Nàng Dâu Nhà Nông - CHương 1 FULL
Huynh trưởng gây ra đại họa rồi!
Huynh ấy lén lấy hết số tiền bán đất mà cả nhà dành dụm cho huynh ấy ăn học, bỏ đi biệt tăm.
Ba ngày sau, huynh ấy mới trở về, kéo theo một cô nương đang ngất xỉu.
Huynh trưởng nói cô nương ấy tên là Vân Nương, là nha hoàn bị chủ nhà cũ của huynh ấy bán đi.
Nàng ấy đã từng giúp đỡ huynh ấy rất nhiều, huynh ấy không thể nhẫn tâm nhìn ân nhân rơi vào chốn lầu xanh ô uế.
Cha mẹ nghe xong thì như già đi cả chục tuổi, run rẩy chỉ tay vào mặt huynh ấy, suýt nữa thì ngất lịm.
Nhưng dù sao thì người vẫn còn tỉnh táo, ngày tháng vẫn phải tiếp tục.
Mẹ nghiêm mặt, kéo tay chân cô nương kia ra xem xét kỹ càng, thậm chí còn cạy miệng nàng ấy ra để xem răng.
Cuối cùng, mẹ mới miễn cưỡng nói: “Tiền trong nhà đều bị con tiêu hết rồi, đừng nói đến việc đi học, đến tiền cưới vợ cũng chẳng còn. Theo ta thấy, cứ coi như con mua nàng ấy về làm vợ vậy.”
Huynh trưởng vốn là người hiếu thuận, nghe vậy liền quỳ sụp xuống, thưa với mẹ: “Mẹ, con thật sự chỉ muốn báo ân, con không xứng với nàng ấy. Số tiền đó, sau này con nhất định sẽ kiếm ra trả lại cho gia đình. Xin mẹ đừng làm khó nàng ấy.”
Mẹ chau mày, nói với huynh trưởng: “Con tưởng mẹ nhìn không ra sao? Đúng là nàng ta có da thịt mịn màng, hàm răng trắng đẹp, nhưng cùng lắm cũng chỉ là đại nha hoàn của nhà Lâm đại nhân, nói trắng ra vẫn là thân phận nô lệ. Con bỏ tiền ra chuộc thân cho nàng ta, có gì mà không xứng?”
Lâm đại nhân chính là vị quan mà huynh trưởng từng làm công ba năm trước.
Cũng chính là sau khi từ nhà Lâm đại nhân trở về, huynh ấy mới đột nhiên đòi đi học.
Mẹ ta vốn là người hăng hái, mọi chuyện trong nhà đều do mẹ quyết định.
Nhưng lần này, huynh trưởng lại không chịu thỏa hiệp: “Con đã nói rồi, con chỉ muốn báo ân, xin mẹ đừng ép con bất hiếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-1.html.]
Huynh trưởng thậm chí còn dùng lời lẽ cứng rắn để uy h.i.ế.p mẹ, khiến bà không thể nhẫn nhịn được nữa.
Mẹ bắt đầu lặp lại chiêu trò quen thuộc: “Số ta thật khổ quá mà! Gả vào Hứa gia nghèo rớt mồng tơi này, giờ đến con trai cũng dám cãi lời ta, ta còn không bằng đ.â.m đầu c.h.ế.t quách cho xong!”
Vừa khóc lóc thảm thiết, mẹ vừa làm bộ muốn lao đầu vào cửa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cha cả đời sợ nhất chiêu này của mẹ, cuống quýt nói với huynh trưởng: “Đại Lang, không được cãi lời mẹ con! Việc con lấy vợ lẽ ra phải do mẹ con quyết định!”
Cũng chính lúc nhà cửa đang náo loạn như vậy, Vân Nương bỗng mở mắt ra.
Đôi mắt nàng ấy đẹp đến mức khiến mẹ nhất thời quên cả giận dữ, chỉ ngây người nhìn nàng ấy.
Cả mẹ và ta đều không kìm được mà nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Huynh trưởng nói không sai, nhà chúng ta, hình như thật sự không xứng với tiên nữ như vậy.
Vậy mà không ngờ nàng nhìn yếu đuối, vừa tỉnh dậy liền dứt khoát đứng lên, cùng huynh trưởng quỳ xuống một chỗ thưa: “Cha con trước lúc lâm chung có dặn dò, nếu có người có lòng đến chuộc, sẽ gả con cho người đó. Nay đã được chàng đồng ý, cha mẹ chàng cũng bằng lòng, vậy hôn sự này xin nhờ hai vị trưởng bối làm chủ.” Thân thể nàng còn yếu, vừa nói đã hơi lảo đảo, huynh trưởng theo bản năng đưa tay ra đỡ, rồi lại như làm chuyện gì thất lễ mà vội rụt tay về.
Huynh ấy mím môi nhìn về phía Vân Nương, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu ngầm đồng ý hôn sự này.
Ta mới mười hai tuổi, không hiểu những điều quanh co trong lòng huynh ấy, nhưng ta biết, huynh ấy nhất định yêu Vân Nương tha thiết, trong nhà này phàm là người sáng mắt, e rằng không ai là không biết.
Hôn sự đã định, nhưng tâm tình mẹ vẫn không tốt, cứ đến bữa cơm lại đập phá đồ đạc.
Vị chị dâu tiên nữ kia trước đây sống quen ngày tháng sung sướng, ăn cháo cám vậy mà bị hóc đến chảy m.á.u cổ họng.
Ca ca không dám làm phiền mẹ, liền nghĩ ra cách dậy sớm hơn mẹ đi nhặt trứng gà ở chuồng gà để nấu nướng riêng cho nàng.
Nhưng gà là do mẹ nuôi, mỗi ngày đẻ được bao nhiêu trứng đều đã rõ.
Hôm ấy, mẹ bắt quả tang huynh ấy đang trộm trứng gà, đầu tóc dính đầy lông gà, trông thật chật vật.
Mẹ tức giận đến mức suýt nữa thì bóp c.h.ế.t một con gà.
Nhà chúng ta vốn là nông dân nghèo, ngày chỉ ăn hai bữa cháo loãng.
Trứng gà đẻ ra đều phải tích cóp để đổi lấy tiền.
Nhất là nhà ta, từ ba năm trước, huynh trưởng cứ nằng nặc đòi đi học.
Cha mẹ không còn cách nào, đành để huynh ấy thử sức, không ngờ huynh ấy học rất giỏi.
Chỉ ba năm sau, lão tú tài dạy học cả đời trong làng đã thở dài nói rằng không còn gì để dạy huynh trưởng nữa.
Nếu cho huynh trưởng lên huyện học thêm một năm, chắc chắn sẽ thi đậu tú tài.
Nếu thi đậu tú tài, huynh trưởng có thể vừa dạy học ở trường tư thục, vừa tiếp tục học lên cao.
Vì vậy, tháng trước, cả nhà mới quyết tâm bán đi hơn nửa số ruộng.
Tú tài là nhân vật cao quý, khi gặp quan phủ cũng không cần quỳ lạy.
Nhìn khắp cả làng ta, phải đến mười mấy năm trước mới có một người thi đậu tú tài.
Ngày bán ruộng, mẹ ôm ta vào lòng, nghẹn ngào nói: “Con gái à, cha mẹ thật vô dụng. Vét sạch của cải trong nhà, cũng chỉ gom góp đủ tiền học cho huynh trưởng con một năm. Lỡ như nó thi không đậu, của hồi môn của con cũng mất theo, lại còn lỡ dở cả con nữa…”
Bây giờ số tiền đó đã bị huynh trưởng mang đi mua chị dâu.
Mẹ ngày đêm trăn trở, tìm cách kiếm thêm tiền cho huynh trưởng đi học.
Huynh ấy ăn trộm trứng gà, chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim mẹ.
Mẹ tức giận đến mức lập tức lôi huynh trưởng đi tìm chị dâu để hỏi tội.
Cha không tiện đi cùng, chỉ dặn ta đi theo để can ngăn.
Thế nhưng, vừa đẩy cửa phòng ra, cả ba người chúng ta đều sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-2.html.]
Vân Nương hình như vừa mới thức giấc, mái tóc còn buông xõa, đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, tay lật giở những cuốn sách quý giá của huynh trưởng.
Dưới ánh nắng ban mai, nàng ấy toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục.
Nàng ấy là phận nữ nhi, vậy mà lại biết đọc sách, biết chữ!
Mẹ ta lập tức câm lặng.
Người đọc sách với những người nông dân chân lấm tay bùn như chúng ta, khác biệt xa vời vợi như hai thế giới cách nhau một ngọn núi lớn.
Từ khi huynh trưởng đi học, có một thời gian, mẹ nói chuyện với huynh ấy cũng nhỏ nhẹ hơn hẳn.
Nếu không phải lần này huynh trưởng tiêu hết sạch tiền của trong nhà, mẹ đã chẳng nổi giận đến vậy.
Vân Nương nhìn thấy chúng ta, liền cung kính bước đến trước mặt mẹ, khẽ khom người hành lễ: “Con chào phu nhân. Con vốn định sau khi sửa soạn xong sẽ đến vấn an người, không ngờ lại để người phải đến tận đây.”
Nàng ấy và huynh trưởng vẫn chưa chính thức bái đường thành thân, nên vẫn gọi mẹ là phu nhân.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mẹ tuy ngoài miệng nói cách xưng hô này quá xa cách, nhưng mỗi khi nghe thấy, khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.
