NGỌC BỘI THÂN PHẬN - chương 4
“…”
Hắn hiển nhiên không tin, ánh mắt thoáng hiện vẻ hứng thú.
Thế tử phẩy quạt, bỗng nhiên đưa tay về phía ta, cười nhạt:
“Vừa khéo Tam tiểu thư cũng ở đây. Để ta lật tấm khăn này lên, xem hai người có thật là hai người khác nhau không.”
8
Ta chưa kịp phản ứng, Thế tử đã vươn tay tới, chuẩn bị kéo khăn che mặt của ta xuống. m—ột ch{én t.iêu sầ^u
Lão cha bạc bẽo bỗng nhiên thét lên hoảng hốt!
“Không được!”
Hắn lao tới ôm chặt lấy Thế tử, nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc lóc như trời sập:
“Thế tử không thể! Tư Tư nhà ta bị bệnh phát ban, bệnh này… bệnh này có thể lây nhiễm! Nếu làm hại đến quý thể của Thế tử, ta chết cũng không đền tội nổi!”
Lưu Tư Tư lập tức phối hợp, gật đầu lia lịa, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Thế tử nhướng mày, nhẹ nhàng đẩy lão cha ra, giọng nói đầy chính khí:
“Ta không sợ! Mau để ta nhìn một cái!”
“Để ta khang khang!”
Thế tử giật mạnh tấm khăn che mặt của ta.
Không khí bỗng chốc tĩnh lặng.
Mọi người đồng loạt im bặt.
Thế tử sững sờ tại chỗ.
Lão cha bạc bẽo há hốc mồm.
Lưu Tư Tư ngây ngốc.
Tất cả ánh mắt đều dừng lại trên khuôn mặt ta—một khuôn mặt bị tô vẽ thành một bức tranh trừu tượng khủng bố.
Đỏ, trắng, xanh, tím, đen… đủ màu sắc chồng chất, lem nhem ngang dọc, toàn bộ nửa khuôn mặt dưới của ta đã hoàn toàn biến dạng, không thể phân biệt đâu là người thật, đâu là mặt nạ!
Thế tử hít vào một hơi lạnh.
Hắn dằn quạt xuống, trừng lớn mắt, cất giọng vô cùng xúc động:
“G-G-Gia… nàng thật là mỹ nhân phong thái bất phàm! Không hổ danh là dũng mãnh cô nương, quả thực khí phách như Lỗ Trí Thâm tái thế!”
Mọi người: “……”
Ta: “……”
Lưu Tư Tư: “……” (Bùng nổ trong lòng!)
Lão cha bạc bẽo: “……” (Tâm như tro tàn!)
9
Lưu Tư Tư tức giận dậm chân, cắn răng kéo ta chạy thẳng ra sau núi.
Thế tử vội vã đuổi theo sau, lớn tiếng gọi:
“Ê! Đừng chạy! Ngọc bội… ngọc bội ta còn chưa trả cho nàng!”
Lưu Tư Tư không thèm để ý, kéo ta đi một mạch.
Vừa đến nơi, nàng ta lập tức trừng mắt nhìn ta, ra lệnh:
“Mau đổi lại y phục với ta!”
Nàng ta cắn răng, trong mắt đầy ác độc, giọng nói đanh lại:
“Ta biết ngay ngươi sẽ giở trò quyến rũ Thế tử! Đừng hòng cướp danh phận của ta! Mau, đổi lại ngay!”
Ta lặng lẽ nhìn nàng ta một lúc, rồi không nói gì, cứ thế ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi thay đổi y phục xong, ta đeo lại khăn che mặt.
Lưu Tư Tư thì chạy đến gian phòng, lấy ra đống phấn son hỗn độn, cắn răng chịu đựng, tự mình trát lên mặt.
Lúc soi gương, nàng ta gần như muốn nôn, nhưng vẫn cố nhịn, giọng điệu tràn đầy tham vọng:
“Người mà Thế tử tìm kiếm, chỉ có thể là ta! Ta là người sẽ trở thành Thế tử phi!”
Ta chậm rãi mở miệng, nhắc nhở nàng ta:
“Thế tử tìm chủ nhân của ngọc bội, chưa chắc là chuyện tốt.”
Ta và Thế tử, giữa chúng ta còn có huyết hải thâm cừu.
Nhưng Lưu Tư Tư chẳng thèm nghe, coi lời ta như gió thoảng bên tai, còn trừng mắt cười lạnh:
“Hừ, đừng tưởng nói vài câu là có thể dọa ta! Thế tử ngày nhớ đêm mong chính là ta, ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân trong lòng hắn!”
Ta thấy khuyên không được, cũng không nói thêm nữa.
Trước khi rời đi, Lưu Tư Tư vẫn chưa quên để lại một lời uy hiếp:
“Đợi đến khi ta trở thành Thế tử phi, ta sẽ trả tro cốt của mẹ ngươi lại cho ngươi.”
“Còn nếu ta không làm được… thì ngươi cũng đừng hòng lấy lại!”
Nàng ta ra lệnh cho ta làm nha hoàn, theo nàng ta đến gặp Thế tử.
Ta cúi mắt, bàn tay siết chặt chuôi mềm kiếm bên hông.
Ngón tay run lên, nhưng cuối cùng, ta vẫn buông lỏng tay, cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau nàng ta, bước về phía đại sảnh.
10
Thế tử vừa nhìn thấy Lưu Tư Tư liền bước lên hai bước, chăm chú quan sát nàng ta.
Sau đó… hắn bước lùi một bước.
Rồi lại lùi hai bước.
Cuối cùng… hắn lùi điên cuồng!
