Mạn Xuân
Giới Thiệu
Sau khi cha qua đời, nương gả ta cho Thẩm gia Đại Lang một người đã tử trận nơi sa trường.
Thẩm gia chỉ còn một lão thái bà cô đơn và tiểu muội muội của hắn bị què chân.
Nương nói, chỉ cần chịu đựng vài năm, cả Thẩm gia sẽ là của ta.
Bảy năm trôi qua, lão thái bà và tiểu cô vẫn sống tốt.
Còn trượng phu đã chếc của ta thì đột ngột trở về.
Để tỏ lòng biết ơn, hắn đưa cho ta một túi bạc:
“Cảm ơn cô nương đã chăm sóc bà cố và muội muội ta nhiều năm qua.”
Ta nhìn sang cô nương đứng cạnh hắn, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó cầm lấy túi bạc.
Mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn.”