Sau khi vấn an mẹ xong, nàng ấy ngước mắt nhìn thoáng qua những chiếc lông gà dính trên tóc huynh trưởng , rồi dịu dàng nói: “Là do trước kia thiếp được nuông chiều quá mức, nên mới khiến Hứa lang phải vất vả như vậy. Nhưng xin phu nhân yên tâm, thiếp sẽ nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây ạ.”
Mẹ ta vốn đang hừng hực khí thế, nhưng bị việc nàng ấy biết chữ làm cho chột dạ, lắp bắp nói: “Ta cũng không phải là loại bà mẫu độc ác, không cho con dâu ăn no. Nhưng mà, tiết kiệm tiền cho Đại Lang đi học là chuyện lớn nhất trong nhà, không chỉ riêng con, cả nhà đều phải thắt lưng buộc bụng.”
Lời của mẹ nói đã rất uyển chuyển rồi, thế mà huynh trưởng vẫn lấn tới: “Vân Nương sức khỏe yếu, không thể ăn uống kham khổ. Hay là con nhường phần ăn của mình để đổi lấy trứng gà cho nàng ấy bồi bổ.”
Tên ngốc này, đúng là có vợ quên mẹ!
Mẹ tức giận đến mức giơ bàn tay to lớn ra, vỗ bốp bốp vào lưng huynh ấy.
Ta định chạy đến can ngăn, nhưng liếc mắt thấy chị dâu đang nhíu mày đau lòng, thế là lại rụt tay về.
Mẹ thường nói, cả đời này bà may mắn nhất là được gả cho một người phu quân biết yêu thương vợ con.
Xem ra, được người khác yêu thương, che chở là một điều vô cùng tốt đẹp.
Huynh trưởng cũng nên được hưởng thụ cảm giác này.
Thế nhưng không ai trong chúng ta ngờ rằng, chị dâu mớI lại lợi hại đến vậy.
Nàng ấy buột miệng nói: “Mẹ đừng đánh chàng nữa, không ai cần phải nhịn ăn nhịn mặc cả. Sau này, con sẽ dạy Hứa lang đọc sách, đảm bảo dạy tốt hơn những thầy đồ ở huyện.”
Mẹ đang giơ tay đánh huynh trưởng thì bước chân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Mẹ nhìn chị dâu với vẻ mặt khó tin: “Con nói con muốn làm gì cơ? Ngay cả Điền tú tài cũng nói không còn gì để dạy nó nữa, con chỉ là một con nhóc con, sao có thể dạy được nó?”
Đôi mắt huynh trưởng bỗng sáng rực lên: “Nàng ấy dạy được! Nàng ấy nói được thì nhất định làm được!”
Dù sao thì việc học hành của huynh trưởng vẫn là chuyện hệ trọng nhất của gia đình.
Cho dù có huynh trưởng đảm bảo, cha mẹ vẫn không dám mạo hiểm.
Chị dâu nhìn ra sự do dự trong mắt hai người, bèn lập tức ngồi xuống, viết ngay một bài văn.
Viết xong, nàng ấy đưa cho huynh trưởng và nói: “Chàng chép lại bài luận này rồi mang đến cho Điền tiên sinh xem.”
Bút mực không phải là thứ rẻ tiền, mẹ theo bản năng nói: “Cứ đưa bài này của con là được rồi, cần gì phải lãng phí giấy mực?”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chị dâu kiên quyết lắc đầu: “Chữ viết của nữ nhi khuê các sao có thể tùy tiện đưa cho nam nhân khác xem? Làm phiền Hứa lang rồi.”
Nói xong, nàng ấy nhìn huynh trưởng với ánh mắt đầy ẩn ý. Huynh trưởng lập tức hiểu ý, nói với cha mẹ: “Cha, mẹ, nhà nông dân chúng ta có một người con dâu biết chữ đã là chuyện lạ, tốt nhất đừng để người ngoài biết. Cứ coi như bài văn này là do con viết.”
Đáng tiếc là lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Điền tiên sinh là trưởng bối, đưa chữ viết cho ông ấy xem cũng không có gì là không phải.
Ta bị đôi phu thê này dọa đến nỗi cứ thế gật đầu lia lịa theo cha mẹ.
Điền tiên sinh, một lão tú tài râu tóc bạc phơ, sau khi xem xong bài văn, chạy còn nhanh hơn huynh trưởng.
Ông ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y huynh ấy, còn chưa bước vào cửa đã lớn tiếng nói: “Hứa lão huynh, nhà ngươi thật may mắn, sắp có người thi đậu tú tài rồi đây!”
Cha ta nghe vậy thì lắp bắp, ngơ ngác hỏi lại: “Ý ông là, chỉ cần bài văn này thôi là có thể thi đậu tú tài sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-3.html.]
“Đậu tú tài thì chắc chắn rồi, theo ta thấy, thi đậu cử nhân cũng được. Đáng tiếc học thức của ta hạn hẹp, không dám khẳng định chắc chắn, nhưng tú tài thì chắc như đinh đóng cột!”
Mẹ ta nghe Điền tiên sinh liên tục chúc mừng, vui mừng đến mức không biết để tay ở đâu cho phải phép, kéo ta chạy đến phòng chị dâu.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng, mẹ lại có vẻ e ngại, không dám bước vào.
Cuối cùng, vẫn là chị dâu chủ động bước ra, cười tươi hỏi ta: “Tiểu Hòa, muội có muốn ta dạy muội đọc sách không?”
Ta nghe xong, ngẩn người ra.
Sách là thứ quý giá như vậy, nữ nhi thì có thể đọc sao?
Mẹ đỏ hoe mắt, đẩy ta về phía trước: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cảm ơn chị dâu con đi chứ!”
Buổi tối hôm đó, cả nhà được ăn một bữa cơm thịnh soạn nhất từ trước đến nay.
Mẹ lấy hết số bột ngô trong nhà ra hấp thành bánh bao, lại còn bỏ tiền mua hẳn một cân thịt lợn về, xào cùng với ớt.
Thịt lợn xào săn lại, kẹp vào trong bánh bao nóng hổi, mùi thơm của dầu mỡ hòa quyện cùng mùi thơm của bột ngô, ngon không thể tả xiết.
Chị dâu có lẽ không quen ăn cay, mẹ đã làm riêng cho nàng ấy món thịt viên và trứng hấp.
Thế nhưng nàng ấy vẫn vừa ăn vừa ho sặc sụa, ăn hết veo cả một chiếc bánh bao to.
Huynh trưởng thấy vậy, vội vàng ngăn nàng ấy lại.
Nàng ấy có vẻ ngại ngùng, nói: “Món mẹ làm ngon quá, cay con cũng muốn ăn, không sao đâu ạ.”
Nàng ấy vốn dĩ ăn uống rất ít, như mèo con vậy.
Nay thấy nàng ấy ăn nhiều như thế, mẹ vui mừng khôn xiết, liên tục gắp thức ăn vào bát cho nàng ấy: “Nếu con không quen ăn cháo cám, thì sau này đừng ăn nữa. Mẹ sẽ xay bột ngô thành bột mì, làm bánh cho con ăn. Tốn thêm mấy đồng tiền công xay bột cũng chẳng sao, nhà mình giờ có đủ khả năng chi trả.”
Gắp thức ăn cho chị dâu, mẹ lại nói: “Nhưng mà cách xưng hô có phải nên thay đổi rồi không? Cứ gọi “phu nhân” mãi thì nghe xa cách quá, con nên gọi mẹ là “mẹ” được rồi đấy.”
Chị dâu đỏ mặt, cúi đầu e thẹn: “Dù sao thì con và Hứa lang vẫn chưa bái đường, làm vậy thì không hợp lễ nghi.”
Mẹ buông đũa xuống, hào hứng nói: “Chuyện đó thì dễ thôi. Giờ nhà mình cũng có tiền tổ chức tiệc cưới rồi, ngày mai ta sẽ đi xem ngày lành tháng tốt. Con cứ yên tâm chờ làm tân nương của Hứa gia ta nhé!”
Con trai sắp lấy vợ, cha mẹ vui mừng uống vài chén rượu.
Còn ta, lại vì lời hứa dạy ta đọc sách của chị dâu mà thấp thỏm không yên.
Mẹ gõ nhẹ vào đầu ta: “Con bé này, con nghĩ nhiều quá rồi đấy. Không cần phải học nhiều, chỉ cần học được một phần của chị dâu con, sau này gả đi cũng đủ khiến bà mẫu con không dám coi thường con.”
Ta lí nhí nói: “Nhưng trước đây mẹ vẫn luôn nói giấy mực đắt đỏ, còn bảo con tránh xa chỗ huynh trưởng đọc sách cơ mà?”
Mẹ im lặng một lúc, rồi thở dài: “Là mẹ vô dụng, không biết nhà giàu người ta cho con gái đọc sách viết chữ, nên mới làm lỡ con. Haiz, ai bảo nhà mình nghèo chứ. Ca ca con được đi học quả nhiên là khác biệt. Người con dâu này, đúng là mua không lỗ.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta mang tâm sự trở về phòng, không ngờ huynh trưởng đã đứng chờ ở cửa.
Từ khi huynh trưởng ra ngoài làm thuê, rồi lại chuyên tâm học hành, chúng ta đã rất lâu rồi không tâm sự cùng nhau.
Mẹ nói không được làm lỡ thời gian của huynh ấy, hơn nữa không biết vì sao, ta cũng dần dần không dám đến gần huynh ấy nữa.
