảy năm nhiếp chính sau rèm.
Về sau, khi Tống tướng qua đời, ta chôn ông cùng vợ con, thì tiểu hoàng đế, dưới sự xúi giục của một nhóm lão thần, bắt đầu tranh đoạt quyền lực với ta.
Vừa trở về cung sau lễ an táng Tống tướng, ta thấy một hàng lão thần quỳ gối trong đại điện.
Bọn họ khuyên ta lui về hậu cung an dưỡng, đừng can dự vào chính sự nữa.
Ta hiểu, đây là cách bọn họ muốn nâng đỡ tiểu hoàng đế, ép ta phải nhượng quyền.
Dẫu tiểu hoàng đế chỉ lo hưởng lạc, chẳng màng chính sự, bọn họ vẫn muốn làm vậy.
“Những năm qua, triều đình an ổn, sơn hà vô sự, bách tính an cư lạc nghiệp, các ngươi đều thấy rõ.” Ta nhìn những lão thần mang vẻ đạo mạo, cảm thấy buồn cười, “Nhưng hoàng đế lại là hôn quân, các ngươi vẫn muốn ủng hộ hắn sao?”
“Mẫu nghi, bệ hạ là thiên tử…”
“Chỉ vì hoàng đế là nam nhân, còn ai gia là nữ nhân, nên ai gia phải nhượng bộ?”
“Nhưng bệ hạ là huyết mạch của thiên gia.”
Hóa ra điều quan trọng chính là huyết thống.
Ta khẽ thở dài:
“Thật ra, hoàng đế không phải là con của tiên hoàng.”
Ta lấy từ án thư vài tờ giấy, để thái giám trình lên trước mặt các lão thần.
Trong điện bỗng chốc im lặng như tờ.
“Đây là khẩu cung mà thái y chữa trị cho tiên hoàng hai năm trước để lại trước khi chết. Thân thể của tiên hoàng vốn không thể có con… Khi tiên hoàng còn sống, dù các phi tần trong hậu cung uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không ai mang thai…” Ta giọng bi ai nói, “Ai gia vì sự ổn định của triều đình, nên vẫn giữ kín chuyện này. Nhưng giờ đây, ai gia tuyệt đối không để giang sơn Đại Chu rơi vào tay một đứa con hoang.”
Những lão thần cầm lấy khẩu cung, nước mắt già nua tuôn trào:
“Nhưng thưa nương nương… Đại Chu giờ đã không còn hoàng tự…”
Năm năm trước, Tề Vương nắm quyền, để ép tiểu hoàng đế thoái vị, hắn phát động cung biến.
Hắn g.i.ế.c đến tận tẩm cung của ta, nhưng cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay tử sĩ mà ta nuôi dưỡng.
Trước khi chết, ánh mắt hắn nhìn ta đầy vẻ lạnh lẽo, cuối cùng cũng hiểu rằng tất cả đều là cạm bẫy ta đã bày ra.
Sau cung biến, những hoàng thân phe cánh của Tề Vương đều bị xử lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ngoc-hoan-hon/12.html.]
Đúng vậy, giờ đây triều Đại Chu đã không còn huyết mạch hoàng tộc.
Những lão thần lúc nào cũng lấy lễ giáo ra rao giảng, nay đều im lặng không nói nổi một lời.
Ta phất tay bảo họ lui ra.
Một lát sau, Lão thần họ Kỷ quay lại, giọng nói khàn khàn hỏi:
“Thái hậu, người định tự mình đăng cơ làm hoàng đế sao?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nhìn vào đôi mắt đục ngầu của ông ta, nhẹ nhàng hỏi:
“Trước đây từng có người nói với ai gia rằng, nữ nhân cũng có thể làm hoàng đế, ngươi nghĩ sao, kỷ lão thần?”
Ông ta sững sờ một lúc, lẩm bẩm:
“Nữ nhân lên ngôi, thật khó khăn biết bao…”
Ta cúi đầu cười khẽ:
“Nhưng con đường dù có khó khăn thế nào, ai gia cũng từng bước đi đến đây.”
13
Hôm sau, Tiểu Đào lấy hộp trang sức của ta ra lau chùi, không ngờ bị một lão thái giám trong cung nhận ra trong đó có một miếng ngọc bội không khắc chữ, là vật thuộc về hoàng cung.
Miếng ngọc bội ấy không phải loại ngọc quý, nhưng giữa viên ngọc có những đường vân trắng tựa như hình một con rồng đang uốn lượn.
Đó là vật mẹ ta để lại, nói rằng đây là thứ duy nhất ông ngoại để lại cho bà trước khi rời kinh thành.
Lão thái giám quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói:
“Tiên hoàng, nô tài cuối cùng đã tìm được Phúc Ninh Công chúa rồi.”
Tiên hoàng mà ông ta nhắc đến chính là ông nội của Châu Hoài Cẩn.
Phúc Ninh Công chúa năm ba tuổi bị thất lạc ở Giang Nam, khi đó hoàng cung loan báo rằng công chúa đã bệnh mà qua đời.
Tính ra, ta đáng lẽ được xem là biểu muội của Châu Hoài Cẩn.
Như vậy, ta cũng mang dòng m.á.u hoàng thất.
Ta hỏi Tiểu Đào:
“Ngươi có tin mẹ ta chính là Phúc Ninh Công chúa không?”
Nàng gật đầu, ánh mắt trong veo thuần khiết:
“Nô tỳ tin.”
Tiểu Đào dễ bị lừa nhất, trước đây những chuyện hoang đường ta kể như truyện cốt truyện hệ thống, nam nữ chính đều quái đản, chỉ có nàng là tin không nghi ngờ.
Cũng nhờ vậy, ta mới có thể mượn nàng để qua mặt Tống Khinh Vũ.
Nhưng đám người già dày dặn trong cung có dễ bị lừa như nàng hay không, ta cũng không chắc.
Dù họ có tin hay không cũng chẳng quan trọng. Năm nay ta mới chỉ ba mươi bảy, ta sống lâu hơn họ, còn nhiều thời gian để đấu trí.
Comments for chapter "12"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0