Ngã Kiến Thanh Sơn - Chương 5
Nụ cười của hắn cứng lại, quai hàm siết chặt, ngón tay vô thức xoa nhẹ, sau đó nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“Muội muốn gả cho ai?”
Hắn hỏi, gần như nghiến từng chữ, mỗi từ rơi ra đều nặng nề, tựa như rất khó khăn để nói ra.
Ta khẽ cười, dịu dàng đáp:
“Còn chưa biết nữa. Không phải sắp có kết quả kỳ thi khoa cử rồi sao? Cữu cữu định để ta chọn một người trong số những người đỗ đầu bảng. Ta thấy vị công tử đến từ Tuyên Thành tên là Quý Uyên rất được.
“Cữu cữu nói, Quý Uyên tuy gia cảnh thanh bần, nhưng văn phong và khí tiết đều xuất sắc. Ban đầu ta không muốn, nhưng sau khi đọc văn chương của chàng ấy, ta lại thay đổi suy nghĩ.”
Ta nói càng lúc càng hứng khởi, ánh mắt sáng ngời, tay vẽ thành từng đường từng nét, nụ cười rạng rỡ đến mức như muốn bừng nở.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ánh mắt Ninh Ngọc tối sầm lại, sự ấm áp quanh người hắn biến mất, thay vào đó là cái lạnh như băng tuyết phủ lên, ngón tay khẽ run.
Ta tiếp tục nói không ngừng:
“Ca ca không biết chữ của Quý Uyên đẹp đến nhường nào đâu, văn chương lại tuyệt vời. Đọc bài của chàng ấy, ta cảm giác như gặp được tri kỷ nơi đất khách, chỉ muốn kết giao ngay lập tức.”
Ninh Ngọc nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo vô cùng:
“Những kẻ đọc sách thường rất dễ thay lòng. Lệnh Nghi, muội ở trong cung đã lâu, tiếp xúc ít nam tử, đừng để văn chương mê hoặc.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Đúng vậy, nhất định là do ta gặp quá ít nam tử. Ngày ngày đối diện với huynh, ta mới tưởng rằng mình thích huynh.”
Ta giả vờ ra vẻ trầm tư, khuôn mặt hơi ửng đỏ, bối rối thì thầm:
“Cữu mẫu còn sai người đưa bức họa của Quý Uyên đến cho ta. Chàng ấy thật tuấn tú, ánh mặt và đôi mày như ngọc, cả người toát lên khí chất văn nhân. Ta thích chàng ấy lắm, chỉ mong sớm được gặp chàng ấy thôi.”
Nụ cười trên môi Ninh Ngọc hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn lạnh như băng, u tối khó lường.
Ta nhìn lên bầu trời đang dần ngả tối, khẽ “à” một tiếng, như vừa nhận ra điều gì đó.
“Những năm qua, đa tạ Thái tử điện hạ đã đối xử tốt với ta và đệ đệ. Nhờ phúc của huynh, đệ đệ ta nay đã được vào Thái Học Đường học hành. Trong lòng tiểu muội vô cùng cảm kích.”
Ta xoay người, vui vẻ vẫy tay chào hắn.
“Huynh mau trở về đi, ta cũng phải thu dọn đồ đạc. Cần đi ngủ sớm để ngày mai dậy sửa soạn. Nếu để lộ quầng thâm mà gặp Quý Uyên thì thật không hay chút nào!”
Hắn bất ngờ nắm chặt lấy tay ta, lực mạnh đến mức khiến ta đau nhói. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, sắc bén.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
“Ca ca—”
Hắn cắt ngang lời ta, gần như quát lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Không được gọi nữa!”
Ta ngoan ngoãn, có chút sợ sệt, nhỏ giọng đổi cách xưng hô:
“Điện hạ.”
Hắn mím môi, nhìn sâu vào mắt ta, hàng mi dài đen nhánh khẽ rung. Ở phía xa, cung nữ và thái giám đồng loạt cúi người hô: “Tham kiến Hoàng hậu.”
Hắn như bừng tỉnh từ cơn mộng, buông tay ta ra.
Ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Ninh Chiêu.
Cuối cùng nàng cũng đến. Trang sức mà ta cẩn thận gửi đi không bị phí hoài.
Sau khi về cung, Ninh Chiêu ngồi trên ghế cao, ra lệnh cho ta quỳ xuống.
Khi ta vừa quỳ, chiếc chén trà trong tay nàng bay thẳng đến, sượt qua trán ta, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tóc ta xổ tung, ánh mắt nàng thoáng vẻ không đành lòng, hốc mắt đỏ hoe, giọng run rẩy chất vấn:
“Ngươi tiếp cận ta, có phải chỉ để trở thành Thái tử phi không?!”
Ta cúi mắt, nhẹ giọng nói:
“Ngày mai ta sẽ rời đi, gia đình ta đã tìm cho ta một mối hôn nhân khác rồi.”
Ta dùng tay lau đi vệt m.á.u đang chảy trên trán mình.
“Ninh Chiêu, ta không nợ Công chúa bất cứ điều gì cả. Bất kể là thật lòng hay không, ta đều đã đối xử với Công chúa bằng cả tấm lòng.”
Nước mắt nàng lăn dài, nàng hét lớn:
“Cút!”
Ta từ từ đứng dậy, mang hành lý đã chuẩn bị sẵn ra ngoài.
Chiếc bùa bình an ta thêu tặng Ninh Chiêu, giờ đây được giao cho một cung nữ thân thiết.
Không đợi nàng nói gì thêm, ta đã đỏ mắt, im lặng rời đi.
Trong ngăn kéo trong phòng, vẫn còn món quà ta chuẩn bị cho ngày sinh thần của Ninh Chiêu.
Tiên hoàng hậu từng thêu tặng nàng một chiếc áo choàng, nhưng sau khi bà qua đời, chiếc áo ấy bị Thất Công chúa cố ý làm hỏng.
Bao đêm ta nhìn thấy nàng ôm chiếc áo rách nát ấy, nghẹn ngào gọi mẫu hậu.
Trong cung có cả trăm thợ thêu, nhưng không ai dám nhận sửa.
Không phải vì thiếu kỹ thuật, mà vì ai cũng hiểu tính khí của nàng. Một khi làm không hài lòng, họ sẽ bị đánh đến da tróc thịt bong, thậm chí bị đuổi ra khỏi cung.
Họ viện cớ mình học nghệ không tinh, không ai dám chạm vào chiếc áo choàng đó.
Comments for chapter "Chương 5"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0