Huynh trưởng xoa đầu ta, dịu dàng hỏi: “Tiểu Hòa có biết cuốn sách đầu tiên của huynh trưởng từ đâu mà có không?”
Ta tò mò nhìn huynh trưởng, rồi được nghe một câu chuyện rất hay.
Huynh trưởng kể rằng, lúc đó mẹ bị bệnh, huynh ấy theo Trương đại thúc vào thành kiếm tiền, được thuê vào phủ Lâm đại nhân để sửa sang nhà cửa.
Nội viện thì bọn họ không được vào, nên chỉ sửa được thư phòng bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-4.html.]
Vì huynh ấy tay chân khéo léo, nên khi các công tử nhà quan lớn đọc sách, huynh ấy được sắp xếp đến gần đó sửa cửa sổ.
Ngày qua ngày, nghe tiếng đọc sách của các công tử vang lên, huynh ấy dần dần ghi nhớ được nội dung.
Sau khi ghi nhớ được, huynh ấy lại muốn hiểu ý nghĩa của những câu chữ đó.
Vì vậy, huynh ấy làm việc càng ngày càng chậm, lúc nào cũng vểnh tai lên để nghe giảng bài trong thư phòng.
Lâu dần, đốc công phát hiện ra, liền mắng nhiếc huynh trưởng thậm tệ.
“Ngươi cũng không tự xem lại thân phận mình là gì, còn muốn học đòi người ta đọc sách? Đái một bãi ra mà soi gương xem ngươi có xứng không? Đúng là đồ nhà quê! Vào nhà giàu ở kinh thành một thời gian, tưởng mình cũng là người trong giới thượng lưu rồi. Muốn nằm mơ thì cút xéo đi, đừng có liên lụy đến ta!”
Nghe huynh trưởng nhắc lại từng câu từng chữ mà đốc công đã mắng huynh ấy, ta biết huynh ấy chưa từng quên mối nhục này.
Thế nhưng, những năm qua, huynh ấy chưa từng kể chuyện này với cha mẹ.
Ta đau lòng nắm lấy tay huynh ấy, tức giận nói: “Tên đốc công đó thật là xấu xa, khinh người quá thể! Ca ca, sau này huynh thi đậu tú tài, nhất định phải đến trước cửa nhà hắn đi qua đi lại, chọc tức cho hắn chết!”
Huynh trưởng lắc đầu: “Hắn ta tuy đáng trách, nhưng ta cũng có lỗi. Là ta mải nghe giảng bài mà làm chậm trễ công việc trước, hơn nữa ta không hề oán hận hắn ta. Nếu không phải nhờ hắn mắng ta, Vân Nương cũng sẽ không tình cờ đi ngang qua nghe thấy, sẽ không cố ý tặng ta một cuốn sách, càng không nói với ta những đạo lý đó.”
“Nàng ấy nói rằng, thánh hiền viết sách chính là để cho người đời đọc. Hễ ai có lòng hiếu học, thì đều có thể đọc sách. Nàng ấy còn nói, ta ngay cả khi làm công cũng khao khát học thức, hơn xa những kẻ tầm thường, vô dụng khác. Vì vậy, nàng ấy tặng ta một cuốn sách, hy vọng ta trân trọng thiên phú của mình.”
Đôi mắt huynh trưởng càng nói càng sáng long lanh, như đang hồi tưởng lại chuyện đẹp đẽ nhất trong đời: “Đó là lần đầu tiên có người nói với ta rằng, ta không hề thấp kém. Cũng là lần đầu tiên, ta nghiêm túc nhìn nhận hoài bão của bản thân, không muốn sống những ngày tháng vô vị nữa. Chính nàng ấy đã tạo nên ta của ngày hôm nay. Cho nên Tiểu Hòa, muội đừng tự ti. Nếu muội muốn đọc sách, cứ mạnh dạn đọc. Chị dâu của muội cũng là nữ nhi, mà nàng ấy còn học giỏi hơn cả ta đấy.”
Ta nghe giọng nói đầy hào hứng của huynh trưởng, ngây ngốc gật đầu. Trong lòng ta thầm nghĩ, chị dâu thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể ngộ ra những đạo lý sâu sắc như vậy.
Nhưng mà, chị dâu tài giỏi như thế, thật sự là có thể tôi luyện trong khi làm nha hoàn sao?
Ta mơ hồ nhận ra đây là một vấn đề hệ trọng, bèn không nhịn được hỏi: “chị dâu… nàng ấy thật sự chỉ là nha hoàn thôi sao?”
Huynh trưởng có vẻ bất ngờ khi nghe ta hỏi vậy, im lặng một lúc lâu mới cười nói: “Ta biết ngay Tiểu Hòa nhà ta là một cô nương thông minh mà.”
Tuy nhiên, huynh ấy vẫn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý: “Trước đây, ca ca chăm chỉ học hành là để sớm cho muội và cha mẹ được sống những ngày tháng sung túc. Đặc biệt là muội, ca ca luôn mong mình học hành tấn tới, để sau này thi đậu cử nhân, dạy dỗ muội nên người, rồi chọn cho muội một phu quân tốt. Nhưng từ nay về sau, ca ca sẽ càng cố gắng hơn nữa. Bởi vì ngoài gia đình, ca ca còn muốn bảo vệ một người quan trọng hơn. Tiểu Hòa ngoan, muội giúp ca ca nhé?”
Ta nghĩ mình nên nói chuyện này với cha mẹ, nhưng chị dâu đối xử với mọi người quá tốt .
Cứ chần chừ mãi, cuối cùng cũng đến ngày cưới của huynh trưởng và chị dâu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ngày hôm đó, nhà ta nhộn nhịp hẳn lên.
Các vị thẩm thẩm trong làng đến dự đám cưới, ai ai cũng xuýt xoa khen ngợi chị dâu xinh đẹp, lại còn hâm mộ mẹ ta có phúc khí, cưới được người con dâu tuyệt vời như vậy.
Vì muốn giữ gìn phúc khí này cho gia đình, ta đành nuốt lời định nói vào trong.
Ta càng thêm ân cần, chu đáo với chị dâu.
Nàng ấy vốn là tiểu thư con nhà quan, không biết có thấy cuộc sống ở vùng quê nghèo này quá ủy khuất hay không.
Nhưng chị dâu chẳng hề tỏ ra chán ghét hay ngại ngùng, nàng rất cố gắng thích nghi với cuộc sống nhà nông.
Sáng sớm đã dậy cho gà ăn, vun vén vườn rau, lại còn cùng mẹ học nấu nướng. Đến mùa vụ, nàng thậm chí còn xuống ruộng làm việc với chúng ta.
Thế nhưng thân thể của chị dâu vốn quen sống trong nhung lụa, khác xa với chúng ta.
Ngay cả khi mặc áo vải thô mà mẹ may cho cũng khiến da nàng nổi mẩn đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-5.html.]
Làm việc nhà chỉ khiến tay nàng hơi thô ráp một chút, nhưng khi ra đồng, tay chân nàng lại phồng rộp, trầy xước đến bật máu, trông thật đáng sợ.
Cuối cùng, nàng còn bị một trận sốt cao hành hạ.
Những người ngoài ban đầu còn ghen tị với nhà chúng ta, giờ đây lại quay ngoắt 180 độ, lời ra tiếng vào mỉa mai nhà ta rước về một nàng dâu phá gia chi tử.
Có kẻ lắm chuyện còn cố tình đến trước mặt mẹ ta mà khích bác: “Bá mẫu nhà Hứa Lương này, cháu nói thật nhé, con dâu bá đúng là tiểu thư đài các, cầm cái cuốc chưa được hai ngày đã ngã bệnh, lại còn phải tốn tiền mua thuốc thang. May mà nhà bá có điều kiện chứ người thường nào nuôi nổi nàng ta.”
“Đúng đấy, nghe con bé Tiểu Hoa nhà ta kể, da dẻ nàng ta mỏng manh lắm, mặc áo quần quê mùa của chúng ta còn bị nổi mẩn đỏ.”
“Ôi dào, các bà biết gì chứ, Lương ca là người đọc sách, cưới vợ thì phải cưới tiểu thư khuê các như thế mới xứng.”
“Người đọc sách thì sao chứ? Ông lão họ Điền kia thi cử cả đời cuối cùng cũng nghèo rớt mồng tơi. Theo ta thấy, đúng là đọc sách đọc đến ngu người rồi, con bé nhà ta khỏe mạnh tháo vát như vậy không thèm lấy, cứ phải rước về một nàng con nhà khuê các. Giờ thì sáng mắt ra chưa, đúng là rước về một vị Bồ Tát phải cung phụng trong nhà chứ chẳng được tích sự gì.”
Bỗng chốc, những kẻ vốn không ưa mẹ ta, những kẻ từng thầm thương trộm nhớ huynh trưởng, hay những kẻ chuyên đi nói xấu con dâu mới, tất cả đều lấy cớ đến thăm chị dâu để nói những lời khó nghe trước mặt mẹ ta.
Ta đứng nhìn mà sốt hết cả ruột, muốn cãi nhau tay đôi với họ một trận nhưng lại vụng miệng chẳng biết nói gì.
Thuốc hạ sốt thì đắt đỏ, lời nói của những người kia lại ngày càng cay nghiệt.
Ta nhìn sắc mặt mẹ ngày càng sa sầm, lo lắng bà sẽ giận cá c.h.é.m thớt, trách mắng chị dâu.
