Ngã Kiến Thanh Sơn - Chương 7
Đôi mắt ông ta xoay chuyển, muốn ta đưa Ngụy Châu đi theo đến diện kiến Ninh Chiêu để lấy lòng, nhưng lại sợ ta làm tổn thương bảo bối của ông ta.
Cuối cùng, ông ta chỉ để ta một mình đi.
Tại buổi tiệc, ta bị sắp xếp ngồi ở vị trí thấp kém nhất.
Xung quanh, những ánh mắt chế giễu và lời lẽ khinh miệt không ngừng tuôn đến. Ta chỉ cúi đầu, im lặng đón nhận, khóe môi giữ nụ cười nhàn nhạt.
Ở vị trí cao nhất, nữ lang cao quý ngồi đó, từng chút từng chút siết chặt chén trà trong tay.
Khi tiệc kết thúc, ta đứng dậy rời đi. Cung nữ của Ninh Chiêu bất ngờ chặn đường ta.
Ninh Chiêu trầm mặt nhìn ta, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ngươi thật to gan, dám tự ý lấy áo choàng mà mẫu hậu để lại cho ta!
“Ngụy Lệnh Nghi, ngươi đáng tội gì đây?”
Ta cụp mắt, quỳ xuống dập đầu:
“Công chúa bớt giận, thần nữ nhận phạt.”
Nàng nghẹn lời, nghiến răng, đi qua đi lại vài bước, dáng vẻ như vừa tức giận vừa không biết phải làm sao.
“Bản Công chúa phạt ngươi phải sửa xong chiếc áo choàng này.”
Ta cúi đầu nhận tội, khẽ đáp:
“Thêu thùa đòi hỏi đôi tay mềm mại, khéo léo của nữ tử, thần nữ làm không được.”
Nàng giận dữ nắm lấy tay ta:
“Ngươi có gì mà làm không được!”
Lời nói đột ngột ngừng lại. Ánh mắt nàng sững sờ, nhìn thấy những vết thương và những vết rách trên bàn tay ta, nhất thời á khẩu.
“Ai làm?”
“Không ai cả. Áo choàng của Công chúa, thần nữ không thể sửa được. Công chúa hãy tìm người khác giỏi hơn. Cửa cung sắp đóng rồi, thần nữ xin cáo lui.”
Ta rút tay khỏi tay nàng, cúi đầu, tập tễnh bước đi.
“Ngụy Lệnh Nghi!” Nàng đuổi theo, giọng run rẩy: “Chân ngươi làm sao vậy?”
“Không sao.”
Ta gần như bỏ chạy, còn nàng vẫn cố gắng đuổi theo phía sau.
Ninh Ngọc mang lễ vật đến gặp Ninh Chiêu, nhưng khi đi ngang qua chiếc xe ngựa của nhà ta, hắn nghe được cuộc nói chuyện của bà ma ma già và phu xe:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Nàng ta còn nghĩ mình là đại tiểu thư sao? Mẫu thân c.h.ế.t rồi, Hầu phủ giờ cũng không quan tâm đến nàng ta nữa. Ngươi nói xem, lão gia còn để nàng ta sống được mấy ngày đây?”
“Hừ, giờ lão gia chỉ bắt nàng ta giặt đồ, bổ củi, dọn bô, cho nàng ta ăn cơm thiu thôi, chứ không để c.h.ế.t đâu.”
“Sao lại không để chết?”
“Ngươi không biết à, lão gia định gả đại tiểu thư làm thiếp cho nhà Dương đại nhân. Nhà Dương đại nhân là Tuần Diêm Ngự sử, sính lễ cũng phải chất đầy nửa thuyền.”
“Lão gia muốn lấy số sính lễ đó lo cho nhị tiểu thư và tam thiếu gia.”
“Ài, Dương đại nhân lớn hơn lão gia chúng ta đến năm tuổi. Nhị tiểu thư và tam thiếu gia đều là con ngoài giá thú, vậy mà lại sống tốt hơn cả đại tiểu thư.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tay Ninh Ngọc run rẩy, lễ vật rơi xuống đất vang lên tiếng cạch, ánh mắt hắn chợt trở nên sắc lạnh.
Ninh Chiêu cũng đứng sững lại, hoảng hốt chắn trước mặt ta, giọng nghẹn ngào:
“Họ nói thật sao? Là vì ta sao? Lệnh Nghi, ta…”
Ta né tránh bàn tay nàng muốn kéo lấy ta, quỳ xuống, dập đầu, giọng khẩn cầu:
“Điện hạ, là do thần nữ si tâm vọng tưởng, dám mơ tưởng đến ca ca người, là do thần nữ không biết tự lượng sức mình. Thần nữ đã biết sai rồi.”
“Điện hạ tha cho thần nữ đi. Không bao lâu nữa, phụ thân sẽ gả thần nữ cho Dương đại nhân làm thiếp. Thần nữ sẽ rời khỏi kinh thành, theo Dương đại nhân đến Dương Châu nhậm chức, sẽ không còn là cái gai trong mắt người nữa.”
Ninh Chiêu gào lên:
“Sao ngươi có thể gả cho Dương Tuấn Đồng? Nhà hắn mỗi năm đều có thiếp thất c.h.ế.t không rõ nguyên nhân, sao ngươi có thể—”
Ta mỉm cười, ngắt lời nàng:
“Đây không phải điều điện hạ muốn sao?”
Ninh Chiêu giận dữ:
“Ngươi nghĩ là ta làm sao? Ngụy Lệnh Nghi, ta xem ngươi là tri kỷ, là hảo bằng hữu, thế mà ngươi lại nghĩ như vậy về ta!”
Ta cười nhạt, gần như tuyệt vọng:
“Thần nữ hèn mọn, sao dám làm bạn của Công chúa? Có lẽ Công chúa không sai khiến Dương Tuấn Đồng cầu hôn thần nữ, nhưng ai ai cũng biết người ghét bỏ thần nữ.”
“Người là Công chúa, là bảo bối của Hoàng thượng, tất nhiên sẽ có người muốn lấy lòng người mà giẫm đạp lên ta.”
“Ninh Chiêu, bao năm qua, ta đối với người tệ lắm sao?
“Ta sai ở đâu chứ? Chỉ vì ta thích ca ca người, mà ta phải chịu dày vò như thế này sao?!
“Người có biết không, vốn dĩ ta đã có thể gả cho Trạng nguyên Quý Uyên, nhưng giờ thì sao, tất cả đã bị hủy hoại. Ta chẳng còn gì cả.”
“Nếu người và ca ca người vẫn chưa hết giận, thì cứ g.i.ế.c ta đi.”
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0