Ngã Kiến Thanh Sơn - Chương 9
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Châu mãi không xuất hiện.
Mãi đến khi Ninh Ngọc đến trước cửa tân phòng đón dâu, nàng mới bước ra, trên người là một bộ y phục trắng tinh, không phấn son, không trang sức.
Dung mạo nàng kiều diễm, mỗi bước đi tựa như hoa sen nở, trông như tiên nữ giáng trần.
Nàng dịu dàng đứng bên cạnh ta, tay nhẹ nhàng đỡ lấy tay ta, cúi người hành lễ với Ninh Ngọc.
Chiếc hỉ phục đỏ rực trên người ta trở thành tấm nền hoàn hảo, càng làm nổi bật sự thanh thoát của nàng.
Chẳng trách người ta thường nói: “Nữ nhân đẹp nhất là khi khoác lên mình bộ y phục trắng tinh.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào gương mặt tuyệt sắc của nàng, duy chỉ có Ninh Ngọc, mặt hắn khó coi đến cực điểm.
Ánh mắt hắn nhìn Ngụy Châu như thể đang nhìn một người đã chết.
Ngụy Châu không hề bỏ qua bất kỳ ánh mắt kinh ngạc hay ngưỡng mộ nào từ những người xung quanh.
Nàng kiêu ngạo cong môi cười, không chút e dè, mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt Ninh Ngọc, cố gắng trao gửi ánh mắt tình ý.
Ta thầm thở dài trong lòng.
Thật ngu xuẩn. Nếu muốn cướp sự chú ý của ta, nàng không nên chọn ngày ta và Thái tử thành hôn.
Ngày đại hôn này không chỉ là mặt mũi của ta, mà còn là thể diện của cả hoàng gia.
Ninh Chiêu tức đến phát điên, bước lên tát thẳng vào mặt Ngụy Châu.
“Ngươi gây họa cho ai không được, lại chọn ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi mà mặc đồ trắng? Ngươi muốn c.h.ế.t à?!
“Người đâu, lôi xuống, đánh c.h.ế.t cho ta!”
Ngụy Châu chẳng chút sợ hãi, chỉ đỏ mắt nhìn Thái tử, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Thái tử hơi nhíu mày, ánh mắt của Ngụy Châu lóe lên tia hy vọng, nhưng lời tiếp theo của hắn khiến nàng c.h.ế.t lặng:
“Đánh c.h.ế.t thì phiền phức. Ban cho nàng ta sợi dây lụa, tự xử đi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nụ cười của Ngụy Châu lập tức biến mất, sự hoảng loạn tràn ngập trong mắt nàng.
Ninh Chiêu quát lớn:
“Còn đứng đó làm gì? Kéo đi!”
Ngày đại hôn của ta đã trở thành ngày tổ chức tang lễ cho Ngụy Châu.
Phụ thân ta giận đến mức thổ huyết, định đem chuyện năm xưa làm lớn để cùng ta đồng quy vu tận.
Nhưng ông ta không nỡ bỏ lại Ngụy An.
Ông ta luôn có quá nhiều vướng bận, nên cuối cùng chỉ có thể gục ngã dưới tay ta.
Ta không ra tay. Ta chỉ khóc trước mặt Ninh Chiêu, kể vài câu chuyện đáng thương về những năm tháng bị ngược đãi khi còn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Một buổi sáng nọ, phụ thân ta đột quỵ, liệt hai chân, miệng méo mó không nói được nữa.
Khi ta đến gặp ông ta, ông ta ú ớ muốn nói gì đó, nhưng không thành câu.
Ngụy An, đứa con trai ngoài giá thú mà ông ta luôn yêu thương, giờ đây đứng khúm núm phía sau ta, không dám nhìn ông ta.
Ta khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
“Sao lại không dám nhìn phụ thân mình? Nếu không phải ngươi ngày ngày mang thuốc đến đổ vào miệng ông ta, thì ông ta đâu đến nông nỗi này. Tất cả là nhờ ngươi đấy.”
Đôi mắt ông ta mở lớn, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng.
Ta cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ông ta, nhìn thật kỹ sự bi ai, tan vỡ trong mắt ông ta.
Hình ảnh chồng lên nhau.
Trên chiếc giường lớn phủ màn thêu, thân thể gầy yếu của mẫu thân nằm đó.
Trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh.
Cái bụng lớn của bà được phủ một lớp chăn đỏ mỏng.
Nước mắt hòa cùng mồ hôi không ngừng thấm ướt mái tóc bà, rồi bị chiếc gối mềm phía sau đầu thấm sạch.
Bà đau đớn rên rỉ, mãi đến khi nhìn thấy ta.
Bà gọi:
“Lệnh Nghi… Lệnh Nghi… Tiểu Lệnh Nghi của ta.”
Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khẽ lẩm bẩm:
“Ta phải sống, ta không thể chết. Lệnh Nghi của ta còn nhỏ như thế, nếu ta chết, con phải làm sao đây?”
Gương mặt bà đang hồng hào, chỉ trong chớp mắt đã chuyển thành trắng bệch, lạnh lẽo như tờ giấy trắng.
Môi bà khô nứt, run rẩy, tai vẫn nghe tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ nhỏ, tay bà bấu chặt lấy tay ta, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng bà chẳng cảm nhận được gì.
Ánh mắt bà đầy hoảng loạn, không cam tâm, cố gắng gượng đến hơi thở cuối cùng.
Những giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên cánh tay ta.
Bà cứng đờ người, sờ lên mặt ta, giọng đầy bi thương:
“Con ơi, không có mẫu thân, con phải làm sao để sống tiếp? Đệ đệ của con phải làm sao đây?”
Ta tuyệt vọng, vô hồn, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà, cố dùng má nóng áp lên để sưởi ấm.
“Mẫu thân, con sẽ sống tốt, con sẽ chăm sóc đệ đệ thật chu đáo.”
“Mẫu thân, người chỉ cần sống, sau này con sẽ hiếu thuận với người, con sẽ không nghịch nữa, con sẽ chăm chỉ luyện đàn, không kêu đau tay nữa.
“Mẫu thân, tay con không đau nữa, nhưng lòng con đau lắm, con sợ lắm, con thực sự rất sợ…”
Comments for chapter "Chương 9"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0