Đang định lấy hết can đảm ra để nói lại họ vài câu thì mẹ ta đột nhiên nổi trận lôi đình.
Hai tay bà vung lên, đẩy những nữ nhân kia ra khỏi cửa.
“Cứ tưởng ai mà chẳng biết ai chứ, chẳng phải là đang ghen tị với việc Đại Lang nhà ta học hành giỏi giang lại cưới được người vợ xinh đẹp hay sao? Mỗi người mỗi câu, lời nào cũng chua loét như dấm, ta khinh! Con trai ta tài giỏi, con dâu ta xinh đẹp hơn hẳn các người, có ghen tị đến c.h.ế.t cũng vô ích. Cút hết đi, đừng đến nhà ta gây chuyện xui xẻo!”
Giọng mẹ ta vang xa, bà vốn nổi tiếng là người cãi nhau giỏi nhất vùng.
Những nữ nhân kia nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng chỉ biết vứt lại một câu “Bà cứ việc mạnh miệng” rồi lủi thủi bỏ đi.
“Một lũ nữ nhân quê mùa, ai lên tiếng cũng được chứ không đến lượt các người! Con dâu ta biết chữ, biết dạy học, chỉ riêng điều này thôi, có coi như Bồ Tát mà cung phụng thì đã sao?”
Mọi người đã bỏ đi nhưng mẹ ta vẫn còn bực tức, cuối cùng chỉ biết thở dài tiếc nuối: “Haiz, đáng tiếc không thể nói cho người khác biết, nếu không ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi ta vài câu.”
Ta quan sát sắc mặt mẹ rồi nói: “Đúng vậy, chị dâu tài giỏi như thế, vậy mà vẫn muốn phụ giúp việc đồng áng, không chỉ đảm đang mà còn hiếu thảo nữa.”
Mẹ ta trừng mắt nhìn tôi: “Muốn bênh vực chị dâu thì nói thẳng ra, vòng vo tam quốc làm gì. Người một nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Rồi bà lại xót xa bĩu môi: “Chỉ là con bé đó sao lại cứng đầu như vậy chứ, đã nói không cho nó làm, cứ khăng khăng đòi làm. Làm có chút việc mà tốn bao nhiêu tiền thuốc thang, đó đều là tiền cả đấy, đúng là tạo nghiệp mà.”
Nói xong, bà liền đứng dậy đi sắc thuốc.
Vì muốn tiết kiệm, bà không cho ta động vào thuốc, sợ ta sắc không tốt lại lãng phí.
Nhưng đến lúc cho uống thuốc, bà lại không muốn quản.
Ta biết vì chuyện tiền nong, trong lòng mẹ vẫn còn có chút oán trách, cảm thấy chị dâu quá ương bướng, không nghe lời.
Thực ra trong lòng ta cũng có chút suy nghĩ này.
Huynh trưởng mới trông nom chị dâu được một ngày đã bị nàng đuổi đi đọc sách.
Nàng nói rằng hiện giờ là thời điểm quan trọng nhất của huynh ấy, một ngày cũng không thể lãng phí, nên người cho nàng uống thuốc đều là ta.
Ta không nhịn được, bèn khuyên nàng đừng nhúng tay vào việc đồng áng nữa.
Chị dâu vừa uống xong thuốc, vị đắng khiến nàng nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-6.html.]
Nghe ta nói xong, nàng lại mỉm cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: “Tiểu Hòa, cảm ơn muội, cũng cảm ơn mẹ. Thì ra vận may cả đời ta là ở đây.”
Ta không hiểu ý chị dâu, nàng cũng không giải thích, chỉ nắm lấy tay ta mà nói: “Là ta đã chủ quan rồi, không ngờ việc đồng áng lại vất vả như vậy. Ta vốn nghĩ đã gả cho huynh trưởng muội thì chính là người Hứa gia, sao có thể trưởng bối đều vất vả mà chỉ mình ta nhàn rỗi được. Ta cũng muốn xem thử ruộng đồng có cách nào kiếm tiền hay không, nhưng bây giờ xem ra, phải tìm cách khác thôi.”
Ta khó hiểu nhìn nàng: “Nhà mình dạo này cũng tạm ổn, chị dâu cần gì phải gấp gáp kiếm tiền như vậy?”
Nhà ta không giàu có, nhưng cha mẹ ta đều siêng năng cần cù, chỉ cần không ai ốm đau bệnh tật, vẫn có thể sống qua ngày.
Từ khi không còn phải lo lắng tiền học cho huynh trưởng, nhờ phúc của chị dâu, cứ mười ngày nửa tháng, mẹ lại mua một cân thịt về bồi bổ cho cả nhà.
Nhưng chị dâu lại buồn rầu nói: “Ta và huynh trưởng muội đã tính toán qua, vì ta, e rằng trong nhà chỉ còn lại vài quan tiền. Ruộng đất còn lại cũng chỉ đủ để nộp thuế và ăn uống qua ngày, sắp sửa khánh kiệt rồi.”
Nhưng chúng ta là người nhà quê, chỉ cần có lương thực thì một năm cũng chẳng tiêu tốn mấy đồng.
Hơn nữa huynh trưởng đã thi đậu tú tài, chẳng phải là có thể kiếm tiền rồi hay sao?
Đối mặt với sự nghi hoặc của ta, ánh mắt chị dâu sáng lên: “Nhưng nếu huynh trưởng muội không chỉ muốn thi đậu tú tài thì sao? Nếu với tài học của huynh ấy, huynh ấy có thể thi đậu vào kinh thành thì sao? Tiểu Hòa có biết không, con đường này vốn đã rất dài. Huynh ấy đến kinh thành còn phải chờ thi, chờ kết quả, chờ bổ nhiệm làm quan, có thể ít nhất phải mất nửa năm. Kinh thành không phải nơi dễ sống, ta còn sợ huynh ấy chẳng may bị bệnh, cho nên ít nhất cũng phải chuẩn bị ba mươi lượng bạc.”
Ta kinh ngạc đến mức phải dùng ngón tay để tính ba mươi lượng là bao nhiêu tiền.
Ở vùng quê chúng ta, mấy trăm đồng đã là rất nhiều rồi.
Một mẫu ruộng lúa sau khi trừ thuế cũng chỉ đáng giá sáu trăm văn.
Nhà ta tổng cộng chỉ còn năm mẫu ruộng, cho dù cả nhà nhịn ăn nhịn uống, một năm cũng chỉ được ba lượng bạc.
Cộng thêm tiền nuôi heo bán trứng, nhiều nhất cũng chỉ được sáu lượng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mà chúng ta cũng không thể thật sự nhịn ăn nhịn uống, lại còn phải trừ đi những năm mất mùa.
Người bình thường cả đời có thể chưa từng thấy ba mươi lượng bạc bao giờ.
Phải biết trước đây trường tư thục tốt nhất trong huyện, một năm học phí cũng chỉ hai mươi lượng, đó là nhà đã bán hơn phân nửa ruộng mới có đủ.
Ta sống mười mấy năm, đó là lần đầu tiên được nhìn thấy ngân lượng.
Nhưng bây giờ, nhà ta không còn ruộng để bán nữa rồi.
Ta lắp bắp, nói năng không còn lưu loát: “Vậy, vậy phải làm sao?”
Chị dâu không trả lời câu hỏi của ta, chỉ dặn dò ta đừng nói cho cha mẹ biết.
Nhưng sau khi khỏi bệnh, nàng bắt đầu bận rộn.
Nàng dạy ta với tốc độ nhanh hơn.
Sau một trận bệnh nặng, nàng không còn cứng nhắc, giữ kẽ như lúc mới đến nữa, mà trở nên gần gũi hơn rất nhiều, còn thường xuyên nói những câu bông đùa.
Ví dụ như khi ta viết sai chữ, nàng sẽ nói: “Tiểu Hòa này, muội nói cái ghế thiếu một chân thì muội có dám ngồi không?”
Ta lắc đầu, nàng liền chỉ vào chữ ta viết mà nói: “Vậy chữ thiếu tay gãy chân thế này, sao muội lại dám viết lên giấy?”
Nhưng kỳ lạ là, sau khi nghe những lời chế giễu kỳ quái của nàng, những chữ đó cùng với nội dung sách vở lại in sâu vào trong đầu ta.
Ngoài dạy huynh trưởng và ta, nàng còn dành nhiều thời gian để viết chữ.
Cứ tích góp được mười ngày nửa tháng, nàng lại ra ngoài một chuyến.
Sau này, khi ta đã biết chữ, nàng liền dẫn ta đi cùng.
Lúc này ta mới biết, thì ra nàng vẫn luôn nhận việc sao chép sách bên ngoài.
Công việc này trước kia huynh trưởng cũng từng làm, nhưng sau này, tiên sinh dạy học cho huynh ấy với tốc độ ngày càng nhanh, huynh ấy không còn thời gian làm nữa.
Bây giờ ta đã đi học, cũng hiểu được một số quy tắc của những nhà giàu có, bèn tò mò hỏi: “Chẳng phải người ta nói đồ vật do nữ tử viết không thể dễ dàng mang ra ngoài hay sao? Chị dâu làm vậy có ổn không?”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nàng đắc ý cười cười, đưa sách cho ta: “Muội nhìn kỹ xem, đây là bút tích của ai? Đây là do huynh trưởng muội chép, có liên quan gì đến ta?”
Thì ra nàng đã bắt chước bút tích của huynh trưởng để chép sách bán, lại còn bán cho chính hiệu sách mà trước kia huynh trưởng từng bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-7.html.]