Hắn vô cùng giữ nam đức, ngay lập tức kéo dài khoảng cách an toàn với Lưu Tư Tư, giọng điệu hoảng hốt:
“Không! Ngươi không phải nàng!” m`ột ché~n t|iêu s/ầu
Nói rồi, hắn chộp lấy tay ta, gật đầu đầy quả quyết, thần sắc tràn đầy tự tin:
“Theo kinh nghiệm nhìn người của ta—ngươi mới chính là chủ nhân thật sự của ngọc bội!”
Ta: “???”
Ngươi lại hiểu nữa rồi?
Lưu Tư Tư nghiến răng, hận đến nghiến nát cả hàm, lập tức giật khăn che mặt xuống, tiến lên một bước, hô lớn:
“Thế tử! Ta mới là người ngài muốn tìm!”
Thế tử bỗng chốc sững người, ánh mắt như bị thứ gì đó tấn công cực mạnh.
Hắn nhìn gương mặt rực rỡ sắc màu của Lưu Tư Tư—một tác phẩm nghệ thuật pha trộn đỏ, trắng, xanh, tím, đen, hệt như tranh vẽ của trẻ ba tuổi.
Sau đó—hắn bịt chặt mắt, lùi ba bước!
“Đừng—đừng dọa ta! Ta nhát gan!”
Lưu Tư Tư tức đến nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi:
“Ta muốn làm Thế tử phi!”
Thế tử khó xử:
“Chuyện này… chuyện này…”
Lưu Tư Tư từng bước ép sát:
“Ngươi muốn tìm chính là ta!”
Thế tử run lẩy bẩy, từng bước từng bước lùi về sau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi:
“Này này này… ngươi đừng qua đây!”
Nhưng hắn chưa kịp tránh, Lưu Tư Tư vươn tay chộp lấy ngọc bội trong lòng hắn, nhanh như chớp đoạt đi:
“Ngọc bội là của ta!”
Thế tử yếu đuối, yểu điệu, mỏng manh.
Hắn lập tức buông tay, giọng nói còn mang theo chút ủy khuất:
“Của ngươi của ngươi… ta không giành với ngươi nữa…”
Lưu Tư Tư nắm chặt ngọc bội, bước lên một bước, ánh mắt sáng rực, giọng đầy mong chờ:
“Thế tử, ngài nhìn kỹ lại gương mặt ta một lần nữa, ta có phải là người ngài đang tìm kiếm không?”
Thế tử suy yếu, giọng nói mong manh, cả người gần như sắp gục xuống:
“Là… là vậy chăng?”
Hắn không dám nhìn lâu, chỉ thoáng liếc qua rồi lập tức quay đầu đi, giống như chỉ cần nhìn thêm một cái, thị giác sẽ chịu tổn thương vĩnh viễn.
Lưu Tư Tư hưng phấn hét lên:
“Chính là ta!”
Thế tử run run, cố gắng xác nhận lại:
“Thật sự là ngươi?”
Lưu Tư Tư gật đầu như gà mổ thóc:
“Đúng vậy, là ta!”
Thế tử lùi thêm một bước, sắc mặt nghi hoặc, giọng nói chấn động:
“Thật sự là ngươi sao?”
Lưu Tư Tư dùng khuôn mặt hỗn loạn sắc màu, mạnh mẽ đe dọa trực tiếp:
“Là ta! Chính ta!”
Thế tử trầm mặc.
Sự im lặng của hắn giống như kéo dài suốt một thế kỷ.
Cuối cùng, hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu đầy cảm khái:
“Thì ra… ngươi chính là người ta luôn tìm kiếm.”
Lưu Tư Tư phấn khích cực độ, điên cuồng gật đầu, gần như muốn nhảy cẫng lên.
Nhưng ngay sau đó—
Thế tử đột nhiên cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ngươi chính là kẻ đã hại chết phụ thân ta.”
Lưu Tư Tư: “……”
Không khí lập tức đóng băng.
Lưu Tư Tư đơ như tượng, cả người cứng ngắc.
Lão cha bạc bẽo: “……” (Toát mồ hôi lạnh!)
Ta: “……” (Nhẹ nhàng cúi đầu, lùi sang một bên, nhường chỗ cho kịch vui.)
Lưu Tư Tư đơ người, động tác gật đầu cũng cứng lại giữa không trung.
Cái gì? Hại chết phụ thân của Thế tử?!
Nàng ta chưa kịp phản ứng, Thế tử đã vẫy tay, lập tức có thị vệ áp sát.
Lưu Tư Tư hoảng sợ, lập tức hét lên thất thanh:
“Không, không phải ta!” m_ột ch+én tiê>u sầ
Comments for chapter "chương 4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Dâu Lười
Thể loại: BE, Chữa Lành, Cổ Đại, Cung Đấu, Cưới Trước Yêu Sau, Cường Thủ Hào Đoạt, Dị Năng, Dưỡng Thê, Đam Mỹ, Điền Văn, Đô Thị, Đoản Văn, Đọc Tâm, Gả Thay, Gia Đấu, Gia Đình, Gương Vỡ Lại Lành, Hài Hước, Hành Động, Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Hoán Đổi Thân Xác, Học Bá, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Huyền Huyễn, Không CP, Kinh Dị, Linh Dị, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nam, Ngược Nữ, Nhân Thú, Nữ Cường, OE, Phép Thuật, SE, Showbiz, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường, Tiểu Thuyết, Tổng Tài, Trả Thù, Trọng Sinh, Truy Thê, Vả Mặt, Vô Tri, Xuyên không, Xuyên Sách5