Ngã Kiến Thanh Sơn - Chương 6
Nay, ta đã sửa xong được một nửa, dự định dùng làm quà sinh thần cho nàng.
Ninh Chiêu bề ngoài có vẻ lạnh lùng, thực chất lại yếu mềm.
Nàng sẽ mềm lòng vì ta.
Suốt nhiều năm, ta đã tính toán kỹ lưỡng, đóng vai trò nàng cần, thỏa mãn cảm xúc của nàng vô điều kiện.
Một tiểu Công chúa chưa từng nếm trải gió sương, làm sao có thể thoát khỏi chiếc bẫy dịu dàng mà thợ săn đã tỉ mỉ dựng nên?
…
Trán ta rướm máu, khóe mắt ngấn lệ, tóc tai rối bời, ôm lấy hành lý, dáng vẻ thê lương bước trên con đường đông đúc nhất trong cung.
Dọc đường, những lời bàn tán không ngừng vang lên. Khi Ninh Ngọc đuổi đến nơi, ta đã ra khỏi cổng cung.
Hắn phi ngựa đến, vội vàng gọi tên ta.
Ta ngoảnh lại, cười nhạt với hắn một cái, rồi bước lên chiếc xe ngựa đơn sơ.
Tất cả mọi người đều biết ta đã đắc tội với Ninh Chiêu – Công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất – và bị đuổi khỏi cung.
Trong bữa ăn, cữu cữu và cữu mẫu áy náy nói với ta:
“Những năm qua con đã chịu khổ rồi. Giờ đây con không cần lo lắng gì nữa, sau này ta và cữu cữu của con sẽ chăm sóc tốt cho con và đệ đệ.”
Cữu cữu đặt đũa xuống, tiếp lời:
“Quý Uyên phẩm hạnh cao khiết, hôn sự này chắc chắn sẽ không tồi. Của hồi môn của mẫu thân con sẽ làm sính lễ cho con, đến lúc đó, ta và cữu mẫu của con cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần. Đệ đệ của con sau này lấy vợ, cũng có chúng ta lo liệu, con không cần bận tâm.”
Ta đặt đũa xuống, mỉm cười, ánh mắt sáng ngời:
“Cữu cữu, người có nguyện ý đặt cược vào con không? Cược một lần để đổi lấy cảnh môn đình sáng chói, danh vọng vang xa, như chim bằng* cất cánh bay thẳng đến chốn trời xanh?”
(*)Chim bằng là một loài chim huyền thoại trong văn học và thần thoại Trung Quốc, được nhắc đến lần đầu trong tác phẩm Trang Tử – Tiêu Dao Du. Theo miêu tả, chim bằng là một loài chim khổng lồ có khả năng bay cao và xa, tượng trưng cho sự vươn lên mạnh mẽ, thoát khỏi những giới hạn tầm thường để đạt đến tự do tuyệt đối.
Ta khoác trên người tấm áo vải thô, trên lưng là hành lý đơn sơ, từ phủ Bình Viễn Hầu bước ra. Đi ngang qua con phố phồn hoa, ta đứng trước cửa lớn của phủ Tả Chiêm Sự, dõng dạc gõ cửa.
Quản gia nhìn thấy ta, dụi mắt liên tục, tựa như không dám tin.
Sau khi chắc chắn đó là ta, hắn vội vã chạy thục mạng vào trong, vừa chạy vừa la lớn:
“Lão phu nhân, lão gia, đại tiểu thư đã trở về!”
Phụ thân ta, với gương mặt đang tràn đầy đắc ý, bỗng dưng tối sầm lại. Thịt trên má ông ta run lên.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nó về làm gì?”
Ánh mắt ta mang ý cười, đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Ngụy Châu đang đứng cạnh ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Tất nhiên là để phụng dưỡng phụ thân thân yêu rồi.”
Những năm ta ở trong cung, ông ta đã tìm cho Ngụy Châu và Ngụy An một thân phận tốt.
Ông ta đã đưa Ngụy An và Ngụy Châu vào Ngụy gia dưới danh nghĩa của Nhị phòng, vốn dĩ còn định ghi làm con đích.
Khi ấy, ta đã sai người trong cung gửi một con d.a.o găm về cho ông ta.
Lần tiếp theo ta nghe tin, Ngụy Châu và Ngụy An đã trở thành con thứ.
Dù chỉ là con thứ, nhưng điều đó không ngăn được phụ thân ta ra sức bồi dưỡng hai người họ.
Ông ta mời danh sư dạy Ngụy An, lại thuê nữ tiên sinh để dạy Ngụy Châu cầm, kỳ, thi, họa, và cách hành xử của một quý nữ.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Ngụy Châu đã có chút tiếng tăm về tài năng.
Phụ thân ta đưa Ngụy Châu và Ngụy An vào ở trong viện của Nhị phòng, đồng thời thuê mấy sư phụ có võ nghệ cao cường từ bên ngoài đến canh giữ.
Ông ta lo ta sẽ làm tổn thương những bảo bối của ông ta.
Trước cửa phòng ta, lúc nào cũng có vài bà già vạm vỡ đứng gác, không cho phép ta bước chân ra ngoài.
Sau một chuyến ra ngoài dò xét, ông ta trở về với sắc mặt tái mét.
Ông ta đạp tung cửa phòng ta, túm lấy ta, ném thẳng vào phòng chứa củi:
“Ngươi đã trở về thì đừng hòng bước chân ra khỏi cửa Ngụy gia nữa.”
“Hiện giờ ngươi đã đắc tội Công chúa, Hầu phủ cũng đuổi ngươi ra khỏi nhà, còn ai có thể bảo vệ ngươi?”
“Ngụy Lệnh Nghi, món nợ mà ngươi thiếu Thu Liên, chúng ta từ từ tính.”
Ta bị canh giữ cẩn thận. Ông ta không dám lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ta, bởi vì nhà của Dương Ngự sử vừa phái người đến hỏi thăm hôn sự của ta.
Dương đại nhân là Tuần Diêm Ngự sử, nhà ông ta nhiều tiền nhiều của. Phụ thân ta đang đau đầu vì không có tiền chuẩn bị sính lễ cho Ngụy Châu và lo liệu tiền đồ cho Ngụy An, nên không dám tùy tiện ra tay với ta.
Trong số những bà già trông coi ta, có một người bị cữu mẫu mua chuộc. Hằng đêm, bà ấy đều lén mang cho ta một phần cơm sạch sẽ.
Tiệc sinh thần của Ninh Chiêu, hiếm hoi thay, lại gửi thiệp mời đến phủ Tả Chiêm Sự.
Phụ thân ta không rõ ý định của nàng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ta một lượt.
“Công chúa có ý gì đây?”
Ta nằm trên đống củi, hờ hững đáp:
“Ta không biết.”
Ông ta túm lấy ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng giở trò với ta!”
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0