Thế nhưng, chép một quyển sách được sáu mươi văn, một tháng chép năm quyển cũng chỉ được ba trăm văn.
So với ở nông thôn thì số tiền này rất nhiều, nhưng so với ba mươi lượng thì chẳng đáng là bao.
Ta xấu hổ cúi đầu: “Chị dâu, xin lỗi, muội biết chữ rồi nhưng vẫn chưa thể chép sách được.”
Nàng vỗ vỗ đầu ta: “Mẹ can đảm như vậy, huynh trưởng muội cũng là người biết tự phấn đấu, sao muội cứ động một tí là cúi đầu, ngẩng đầu lên nào. Chị dâu dẫn muội ra ngoài là để học hỏi đấy.”
Ban đầu, chúng ta đi dạo rất nhiều cửa hàng, đủ loại hình kinh doanh.
Sau đó, chị dâu chỉ dẫn ta đi dạo các tiệm vải, còn bảo ta sờ sờ vải, hỏi ta so với vải dệt ở trong thôn thì như thế nào.
Trong thôn có mấy nữ nhân đảm đang biết dệt vải, một năm có thể kiếm được một hai lượng bạc cho gia đình, rất được coi trọng.
Mẹ ta từng có ý định cho ta học, nhân lúc khen ngợi mấy vị thím kia đã cho ta sờ vải của họ.
Trong huyện có năm tiệm vải, vải của họ chỉ tương đương với hai tiệm kém nhất.
Chị dâu hài lòng gật đầu: “Chỉ cần không kém hơn cả năm tiệm là được.”
Cuối cùng, chúng ta không mua vải, mà lại mua mấy bó chỉ thêu đủ màu sắc.
Sau khi về nhà, nàng đưa cho ta năm trăm văn, bảo ta lặng lẽ tìm một người thím có quan hệ tốt để mua một tấm vải.
Trọn bảy ngày, ta theo sau chị dâu làm phụ tá, học cắt may một chút, học thêu hoa một chút, mệt đến nỗi lưng cũng không thẳng nổi, mới vội vàng hoàn thành ba bộ y phục với kích cỡ từ nhỏ đến lớn.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng y phục bán ở tiệm vải cũng có thêu hoa, nhưng những hoa văn mà chị dâu thêu trông lại khiến người ta rung động hơn, nhìn không thể rời mắt được.
Ta đoán chị dâu muốn bán y phục, quả nhiên nàng dẫn ta đến tiệm vải có chất lượng vải kém nhất trong huyện.
Vừa mở lời, nàng đã ra giá một bộ y phục là hai trăm văn.
Phải biết rằng một tấm vải có thể may sáu bộ y phục, trừ đi năm trăm văn tiền vải và kim chỉ, sáu bộ đó chính là gần bảy trăm văn tiền lời.
Theo tiến độ của ta và chị dâu, một tháng có thể làm mười hai bộ, nếu kéo thêm mẹ vào, hai mươi bộ cũng không thành vấn đề.
Vậy một tháng có thể kiếm được hai nghìn ba trăm văn, một năm chính là hai mươi tám lượng, vậy là tiền lộ phí của huynh trưởng đã đủ rồi.
Ta hồi hộp nhìn lão chưởng quầy tiệm vải, vừa cảm thấy để ông ta đồng ý mức giá này là không thực tế, lại vừa hy vọng ông ta có thể đồng ý.
Chỉ thấy ông ta nheo mắt, ngắm nghía những hoa văn đó hồi lâu, rồi mới cười ha hả nói: “Hoa văn của phu nhân quả thật thú vị, nhưng tiệm chúng ta không thu mua y phục đã hoàn thành, đáng tiếc.”
Chị dâu cũng không tức giận, dứt khoát thu dọn y phục, nói: “Không sao, ta đến tiệm vải ở phố bên cạnh thử xem. Dù sao trong đầu ta có rất nhiều hoa văn, chưởng quầy có sao chép cái này cũng không sao chép được cái tiếp theo. Chỉ không biết nếu vị chưởng quầy này tinh mắt, thì ông có còn làm ăn được nữa hay không.”
Ông ta vừa rồi nhìn ngắm hồi lâu, hóa ra là muốn ăn cắp hoa văn của chị dâu!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta tức giận kéo chị dâu bỏ đi.
Chưởng quầy lúc này mới luống cuống, vội vàng ngăn chị dâu lại: “Phu nhân đừng nóng giận, chuyện này có thể thương lượng mà. Y phục thành phẩm chúng ta không thu mua, nhưng chúng ta thu mua hoa văn. Ngài vẽ hoa văn cho chúng ta, ta trả cho ngài bốn lượng một tháng, thế nào?”
Bốn lượng!
Ta bất giác nuốt nước miếng. Thì ra chị dâu chỉ cần vẽ vài hoa văn, lại kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta vất vả làm ra y phục.
Nhưng chị dâu lại kiên quyết lắc đầu: “Ta chỉ bán thành phẩm, nếu muốn thì chúng ta tiếp tục nói chuyện, không muốn thì ta đến tiệm bên cạnh.”
Lão chưởng quầy kia đau lòng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng đồng ý.
Ra khỏi cửa, chị dâu khẽ thở dài: “Cả đời học nhiều thứ như vậy, không ngờ lại là nhờ sở thích may vá nho nhỏ này mà giải quyết được khó khăn.”
Ta ngơ ngác nhìn nàng, nàng mới mỉm cười, từ từ giải thích cho ta hiểu.
Nàng nói vải vóc của các tiệm đều có nguồn cung cố định để đảm bảo chất lượng ổn định.
Nhưng tiệm này và tiệm ở phố đối diện rõ ràng là mới vào nghề, những người dệt vải giỏi đã bị các tiệm lớn độc quyền hết, nên họ chỉ có thể thu mua vải lẻ, chất lượng cũng kém hơn.
Mà chị dâu muốn chính là chất lượng vải của họ không tốt, cần hoa văn đẹp để bù đắp.
Nếu nàng đến những tiệm lớn kia, người ta vốn liếng dày dặn, nhãn lực cao, chưa chắc đã coi trọng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-8.html.]
Ta hiểu được điều này, mới hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng: “Nhưng chúng ta rõ ràng có thể không làm y phục, trực tiếp bán hoa văn chẳng phải kiếm được nhiều hơn sao?”
Chị dâu mỉm cười đầy bí ẩn: “Ngốc ạ, không có người buôn bán nào lại chịu thiệt cả. Sao ông ta có thể đề nghị cách làm mà muội kiếm được nhiều hơn, còn ông ta lại lỗ vốn chứ? Muội cứ chờ xem.”
Ba tháng sau, cuối cùng ta cũng hiểu chị dâu muốn ta chờ điều gì.
Đơn đặt hàng của tiệm vải từ mười tám bộ một tháng tăng lên hai mươi lăm rồi lại tăng lên bốn mươi bộ.
Mẹ ta ban đầu thì vui mừng khôn xiết, sau đó lại mệt mỏi đến mức nhìn thấy kim chỉ là run tay.
Nhưng đến tháng thứ tư, chưởng quầy họ Hà kia lại trực tiếp hỏi chúng ta có thể cung cấp hai trăm bộ y phục hay không.
Bởi vì sau khi khách hàng mặc những bộ y phục có hoa văn đó ra ngoài, rất nhiều bạn bè, người thân của họ, thậm chí là người qua đường nhìn thấy cũng tìm đến mua, có người còn ở tận huyện khác.
Chưởng quầy họ Hà bèn nảy ra ý định mở rộng cửa tiệm.
Ta lắc đầu nguầy nguậy, nhưng chị dâu lại đồng ý ngay lập tức.
Mẹ ta lo lắng đến mức cau mày nhíu mặt: “Vân Nương à, cho dù chúng ta có tám cái tay cũng không làm xong một trăm bộ y phục. Ký hợp đồng rồi mà không làm xong là phải bồi thường tiền đấy.”
Chị dâu đầy tự tin nói: “Mẹ, người không nhớ tháng trước bốn mươi bộ là làm xong như thế nào sao?”
Tháng trước, chúng ta may y phục thật sự làm không kịp, chị dâu bèn bảo mẹ mời hai vị thẩm thân thiết đến giúp đỡ.
Một bộ y phục trả công ba mươi văn tiền, hai vị thẩm kia vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói nếu có việc thì cứ gọi họ.
Ta dường như đoán ra được ý chị dâu, bèn hỏi: “chị dâu, tỷ muốn dẫn cả thôn cùng kiếm tiền sao?”
Mẹ ta cũng bừng tỉnh, hỏi: “Chuyện mời người may y phục thì đơn giản, nhà nào mà chẳng phải may vá quần áo. Nhưng thêu hoa thì làm sao bây giờ? Con và Tiểu Hòa làm sao mà thêu xuể?”
Chị dâu cười nói: “Vậy thì dạy họ thêu. Những cô bé trạc tuổi Tiểu Hòa học rất nhanh.”
Lần này đến lượt mẹ ta trợn tròn mắt:
“Kỹ năng kiếm tiền thế này sao có thể dễ dàng dạy cho người khác? Con không thấy những người biết dệt vải đều lén lút làm, sợ người khác học lỏm sao? Ta đã cầu xin họ mãi mà cũng chẳng ai chịu dạy Tiểu Hòa.”
