MƯỜI NĂM ĐỢI MỘT LỜI HỨA - Chương 7
Thấy không?
Cuối cùng… vẫn là vì anh ta.
Tôi cười nhạt.
“Xin lỗi nhé! Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tôi chỉ biết, anh đã lấy tiền cứu mạng của bố tôi.”
“Rầm” — tôi đóng sầm cửa lại.
Mặc cho Lý Dũng Thành ở bên ngoài gõ cửa, khóc lóc cầu xin thế nào, tôi vẫn tựa lưng vào cửa, im lặng đứng đó.
Giọng anh ta từ van xin chuyển sang gắt gỏng, rồi dần dần trở nên điên loạn, những lời nói ra cũng càng lúc càng khó nghe.
Anh ta chưa bao giờ thay đổi — dù có sống lại, bản chất vẫn thế.
Lý Dũng Thành mãi mãi là một kẻ ích kỷ, từ đầu đến cuối, có lẽ anh ta chẳng yêu ai cả… ngoài chính mình.
Hôm sau, anh ta lại bị chặn đường đánh tiếp một trận nữa.
Lê Lệ Lệ đứng bên cạnh vừa khóc vừa la hét cầu xin tha thứ.
Có vài thầy cô và học sinh đi ngang qua, định đến can nhưng vừa nghe nói mấy người kia là anh ruột thì ai cũng im bặt.
Đánh xong một trận vẫn chưa xong. Gia đình anh ta nhất quyết không chịu buông tha, cho rằng số tiền kia đang nằm trong tay nhà họ Lê.
Nên lập tức đòi đến tận nơi để đòi lại.
Lê Lệ Lệ thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy về báo với người nhà.
Sân nhà họ Lê vốn nhỏ, chẳng mấy chốc đã bị người chen kín.
Anh cả của Lý Dũng Thành mở miệng đã là:
“Nghe nói nhà các người định cho em trai tôi làm con rể ở rể đúng không? Em tôi là người có học, sau này nhất định sẽ đậu đại học.
Cả nhà tôi chỉ có mỗi một đứa biết học, chúng tôi không đòi nhiều đâu — chỉ một nghìn tệ.”
Vừa nghe đến con số đó, cả sân bắt đầu rì rầm xôn xao:
“Một nghìn tệ? Tưởng nhà mình có rể quý lắm chắc!”
“Lý Dũng Thành chẳng phải trộm tiền quyên góp nhà Yên Yên đó sao? Không có tiền thì nhà họ Lê làm gì chịu chứa chấp!”
Mẹ của Lê Lệ Lệ tất nhiên là không đồng ý đưa tiền, lập tức nổi giận đuổi người.
Mà chuyện này cũng là điều mà nhà họ Lý đã chuẩn bị trước — vừa bị đuổi, gương mặt anh cả lập tức đổi sắc:
“Em trai tôi cầm tiền về sống ở nhà các người, giờ lấy được tiền rồi lại muốn đuổi đi? Mấy người có còn lương tâm không?”
“Lương tâm cái con khỉ! Em trai mấy người có đồng xu nào đâu!”
Mẹ Lê cãi lại, tay chống hông mắng như tát nước, từ đầu đến cuối đều chửi thẳng mặt Lý Dũng Thành.
Lúc mới cho anh ta vào nhà, bà từng nghi ngờ không biết có phải lấy trộm tiền thật không, nên đã lục tung đống quần áo rách của anh ta, nhưng đúng thật là không tìm thấy xu nào.
Sau lưng anh cả Lý là cả chục người kéo tới — nào là anh em, nào là họ hàng, gào toáng lên, đòi tiền.
Lê Lệ Lệ lúc này chỉ tay vào tôi:
“Tại sao không đi hỏi Lý Yên Yên ấy? Bao nhiêu năm nay Lý Dũng Thành ăn ở nhà cô ta, chẳng phải nhà cô ta nên có trách nhiệm à?”
“Đúng vậy! Em tôi mới tới nhà tôi có mấy hôm, ăn uống tiêu xài đều là nhà tôi lo! Lý Yên Yên, chẳng lẽ không nên là cô trả tiền sao?”
Thế là ngọn lửa lập tức chuyển sang phía tôi, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng, nhún vai:
“Cái tên trộm tiền cứu mạng của bố tôi mà còn không chịu nhận ấy hả? Anh ta không phải người nhà tôi! Đừng cố lôi tôi vào nữa!”
Cả đám người lại dồn hỏa lực về phía Lý Dũng Thành.
Gia đình anh ta khăng khăng cho rằng: chính anh ta đã lấy tiền từ nhà tôi, rồi đem cho nhà họ Lê.
Lê Lệ Lệ biết rõ sự thật, vài lần định lên tiếng nhưng đều nuốt lại.
Cô ta chỉ có thể không ngừng gọi tên Lý Dũng Thành.
Mọi người gần như đều tin rằng anh ta chính là kẻ trộm tiền.
Nếu không thì sao nhà họ Lê lại chứa chấp anh ta?
8
Cuối cùng, Lý Dũng Thành không chịu nổi nữa, gào lên:
“Căn bản là không có tiền gì hết! Trong đó chỉ là một gói báo vụn thôi!”
“Tôi vốn định cùng Lệ Lệ bỏ trốn. Nhưng sau đó mọi chuyện rối tung, tôi đem gói đó giấu dưới gốc cây. Đến sáng hôm sau mở ra, mới phát hiện bên trong chẳng có đồng nào!”
Không khí im lặng đến nghẹt thở.
Tôi khẽ nhếch môi, hỏi lại một lần:
“Vậy là anh thừa nhận, anh đã trộm?”
“Phải! Tôi thừa nhận! Nhưng bên trong không có tiền thật mà…”
Anh ta càng nói càng nhỏ tiếng, càng nói càng mất tự tin.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người xung quanh, anh ta buộc phải thừa nhận hành vi trộm cắp.
Còn việc trộm là một gói tiền… hay một gói báo vụn — thì ai tin? Ai kiểm chứng?
Chuyện đó… đã không còn quan trọng nữa.
Lúc này, Lý Dũng Thành mới nhận ra mình đã buột miệng.
Anh ta nhìn tôi, còn tôi thì đang mỉm cười nhìn lại anh ta.
Ngay trong ngày hôm đó, anh ta bị đưa đến đồn cảnh sát, buộc phải khai ra toàn bộ quá trình lấy trộm số tiền quyên góp của tôi.
Dù anh ta cố chứng minh rằng trong túi chỉ là báo vụn chứ không có tiền, nhưng chữ “trộm” đã là vết nhơ không thể xóa.
Thời điểm ấy lại đang đúng đợt cao điểm trấn áp tội phạm, đây không còn là chuyện nhỏ nữa.
Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó — mẹ của Lê Lệ Lệ chạy thẳng đến đồn cảnh sát.
Muốn tố cáo Lý Dũng Thành tội “lưu manh”, nói anh ta đã có hành vi sàm sỡ con gái bà.
“Dì ơi! Cháu với Lệ Lệ đang quen nhau, sao dì có thể nói cháu sàm sỡ cô ấy được ạ!”
“Vậy để tao hỏi mày — lần đầu mày hẹn hò với con gái tao, nó mới bao nhiêu tuổi?!”
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5