Chị dâu lại nói: “Đó là bởi vì trước đây người thu mua vải của họ có hạn, nhưng đơn đặt hàng của chúng ta sẽ tăng lên không ngừng. Mẹ, người tính xem, cho dù mỗi bộ y phục phải chi ra ba mươi văn tiền công may và ba mươi văn tiền công thêu, chỉ riêng tháng này chúng ta đã kiếm được bao nhiêu?”
Bây giờ ta đã được chị dâu rèn luyện, đầu óc nhanh nhạy hơn trước rất nhiều.
Vốn dĩ chúng ta tự làm một bộ y phục kiếm được một trăm bốn mươi văn, chi ra sáu mươi văn tiền công thì còn lại tám mươi văn.
Hai trăm bộ y phục, đó chính là mười lượng bạc.
Chỉ dựa vào tự may y phục, ba mẹ con chúng ta có làm đến gãy tay cũng không kiếm được nhiều như vậy, huống chi sau này đơn đặt hàng còn có thể tăng lên nữa.
Thì ra đây mới là giá trị thực sự của những hoa văn mà chị dâu thiết kế, thảo nào tiệm vải lại đồng ý trả bốn lượng bạc, quả nhiên là xảo quyệt.
Chị dâu vẫn chưa dừng lại ở đó: “Quan trọng hơn là, mẹ, chọn ai giúp đỡ đều là do người quyết định. Người nghĩ xem, đến lúc đó người sẽ oai phong biết bao?”
Mẹ ta nghe xong, hai mắt sáng rực, ngay cả y phục đang may dở trong tay cũng không quan tâm, liền hớn hở chạy ra ngoài.
Xong việc của mẹ, chị dâu lại nói với ta: “Muội cũng đừng ngẩn người ra đấy nữa, có tiểu muội nào thân thiết thì dẫn đến đây, chúng ta dạy các nàng thêu hoa.”
Sau một ngày mẹ đi tuyên truyền khắp nơi, cả thôn đều xôn xao bàn tán.
Người người kéo đến dòm ngó vào nhà ta, rất nhiều người trước kia không thân thiết lắm, cũng đều đến nhà làm thân.
Một tháng có thu nhập mấy trăm văn tiền, số tiền này gần bằng với nam nhân ra ngoài làm việc nặng nhọc rồi.
Mẹ ta vui mừng khôn xiết, mỗi ngày đều ngẩng cao đầu ra ngoài.
Bà nhanh chóng chọn được hai mươi người nữ nhân thân thiết với mình, ta cũng dẫn mười người bạn về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-9.html.]
Nhà ta mỗi ngày đều bận rộn, náo nhiệt.
Ngay cả huynh trưởng cũng bỏ sách xuống, phụ giúp việc tính toán sổ sách.
Lần này chị dâu không ngăn cản huynh ấy, nàng nói rằng dân sinh chính là người thầy tốt nhất của người làm quan, đây là một lợi thế rất quan trọng cho huynh trưởng sau này.
Mỗi khi làm việc mệt mỏi, huynh trưởng lại lén lút xoa bóp vai cổ cho chị dâu.
Mấy vị thẩm kia thấy vậy liền cười trộm sau lưng, còn hỏi mẹ ta: “Chị dâu Hứa gia này, Đại Lang thương yêu con dâu như vậy, có ghen tị không?”
Mẹ ta biết đây là lời trêu chọc có ý tốt, bèn lớn tiếng gọi cha tôi đến xoa bóp cho bà, miệng còn nói: “Ghen tị gì chứ, ta đâu phải không có lão gia. Mỗi người con dâu có người thương, ngươi ghen tị à? Về nhà tìm lão Lý nhà ngươi mà nhờ.”
Cuối cùng, những nữ nhân đó chẳng làm gì được huynh trưởng và chị dâu, ngược lại còn khiến hai người họ đỏ mặt tía tai.
Trong thôn vẫn còn những lời đàm tiếu, cũng vẫn là những người đó, họ nói chúng ta bận rộn náo nhiệt đến cuối cùng cũng chẳng được một đồng nào, lại nói một nữ nhân mới về nhà chồng sao có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm ăn với cửa hàng trong thành.
Nhưng khi tiền hàng về, chúng ta phát tiền công cho mọi người thì những lời nói đó đều biến mất.
Các thẩm may y phục, người nhanh tay một tháng có thể làm mười bộ, người chậm cũng được bảy, tám bộ.
Các bạn nhỏ thêu hoa của ta tay nghề còn chưa quen, hai ngày mới làm xong một bộ, nhưng khi đã quen tay rồi, một ngày làm một bộ cũng không thành vấn đề.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Một nữ nhân chỉ cần may vá y phục, mỗi tháng lại có thể kiếm được tiền tương đương với hơn nửa mẫu ruộng.
Những nhà không được chọn đều ghen tị đỏ mắt, trứng gà cứ như không cần tiền, người người mang đến nhà ta, chỉ mong mẹ ta cũng chọn họ.
Cha mẹ ta ra ngoài, ai ai cũng nịnh bợ, thậm chí có người còn gọi ta là tiểu thư.
Ta sợ hãi, vội vàng chạy trốn, nhưng mẹ ta lại rất vui vẻ.
Bà phẩy tay một cái, nhận hết những người đến xin việc, dù sao tháng này, đơn đặt hàng cũng đã tăng gấp đôi.
Cuối cùng, ngay cả những người từng chế giễu chị dâu ta, dưới sự mắng nhiếc của người nhà, cũng đến nhà xin lỗi.
Mẹ ta không hề nể nang bọn họ, bà kiên quyết không đồng ý, nói họ nhân phẩm không tốt.
Chị dâu bảo ta đi khuyên mẹ. Ta không tình nguyện, nói: “Lúc trước họ nói những lời khó nghe như vậy, chúng ta cần gì phải cho họ kiếm tiền?”
Nhưng chị dâu lại nói những người đó phần lớn đều có gia cảnh nghèo khó.
Khi không đủ ăn đủ mặc, họ sẽ muốn trút giận, cũng chẳng có tâm trí đâu mà học đạo lý.
Nàng nghiêm túc nói với ta: “Không dạy bảo mà trách phạt là tàn nhẫn. Họ đã làm sai, chúng ta cho họ một cơ hội, đồng thời dùng hành vi của bản thân để cho họ thấy thế nào là đúng, thế nào là sai. Nếu họ tái phạm, khi đó có ruồng bỏ họ cũng không muộn. Tiểu Hòa, nên dứt khoát thì dứt khoát, nên thông cảm cho người khác thì thông cảm, đó mới là tác dụng quan trọng nhất của việc đọc sách, học lễ nghĩa.”
Ta bỗng nhớ đến câu trong sách “Người tài giỏi thì giúp đỡ thiên hạ”, cảm thấy chị dâu chính là một người tài giỏi như vậy.
Nhưng giống như nàng đã dạy, khi cần phải dứt khoát, nàng cũng rất dứt khoát.
……………………………….
Xưởng may của chúng ta ngày càng phát triển.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chị dâu thậm chí còn mua khung cửi, mời người dệt vải có kinh nghiệm đến dạy mọi người dệt vải.
Nhờ vậy, chất lượng vải được nâng cao, tiện thể chúng ta cũng tăng giá bán y phục lên ba trăm văn một bộ.
Sau khi thu hồi vốn đầu tư ban đầu, chị dâu lập ra một hệ thống tăng lương hoàn chỉnh.
Cứ ba tháng, nàng lại tăng giá một lần dựa trên số lượng đơn đặt hàng.
Vào lúc nông vụ bận rộn, nàng còn chia ra cho mọi người nghỉ phép.
Nàng nói ruộng đất là gốc rễ của người nông dân, đó là thứ không thể vứt bỏ.
Nhưng dù vậy, vẫn có người không biết đủ.
Có hai thợ thêu đã lén lút đến những xưởng may khác, còn ăn cắp những hoa văn mà chị dâu dạy họ.
Những xưởng may đó đều xuất hiện sau khi việc buôn bán của nhà ta phát đạt, họ chỉ biết bắt chước mà thôi.
Mẹ ta lo lắng hỏi phải làm thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-10.html.]
Chị dâu chỉ lạnh mặt, về phòng rồi vẽ ra một loạt hoa văn mới.
Nàng nói những người đó căn bản không hiểu rõ thứ đáng giá nhất của xưởng may là gì.
Đó chính là kinh nghiệm nhìn ngắm y phục đẹp nhất suốt mười mấy năm của nàng, là thẩm mỹ được hình thành từ việc xem vô số tranh ảnh, lại càng là năng lực quản lý được tôi luyện từ nhỏ.
Những thứ này, người khác không thể nào đánh cắp được.
Những lời này đều là chị dâu nói riêng với ta.
Nàng vẫn luôn tận tâm dạy dỗ ta, dạy ta làm sao để có được năng lực giống như nàng.
Quả nhiên, không lâu sau, những xưởng may đó đều lần lượt đóng cửa, chẳng có tiệm nào kinh doanh lâu dài.
Còn chị dâu lại liên hệ được với những người mua lớn hơn ở tỉnh thành, người được tuyển dụng dần dần lan rộng khắp cả vùng.
Lần này, cho dù người nhà của hai thợ thêu kia có khóc lóc van xin thế nào, chị dâu cũng không hề mủi lòng.
Bán hàng càng nhiều, tiền tự nhiên cũng nhiều hơn.
Cho dù sau đó chị dâu nhường bớt lợi ích cho mọi người, tiền lời mỗi bộ y phục đã rất ít, nhưng số lượng lớn, tiền của nhà ta vẫn vượt qua sức tưởng tượng của cha mẹ, thậm chí khiến họ có chút sợ hãi.
Chị dâu mấy ngày liền rà soát sổ sách, rồi vung tay lên, đem hơn phân nửa của cải trong nhà ra lo liệu việc sửa sang đường sá, xây dựng cầu cống.
Chưa hết, nàng còn nhờ tiên sinh họ Điền đứng ra xây dựng trường học, hễ là con em trong làng, bất kể trai gái, đều được đến lớp năm năm.
Với những đứa trẻ có tư chất hơn người, nàng còn ra sức giúp đỡ, cho chúng đến huyện, thậm chí lên kinh để tiếp tục con đường học vấn.
Những đứa trẻ không có hứng thú với việc học hành cũng có thể tùy theo sở thích mà chọn học một nghề thủ công, đảm bảo sau này có thể tự lo liệu cuộc sống, cơm no áo ấm.
Đến khi mọi việc đâu vào đấy, cũng là lúc chị dâu về nhà phu quân được ba năm.
Còn huynh trưởng , cuối cùng cũng phải lên đường tham gia khoa cử.
Không sai, ba năm nay, chị dâu vẫn luôn kìm hãm huynh ấy, ngay cả kỳ thi tú tài cũng không cho huynh ấy tham gia, chỉ nghĩ đến việc để huynh ấy một mạch thi đỗ tiến sĩ.
Đọc sách nhiều năm như vậy rồi, sắp sửa có kết quả rõ ràng, cha mẹ lại không vui vẻ gì.
Ba năm rồi, chị dâu vẫn chưa mang thai, thế nên nương có một hôm sốt ruột liền đi rình ở góc tường, phát hiện ra bọn họ căn bản chưa động phòng, một người ngủ giường, một người ngủ trên sạp, trừ phi gặp quỷ mới có con được.
Mẹ vốn không muốn nói cho ta biết, nhưng người cần một người cho người ý kiến xem thứ gọi là canh thuốc kích thích t.ì.n.h d.ụ.c rốt cuộc có tồn tại hay không.
Hiện tại trong nhà trừ huynh trưởng và chị dâu, thì chỉ có ta đọc sách nhiều nhất.
Ta lật lật sách, quả nhiên tìm được không ít, tối hôm đó liền đem hẹ, cá chạch, thận dê, hải sâm băm nhỏ đến mức không ra hình thù gì rồi nấu thành một nồi, đang thấp thỏm định bưng đến cho bọn họ thì chị dâu đến.
Ánh mắt nàng lướt nhanh qua thứ trong nồi, sau đó đưa tay đưa cho ta một gói thuốc rồi nói: “Đã nấu rồi, thì cứ cho vào chung đi.”
Ta mở ra ngửi ngửi, hơi tanh, liền không chắc chắn nhìn về phía chị dâu, nàng cố gắng nghiêm mặt nói: “Bột mai rùa, trong y kinh đều nói là thứ tốt, muội cứ yên tâm bỏ vào đi.”
Huynh trưởng thương muội muội, cho dù là bưng đến một thứ hỗn độn như vậy, huynh ấy cũng không chớp mắt mà ăn hết.
Ta lại thấp thỏm lật sách y cả đêm, mới biết mai rùa chính là con rùa, thứ nấu với bột mai rùa còn có một cái tên rất thông tục là canh bổ Vương bát.
Hiệu quả ư, chắc là rất hiệu quả, dù sao thì huynh trưởng ngày hôm sau cả người đều ngốc nghếch, đi trong sân cũng có thể đồng thời vấp chân ngã, ăn cơm mà nhìn chị dâu cũng có thể ho đến long trời lở đất, hai gò má ửng đỏ, hận không thể nhìn chị dâu một cái lại đỏ thêm một phần.
Mẹ vui mừng nhét cho ta hai thỏi vàng lớn, ta há miệng, cuối cùng vẫn không dám nói thật ra đều là công lao của chị dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-11.html.]
Qua mấy ngày, chị dâu mới hơi ngượng ngùng hỏi ta có cảm thấy nàng ấy không đứng đắn hay không.
Ta nói thật: “Không cảm thấy không đứng đắn, chỉ là hiếu kỳ sao lại là huynh trưởng không muốn, kẻ ngốc cũng nhìn ra huynh ấy rất thích chị dâu.”
Chị dâu mỉm cười: “Bởi vì huynh ấy chính là một kẻ ngốc, huynh ấy tưởng trong lòng ta còn có người khác, mà người đó ở kinh thành, huynh ấy muốn thay ta đi xem xem ta và người đó còn có khả năng hay không.”
Ta lo lắng nói: “Vậy trong lòng chị dâu còn có người khác sao?”
Nàng ấy trách móc liếc nhìn ta một cái: “Đương nhiên là không, khi ta ở trong ngục chờ một tháng cũng không đợi được hắn đến chuộc ta, thì đã c.h.ế.t tâm rồi.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hình như đang nhớ lại chuyện không vui gì đó, nàng ấy một lúc sau mới tiếp tục nói: “Một tháng đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của ta. Tự cho mình là tiểu thư khuê các nhiều năm như vậy, vừa vào trong ngục thì cái gì cũng không còn. Mấy tên cai ngục tuy không dám cưỡng bức sỉ nhục chỉ dám sàm sỡ, nhưng bên cạnh mỗi ngày đều có người cảm thấy danh tiết bị tổn hại mà tự vẫn, bọn họ nói đó gọi là kiên trinh, gọi là không để gia tộc bị sỉ nhục.
Nhưng ta không cam lòng, đời ta còn ngắn ngủi như vậy, ta muốn người từ nhỏ cùng nhau lớn lên có thể đưa ta đi. Cha ta cuối cùng đã dùng hết mọi quan hệ của mình, chỉ để cầu xin cho ta một ân điển có thể được chuộc ra làm thường dân.
Mỗi ngày ta đều khắc một vạch lên tường, ngày qua ngày đếm từng ngày chờ người đã hứa sẽ đến, nhưng hắn đã không đến. Vào ngày cuối cùng của thời hạn chuộc, ta nhận được một tờ giấy, trên đó viết rằng, không trinh tiết, không trong sạch, không xứng làm thê tử.”
Chị dâu nhắm mắt lại: “Đó là do hắn viết, đã cắt đứt chút hy vọng cuối cùng của ta, nhưng ngay lúc ta chuẩn bị thắt cổ bằng thắt lưng, huynh trưởng của muội đã đến. Chúng ta ở riêng với nhau trọn ba ngày, huynh ấy chưa từng hỏi một câu về những gì ta đã trải qua trong ngục, chỉ một lòng chăm sóc ta, chẳng hề có một chút vượt quá giới hạn nào. Yêu và kính trọng nghe thì hư vô, nhưng người thật lòng yêu thương và trân trọng muội, nhất định sẽ khiến muội cảm nhận được. Từ lúc đó ta liền quyết định, người này ta phải nắm chặt cả đời.”
Nàng ấy nhìn ta, tươi cười rạng rỡ: “Cho nên Tiểu Hòa, sau này muội cũng phải tìm một người như vậy nhé.”
Nhắc đến bản thân, ta xấu hổ gật đầu, khóe mắt nhìn thấy vạt áo ở cửa rồi xoay người rời đi, chị dâu cũng quay đầu nhìn về phía cửa, bất đắc dĩ nói: “Muội nói xem tên ngốc đó chắc là đã nghe thấy hết rồi phải không?”
Ồ, thì ra nàng ấy cũng phát hiện ra huynh trưởng ngốc nghếch của ta vẫn luôn đứng ở cửa.
Trong sự hun đúc của mùi vị chua chát của tình yêu, huynh trưởng ngốc nghếch của ta vượt mọi chông gai, lần lượt giành được vị trí thủ khoa kỳ thi tú tài và cử nhân.
Sau khi tin tức từ kỳ thi hương ở phủ thành truyền về nói rằng huynh ấy đã đạt thủ khoa, những phú thương giàu có xa gần đều mang tiền đến tận cửa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chị dâu bá khí chặn hết số tiền này ở ngoài cửa, nói với chúng ta: “Giờ thì biết tự mình có tiền quan trọng như thế nào rồi chứ, nếu không nhận tiền của những người này, còn chưa ra làm quan đã phải nợ một đống ân tình.”
Cha mẹ vô cùng tán đồng gật đầu, cùng chị dâu đẩy số tiền đó ra ngoài, cứ đẩy mãi cho đến khi thi xong ở kinh thành, vẫn không ngừng có người đến cửa.
Cho nên khi thanh mai trúc mã của chị dâu nhân lúc nàng ấy không có nhà mà tìm đến cửa, cha mẹ cũng tưởng là vị công tử nhà giàu nào đó, nghe hắn ta khen ngợi huynh trưởng ta mà vui vẻ không thôi, nhưng nghe một hồi thì nội dung bắt đầu trở nên không đúng.
Hắn ta nói một bài luận về việc dẫn dắt người dân làm giàu của huynh trưởng ta đã làm chấn động kinh thành, đáng tiếc thơ văn hơi kém một chút, nhưng cũng là người đứng đầu bảng nhì, đỗ trạng nguyên.
Quan trọng hơn là hoàng đế bệ hạ đích thân triệu kiến huynh ấy, ở trong thư phòng trò chuyện suốt một ngày, giờ đây khắp thiên hạ sĩ tử đều biết huynh ấy là đệ tử thiên tử mà bệ hạ vừa ý nhất trong khóa này, thừa tướng đương triều lại càng có ý muốn gả con gái cho.
Cha ta ngơ ngác xua tay: “Cái này không được, cái này không được, con trai ta đã có thê tử rồi, ngươi đừng nói bậy.”
Hắn ta giả vờ ra vẻ đau buồn nói: “Bá phụ à, ngài có biết con dâu của ngài là người thế nào không? Cha nàng ta chính là tội thần bị c.h.é.m đầu, mà bản thân nàng ta lại càng từng vào ngục, như vậy thì còn đâu trinh tiết nữa. Hiện giờ có quan viên vì chuyện này mà nói huynh ấy không xứng làm quan, huynh ấy mê muội không chịu bỏ nàng ta, hai người làm cha mẹ phải vì tiền đồ của huynh ấy mà suy nghĩ.”
Ta đã không còn là Hứa Hòa nhút nhát trước kia, nghe vậy liền muốn đuổi hắn ta ra ngoài, mẹ lại trầm mặt hỏi: “Vậy ngươi cho rằng chúng ta nên đuổi A Vân đi đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-12.html.]
Khóe miệng hắn không tự chủ nhếch lên nói: “Thật ra nàng ta đã từng có chút tình cảm với ta, nếu hai vị cảm thấy khó khăn thì ta có thể đưa nàng ta đi, nhưng ta chỉ để nàng ta ở biệt gian.”
Ta không kiềm chế được nữa nên cầm lấy bình trà muốn ném qua.
Nhưng ta đã thấy mẹ dùng chổi lớn đánh hắn, vừa chửi vừa đánh: “Ta biết ngay cái loại gian manh như ngươi không có ý đồ tốt đẹp gì mà, nó là con dâu của Hứa gia ta, loại như ngươi mà cũng dám giành giật với con trai ta! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi! ”
Đang mắng, cha ta cầm cái đòn gánh cũng xông lên: “Với loại súc sinh này nói nhảm cái gì, mau đánh ra ngoài, đừng làm bẩn nhà chúng ta.”
Căn bản không cần ta ra tay, cha mẹ cứ như vậy một đường đánh hắn ta ra khỏi làng.
Nhưng người thì đuổi đi rồi, chuyện hắn ta nói lại chưa chắc đã là giả.
Cắn răng, ta chuẩn bị nói sự thật cho bọn họ, ai ngờ mới mở miệng nói được một câu, mẹ ta đã không kiên nhẫn xua tay nói: “Thôi thôi, ta với cha con đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không biết được?”
Lần này đến lượt ta ngây ra tại chỗ, mẹ ta liếc ta một cái: “Trong nhà chỉ có con là ngốc nhất, ngay cả con cũng nhìn ra rồi, chúng ta sao có thể không biết? Gia nhân nhà ai lại có bản lĩnh như vậy, biết chữ thì thôi đi, lại còn có thể viết ra được văn chương của tú tài, chủ nhà đó chắc là ngốc lắm mới bán nàng đi. Haiz, đoán được thì đoán được rồi, huynh trưởng con thích thì biết làm sao? Hơn nữa chị dâu con thật sự rất tốt, cuộc sống ấy mà, mơ mơ hồ hồ mà sống thì mới có thể gia đình hòa thuận.”
Thì ra từ lâu như vậy rồi, bọn họ đã biết sự thật, còn vì huynh trưởng và chị dâu mà vẫn luôn giả ngốc mà sống.
Thêm một lần nữa, ta cảm thấy ta thật sự rất biết đầu thai, vừa cười vừa kéo tay mẹ làm nũng nói: “Người với cha nhất định là cha mẹ tốt nhất trên đời này.”
Mẹ ta ngẩng đầu lên: “Đó là điều đương nhiên, ta với cha con nếu gieo trồng không tốt, thì làm sao sinh ra được các con?”
Vừa dứt lời, chị dâu trở về, mắt nàng ấy đỏ hoe, quỳ xuống dập đầu mấy cái thật sâu trước cha mẹ, mẹ vội vàng đỡ bà ấy dậy: “Có gì mà phải quỳ chứ, không làm quan thì thôi, ai mà ngờ quan lại ở kinh thành lại quản rộng như vậy, còn quản người ta lấy vợ như nào nữa.”
Cha cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vốn cũng chỉ mong Đại Lang thi đậu tú tài rồi mở trường tư thục, giờ thì nó đã nổi tiếng cả phủ thành rồi, vậy thì có thể mở một trường tư thục thật lớn rồi.”
Chị dâu vẫn không chịu đứng dậy, nàng ấy vừa khóc vừa nói: “Người không biết, nhưng con biết, con biết thân phận của con sẽ khiến cho con đường làm quan của chàng ấy gập ghềnh, cho nên con mới để chàng ấy một hơi thi liên tục để có được danh tiếng. Mẹ, là con tham lam không muốn bỏ lỡ chàng ấy, người trách con đi.”
Mẹ ta khẽ thở dài một tiếng: “Con biết chẳng phải là Đại Lang cũng biết sao? Con cháu tự có phúc của con cháu, nó tự mình lựa chọn thì tự mình gánh vác, ta không trách con.”
Chị dâu lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Người cam lòng nhưng con không cam lòng để chàng ấy bị chôn vùi, xin người đồng ý cho con đích thân lên kinh thành biện bạch.”
Cha mẹ đồng ý. Ta lén hỏi chị dâu có bao nhiêu phần nắm chắc, nàng ấy nói nhà tên khốn đó quả thực dựa vào thừa tướng mà sống, bệ hạ chắc chắn là thật sự coi trọng huynh trưởng ta, như vậy thì nàng ấy có năm phần nắm chắc.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng trong nhà không ai ngờ rằng dân làng lại mang đến cho chúng ta chỗ dựa vững chắc hơn.
Ta vốn nghĩ mọi người biết chuyện của chị dâu sẽ tránh xa nhà ta, chị dâu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ta biến xưởng sản xuất thành của chung của làng, không ảnh hưởng đến cuộc sống của công nhân.
Nhưng ngày chị dâu lên đường, tiên sinh họ Điền lại mang đến một bức thư thỉnh cầu, trên đó đầy những chữ ký với đủ loại nét bút lớn nhỏ, phần lớn viết còn chưa ngay ngắn bằng trẻ con, có những người còn nhờ tiên sinh họ Điền viết hộ tên rồi họ ấn dấu tay.
Tiên sinh họ Điền nói cả làng tám trăm hai mươi ba hộ, không thiếu một hộ nào, đều có mặt trên đó, họ cầu xin cho huynh trưởng và chị dâu, hy vọng thiên hạ không mất đi một vị quan tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-13.html.]
Lần này chị dâu không khóc, nàng ấy nhận lấy tập văn thư dày cộp, trịnh trọng cảm tạ.
Nàng ấy nói cha nàng ấy cả đời là một vị quan hồ đồ, không tham ô nhưng cũng chẳng hiểu dân sinh, khiến cho bách tính dưới quyền cai trị phải chịu nhiều khổ cực, cho nên nàng ấy mới tận hết sức mình muốn bù đắp một chút, nhưng cuối cùng vẫn là bách tính trả lại cho nàng ấy nhiều hơn.
Ta và cha mẹ từ mùa thu hoạch đến mùa đông tuyết rơi, rồi lại đến mùa xuân năm sau mới đợi được một bức thư hồi âm.
Chữ viết trong thư tràn đầy sinh khí, chị dâu nói bệ hạ đã đích thân chỉ định chức quan cho huynh trưởng, tri huyện của một nơi gọi là Quỳnh Hải, nơi nghèo nhất nhì trong cả nước.
Người trong triều đều cho rằng đây là hình phạt, không ai phản đối nữa, không ai biết đó chính là hoài bão của huynh trưởng .
Trong thư còn nói rằng hoàn cảnh nơi đó quá khắc nghiệt, bảo ta và cha mẹ cứ an tâm ở nhà, nhưng cha mẹ ta là ai chứ, làm sao mà nghe lời bọn họ được.
Ta vừa soạn thảo xong quy định giao xưởng sản xuất cho làng, bọn họ liền vội vã dẫn ta lên đường, mẹ vừa hừ vừa nói cháu trai cháu gái của bà ấy nói không chừng đã ở trong bụng chị dâu rồi, mới không tin hai người đó động phòng cũng lề mề như vậy thì có thể chăm sóc tốt được.
Còn ta từ sớm đã được chị dâu nuôi dạy đến mức không muốn chỉ ru rú trong khuê phòng, đi muôn dặm đường, đọc muôn quyển sách, đó mới là chuyện sung sướng biết bao nhiêu trong đời người.
Khi đến nơi thì trời vừa chạng vạng, chị dâu dưới ánh hoàng hôn đỏ rực đang nói với mọi người trên khoảng đất trống về cách dệt vải, họ kích động dùng thứ phương ngữ mà ta không hiểu để hỏi, chị dâu đã rám nắng đi nhiều, mở miệng ra, cũng là thứ phương ngữ mà ta không hiểu.
Chỉ trong chốc lát, ta dường như nhìn thấy nơi này sau này cũng sẽ trở thành một Hứa gia thôn khác, tràn đầy sức sống.
Ta nhịn không được nhảy xuống xe ngựa chạy tới, như đang tuyên thệ mà hô lớn: “chị dâu, ta đến giúp đây!”
(Hết)
Comments for chapter "CHương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
Dung Đường Sát (Dung Đường báo thù)
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn tình, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5